Chương 11: Đã trốn thoát
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười to.
Đứng ở khoảng cách trăm mét, Hà Nhu nhìn Diệp Bắc Thành đang trò chuyện vui vẻ với một người phụ nữ xa lạ, hai mắt cô ta liền bừng bừng bốc hỏa.
Anh chưa từng tươi cười vui vẻ với cô ta như vậy.
Dứt khoát đi về phía anh, dưới ánh mắt nghi ngờ của Du Tịnh Nhã, cô ta nhẹ nhàng nói: "Bắc Thành, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện được không?"
“Chuyện gì thế?” Diệp Bắc Thành lạnh lùng nói, ánh mắt có chút đáng ghét.
"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện lắm."
Hà Nhu đang kìm chế cơn tức giận của mình, từ trước tới giờ anh chỉ có thái độ như thế này với cô ta.
Diệp Bắc Thành cau mày, đứng dậy đi qua cô ta đến cửa sau của sảnh tiệc, khi Hà Nhu quay đi, cô ta còn quay lại nhìn lại Du Tịnh Nhã với ánh mắt đầy hận thù .
Khu vườn sau của khách sạn, có mấy cây phượng vĩ đan chéo nhau, trong vườn đủ loại hoa nở rộ, những chùm hoa trong đêm tối quyến rũ đến mê hồn. Gió thổi qua, cành lá xào xạc, hương hoa thơm ngát ngào ngạt xộc vào trong mũi.
“Cô muốn nói cái gì?” Diệp Bắc Thành quay lưng về phía Hà Nhu, lạnh lùng nói.
"Người phụ nữ đó là ai?"
"Người sẽ kết hôn với tôi."
Diệp Bắc Thành không giấu giếm, quay lại nói thêm: "vợ tương lai."
Ồ... Hà Nhu cười mỉa mai: "Diệp Bắc Thành, anh điên rồi sao? Định kết hôn? Với người phụ nữ kia á?"
"Làm sao? Không thể à?"
“Đương nhiên không được, người mà anh lấy chỉ có thể là em thôi!” Cô ta điên cuồng hét lên.
"Thi Hà Nhu, đừng có được nước lấn tới! Đừng tưởng rằng bố mẹ của cô trung thành với nhà họ Diệp hai mươi năm thì tôi sẽ dễ dàng tha thứ đến không có mức độ với cô. Hôm nay đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô, đừng làm phiền tôi nữa, nếu không, tôi cho cô cút khỏi thành phố Tương Dương này!"
Diệp Thiếu Thành tức giận rồi, Hà Nhu sững sờ, sau đó chỉ tay về hướng sảnh tiệc ...
"Em biết mình không trèo cao được, nhưng người phụ nữ đó có thể bước chân vào được nhà họ Diệp sao?"
Cô ta bước đến trước mặt anh: "Ông nội anh có chấp nhận không?"
"Bố anh tính tình nóng nảy, một hạt cát cũng không dung được vào mắt sẽ đồng ý sao?"
"Anh thử hỏi xem một người luôn có yêu cầu cao như mẹ anh liệu có nhìn trúng cô ta không?
"Cô em gái vô lý của anh có để cho cô ta sống tốt không?"
Bố của Hà Nhu đã đồng cam cộng khổ với nhà họ Diệp được hai mươi năm, cho nên cô ta đương nhiên biết mọi thứ về nhà họ Diệp.
"Những chuyện này cô không cần lo lắng! Cô nên lo việc của mình đi." Diệp Bắc Thành nói với cô ta: "Nếu không phải vì nể mặt bố cô, cô nghĩ mình còn có thể đứng ở chỗ này khoa tay múa chân với tôi sao? "
Nói xong, anh quay lưng bước ra khỏi vườn hoa.
Du Tịnh Nhã nhanh chóng lách mình nấp sau tượng đá, cuộc nói chuyện giữa hai người cô đã nghe không sót một chữ nào. Lúc này, vẻ mặt cô tràn đầy kinh ngạc.
“Trời ạ, đây là cái gia đình kiểu gì vậy?” Nhớ lại lời người phụ nữ kia nói lúc nãy, cô vỗ ngực, xem ra cũng chẳng tốt hơn gia đình suốt ngày cãi vã, đánh nhau của mình, để khỏi phải nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Khi Diệp Bắc Thành từ vườn hoa trở lại sảnh tiệc, những người tham dự bữa tiệc đều đang vui vẻ say sưa, nhưng Du Tịnh Nhã đã không còn ở chỗ cũ nữa, anh do dự một chút rồi xoay người rời khỏi khách sạn.
Lái xe đuổi theo hướng đường về nhà cô, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng gầy gò của cô ở nơi gặp gỡ lần trước, dưới ánh trăng lộ ra vẻ cô đơn lại quật cường.
Anh bước ra khỏi xe và gọi lớn với bóng người đó: "Du Tịnh Nhã..."
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, Du Tịnh Nhã dừng lại, cô quay đầu, khi nhìn thấy người gọi là Diệp Bắc Thành, thì thở dài rồi đi về phía Anh.
"Lúc nãy hai người nói chuyện gì tôi đều nghe hết rồi."
“Sau đó thì sao?” Diệp Bắc Thành khẽ chọc ngón tay lên thân xe.
"Cái yêu cầu vô lý của tôi, anh có muốn suy nghĩ lại không."
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Cô dừng lại một chút, rồi nói: "Ở trong một gia đình như của anh làm tôi tương đối áp lực."
/1737
|