Chương 238
Thi Nhân vừa đi ra ngoài sau khi tắm thì nhìn thấy WeChat trên điện thoại.
Khi nhìn thấy tin nhắn, cô vẫn sửng sốt, đáp: “Có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy bốn chữ này, Hách Liên Thành rốt cuộc cảm thấy có gì đó không bình thường, nhanh chóng nói: “Nhân Nhân, trước đây anh không trả lời tin nhắn của em là có lý do, em giận anh sao?”
“Có một chút, nhưng anh chắc hẳn có lý do của riêng mình nên mới làm điều đó.”
Giờ Thi Nhân đã nghĩ thông rồi. Dù gì thì ai cũng có việc riêng của mình. Mối quan hệ gia đình Hách Liên Thành rất phức tạp và anh ta cũng sẽ có khoảng thời gian bất đắc dĩ.
“Em không tức giận thì tốt rồi, hiện tại anh đã về nước, có thể gặp nhau chút không. “
“Chắc chắn rồi.” Thi Nhân cũng không từ chối.
Tình cờ là Hách Liên Thành đã ở đây, và cô cũng có thể hỏi về suy nghĩ của anh ta, liệu anh ấy có tham gia đấu thầu dự án của nhà họ Mạc hay không.
Cô quay lại và sang phòng bên cạnh, bọn trẻ đã dậy rồi.
Tiêu Khôn Hoằng cầm trong tay thứ gì đó, như là đang làm ảo thuật, ba đứa trẻ nhìn một cách nghiêm túc, bầu không khí đặc biệt trở nên ôn hòa.
Khi Thi Nhân bước vào, ánh mắt của người đàn ông ngay lập tức đổ dồn về phía trước, nhưng anh hơi thất vọng khi không nhìn thấy bông hoa trên tay cô.
Ăn sáng xong, thời tiết bên ngoài rất tốt, đứa nhỏ ra khu vườn nhỏ chơi.
Dù gì thì Thi Nhân cũng không rời đi, buổi họp báo là ngày mai, hai người cần thảo luận kỹ càng.
Tiêu Khôn Hoằng nói nhỏ: “Hoa, em không thích sao?”
Anh nhớ rằng cô thích hoa hướng dương.
Vẻ mặt của Thi Nhân thay đổi, khóe miệng nhếch lên: “Tôi thích nó. Tôi cắm nó vào bình rồi.”
Hóa ra là như vậy, lúc này anh mới thấy yên tâm.
Không mất bao lâu, cuối cùng trợ lý Tiêu cũng xuất hiện, mang theo một chồng tài liệu, tất cả đều là sắp xếp cho buổi họp báo này.
Trong khoảng thời gian này, trợ lý Tiêu đã thay mặt Tiêu Khôn Hoằng giải quyết công việc của công ty, anh ấy rất bận.
Thi Nhân nhìn lướt qua trình tự này, rồi nói: “Không biết lần này Tiêu Vinh sẽ dùng chiêu trò gì.”
“Tùy cơ ứng biển vậy”
Tiêu Khôn Hoằng thậm chí không nhìn vào đống trình tự này, tất cả đều là tưởng tượng, và nó phụ thuộc vào những gì Tiêu Vinh sẽ làm.
“Anh không lo lắng sao? Nếu như tôi làm hỏng buổi họp báo, về sau anh phải tự mình đi xử lý hậu quả thì sao? Tôi sẽ trở thành người không ra gì mất.
“Không sao, tôi nguyện xử lý hậu quả giúp em.”
Tiêu Khôn Hoằng hoàn toàn không lo lắng, đây chỉ là những rắc rối nhỏ, chỉ cần anh không chết, các cổ đông vẫn sẽ ở đó.
Với anh, tập đoàn Quang Viễn sẽ ngày càng tốt hơn.
Thi Nhân cuối cùng cũng yên tâm, chỉ cần anh không lo lắng, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô kiểm tra đồng hồ: “Tối nay có người hẹn tôi đi ăn cơm, anh đưa con đi ăn được không?”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: Ai sẽ cùng cô ăn tối? Nhưng anh cũng không hỏi ngay, còn có chút bận tâm, bình tĩnh đáp: “Được.”
Ánh mắt của Thi Nhân thoáng qua một chút thất vọng, cô đang đợi anh hỏi, rồi cô sẽ bảo với anh cô đi ăn với ai.
Cuối cùng, anh không hỏi. Cứ thế để cô đi.
Thi Nhân đã sẵn sàng để đi chơi vào buổi chiều.
Nhưng trước khi đi, bé bánh bao đã chạy lại và nói: “Mẹ, mẹ đi ăn tối với ai vậy?”
“Mẹ cùng cha nuôi của con đi ăn cơm, cha nuôi rất ít khi trở về Trung Quốc.”
“Cha nuôi đã trở lại?”
Đôi mắt bé bánh bao sáng rực lên, đã lâu rồi cô bé không gặp lại cha nuôi của mình.
Thi Nhân sờ sờ mặt con gái: “Con có muốn đi không? Nếu con muốn đi…”
“Lần này không đi, để lần sau vậy.”
Bé bánh bao rất hiếm khi lắc đầu từ chối: “Mẹ đi rồi, nếu chúng con cũng đi, vậy ba ba sẽ cô đơn ăn cơm một mình.”
Thi Nhân mỉm cười: “Ừ.”
Tiêu Khôn Hoằng không chiều chuộng những đứa trẻ này một cách vô ích rồi.
Thấy đứa trẻ có hiểu như vậy, cô cũng yên tâm, sau mấy ngày hòa thuận này, Tiêu Khôn Hoằng hẳn là có thể cho ba đứa trẻ ăn rồi.
Sau khi Thi Nhân đi, bé bánh bao quay trở lại phòng.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn con gái nhỏ: “Mẹ con đi đâu rồi?”
“Mẹ nói mẹ đi gặp cha nuôi.”
Cha nuôi?
Lông mày của Tiêu Khôn Hoằng cau chặt lại, đó không phải là Hách Liên Thành sao?
Đột nhiên, trong lòng người đàn ông vang lên tiếng chuông báo động, cô đi gặp tình địch của anh, thực sự, thực sự anh rất giận cô.
“Cha nuôi trở về lúc nào? Đã lâu không gặp cha nuôi.”
Mạc Tiểu Bắc cũng nói theo, thái độ của cậu bé với Hách Liên Thành càng thân mật hơn.
Tiêu Khôn Hoằng kìm nén tức giận, giả bộ bình tĩnh: “Con thích cha nuôi?”
“Đương nhiên, cha nuôi là người tốt nhất với chúng con, cha nuôi còn đến tham dự ngày hội gia đình với chúng con!”
Bé bánh bao thật nhẫn tâm, dùng lời nói ngây thơ của mình, chọc thủng tim can của anh.
Anh chua chát nói: “Sau này cha có thể đến tham gia ngày hội gia đình với các con.” Không cần tên cha nuôi đó tới!
“Đương nhiên, hiện tại con đã có ba ba, nhất định phải có ba ba đi.”
Bé bánh bao vui vẻ gật đầu, thật hạnh phúc, cô bé có một người cha, và một người cha nuôi.
Mạc Tiểu Bắc thấy cha mình ghen tị, nói rất rộng lượng: “Mẹ đưa chúng con về, một mình chăm sóc cũng khó. Đều là cha nuôi giúp đỡ. Ai bảo cha vắng mặt lâu như vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng: Chết tiệt! OK, anh đã nhận ra lỗi lầm này.
Người đàn ông thu lại biểu cảm và nhìn Mạc Tiểu Bắc: “Vậy cha sẽ bồi thường gấp đôi cho con trong tương lai, được không?”
Mạc Tiểu Bắc kiêu ngạo đá đá chiếc chân nhỏ: “Để xem cha thể hiện như thế nào.”
Mạc Tiểu Khê nhanh chóng giơ tay lên: “Con, con muốn xin một con búp bê, bánh ngọt, kẹo, con muốn rất nhiều, rất nhiều thức ăn ngon?”
Thừa nước đục thả câu là bản chất của Mạc Tiểu Khê.
Tiêu Khôn Hoằng cười đáp: “Được.”
“Không, mẹ nói rằng em gái không được ăn quá nhiều đường, nếu không răng của em sẽ bị sâu.”
Câu nói của Mạc Tiểu Bắc trực tiếp xuyên vào trái tim bé nhỏ của em gái nhỏ.
Thường trông ngốc nghếch, thông minh vào thời điểm quan trọng và biết yêu cầu mọi việc.
Bé bánh bao bĩu môi, không vui chút nào, anh trai thật ghê tởm.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn ba đứa nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, anh tự tin thời gian có thể thay đổi tất cả.
Anh không tin, bản thân là cha ruột, lại không hơn cha nuôi!
Thi Nhân đến thẳng nhà hàng đã hẹn trước.
Vì đã là người có chút nổi tiếng nên cô ấy cũng đeo khẩu trang và đội mũ để tránh bị nhận ra.
Cuối cùng đã nhận ra sự bất tiện của những người nổi tiếng.
Cô trực tiếp bước vào trong căn phòng, nhìn thấy người quen thuộc mặc một bộ âu phục màu xám bằng vải lanh, trang nhã và quý phái, cùng nét thâm thúy như trước.
“Em đến rồi, trên đường có kẹt xe không?”
“Không có.”
Hách Liên Thành chủ động đi tới, giúp cô kéo ghế ra: “Nhà hàng này ăn cũng khá ngon, em xem có muốn ăn gì không.”
Thi Nhân lấy thực đơn, gọi một món mà cô thích, rồi gọi món mà Hách Liên Thành thích: “Anh thấy gọi mấy món đó đã được chưa?”
“Em có nhớ anh thích ăn gì không.”
Khi Hách Liên Thành nhìn thấy thực đơn, trái tim đang treo lơ lửng của anh ta từ từ bình ổn trở lại, có vẻ như Thi Nhân thực sự không tức giận.
“Nhà hàng này anh chọn cũng là quán tôi yêu thích.”
Ngay sau đó người phục vụ bước vào và lấy thực đơn đi.
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Thi Nhân nhìn người đàn ông đối diện: “Anh có khỏe không? Tôi nghe Tiểu Tây nói rằng anh đang gặp rắc rối và bị mất liên lạc.”
“Một số việc trong gia tộc thôi.”
Hách Liên Thành ánh mắt lóe lên một tia mê man, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại: “Nhưng hiện tại cơ bản đã giải quyết xong, anh không có liên hệ với em, sợ liên lụy đến em.”
“Tại sao lại liên lụy đến tôi?”
Thi Nhân không hiểu.
Người đàn ông nhẹ giọng nói anh bị gia đình ép hôn, bọn họ đều biết anh có quan hệ thân thiết với em.”
Thi Nhân sững sờ, trái tim cô choáng váng.
Có lẽ cô không nên đến ngày hôm nay.
/506
|