Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 225

/506


Chương 225

Mạc Đông Lăng đẩy người phụ nữ ra, vẻ mặt dần dần mất tự nhiên.

Bầu không khí trở nên lúng túng!

Bé Bánh Bao đáng yêu nhìn hai người, tay cầm tách trà, bước đi cẩn thận từng li từng tí một vì sợ làm đổ.

Vẻ mặt của cô bé hiếu kỳ: “Chú ơi, chú đang kết bạn với cô ấy sao?”

Biểu hiện của Mạc Đông Lăng lúc này càng trở nên kỳ cục.

Thế nhưng nữ nhân viên phục vụ ở sân golf đứng bên cạnh thì lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, phấn khích thoáng nhìn Mạc Đông Lăng, có phải cơ hội của mình tới rồi không?

Nữ nhân viên phục vụ ở sân golf nói với vẻ mặt tự mãn: “Người bạn nhỏ à, đây là việc của người lớn, trẻ con không được xem.”

Mạc Đông Lăng lạnh lùng nói: “Cút!”

Nữ nhân viên phục vụ ở sân golf gật đầu: “Người bạn nhỏ, mau rời đi đi.”

“Tôi nói cô, cút!”

Mạc Đông Lăng liếc nhìn nữ nhân viên phục vụ ở sân golf, giọng nói lạnh lùng: “Đuổi cô ta đi!”

“Anh Lăng, anh đừng tức giận, tôi đã làm gì khiến anh tức giận sao?”

Căn bản là nữ nhân viên phục vụ ở sân golf phản ứng không kịp, rõ ràng bầu không khí đang rất tốt, thiếu chút nữa thì thành công, nhưng vì sự xuất hiện của cô bé kia nên đã làm gián đoạn chuyện tốt của cô ta. Cô ta lập tức trừng mắt với bé Bánh Bao, lúc rời đi còn cố ý va vào cô bé.

Bé Bánh Bao bị đẩy nên ngã xuống đất, cô bé nhăn mặt lại kêu: “Đau quá! Đau quá!”

Mặc dù bị ngã nhưng tay cô bé vẫn cầm tách trà kia, cùi chỏ chống xuống đất thì bị xước, xuất hiện màu đỏ của máu.

Vẻ mặt của Mạc Đông Lăng bỗng chốc u ám, anh ta bước tới chỗ nữ nhân viên phục vụ sân golf, thẳng chân đá cô ta một cái: “Cô muốn chết có phải không?”

“Anh Lăng, vừa nãy không phải tôi cố ý. Chỉ là đi không cẩn thận nên mới va vào cô bé này.”

Cô ta không hề nghĩ tới, Mạc Đông Lăng thực sự sẽ nổi giận chỉ vì một đứa trẻ.

Nghe nói trước đây Mạc Đông Lăng không thích trẻ con cơ mà?

Đồng thời cô ta cũng chưa hề nghe qua việc nhà họ Mạc có một đứa trẻ như vậy, chẳng lẽ cô bé là đứa con ngoài giá thú?

Sắc mặt của nữ nhân viên phục vụ sân golf nhất thời thay đổi liên tục, bây giờ trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như sớm biết được thân phận của cô bé này, cô ta đã không hành xử như thế.

Mạc Đông Lăng cúi người đỡ bé Bánh Bao lên, cau mày: “Sao cháu lại ngốc như vậy? Bị ngã nhưng không biết đường ném cái tách trà đi sao?”

Anh ta nhìn thấy vết máu đỏ trên cánh tay của bé Bánh Bao, vết thương có màu đỏ hồng, nhìn qua có vẻ không bị thương nặng nhưng thật làm người khác giật mình.

Anh ta quay đầu lại, nói với trợ lý: “Mang hộp thuốc đến đây.”

Cái mũi của bé Bánh Bao đỏ lên, vẻ mặt có chút uất ức.

Bé Bánh Bao đưa tách trà cho Mạc Đông Lăng: “Cái này để cho chú uống. Thời tiết nóng nực này thì cần phải uống nhiều nước.”

Mạc Đông Lăng dừng lại, tròn mắt nhìn tách trà trước mặt, trà đã bị đổ mất hơn nửa tách.

Nhưng bé Bánh Bao đã chuẩn bị rất nhiều, bây giờ cô bé lại làm cái mặt ngốc nghếch đứng trước mặt để mời anh ta uống trà.

Tại sao lại không biết biến hóa linh hoạt cơ chứ?

Lẽ nào anh ta lại sai bảo bé Bánh Bao đi bưng trà rót nước?

Mạc Đông Lăng cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cầm lấy tách trà, lúc này người trợ lý đi tới: “Anh Lăng, anh có muốn kiểm tra độc dược trước không?”

Dù sao thì có rất nhiều người muốn lấy đi tính mạng của Mạc Đông Lăng, Mạc Đông Lăng không bao giờ cho phép ai tự ý mời anh ta đồ ăn thức uống.

Mạc Đông Lăng xua tay, uống cạn tách trà.

Bé Bánh Bao không khóc nữa, cô bé mỉm cười: “Chú Lăng đã uống trà rồi, chú sẽ không tức giận nữa đâu.”

Đây là tách trà để cô bé xin lỗi Mạc Đông Lăng.

Ngay sau đó hộp thuốc được mang đến cùng với chiếc ô che nắng.

Mạc Đông Lăng và cô bé ngồi trên ghế, tự tay Mạc Đông Lăng bôi thuốc cho cô bé, giọng nói mang đầy sự giáo dục: “Từ nay về sau cháu phải biết tự bảo vệ mình, tách trà bị đổ thì có thể làm lại, nhưng nếu làm chính mình bị thương thì không được. Cháu đã nhớ chưa?”

“Cháu nhớ rồi ạ, lần sau cháu sẽ không làm như thế nữa.”

Bé Bánh Bao chăm chú nghe rồi gật đầu lia lịa.

Nhưng được một lúc, cô bé quay đầu nhìn về phía nữ nhân viên phục vụ sân golf, vô thức mở miệng hỏi: “Cô à, tại sao cô lại phải quỳ trên đất như vậy ạ?”

“Bởi vì cô ta làm sai, cô ta phải bị phạt.”

“Nhưng mà cô ấy, vừa rồi cô ấy đã bảo là không phải cố ý rồi mà.”

Mạc Đông Lăng nhíu mày, anh ta tức giận nói: “Cháu tin cô ta sao?”

“Vâng, cháu tin cô ấy ạ. Mẹ cháu bảo phải tin tưởng lời nói và chấp nhận lời xin lỗi của người khác khi họ làm sai. Như vậy cháu mới có thể trở thành một cô bé ngoan.”

Đôi mắt của bé Bánh Bao hiện lên vẻ trong sáng, ngây thơ và thuần khiết.

Lúc đầu Mạc Đông Lăng định nói Thi Nhân không biết giáo dục cô bé, bé Bánh Bao cứ ngây thơ như vậy thì sớm muộn cũng phải chịu oan ức. Nhưng bây giờ anh ta nhìn thấy vẻ mặt của bé Bánh Bao như vậy, anh ta có chút không đành lòng.

Làm sao anh ta có thể chịu đựng được khi nói với cô bé rằng thế giới tăm tối này có rất nhiều con người giả tạo và xấu xa?

Mặc dù là thế giới tồi tệ như vậy, nhưng trước sau gì anh ta vẫn muốn bảo vệ cô bé, muốn cô bé nghĩ về một thế giới tốt đẹp hơn.

Mạc Đông Lăng ngước mắt lên nhìn về phía kia, ra hiệu: “Qua đây, qua đây xin lỗi cô bé đi.” Nữ nhân viên phục vụ sân golf cứ tưởng rằng lần này mình sẽ chết chắc rồi, không ngờ bây giờ cô ta lại được cứu rồi sao?

Cô ta vội vã quỳ trước mặt bé Bánh Bao: “Xin lỗi, xin lỗi bé Bánh Bao, tôi sai rồi.”

Mạc Đông Lăng lạnh lùng nói: “Giải thích rõ ra, có phải vừa rồi cô cố ý hay không?”

“Tôi, trong lúc nhất thời suy nghĩ không thông đã cố ý va phải bé Bánh Bao. Tôi thực sự xin lỗi, là tôi đã bị ma quỷ nhập.”

Bé Bánh Bao sợ đến ngây người: “Vừa rồi là cô đã cố ý đẩy ngã cháu sao?”

Trước ánh mắt ngây thơ trong sáng của cô bé, vẻ mặt tội lỗi của nữ nhân viên phục vụ sân golf không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé.

“Cô xinh đẹp như vậy, cô làm như vậy là không đúng rồi. Mẹ cháu nói bắt nạt người khác không phải người tốt.”

Vẻ mặt của bé Bánh Bao bỗng nhiên ủ rũ: “Nhưng mà cô đã quỳ xuống xin lỗi nên lần này cháu sẽ bỏ qua cho cô.”

“Cảm ơn, cảm ơn, lần sau tôi không dám làm như vậy nữa.”

Mạc Đông Lăng ở bên cạnh im lặng quan sát mọi chuyện, anh ta cũng không xen vào chuyện này để cô bé nói.

Người trợ lý vô thức nhìn anh ta một cái, anh ta xua xua tay: “Làm theo lời cô bé.”

Nữ nhân viên phục vụ sân golf bị dẫn đi trong nước mắt.

Rất nhanh, bé Bánh Bao đã quên mất chuyện này, cô bé đung đưa đôi chân của mình: “Chú à, để cháu nói cho chú một bí mật nhé.”

“Bí mật gì?”

“Cha của cháu và chú đều giỏi giống nhau, những người khác đều sợ cha của cháu.”

Khi bé Bánh Bao nhắc tới cha của mình, vẻ mặt của cô bé đầy tự hào. Lúc này, trong lòng Mạc Đông Lăng có chút ghen tị.

Người đàn ông tên Tiêu Khôn Hoằng đó thực sự rất may mắn.

Trong những giây tiếp theo, bé Bánh Bao tiếp tục nói: “Chú à, chú có ghét mẹ của cháu không?”

Mạc Đông Lăng trầm tư nói: “Nói như thế nào được nhỉ?”

“Bởi vì mẹ của cháu được rất nhiều người thích, thế nhưng chú lại không thích mẹ cháu. Lúc chú tới, chú cũng không để ý đến mẹ cháu, vừa rồi cũng vậy. Mẹ của cháu chơi golf rất giỏi, cháu khẳng định là chú không thể đánh thắng được, cho nên chú mới sợ, không dám chơi golf cùng mẹ cháu có đúng không?”

Mạc Đông Lăng nhướng mày: “Đây là cháu đang nói vê đồ ăn sao?”

“Mạc Tiểu Khê!”

Không lâu sau, Thi Nhân đi tới, nhìn thấy cảnh tượng cô bé đang vui vẻ cười nói cùng Mạc Đông Lăng, nỗi lo lắng cũng được vơi dần đi.

Thật may là không có chuyện gì xảy ra.

Cô có chút lo lắng cho bé Bánh Bao, cô sợ cô bé sẽ làm Mạc Đông Lăng buồ bực hay cảm thấy chán nản. Dù sao trước đây cô cũng đã điều tra, Mạc Đông Lăng không thích trẻ con.

“Mẹ!”

Bé Bánh Bao rất vui vẻ khi nhìn thấy mẹ, nhưng cô bé vô thức giấu tay của mình sau lưng vì không muốn bị mẹ phát hiện ra việc mình ngã và bị thương ở tay.

Nhưng làm sao cô bé có thể giấu được chuyện này.

Thi Nhân nhìn thoáng qua thấy được vết thương của cô bé, cô đi tới cẩn thận xem lại: “Sao con lại bị thương thế này?”

“Vừa rồi con chạy nhanh quá nên không may bị ngã ạ.’ Bé Bánh Bao nói dối, cô bé đã không nói sự thật cho Thi Nhân.

Vừa nãy Mạc Đông Lăng có chút ngại ngùng, anh ta đang nghĩ nên giải thích như nào cho đúng, không ngờ bé Bánh Bao lại trực tiếp bao biện, không nói gì về việc bị đẩy ngã.

Anh ta nở một nụ cười, xem ra cô bé này cũng không đáng ghét như anh ta tưởng.

Anh ta vô thức nói: ‘Cô Nhân, tôi nghe nói cô đánh golf rất giỏi?”


/506

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status