Chương 30
Đối mặt với một Tiêu Vinh xa lạ như vậy, Thi Nhân lập tức dời mắt, rời khỏi nơi này. Cô biết mình đã phát hiện bí mật của người ta. Dù sao nơi này là viện điều dưỡng, hơn nữa hình như cô gái xinh đẹp kia không được bình thường cho lắm, lúc nãy cô thấy dáng vẻ của hai người rất thân mật, chẳng lẽ họ là người yêu?
Nghĩ vậy, Thi Nhân cảm thấy lúc nãy mình không nên tò mò nhìn họ quá lâu, rất xấu hổ.
Thi Nhân đến phòng của mẹ, thấy dáng vẻ già nua của mẹ thì không khỏi khó thở. Trước khi cô đi du học, rõ ràng mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh, nhưng trong chớp mắt đã ra nông nỗi này.
Cô nắm bàn tay gầy gò của mẹ: “Mẹ, xin lỗi vì con đã thất hứa. Nhưng mẹ yên tâm, sẽ có một ngày con sẽ dẫn mẹ rời đi, những thứ bị cướp mất, con sẽ lấy lại hết.”
Thi Nhân nói thật lâu, nhưng mẹ cô vẫn không hề phản ứng. Cô gặp bác sĩ chủ trị hỏi thăm rất nhiều, nhưng trước mắt không có cách trị liệu nào, chỉ có thể tĩnh dưỡng.
Thi Nhân rời khỏi văn phòng, tâm trạng trở nên suy sụp.
“Mẹ em sao rồi?” Tiêu Vinh đứng sau cay cột, mặc áo thun màu trắng, khuôn mặt tao nhã như sinh viên trong sân trường. Nhưng vừa rồi cô lại nhìn thấy một khuôn mặt của Tiêu Vinh.
“Anh Vinh.” Thi Nhân không khỏi xấu hổ, không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào.
Tiêu Vinh rất bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì: “Muốn qua bên kia ngồi một lát không?”
Thi Nhân nào dám từ chối. Hai người vào hoa viên, ngay chỗ vừa rồi Tiêu Vinh đã ngồi.
“Có phải lúc nãy anh đã làm em sợ không? Thực ra chuyện của anh cũng rất khó mở lời, dù gì cô ấy cũng có vấn đề về thần kinh, khác với người thường, mà cô ấy lại rất bám anh, nhưng anh lại không thể thường xuyên đến thăm cô ấy.”
“Thực ra cô ấy có thể cảm nhận được anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy ra nông nỗi này mà anh vẫn chưa từng ruồng bỏ cô ấy, trường hợp như vậy rất hiếm thấy.”
Huống chi Tiêu Vinh còn là công tử nhà giàu, bên cạnh có vô số người đẹp.
Tiêu Vinh không khỏi mỉm cười: “Em nghĩ cô ấy là bạn gái anh hả?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Tiêu Vinh xoa đầu cô một cách thân mật: “Cô ấy là em gái anh”
Em gái ư? Thi Nhân rất kinh ngạc, trước kia cô chưa từng nghe nói tới người này.
“Hồi trước em gái anh bị ốm, sau đó biến thành thế này. Để tránh bên ngoài phỏng đoán lung tung làm con bé tổn thương, nhà anh mới xóa bỏ hết mọi tin tức liên quan đến con bé.”
Thi Nhân có thể hiểu được. Dù sao đám người kia có thể làm mọi thứ chỉ để câu like hút view.
Thi Nhân bỗng nhớ lại cảnh tượng hôm mình gặp cô gái xinh đẹp kia, hình như y tá kia có vấn đề gì đó.
“Em dâu, em muốn nói gì?”
Trông Thi Nhân lưỡng lự rất rõ ràng. Cuối cùng cô mới lên tiếng: “Lần trước lúc tôi đến đây thăm mẹ thì từng gặp em gái anh ở đây. Khi đó tay chân cô ấy đều rất bẩn, quần áo trông như đã mấy ngày rồi chưa được thay.”
Nụ cười trên môi Tiêu Vinh dần dần biến mất, khuôn mặt trở nên lạnh như băng.
Thi Nhân tạm từng một chút: “Có lẽ là có hiểu nhầm gì đó cũng nên.”
“Em nói tiếp đi. Anh tin em.” Ánh mắt Tiêu Vinh âm u tràn đầy áp lực.
Thi Nhân dứt khoát nói hết: “Khi đó đúng lúc tôi đang lau mặt cho mẹ nên nhân tiện lau sạch tay giúp cô ấy. Nhưng lúc y tá lại đây, cô ấy lập tức trốn sau lưng tôi, trông có vẻ rất sợ hãi.”
Thi Nhân ngơ ngác nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Trông anh ta có vẻ rất giận dữ.
Tiêu Vinh chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tối tăm như sắp có bão táp kéo đến. Anh ta nói: “Lần trước em tới đây là khi nào?”
“Đại khái là ngày X tháng X.”
Tiêu Vinh xoay người đi vào viện điều dưỡng, bước chân tràn đầy sát khí. Thi Nhân hơi lo lắng có phải mình đã đoán sai hay không nên trực tiếp đi theo, cô phát hiện Tiêu Vinh lại đi tìm camera theo dõi hôm đó.
Camera cách hơi xa, nhưng vẫn có thể thấy rõ. Quá trình chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng đủ để chứng minh Thi Nhân nói không sai. Tiêu Vinh thấy Thi Nhân lau sạch tay cho em gái mình, lúc y tá đến, cô ấy phản xạ trốn sau lưng Thi Nhân. Cho dù không thấy rõ vẻ mặt, anh cũng có thể đoán được em gái mình đang sợ hãi.
Tiêu Vinh tỏa ra khí thế lạnh lẽo như vừa ngoi lên dưới sông băng. Anh ta rũ mắt nhìn Thi Nhân, đôi mắt ấm áp tràn đầy đen tôi, khiến cô hơi hoảng sợ.
Lòng bàn tay Thi Nhân đổ mồ hôi. Có phải cô không nên đi cùng anh ta đến đây không nhỉ.
/506
|