Chương 7: Không có chút cưỡng ép nào
“Anh chắc chắn?” Cô chỉ tay vào Diệp Bắc Thành.
“Đúng vậy.” Anh gật đầu, ánh mắt cho thấy anh không nói sai.
Cô hít sâu một hơi, rồi chỉ về phía công viên đối diện: “Chúng ta đến bên kia ngồi một chút, để tôi nghĩ kỹ lại.”
Tuy rằng cô là người đưa ra yêu cầu hoang đường đó. Nhưng cô không thực sự muốn kết hôn cùng anh.
Cô chỉ muốn trêu đùa anh một chút, việc anh đồng ý là nằm ngoài dự liệu của cô.
“Thật ra anh có thể không đồng ý.” Đi đến công viên rồi ngồi lên ghế đá, Du Tịnh Nhã nhẹ giọng nói.
Cô có nằm mơ cũng muốn thoát ra khỏi cái nhà lạnh như băng kia, nhưng hôn nhân không phải trò đùa. Có thể không có tình yêu, nhưng không thể có chút ép buộc nào cả.
Cô không hy vọng sau này người đàn ông trước mặt mình sẽ nói, tôi cưới cô đều vì muốn chuộc tội.
“Không sao, đúng lúc tôi cũng muốn kết hôn.” Ánh mắt thâm trầm của Diệp Bắc Thành nhìn về phía trước, quanh người anh tỏa ra hơi thở khiến người ta khó nắm bắt.
“Ý của anh là anh muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu sao?” Cô thắc mắc hỏi.
Không ngờ anh thật sự gật đầu, Du Tịnh Nhã khá ngạc nhiên mà buộc miệng thốt ra: “Vì sao?”
Trong suy nghĩ của cô, trên đời này sẽ không tìm ra người thứ hai giống như cô, người không khao khát tình yêu mà lại cần hôn nhân....
“Muốn quên đi một cuộc tình.” Diệp Bắc Thành không giấu diếm mà nói thẳng ra.
Cô không tiếp tục tò mò hỏi nữa, bởi vì đó không phải là chuyện cô nên hỏi.
“Còn cô? Là vì sao?”
Ánh mắt anh hướng về phía cô, Diệp Bắc Thành cũng rất tò mò. Những người phụ nữ mà anh từng tiếp xúc không muốn trang sức thì là châu báu, còn cô là người phụ nữ đầu tiên muốn một mái nhà.
“Tôi muốn thoát ra khỏi một ngôi nhà không có gì ngoài tranh cãi.” Cô cười một cách cô đơn. Một cơn gió thổi qua, thổi bay những chiếc lá khô trên mặt đất, tạo ra những âm thanh xào xạc.
Cô duỗi tay ra: “Tôi mượn điện thoại của anh một lát.”
Diệp Bắc Thành lấy điện thoại từ trong túi áo tây rồi đưa cho cô. Cô nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào: “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cứ làm quen trước mấy ngày đi.”
“Mấy ngày?” Anh muốn hỏi rõ về thời gian.
Du Tịnh Nhã nghĩ một chút rồi nói: “Bảy ngày có được không?”
“Được, bảy ngày sau chúng ta sẽ kết hôn.” Diệp Bắc Thành dứt khoát hơn cô rất nhiều.
Cả hai đều đã nhất chí, cũng đã đến lúc tạm biệt, cô đứng lên: “Tôi đi trước đây.”
Diệp Bắc Thành gật đầu. Lúc cô xoay người rời đi, anh lại gọi cô một lần nữa: “Du Tịnh Nhã..”
Cô quay đầu lại, anh hỏi cô: “Hôn nhân không có tình yêu, chẳng lẽ cô không cảm thấy tủi thân sao?”
Cô cười nhẹ, nói: “Cá và tay gấu, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện mình có được cả hai.”
Trên đường trở về nhà cô không khỏi nghĩ lại, bản thân thật sự muốn kết hôn với một người đã cưỡng hiếp mình, hơn nữa chỉ mới gặp người đó hai lần sao? Tuy rằng tâm nguyện có thể thoát khỏi ngôi nhà này của cô có thể được thực hiện, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn cả đời.
“Du Tịnh Nhã, mày không cần cảm thấy mất mát, đây là tâm nguyện hai mươi tám năm nay của mày, giờ mày có thể thực hiện rồi. Mày nên cảm thấy vui chứ, không phải sao?”
Đứng dưới cây ngô đồng, cô tự an ủi chính mình...
Đẩy cửa nhà ra, cô thấy đêm nay không khí trong nhà hình như có chút khác thường.
“Đứng lại.” Du Tịnh Nhã ngẩn người, cô dừng chân trước cửa phòng mình.
Cô không hỏi gì cả, tự giác móc tiền trong túi ra, đặt hết năm trăm tệ lên bàn trà.
“Nhiều tiền như vậy, không đủ cũng không có.”
Cô nhanh chóng xoay người đi, không muốn nói thêm một câu thừa thãi nào cả.
“Ai muốn đòi tiền mày? Mày nghĩ ngoài tiền ra tao không còn chuyện gì để nói với mày sao?”
Du Tịnh Nhã quay lưng về phía mẹ mình, trong lòng cô nghĩ: “Sự thật chính là như vậy.”
Nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, chứ cô không nói ra ngoài miệng...
“Có chuyện gì ạ?” Cô hỏi.
“Ngày mai chuẩn bị một chút để đi xem mặt!” Tống Thu Liên buồn bực nhắc nhở. Chỉ cần đề cập tới vấn đề hôn nhân của Du Tĩnh Nhã thì bà ta lúc nào cũng tỏ thái độ như vậy.
/1737
|