chương 108: có phải thế không
Cái quốc gia này có trên trăm triệu nhân khẩu...
Cừu nhân chẳng phải là đầy đường, rùng mình một cái, cũng không tiếp tục cảm thấy những bảo vệ này nhiều rồi.
Hơn hai giờ, xe mới dừng ở cửa Liễu gia.
Nơi này thuộc về vùng ngoại thành nước R, đó là cái bán biệt thự hai tầng, bên trên hàng rào nở đầy bông hoa mềm mại.
Vừa xuống xe đã nhìn thấy bà ngoại đứng ở cửa, nhìn quanh trái phải.
"Bà ngoại, cháu ở chỗ này đây!" Nhìn bảo vệ ở sau lưng."Các người đều trở về đi!"
"An tiểu thư, chúng tôi nhất định phải bên cạnh bảo hộ an toàn của cô." Bọn họ không có mệnh lệnh của Tổng Thống tiên sinh, cũng không dám tự mình rời đi.
An Chỉ Manh nhìn về phía bà ngoại càng ngày càng tới gần, ngữ khí có chút lo lắng."Vậy các người đừng để bà ngoại tôi trông thấy, đi nhanh đi!"
Bọn bảo vệ thương lượng một chút, lái xe rời đi.
Lúc này, vừa vặn bà ngoại đi đến bên cạnh cô, cô nghênh đón."Bà ngoại, bên ngoài mặt trời lớn như vậy, làm sao bà lại chờ ở bên ngoài."
"Hừ! Cùng bà về nhà." Tay tràn đầy nếp nhăn, coi như dùng hết toàn lực lôi kéo cô đi, cũng kéo không nhúc nhích .
An Chỉ Manh thân mật điều chỉnh cước bộ, một chút xíu đi về nhà.
Từ nhỏ không có ba mẹ, càng không biết ông nội bà nội là ai, chỉ có bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau.
Cô xem như mẹ mình tồn tại, cũng là thân nhân duy nhất của mình tồn tại trên thế giới này.
Giúp cô mở cửa phòng, mặt chạm tới không khí lạnh, để nhân tâm ở giữa mát mẻ một trận.
Đây nhất định là bà ngoại sớm mở điều hoà không khí cho mình, chỉ cần mình không ở nhà, bà đều không nỡ dùng quạt điện, đừng nói dùng tới điều hoà không khí.
Trái tim nổi lên ấm áp, đỡ bà ngồi xuống, giúp bà rót chén nước.
"Bà ngoại, bà muốn ăn cái gì, cháu đi mua cho bà?"
"Không cho phép đi, hôm nay vào cửa này, cũng không cho cháu đi." Giọng tang thương hùng hậu hữu lực.
An Chỉ Manh cười ngọt ngào rúc vào trong ngực của bà."Bà ngoại, cháu đều không đi, cháu ở bên cạnh bà."
"Hừ, đừng chỉ dùng mồm mép dỗ ngọt Bà già này, bà nói là thật sự." khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, nghiêm túc nhìn cô.
Đem tay cô nũng nịu lấy ra, chỉ một bên ghế sô pha để cho cô ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống, lúc này mới nghiêm túc nói: "Manh Manh, đáp ứng bà ngoại một sự kiện, được không?"
"Bà ngoại..." tư tâm cô không muốn đối mặt cái vấn đề bén nhọn này.
mặt Hạ Thu Hương tràn đầy nếp nhăn trở nên ai oán."Bà ngoại biết mình già, nói chuyện không còn được rồi..."
giọng bao hàm tang thương để nội tâm của cô chua xót. "Bà ngoại... bà nói, cháu nghe."
"Tốt, vậy bà đã nói, cháu nghe cho kỹ." Thần sắc vô cùng nghiêm túc. "bà không cho phép cháu lại đi gặp tổng thống, càng không cho phép đính hôn với anh ta, càng không thể có bất kỳ lui tới nào với anh ta."
"Bà ngoại, có thể nói cho cháu vì sao không?"
"cháu không muốn bà chết không nhắm mắt, thì đừng đi. Coi như cháu thật muốn cùng anh ta lui tới, cũng chờ sau khi bà chết đi."
"Bà ngoại..." đây là lần thứ nhất bà ngoại có lời nói nặng như vậy, từ nhỏ đến lớn bà ngoại đối với mình cũng là nhẹ giọng thủ thỉ.
Bởi vì mình không cha không mẹ, bà càng đối với mình cẩn thận che chở.
Đã lớn như vậy, bà là lần thứ nhất nghiêm túc nói chuyện với mình như thế.
Đáy lòng không ngừng dâng lên suy nghĩ đáng sợ."Bà ngoại, ba mẹ chết thật có quan hệ với anh ta sao?" Hỏi ra câu này, đã dùng hết toàn bộ khí lực của cô.
Đôi mắt sáng chờ đợi nhìn lấy bà, cô không biết mình đang chờ đợi đáp án gì.
Hạ Thu Hương thở ra một hơi khí tức đục ngầu."Manh Manh, cháu còn nhỏ , chờ cháu tốt nghiệp đại học, bà nói hết thảy cho cháu."
/977
|