Chương 139: Dừng lại, đó là cái gì
"Cho nên anh mới chịu đền bù tổn thất cho em. Từ mai, quản gia hàng ngày sẽ mang canh gan heo tới, em đều phải uống sạch.."
Cận tư hàn cười cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm thành một cụm, thật đáng yêu.
Bàn tay nhẹ véo nhẹ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. "Đợi em khỏi hẳn sẽ cho em ăn.”
Nhớ tới canh gan heo, mặt cô liền nhăn lại hơn nữa.
Hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cầu khẩn."Có thể không ăn không?!"
"Không thể!" Anh nhéo cái mặt bánh bao của cô. "Chờ một chút cắt chỉ, có cần anh ở cạnh không?”
Nhìn nhìn miệng vết thương của mình, khó coi như vậy."Không cần, em tự đi là được.”
"Anh không thèm để ý." Chút tâm tư đó của cô sao qua khỏi mắt anh được.
"Em để ý." Cô rất sợ anh sẽ theo mình, liền nhanh chóng rời đi.
Thư ký lúc này đẩy cửa vào."Tổng Thống tiên sinh, đặc vụ đã khai cung rồi."
Mày kiếm chau lên, ánh mắt lạnh lẽo. "Là người nào."
"Là lão đại Trung Quốc, lần trước ngài đoạt mỏ quăng của họ, bọn họ ghi hận trong lòng." Thư ký lau mồ hôi lạnh.
Cận Tư Hàn ngồi trên ghế sofa, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Thanh âm thanh thúy, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
"Tiếp cận tấ cả công ty dưới trướng hắn, từng bước thâm nhập đạp đổ hắn. Đừng để hắn chết quá dễ dàng, phải tra tấn hắn đến chết. "
Thư ký từ sâu trong đáy lòng rùng mình một cái, hoảng loạn gật đầu."Rõ." Sau đó nhanh chóng lui xuống.
An Chỉ Manh chật vật từ trên bàn giải phẫu đi xuống, vốn cho rằng cắt chỉ sẽ rất đau nhức, không nghĩ tới mức độ đau lại nhẹ như vậy.
Tống Húc cởi gang tay y tế, dặn dò."Một tuần lễ sau mới được tắm rửa, nước đừng đụng đến vết thương. Kị cay cùng đồ uống lạnh, tất cả những đồ gây nóng trong cũng không được ăn."
Cô càng nghe càng cảm giác sinh hoạt u ám không ánh sáng, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt một mảnh xám trắng.
Tống Húc lải nhải một đống lớn, quay người lại liền phát hiện thần trí cô đã phiêu lãng về phương nào rồi.
Bất đắc dĩ đánh thức cô."Đều nghe rõ ràng rồi chứ?"
"Nghe rõ ràng rồi!" Cô đứng dậy rời đi, một chút cũng không muốn nghe những lời dặn dò kia.
Đại Hạ Thiên, đã mười ngày không có tắm rửa, mỗi ngày chỉ có thể lau thân thể, còn muốn một tuần lễ.
Đây là muốn thúi chết người tiết tấu a!
Đủ kiểu nhàm chán đi tại trên hành lang, ánh mắt trôi nổi.
Đột nhiên cảm giác đụng phải cái gì, ngẩng đầu phát hiện là cái xa lạ bé trai, ăn mặc phổ thông."Không có ý tứ, đụng vào ngươi rồi. Ngươi có phải hay không đi nhầm tầng lầu rồi hả ?"
Bé trai hốt hoảng hết nhìn đông tới nhìn tây."Không đi sai, không đi sai!"
An Chỉ Manh nhìn về phía lén lén lút lút nam nhân, trong tay mang theo một cái bao bố, tê dại vải túi bên trong đồ,vật còn giống như sẽ động? ? ?
"Dừng lại! Ngươi là ai! Trong túi là cái gì?" Lời nói vừa nói ra, nàng đã nhìn thấy bé trai càng là hoảng đến co cẳng liền chạy.
Cái này càng để cho người sinh nghi, trực tiếp lớn tiếng la lên!"Ngăn lại hắn, nhanh ngăn lại hắn, ngăn lại hắn!"
Bảo tiêu nghe thấy An tiểu thư thanh âm, từ bốn phương tám hướng xuất hiện, nhanh chóng đem bé trai cho chế phục ở rồi.
An Chỉ Manh thở hồng hộc đuổi tới, dò xét lấy trước mắt không đủ chính mình lồng ngực bé trai.
Nhìn lấy bên cạnh hắn không đứng ở động túi lớn, vươn tay hiếu kỳ cầm trong tay.
"Không được nhúc nhích!" Thanh lãnh thanh âm lo lắng để cho nàng một cái run run, cái túi từ trong tay trượt xuống.
Oán trách nhìn lấy hướng chính mình đi tới tuấn mỹ nam nhân."Ngươi muốn hù chết ta à!"
/977
|