CHƯƠNG 159
Anh đã sắp xếp người quét dọn lại nhà cửa một lượt, đồ của Sở Mộng Khê cũng đưa hết đến biệt thự bên bờ biển. Biết Trầm Mặc Ca không thích, trong nhà không hề để lại chút dấu vết nào của Sở Mộng Khê cả, còn bảo giúp việc phun thuốc khử trùng từ trong ra ngoài.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua.
Trầm Mặc Ca biết mình phải thoả hiệp, dù vì sự an toàn của con trai hay vì kế hoạch của mình, cô đều phải đồng ý với yêu cầu của Diệp Nam Huyền. Nhưng dù biết rõ là thế, cảm giác bị ép buộc thế này thật sự khiến người ta không chấp nhận được.
Cô cho rằng mình dùng một tiếng có thể khiến tâm trạng bình tĩnh hơn, nhưng một tiếng trôi qua, cô vẫn khó chịu bực bội như cũ.
Diệp Nam Huyền luôn đứng bên ngoài, cầm một điếu thuốc trong tay không ngừng chơi đùa, nhìn ra được tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Lúc Tống Đình gọi điện thoại tới, nói nhà họ Diệp đã dọn dẹp xong, hỏi có cần đến đón không, Diệp Nam Huyền đột nhiên không muốn phá hỏng cơ hội hai người ở bên nhau.
“Không cần, bên này tôi tự xử lý là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Nam Huyền tự xử lý chuyện riêng thế này.
Tống Đình hơi ngạc nhiên, Diệp Nam Huyền cũng đã cúp máy. Nghe tiếng cúp điện thoại, Tống Đình bắt đầu đánh giá lại vị trí của Trầm Mặc Ca trong lòng Diệp Nam Huyền lần nữa.
Xem ra anh ta phải hầu hạ người phụ nữ này cho đàng hoàng.
Sau khi Diệp Nam Huyền cúp máy thì đi thanh toán tiền nằm viện. Chuyện liên quan đến Trầm Mặc Ca, bây giờ anh đều muốn tự mình làm, chỉ không biết cô còn cho anh cơ hội không.
Trầm Mặc Ca đợi rất lâu cũng không đợi được Diệp Nam Huyền, cô hơi khó chịu, chẳng lẽ người đàn ông này đột nhiên thay đổi ý kiến?
Suy nghĩ như vậy khiến cô vừa vui vừa buồn. Trở về đối mặt với Diệp Nam Huyền lần nữa, cô từng nghĩ đến đủ kiểu rối rắm, nhưng không ngờ sẽ khó khăn như vậy.
Cô thà rằng nhanh chóng xử lý xong tất cả mọi chuyện với Diệp Nam Huyền, cũng không muốn rõ ràng trong lòng hận anh còn phải khiến anh yêu mình, sau đó tình nguyện lấy ra thứ cô cần.
Lúc Diệp Nam Huyền quay lại, nhìn thấy Trầm Mặc Ca đang rối rắm ngồi tại chỗ.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô mang theo oán hận, dáng vẻ không cam lòng lại không thể không khuất phục này vô thức lấy lòng Diệp Nam Huyền.
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Anh có cho tôi cơ hội để suy nghĩ à?”
Trầm Mặc Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
Dường như Diệp Nam Huyền lại nhìn thấy Trầm Mặc Ca của nhiều năm trước, nhớ rõ lần đầu gặp cô, cô vẫn là cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương của cô với anh.
Từng ở độ tuổi, tình cảm tốt đẹp như vậy, sao anh lại không nhìn rõ trái tim mình chứ? Cũng may bây giờ vẫn không muộn, nếu ông trời đã cho anh cơ hội thì anh sẽ không buông tay nữa.
Bây giờ Trầm Mặc Ca tràn đầy hận thù, anh lại cố ý không thèm quan tâm. Anh đứng dậy dọn dẹp đồ đạc giúp cô, đặc biệt lúc dọn dẹp đồ lót của Trầm Mặc Ca, vẻ mặt tự nhiên của anh khiến cô rất không thoải mái.
Người đàn ông này năm năm không gặp, da mặt thật sự dày lên rồi.
Trầm Mặc Ca không cam lòng ra khỏi bệnh viện theo Diệp Nam Huyền, vì cô bị thương ở chân đi đứng không tiện nên được anh bế ra ngoài, thu hút sự chú ý của người xung quanh, Trầm Mặc Ca vô thức thấy hơi bực bội.
“Đưa gậy cho tôi, tôi có thể tự đi.” Cô bực bội nói.
/178
|