Chương 20 Người đàn ông bá đạo (1)
"Được." Du Tịnh Nhã dứt khoát đồng ý, nghĩ đến việc anh chính là kẻ hủy hoại danh tiết của mình, cô liền cảm thấy lần gặp mặt này là cần thiết!
Hai mươi phút sau, cô chạy tới quán cà phê Tây Ngự, là nơi lần đầu tiên cùng Diệp Bắc Thành mặt đối mặt nói chuyện.
Cô tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó vừa chờ Diệp Bắc Thành đến, vừa suy nghĩ lý do tại sao anh lại tuyên bố là cô đã mang thai, loại lời nói này, nói ra có thể nghe được sao?
"Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe."
Khi cô đang cúi đầu để giải đáp thắc mặt thì một giọng nói trầm đầy từ tính đột nhiên truyền vào tai, cô đột ngột ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt làm điên đảo tất cả sinh linh.
"Tại sao lại nói tôi mang thai?"
Câu hỏi đi thẳng vào vấn đề thay cho những lời chào hỏi lẽ ra phải có. Diệp Bắc Thành nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không hài lòng của Du Tịnh Nhã, chân thành giải thích: "Nếu tôi không nói vậy, chuyện kết hôn sẽ không dễ dàng."
"Không dễ dàng thì không cần kết." Cô chán nản ngắt lời.
Diệp Bắc Thành nhíu mày nhắc nhở: "Tôi đã hỏi cô đã nghĩ kỹ chưa, cô tự mình gật đầu."
"..." Cô có gật đầu, nhưng mà...
"Nhưng cũng không có nghĩa là anh không hỏi ý tôi đã nói tôi mang thai? Đây là vấn đề liên quan đến danh tiết của tôi đó!"
Đôi mắt hẹp dài uể oải nhìn ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ, Diệp Bắc Thành lại nhắc nhở: "Tôi cũng nói cô hãy chuẩn bị tâm lý, cũng có nhắc nhở cô nếu có được thì chắc chắn cũng sẽ có mất."
"..." Đúng là cạn lời.
"Nhắc nhở, nhắc nhở, anh cho rằng tôi là con giun bò trong bụng anh sao? Làm sao tôi biết được anh nói nhắc nhở là có ý gì?"
Trong mắt Diệp Bắc Thành tràn đầy vẻ vui đùa, cười híp mắt: "Thì ra cô chính là người truyền thống như vậy sao, không thể chấp nhận được chuyện mang thai trước khi kết hôn?"
"Không phải là tôi không thể chấp nhận." Cô cau mày, vẻ mặt điên tiết lên: "Danh tiết của tôi nếu bị hủy hoại thì thôi, nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất..."
"Vậy vấn đề nghiêm trọng nhất là gì?" Người đàn ông đối diện liền hỏi ngay.
"Vấn đề nghiêm trọng nhất chính là…” Du Tịnh Nhã nghiến răng: "Bây giờ trắng trợn rêu rao nói tôi mang thai, đến lúc đó thì anh giải quyết chuyện này như thế nào?"
Cô trầm mặc cầm lấy ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm, Diệp Bắc Thành nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của cô, nhẹ nhàng nói: "Làm ra một đứa là được rồi."
Phụt...
Cà phê chưa kịp nuốt đã phun ra ngoài mà không kịp báo trước, toàn bộ đều bắn lên khắp bộ đồ trắng của Diệp Bắc Thành.
"Tại sao lại phun lên người tôi?" Cơ thể Diệp Bắc Thành cứng đờ, khuôn mặt tuấn mỹ đang nhỏ nước.
Du Tịnh Nhã cuống quít đứng lên, xấu hổ rút ra khăn giấy ra giúp anh lau: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có cố ý..."
Hai người ở cách nhau rất gần, anh vươn tay che mặt lại, cau mày nói: "Đừng lại phun nước miếng lên mặt của tôi."
"..."
Đang lo lắng không tìm được chủ đề thích hợp để phá tan sự xấu hổ, tiếng chuông điện thoại di động lập tức vang lên, Diệp Bắc Thành nhìn dãy số, vô cớ bấm từ chối.
Cúi đầu dùng khăn giấy lau đi vết bẩn trên người, dãy số kia lại gọi đến, nhưng anh vẫn không có ý định trả lời, vì thế liền khiến người nào đó tò mò...
"Ai vậy?" Du Tịnh Nhã hỏi.
"Người nhà gọi đến." Diệp Bắc Thành thẳng thắn trả lời.
Cô sững sờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó liền ngộ ra: "Người nhà anh muốn hỏi tội anh sao?"
"Chắc là vậy."
"Oa..." Cô lấy hai tay che miệng, thương cảm nhìn anh: "Anh tiêu rồi."
/1737
|