Chương 15: Phòng của anh
“Được.” Cô hài lòng gật đầu, không có người phụ nữ nào mà không thích biển cả…
Đi theo anh vào bên trong biệt thự, cô đứng ở cửa yên lặng đánh giá, căn biệt thự này yên tĩnh mà sang trọng, rèm cửa màu xanh nhạt, giấy dán tường màu trắng, giữa phòng khách có một bộ ghế sô pha màu ghi, mọi thứ đều sạch sẽ đến mức giống như đang đi xem triển lãm viện bảo tàng vậy.
“Vào đi.” Anh ngoắc ngón tay với cô.
“Tôi ở phòng nào?”
Diệp Bắc Thành rót ly nước trái cây cho cô, nghi ngờ hỏi: “Bây giờ đã đi ngủ rồi à?”
“Vậy anh còn muốn làm gì?” Vừa nói xong câu này, cô lập tức cảm thấy không ổn: “Anh đừng hiểu lầm, ý của tôi...”
“Tôi biết rồi.” Anh ngắt lời của cô: “Đừng căng thẳng, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy.”
Cảm giác bị người khác nhìn thấu làm Du Tĩnh Nhã xấu hổ, đành phải đi đến ghế sô pha ngồi xuống, từ giờ phút này cô phải học được thói quen ở nơi đây, bao gồm cả thói quen của anh.
“Vừa rồi sao cô không gọi người ra mở cửa?” Diệp Bắc Thành ngồi trên sô pha đối diện cô, trên tay cầm một lon bia.
“Gọi cũng vô dụng.” Cô bất lực thở dài: “Mẹ tôi cũng không chịu mở cửa cho tôi.”
“Vậy còn bố cô đâu?” Anh nhấp một ngụm bia, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm cô.
Du Tĩnh Nhã mệt mỏi dựa lên trên ghế sô pha: “Chắc là đi đánh bạc rồi.”
“Nhà cô còn có người khác không?” Diệp Bắc Thành lại hỏi.
“Còn có một em trai, 23 tuổi, một tên côn đồ.” Cô không hề giấu giếm mà thẳng thắn với anh, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.
Diệp Bắc Thành không hỏi gì thêm, một tay anh chống trán, tay còn lại lắc lắc lon bia trong tay.
“Có rượu không?”
Anh ngước đôi mắt mơ màng lên, hỏi bằng giọng trêu tức: “Cô muốn uống à?”
“Đúng!” Du Tĩnh Nhã gật đầu khẳng định.
“Không sợ uống rượu xong tôi sẽ làm gì cô sao?”
Cô lắc đầu: “Anh nói như vậy, người khác còn tưởng rằng anh thật sự không…”
Diệp Bắc Thành cười nhẹ, sau đó dời tầm mắt về phía cô, đánh giá từ đầu đến chân, đầy ẩn ý sâu xa trêu chọc: “Thật ra… cô cũng không tệ.”
Thật ra cô không hề kém, chỉ là so với những phụ nữ cực kỳ quyến rũ thì vẫn kém xa.
“Lấy rượu đi.”
Diệp Bắc Thành đứng dậy lấy mấy chai rượu đưa cho cô: “Buổi tối liên hoan không uống à?”
“Không có, chỉ có lúc tâm trạng tôi không tốt tôi mới uống rượu thôi.”
Cô nói rất thẳng thắn, anh cười phụ họa: “Tôi cũng vậy.”
Du Tĩnh Nhã mở nắp chai, ngẩng đầu uống một hớp lớn, bởi vì uống quá nhanh nên cô bị sặc, ho mấy tiếng.
“Tại sao tâm trạng lại không tốt?” Diệp Bắc Thành hỏi.
Cô trợn trắng mắt: “Đối với một người không có nhà để về anh cho rằng tâm trạng sẽ tốt à?”
“Say này không có nơi để đi thì có thể tới đây.” Anh nhanh chóng nói tiếp, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Trách cứ sự đồng cảm của anh, nơi này sẽ nhanh chóng trở thành nhà mới của cô, mà anh cũng trở thành người nhà của cô, không liên quan tới tình yêu, không liên quan tới tình thân, chỉ là một người không thể không ở bên cạnh.
“Anh có thường xuyên dẫn phụ nữ về nhà không?”
Anh lắc đầu: “Không thường xuyên, tôi không thích biến nhà của mình thành nơi ăn chơi.”
“Rất tốt.” Du Tĩnh Nhã hài lòng, chăm chú nhìn anh: “Chúng ta kết hôn, anh ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài như thế nào không liên quan đến tôi, chỉ là đừng đưa phụ nữ trở về nhà, nếu không tôi sẽ khó xử lắm.”
Diệp Bắc Thành cười giễu cợt: “Hôn nhân không có tình yêu đúng là tốt, ăn chơi đàng điếm đều được cho phép…”
Anh vừa nói như vậy, cô liền ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Vấn đề tình cảm thì không cần hỏi.” Anh nhìn chằm chằm biểu cảm hoang mang của cô, con ngươi màu đen cực kỳ bình tĩnh.
“Ồ, vậy thì không cần hỏi.”
Diệp Bắc Thành rất thích sự thẳng thắn của cô.
“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô bỏ chai rượu trong tay xuống, ngáp một cái.
“Đi theo tôi.” Anh dẫn cô lên tầng hai.
“Ở đây có bốn phòng, cô thích ở phòng nào?” Ngón tay Diệp Bắc Thành chỉ vào bốn phòng ngủ.
Cô cũng không thèm chọn mà bước bước đến một căn phòng, lười biếng nói: “Phòng này đi.”
Vừa định vươn tay đẩy cửa: “Chờ một chút.” Anh gọi cô lại.
Du Tĩnh Nhã quay đầu lại thắc mắc: “Làm sao vậy?”
“Đó là phòng của tôi…”
/1737
|