CHƯƠNG 142
Trầm Tử An phản bác Diệp Nam Huyền, lại còn dùng cả tay chân bò lên giường, ôm chặt lấy Trầm Mặc Ca.
“Mami yêu con nhất đúng không?”
“Đúng, mami yêu Tử An nhất.”
Mặc dù Trầm Mặc Ca hơi bất ngờ vì con trai chủ động đến gần, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Nửa năm trước thằng nhóc thúi này đã tự ngủ một mình rồi, hại cô mất đi gối ôm mềm mại, khỏi phải nói tiếc bao nhiêu, bây giờ thằng bé lại có thể muốn mình ngủ cùng, Trầm Mặc Ca biết thằng bé vì chướng mắt Diệp Nam Huyền, nhưng vẫn lợi dụng cơ hội véo tay chân con trai.
Ừm, xúc cảm thật tốt, núc ních thịt.
Trầm Tử An khẽ nhíu mày.
Bé là bị mami ăn đậu hũ à?
Nhưng cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Diệp Nam Huyền được.
Trầm Tử An khiêu khích trừng Diệp Nam Huyền một cái.
Diệp Nam Huyền cảm thấy mình rất uất ức. Rõ ràng là con trai mình lại cứ đối đầu với mình, rõ ràng là vợ mình lại hờ hững với mình như người xa lạ. Cuối cùng anh đã làm chuyện khiến người người oán trách gì mà có kết quả này chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, Diệp Nam Huyền tiến lên bế Trầm Tử An, nhấc chân đi ra ngoài.
“Chú dẫn con đi ăn sáng, mami của cháu còn bị bệnh, con đứng làm phiền mami.”
Khi nói chuyện đã xách Trầm Tử An ra ngoài như xách gà con.
Ra tới cửa đúng lúc gặp phải Mễ Tiểu Anh.
Mễ Tiểu Anh xách hộp đồ ăn sáng, lúc thấy cảnh này thì hơi ngơ ngác.
“Chăm sóc Trầm Mặc Ca cho tốt.”
Diệp Nam Huyền không thèm nhìn cô ấy một cái, tiếp tục dẫn thằng nhóc thúi ra ngoài.
Trầm Tử An giãy dụa, nhưng vì còn quá nhỏ, không có sức, chỉ có thể khuất nhục bị xách ra ngoài.
“Mami, dì Mễ, cứu con!”
Trầm Mặc Ca muốn nói gì đó, đột nhiên nhớ ra Diệp Nam Huyền cũng biết thân phận của Trầm Tử An, dứt khoát không làm gì anh cả, mà bây giờ cô cũng không muốn đối mặt với Diệp Nam Huyền, đành phải có lỗi với con trai, tỏ vẻ không còn cách nào.
“Mami.”
Trầm Tử An tuyệt vọng.
Mễ Tiểu Anh muốn ngăn cản, lại nghe thấy Trầm Mặc Ca ho khan một tiếng nên vội vàng đi qua.
“Mặc Ca, cậu không sao chứ?”
“Kệ bọn họ đi.”
Trầm Mặc Ca nhỏ giọng nói, Mễ Tiểu Anh lập tức hiểu ra.
“Cậu không sợ Diệp Nam Huyền…”
“Anh ta đã biết rồi, nhưng thái độ thì không rõ.”
Trầm Mặc Ca cũng cảm thấy kỳ lạ.
/178
|