Chương 217. Tiểu yêu tinh, không đúng giờ
Tay một đường di chuyển xuống phía dưới, hai người quần áo hỗn độn, hơi thở hổn hển.
Cận Tư Hàn ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô.
Hai người chậm rãi ngã xuống giường nụ hôn càng phát ra lửa nóng.
Điều hòa trong phòng, tràn ngập không khí ái muội.
Hai người mây mưa thất thường, An Chỉ Manh vô lực nằm trong lòng anh.
Nhìn đóa mai trên ga giường màu lam, khóe miệng gợi lên nhợt nhạt ý cười.
Cô xem như đã thu phục anh rồi chứ?
Tay nhỏ bé lượn vài vòng trước ngực anh, cẩn thận vuốt.
Thân thể rắn chắc hoàn mỹ này, cô sớm đã kiểm chứng rồi.
Bàn tay trên ngươì không ngừng đốt lửa, Cận Tư Hàn nhìn vị huynh đệ nào đó đang đứng thẳng, không ngần ngại bắt lấy tay cô.
Thanh âm khàn khàn làm cho người ta mê say."Tiểu yêu tinh, em ở đốt lửa, đừng trách anh lại đến một lần."
Nghĩ đến vừa rồi bị ép buộc, bàn tay nháy mắt an phận lại.
Nhìn xuống hạ thể của anh, làm sao cô chỉ trêu chọc có chút mà đã không chịu nổi rồi? Không phải nói, anh không có thứ gì khiêu khích nổi sao?
Cận Tư Hàn nhìn dấu hôn trên thân thể trắng như tuyết, lòng có chút băn khoăn.
"Đau không?"
"Đương nhiên đau a!" Không biết là ai nói xử nữ sẽ không đau , cô đây đau đến chết đi sống lại đó.
Chỉ là, sau đó thật ra rất thoải mái! Hai má nóng bỏng nóng bỏng .
"Anh bế em đi tắm rửa!" Thân thể cao lớn đứng cạnh giường, dài cánh tay chụp tới ôm lấy thân hình trơn bóng của cô vào lòng.
An Chỉ Manh xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt vào lòng anh, rầu rĩ nói: "Em. Muốn mặc quần áo! Cho em quần áo!"
"Không cần, như vậy, tốt lắm!" Tienwgs cười khàn khàn, làm cho An Chỉ Manh càng thêm xấu hổ chôn sâu trong lòng anh.
Hậu tri hậu giác, cô mới phát hiện hai người cũng chưa mặc quần áo, thân thể hai người tiếp xúc trực tiếp, như vậy càng thêm xấu hổ.
Cận Tư Hàn cười khẽ quan sát biểu cảm bất an thẹn thùng của cô, tâm tình rất là sung sướng!
Nếu không phải sợ cô còn quá nhỏ, không chịu nổi! Anh hiện tại đã hung hăng chiếm lấy cô thêm lần nữa rồi.
Mở nước ấm, đặt cô vào bồn tắm lớn, sau đó mình cũng ngôuf vào.
"Này, anh định làm gì? !"
"Tắm rửa!" có thể quang minh chính đại ăn đậu hũ của cô như vậy, anh làm sao có thể bỏ qua.
Nhìn cô gái nhỏ đang cố né tránh, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị."đến đây, ông xã giúp em rửa."
"Không cần!" Anh càng cười mị hoặc, cô càng cảm giác bất an.
Hai tay che trước ngực, cô tránh."Em nghĩ em tự làm được rồi!" Cười xấu hổ.
Nói đùa sao, để anh giúp cô, không chừng sẽ chẳng ra ngoài nữa đó chứ.
"Ngoan! Lại đây!" Thanh âm trầm thấp mang theo nét khiêu gợi.
"Không cần! Em tự làm. Anh cứ tự nhiên làm việc của anh đi!" Cô lúc này chẳng còn chút khí lực, chỉ muốn khóc.
Người đàn ông này, quả thực là một con sói đói ăn 28 năm...
Cô đi qua, chẳng may chui vào hang sói.
Cận Tư Hàn cười, ngũ quan yêu nghiệt muốn chọc mù mắt người ta.
An Chỉ Manh ngơ ngác nhìn, lúc nhận thức quay lại. Người đã bị anh ôm lấy.
Toàn thân bị bó chặt."Anh... Anh muốn làm gì. "
"Em nói xem! Bồn tắm lớn như vậy, ngoại trừ tắm rửa, còn có thể làm gì? !" Khóe môi giơ lên, cười cười nhìn cô.
Tay cầm khăn mặt, cẩn thận giúp cô chà lau thân thể.
Sát sát, lửa nóng lập tức lại bùng lên.
/977
|