122. Sống chết, lựa chọn
Hạ Thu Hương quỳ trước mặt cô."cầu xin cô hãy cứu cháu gái tôi, xin cô..." Người đáng chết lẽ ra là bà, chứ không phải cháu gái bà.
Cổ thư Phỉ ghét bỏ đá văng cánh tau bà lão, thấy bà lần nữa bò lên, Vô Tình lui về phía sau mấy bước.
"Bà cầu tôi cũng vô ích, mươn cầu thì cầu tổng thống đi. Điều kiện của tôi, tôi đã nói rồi." Cho tới giờ cô cũng chăngt phải người thiện tâm, có thời cơ như vậy, cô không nắm bắt thì đúng là quá ngốc.
Kha Vi đỡ bà lạo dậy, nhìn người con trai không nói tiếng nào của mình.
Hạ Thu hương đục ngầu hai con ngươi rưng rưng chờ đợi nhìn anh."Tổng Thống tiên sinh, Manh Manh đã đỡ viên đạn cho ngài!"
Ngắn gọn mấy chữ, nhưng lại giống như chiếc chùy nặng nề, hung hăng đánh thẳng vào người anh, anh biết nếu như anh đáp ứng, Manh Manh đơn thuần không thể đấu lại cô ta, mà để cô phải chịu tổn thương, dù chỉ rất nhỏ anh cũng không muốn.
Nhưng nếu như không đáp ứng, cô...
Tống Húc đứng một bên lo lắng chờ đợi...
Thời gian trôi qua, đã hết hai phút đồng hồ, nhưng mọi người lại cảm thấy như trôi qua hai thế kỉ.
Cận Tư Hàn lạnh lùng, bỗng nhiên đứng dậy."Tôi đáp ứng!"
"Tổng Thống tiên sinh, ngài thật sự hào phóng." Cổ Thư Phỉ cười đắc ý, lúc này mới nhấc giày cao gót đi về phía phòng cấp cứu.
Tống Húc phức tạp nhìn Cận Tư Hàn, sau đó cũng nối gót đi về phòng cấp cứu.
Vị tổng thống cao cao tại thượng này chưa từng để ai uy hiếp, vậy mà vì một người con gái, lại trở nên hèn mọn như vậy đây!
Đèn đỏ phòng cấp cứu một lần nữa phát sáng.
Hành lang chỉ có Hạ Thu hương không ngừng tiếng nức nở, Cận Tư Hàn trông ngóng nhìn về phòng giải phẫu.
Sau một tiếng.
Tống Húc mở cửa lớn, sau lưng có y tá đẩy hai chiếc giường bệnh đi ra.
Cận Tư Hàn vội vàng chạy đến bên An Chỉ Manh, không thèm quan tâm Cổ Thư Phỉ.
Cổ Thư Phỉ nhìn An Chỉ Manh đang hôn mê, đôi mắt sáng hiện lên ngoan ý. An Chỉ Manh , chờ đi!
Tống Húc lên tiếng: "Bệnh nhân cơ bản đã thoát khỏi kỳ nguy hiểm, nhưng còn một chuyện, anh vẫn nên đi cùng tôi một chuyến thì hơn. "
"Được!" Lưu luyến không thôi nhìn khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt, một hồi mới chịu rời đi. Hai người đi đến phòng viện trưởng.
Tống Húc vừa vào phòng liền khép cửa phòng lại.
Anh ngồi xuống, uống một cốc nước lớn, thở phào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề."Cô gái kia, tôi cảm thấy anh vẫn nên nuôi cô ta thì hơn." Rất hiển nhiên nuôi cổ thư Phỉ, điều đó không thể nào.
"Nuôi?" Lời nói mang theo tia dò xét.
"Ừm! Máu gấu trúc rất hiếm có. Anh như vậy cả nước đều biết, họ sẽ có cớ để uy hiếp. Bọn họ chỉ cần khống chế người có máu gấu trúc, hăm dọa cậu phải theo ý họ!"
Cận Tư Hàn cũng không muốn máu người này chảy trong cơ thể cô, đáy lòng cực kì khó chịu."Được thôi, nhưng tôi cũng sẽ từ từ tìm kiếm máu gấu trúc khác."
"Ừm! Phụ nữ mang thai, sinh con cingx cần truyền máu! Người kia, đúng là cần chăm sóc đặc biệt." Anh vuốt vuốt cánh tay nhăn nheo, cởi bỏ áo trắng bác sĩ.
"Anh vất vả như vậy, tôi vẫn là nên giúp anh mang đồ đi đổi!"
Cận Tưu Hàn toàn thân đầy mồ hôi, quần áo ẩm ướt, tuấn nhan cũng trở nên tiều tụy.
"Không cần ! Tôi muốn qua thăm cô ấy." Đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Thân thể cao lớn vững vàng đi đến cửa, tay đặt lên chốt cửa, khẽ mở.
Tống Húc bất đắc dĩ lắc đầu, quay người tự thay đồ.
'Đông...'
/977
|