Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 162: Bị nhốt trong trung tâm thương mại

/236


“Cứu bà chủ!” Một vị vệ sĩ hét to, bốn người lại cùng nhau xông lên, thế là một loạt tiếng súng lại vang lên, Nhã Lan sợ đến mức phác ngã xuống đất rồi ôm chặt xe đẩy của con.

“Đi thôi, bọn họ không qua đây được đâu, trừ khi là không muốn sống nữa.” Thành Kiên Vỹ vô cùng chắc chắn.

Vệ sĩ còn muốn xông lại nhưng Nhã Lan lại ngăn bọn họ. “Tránh ra!” Quét mắt nhìn qua thì thấy 10 người mặc đồ đen cầm súng xông đến đây, từ ánh mắt đắc ý của Thành Kiên Vỹ thì xem ra, những người này đều là cấp dưới của hắn ta. “Đi mau!” Cô biết, nếu vệ sĩ còn ở đây thêm nữa thì chắc chắn sẽ bị họ bắn chết.

“Không...” Còn chưa nói xong thì đã có người nổ súng, một anh vệ sĩ trúng đạn ngã xuống.

“Nghe không, đi nhanh, tôi sẽ không sao hết!” Nhã Lan vội tới phát khóc, các vệ sĩ liếc nhìn nhau rồi quyết định rời đi trước, thế nhưng, chưa đi được vài bước thì đều bị cấp dưới của Thành Kiên Vỹ bắn chết rồi.

“Các người! Đồ độc ác!” Nhã Lan không thể nhìn tiếp được nữa, Du Tư Phùng đã kịp thời đỡ lấy cô.

Thành Kiên Vỹ cũng nhìn thấy cái xe đẩy, và cả bé con bị tiếng súng làm tỉnh giấc trong đó.

“Của em?” Hắn ta quay qua nhìn Nhã Lan, trong mắt tràn đầy sự chết chóc.

“Không phải.” Nhã Lan đẩy chiếc xe cho Du Tư Phùng. “Đừng có làm hại đến người vô tội, để bọn họ đi đi.”

Thành Kiên Vỹ gật đầu, nhưng Du Tư Phùng có vẻ không định đi.

“Nhanh đi đi, vợ cậu không phải đang đợi dưới lầu hay sao? Đợi lát nữa thằng bé đói mất, có rảnh thì đến nhà họ Lãnh chơi.” Cô đẩy cậu ta, rồi nhân cơ hội nhéo vào tay cậu ta mà ám chỉ.

Du Tư Phùng hiểu rõ mà gật đầu, sau đó liền đẩy chiếc đi.

“Đi thôi, Lan Lan.” Thành Kiên Vỹ chẳng thèm để ý bốn cái xác đang nằm dưới đất, nụ cười lạnh lẽo vẫn cứ nở trên môi, đôi mắt đỏ ngầu như ma quỷ nhìn chằm chằm vào cô.

Nhã Lan vẫn đắm chìm trong sợ hãi và bi thương, cô thật sự không tài nào tin nổi Thành Kiên Vỹ lại làm ra chuyện thế này, hắn ta trước đây không phải như thế. Nước mắt cô rơi xuống, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng ẩn nấp.

Ẩn Hạo!

Ẩn Hạo đến rồi! Nhã Lan vô cùng lo lắng, cũng vô cùng hối hận vì đã gọi anh đến.

“Tôi đi theo anh!” Cô sợ lại xảy ra thêm chuyện gì, rồi lại hại cả Ẩn Hạo, thế nên nuốt hết những lời định nói vào lòng mà đồng ý đi với hắn ta.

“Đi thôi.” Thành Kiên Vỹ đưa tay kéo cô vào lòng, vừa lòng gật đầu rồi chuẩn bị rời khỏi.

“Vũ, không thể!” Uyển Nhân không biết từ đâu chạy đến mà sợ hãi kêu lên. Cô cũng nhìn thấy những cái xác dưới đất, trong ánh mắt lại hiện lên nỗi tuyệt vọng và sợ hãi. Rồi khi nhìn thấy Nhã Lan trong vòng tay hắn ta, cô liền chỉ vào Nhã Lan rồi nói: “Đây là chuyện gì, anh không phải nói đến đón em đến sân bay rồi chúng ta cùng về nhà sao? Sao lại thành thế này!”

Khuôn mặt cô nhanh chóng trở nên trắng bệch, rồi không thể tin được mà che miệng lại.

“Trở về? Về đâu cơ?” Trong ánh mắt Thành Kiên Vỹ như hiện lên ánh lửa, quanh người tràn ngập sự xấu xa. “Lãnh Mạn Nguyên đã chặt đứt đường lui của tôi, còn hủy luôn cả cái ổ của tôi, tôi còn về được hay sao?”

“Vũ, cầu xin anh, chúng ta trở về đi, đừng làm mấy cái chuyện liên quan đến xã hội đen này nữa, hãy làm ăn một cách hợp pháp, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà.” Uyển Nhân tựa như một đứa trẻ rơi xuống nước, cô mong ngóng được cứu vớt nhưng người duy nhất có thể cứu cô thì lại chỉ có người đàn ông lạnh lùng vô tình trước mặt này mà thôi.

Thành Kiên Vỹ còn chả thèm nhìn cô lấy một lần, chỉ kéo tay Nhã Lan rời đi.

“Vũ!” Uyển Nhân che trước mặt hắn ta, “Anh tỉnh táo một chút có được hay không, cô ấy đã kết hôn với Lãnh Mạn Nguyên rồi, còn có cả con nữa, không thể nào theo anh được đâu!”

“Con?” Thành Kiên Vỹ hoài nghi mà nhìn sang Nhã Lan, như thể đang tìm tòi một đáp án nào đó.

“Đúng vậy, Thành Kiên Vỹ, anh nên cùng Uyển Nhân sống cho thật tốt, cô ấy đã làm rất nhiều điều vì anh, thậm chí ngay cả đại học cũng không học xonng...”

“Thế còn em?” Không đợi cô nói xong thì hắn ta đã ngắt lời, “Cô ta yêu anh, anh yêu em, có sai sao? Nếu mà như em nó thì anh đã làm cho em còn nhiều hơn thế, thế có phải em nên ở bên anh cả đời không!” Hắn ta mạnh mẽ mà kéo cô vào lòng, lần này hắn ta chẳng có chút nhẹ tay nào.

“...” Nhã Lan hết nói nổi, những việc làm của Thành Kiên Vỹ hôm nay, ít nhiều gì đều có liên quan đến việc năm đó, cô còn có thể nói gì đây?

“Vũ, cầu xin anh, xin đừng như thế nữa, mặc kệ trong lòng anh có ai, nhớ đến ai thì em đều có thể không quan tâm, chỉ cần anh bình an, thì em cũng đã thỏa mãn rồi, xin anh đừng gây thêm lỗi lầm nữa, em không thể trơ mắt nhìn anh bước vào con đường không lối về thế này...” Tiếng khóc thê lương của Uyên Nhã vang dội trong tòa lầu trung tâm thương mại, Nhã Lan cũng vô cùng khổ sở, bỗng từ xa có tiếng còi xe của cảnh sát vang lên.

“Tôi còn có thể quay lại hay sao?” Thành Kiên Vỹ chỉ bốn cái xác dưới đất, “Người tôi giết đâu chỉ có 4, dù cho phán tử hình cả trăm lần cũng chẳng đủ.” Hắn ta nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Nhã Lan nghe lại sợ hãi cùng cực.

Uyển Nhân vẫn chưa hết hy vọng. “Chúng ta tìm một nới mà không ai biết chúng ta rồi mai danh ẩn tích, có được không?”

“Không được!” Hắn quát lên, đánh gãy lời nói của Uyển Nhân, “Mục đích tôi giết người là gì? Chính là để quay về giết Lãnh Mạn Nguyên, rồi đón người phụ nữ của tôi đi, ý nghĩ đó chưa bao giờ thay đổi cả!”

“Vũ, anh sẽ hối hận đấy.”

“Cút ra!” Thành Kiên Vỹ hiển nhiên là bị những lời của Uyển Nhân đả động, liền vội ra lệnh cô tránh ra.

“Không.” Uyển Nhân hoàn toàn không có ý tránh ra, cô kiên định mà nói rằng, “Vũ, nếu anh thật sự muốn đưa cô ấy đi thì giết em đi.”

“Cô tưởng tôi không dám sao!” Thành Kiên Vỹ chĩa súng thẳng vào ngực của Uyển Nhân, vẻ mặt của cô lập tức trắng bệch, cô mệt mỏi lắc đầu, rồi vẫn bướng bỉnh mà nhắm mắt lại.

“Thành Kiên Vỹ, không được!” Nhã Lan muốn ngăn cản hắn ta, nhưng tiếc là bị giữ rất chặt.

“Không cần thế nữa đâu, tôi sẽ đi cùng anh, thả Uyển Nhân ra đi.” Nhã Lan quyết định lùi bước.

Thành Kiên Vỹ suy tư một lúc liền cất súng đi, sau đó đẩy Uyển Nhân ra đi về phía trước.

“Vũ...” Uyển Nhân ngã xuống đất, gọi anh trong vô vọng.

“Cô cứ về đi, về đâu cũng được.” Kiệt Thành Vũ hơi trầm ngâm rồi nói những lời này, cuối cũng cũng không quay đầu lại mà kéo Nhã Lan đi.

“Thành Kiên Vỹ!” Ẩn Hạo vẫn là đi ra, anh ấy đứng sau một giá để đồ, rồi hét lên. Thế là tất cả khẩu súng đều lập tức ngắm chuẩn vào vị trí đó.

“Hạo, anh đừng lại đây!” Nhã Lan sợ đến mướt mồ hôi lạnh, khuôn mặt lại trở nên trắng bệch lần nữa, tình hình lúc này vô cùng căng thẳng, cô suýt nữa là ngất đi. Cô cố gắng gắng gượng cơ thể, không ngừng nhắc bản thân phải giữ tỉnh táo.

Ẩn Hạo lại không hề sợ cái tình cảnh này, anh cười lạnh, những lọn tóc xinh đẹp xõa trên đỉnh đầu, vô cùng cá tính. “Thành Kiên Vỹ, thả cô ấy ra!”

Thành Kiên Vỹ lại như nghe chuyện cười mà điên cuồng cười to. Mãi một lúc mới dừng lại. “Ẩn Hạo, những lời tôi nói với anh, anh không nghe thấy sao?”

“Nghe được.” Ẩn Hạo móc lỗ tai, rồi gật đầu. “Nhưng mà lời của tôi cũng mong anh đừng có quên, tôi không cho phép anh làm Nhã Lan tổn thương một chút nào cả.”

“Tôi sẽ không làm thế, anh cứ yên tâm đi.” Hắn nhìn Nhã Lan, rồi lại quay sang Ẩn Hạo. “Tôi sẽ vô cùng yêu thương cô ấy.”

“Anh nên tôn trọng ý nghĩ của cô ấy, anh làm thế này thì có khác gì Lãnh Mạn Nguyên năm đó đâu, thế thì anh còn hy vọng xa vời mà có được trái tim cô ấy hay sao!”

“Không cần anh xía vào!” Thành Kiên Vỹ không thèm để ý đến Ẩn Hạo nữa, tiếp tục kéo Nhã Lan đi.

“Thành Vũ Hạo!” Ẩn Hạo kêu lên đầy cảnh cáo, chẳng biết dùng tốc độ thế nào, mà nhanh đến độ Nhã Lan chưa kịp thấy gì. Một loạt tiếng súng vang lên, Nhã Lan sợ đến hét toáng lên. “Ẩn Hạo, đừng đến đây!”

“Không sao!” Giọng nói của Ẩn Hạo không ngờ lại ngay sát bên, lúc Nhã Lan mở mắt ra nhìn thì thấy anh đã đến cạnh Thành Kiên Vỹ, trong tay còn cầm một khẩu súng, mà còn nhắm thẳng vào thái dương hắn ta. Tất cả tiếng súng đều dừng lại, không có ai dám tiếp tục tiến lên.

“Anh bị thương rồi!” Nhã Lan nhìn thấy chỗ cánh tay anh có một cái lỗ không ngừng chảy máu, rất nhanh đã nhuộm đỏ cái áo sợ mi trắng của anh.

“Không sao.” Anh ta còn không hề nhíu mày lấy một chút, chỉ tập trung chĩa súng vào Thành Kiên Vỹ, “Thả cô ấy ra, tôi nói rồi, không cho phép ai làm hại đến cô ấy cả.”

“Anh...” Thành Kiên Vỹ vẫn cứ nắm chặt lấy cô, cả ba rơi vào trạng thái giằng co.

Tiếng còi cảnh sát ngày càng rõ, xem ra cảnh sát đã đến rồi.

“Ông chủ, làm sao đây? Cảnh sát đã bao vây chỗ này rồi!” Một tên cấp dưới của hắn ta chạy vội vào báo.

Là Du Tư Phùng báo cảnh sát sao? Nhưng trong lòng Nhã Lan cũng không hề thả lỏng lắm, bởi cô không biết chuyện sẽ kết thúc thế nào, cô không nghĩ được liệu Thành Kiên Vỹ có bị bắt không, cô hoàn toàn không biết.

“Vũ, đi thôi!” Giọng nói yếu ớt của Nhã Lan vang lên, cô không hề rời đi mà vẫn còn ở đây.

Thành Kiên Vỹ vẫn không nói gì, hắn ta vẫn đang suy tư.

Nhã Lan tinh tường đã nhìn thấy cảnh sát đang đi đến, trong đó lại kèm theo cả một người, là thím Liễu.

“Anh thả Nhã Lan rồi nhanh đi đi.” Thành Kiên Vỹ vẫn kiên trì. Uyển Nhân vội vàng xông lại muốn kéo Thành Kiên Vỹ đi. “Đi thôi, Vũ, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, muộn nữa là không kịp mất.”

“Cút ra!” Thành Kiên Vỹ vô cùng chán ghét mà đẩy cô ra thật xa.

“Vũ, đi!” Uyển Nhân chẳng còn quan tâm được nhiều như vậy, giãy dụa đứng dậy rồi ké anh chạy ra đằng sau, “Em biết có chỗ có thể ra ngoài!”

“Cút!” Thành Kiên Vỹ lại giãy ra, dễ dàng mà tránh khỏi tay Uyển Nhân, nhưng trong lúc lôi kéo thì tay nắm Nhã Lan đã bị buông lỏng, cô liền nhanh chóng đi đến bên cạnh Ẩn Hạo.

“Vũ, anh chắn chắn phải đi!” Uyển Nhân lần thứ 3 đến kéo anh ấy, nắm chặt lấy góc áo anh, nhất quyết không buông.

Chát chát, hai tiếng bạt tai vang lên, Uyển Nhân như rối gỗ đứt dây mà thờ thẩn ngã gục xuống, rồi sõng soài dưới đất. Dấu tay đỏ nhanh chóng hiện lên, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô cũng bị che dấu bởi sự sưng đỏ.

“Đừng có xen vào chuyện của tôi, còn tiếp tục phá rồi thì cả cô tôi cũng giết.” Lúc hắn ta nói cũng chẳng thèm nhìn Uyển Nhân.

“Đi nhanh.” Ẩn Hạo kéo tay Nhã Lan, tưởng nhân lúc trốn đi.

“Đừng có mơ!” Thành Kiên Vỹ ngăn lại, nhưng Ẩn Hạo không thèm để ý lời anh ta, cảnh sát đã đến trên lầu, thế nên anh liền dẫn Nhã Lan chạy về hướng đấy.

“Nổ súng, bắn chết hắn ta! Đừng làm Lan Lan bị thương!” Hắn ta mệnh lệnh, lập tức màn mưa đạn bay qua xung quanh họ, bởi lo cho an toàn của Nhã Lan mà cấp dưới của hắn ta không dám lại gần quá, thế nên cũng không thể như mong muốn mà bắn trúng Ẩn Hạo.

Hai người rất nhanh trốn sau giá hàng, Nhã Lan vội bỏ tay anh ra rồi nói. “Ẩn Hạo, anh đi trước đi, anh ta đã muốn giết anh, anh sẽ rất nguy hiểm.”

“Muốn đi thì cùng đi.” Anh vô cùng kiên quyết, rồi hơi vươn đầu nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài, mấy viên đạn bắn đên, anh vội lui đầu, may mắn tránh thoát.

“Anh ta sẽ không làm gì tôi đâu.” Cô có ý khuyên nhủ, rồi ló đầu nhìn Uyển Nhân, cô đã bị cấp dưới của Thành Kiên Vỹ nâng dậy rồi đưa ra phía sau rồi.

/236

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status