Trả Lại Vấn Vương

Chương 5 - Chương 5

/13


“Theo như ta được biết, Tần phủ chỉ có duy nhất một vị Tần công tử, chính là Đại thiếu gia Tần Hàn. Không biết, còn vị Nhị công tử Tần gia có phải là người đang đứng kế bên công tử Tần Hàn hay không?” Thiên Hinh bình thản đưa mắt về phía Tần Lam, ánh mắt còn mang theo vài phần chờ đợi, nếu thật sự người này là đệ của Tần Hàn thì nàng cũng sẽ không phản đối việc Ngọc Loan cảm mến người này. Tần Hàn khó xử hết nhìn Tầm Lam rồi lại nhìn Thiên Hinh, không còn cách nào toàn vẹn cả đôi đường, đúng lúc hắn định quỳ xuống xin nhân tội thay cho muội muội thì chợ bất chợt Ngọc Loan lại lên tiếng.

“Hóa ra là vậy, Loan Nhi cứ nghĩ tại sao lại có một nam nhân anh tuấn đến vậy, đẹp đến mức khiến Loan Nhi cũng phải xấu hổ vì bản thân mình. Thì ra người vốn không phải là nam nhân, người là một nữ nhân có phải không?” Ngọc Loan bước đến trước mặt Tần Lam, bàn tay của nàng đưa lên chạm vào phần cổ của ‘hắn’, nơi đáng lý ra phải có yết hầu, một đặc trưng của nam giới. Hành động của nàng làm Tần Lam giật mình, ‘hắn’ không tự chủ được mà gạt tay của nàng ra, còn bàn tay còn lại thì ôm lấy cổ của mình.

Tần Lam chưa từng nghĩ thân phận nữ nhi của mình sẽ sớm bị bại lộ như vậy, ánh mắt của nàng trầm xuống, khẽ cúi người hành lễ rồi nói: “Tần Lam có việc xin cáo từ!” Nói xong, không đợi những người khác có phản ứng, nàng khẽ nhấc mũi chân rời khỏi đại sảnh. Ngọc Loan ngây người trong chốc lát, khinh công đẹp như vậy, lúc người đó cứu nàng cũng đã sử dụng kinh công. Nàng nhìn bàn tay của mình, hơi ấm còn lưu lại nơi đầu ngón tay còn rất rõ ràng, Ngọc Loan không để ý đến hình tượng của bản thân mà lập tức đuổi theo Tần Lam.

Khi Tần Hàn đinh ngăn lại thì đã bị Thiên Hinh gọi: “Đừng đuổi theo, hai cô nương giận dỗi nhau thì có việc gì cho một nam nhân như công tử xen vào đây?” Chính nàng cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Tần Lam lại là nữ nhi, cũng không sao Loan Nhi vốn ít giao thiệp để nàng ấy có thêm một người bạn bên cạnh, Thiên Hinh cũng sẽ yên tâm hơn. Nàng không nhìn Tần Hàn mà đưa tay tự rót cho mình một ly trà, “Không biết từ ngày chuyển đến Lạc Dương này, Tần công tử đã làm quen với nhịp sống ở đây chưa?”

Thiên Hinh vừa thổi trà trong chén vừa chờ đợi câu trả lời từ Tần Hàn. Tần Hàn nghiêm chỉnh đứng thẳng, trả lời nàng: “Bẩm công chúa, mọi thứ tuy còn mới mẻ, nhưng mọi người đã dần thích ứng được. Phiền công chúa lo lắng, vi thần cảm thấy vô cùng xấu hổ.” Dần thích ứng sao? Lý nào lại vậy chứ, con người phóng khoáng như hắn ghét nhất là sự gò bó ở kinh thành. Thiên Hinh nhìn thẳng vào hắn, bất ngờ nói: “Còn bầu trời?”, Tần Hàn ngẩng đầu lên ngạc nhiên đáp: “Bầu trời?”

Nàng nhanh chóng sửa lại lời mình: “Về bầu trời, ngươi nghĩ sao về bầu trời của Lạc Dương, có đẹp như ở Dư Hàng hay không?”. Nghe được câu hỏi của nàng, bất giác hắn ngẩn người, sao nàng lại đột nhiên hỏi đến điều này. Cảm giác của hắn về bầu trời ở Lạc Dương sao?, “Nhỏ bé, ngột ngạt, và quá nhiều thứ!” Hắn nói ra những suy nghĩ thật của mình mà không kiêng dè. Đến hắn cũng cảm thấy kỳ lạ sao mình lại dễ dàng bộc bạch những điều trong lòng cho người khác nghe như vậy.

Thiên Hinh mỉm cười duyên dáng, “Ta cũng cảm thấy nó quá nhỏ bé.” Hóa ra hắn vẫn như trước kia, vẫn là nam tử thích tư do tự tại, phóng khoáng uy mãnh trên lưng ngựa nơi xa trường. Tần Hàn thì lại không hề biết nàng đang suy nghĩ những gì, hắn chỉ cảm thấy nụ cười của một công chúa sao lại có thể ẩn chứa sự vui mừng chân thật đến vậy? Người trong hoàng thất không phải đều là những người đeo mặt nạ mà đối nhân xử thế hay sao? Còn nàng, hắn cảm thấy rất rõ rằng nàng không hề giả tạo, nụ cười nở trên môi như lan tỏa đến tận tâm can người khác. Trái tim Tần Hàn khẽ rung động!

Ngọc Loan không thể nào đuổi kịp Tần Lam, dù sao thì cách di chuyển của hai người bọn họ cũng khác xa nhau. Trong lúc này, Tần Lam lại đang ngồi dưới tán cây xòe rộng mà tự trách mình, khi nàng đẩy bàn tay trắng nhỏ mềm mại ấy ra. Nàng nhìn thấy sự kinh ngạc trong đáy mắt của Ngọc Loan, nàng bỏ đi không phải vì tức giận, mà vì nàng sợ. Sợ rằng đôi mắt trong suốt kia sẽ nhìn nàng bằng sự khinh bỉ và ghét bỏ, để trốn tránh thực tại, Tần Lam chọn cách rời đi. Nàng nhìn xuống bàn tay của mình, đôi tay đã gạt Ngọc Loan ra, sự mềm mại như nước đó, nàng muốn được ôm trong bàn tay mình một lần nữa.

Tần Lam buồn bực nhắm mắt lại, dựa nửa người vào thân cây, “Ngu ngốc, nàng sẽ ghét ta lắm cho xem!” Một cơn gió thổi đến làm tán cây đung đưa nhịp nhàng, xoáy những chiếc lá đang lung lay rơi xuống đất, xoay tròn xung quanh Tầm Lam. Thiếu nữ nhỏ bé, khuôn mặt ửng hồng vì chạy quá nhanh, hơi thở gấp gáp vì sự nóng vôi, nàng đã tìm thấy ‘hắn’. Người đã cứu nàng ở tiệm vải ngày hôm đó,

/13

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status