Nhẹ nhàng cúp điện thoại, Tô Mộc Thần cười nhạt nhìn về người đàn ông đối diện kia, “Nhìn đi, chuyện cũng không phải là như anh nghĩ.”
“Anh quá nhiều chuyện.” Người đối diện kia, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng, ngoài Minh Thiên Tàng mất tích đã lâu, khiến Niệm Tình tìm khắp nơi không thấy, còn có thể là ai.
“Tôi nếu như không nhiều chuyện, các người có thể hiểu lầm nhau cả đời.” Tô Mộc Thần cười nói: “May nhờ tôi ngăn anh lại, nếu không anh bây giờ đại khái ở trong biệt thự tại New York làm người đập dĩa, ném bát giận dỗi rồi.”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng cùng ở chung với một người đàn ông cả đêm.” Minh Thiên Tàng cắn răng nói: “Cô ấy là người trưởng thành rồi, tại sao lại phạm phải loại sai lầm này? !”
“Có lẽ đó cũng không phải là cô ấy tự nguyện. Lại nói ở chung cả đêm cũng không chứng tỏ có chuyện gì xảy ra, nếu không bây giờ cô ấy sẽ không vì anh mất tích sốt ruột như vậy.” Tô Mộc Thần nháy mắt mấy cái, “Thế nào, là anh đi tìm cô ấy, hay để cho cô tiếp tục sốt ruột?”
“Bây giờ tôi không rảnh.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng trả lời, “Cuộc họp hội đồng quản trị Phương thị không phải là sắp bắt đầu sao? Anh còn không mau chạy tới?”
“Không gấp, còn hai tiếng.” Hắn duỗi cái lưng mỏi, “Nửa đêm hôm qua bị anh đã kéo đến xem văn kiện đến giờ, ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi cũng không cho tôi, tôi nghĩ tôi phải suy tính đổi ông chủ khác, làm việc cho Minh gia mấy người quả thực là bán mạng.”
“Nhớ thay tôi theo dõi người kia, hắn có lẽ sắp không kiềm chế được hành động.” Minh Thiên Tàng cố ý chuyển đề tài, “Cổ phiếu Phương thị gần đây có biến động không?”
“Thay đổi không lớn. Mấy lão gia hỏa đang từ từ bán tháo cổ phiếu, mỗi lần bán tháo số lượng cũng rất nhỏ, cho nên không phải ai cũng chú ý.”
“Ừ, cứ âm thầm thu mua, một tháng sau có thể sẽ nắm được 40% cổ phần, đến lúc đó có thể triệu khai đại hội cổ đông, bầu lại thành viên hội đồng quản trị.” Minh Thiên Tàng ký tên một phần văn kiện trên tay, thấy Tô Mộc Thần còn không đi, nhăn mày, “Còn có vấn đề gì sao?”
“Tôi luôn nghĩ. . . . . .” Tô Mộc Thần như có điều suy nghĩ.
“Cái gì?”
“Anh đối với Niệm Tình như vậy, không sợ cô ấy tức giận sao?” Tô Mộc Thần không chớp mắt nhìn hắn, “Có lẽ khi biết được cô ấy sẽ phẫn nộ, rất thương tâm, sẽ oán hận anh. . . . . . Nếu như cô ấy tuyệt vọng với anh, tình cảm của các người không cách nào vãn hồi, kết cục như vậy anh muốn sao?”
“Đây không phải là kết cục, chẳng qua là bắt đầu.” Hắn khép hờ mắt.
“Tại sao không nói cho cô ấy biết tình cảm của anh? Tại sao không đem chân tướng sự tình nói cho cô ấy biết?” Tô Mộc Thần hỏi: “Chẳng lẽ nhất định phải chơi trò tình cảm tôi đuổi anh chạy như vậy anh mới có thể cảm thấy hứng thú?”
“Tôi không muốn thua.” Tiếng nói trầm thấp tiết lộ bí mật chôn sâu dưới đáy lòng.
Tô Mộc Thần khẽ ngơ ngẩn, “Anh sợ thua cái gì?”
Hàng lông mày đen nhíu lại như bị buộc chặt, có lẽ không biết nên trả lời như thế nào, hay có lẽ chính hắn cũng không biết đáp án, “Sợ. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, “Sợ thua tất cả.”
Trái tim, tình cảm, yêu. . . . . . Tất cả mọi thứ. Nếu như quá tập trung vào việc mưu cầu danh lợi, tất cả mọi thứ bốc cháy không còn gì mà không đem lại sự hồi đáp nhiệt tình, đối với hắn mà nói chính là thua.
“Huống chi, tôi chỉ lấy lại những gì tôi nên có.” Minh Thiên Tàng dùng khẩu khí lãnh đạm cường thế nói: “Đồng thời, tôi muốn để cho mọi người biết, người đối nghịch với Minh Thiên Tàng tôi đều chỉ có một con đường chết!”
“Thật là một tuyên ngôn đáng sợ, nên ghi ra một bản cho kẻ thù anh biết.” Tô Mộc Thần rốt cuộc đứng lên.
Minh Thiên Tàng nhìn thẳng hắn, cuối cùng cảnh cáo, “Không được tiết lộ chuyện này.”
“Tôi tự có cân nhắc.” Tô Mộc Thần dương dương tự đắc, “Về công hay tư, tôi đều sẽ đứng về phía anh, yên tâm chứ?”
“Giữ vững liên lạc.” Minh Thiên Tàng lại vùi đầu vào đống văn kiện chồng chất. Bề ngoài nhìn rất bình tĩnh nhưng thật ra là không cách nào ẩn giấu được cơn sóng mãnh liệt.
Nếu như không phải ngày hôm qua Tô Mộc Thần đến công ty tìm đến hắn, kiên quyết nhúng tay vào chuyện của hắn và Niệm Tình, có lẽ giờ phút này hắn có thể bay đến Newyork, một thân một mình buồn bực rồi.
Thật không nghĩ tới, Tô Mộc Thần lại là anh cùng cha khác mẹ với Niệm Tình, khó trách Niệm Tình đối xử hắn cực kỳ khác biệt. Lúc trước nghe người báo cáo, Tô Mộc Thần thỉnh thoảng sẽ tham dự hội nghị quan trọng của xí nghiệp Phương thị, lúc ấy hắn còn thắc mắc không cách nào hiểu được, thì ra là đáp án chỉ đơn giản như vậy.
May mắn lòng đố kị và cơn phẫn nộ không làm cháy sạch lý trí của hắn, suy nghĩ kĩ càng, hắn không khỏi bắt đầu suy tư tình cảm và mối quan hệ của mình với Niệm Tình. Nếu như cô thật thích Triệu Hiểu Đông, cô còn có thể đùa bỡn tình cảm hắn đối với cô như vậy sao? Cô sẽ giấu giếm không nói sao? Đáp án đều là phủ định.
Từ lúc bọn họ đính hôn, đến bây giờ, mỗi một bước, Niệm Tình đều tuyệt đối tự nguyện. Quan hệ của cô và Triệu Hiểu Đông mặc dù thân mật, nhưng nhất định không đến nỗi phát triển đến giai đoạn yêu nhau, nếu không mấy năm hắn ở Mĩ quan hệ của bọn họ đã sớm ra hoa kết quả.
Như vậy, nếu Niệm Tình không có làm, những biểu hiện giả dối cùng với hiểu lầm vừa từ đâu tới? Chỉ là hắn mắc bệnh đa nghi làm quá sao? Dĩ nhiên không chỉ vậy, trong này còn có một người tâm tư bí hiểm đứng sau, mưu tính điều khiển tất cả.
Khẽ cười lạnh, như là đã hiểu tất cả tiền nhân hậu quả, hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết. Kẻ thù gây ra chuyện gì trên người hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần, nếu không hắn không phải là Minh Thiên Tàng!
Niệm Tình ngồi ở trong phòng họp, ánh mắt liếc nhìn các cổ đông ngồi trong phòng. Mỗi một quý đều phải triển khai hội đồng quản trị luôn luôn nhàm chán, nội dung nhằm báo cáo tình hình buôn bán vận chuyển của Phương thị, các cổ đông cũng không đưa ra câu hỏi làm khó, nhưng hôm nay không khí thật không đúng. Cổ đông có thâm niên cao nhất cùng ba vị nguyên lão dẫn đầu làm khó dễ, chỉ trích phương châm kinh doanh của cô có vấn đề, tiếp đến các cổ đông nhỏ khác cũng bắt đầu đánh bạo làm loạn, chất vấn tính xác thực của bản báo cáo tình hình kinh doanh.
Cô kiềm lại tính tình nghe những cổ đông nói xong, còn phải tạo ra tư thái rộng lượng không sao trả lời, “Nếu như các vị cảm thấy báo cáo vận chuyển buôn bán của tôi có vấn đề, có thể triệu tập hội đồng quản trị lần nữa, tôi sẽ đóng một bản báo cáo mới chi tiết hơn gấp mười lần.”
“Phương tiểu thư, ” Một trong ba nguyên lão Lý đổng ngắt lời nàng, “Tôi nghĩ cô nghe không hiểu ý của mọi người. Nghe nói cô vốn là họa sĩ truyện tranh , vẽ truyện tranh cùng chuyện làm ăn hình như không ăn nhập gì với nhau? Lý Bạch có câu thơ nói:“Trời sinh ta tài tất hữu dụng.” Tôi cảm thấy tài năng của Phương tiểu thư phải là vẽ tranh, không phải kinh doanh.”
Niệm Tình khẽ híp mắt, “Ý của ngài là muốn đuổi tôi xuống đài?”
“Là nhường ghế cho người có tài hơn.” Vị nguyên lão thứ hai Tống đổng cũng bổ sung.
“Như vậy, các vị cổ đông đang ngồi ở đây đều có ý này sao?” Cô cất cao giọng chất vấn, phía dưới mặc dù không có người trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người, đã ngầm thừa nhận.
Niệm Tình kiềm lại lửa giận trong lòng nói: “Tốt thôi, đã như vậy, xin các vị chuẩn bị một văn bản báo cáo chi tiết, nói lý do tôi phải từ chức. Mặt khác, muốn bầu lại chủ tịch, bước đầu tiên chính là phải triệu khai đại hội cổ đông. Theo quy định, các ngươi nhất định phải có 40% cổ phần trở lên mới có thể triệu khai đại hội cổ đông, tôi chờ tin tốt của các vị.”
Cô đứng dậy rời đi đầu tiên, Triệu Hiểu Đông đuổi theo.
“Có muốn tôi đi thăm dò một chút không? Sau lưng của bọn họ nhất định là có người khác điều khiển.”
Hơi gật đầu, Niệm Tình cũng cảm thấy kỳ quái. Những cổ đông này từ trước đến giờ sợ phiền phức, chỉ biết ham hưởng thụ, tại sao thời gian này làn sóng phản đối lớn với cô như thế? Kéo cô xuống đối với bọn họ thật có lợi ích sao?
Triệu Hiểu Đông vừa được sự đồng ý của cô, bỗng nhiên vội vã rời đi.
“Hội nghị kết thúc?” Tô Mộc Thần khoan thai tới chậm, liếc mắt nhìn đám người nối đuôi ra khỏi phòng họp, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Quần thần tạo phản, thiên hạ đại loạn.” Niệm Tình cau chặt chân mày, “Làm sao bây giờ anh mới đến?”
“Lúc gần đi có chuyện vướng chân.” Hắn cười hỏi: “Thế nào, bọn họ thật sự không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, muốn đem em đuổi xuống đài rồi hả? Đây không phải là hợp với ý của em sao? Không bằng dứt khoát thối lui khỏi công ty, buông tay mặc kệ, lại cầm bút vẽ lên đi tiếp sự nghiệp mà em muốn hướng tới… Cuộc sống hạnh phúc tự do tản mạn.”
“Muốn buông tay cũng nhất định chờ em đè xuống những phiền phức này mới nói.” Cô buồn bực nói: “Mặc dù em không muốn quản, nhưng công ty là của ba để lại, em nhất định không thể dễ dàng chắp tay tặng cho người khác!”
“Niệm Tình, tra ra được!” Triệu Hiểu Đông kích động chạy tới.
“Tra được cái gì?” Niệm Tình khẩn trương hỏi.
“Gần đây ba lão già kia đang lặng lẽ bán tháo cổ phiếu công ty.”
“Bán tháo cổ phiếu công ty?” Cô hoang mang khó hiểu, “Bọn họ muốn đuổi tôi xuống đài, phải là thu mua cổ phiếu mới đúng.”
“Bọn họ đúng là bán tháo, hơn nữa còn là được người chỉ điểm, bởi vì tất cả cổ phiếu bọn họ bán tháo cũng vào túi cùng một công ty.”
“Công ty nào?”
Hắn từng chữ từng chữ nói: “Tập đoàn Minh thị.”
“Hôm nay ngọn gió nào đem con thổi tới ta rồi?” Minh lão phu nhân , một bên xếp bài Tarot một bên dùng ngôn từ sắc bén hỏi cháu trai, ngẫu nhiên liếc nhìn hắn một cái, châm chọc nói: “Tại sao cau mày? Con không phải cho là mình không có chuyện gì không làm được sao? Bây giờ có chuyện gì làm khó Minh đại thiếu gia của chúng ta vậy?”
“Con chỉ là đi ngang qua đây, thuận tiện tới thăm bà một chút.” Minh Thiên Tàng nói: “Nếu như bà không thích nhìn thấy con, con có thể rời đi.”
“Con quay lại, ngồi xuống cho ta!” Minh lão phu nhân cao giọng hét lệnh, sau đó đem xấp bài cầm trong tay chụm lại xòe ra trước, đưa cho hắn, “Rút ra.”
“Làm gì vậy?” Minh Thiên Tàng từ trước đến giờ không tin những thứ đồ chơi … bói toán này.
“Bảo con rút thì rút đi, cần chi nói nhảm nhiều như vậy.”
Minh Thiên Tàng không thể làm gì khác hơn là đưa tay tùy tiện rút một bài, lật qua vừa nhìn, trên mặt bài vẽ một chú hề, chữ viết ghi rõ: kẻ ngu ngốc.
“Đây chính là con bây giờ.” Minh lão phu nhân nói lầm bầm cười một tiếng, “Kẻ ngốc vùi đầu trong tình yêu của mình, không thấy rõ con đường, cũng không thấy rõ trái tim của mình.”
“Con sẽ không vì bất kỳ một phần tình cảm nào mà trầm mê. . . . . .”
Hắn mới vừa mở miệng liền bị Minh lão phu nhân cắt ngang, “Đây là nguyên tắc của con mà, đúng không? Cho nên nói con rút được lá bài kẻ ngu ngốc này là xứng đáng. Trong thế giới tình cảm, có nguyên tắc có thể nói sao? Con cho rằng con đang bàn chuyện làm ăn sao? Cho đối phương 100 vạn, đối phương phải trả lại con 100 vạn tình cảm sao?”
Minh Thiên Tàng hơi dao động, lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn thẳng bà nội, nhìn thẳng vào lời của bà.
“Năm năm trước ta đã nhìn ra, con nha đầu kia là khắc tinh trong mệnh của con, ” Minh lão phu nhân đắc ý cười, “Ta chính là muốn nhìn bộ dáng con đau khổ một chút, luôn cố gắng giữ phong độ cao cao tại thượng, ngay cả ta cũng cảm thấy mệt mỏi thay con.”
“Khắc tinh?” Hắn im lặng cười khổ, “Có lẽ vậy…! , bởi vì chúng ta đều chỉ yêu mình, cũng vô cùng ích kỷ.”
Tarot bị quăng lên mặt hắn, Minh lão phu nhân trách cứ: “Nói con ngu xuẩn thật sự là nói không sai! Các ngươi nếu chỉ thích mình, con bây giờ sẽ mặt ủ mày ê ngồi trước mặt của ta sao? Haizz, Thiên Tàng, ta hỏi con, con có phải rất quan tâm nha đầu kia? Rất muốn lấy được nó?”
Hắn cắn môi dưới, không trả lời.
“Không nói chính là chấp nhận? Có đúng hay không? Tốt lắm, con có chính miệng nói với nó, nói con rất để ý nó, rất thích nó?”
“Con. . . . . .”
“Con không nói ra, chỉ sợ sẽ bị cự tuyệt phải hay không?” Minh lão phu nhân lời nói thấm thía: “Kiêu ngạo là để cho kẻ thù, không phải để lại cho người yêu của mình.”
“Bà nội!” Mi tâm của Minh Thiên Tàng nhíu lại thành một đường, “Bà không biết.”
“Ta sống đã bao nhiêu năm, có cái gì không biết hay sao? Ta nghe chuyện tình yêu còn so với cơm con ăn còn nhiều hơn!” Minh lão phu nhân mặc dù giọng nói nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt lại trở nên chán nản.”Biết ông nội con chết thế nào không?”
“Ông nội?” Minh Thiên Tàng không hiểu tại sao bà nội lại kéo đề tài đến cái chết đã qua nhiều năm của ông nội.”Ông là vì bệnh tim đột phát qua đời.”
“Không sai, bệnh tim đột phát, nhưng là do lúc trước ta không biết hắn bị bệnh. Cũng bởi vì chúng ta là hôn nhân chính trị, chúng ta đều cho rằng đối phương không thương mình, cho nên cũng không chịu đem tình yêu ra quan tâm đối phương, thậm chí ông nội con mấy lần bởi vì bệnh tim tái phát nhập viện kiểm tra ta đều không biết. Ngày ông ấy qua đời, là kỷ niệm kết hôn tròn 10 của chúng ta, ta làm xong cơm ở nhà chờ ông, muốn nói cho ông ấy nghe lời mà trước nay ta chưa từng nói, nhưng ông ấy ngay cả cơ hội này cũng không chịu cho ta.” Minh lão phu nhân nói tới chỗ này, dừng lại trầm mặc hồi lâu, “Thiên Tàng, từ nhỏ ta quản con, mắng con, chính là sợ con biến thành một người lãnh huyết vô tình lại trì độn, nhưng mặc dù ta cố gắng làm nhiều như vậy, con vẫn thừa kế tính tình khuyết điểm lớn nhất của Minh gia. Đã yêu, trở nên dũng cảm một chút, da mặt dày một chút, cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, con hiểu chưa?”
Minh Thiên Tàng im lặng đứng dậy, đi ra ngoài. Ánh mắt Minh lão phu nhân cũng không nhìn theo bóng lưng của hắn, mà là lá bài đặt trước mặt. Duỗi tay lật lên, mặt trên lá bài là — Vòng Quay Vận Mệnh.
“Vòng Quay Vận Mệnh bắt đầu xoay tròn, đứa nhỏ ngốc, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp con rồi.”
Lúc này trên cửa kiếng thủy tinh xuất hiện một vệt lại một vệt nước dài, nước càng ngày càng nhiều, làm cửa kiếng thủy tinh ướt đẫm.
Trời mưa.
Niệm Tình ở trong công ty bận đến chín giờ, công việc trong tay vẫn chất đống như núi. Trong tay cô nắm giữ 45% cổ phần, mặc dù đang là cổ đông lớn nhất, nhưng nếu như Minh thị thu mua luôn cổ phần trong tay ba nguyên lão, ở trên thị trường mua them một số cổ phiếu lẻ, thì sẽ có đủ lực chống lại cô. Bàn về tài lực, Phương thị mới vừa đi lên thì không cách nào đấu được với Minh thị đang cực kì hưng thịnh, nếu như triển khai đại chiến thu mua, cô thua là chuyện không thể nghi ngờ.
“Về mặt pháp luật, Minh thị có chỗ sơ hở có thể nắm được hay không?” Cô hỏi Triệu Hiểu Đông. Hôm nay hắn vẫn theo cô làm việc đến bây giờ.
“Cái này phải hỏi ý kiến luật sư, ” hắn nhìn thoáng qua, “Tôi sẽ đi liên hệ.”
Bận đến giờ này, toàn thân cao thấp cũng bắp thịt cứng ngắc, không khí trong phòng nặng nề làm cho người ta hít thở không thông. Cô đi tới bên cửa sổ, kéo màn, mở cửa sổ ra, chợt có giọt mưa rơi trên mặt cô, vì thế cô mới phát hiện, trời mưa đã lâu rồi.
“Ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho em.” Cô ảo não nói thầm, vừa muốn đóng cửa sổ, ánh mắt lại lóe lên.
Ánh đèn đường yếu ớt rọi vào chiếc xe đang dừng bên đường, đèn xe cũng không mở, nhưng loại xe đắt tiền kia rất hiếm gặp, cô chỉ biết một người đã lái xe qua này, Minh Thiên Tàng!
Sẽ là hắn sao? Tại sao hắn lại xuất hiện vào giờ này ở đây?
“Niệm Tình, tôi đã liên lạc với luật sư Cố rồi, hắn nói tối nay hắn tra duyệt một vài cuốn sách có liên quan, sáng sớm ngày mai sẽ tới đây cho em câu trả lời chắc chắn.” Triệu Hiểu Đông chạy vào thấy cô ngơ ngác đứng bên cửa sổ, không khỏi oán giận nói: “Bên ngoài trời đang mưa, tại sao mở cửa sổ đứng ở nơi đó hứng gió? Em không sợ cảm mạo à?”
Hắn đi tới lấy tay đóng cửa sổ.
“Tôi nghĩ chúng ta cần kiểm tra xem công ty có bao nhiêu vốn có thể điều động, và có thể vay ngân hàng bao nhiêu để đánh trận này.” Triệu Hiểu Đông cúi đầu nói xong nhìn thấy cô hoàn toàn không có phản ứng, lại ngẩng đầu lên, “Em sao vậy, có phải quá mệt mỏi hay không?”
“Tôi đi ra ngoài một chút!” Cô chợt tông cửa xông ra, vọt vào thang máy chuyên dụng mãi cho đến được tầng trệt.
Lao ra cửa công ty, chiếc xe vẫn dừng tại chỗ. Cô ngơ ngẩn đứng trước cửa nhìn, nước mưa từ trước mắt rơi xuống, đem cô và chiếc xe kia ngăn cách thành hai cái thế giới.
Không biết đã trải qua bao lâu, cửa xe từ từ mở ra, một bóng dáng cao gầy đứng bên cửa xe. Tiếp, cửa xe bị đóng lại, hắn cứ như vậy không nhúc nhích đứng lặng trong mưa gió, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, mặc cho trời mưa to làm toàn thân hắn ướt nhẹp.
Giống như bị mê hoặc, cô không tự chủ được mở chân, đi từng bước một vào trong mưa gió, đến gần hắn. Khi trong mắt có hình ảnh của nhau, không có gió mưa, không có ánh đèn, không có thứ gì xung quanh, chỉ có đối phương.
Cuối cùng, giống như trải qua thế kỷ, bọn họ mặt đối mặt, gần đến nỗi không còn khoảng cách .
“Anh rốt cuộc cũng chịu gặp em?” Cô lúc này cũng không có tinh thần sa sút tái nhợt như hắn tưởng tượng.
“Anh nghe nói em một mực tìm anh.” Tầm mắt của hắn luôn cố định trên khuôn mặt cô.
Cô lộ ra một tia cười khổ, “Bây giờ anh trước khi thắng cuộc đến đây để nhìn bộ dáng uể oải của em sao?”
Hắn chậm rãi dang hai tay, mở ra, nghênh hướng cô, bỗng dưng ôm cô vào trong ngực, nụ hôn nóng bỏng lại hòa lẫn mùi vị chua sót của nước mưa trong nháy mắt nuốt hết ý thức của cô.
“Niệm Tình, đừng hận anh, bởi vì anh không thể mất đi em.” Hồi lâu sau, môi của hắn di chuyển đến tai của cô, giọng nói tràn ngập thống khổ mà nóng bỏng nặng nề đập vào tim của cô.
Lòng đang khẽ run, chẳng biết lúc nào, hai tay của cô đã vòng lại sau lưng hắn, nước mưa làm tầm mắt của cô mơ hồ, lướt qua bờ môi cô, “Nhưng chính anh đang từ từ đẩy em ra khỏi.”
“Rất nhanh em sẽ hiểu, anh làm hết thảy đều là vì em, bởi vì người duy nhất mà cả đời này anh không muốn tổn thương chính là em.”
Ngón tay thon dài vén tóc ướt đang chắn tầm mắt của cô, hắn cười nhạt, giống như thời niên thiếu hồn nhiên tronh sáng, làm cho cô hơi mơ hồ nghi ngờ. Hắn lúc thì lãnh khốc lúc lại nhu tình nồng đậm, rốt cuộc dưới gương mặt nào mới chân chính là hắn?
“Toàn thân anh cũng ướt đẫm hết rồi.” Cô cau mày muốn kéo hắn đến chỗ có mái che.
“Không sao, như vậy mới có thể đến gần em hơn.” Hắn ngưng mắt nhìn khuôn mặt của cô, không có ý muốn di chuyển.
“Ắt xì –” cuối cùng cũng là cô không nhịn được hắt xì, “Nếu như mục đích của anh là muốn hại chết em, đại khái có thể không cần sử dụng phương thức này, dùng cuộc chiến trên thương trường tới đả kích em càng hữu hiệu hơn.”
Hắn mở cửa xe ra, túm cô vào trong xe, ném khăn lông nhỏ sạch sẽ cho cô.”Còn chưa tin anh sao? Anh làm tất cả không phải là vì hủy diệt em. Nếu như anh muốn lấy được Phương thị, không cần dùng cái phương pháp ngu ngốc này.”
Niệm Tình cũng vẫn cảm thấy khả nghi, nghe hắn nói như vậy càng cảm thấy được hoài nghi của mình không sai. Nếu như Thiên Tàng thật sự có thầm muốn chiếm đoạt xí nghiệp Phương thị, sớm cưới cô vào cửa không phải là nhanh hơn tiết kiệm hơn? Dù sao cô ở phương diện buôn bán cũng không có thiên phú, sau khi kết hôn công ty nhất định đều phải giao cho hắn xử lý. Như bây giờ đánh trống khua chiên đối nghịch với cô, sử dụng ngàn vạn thu mua cổ phiếu, như thế phí sức lại chẳng có kết quả tốt, một chút cũng giống chuyện mà hắn sẽ làm.
“Như vậy. . . . . .” Cô mấp máy môi.
“Như vậy anh tại sao phải làm như thế? Có đúng không?” Hắn lấy ở ghế sau một xấp văn kiện, giao vào tay cô, “Những văn kiện này anh vốn là muốn đợi đến sau khi chấm dứt mọi chuyện mới đưa em, anh rất sợ em đọc những văn kiện này trước, sẽ cho là anh giả mạo bậy bạ, dù sao thời gian em quen biết hắn lâu hơn so với thời gian em gặp anh. Các người lại sớm chiều chung đụng lâu như vậy, sự tín nhiệm của em đối với hắn có thể vượt xa hơn với những bạn tốt thông thường.”
Niệm Tình do dự, tựa hồ như đã minh bạch rõ rang lại tựa hồ không hiểu, “Anh đang nói người nào? Anh nói là. . . . . . Hiểu Đông?”
Một phần tài liệu dầy cộm này ghi chép cũng không phải chỉ có tư liệu của Triệu Hiểu Đông. Từ một tập đoàn có tên Vạn thị, mãi cho đến chủ tịch tập đoàn Vạn thị là Vạn Vĩnh Minh tự sát thân vong, bên trong tài liệu đều có ghi chép đầy đủ. Mà trên lý lịch cá nhân sơ lược của Triệu Hiểu Đông rõ ràng viết –
Vạn Hiểu Đông, con của Vạn Vĩnh Minh, sau theo họ cha nuôi đổi tên là Triệu Hiểu Đông.
Niệm Tình càng xem càng giật mình, “Gia thế của Hiểu Đông hoá ra là như vậy . . . . . .”
“Em có biết người hại chết ba của hắn là ai không?” Minh Thiên Tàng trầm giọng nói: “Chính là Phương thị các người. Ngay lúc ấy dưới ảnh hưởng của cơn khủng hoảng tài chính, tập đoàn Vạn thị đầu tư bất động sản thất bại, Phương thị vốn là đối tác phía bên kia, nhưng lại cũng bỏ chạy đầu tiên để bảo toàn tiền bạc, ngay lúc ấy trong hoàn cảnh đó cũng không có gì đáng trách, nhưng cũng bởi vì như thế,Vạn thị nợ nần chồng chất, không người nào giơ tay giúp đỡ, Vạn Vĩnh Minh rốt cuộc cùng đường uống thuốc độc tự sát.”
Ngón tay khẽ run, Niệm Tình chưa từng nghe nói qua những chuyện này, đối với thân phận Triệu Hiểu Đông, cũng chỉ biết hắn là được chú Triệu nhận nuôi mà thôi.
“Anh hoài nghi hắn đến gần em có mục khác?” Niệm Tình rốt cuộc hỏi rõ tại sao Minh Thiên Tàng vẫn đối với Triệu Hiểu Đông có địch ý rất sâu. Thì ra đó cũng không phải là địch ý, mà là đề phòng.
“Ngay từ đầu hắn đã rất thù hận anh, tựa hồ đối tượng cũng không phải là con người của anh, mà là thân phận của anh.” Từ lần gặp mặt đầu tiên bắt đầu, Minh Thiên Tàng ở trong mắt Triệu Hiểu Đông thấy được một mối thù hằn đang đè nén rất sâu.”Hắn hận người cướp đi cuộc sống giàu sang, càng hận những người đang hưởng sự giàu sang đó. Anh không dám nói hắn vừa bắt đầu đến gần em đã ôm mục đích ác ý gì, nhưng gần đây tình báo mà anh có được nói, hắn đang mang ý đồ riêng muốn nuốt chửng tài sản Phương thị.”
“Không thể nào!” Niệm Tình bật thốt lên, trong đại não một mảnh hỗn loạn. Hiểu Đông là nhân viên mà trước giờ cô nể trọng nhất, đối với cô nói gì nghe nấy, luôn vì cô suy nghĩ, hắn có thể phản bội cô sao? !
Minh Thiên Tàng hừ một tiếng, “Anh biết ngay em sẽ nói như vậy, cho nên anh mới giấu giếm đến bây giờ. Nếu như không phải là bởi vì bà nội. . . . . .”
“Bà nội thế nào?”
“Không có gì.” Hắn thở dài, “Em không tin anh vậy cũng không sao, chỉ cần em tạm thời đừng tiết lộ những tài liệu mà anh cho em xem, đợi đến lúc triệu khai đại hội cổ đông tạm thời, em sẽ hiểu hết thảy.”
Niệm Tình nhìn một bên mặt của hắn, “Anh vốn là như vậy, giống như nắm giữ tất cả, nhưng cũng không chịu đem tâm sự của anh nói cho em nghe, để cho em hết đoán lại đoán, nhưng lại đoán không được trong lòng của anh.”
“Cho nên hôm nay anh mới đến tìm bà nội.” Hắn ngắt lời cô, tay phải xuyên qua mái tóc ngắn của cô, nâng đầu cô, kéo gần đến bên cạnh mình, cặp mắt đen láy cho dù bên trong xe không có một chút ánh đèn dưới tình huống tự nhiên lại lóe lên trong suốt.”Niệm Tình, anh muốn hỏi em một câu.”
“Cái gì?” Cô rõ ràng cảm thấy mình sự khó thở. Mỗi lần hắn đến gần cô, loại cảm giác sắp hít thở không thông lại tồn tại trước ngực mình.
“Em có yêu anh hay không?” Hắn vô cùng nghiêm túc, chuyên chú nhìn chằm chằm cô, những lời này hỏi ra rất nhẹ nhàng, làm cho cô cho là lỗ tai của mình nghe nhầm.
“Anh nói cái gì?” Cô theo bản năng hỏi ngược lại.
“Anh không muốn lặp lại lần thứ hai.” Hắn biết cô nghe rất rõ ràng.
Gần đây hắn làm cô hỗn loạn thật sự quá nhiều, có nhiều lúc cô căn bản ứng phó không được, đại não không có dư thừa không gian vận chuyển.”Thiên Tàng, có rất nhiều chuyện em không biết, em không biết làm sao trả lời anh. . . . . .”
“Yêu, hoặc là không yêu, nhiều nhất chỉ có đáp án hai chữ.” Ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời đi cô.
Cô cắn cắn môi, nhìn thẳng vấn đề của hắn, “Em nghe Thiên Hiểu nói, anh đã từng nói với cô ấy, chúng ta cũng không yêu nhau.”
“Yêu nhau là quá trình trao đổi cảm xúc lẫn nhau, anh không biết em có thể đáp lại cho anh những gì anh bỏ ra hay không.” Lời của hắn đơn giản lại nói rõ một ý nghĩ hắn đang giấu giếm — hắn, yêu cô.
“Có yêu hay không yêu anh? Nếu đây là trao đổi cảm xúc lẫn nhau, như vậy anh phải cho em một đáp án trước, lúc này mới có thể cho em hạ quyết định có muốn nhận lấy tình cảm này đáp lại anh hay không.” Lần này cô không cho phép mình thua thiệt lại bị hắn lừa gạt, không muốn mình nói ra trước.
Ngón tay của hắn chạm vào môi của cô, khẽ mỉm cười, “Cuối cùng cũng biết phản kích, được rồi, đợi đến ngày tất cả đều kết thúc, chúng ta cùng đem đáp án nói cho đối phương biết.”
Hôn môi của cô, mưa phùn như sương mù bên ngoài đã không thể bao phủ ngọn lửa đang đốt sáng lòng của họ.
Hắn đem cô ôm thật sâu vào lòng, không muốn buông ra nữa.
Đại hội cổ đông tạm thời của Phương thị ba ngày sau cử hành. Minh Thiên Tàng bởi vì thành công thu mua 40% cổ phiếu Phương thị mà thuận lợi trở thành cổ đông lớn thứ hai Phương thị . Niệm Tình mặc dù trên tay nắm giữ 45% cổ phần vẫn không có quyền lực ngăn cản triệu khai đại hội cổ đông .
Trong ba ngày này Triệu Hiểu Đông hết sức tìm kiếm phương pháp ngăn cản Minh thị tóm thâu Phương thị, nhưng đều vô ích.
Ngày triệu khai đại hội cổ đông, Minh Thiên Tàng và Niệm Tình bất đồng lập trường tham dự, hai người từ lúc bước vào đến khi ngồi xuống đều không mở miệng, lại càng không nhìn đối phương.
Đại hội trình tự đơn giản mà ngắn gọn, Minh Thiên Tàng liên hiệp một vài vị nắm giữ ít cổ phiếu Phương thị, lấy việc Phương thị hai năm gần đây việc kinh doanh không tốt, không cách nào vì người đầu tư mang đến nhiều lợi ích hơn làm lý do yêu cầu Niệm Tình nhường lại ghế tổng giám đốc.
Từ đầu tới đuôi cũng không có phát biểu lời nào, Niệm Tình luôn cúi đầu, mắt không biết nhìn nơi nào, thẩn thờ nghe mọi người thảo luận.
Người chủ trì đại hội cuối cùng thống kê, xí nghiệp Minh thị tổng cộng lấy được 51% cổ phần ủng hộ, mà Niệm Tình bên này chỉ lấy được 49% ủng hộ. Đại hội thông qua Minh thị nói lên quyết nghị, Niệm Tình bị tước đoạt quyền kinh doanh, tổng giám đốc mới sẽ được bầu chọn vào kì đại hội lần sau.
Cuộc chiến tranh quyền kinh doanh này của Phương thị với Minh thị, lấy việc Phương thị thảm bại mà chấm dứt.
Hội nghị sau khi kết thúc, Minh Thiên Tàng cố ý đi tới trước mặt Niệm Tình và Triệu Hiểu Đông, cười như không cười nói: “Niệm Tình, nếu như ban đầu em chịu gả cho anh, có lẽ hôm nay cũng không cần phải đi đến cục diện này.”
Quan hệ vị hôn thê và vị hôn phu của hắn và Niệm Tình không phải trên thương giới ai cũng biết, mà giọng nói của hắn cũng không phải lớn, chỉ có Niệm Tình và Triệu Hiểu Đông nghe được.
Niệm Tình lúc này mới ngẩng đầu lên, rất đạm mạc nói: “Không cần quá đắc ý, anh nghĩ lấy được chưa chắc phải nhất định có thể có được.”
“Anh chưa bao giờ thua cuộc.” Minh Thiên Tàng kiêu ngạo mà hất cằm, đang lúc mọi người tiền hô hậu ủng trung rời đi.
“Hiểu Đông, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Niệm Tình giống như bị rút đi khí lực cả người, ngã ngồi lên ghế không đứng nổi.”Phương thị không có, tôi không biết làm sao đối mặt với ba.”
Triệu Hiểu Đông siết chặt quả đấm, trong đôi mắt phát ra tia sắc bén như dã thú, thanh âm giống như từ giữa kẽ răng nặn ra, “Tôi bảo đảm với em, hắn sẽ không từ Phương thị lấy được một phân tiền! Tôi bảo đảm!”
Đêm khuya mười hai giờ. Cả tòa nhà Phương thị cũng đã dừng hoạt động. Chỉ có cửa sổ lầu mười hai phòng kế toán còn lộ ra một ánh sáng nhỏ.
Ánh đèn yếu ớt mờ nhạt, một bóng người áo đen dưới ánh sáng yếu ớt đó đang liều chết lật văn kiện, thỉnh thoảng còn cầm bút sửa đổi. Động tác nhanh nhẹn cũng rất nhẹ nhàng linh hoạt, giống như một người lão luyện.
Đến lúc vừa rạng sáng, hắn giống như việc lớn đã thành, nhẹ nhàng đứng lên, đem tất cả chỉnh lý đúng chỗ, sau đó lại lấy ra một cái lọ, đem chất lỏng bên trong toàn bộ đổ ra ngoài.
Chất loãng lan ra trên bàn phát ra ánh lửa, hắn dùng khăn tạo ra một đường hình vòng cung.
Nháy mắt, cụp một tiếng, tựa như từ đêm tối chuyển thành ban ngày, bên trong phòng ánh đèn sáng choang.
Minh Thiên Tàng xuất hiện ở cửa, dựa vào cánh cửa nói với người đang kinh ngạc lung túng bên trong phòng: “Đã trễ thế này, anh vẫn còn làm thêm giờ? Phương thị cho anh bao nhiêu tiền lương để cho anh bán mạng như vậy?”
“Là anh?” Triệu Hiểu Đông híp mắt, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Nơi này cũng sẽ nhanh trở thành sản nghiệp Minh gia tôi rồi, tôi cao hứng khi nào tới cũng được.” Minh Thiên Tàng khẽ mỉm cười, ngắm nhìn bốn phía, “Bất quá thói quen làm thêm giờ của anh thật kỳ quái, trước khi đi còn phải lau một lần ? Bị ướt cái gì sao?”
“Tôi thích sạch sẽ, không mượn anh xen vào.” Triệu Hiểu Đông muốn tông cửa xông ra, nhưng Minh Thiên Tàng không có ý muốn tránh một bên, còn cố ý ngẩng đầu liếc nhìn bảng tên treo trên cửa, “Kỳ quái, nơi này không phải là phòng kế toán sao? Tại sao giám đốc phòng thị trường lại có thể xuất hiện ở đây?”
Triệu Hiểu Đông lặng lẽ nắm chặt quả đấm toàn lực vung ra, vốn cho là đã đúng mục tiêu, không ngờ Minh Thiên Tàng sớm đề phòng hắn, lánh mình tránh qua cười lạnh nói: “Không đợi tôi đi bắt được anh, anh tự đem cái đuôi hồ ly lộ ra rồi.” Hắn cất giọng hướng về phía sau lưng gọi, “Niệm Tình, đêm nay anh không để em đợi chờ uổng công rồi.”
Triệu Hiểu Đông khiếp sợ nhìn người từ sau lưng Minh Thiên Tàng chậm rãi đi ra, là Niệm Tình. Trong ánh mắt cô tràn đầy thất vọng thương tâm.
“Hiểu Đông, anh thật, thật ở đây. . . . . .” Rõ rang tận mắt thấy rồi, cô vẫn không cách nào tin tưởng.
Tất cả cơ trên mặt cũng căng thẳng, khi Triệu Hiểu Đông thấy Niệm Tình không tự chủ được cúi đầu, nhưng lập tức lại cao ngẩng lên, nhìn chằm chằm Minh Thiên Tàng, “Tất cả cục diện đều do anh bố trí phải không?”
“Thu mua Phương thị là thật, ” Minh Thiên Tàng sâu kín cười nói: “Tôi làm việc không thích lưu lại quá nhiều sơ hở, nếu như có một ngày Phương thị thật sự nằm trong tay tôi, tôi nhất định không cho phép bên ngoài có quá nhiều người có cổ phần có thể lung chuyển địa vị của tôi.”
Triệu Hiểu Đông chấn động, nhìn thoáng qua Niệm Tình, “Cho nên anh dùng Minh thị lấy giá cao mua về 30% cổ phần của ba lão già kia, chẳng qua là giúp cô ấy dẹp bỏ chướng ngại?”
“Đúng vậy” Minh Thiên Tàng khẽ gật đầu, “Anh rất thông minh, đáng tiếc hiểu ra quá muộn.”
“Cùng anh so trí khôn, tôi chẳng phải là quá ngu?” Triệu Hiểu Đông cắn răng, muốn cười lạnh nhưng cơ thịt trên mặt không cử động được, “Như vậy đại hội cổ đông dó chỉ là diễn xuất của mấy người đùa giỡn?”
“Làm như vậy là để dụ người lòng lang dạ thú như anh ra. Nếu như không bức anh đến trình độ sơn cùng thủy tận, anh chịu đi bước cờ hiểm này sao? Sửa chữa sổ sách còn vọng tưởng phóng hỏa đốt cháy chứng cớ, bằng hai tội danh nay cũng bắt bỏ tù anh được rồi, ngồi tù ngồi đến chết.”
“Niệm Tình, em tin hắn?” Ánh mắt của Triệu Hiểu Đông chuyển tới trên người của cô.
Cô đau lòng nhắm mắt lại, sự thật đặt ở trước mắt, cũng không phải hoài nghi của cô nữa.
Yên lặng chốc lát, Triệu Hiểu Đông chợt phát ra tiếng cười thê lương.
“Minh Thiên Tàng, thủ đoạn của anh thật đúng là lợi hại, không hổ là thiên tài IQ hai trăm. Bất quá anh cho rằng anh là ai? Quan toà? Tại sao anh có quyền được chủ trì chính nghĩa? Phương gia thiếu nhà tôi một mạng chẳng lẽ cũng không cần trả lại? Vạn thị chúng ta hơn ngàn vạn tư sản trong một đêm cạn kiệt, chẳng lẽ Phương gia cũng không cần trả giá?”
“Người trầm mê thất bại trong quá khứ, không thể bò dậy vĩnh viễn đều là người yếu kém.” Minh Thiên Tàng xem thường liếc xéo hắn, “Tôi cảnh cáo anh một câu cuối cùng: nếu như anh muốn phóng hỏa, tôi không ngăn cản anh, Phương thị từ trên xuống dưới cũng mua không ít bảo hiểm, chỉ tiền bảo hiểm thôi đã đủ cho tôi mua cổ phiếu lấy thừa bù thiếu hết 7, 8 phần. Mà anh thì sao? Máy theo dõi tòa nhà Phương thị đã đem những hành động anh làm nãy giờ thu lại rồi, một khi nơi này gặp chuyện không may, nhân viên làm việc bên ngoài sẽ đem các băng ghi hình hình chuyển giao cho bộ tư pháp, chẳng lẽ anh ẩn núp lâu như vậy liền vì thế mà cùng Phương thị cháy sạch sao?”
Triệu Hiểu Đông vẻ mặt thất bại, cắn môi đến ra máu.
Minh Thiên Tàng không nhìn hắn nữa, xoay người kéo tay Niệm Tình, “Đi thôi, bà nội hôm nay tự mình xuống bếp nấu cho em ăn, chờ em đến đấy.”
Niệm Tình còn muốn nói chuyện, lại bị Minh Thiên Tàng lôi đi, sau lưng chỉ để lại Triệu Hiểu Đông ngây ra như phỗng.
Khi bốn phía trở lại yên lặng thì hắn còn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, tâm như tro tàn.
“Anh quá nhiều chuyện.” Người đối diện kia, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng, ngoài Minh Thiên Tàng mất tích đã lâu, khiến Niệm Tình tìm khắp nơi không thấy, còn có thể là ai.
“Tôi nếu như không nhiều chuyện, các người có thể hiểu lầm nhau cả đời.” Tô Mộc Thần cười nói: “May nhờ tôi ngăn anh lại, nếu không anh bây giờ đại khái ở trong biệt thự tại New York làm người đập dĩa, ném bát giận dỗi rồi.”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng cùng ở chung với một người đàn ông cả đêm.” Minh Thiên Tàng cắn răng nói: “Cô ấy là người trưởng thành rồi, tại sao lại phạm phải loại sai lầm này? !”
“Có lẽ đó cũng không phải là cô ấy tự nguyện. Lại nói ở chung cả đêm cũng không chứng tỏ có chuyện gì xảy ra, nếu không bây giờ cô ấy sẽ không vì anh mất tích sốt ruột như vậy.” Tô Mộc Thần nháy mắt mấy cái, “Thế nào, là anh đi tìm cô ấy, hay để cho cô tiếp tục sốt ruột?”
“Bây giờ tôi không rảnh.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng trả lời, “Cuộc họp hội đồng quản trị Phương thị không phải là sắp bắt đầu sao? Anh còn không mau chạy tới?”
“Không gấp, còn hai tiếng.” Hắn duỗi cái lưng mỏi, “Nửa đêm hôm qua bị anh đã kéo đến xem văn kiện đến giờ, ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi cũng không cho tôi, tôi nghĩ tôi phải suy tính đổi ông chủ khác, làm việc cho Minh gia mấy người quả thực là bán mạng.”
“Nhớ thay tôi theo dõi người kia, hắn có lẽ sắp không kiềm chế được hành động.” Minh Thiên Tàng cố ý chuyển đề tài, “Cổ phiếu Phương thị gần đây có biến động không?”
“Thay đổi không lớn. Mấy lão gia hỏa đang từ từ bán tháo cổ phiếu, mỗi lần bán tháo số lượng cũng rất nhỏ, cho nên không phải ai cũng chú ý.”
“Ừ, cứ âm thầm thu mua, một tháng sau có thể sẽ nắm được 40% cổ phần, đến lúc đó có thể triệu khai đại hội cổ đông, bầu lại thành viên hội đồng quản trị.” Minh Thiên Tàng ký tên một phần văn kiện trên tay, thấy Tô Mộc Thần còn không đi, nhăn mày, “Còn có vấn đề gì sao?”
“Tôi luôn nghĩ. . . . . .” Tô Mộc Thần như có điều suy nghĩ.
“Cái gì?”
“Anh đối với Niệm Tình như vậy, không sợ cô ấy tức giận sao?” Tô Mộc Thần không chớp mắt nhìn hắn, “Có lẽ khi biết được cô ấy sẽ phẫn nộ, rất thương tâm, sẽ oán hận anh. . . . . . Nếu như cô ấy tuyệt vọng với anh, tình cảm của các người không cách nào vãn hồi, kết cục như vậy anh muốn sao?”
“Đây không phải là kết cục, chẳng qua là bắt đầu.” Hắn khép hờ mắt.
“Tại sao không nói cho cô ấy biết tình cảm của anh? Tại sao không đem chân tướng sự tình nói cho cô ấy biết?” Tô Mộc Thần hỏi: “Chẳng lẽ nhất định phải chơi trò tình cảm tôi đuổi anh chạy như vậy anh mới có thể cảm thấy hứng thú?”
“Tôi không muốn thua.” Tiếng nói trầm thấp tiết lộ bí mật chôn sâu dưới đáy lòng.
Tô Mộc Thần khẽ ngơ ngẩn, “Anh sợ thua cái gì?”
Hàng lông mày đen nhíu lại như bị buộc chặt, có lẽ không biết nên trả lời như thế nào, hay có lẽ chính hắn cũng không biết đáp án, “Sợ. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, “Sợ thua tất cả.”
Trái tim, tình cảm, yêu. . . . . . Tất cả mọi thứ. Nếu như quá tập trung vào việc mưu cầu danh lợi, tất cả mọi thứ bốc cháy không còn gì mà không đem lại sự hồi đáp nhiệt tình, đối với hắn mà nói chính là thua.
“Huống chi, tôi chỉ lấy lại những gì tôi nên có.” Minh Thiên Tàng dùng khẩu khí lãnh đạm cường thế nói: “Đồng thời, tôi muốn để cho mọi người biết, người đối nghịch với Minh Thiên Tàng tôi đều chỉ có một con đường chết!”
“Thật là một tuyên ngôn đáng sợ, nên ghi ra một bản cho kẻ thù anh biết.” Tô Mộc Thần rốt cuộc đứng lên.
Minh Thiên Tàng nhìn thẳng hắn, cuối cùng cảnh cáo, “Không được tiết lộ chuyện này.”
“Tôi tự có cân nhắc.” Tô Mộc Thần dương dương tự đắc, “Về công hay tư, tôi đều sẽ đứng về phía anh, yên tâm chứ?”
“Giữ vững liên lạc.” Minh Thiên Tàng lại vùi đầu vào đống văn kiện chồng chất. Bề ngoài nhìn rất bình tĩnh nhưng thật ra là không cách nào ẩn giấu được cơn sóng mãnh liệt.
Nếu như không phải ngày hôm qua Tô Mộc Thần đến công ty tìm đến hắn, kiên quyết nhúng tay vào chuyện của hắn và Niệm Tình, có lẽ giờ phút này hắn có thể bay đến Newyork, một thân một mình buồn bực rồi.
Thật không nghĩ tới, Tô Mộc Thần lại là anh cùng cha khác mẹ với Niệm Tình, khó trách Niệm Tình đối xử hắn cực kỳ khác biệt. Lúc trước nghe người báo cáo, Tô Mộc Thần thỉnh thoảng sẽ tham dự hội nghị quan trọng của xí nghiệp Phương thị, lúc ấy hắn còn thắc mắc không cách nào hiểu được, thì ra là đáp án chỉ đơn giản như vậy.
May mắn lòng đố kị và cơn phẫn nộ không làm cháy sạch lý trí của hắn, suy nghĩ kĩ càng, hắn không khỏi bắt đầu suy tư tình cảm và mối quan hệ của mình với Niệm Tình. Nếu như cô thật thích Triệu Hiểu Đông, cô còn có thể đùa bỡn tình cảm hắn đối với cô như vậy sao? Cô sẽ giấu giếm không nói sao? Đáp án đều là phủ định.
Từ lúc bọn họ đính hôn, đến bây giờ, mỗi một bước, Niệm Tình đều tuyệt đối tự nguyện. Quan hệ của cô và Triệu Hiểu Đông mặc dù thân mật, nhưng nhất định không đến nỗi phát triển đến giai đoạn yêu nhau, nếu không mấy năm hắn ở Mĩ quan hệ của bọn họ đã sớm ra hoa kết quả.
Như vậy, nếu Niệm Tình không có làm, những biểu hiện giả dối cùng với hiểu lầm vừa từ đâu tới? Chỉ là hắn mắc bệnh đa nghi làm quá sao? Dĩ nhiên không chỉ vậy, trong này còn có một người tâm tư bí hiểm đứng sau, mưu tính điều khiển tất cả.
Khẽ cười lạnh, như là đã hiểu tất cả tiền nhân hậu quả, hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết. Kẻ thù gây ra chuyện gì trên người hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần, nếu không hắn không phải là Minh Thiên Tàng!
Niệm Tình ngồi ở trong phòng họp, ánh mắt liếc nhìn các cổ đông ngồi trong phòng. Mỗi một quý đều phải triển khai hội đồng quản trị luôn luôn nhàm chán, nội dung nhằm báo cáo tình hình buôn bán vận chuyển của Phương thị, các cổ đông cũng không đưa ra câu hỏi làm khó, nhưng hôm nay không khí thật không đúng. Cổ đông có thâm niên cao nhất cùng ba vị nguyên lão dẫn đầu làm khó dễ, chỉ trích phương châm kinh doanh của cô có vấn đề, tiếp đến các cổ đông nhỏ khác cũng bắt đầu đánh bạo làm loạn, chất vấn tính xác thực của bản báo cáo tình hình kinh doanh.
Cô kiềm lại tính tình nghe những cổ đông nói xong, còn phải tạo ra tư thái rộng lượng không sao trả lời, “Nếu như các vị cảm thấy báo cáo vận chuyển buôn bán của tôi có vấn đề, có thể triệu tập hội đồng quản trị lần nữa, tôi sẽ đóng một bản báo cáo mới chi tiết hơn gấp mười lần.”
“Phương tiểu thư, ” Một trong ba nguyên lão Lý đổng ngắt lời nàng, “Tôi nghĩ cô nghe không hiểu ý của mọi người. Nghe nói cô vốn là họa sĩ truyện tranh , vẽ truyện tranh cùng chuyện làm ăn hình như không ăn nhập gì với nhau? Lý Bạch có câu thơ nói:“Trời sinh ta tài tất hữu dụng.” Tôi cảm thấy tài năng của Phương tiểu thư phải là vẽ tranh, không phải kinh doanh.”
Niệm Tình khẽ híp mắt, “Ý của ngài là muốn đuổi tôi xuống đài?”
“Là nhường ghế cho người có tài hơn.” Vị nguyên lão thứ hai Tống đổng cũng bổ sung.
“Như vậy, các vị cổ đông đang ngồi ở đây đều có ý này sao?” Cô cất cao giọng chất vấn, phía dưới mặc dù không có người trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người, đã ngầm thừa nhận.
Niệm Tình kiềm lại lửa giận trong lòng nói: “Tốt thôi, đã như vậy, xin các vị chuẩn bị một văn bản báo cáo chi tiết, nói lý do tôi phải từ chức. Mặt khác, muốn bầu lại chủ tịch, bước đầu tiên chính là phải triệu khai đại hội cổ đông. Theo quy định, các ngươi nhất định phải có 40% cổ phần trở lên mới có thể triệu khai đại hội cổ đông, tôi chờ tin tốt của các vị.”
Cô đứng dậy rời đi đầu tiên, Triệu Hiểu Đông đuổi theo.
“Có muốn tôi đi thăm dò một chút không? Sau lưng của bọn họ nhất định là có người khác điều khiển.”
Hơi gật đầu, Niệm Tình cũng cảm thấy kỳ quái. Những cổ đông này từ trước đến giờ sợ phiền phức, chỉ biết ham hưởng thụ, tại sao thời gian này làn sóng phản đối lớn với cô như thế? Kéo cô xuống đối với bọn họ thật có lợi ích sao?
Triệu Hiểu Đông vừa được sự đồng ý của cô, bỗng nhiên vội vã rời đi.
“Hội nghị kết thúc?” Tô Mộc Thần khoan thai tới chậm, liếc mắt nhìn đám người nối đuôi ra khỏi phòng họp, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Quần thần tạo phản, thiên hạ đại loạn.” Niệm Tình cau chặt chân mày, “Làm sao bây giờ anh mới đến?”
“Lúc gần đi có chuyện vướng chân.” Hắn cười hỏi: “Thế nào, bọn họ thật sự không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, muốn đem em đuổi xuống đài rồi hả? Đây không phải là hợp với ý của em sao? Không bằng dứt khoát thối lui khỏi công ty, buông tay mặc kệ, lại cầm bút vẽ lên đi tiếp sự nghiệp mà em muốn hướng tới… Cuộc sống hạnh phúc tự do tản mạn.”
“Muốn buông tay cũng nhất định chờ em đè xuống những phiền phức này mới nói.” Cô buồn bực nói: “Mặc dù em không muốn quản, nhưng công ty là của ba để lại, em nhất định không thể dễ dàng chắp tay tặng cho người khác!”
“Niệm Tình, tra ra được!” Triệu Hiểu Đông kích động chạy tới.
“Tra được cái gì?” Niệm Tình khẩn trương hỏi.
“Gần đây ba lão già kia đang lặng lẽ bán tháo cổ phiếu công ty.”
“Bán tháo cổ phiếu công ty?” Cô hoang mang khó hiểu, “Bọn họ muốn đuổi tôi xuống đài, phải là thu mua cổ phiếu mới đúng.”
“Bọn họ đúng là bán tháo, hơn nữa còn là được người chỉ điểm, bởi vì tất cả cổ phiếu bọn họ bán tháo cũng vào túi cùng một công ty.”
“Công ty nào?”
Hắn từng chữ từng chữ nói: “Tập đoàn Minh thị.”
“Hôm nay ngọn gió nào đem con thổi tới ta rồi?” Minh lão phu nhân , một bên xếp bài Tarot một bên dùng ngôn từ sắc bén hỏi cháu trai, ngẫu nhiên liếc nhìn hắn một cái, châm chọc nói: “Tại sao cau mày? Con không phải cho là mình không có chuyện gì không làm được sao? Bây giờ có chuyện gì làm khó Minh đại thiếu gia của chúng ta vậy?”
“Con chỉ là đi ngang qua đây, thuận tiện tới thăm bà một chút.” Minh Thiên Tàng nói: “Nếu như bà không thích nhìn thấy con, con có thể rời đi.”
“Con quay lại, ngồi xuống cho ta!” Minh lão phu nhân cao giọng hét lệnh, sau đó đem xấp bài cầm trong tay chụm lại xòe ra trước, đưa cho hắn, “Rút ra.”
“Làm gì vậy?” Minh Thiên Tàng từ trước đến giờ không tin những thứ đồ chơi … bói toán này.
“Bảo con rút thì rút đi, cần chi nói nhảm nhiều như vậy.”
Minh Thiên Tàng không thể làm gì khác hơn là đưa tay tùy tiện rút một bài, lật qua vừa nhìn, trên mặt bài vẽ một chú hề, chữ viết ghi rõ: kẻ ngu ngốc.
“Đây chính là con bây giờ.” Minh lão phu nhân nói lầm bầm cười một tiếng, “Kẻ ngốc vùi đầu trong tình yêu của mình, không thấy rõ con đường, cũng không thấy rõ trái tim của mình.”
“Con sẽ không vì bất kỳ một phần tình cảm nào mà trầm mê. . . . . .”
Hắn mới vừa mở miệng liền bị Minh lão phu nhân cắt ngang, “Đây là nguyên tắc của con mà, đúng không? Cho nên nói con rút được lá bài kẻ ngu ngốc này là xứng đáng. Trong thế giới tình cảm, có nguyên tắc có thể nói sao? Con cho rằng con đang bàn chuyện làm ăn sao? Cho đối phương 100 vạn, đối phương phải trả lại con 100 vạn tình cảm sao?”
Minh Thiên Tàng hơi dao động, lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn thẳng bà nội, nhìn thẳng vào lời của bà.
“Năm năm trước ta đã nhìn ra, con nha đầu kia là khắc tinh trong mệnh của con, ” Minh lão phu nhân đắc ý cười, “Ta chính là muốn nhìn bộ dáng con đau khổ một chút, luôn cố gắng giữ phong độ cao cao tại thượng, ngay cả ta cũng cảm thấy mệt mỏi thay con.”
“Khắc tinh?” Hắn im lặng cười khổ, “Có lẽ vậy…! , bởi vì chúng ta đều chỉ yêu mình, cũng vô cùng ích kỷ.”
Tarot bị quăng lên mặt hắn, Minh lão phu nhân trách cứ: “Nói con ngu xuẩn thật sự là nói không sai! Các ngươi nếu chỉ thích mình, con bây giờ sẽ mặt ủ mày ê ngồi trước mặt của ta sao? Haizz, Thiên Tàng, ta hỏi con, con có phải rất quan tâm nha đầu kia? Rất muốn lấy được nó?”
Hắn cắn môi dưới, không trả lời.
“Không nói chính là chấp nhận? Có đúng hay không? Tốt lắm, con có chính miệng nói với nó, nói con rất để ý nó, rất thích nó?”
“Con. . . . . .”
“Con không nói ra, chỉ sợ sẽ bị cự tuyệt phải hay không?” Minh lão phu nhân lời nói thấm thía: “Kiêu ngạo là để cho kẻ thù, không phải để lại cho người yêu của mình.”
“Bà nội!” Mi tâm của Minh Thiên Tàng nhíu lại thành một đường, “Bà không biết.”
“Ta sống đã bao nhiêu năm, có cái gì không biết hay sao? Ta nghe chuyện tình yêu còn so với cơm con ăn còn nhiều hơn!” Minh lão phu nhân mặc dù giọng nói nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt lại trở nên chán nản.”Biết ông nội con chết thế nào không?”
“Ông nội?” Minh Thiên Tàng không hiểu tại sao bà nội lại kéo đề tài đến cái chết đã qua nhiều năm của ông nội.”Ông là vì bệnh tim đột phát qua đời.”
“Không sai, bệnh tim đột phát, nhưng là do lúc trước ta không biết hắn bị bệnh. Cũng bởi vì chúng ta là hôn nhân chính trị, chúng ta đều cho rằng đối phương không thương mình, cho nên cũng không chịu đem tình yêu ra quan tâm đối phương, thậm chí ông nội con mấy lần bởi vì bệnh tim tái phát nhập viện kiểm tra ta đều không biết. Ngày ông ấy qua đời, là kỷ niệm kết hôn tròn 10 của chúng ta, ta làm xong cơm ở nhà chờ ông, muốn nói cho ông ấy nghe lời mà trước nay ta chưa từng nói, nhưng ông ấy ngay cả cơ hội này cũng không chịu cho ta.” Minh lão phu nhân nói tới chỗ này, dừng lại trầm mặc hồi lâu, “Thiên Tàng, từ nhỏ ta quản con, mắng con, chính là sợ con biến thành một người lãnh huyết vô tình lại trì độn, nhưng mặc dù ta cố gắng làm nhiều như vậy, con vẫn thừa kế tính tình khuyết điểm lớn nhất của Minh gia. Đã yêu, trở nên dũng cảm một chút, da mặt dày một chút, cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, con hiểu chưa?”
Minh Thiên Tàng im lặng đứng dậy, đi ra ngoài. Ánh mắt Minh lão phu nhân cũng không nhìn theo bóng lưng của hắn, mà là lá bài đặt trước mặt. Duỗi tay lật lên, mặt trên lá bài là — Vòng Quay Vận Mệnh.
“Vòng Quay Vận Mệnh bắt đầu xoay tròn, đứa nhỏ ngốc, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp con rồi.”
Lúc này trên cửa kiếng thủy tinh xuất hiện một vệt lại một vệt nước dài, nước càng ngày càng nhiều, làm cửa kiếng thủy tinh ướt đẫm.
Trời mưa.
Niệm Tình ở trong công ty bận đến chín giờ, công việc trong tay vẫn chất đống như núi. Trong tay cô nắm giữ 45% cổ phần, mặc dù đang là cổ đông lớn nhất, nhưng nếu như Minh thị thu mua luôn cổ phần trong tay ba nguyên lão, ở trên thị trường mua them một số cổ phiếu lẻ, thì sẽ có đủ lực chống lại cô. Bàn về tài lực, Phương thị mới vừa đi lên thì không cách nào đấu được với Minh thị đang cực kì hưng thịnh, nếu như triển khai đại chiến thu mua, cô thua là chuyện không thể nghi ngờ.
“Về mặt pháp luật, Minh thị có chỗ sơ hở có thể nắm được hay không?” Cô hỏi Triệu Hiểu Đông. Hôm nay hắn vẫn theo cô làm việc đến bây giờ.
“Cái này phải hỏi ý kiến luật sư, ” hắn nhìn thoáng qua, “Tôi sẽ đi liên hệ.”
Bận đến giờ này, toàn thân cao thấp cũng bắp thịt cứng ngắc, không khí trong phòng nặng nề làm cho người ta hít thở không thông. Cô đi tới bên cửa sổ, kéo màn, mở cửa sổ ra, chợt có giọt mưa rơi trên mặt cô, vì thế cô mới phát hiện, trời mưa đã lâu rồi.
“Ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho em.” Cô ảo não nói thầm, vừa muốn đóng cửa sổ, ánh mắt lại lóe lên.
Ánh đèn đường yếu ớt rọi vào chiếc xe đang dừng bên đường, đèn xe cũng không mở, nhưng loại xe đắt tiền kia rất hiếm gặp, cô chỉ biết một người đã lái xe qua này, Minh Thiên Tàng!
Sẽ là hắn sao? Tại sao hắn lại xuất hiện vào giờ này ở đây?
“Niệm Tình, tôi đã liên lạc với luật sư Cố rồi, hắn nói tối nay hắn tra duyệt một vài cuốn sách có liên quan, sáng sớm ngày mai sẽ tới đây cho em câu trả lời chắc chắn.” Triệu Hiểu Đông chạy vào thấy cô ngơ ngác đứng bên cửa sổ, không khỏi oán giận nói: “Bên ngoài trời đang mưa, tại sao mở cửa sổ đứng ở nơi đó hứng gió? Em không sợ cảm mạo à?”
Hắn đi tới lấy tay đóng cửa sổ.
“Tôi nghĩ chúng ta cần kiểm tra xem công ty có bao nhiêu vốn có thể điều động, và có thể vay ngân hàng bao nhiêu để đánh trận này.” Triệu Hiểu Đông cúi đầu nói xong nhìn thấy cô hoàn toàn không có phản ứng, lại ngẩng đầu lên, “Em sao vậy, có phải quá mệt mỏi hay không?”
“Tôi đi ra ngoài một chút!” Cô chợt tông cửa xông ra, vọt vào thang máy chuyên dụng mãi cho đến được tầng trệt.
Lao ra cửa công ty, chiếc xe vẫn dừng tại chỗ. Cô ngơ ngẩn đứng trước cửa nhìn, nước mưa từ trước mắt rơi xuống, đem cô và chiếc xe kia ngăn cách thành hai cái thế giới.
Không biết đã trải qua bao lâu, cửa xe từ từ mở ra, một bóng dáng cao gầy đứng bên cửa xe. Tiếp, cửa xe bị đóng lại, hắn cứ như vậy không nhúc nhích đứng lặng trong mưa gió, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, mặc cho trời mưa to làm toàn thân hắn ướt nhẹp.
Giống như bị mê hoặc, cô không tự chủ được mở chân, đi từng bước một vào trong mưa gió, đến gần hắn. Khi trong mắt có hình ảnh của nhau, không có gió mưa, không có ánh đèn, không có thứ gì xung quanh, chỉ có đối phương.
Cuối cùng, giống như trải qua thế kỷ, bọn họ mặt đối mặt, gần đến nỗi không còn khoảng cách .
“Anh rốt cuộc cũng chịu gặp em?” Cô lúc này cũng không có tinh thần sa sút tái nhợt như hắn tưởng tượng.
“Anh nghe nói em một mực tìm anh.” Tầm mắt của hắn luôn cố định trên khuôn mặt cô.
Cô lộ ra một tia cười khổ, “Bây giờ anh trước khi thắng cuộc đến đây để nhìn bộ dáng uể oải của em sao?”
Hắn chậm rãi dang hai tay, mở ra, nghênh hướng cô, bỗng dưng ôm cô vào trong ngực, nụ hôn nóng bỏng lại hòa lẫn mùi vị chua sót của nước mưa trong nháy mắt nuốt hết ý thức của cô.
“Niệm Tình, đừng hận anh, bởi vì anh không thể mất đi em.” Hồi lâu sau, môi của hắn di chuyển đến tai của cô, giọng nói tràn ngập thống khổ mà nóng bỏng nặng nề đập vào tim của cô.
Lòng đang khẽ run, chẳng biết lúc nào, hai tay của cô đã vòng lại sau lưng hắn, nước mưa làm tầm mắt của cô mơ hồ, lướt qua bờ môi cô, “Nhưng chính anh đang từ từ đẩy em ra khỏi.”
“Rất nhanh em sẽ hiểu, anh làm hết thảy đều là vì em, bởi vì người duy nhất mà cả đời này anh không muốn tổn thương chính là em.”
Ngón tay thon dài vén tóc ướt đang chắn tầm mắt của cô, hắn cười nhạt, giống như thời niên thiếu hồn nhiên tronh sáng, làm cho cô hơi mơ hồ nghi ngờ. Hắn lúc thì lãnh khốc lúc lại nhu tình nồng đậm, rốt cuộc dưới gương mặt nào mới chân chính là hắn?
“Toàn thân anh cũng ướt đẫm hết rồi.” Cô cau mày muốn kéo hắn đến chỗ có mái che.
“Không sao, như vậy mới có thể đến gần em hơn.” Hắn ngưng mắt nhìn khuôn mặt của cô, không có ý muốn di chuyển.
“Ắt xì –” cuối cùng cũng là cô không nhịn được hắt xì, “Nếu như mục đích của anh là muốn hại chết em, đại khái có thể không cần sử dụng phương thức này, dùng cuộc chiến trên thương trường tới đả kích em càng hữu hiệu hơn.”
Hắn mở cửa xe ra, túm cô vào trong xe, ném khăn lông nhỏ sạch sẽ cho cô.”Còn chưa tin anh sao? Anh làm tất cả không phải là vì hủy diệt em. Nếu như anh muốn lấy được Phương thị, không cần dùng cái phương pháp ngu ngốc này.”
Niệm Tình cũng vẫn cảm thấy khả nghi, nghe hắn nói như vậy càng cảm thấy được hoài nghi của mình không sai. Nếu như Thiên Tàng thật sự có thầm muốn chiếm đoạt xí nghiệp Phương thị, sớm cưới cô vào cửa không phải là nhanh hơn tiết kiệm hơn? Dù sao cô ở phương diện buôn bán cũng không có thiên phú, sau khi kết hôn công ty nhất định đều phải giao cho hắn xử lý. Như bây giờ đánh trống khua chiên đối nghịch với cô, sử dụng ngàn vạn thu mua cổ phiếu, như thế phí sức lại chẳng có kết quả tốt, một chút cũng giống chuyện mà hắn sẽ làm.
“Như vậy. . . . . .” Cô mấp máy môi.
“Như vậy anh tại sao phải làm như thế? Có đúng không?” Hắn lấy ở ghế sau một xấp văn kiện, giao vào tay cô, “Những văn kiện này anh vốn là muốn đợi đến sau khi chấm dứt mọi chuyện mới đưa em, anh rất sợ em đọc những văn kiện này trước, sẽ cho là anh giả mạo bậy bạ, dù sao thời gian em quen biết hắn lâu hơn so với thời gian em gặp anh. Các người lại sớm chiều chung đụng lâu như vậy, sự tín nhiệm của em đối với hắn có thể vượt xa hơn với những bạn tốt thông thường.”
Niệm Tình do dự, tựa hồ như đã minh bạch rõ rang lại tựa hồ không hiểu, “Anh đang nói người nào? Anh nói là. . . . . . Hiểu Đông?”
Một phần tài liệu dầy cộm này ghi chép cũng không phải chỉ có tư liệu của Triệu Hiểu Đông. Từ một tập đoàn có tên Vạn thị, mãi cho đến chủ tịch tập đoàn Vạn thị là Vạn Vĩnh Minh tự sát thân vong, bên trong tài liệu đều có ghi chép đầy đủ. Mà trên lý lịch cá nhân sơ lược của Triệu Hiểu Đông rõ ràng viết –
Vạn Hiểu Đông, con của Vạn Vĩnh Minh, sau theo họ cha nuôi đổi tên là Triệu Hiểu Đông.
Niệm Tình càng xem càng giật mình, “Gia thế của Hiểu Đông hoá ra là như vậy . . . . . .”
“Em có biết người hại chết ba của hắn là ai không?” Minh Thiên Tàng trầm giọng nói: “Chính là Phương thị các người. Ngay lúc ấy dưới ảnh hưởng của cơn khủng hoảng tài chính, tập đoàn Vạn thị đầu tư bất động sản thất bại, Phương thị vốn là đối tác phía bên kia, nhưng lại cũng bỏ chạy đầu tiên để bảo toàn tiền bạc, ngay lúc ấy trong hoàn cảnh đó cũng không có gì đáng trách, nhưng cũng bởi vì như thế,Vạn thị nợ nần chồng chất, không người nào giơ tay giúp đỡ, Vạn Vĩnh Minh rốt cuộc cùng đường uống thuốc độc tự sát.”
Ngón tay khẽ run, Niệm Tình chưa từng nghe nói qua những chuyện này, đối với thân phận Triệu Hiểu Đông, cũng chỉ biết hắn là được chú Triệu nhận nuôi mà thôi.
“Anh hoài nghi hắn đến gần em có mục khác?” Niệm Tình rốt cuộc hỏi rõ tại sao Minh Thiên Tàng vẫn đối với Triệu Hiểu Đông có địch ý rất sâu. Thì ra đó cũng không phải là địch ý, mà là đề phòng.
“Ngay từ đầu hắn đã rất thù hận anh, tựa hồ đối tượng cũng không phải là con người của anh, mà là thân phận của anh.” Từ lần gặp mặt đầu tiên bắt đầu, Minh Thiên Tàng ở trong mắt Triệu Hiểu Đông thấy được một mối thù hằn đang đè nén rất sâu.”Hắn hận người cướp đi cuộc sống giàu sang, càng hận những người đang hưởng sự giàu sang đó. Anh không dám nói hắn vừa bắt đầu đến gần em đã ôm mục đích ác ý gì, nhưng gần đây tình báo mà anh có được nói, hắn đang mang ý đồ riêng muốn nuốt chửng tài sản Phương thị.”
“Không thể nào!” Niệm Tình bật thốt lên, trong đại não một mảnh hỗn loạn. Hiểu Đông là nhân viên mà trước giờ cô nể trọng nhất, đối với cô nói gì nghe nấy, luôn vì cô suy nghĩ, hắn có thể phản bội cô sao? !
Minh Thiên Tàng hừ một tiếng, “Anh biết ngay em sẽ nói như vậy, cho nên anh mới giấu giếm đến bây giờ. Nếu như không phải là bởi vì bà nội. . . . . .”
“Bà nội thế nào?”
“Không có gì.” Hắn thở dài, “Em không tin anh vậy cũng không sao, chỉ cần em tạm thời đừng tiết lộ những tài liệu mà anh cho em xem, đợi đến lúc triệu khai đại hội cổ đông tạm thời, em sẽ hiểu hết thảy.”
Niệm Tình nhìn một bên mặt của hắn, “Anh vốn là như vậy, giống như nắm giữ tất cả, nhưng cũng không chịu đem tâm sự của anh nói cho em nghe, để cho em hết đoán lại đoán, nhưng lại đoán không được trong lòng của anh.”
“Cho nên hôm nay anh mới đến tìm bà nội.” Hắn ngắt lời cô, tay phải xuyên qua mái tóc ngắn của cô, nâng đầu cô, kéo gần đến bên cạnh mình, cặp mắt đen láy cho dù bên trong xe không có một chút ánh đèn dưới tình huống tự nhiên lại lóe lên trong suốt.”Niệm Tình, anh muốn hỏi em một câu.”
“Cái gì?” Cô rõ ràng cảm thấy mình sự khó thở. Mỗi lần hắn đến gần cô, loại cảm giác sắp hít thở không thông lại tồn tại trước ngực mình.
“Em có yêu anh hay không?” Hắn vô cùng nghiêm túc, chuyên chú nhìn chằm chằm cô, những lời này hỏi ra rất nhẹ nhàng, làm cho cô cho là lỗ tai của mình nghe nhầm.
“Anh nói cái gì?” Cô theo bản năng hỏi ngược lại.
“Anh không muốn lặp lại lần thứ hai.” Hắn biết cô nghe rất rõ ràng.
Gần đây hắn làm cô hỗn loạn thật sự quá nhiều, có nhiều lúc cô căn bản ứng phó không được, đại não không có dư thừa không gian vận chuyển.”Thiên Tàng, có rất nhiều chuyện em không biết, em không biết làm sao trả lời anh. . . . . .”
“Yêu, hoặc là không yêu, nhiều nhất chỉ có đáp án hai chữ.” Ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời đi cô.
Cô cắn cắn môi, nhìn thẳng vấn đề của hắn, “Em nghe Thiên Hiểu nói, anh đã từng nói với cô ấy, chúng ta cũng không yêu nhau.”
“Yêu nhau là quá trình trao đổi cảm xúc lẫn nhau, anh không biết em có thể đáp lại cho anh những gì anh bỏ ra hay không.” Lời của hắn đơn giản lại nói rõ một ý nghĩ hắn đang giấu giếm — hắn, yêu cô.
“Có yêu hay không yêu anh? Nếu đây là trao đổi cảm xúc lẫn nhau, như vậy anh phải cho em một đáp án trước, lúc này mới có thể cho em hạ quyết định có muốn nhận lấy tình cảm này đáp lại anh hay không.” Lần này cô không cho phép mình thua thiệt lại bị hắn lừa gạt, không muốn mình nói ra trước.
Ngón tay của hắn chạm vào môi của cô, khẽ mỉm cười, “Cuối cùng cũng biết phản kích, được rồi, đợi đến ngày tất cả đều kết thúc, chúng ta cùng đem đáp án nói cho đối phương biết.”
Hôn môi của cô, mưa phùn như sương mù bên ngoài đã không thể bao phủ ngọn lửa đang đốt sáng lòng của họ.
Hắn đem cô ôm thật sâu vào lòng, không muốn buông ra nữa.
Đại hội cổ đông tạm thời của Phương thị ba ngày sau cử hành. Minh Thiên Tàng bởi vì thành công thu mua 40% cổ phiếu Phương thị mà thuận lợi trở thành cổ đông lớn thứ hai Phương thị . Niệm Tình mặc dù trên tay nắm giữ 45% cổ phần vẫn không có quyền lực ngăn cản triệu khai đại hội cổ đông .
Trong ba ngày này Triệu Hiểu Đông hết sức tìm kiếm phương pháp ngăn cản Minh thị tóm thâu Phương thị, nhưng đều vô ích.
Ngày triệu khai đại hội cổ đông, Minh Thiên Tàng và Niệm Tình bất đồng lập trường tham dự, hai người từ lúc bước vào đến khi ngồi xuống đều không mở miệng, lại càng không nhìn đối phương.
Đại hội trình tự đơn giản mà ngắn gọn, Minh Thiên Tàng liên hiệp một vài vị nắm giữ ít cổ phiếu Phương thị, lấy việc Phương thị hai năm gần đây việc kinh doanh không tốt, không cách nào vì người đầu tư mang đến nhiều lợi ích hơn làm lý do yêu cầu Niệm Tình nhường lại ghế tổng giám đốc.
Từ đầu tới đuôi cũng không có phát biểu lời nào, Niệm Tình luôn cúi đầu, mắt không biết nhìn nơi nào, thẩn thờ nghe mọi người thảo luận.
Người chủ trì đại hội cuối cùng thống kê, xí nghiệp Minh thị tổng cộng lấy được 51% cổ phần ủng hộ, mà Niệm Tình bên này chỉ lấy được 49% ủng hộ. Đại hội thông qua Minh thị nói lên quyết nghị, Niệm Tình bị tước đoạt quyền kinh doanh, tổng giám đốc mới sẽ được bầu chọn vào kì đại hội lần sau.
Cuộc chiến tranh quyền kinh doanh này của Phương thị với Minh thị, lấy việc Phương thị thảm bại mà chấm dứt.
Hội nghị sau khi kết thúc, Minh Thiên Tàng cố ý đi tới trước mặt Niệm Tình và Triệu Hiểu Đông, cười như không cười nói: “Niệm Tình, nếu như ban đầu em chịu gả cho anh, có lẽ hôm nay cũng không cần phải đi đến cục diện này.”
Quan hệ vị hôn thê và vị hôn phu của hắn và Niệm Tình không phải trên thương giới ai cũng biết, mà giọng nói của hắn cũng không phải lớn, chỉ có Niệm Tình và Triệu Hiểu Đông nghe được.
Niệm Tình lúc này mới ngẩng đầu lên, rất đạm mạc nói: “Không cần quá đắc ý, anh nghĩ lấy được chưa chắc phải nhất định có thể có được.”
“Anh chưa bao giờ thua cuộc.” Minh Thiên Tàng kiêu ngạo mà hất cằm, đang lúc mọi người tiền hô hậu ủng trung rời đi.
“Hiểu Đông, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Niệm Tình giống như bị rút đi khí lực cả người, ngã ngồi lên ghế không đứng nổi.”Phương thị không có, tôi không biết làm sao đối mặt với ba.”
Triệu Hiểu Đông siết chặt quả đấm, trong đôi mắt phát ra tia sắc bén như dã thú, thanh âm giống như từ giữa kẽ răng nặn ra, “Tôi bảo đảm với em, hắn sẽ không từ Phương thị lấy được một phân tiền! Tôi bảo đảm!”
Đêm khuya mười hai giờ. Cả tòa nhà Phương thị cũng đã dừng hoạt động. Chỉ có cửa sổ lầu mười hai phòng kế toán còn lộ ra một ánh sáng nhỏ.
Ánh đèn yếu ớt mờ nhạt, một bóng người áo đen dưới ánh sáng yếu ớt đó đang liều chết lật văn kiện, thỉnh thoảng còn cầm bút sửa đổi. Động tác nhanh nhẹn cũng rất nhẹ nhàng linh hoạt, giống như một người lão luyện.
Đến lúc vừa rạng sáng, hắn giống như việc lớn đã thành, nhẹ nhàng đứng lên, đem tất cả chỉnh lý đúng chỗ, sau đó lại lấy ra một cái lọ, đem chất lỏng bên trong toàn bộ đổ ra ngoài.
Chất loãng lan ra trên bàn phát ra ánh lửa, hắn dùng khăn tạo ra một đường hình vòng cung.
Nháy mắt, cụp một tiếng, tựa như từ đêm tối chuyển thành ban ngày, bên trong phòng ánh đèn sáng choang.
Minh Thiên Tàng xuất hiện ở cửa, dựa vào cánh cửa nói với người đang kinh ngạc lung túng bên trong phòng: “Đã trễ thế này, anh vẫn còn làm thêm giờ? Phương thị cho anh bao nhiêu tiền lương để cho anh bán mạng như vậy?”
“Là anh?” Triệu Hiểu Đông híp mắt, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Nơi này cũng sẽ nhanh trở thành sản nghiệp Minh gia tôi rồi, tôi cao hứng khi nào tới cũng được.” Minh Thiên Tàng khẽ mỉm cười, ngắm nhìn bốn phía, “Bất quá thói quen làm thêm giờ của anh thật kỳ quái, trước khi đi còn phải lau một lần ? Bị ướt cái gì sao?”
“Tôi thích sạch sẽ, không mượn anh xen vào.” Triệu Hiểu Đông muốn tông cửa xông ra, nhưng Minh Thiên Tàng không có ý muốn tránh một bên, còn cố ý ngẩng đầu liếc nhìn bảng tên treo trên cửa, “Kỳ quái, nơi này không phải là phòng kế toán sao? Tại sao giám đốc phòng thị trường lại có thể xuất hiện ở đây?”
Triệu Hiểu Đông lặng lẽ nắm chặt quả đấm toàn lực vung ra, vốn cho là đã đúng mục tiêu, không ngờ Minh Thiên Tàng sớm đề phòng hắn, lánh mình tránh qua cười lạnh nói: “Không đợi tôi đi bắt được anh, anh tự đem cái đuôi hồ ly lộ ra rồi.” Hắn cất giọng hướng về phía sau lưng gọi, “Niệm Tình, đêm nay anh không để em đợi chờ uổng công rồi.”
Triệu Hiểu Đông khiếp sợ nhìn người từ sau lưng Minh Thiên Tàng chậm rãi đi ra, là Niệm Tình. Trong ánh mắt cô tràn đầy thất vọng thương tâm.
“Hiểu Đông, anh thật, thật ở đây. . . . . .” Rõ rang tận mắt thấy rồi, cô vẫn không cách nào tin tưởng.
Tất cả cơ trên mặt cũng căng thẳng, khi Triệu Hiểu Đông thấy Niệm Tình không tự chủ được cúi đầu, nhưng lập tức lại cao ngẩng lên, nhìn chằm chằm Minh Thiên Tàng, “Tất cả cục diện đều do anh bố trí phải không?”
“Thu mua Phương thị là thật, ” Minh Thiên Tàng sâu kín cười nói: “Tôi làm việc không thích lưu lại quá nhiều sơ hở, nếu như có một ngày Phương thị thật sự nằm trong tay tôi, tôi nhất định không cho phép bên ngoài có quá nhiều người có cổ phần có thể lung chuyển địa vị của tôi.”
Triệu Hiểu Đông chấn động, nhìn thoáng qua Niệm Tình, “Cho nên anh dùng Minh thị lấy giá cao mua về 30% cổ phần của ba lão già kia, chẳng qua là giúp cô ấy dẹp bỏ chướng ngại?”
“Đúng vậy” Minh Thiên Tàng khẽ gật đầu, “Anh rất thông minh, đáng tiếc hiểu ra quá muộn.”
“Cùng anh so trí khôn, tôi chẳng phải là quá ngu?” Triệu Hiểu Đông cắn răng, muốn cười lạnh nhưng cơ thịt trên mặt không cử động được, “Như vậy đại hội cổ đông dó chỉ là diễn xuất của mấy người đùa giỡn?”
“Làm như vậy là để dụ người lòng lang dạ thú như anh ra. Nếu như không bức anh đến trình độ sơn cùng thủy tận, anh chịu đi bước cờ hiểm này sao? Sửa chữa sổ sách còn vọng tưởng phóng hỏa đốt cháy chứng cớ, bằng hai tội danh nay cũng bắt bỏ tù anh được rồi, ngồi tù ngồi đến chết.”
“Niệm Tình, em tin hắn?” Ánh mắt của Triệu Hiểu Đông chuyển tới trên người của cô.
Cô đau lòng nhắm mắt lại, sự thật đặt ở trước mắt, cũng không phải hoài nghi của cô nữa.
Yên lặng chốc lát, Triệu Hiểu Đông chợt phát ra tiếng cười thê lương.
“Minh Thiên Tàng, thủ đoạn của anh thật đúng là lợi hại, không hổ là thiên tài IQ hai trăm. Bất quá anh cho rằng anh là ai? Quan toà? Tại sao anh có quyền được chủ trì chính nghĩa? Phương gia thiếu nhà tôi một mạng chẳng lẽ cũng không cần trả lại? Vạn thị chúng ta hơn ngàn vạn tư sản trong một đêm cạn kiệt, chẳng lẽ Phương gia cũng không cần trả giá?”
“Người trầm mê thất bại trong quá khứ, không thể bò dậy vĩnh viễn đều là người yếu kém.” Minh Thiên Tàng xem thường liếc xéo hắn, “Tôi cảnh cáo anh một câu cuối cùng: nếu như anh muốn phóng hỏa, tôi không ngăn cản anh, Phương thị từ trên xuống dưới cũng mua không ít bảo hiểm, chỉ tiền bảo hiểm thôi đã đủ cho tôi mua cổ phiếu lấy thừa bù thiếu hết 7, 8 phần. Mà anh thì sao? Máy theo dõi tòa nhà Phương thị đã đem những hành động anh làm nãy giờ thu lại rồi, một khi nơi này gặp chuyện không may, nhân viên làm việc bên ngoài sẽ đem các băng ghi hình hình chuyển giao cho bộ tư pháp, chẳng lẽ anh ẩn núp lâu như vậy liền vì thế mà cùng Phương thị cháy sạch sao?”
Triệu Hiểu Đông vẻ mặt thất bại, cắn môi đến ra máu.
Minh Thiên Tàng không nhìn hắn nữa, xoay người kéo tay Niệm Tình, “Đi thôi, bà nội hôm nay tự mình xuống bếp nấu cho em ăn, chờ em đến đấy.”
Niệm Tình còn muốn nói chuyện, lại bị Minh Thiên Tàng lôi đi, sau lưng chỉ để lại Triệu Hiểu Đông ngây ra như phỗng.
Khi bốn phía trở lại yên lặng thì hắn còn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, tâm như tro tàn.
/11
|