CHƯƠNG 109
“Thằng nhóc thối tha, cháu nói gì vậy? Dì đang giúp cháu, cháu hiểu không? Nhỡ ngày nào đó dì thật sự bị anh ta làm cho thất nghiệp, cháu nuôi dì có được không?”
Mễ Tiểu Anh chính là thích trêu chọc Trầm Tử An.
Thằng nhóc thối tha này tuổi không lớn, cả ngày sống giống như một ông cụ non vậy.
Trầm Tử An ghét bỏ nhíu mày nói: “Ai muốn nuôi dì chứ? Dì ăn nhiều như vậy, sẽ ăn tới cháu nghèo mất.”
“Thằng nhóc thối tha, cháu nói ai ăn nhiều hả? Dì cho cháu biết, dì đây gọi là, gọi là…”
“Gọi là gì? Dì cứ ăn như thế nữa, cháu lo lắng sẽ thật sự không tìm được bạn trai đấy.”
Trầm Tử An tiếp tục bổ thêm một dao.
Mễ Tiểu Anh vừa cười gian ác vừa nói: “Dì không tìm được bạn trai, dì lại dựa vào cháu là được chứ gì. Dù sao nhìn cháu cũng không tệ, lớn lên nhất định sẽ là một người được cả chục nghìn người mê đấy.”
“Cháu mới không cần dì. Cháu có mẹ , có em gái phải nuôi. Dì đi nhanh đi, còn không biết trưa nay mẹ ăn gì đâu.”
Trầm Tử An ngồi thẳng lại, thắt dây an toàn.
Thấy Trầm Tử An không đấu khẩu với mình nữa, lúc này Mễ Tiểu Anh mới lên xe.
“Cháu nói xem, Diệp Nam Huyền có thể tới bệnh viện không?”
“Dì quan tâm chú ấy có đi hay không làm gì? Mẹ là của cháu, cháu phải xem mẹ cháu còn muốn quan tâm xem chú ấy có ở đó hay không à? Dì Mễ, chúng ta là chủ, chú ấy là khách, dì thấy chú ấy không thuận mắt thì có thể đuổi đi mà.”
Trầm Tử An bắt đầu có ý đồ xấu.
“Này, cháu vừa mới nói dì không nên đắc tội anh ta, nhỡ dì thất nghiệp thì làm thế nào? Cháu là trẻ con, cháu đuổi anh ta đi!”
“Dì cũng biết cháu là trẻ con à? Dì không cảm thấy một cánh tay chú ấy đã có thể hất cháu sang một bên sao?”
Trầm Tử An đấu khẩu với Mễ Tiểu Anh, suốt đường đi về bệnh viện đều rất vui vẻ.
Bọn họ vừa vào phòng bệnh, lại cảm giác được bầu không khí trong phòng bệnh không đúng.
Áp suất thấp trên người Diệp Nam Huyền làm nhiệt độ trong cả phòng dường như cũng muốn tới không độ rồi.
“Ôi, Mặc Ca còn sống không?”
Mễ Tiểu Anh kinh sợ tới mức nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
Trầm Tử An lại xông vào.
Khi thằng bé thấy dấu tay và vết sưng đỏ trên mặt Trầm Mặc Ca, trong đôi mắt lập tức hiện ra sự giận.
“Chú khốn kiếp! Chú lại dám đánh mẹ của tôi!”
Trầm Tử An giống như một sư tử nhỏ xoay người chạy về phía Diệp Nam Huyền, sau đó dùng cả tay lẫn chân bắt đầu đạp và đánh Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền vẫn đứng đó không nhúc nhích, chịu cơn giận của Trầm Tử An, mà Mễ Tiểu Anh nhanh chóng bước vào, khi thấy Trầm Mặc Ca như vậy cũng hơi tức giận.
“Diệp Nam Huyền, anh có còn là một người đàn ông không? Ra tay với phụ nữ, anh rõ ràng là tên cặn bã!”
Trầm Mặc Ca thấy phản ứng của một lớn một nhỏ trước mắt này, ít nhiều hơi bất đắc dĩ.
“Không phải là chú ấy đánh, Minh Triết, dừng tay!”
/178
|