*Mộ Thuần, tôi bên này.
Mộ Thuần mỉm cười !
Lục Cảnh Hạo vừa thấy Mộ Thuần xuất hiện đã liền vui mừng hớn hở, anh nhanh chân bước về phía cô.
- Cảnh Hạo, anh đến rồi.
*ừm ! Gần đây cô khỏe không ?
- Rất khỏe !
*Cô đã gầy đi trông rõ.
- Um.
*Cô gọi món đi.
Mộ Thuần đẩy quyển menu đến trước mặt Lục Cảnh Hạo "anh gọi món đi, bữa cơm này tôi mời anh".
Lục Cảnh Hạo cười toe toét "đàn ông đàn an, ai lại để phụ nữ mời cơm chứ !"
- Không phải nam nữ đều bình đẳng sao ? Ai mời cơm ai, quan trọng gì chứ.
*Tôi nói không lại cô.
Cả hai vừa ăn tối vừa bàn về vấn đề của Diễn Quân.
*Phải rồi Mộ Thuần, bác sĩ nói với tôi loại thuốc trị bệnh trầm cảm trong máu của bạn cô...
Mộ Thuần buông dao nĩa xuống bàn "anh nói đi !"
*Kẻ ra tay với anh ta, chắc chắn là luôn cho anh ta sử dụng loại thuốc này không ngừng.
Mộ Thuần nhíu mày, việc này là không sai vào đâu được, giữa Diễn Quân và Kiều Tâm thân thiết với nhau như vậy, Kiều Tâm rất dễ dàng ra tay.
*Mộ Thuần, cô có nghe tôi nói không ? Sao lại thất thần vậy ?
-
- Tôi có nghe mà, chỉ là vẫn đang suy nghĩ về kẻ đã ra tay với anh ta.
-
*Cô yên tâm đi, tôi sẽ bảo bác sĩ của chúng tôi tìm cách để cứu bạn cô. Đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Tôi thật sự rất cảm ơn anh, Cảnh Hạo !
*Có gì đâu mà cô phải khách sáo đến vậy, chúng ta là chỗ quen biết kia mà. Hơn nữa thì hôm nay cô đã mời cơm tôi rồi còn gì, chúng ta không ai nợ cả.
'Chủ tịch, Trương tổng đang chờ chủ tịch bên trong.
Diễn Quân gật đầu !
Vừa định nhấc chân rời đi, Diễn Quân lại vô tình quét mắt một vòng, thấy bóng lưng quen thuộc của Mộ Thuần đang ngồi ăn uống với người đàn ông khác.
"Hừ...cô ta giỏi thật, lại dám hẹn hò với đàn ông.
'Chủ tịch.!'
"Cút..."
An Hải cúi đầu "vậy tôi xin phép !"
Diễn Quân sải từng bước rộng đến trước mặt Mộ Thuần "Mộ Thuần, ô đúng là giỏi câu dẫn đàn ông".
Lục Cảnh Hạo nhíu mày "lại là cậu ta"
Mộ Thuần lạnh mặt "Diễn Quân, anh không biết cách ăn nói thì nên im miệng lại cho tôi".
"Tôi đã nói gì sai rồi sao ?"
- Anh không có nói gì sai.
"Chịu thừa nhận rồi à ?"
- Đúng vậy ! Tôi rất giỏi câu dẫn đàn ông, ai đẹp trai, có tiền có quyền...tôi đều muốn câu dẫn.
Diễn Quân lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Hạo "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, yêu cầu anh hãy tránh xa cô ấy".
Lục Cảnh Hạo cười như không cười "tôi không nghĩ đến việc sẽ phải tránh xa cô ấy !"
Diễn Quân túm lấy Lục Cảnh Hạo và đấm thật mạnh vào mặt Lục Cảnh Hạo "bốc..."
- Diễn Quân, anh điên hay sao mà lại đánh người ?
"Cô đau lòng sao ?"
Diễn Quân lại tiếp tục đấm vào mặt Lục Cảnh Hạo nhưng Lục Cảnh Hạo nhanh tay đỡ đòn và đấm trả.
'Đủ rồi đấy ! Tôi đã nhịn anh từ nãy đến giờ
Cả hai đánh qua đánh lại, ai cũng không thể can ngăn.
Mộ Thuần đỡ trán "haiz...hai tên sư tử đực này định đánh nhau đến khi nào đây chứ ?"
- Hai người đừng đánh nhau nữa, nếu không muốn bị đưa vào đồn cảnh sát.
Cả hai nghe Mộ Thuần nói thế, liền luyến tiếc buông nhau ra.
Mộ Thuần liếc Diễn Quân một cái sắc lạnh "Diễn tổng chẳng khác gì một đứa
nhóc".
"Cô nói ai là nhóc ?"
Người lớn thì đương nhiên sẽ không cư xử với người khác như cách vừa nãy của Diễn tổng.
Lục Cảnh Hạo cong môi cười !
"Cười gì ? Lại muốn ăn đấm à ?"
- Đủ rồi đó Diễn Quân, sao anh cứ thích gây sự vậy ?
Diễn Quân nắm cổ tay Mộ Thuần và kéo đi...
- Này...anh buông tôi ra.
Lục Cảnh Hạo gỡ tay Diễn Quân ra khỏi cổ tay Mộ Thuần "Đủ rồi đấy, anh không buông cô ấy ra thì tôi sẽ không khách sáo với anh đâu".
"Không khách sáo thì làm gì tôi ?:
'Anh thử xem !
Mộ Thuần mỉm cười !
Lục Cảnh Hạo vừa thấy Mộ Thuần xuất hiện đã liền vui mừng hớn hở, anh nhanh chân bước về phía cô.
- Cảnh Hạo, anh đến rồi.
*ừm ! Gần đây cô khỏe không ?
- Rất khỏe !
*Cô đã gầy đi trông rõ.
- Um.
*Cô gọi món đi.
Mộ Thuần đẩy quyển menu đến trước mặt Lục Cảnh Hạo "anh gọi món đi, bữa cơm này tôi mời anh".
Lục Cảnh Hạo cười toe toét "đàn ông đàn an, ai lại để phụ nữ mời cơm chứ !"
- Không phải nam nữ đều bình đẳng sao ? Ai mời cơm ai, quan trọng gì chứ.
*Tôi nói không lại cô.
Cả hai vừa ăn tối vừa bàn về vấn đề của Diễn Quân.
*Phải rồi Mộ Thuần, bác sĩ nói với tôi loại thuốc trị bệnh trầm cảm trong máu của bạn cô...
Mộ Thuần buông dao nĩa xuống bàn "anh nói đi !"
*Kẻ ra tay với anh ta, chắc chắn là luôn cho anh ta sử dụng loại thuốc này không ngừng.
Mộ Thuần nhíu mày, việc này là không sai vào đâu được, giữa Diễn Quân và Kiều Tâm thân thiết với nhau như vậy, Kiều Tâm rất dễ dàng ra tay.
*Mộ Thuần, cô có nghe tôi nói không ? Sao lại thất thần vậy ?
-
- Tôi có nghe mà, chỉ là vẫn đang suy nghĩ về kẻ đã ra tay với anh ta.
-
*Cô yên tâm đi, tôi sẽ bảo bác sĩ của chúng tôi tìm cách để cứu bạn cô. Đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Tôi thật sự rất cảm ơn anh, Cảnh Hạo !
*Có gì đâu mà cô phải khách sáo đến vậy, chúng ta là chỗ quen biết kia mà. Hơn nữa thì hôm nay cô đã mời cơm tôi rồi còn gì, chúng ta không ai nợ cả.
'Chủ tịch, Trương tổng đang chờ chủ tịch bên trong.
Diễn Quân gật đầu !
Vừa định nhấc chân rời đi, Diễn Quân lại vô tình quét mắt một vòng, thấy bóng lưng quen thuộc của Mộ Thuần đang ngồi ăn uống với người đàn ông khác.
"Hừ...cô ta giỏi thật, lại dám hẹn hò với đàn ông.
'Chủ tịch.!'
"Cút..."
An Hải cúi đầu "vậy tôi xin phép !"
Diễn Quân sải từng bước rộng đến trước mặt Mộ Thuần "Mộ Thuần, ô đúng là giỏi câu dẫn đàn ông".
Lục Cảnh Hạo nhíu mày "lại là cậu ta"
Mộ Thuần lạnh mặt "Diễn Quân, anh không biết cách ăn nói thì nên im miệng lại cho tôi".
"Tôi đã nói gì sai rồi sao ?"
- Anh không có nói gì sai.
"Chịu thừa nhận rồi à ?"
- Đúng vậy ! Tôi rất giỏi câu dẫn đàn ông, ai đẹp trai, có tiền có quyền...tôi đều muốn câu dẫn.
Diễn Quân lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Hạo "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, yêu cầu anh hãy tránh xa cô ấy".
Lục Cảnh Hạo cười như không cười "tôi không nghĩ đến việc sẽ phải tránh xa cô ấy !"
Diễn Quân túm lấy Lục Cảnh Hạo và đấm thật mạnh vào mặt Lục Cảnh Hạo "bốc..."
- Diễn Quân, anh điên hay sao mà lại đánh người ?
"Cô đau lòng sao ?"
Diễn Quân lại tiếp tục đấm vào mặt Lục Cảnh Hạo nhưng Lục Cảnh Hạo nhanh tay đỡ đòn và đấm trả.
'Đủ rồi đấy ! Tôi đã nhịn anh từ nãy đến giờ
Cả hai đánh qua đánh lại, ai cũng không thể can ngăn.
Mộ Thuần đỡ trán "haiz...hai tên sư tử đực này định đánh nhau đến khi nào đây chứ ?"
- Hai người đừng đánh nhau nữa, nếu không muốn bị đưa vào đồn cảnh sát.
Cả hai nghe Mộ Thuần nói thế, liền luyến tiếc buông nhau ra.
Mộ Thuần liếc Diễn Quân một cái sắc lạnh "Diễn tổng chẳng khác gì một đứa
nhóc".
"Cô nói ai là nhóc ?"
Người lớn thì đương nhiên sẽ không cư xử với người khác như cách vừa nãy của Diễn tổng.
Lục Cảnh Hạo cong môi cười !
"Cười gì ? Lại muốn ăn đấm à ?"
- Đủ rồi đó Diễn Quân, sao anh cứ thích gây sự vậy ?
Diễn Quân nắm cổ tay Mộ Thuần và kéo đi...
- Này...anh buông tôi ra.
Lục Cảnh Hạo gỡ tay Diễn Quân ra khỏi cổ tay Mộ Thuần "Đủ rồi đấy, anh không buông cô ấy ra thì tôi sẽ không khách sáo với anh đâu".
"Không khách sáo thì làm gì tôi ?:
'Anh thử xem !
/58
|