Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 22

/53


Khi Mã Thần Nhất về tới nhà thì thấy Lý Huyền Lương đang từ trong nhà vệ sinh chống tường bước ra, sắc mặt rất kém. Thấy hắn bước tới gần, y theo bản năng lui về sau mấy bước, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn trừng trừng, dưới đáy mắt đều tất cả đều là vẻ cảnh giác. Mã Thần Nhất xấu hổ, chậm rãi rút tay về, cố gắng trấn định, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Chu nói thế nào? Thân thể không sao chứ?”

Lý Huyền Lương trầm mặc bước ngang qua hắn. Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhíu nhíu mày không nói gì, lập tức đi theo y. Ánh mắt chạm phải tờ giấy nhắn trên bàn, liền cầm lên nhìn một chút.

“Mấy loại thuốc này… là cậu phải uống à?” Mã Thần Nhất ngẩng đầu lên hỏi.

Lý Huyền Lương tựa người vào giường, sắc mặt rất lạnh nhạt, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Tựa như không hề nghe Mã Thần Nhất nói gì, y vẫn tiếp tục duy trì vẻ trầm mặc.

Mã Thần Nhất thần sắc có chút phức tạp nhìn Lý Huyền Lương. Hắn thà rằng y chửi mắng hắn, còn hơn là y cứ giống như một con rối không nói không rằng, âm thầm phản kháng hắn.

Vì vậy hắn bước tới gần y, cúi đầu nắm lấy cái cằm mấy ngày nay trông có vẻ gầy đi rất nhiều, lên tiếng hỏi: “Không nghe thấy sao? Tôi đang nói chuyện với cậu mà.”

“Khốn kiếp, buông ra!” Lúc này, y mới đau đớn kêu lên một tiếng, lông mày gắt gao nhíu chặt lại, cố dùng sức đẩy tay hắn ra.

Thấy bộ dạng thống khổ của Lý Huyền Lương, Mã Thần Nhất nghi hoặc nâng mặt y lên, nhìn trái nhìn phải một chút, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve lên làn da của y. Đột nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào vùng cổ bên dưới cằm, bắt gặp một khối vết thương màu xanh tím, lập tức sửng sốt, buông lỏng tay ra.

“Sao lại bị như vậy?”

Ánh mắt Lý Huyền Lương có chút phẫn nộ, vốn định mở miệng chửi hắn, bỗng nhiên như ý thức ra điều gì, vội vàng ngừng lại, chỉ tức giận lấy tay vò đầu, ngồi nguyên tại chỗ kích động thở dốc.

Mã Thần Nhất cũng đoán được tám chín phần đây là do hắn gây ra tối qua. Vì vậy, hắn ho nhẹ một tiếng rồi dời trọng tâm câu chuyện: “Tôi có hai vé VIP ở khu du lịch tỉnh S. Lát nữa cậu thu thập hành lý rồi đi với tôi.”

“Tôi không đi, cậu tìm người khác.” Lý Huyền Lương thẳng thắn cự tuyệt.

Mã Thần Nhất nhíu nhíu mày, “Đây không phải do cậu quyết định, nhất định phải đi!”

Lý Huyền Lương không thể nhịn được nữa, cắn răng phẫn hận nhìn hắn trừng trừng: “Mã Thần Nhất, cậu đừng có quá đáng như thế. Cậu dựa vào cái gì mà tự ý quyết định chuyện của tôi? Cậu có thể tôn trọng sự lựa chọn của người khác một chút hay không? Tôi chỉ là một người bình thường, tôi còn phải đi làm, tháng này tôi đã xin nghỉ phép quá nhiều ngày rồi. Tôi không có cách và cũng không có hơi sức đâu mà cùng đám đại thiếu gia mấy người ra ngoài dạo chơi. Cậu tha cho tôi đi.”

Mã Thần Nhất thoáng trầm xuống, khẩu khí cũng có phần dịu dàng hơn: “Về phía công ty của cậu, tôi sẽ nói bác sĩ Chu kê một bệnh án giả để giúp cậu xin nghỉ. Chúng ta chỉ đi mấy ngày thôi, không ở đó lâu lắm đâu, sau khi sự tình giải quyết xong thì chúng ta có thể quay về.”

Lý Huyền Lương kiên quyết quay đầu đi nơi khác, tiếp tục lặp lại ba chữ: “Tôi không đi.”

Mã Thần Nhất khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Cậu phải đi.”

Lý Huyền Lương có chút kích động nắm chặt drap giường, kiềm chế cơn thở dốc. Đột nhiên y cúi đầu xuống, cười khổ: “Mã Thần Nhất, cậu cưỡng ép giày vò tôi như vậy, có phải rất hài lòng không? Phải chăng cậu muốn bức tôi đến phát điên lên, cậu mới có thể thỏa mãn?”

Mã Thần Nhất thấy dáng vẻ của Lý Huyền Lương như vậy, đáy lòng không tránh khỏi cảm giác tê dại. Hắn cầm lấy tay y, nói: “Không phải, Tiểu Lương, kỳ thực tôi chỉ…”

Lý Huyền Lương dùng sức gạt tay hắn ra, biểu tình trở nên lạnh nhạt: “Hiệp nghị chỉ có một năm thôi, vậy cứ tùy ý cậu đi.” Nói xong, tiếp tục hờ hững đưa tay vuốt tóc.

Mã Thần Nhất thấy thế, chậm rãi đứng dậy… Hắn cảm thấy một điều gì đó mềm mại vừa mới nảy sinh trong lòng, ngay lập tức đã bị thái độ đạm mạc cùng lời nói lạnh lẽo của Lý Huyền Lường, những thứ mơ hồ không rõ hình dáng kia, tàn nhẫn đè lên chỗ đau trong tim hắn. Nét mặt hắn trở nên âm hàn, giọng nói cũng cứng ngắc: “Nếu đã vậy, cậu còn chờ gì nữa? Lập tức thay quần áo đi theo tôi, đây là mệnh lệnh!”

……

Khí trời vẫn lạnh khủng khiếp, tuy chưa đến nỗi nước đóng thành băng, thế nhưng muốn khiến những người qua đường phải nghiến răng lập cập chịu đựng giá rét thấu xương thấu thịt thì hoàn toàn dư sức. Hơn nữa, từng cơn gió Tây Bắc thổi mạnh khô hanh còn khiến cho làn da cũng đều nứt nẻ ra hết. Mùa đông này quả thực là muốn lấy mạng người.

Khi Mã Thần Nhất dẫn theo Lý Huyền Lương rời khỏi nhà, bầu trời tựa như sắp có tuyết rơi. Rất may là hắn đã ép y phải mặc nhiều lớp quần áo.

Lý Huyền Lương sắc mặt vốn đã suy yếu tái nhợt, bị gió lạnh thổi qua càng khiến cho bờ môi run rẩy của y không còn một tia huyết sắc. Mã Thần Nhất bình thản bước lên phía trước, che chắn cho y trước cơn gió lạnh, lại kéo y dựa sát vào bên hông mình, sửa sang lại chiếc áo khoác lông màu xanh nhạt, để nó bao kín lấy chiếc áo thun màu trắng bên trong, rồi mới đưa cho y chiếc khăn choàng cổ bằng lông dê màu trắng mà che khuất gương mặt.

Bước ra đường lớn, Mã Thần Nhất khoát tay gọi một chiếc taxi. Lúc lên xe, Lý Huyền Lương cố gắng muốn ngồi cạnh tài xe. Thấy vậy, hắn liền trực tiếp ôm lấy y rồi đặt y ngồi lên đùi mình.

“Buông ra!” Lý Huyền Lương cố sức đẩy Mã Thần Nhất, ý muốn ngồi sang bên kia.

Mã Thần Nhất càng siết chặt đôi tay hơn, gắt gao cố định Lý Huyền Lương ngồi yên tại chỗ.

“Cậu…” Lý Huyền Lương hung tợn tóm lấy cổ áo khoác màu đen tuyền của Mã Thần Nhất, nét mặt vô cùng tức tối.

Mã Thần Nhất giương khóe miệng lên, trên mặt mang theo vẻ khiêu khích nhìn Lý Huyền Lương đang ngồi trên đùi mình. Lý Huyền Lương rốt cuộc bị hắn chọc giận thành công, cắn răng nhìn hắn trừng trừng, thầm mắng tên khốn kiếp không biết xấu hổ này có biết đâu là giới hạn không chứ?

Lý Huyền Lương cố sức khiến cho cự ly giữa hai người xa ra một chút, kết quả Mã Thần Nhất chỉ cần dùng một chút lực đã kéo y quay ngược về vị trí cũ. Lý Huyền Lương lại cắn răng nhích ra, Mã Thần Nhất tiếp tục mặt không đổi sắc kéo y quay về. Trong khi hai người cứ liên tục tranh chấp quyết liệt, vị tài xế đại thúc rốt cuộc cũng phát hiện ra, sắc mặt nhất thời ngây ngốc, cứ liên tiếp dùng đuôi mắt liếc nhìn về phía sau, cho đến khi bị Mã Thần Nhất trừng mắt một cái, mới ngượng ngùng thu hồi ánh mắt hiếu kỳ.

Mã Thần Nhất lại quay sang nhìn Lý Huyền Lương uy hiếp, nhưng Lý Huyền Lương không hề có ý định lui bước, vẫn phẫn nộ nhìn hắn trừng trừng.

Mã Thần Nhất khẽ hừ một tiếng, bàn tay đặt bên hông Lý Huyền Lương không chút khách khí chui vào bên trong chiếc áo lông. Khi bàn tay ấm áp ấy tiếp xúc với da thịt lõa lồ, tựa như mang theo một luồng điện tê dại làm Lý Huyền Lương cả người cứng đờ, ánh mắt của y cũng bốc hỏa theo.

“Khốn kiếp!” Lý Huyền Lương túm lấy bàn tay Mã Thần Nhất bên trong áo khoác, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, nhưng đồng thời cũng run rẩy cả người, rất sợ hắn thật sự sẽ ở ngay trong xe làm ra chuyện cầm thú gì đó, không thể làm gì khác hơn là cố gắng kiềm chế lại, không nhúc nhích nữa.

Mã Thần Nhất thấy cơ thể y khẽ run lên nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, rốt cuộc cũng lưu luyến mà rút tay về, bàn tay to lớn ngược lại đặt trên mái tóc mềm mại có hơi chút rối loạn mà vuốt ve, tựa như rất hưởng thụ với động tác này. Lý Huyền Lương chán ghét né tránh sang một bên, ngẩng đầu trừng hắn bằng ánh mắt phẫn nộ. Khốn kiếp, tôi là người, không phải món đồ chơi của Mã Thần Nhất cậu, hiểu không?

Sắc mặt Mã Thần Nhất hơi thoáng biến đổi. Nếu đổi lại là người khác, đừng nói chi ngồi trên đùi hắn, kể cả có can đảm trừng mắt nhìn hắn cũng không tới mấy người. Chỉ có Lý Huyền Lương là cứ hết lần này đến lần khác làm càn, luôn luôn phản kháng hắn. Cái nguời trước mắt này, rõ ràng chỉ là một con thỏ yếu ớt chỉ biết trừng mắt giận dữ, nhưng tại sao lúc nào cũng kiên cường một cách kỳ lạ như thế?

Lý Huyền Lương cứ giữ thái độ chống độ mãi làm khóe miệng Mã Thần Nhất trở nên cứng ngắc. Hắn âm trầm nhìn Lý Huyền Lương nửa ngày, không chút do dự cường ngạnh nắm lấy cổ y, hung hăng đè lên vai y, bắt y phải ngồi yên, không chừa cho y cơ hội tránh thoát nào. Lý Huyền Lương ngừng thở, bàn tay hắn đặt trên vai y mạnh đến nỗi làm y thấy đau nhức, cả người run lên.

Khi đã đến sân bay, thậm chí lên máy bay, cả hai vẫn không nói với nhau câu nào. Lý Huyền Lương ngã xuống chiếc ghế nằm vô cùng mềm mại, hơn nữa nhiệt độ trong khoang hạng nhất lại rất ấm áp, thể lực có chút không thể chống đỡ thêm, cởi áo lông ra xong thì dự định ngủ liền một giấc. Mã Thần Nhất thấy vậy, vỗ vỗ vào chân mình, ý bảo Lý Huyền Lương nằm lên đó mà ngủ, nhưng y lại xoay đi không thèm để ý đến hắn. Thế là, hắn cường ngạnh đưa tay đè y ngã xuống đùi mình. Y chỉ kịp từ chối một chút thì tinh thần đã gần như kiệt quệ, chỉ mới nằm sấp xuống có mấy giây đã chìm vào giấc ngủ.

Mã Thần Nhất cúi đầu, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Lý Huyền Lương, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên gương mặt y thật nhiều lần. Khi nãy lúc ở trên xe taxi trừng mắt nhìn hắn, da mặt y còn tái nhợt, nhưng lúc này làn da ngọc bạch đã hiện ra chút ửng hồng nhàn nhạt, khiến cho nội tâm của hắn dấy lên một cơn ngứa ngáy khó chịu.

Cố gắng đè nén nhiệt hỏa trong tâm, hắn hít sâu một hơi, kéo hai bên trái phải của chiếc áo lông lên, che kín Lý Huyền Lương.

Nhân tiện có chút mệt mỏi, hắn tựa người vào chiếc ghế phía sau, ngón tay chậm rãi vuốt ve từng sợi tóc của Lý Huyền Lương. Nhìn y ôn thuần say giấc trước mặt mình, không hề lộ ra vẻ đề phòng, trong mắt hắn bất giác lộ ra một tia khát vọng.

Nếu có thể có một ngày,

Tiểu Lương… tiếp nhận tình cảm của hắn,

Đồng thời… cũng thật sự yêu thương hắn,

Khi hắn ôm sẽ không phản kháng,

Hai người dựa vào nhau,

Yêu nhau… lẫn nhau,

Không cần dùng ngôn ngữ cùng thô bạo tổn thương đối phương,

Thật là tốt biết mấy…

Đến tận khi hai bên có người đi qua đi lại, Mã Thần Nhất mới đưa tay ấn ấn vùng xung quanh lông mày, cố ép chính mình phải tỉnh táo lại. Ánh mắt hắn có chút thất bại, khóe miệng cười khổ, khát vọng ấy luôn luôn quá mức xa vời. Hắn và Lý Huyền Lương có lẽ không bao giờ đi đến được ngày đó.

Chậm rãi ngửa đầu ra sau ghế, hắn nhắm mắt lại, thở dài, cảm giác như gần đây mọi việc đều vượt ra ngoài dự tính của hắn, phát triển theo một hướng hoàn toàn không ổn, làm hắn không thấy bất cứ tia hi vọng nào…

Khi máy bay đáp xuống tỉnh S thì tuyết đã rơi đầy trời, hoa tuyết bay tán loạn, trên mặt đất cũng tích tụ một lớp tuyết thật dày. Hai người từ trong cabin ấm áp đi ra, gương mặt Lý Huyền Lương gần như đã bị Mã Thần Nhất dùng khăn choàng cổ bao kín lại. Y chịu không được, kéo xuống, nhưng chỉ chớp mắt sau hắn lại kéo lên. Nếu không phải hiện giờ thân thể vô cùng khó chịu, y đã cho hắn mấy đạp để trút mối hận trong lòng.

Mã Thần Nhất sợ Lý Huyền Lương sẽ bị cảm lạnh nên kêu xe chạy thẳng đến khách sạn kế bên khu du lịch. Hắn đã đặt phòng từ trước, sau khi lấy chìa khóa thì dẫn y lên lầu hai. Mở cửa ra, Lý Huyền Lương bước đến gần giường thì đột nhiên dừng lại, ngây ngẩn cả người.

“Sao lại là giường đôi?” Lý Huyền Lương u ám hỏi.

“Không có cách nào khác. Hiện tại rất đông du khách nên chỉ còn phòng dành cho tình nhân thôi.”

Biết rõ là hắn đang nói dối nhưng Lý Huyền Lương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Y ngồi xuống, sắc mặt hết sức khó coi. Chết tiệt, lẽ nào thật sự một giây cũng không thể thoát khỏi hắn sao?

Mã Thần Nhất lại gần giúp Lý Huyền Lương tháo khăn choàng cổ ra, sau đó xốc chăn lên để y chui vào, nói: “Ngủ đi, tôi xuống dưới mua thuốc cho cậu. Khi nào đến giờ ăn tôi sẽ gọi cậu dậy.”

Lý Huyền Lương gối đầu lên chiếc gối êm ái, xoay người né tránh cánh tay của Mã Thần Nhất, lưng cũng đưa về phía hắn, không hề nói một lời nào.

Đến khi nghe được tiếng đóng cửa phòng, y mới cuộn tròn thân thể lại, nhắm mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

/53

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status