Nước Anh
Nhiệt độ xuống thấp, tuyết bao phủ khắp mọi nơi, những bông tuyết trắng nhỏ li ti khẽ bay như những hạt mưa xuân. Bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt đưa lên hứng những bông tuyết lạnh buốt, mềm mại. Gương mặt thiên thần vô hồn nhìn về phía cuối chân trời như đang chờ đợi một ai đó từ xa đang tiến lại. Đôi chân trần dẫm trên nền đất đã phủ một lớp tuyết trắng mỏng, tuyết khẽ đọng lại trên cánh váy cô gái như còn đang vấn vương lưu luyến không rời. Không gian tĩnh mặc cho đến khi có tiếng gọi của một người phụ nữ vang lên. Tiếng gọi như xé tan khoảng lặng trong tích tắc:
-Băng à? Con có trong đó không? Mở cửa cho dì nào!!
Dì Lam là một người rất tốt và hiền hậu, thời thanh xuân đã hết và dần bước sang cái tuổi 40 nhưng trên gương mặt của dì vẫn giữ được vẻ đẹp của những cô gái 20. Dù ngoài cổng có chuông nhưng dì vẫn phải lên tiếng vì dì biết Băng chỉ mở cổng cho khi nghe thấy tiếng của dì. Nuôi lớn cô từ khi cô còn là đứa bé bốn tuổi đầy ngây dại nên dì rất hiểu Băng như thế nào. Băng rất kiệm lời, sống một mình có khi cả năm cô cũng không nói một từ nào. Cô chỉ dùng hành động và bây giờ cũng vậy. Đáp lại tiếng gọi của dì là một cái im lặng tuyệt đối nhưng chưa đầy mười giây cánh cổng to màu đen trang trọng đã mở ra. Ánh mắt Băng nhìn dì Lam yên bình không chút gợn sóng cho đến khi cô liếc sang hai người con trai lạ đứng cạnh dì, lập tức ánh mắt ấy được thu lại và thay vào đó là ánh mắt thờ ơ vô cảm với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Dì Lam lên tiếng :
-Băng à? Trời rất lạnh đó, tuyết rơi vậy mà con chỉ mặc váy thôi sao? Khéo cảm lạnh đó con, vào trong thay đồ đi…- Giọng nói đầy quan tâm lo lắng như một người mẹ đối với con nhỏ, dì Lam đưa tay vuốt lại những cọng tóc tinh nghịch cho Băng và khéo gỡ những bông tuyết vương lại trên mái tóc mềm mại của cô. Băng chỉ lắc đầu mà không muốn mở lời, dì Lam nói tiếp:
-Đây là Lâm và Khải, họ là hai anh em, họ sẽ ở đây với con trong khoảng một năm!
Tiếng dì Lam vẫn cất đều đều, Băng khẽ đưa mắt nhìn lại hai tên con trai kia, một nóng một lạnh, phải nói như thế nào nhỉ? Đẹp! À không…không thể dùng từ đẹp để miêu tả họ được, cũng không có từ nào đủ để có thể miêu tả được vẻ đẹp của họ, vẻ đẹp khiến con người ta bỏng mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chưa đầy tích tắc, lập tức Băng đảo mắt qua chỗ dì Lam, ánh mắt khó hiểu. Dì Lam biết được suy nghĩ của cô gái nhỏ và cười một cái:
-Họ là con của vợ chồng bạn thân của dì. Họ chuyển đến để thuận lợi cho việc đi học ở gần đây, họ mới từ Việt qua đây học nốt chương trình lớp 12 vì một số trục trặc bên đó. Con đồng ý để họ ở lại chứ? – Biết là sẽ không có câu trả lời những dì Lam vẫn hỏi và thật bất ngờ khi nhận được cái gật đầu từ phía Băng. Băng không biết chính mình đang nghĩ gì mà lại gật đầu nữa, chắc cô thấy hành động gật đầu nhanh hơn lắc đầu một giây. Cô cũng chẳng muốn sống chung với bất cứ ai, cô chỉ muốn sống một mình tự do, coi mình là kẻ cô độc nhất thế gian, nhưng lần này có lẽ cô nên trải nghiệm một cuộc sống khác.
-Họ hơn con hai tuổi nên con hãy gọi họ là anh. Và họ cũng học cùng trường con đó, nếu con thích thì bảo Lâm hoặc Khải đưa đi học cũng được. – Dì tiếp tục nói, hai tay vẫn đưa lên xoa đầu cô ân cần. Cô không nói chỉ khe khẽ gật đầu, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc nào.
-Chào em, anh là Vương Chí Khải, rất vui được làm quen với em. – Khải tươi cười đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay xã giao nhưng chờ mãi bàn tay anh vẫn lạc lõng giữa không trung, anh ái ngại rút tay về. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy có cô gái phớt lờ và dương như là không quan tâm đến vẻ đẹp của anh cũng như vẻ đẹp của người bên cạnh anh. Thật là một cô gái lạ. Chắc là hết chuyện, Băng quay người bước vào trong , tuyết vẫn rơi lặng lẽ
-Con đừng giận nó, tính nó là thế, rất khó đoán, nó sẽ chẳng nói chuyện với bất cứ ai nếu chưa đạt mức độ thân! – Dì Lam lên tiếng – Thôi ngoài đây lạnh lắm, hai con thu xếp đồ vào trong đi, trong đó còn rất nhiều phòng, hai con thích phòng nào cũng được, bây giờ ta đi có việc, chúc hai con sớm thích nghi tốt với môi trường bên này, hẹn gặp lại hai con sau…- Dì Lam quay lưng đi, để lại nụ cười và cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Khải luôn thắc mắc tại sao ông Huy lại bắt hai anh em phải ở chung biệt thự với người khác trong khi đó còn rất nhiều biệt thự trống chưa sử dụng đến. Ban đầu Khải liên tục phản đối vì muốn sống riêng để tha hồ quậy phá và thỏa sức lăng nhăng nhưng vì ông Huy rất dứt khoát nên anh cũng phải nghe theo. Còn về phía Lâm, anh không quan tâm đến vấn đề này mấy, chỉ bất cần nghe theo. Anh nghe theo vì anh muốn được gặp mẹ, muốn được chạm vào mẹ dù chỉ một lần.
Cả hai đều không biết rằng ông Huy muốn họ sống ở đâu mà ông có thể dễ dàng kiểm soát nhất.
Ba năm trước, Lâm là một người rất có tiếng và có một cô bạn gái rất đẹp đôi, anh yêu cô…yêu rất nhiều. Nhưng cô nỡ rời xa anh…đi về thế giới bên kia mãi mãi vì một vụ tai nạn, tệ hơn là vào đúng ngày lễ tình nhân. Kể từ ba năm đó, anh đã lạnh còn lạnh hơn, ánh mắt hổ phách của anh khi chiếu vào ai là khiến đối phương rùng mình bất an, và anh chưa hề qua lại tiếp với một cô gái nào khác. Anh vẫn cô đơn…
Căn biệt thự này thật kì quái và huyền bí theo như suy nghĩ của Khải, nó khác hẳn với những căn biệt thự xinh xắn dành cho công chúa mà ngược lại nó rất giống với những ma cung dành cho phù thủy. Khải luôn cảm thấy khó hiểu tại sao một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như Băng lại có thể sống một mình trong căn biệt thự to lớn lạ thường và cô độc như vậy.
Cả hai kéo vali vào trong phòng mình chọn, phòng của Lâm và Khải ở cạnh nhau, hai căn phòng được đặt trên tầng hai của biệt thự. Hai căn phòng khác nhau đến lạ lẫm.
Căn phòng tối đen với một cửa sổ lớn được che bởi tấm rèm đen, chiếc cửa nhỏ dẫn ra ban công, chiếc giường rộng hoàn toàn màu đen, nói chung căn phòng chủ đạo một màu đen là phòng của Lâm. Còn phòng thoáng hơn gồm hai cửa số bé và một cửa sổ lớn được phủ lên một tấm rèm màu kem trang nhã, một chiếc cửa nhỏ dẫn ra ban công, một chiếc giường rộng màu trắng, đó là phòng dành cho Khải.
Mười phút sau, dì Lam cho một đám người giúp việc đến mà không báo trước, căn biệt thự u ám yên tĩnh ngày nào giờ đã thêm một vài tiếng nói. Dì Lam biết Băng sẽ không bao giờ nấu cơm cho hai người kia và hai cậu ấm từ Lâm đến Khải đều không biết nấu cơm nên mới cho người giúp việc đến.
Tối đêm…
Tuyết vẫn rơi dai dẳng, Băng vẫn mặc chiếc váy ưa thích hằng ngày của mình và đeo tai nghe xuống nhà ăn tối. Phòng cô cũng cùng tầng hai với Lâm và Khải nên khi đi đến cầu thang cô đã chạm mặt với Khải
-Tại sao em không mặc ấm vào, nhiệt độ rất thấp cơ mà? Em không cảm thấy lạnh sao? - Khải lên tiếng, đưa con mắt khó hiểu xen lẫn khâm phục nhìn Băng. Anh biết nhiệt độ trong nhà cao hơn so với ngoài trời nhưng vẫn lạnh nếu như Băng chỉ mặc mỗi chiếc váy trắng mỏng. Cô đưa tay chỉnh lại tai nghe, như không nghe thấy tiếng hỏi han của Khải, cô lững thững đi xuống dưới, nhiệt độ bên ngoài âm nhưng cũng không âm băng cõi lòng của một cô gái nhỏ như cô. Đi qua mặt Khải, cô coi anh như không khí . Khải tự nhủ Băng đang nghe headphone nên không nghe thấy lời anh nói hoặc đúng như lời dì Lam nói Băng sẽ không nói chuyện với bất cứ ai nếu chưa thân. Băng thật sự khác biệt so với tất cả các cô gái Khải đã từng gặp. Anh lắc đầu tự nghĩ “sao mình lại phải quan tâm một cô gái lạ như thế này?”
Hai phút sau, Lâm cũng có mặt ở bàn ăn, anh đi đến đâu là băng tuyết bao phủ đến đây, anh luôn lạnh lùng và suy nghĩ phức tạp khiến người khác khó lòng nào mà đoán được suy nghĩ của anh. Lâm và Băng im lặng ăn không nói một câu nào, riêng Khải vẫn bài ca độc thoại, anh thấy thật nực cười nhưng đó là thói quen của anh, nói hoài nói mãi anh cũng không thấy chán.
Cạch
Tiếng động nhỏ vang lên, hai chiếc rĩa cùng đâm xuống miếng thịt lát mỏng còn hun hút khói. Băng vẫn dửng dưng lấy được miếng thịt ấy và cho lên miệng nhai chậm rãi, cô không quen ai cướp đi của mình bất cứ thứ gì. Lâm đặt rĩa xuống, uống ngụm sữa lạnh rồi lau miệng đi lên phòng. Hai tảng băng trôi khiến Khải cảm thấy ngột ngạt, từ trước đến nay Khải thấy Lâm là người lạnh nhất mà anh biết nhưng bây giờ anh còn thấy một người nữa lạnh không kém gì Lâm đó là Băng. Đúng với cái tên của cô : Băng!
Khải ăn xong đứng dậy, không bắt chuyện với Băng nữa mà đi thẳng lên phòng. Băng vẫn ngồi ăn nhưng hầu như cô vẫn chưa được thứ gì vào bụng mấy. Một lúc sau, cô cũng đứng lên nhưng không về phòng như hai người kia mà cô ra ngoài khuôn viên ngắm tuyết rơi. Cái lạnh như cứa vào da thịt, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc thoáng vẻ đau đớn vô cùng khi tiếng nhạc chạm đến tâm trạng của cô…
Đó là…một đêm trời đẹp, những vì tinh tú lấp lánh, ánh trắng chiếu sáng một con đường rộng thênh thang, đứa bé bốn tuổi hồn nhiên vui cười bên cha mẹ nó, sợi dây chuyền hình bông tuyết 8 cánh sáng chói trong ánh đèn ban đêm, bàn tay vừa vươn lên bầu trời như muốn hái những vì sao thì đột nhiên có tiếng súng vang lên từ phía sau và chỉ trong nháy mắt cha mẹ nó ngã khụy xuống vũng máu loang nổ. Chưa kịp định thần được mọi thứ diễn ra xung quanh, đứa bé chỉ biết kêu lên với giọng đầy ai oán da diết:
-Ba…mẹ…
Khi tiếng súng nữa chuẩn bị vang lên và mục tiêu là đứa bé thì một người đàn ông trung niên đến bế nó chạy ra rồi những tiếng súng đối nhau liên tục khuấy động cả một bầu trời. Cuối cùng những người xấu bị hạ gần hết, còn lại một gương mặt nổi bật nhất đó là gương mặt người đàn ông trung niên cùng mái tóc phớt màu bạch kim. Tưởng chừng nụ cười sẽ được nở trên môi nhưng không…người đàn ông cứu đứa bé cũng ngã xuống, những giọt máu thấm đầy gương mặt hiền từ của ông, nó lên tục kêu lên một từ duy nhất : Bác!...Bác!
- Con không sao chứ? Bác xin lỗi con vì không thể đợi đến lúc con và con trai bác lớn lên để kết hôn rồi…nếu có khi nào gặp nó…con hãy yêu thương nó giúp bác nhé.!
Đứa bé biết người cứu nó là bạn thân của bố mẹ nó và còn rất yêu thương nó, coi nó như người con gái của mình. Sợi dây chuyền hình bông tuyết sáng lên một thứ ánh sáng kì lạ, linh hồn cha mẹ đứa bé đang ở trong đó, hai linh hồn ấy sẽ bảo vệ cho cô gái nhỏ của mình mãi mãi.Từ trong túi áo của ông rơi ra một tấm hình bé bằng bàn tay đã thấm chút máu đỏ, trong tấm hình là một cậu bé khoảng 6 tuổi mặc chiếc áo màu xanh. Nó cầm tấm hình đó lên và…
Đến bây giờ, khi bỏ tấm hình đó ra, Băng luôn hi vọng tìm thấy người con trai trong tấm hình này, cô luôn nghĩ người con trai này sẽ là mối tình đầu tiên và cũng là cuối cùng của cô. Vội tháo tai nghe ra, cô đi ra ngoài một mạch mà không quay đầu lại. Chiếc tai nghe cô độc một mình trên bức tường nhỏ và dần bị phủ trắng bởi một lớp tuyết mỏng.
Phía trên ban công tầng hai. Một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đôi chân trần nhỏ bé đang tiến đến chiếc cổng lớn và mở nó ra, ánh mắt đó rời khỏi sau một giây. Ở một ban công khác cũng có một ánh mắt đang nhìn theo đôi chân ấy bước mãi chẳng dừng, ánh mắt nhíu lại thật khó hiểu : Rốt cuộc em là người như thế nào đây???
Cả đêm hôm đó, Băng không trở lại biệt thự, cả đêm hôm đó Lâm không nhắm mắt lại lấy một lần.
Sáng hôm sau.
Sau bữa sáng, Lâm và Khải mỗi người một chiếc xe riêng đi đến trường để nhập học. Băng tự mình đi bộ đến trường mà không cần sự giúp đỡ từ Khải mặc cho anh nói hết lòng. Trường không xa lắm nhưng đi bộ vẫn gọi là một quãng đường dài. Thế nhưng chỉ trong năm phút Băng đã có mặt ở trường trong khi đó xe của Lâm và Khải mới vào cổng chưa đầy hai phút trước. Có thể nói tốc độ đi bộ của Băng đạt tốc độ rất cao so với tốc độ ánh sáng
Lâm và Khải bị bao vây tứ phía bởi những nữ sinh áo trắng trong trường, Băng bước qua và không hề mảy may đến, bước chân lạnh buốt tìm đến khu lớp mười dành cho mình.
Cô tự cô độc một mình, không hề có bạn, đơn giản vì cô chẳng kết bạn với một người nào, rồi dần dần học sinh trong đây cũng đều tránh xa cô, coi cô là một người chảnh, mà họ đâu hay nỗi đau trong tim cô lớn biết nhường nào, lớn đến nỗi cổ họng nghẹn ứ không nói được lời nào, lớn đến nỗi cô không muốn giao lưu với bất cứ ai , nếu như cô thân với người ta, người đó trở nên quan trọng với cô nhỡ may người đó có mệnh hệ gì như cha mẹ cô chẳng hạn. Cô khó mà sống nổi, thế nên cô cứ cô độc, thà không quan tâm đến ai còn hơn. Hầu như tất cả người trong trường đều chưa nghe được giọng nói của cô dù chỉ một lần, họ còn nghĩ cô bị câm. Mặc cho nhiều người có ý xấu, soi mói và móc méo cô từng chút một nhưng cô vẫn cứ thản nhiên lạnh lùng mà bước tiếp trên quãng đường còn lại của mình. Cô không hề muốn đến trường, không muốn đi học nhưng vì dì Lam muốn cô đi nên cô mới đi. Gương mặt xinh đẹp của cô luôn bị nam sinh làm phiền, đến nữ sinh còn muốn hỏi thăm. Nhưng vì cô không mở miệng một lời nên họ cũng từ từ mà rút lui.
Bước chân thật chậm đến phía cuối lớp, cô ngồi xuống bàn và gục mặt xuống. Mặc kệ học sinh trong lớp đang chơi đùa hò hét ầm ĩ. Cô như tách biệt hẳn so với thế giới của con người.
Chỉ còn một kì nữa thôi là kết thúc khóa học lớp mười, thế nhưng chưa một lần cô phát biểu và chưa một lần cô phải trả bài cũ và điểm của cô vẫn cao chót vót đến tận mây xanh. Cũng không có gì là khó hiểu vì dì Lam là người đứng đầu trường này.
…
Kết thúc buổi học đầu tiên. Dì Lam đến hỏi thăm
-Hai con thấy học ở đây ổn chứ?!
-Trời ơi.! Con không ngờ nữ sinh ở đây còn dã man hơn ở Việt - Khải cười cười – Nhưng cũng ổn đấy ạ.!
-Ổn là được rồi.
-Con không hiểu tại sao ba lại bắt con và anh Lâm đi học trong khi đó cả hai tụi con đều học nhảy xong hết rồi – Khải lắc lắc đầu thắc mắc
-Vì tuổi của tụi con là tuổi ăn học, nếu không học thì phí tuổi thanh xuân con hiểu không?
-Thế sao? Cô Lam này cô có tin vào tình yêu sét đánh không? – Khải buộc miệng hỏi
-Con có ý gì? Chẳng lẽ con thích Băng từ cái nhìn đầu tiên ư? – Dì Lam ngờ vực hỏi. Ánh mắt xoáy sâu vào tâm can của Khải
-Chắc thế đấy?! Thôi tạm biệt cô con lên phòng đây, con mệt rồi. – Khải nhanh chóng khéo lảnh ra chỗ khác vì nghĩ dì Lam sẽ hỏi thêm một tràng dài. Dì Lam thở dài rồi cười, không ngờ tình cảm của tuổi trẻ lại phát sinh nhanh chóng như vậy.! Đó là một điều tốt hay điều xấu nữa không biết.
Trong căn phòng tối, ánh sáng nhỏ phát ra từ màn hình laptop, khẽ đưa tay với lấy tấm hình nhỏ lên xem. Một cậu con trai 6 tuổi với chiếc áo màu xanh…cậu bé có đôi mắt nâu trong veo.
-Này, sang Anh rồi đừng quên tôi đấy, à mà cậu cầm lấy tấm hình này của tôi đi để nhớ đến tôi – Một chàng trai với gương mặt đẹp như tạc tươi cười nói với người đối diện, tay rút từ trong ví một tấm hình nhỏ đưa cho người đó.
-Tại sao không phải hình của cậu bây giờ? – Lâm nói với giọng lạnh băng, đưa tay nhận lấy tấm hình.
-Cậu đừng nói là đã quên nha. Từ khi cha tôi mất tôi chưa chụp ảnh lần nào. Có lẽ đây là tấm hình kỉ niệm duy nhất của tôi. Hay là cậu thích lấy ảnh thẻ của tôi – Chàng trai cười nhạt, Lâm nhếch môi lắc đầu. Chàng trai nói tiếp – Tôi không biết có thể chờ đến lúc cậu với Khải về Việt Nam được không nên…- Nói đến đây, chàng trai bỗng dừng lại, có chút gì đó đau đớn tuyệt vọng hiện lên trên đôi mắt nâu trong veo ấy, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Lâm, chàng trai mới tiếp tục nói - Vậy nên cậu hãy giữ nó cùng tôi.
-Được – Lâm gật đầu, cất tấm hình đi. Nhìn xoáy vào mắt chàng trai, hình như cậu bạn này của anh đang giấu anh một thứ gì đó, tại sao không nói với anh…
Gập chiếc laptop lại, bước chân vô tình đưa Lâm đến khuôn viên của biệt thự, anh không hề biết đây là nơi thích thú của Băng vào mỗi buổi tối. Anh tiến lại phía chiếc xích đu trắng không ai ngồi, chiếc xích đu thoang thoảng mùi lạnh của tuyết, dựa người vào đấy và nhìn lên trời đen không một ngôi sao. Anh từ từ khép hờ đôi mắt để cảm nhận màn đêm bên nước Anh. Một màn đêm lạnh giá và đơn côi.
Cùng lúc đó, một bàn chân chậm rãi bước đến, bàn chân trần đi thật nhẹ không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào. Chiếc tai nghe trắng vẫn ngự trị trên tai cô như một thói quen. Vì cô coi vật vô tri vô giác này là bạn của cô. Thấy chiếc xích đu quen thuộc của mình đã bị người khác chiếm. Cô không hề lên tiếng dành lại vì cạnh đó còn một khoảng trống. Lập tức cô ngồi xuống đó luôn, ngồi bên cạnh chàng trai đang khép đôi mắt ấy.
Cô không quen ai cướp đi thứ gì của mình nhưng cô không hề khó chịu khi người con trai này cướp đi.
Cảm nhận được hơi thở đều đều của Băng, Lâm nhanh chóng mở mắt, hiện lên trước mắt anh là gương mặt thiên thần nhưng vô hồn, đôi mắt cả một phút không chớp lấy một cái. Anh không rời đi cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng.
Bài hát đúng tâm trạng của Băng lại được phát, dù đau đớn khi nghe bài hát ấy nhưng cô vẫn không bao giờ muốn xóa nó đi.
Bàn tay nhỏ đưa lên lấy một bên tai nghe ra, không cần nói mà hành động luôn mặc người bên cạnh sẽ cảm thấy khó chịu. Băng đưa chiếc tai nghe kia lên tai Lâm, muốn anh nghe cùng. Lâm không hề phản kháng mà lặng im để người con gái này đeo tai nghe cho mình. Bình thường thì anh sẽ đẩy tất cả những người con gái đến gần anh một mét ra xa nhưng…
Bỗng nhiên bàn tay anh trở nên bất lực, không thể đẩy người con gái này ra được. Tại sao vậy?! Vì bài hát đúng tâm trạng với anh sao?…vì anh cũng đang nhớ mẹ của mình, người mẹ đang bị giam cầm…hay là một lý do nào khác…!
Hôm đó, Lâm lại trải qua một đêm trắng , không một lần chợp mắt. Không phải vì anh không quen với nơi này.
Nhiệt độ xuống thấp, tuyết bao phủ khắp mọi nơi, những bông tuyết trắng nhỏ li ti khẽ bay như những hạt mưa xuân. Bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt đưa lên hứng những bông tuyết lạnh buốt, mềm mại. Gương mặt thiên thần vô hồn nhìn về phía cuối chân trời như đang chờ đợi một ai đó từ xa đang tiến lại. Đôi chân trần dẫm trên nền đất đã phủ một lớp tuyết trắng mỏng, tuyết khẽ đọng lại trên cánh váy cô gái như còn đang vấn vương lưu luyến không rời. Không gian tĩnh mặc cho đến khi có tiếng gọi của một người phụ nữ vang lên. Tiếng gọi như xé tan khoảng lặng trong tích tắc:
-Băng à? Con có trong đó không? Mở cửa cho dì nào!!
Dì Lam là một người rất tốt và hiền hậu, thời thanh xuân đã hết và dần bước sang cái tuổi 40 nhưng trên gương mặt của dì vẫn giữ được vẻ đẹp của những cô gái 20. Dù ngoài cổng có chuông nhưng dì vẫn phải lên tiếng vì dì biết Băng chỉ mở cổng cho khi nghe thấy tiếng của dì. Nuôi lớn cô từ khi cô còn là đứa bé bốn tuổi đầy ngây dại nên dì rất hiểu Băng như thế nào. Băng rất kiệm lời, sống một mình có khi cả năm cô cũng không nói một từ nào. Cô chỉ dùng hành động và bây giờ cũng vậy. Đáp lại tiếng gọi của dì là một cái im lặng tuyệt đối nhưng chưa đầy mười giây cánh cổng to màu đen trang trọng đã mở ra. Ánh mắt Băng nhìn dì Lam yên bình không chút gợn sóng cho đến khi cô liếc sang hai người con trai lạ đứng cạnh dì, lập tức ánh mắt ấy được thu lại và thay vào đó là ánh mắt thờ ơ vô cảm với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Dì Lam lên tiếng :
-Băng à? Trời rất lạnh đó, tuyết rơi vậy mà con chỉ mặc váy thôi sao? Khéo cảm lạnh đó con, vào trong thay đồ đi…- Giọng nói đầy quan tâm lo lắng như một người mẹ đối với con nhỏ, dì Lam đưa tay vuốt lại những cọng tóc tinh nghịch cho Băng và khéo gỡ những bông tuyết vương lại trên mái tóc mềm mại của cô. Băng chỉ lắc đầu mà không muốn mở lời, dì Lam nói tiếp:
-Đây là Lâm và Khải, họ là hai anh em, họ sẽ ở đây với con trong khoảng một năm!
Tiếng dì Lam vẫn cất đều đều, Băng khẽ đưa mắt nhìn lại hai tên con trai kia, một nóng một lạnh, phải nói như thế nào nhỉ? Đẹp! À không…không thể dùng từ đẹp để miêu tả họ được, cũng không có từ nào đủ để có thể miêu tả được vẻ đẹp của họ, vẻ đẹp khiến con người ta bỏng mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chưa đầy tích tắc, lập tức Băng đảo mắt qua chỗ dì Lam, ánh mắt khó hiểu. Dì Lam biết được suy nghĩ của cô gái nhỏ và cười một cái:
-Họ là con của vợ chồng bạn thân của dì. Họ chuyển đến để thuận lợi cho việc đi học ở gần đây, họ mới từ Việt qua đây học nốt chương trình lớp 12 vì một số trục trặc bên đó. Con đồng ý để họ ở lại chứ? – Biết là sẽ không có câu trả lời những dì Lam vẫn hỏi và thật bất ngờ khi nhận được cái gật đầu từ phía Băng. Băng không biết chính mình đang nghĩ gì mà lại gật đầu nữa, chắc cô thấy hành động gật đầu nhanh hơn lắc đầu một giây. Cô cũng chẳng muốn sống chung với bất cứ ai, cô chỉ muốn sống một mình tự do, coi mình là kẻ cô độc nhất thế gian, nhưng lần này có lẽ cô nên trải nghiệm một cuộc sống khác.
-Họ hơn con hai tuổi nên con hãy gọi họ là anh. Và họ cũng học cùng trường con đó, nếu con thích thì bảo Lâm hoặc Khải đưa đi học cũng được. – Dì tiếp tục nói, hai tay vẫn đưa lên xoa đầu cô ân cần. Cô không nói chỉ khe khẽ gật đầu, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc nào.
-Chào em, anh là Vương Chí Khải, rất vui được làm quen với em. – Khải tươi cười đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay xã giao nhưng chờ mãi bàn tay anh vẫn lạc lõng giữa không trung, anh ái ngại rút tay về. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy có cô gái phớt lờ và dương như là không quan tâm đến vẻ đẹp của anh cũng như vẻ đẹp của người bên cạnh anh. Thật là một cô gái lạ. Chắc là hết chuyện, Băng quay người bước vào trong , tuyết vẫn rơi lặng lẽ
-Con đừng giận nó, tính nó là thế, rất khó đoán, nó sẽ chẳng nói chuyện với bất cứ ai nếu chưa đạt mức độ thân! – Dì Lam lên tiếng – Thôi ngoài đây lạnh lắm, hai con thu xếp đồ vào trong đi, trong đó còn rất nhiều phòng, hai con thích phòng nào cũng được, bây giờ ta đi có việc, chúc hai con sớm thích nghi tốt với môi trường bên này, hẹn gặp lại hai con sau…- Dì Lam quay lưng đi, để lại nụ cười và cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Khải luôn thắc mắc tại sao ông Huy lại bắt hai anh em phải ở chung biệt thự với người khác trong khi đó còn rất nhiều biệt thự trống chưa sử dụng đến. Ban đầu Khải liên tục phản đối vì muốn sống riêng để tha hồ quậy phá và thỏa sức lăng nhăng nhưng vì ông Huy rất dứt khoát nên anh cũng phải nghe theo. Còn về phía Lâm, anh không quan tâm đến vấn đề này mấy, chỉ bất cần nghe theo. Anh nghe theo vì anh muốn được gặp mẹ, muốn được chạm vào mẹ dù chỉ một lần.
Cả hai đều không biết rằng ông Huy muốn họ sống ở đâu mà ông có thể dễ dàng kiểm soát nhất.
Ba năm trước, Lâm là một người rất có tiếng và có một cô bạn gái rất đẹp đôi, anh yêu cô…yêu rất nhiều. Nhưng cô nỡ rời xa anh…đi về thế giới bên kia mãi mãi vì một vụ tai nạn, tệ hơn là vào đúng ngày lễ tình nhân. Kể từ ba năm đó, anh đã lạnh còn lạnh hơn, ánh mắt hổ phách của anh khi chiếu vào ai là khiến đối phương rùng mình bất an, và anh chưa hề qua lại tiếp với một cô gái nào khác. Anh vẫn cô đơn…
Căn biệt thự này thật kì quái và huyền bí theo như suy nghĩ của Khải, nó khác hẳn với những căn biệt thự xinh xắn dành cho công chúa mà ngược lại nó rất giống với những ma cung dành cho phù thủy. Khải luôn cảm thấy khó hiểu tại sao một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như Băng lại có thể sống một mình trong căn biệt thự to lớn lạ thường và cô độc như vậy.
Cả hai kéo vali vào trong phòng mình chọn, phòng của Lâm và Khải ở cạnh nhau, hai căn phòng được đặt trên tầng hai của biệt thự. Hai căn phòng khác nhau đến lạ lẫm.
Căn phòng tối đen với một cửa sổ lớn được che bởi tấm rèm đen, chiếc cửa nhỏ dẫn ra ban công, chiếc giường rộng hoàn toàn màu đen, nói chung căn phòng chủ đạo một màu đen là phòng của Lâm. Còn phòng thoáng hơn gồm hai cửa số bé và một cửa sổ lớn được phủ lên một tấm rèm màu kem trang nhã, một chiếc cửa nhỏ dẫn ra ban công, một chiếc giường rộng màu trắng, đó là phòng dành cho Khải.
Mười phút sau, dì Lam cho một đám người giúp việc đến mà không báo trước, căn biệt thự u ám yên tĩnh ngày nào giờ đã thêm một vài tiếng nói. Dì Lam biết Băng sẽ không bao giờ nấu cơm cho hai người kia và hai cậu ấm từ Lâm đến Khải đều không biết nấu cơm nên mới cho người giúp việc đến.
Tối đêm…
Tuyết vẫn rơi dai dẳng, Băng vẫn mặc chiếc váy ưa thích hằng ngày của mình và đeo tai nghe xuống nhà ăn tối. Phòng cô cũng cùng tầng hai với Lâm và Khải nên khi đi đến cầu thang cô đã chạm mặt với Khải
-Tại sao em không mặc ấm vào, nhiệt độ rất thấp cơ mà? Em không cảm thấy lạnh sao? - Khải lên tiếng, đưa con mắt khó hiểu xen lẫn khâm phục nhìn Băng. Anh biết nhiệt độ trong nhà cao hơn so với ngoài trời nhưng vẫn lạnh nếu như Băng chỉ mặc mỗi chiếc váy trắng mỏng. Cô đưa tay chỉnh lại tai nghe, như không nghe thấy tiếng hỏi han của Khải, cô lững thững đi xuống dưới, nhiệt độ bên ngoài âm nhưng cũng không âm băng cõi lòng của một cô gái nhỏ như cô. Đi qua mặt Khải, cô coi anh như không khí . Khải tự nhủ Băng đang nghe headphone nên không nghe thấy lời anh nói hoặc đúng như lời dì Lam nói Băng sẽ không nói chuyện với bất cứ ai nếu chưa thân. Băng thật sự khác biệt so với tất cả các cô gái Khải đã từng gặp. Anh lắc đầu tự nghĩ “sao mình lại phải quan tâm một cô gái lạ như thế này?”
Hai phút sau, Lâm cũng có mặt ở bàn ăn, anh đi đến đâu là băng tuyết bao phủ đến đây, anh luôn lạnh lùng và suy nghĩ phức tạp khiến người khác khó lòng nào mà đoán được suy nghĩ của anh. Lâm và Băng im lặng ăn không nói một câu nào, riêng Khải vẫn bài ca độc thoại, anh thấy thật nực cười nhưng đó là thói quen của anh, nói hoài nói mãi anh cũng không thấy chán.
Cạch
Tiếng động nhỏ vang lên, hai chiếc rĩa cùng đâm xuống miếng thịt lát mỏng còn hun hút khói. Băng vẫn dửng dưng lấy được miếng thịt ấy và cho lên miệng nhai chậm rãi, cô không quen ai cướp đi của mình bất cứ thứ gì. Lâm đặt rĩa xuống, uống ngụm sữa lạnh rồi lau miệng đi lên phòng. Hai tảng băng trôi khiến Khải cảm thấy ngột ngạt, từ trước đến nay Khải thấy Lâm là người lạnh nhất mà anh biết nhưng bây giờ anh còn thấy một người nữa lạnh không kém gì Lâm đó là Băng. Đúng với cái tên của cô : Băng!
Khải ăn xong đứng dậy, không bắt chuyện với Băng nữa mà đi thẳng lên phòng. Băng vẫn ngồi ăn nhưng hầu như cô vẫn chưa được thứ gì vào bụng mấy. Một lúc sau, cô cũng đứng lên nhưng không về phòng như hai người kia mà cô ra ngoài khuôn viên ngắm tuyết rơi. Cái lạnh như cứa vào da thịt, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc thoáng vẻ đau đớn vô cùng khi tiếng nhạc chạm đến tâm trạng của cô…
Đó là…một đêm trời đẹp, những vì tinh tú lấp lánh, ánh trắng chiếu sáng một con đường rộng thênh thang, đứa bé bốn tuổi hồn nhiên vui cười bên cha mẹ nó, sợi dây chuyền hình bông tuyết 8 cánh sáng chói trong ánh đèn ban đêm, bàn tay vừa vươn lên bầu trời như muốn hái những vì sao thì đột nhiên có tiếng súng vang lên từ phía sau và chỉ trong nháy mắt cha mẹ nó ngã khụy xuống vũng máu loang nổ. Chưa kịp định thần được mọi thứ diễn ra xung quanh, đứa bé chỉ biết kêu lên với giọng đầy ai oán da diết:
-Ba…mẹ…
Khi tiếng súng nữa chuẩn bị vang lên và mục tiêu là đứa bé thì một người đàn ông trung niên đến bế nó chạy ra rồi những tiếng súng đối nhau liên tục khuấy động cả một bầu trời. Cuối cùng những người xấu bị hạ gần hết, còn lại một gương mặt nổi bật nhất đó là gương mặt người đàn ông trung niên cùng mái tóc phớt màu bạch kim. Tưởng chừng nụ cười sẽ được nở trên môi nhưng không…người đàn ông cứu đứa bé cũng ngã xuống, những giọt máu thấm đầy gương mặt hiền từ của ông, nó lên tục kêu lên một từ duy nhất : Bác!...Bác!
- Con không sao chứ? Bác xin lỗi con vì không thể đợi đến lúc con và con trai bác lớn lên để kết hôn rồi…nếu có khi nào gặp nó…con hãy yêu thương nó giúp bác nhé.!
Đứa bé biết người cứu nó là bạn thân của bố mẹ nó và còn rất yêu thương nó, coi nó như người con gái của mình. Sợi dây chuyền hình bông tuyết sáng lên một thứ ánh sáng kì lạ, linh hồn cha mẹ đứa bé đang ở trong đó, hai linh hồn ấy sẽ bảo vệ cho cô gái nhỏ của mình mãi mãi.Từ trong túi áo của ông rơi ra một tấm hình bé bằng bàn tay đã thấm chút máu đỏ, trong tấm hình là một cậu bé khoảng 6 tuổi mặc chiếc áo màu xanh. Nó cầm tấm hình đó lên và…
Đến bây giờ, khi bỏ tấm hình đó ra, Băng luôn hi vọng tìm thấy người con trai trong tấm hình này, cô luôn nghĩ người con trai này sẽ là mối tình đầu tiên và cũng là cuối cùng của cô. Vội tháo tai nghe ra, cô đi ra ngoài một mạch mà không quay đầu lại. Chiếc tai nghe cô độc một mình trên bức tường nhỏ và dần bị phủ trắng bởi một lớp tuyết mỏng.
Phía trên ban công tầng hai. Một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đôi chân trần nhỏ bé đang tiến đến chiếc cổng lớn và mở nó ra, ánh mắt đó rời khỏi sau một giây. Ở một ban công khác cũng có một ánh mắt đang nhìn theo đôi chân ấy bước mãi chẳng dừng, ánh mắt nhíu lại thật khó hiểu : Rốt cuộc em là người như thế nào đây???
Cả đêm hôm đó, Băng không trở lại biệt thự, cả đêm hôm đó Lâm không nhắm mắt lại lấy một lần.
Sáng hôm sau.
Sau bữa sáng, Lâm và Khải mỗi người một chiếc xe riêng đi đến trường để nhập học. Băng tự mình đi bộ đến trường mà không cần sự giúp đỡ từ Khải mặc cho anh nói hết lòng. Trường không xa lắm nhưng đi bộ vẫn gọi là một quãng đường dài. Thế nhưng chỉ trong năm phút Băng đã có mặt ở trường trong khi đó xe của Lâm và Khải mới vào cổng chưa đầy hai phút trước. Có thể nói tốc độ đi bộ của Băng đạt tốc độ rất cao so với tốc độ ánh sáng
Lâm và Khải bị bao vây tứ phía bởi những nữ sinh áo trắng trong trường, Băng bước qua và không hề mảy may đến, bước chân lạnh buốt tìm đến khu lớp mười dành cho mình.
Cô tự cô độc một mình, không hề có bạn, đơn giản vì cô chẳng kết bạn với một người nào, rồi dần dần học sinh trong đây cũng đều tránh xa cô, coi cô là một người chảnh, mà họ đâu hay nỗi đau trong tim cô lớn biết nhường nào, lớn đến nỗi cổ họng nghẹn ứ không nói được lời nào, lớn đến nỗi cô không muốn giao lưu với bất cứ ai , nếu như cô thân với người ta, người đó trở nên quan trọng với cô nhỡ may người đó có mệnh hệ gì như cha mẹ cô chẳng hạn. Cô khó mà sống nổi, thế nên cô cứ cô độc, thà không quan tâm đến ai còn hơn. Hầu như tất cả người trong trường đều chưa nghe được giọng nói của cô dù chỉ một lần, họ còn nghĩ cô bị câm. Mặc cho nhiều người có ý xấu, soi mói và móc méo cô từng chút một nhưng cô vẫn cứ thản nhiên lạnh lùng mà bước tiếp trên quãng đường còn lại của mình. Cô không hề muốn đến trường, không muốn đi học nhưng vì dì Lam muốn cô đi nên cô mới đi. Gương mặt xinh đẹp của cô luôn bị nam sinh làm phiền, đến nữ sinh còn muốn hỏi thăm. Nhưng vì cô không mở miệng một lời nên họ cũng từ từ mà rút lui.
Bước chân thật chậm đến phía cuối lớp, cô ngồi xuống bàn và gục mặt xuống. Mặc kệ học sinh trong lớp đang chơi đùa hò hét ầm ĩ. Cô như tách biệt hẳn so với thế giới của con người.
Chỉ còn một kì nữa thôi là kết thúc khóa học lớp mười, thế nhưng chưa một lần cô phát biểu và chưa một lần cô phải trả bài cũ và điểm của cô vẫn cao chót vót đến tận mây xanh. Cũng không có gì là khó hiểu vì dì Lam là người đứng đầu trường này.
…
Kết thúc buổi học đầu tiên. Dì Lam đến hỏi thăm
-Hai con thấy học ở đây ổn chứ?!
-Trời ơi.! Con không ngờ nữ sinh ở đây còn dã man hơn ở Việt - Khải cười cười – Nhưng cũng ổn đấy ạ.!
-Ổn là được rồi.
-Con không hiểu tại sao ba lại bắt con và anh Lâm đi học trong khi đó cả hai tụi con đều học nhảy xong hết rồi – Khải lắc lắc đầu thắc mắc
-Vì tuổi của tụi con là tuổi ăn học, nếu không học thì phí tuổi thanh xuân con hiểu không?
-Thế sao? Cô Lam này cô có tin vào tình yêu sét đánh không? – Khải buộc miệng hỏi
-Con có ý gì? Chẳng lẽ con thích Băng từ cái nhìn đầu tiên ư? – Dì Lam ngờ vực hỏi. Ánh mắt xoáy sâu vào tâm can của Khải
-Chắc thế đấy?! Thôi tạm biệt cô con lên phòng đây, con mệt rồi. – Khải nhanh chóng khéo lảnh ra chỗ khác vì nghĩ dì Lam sẽ hỏi thêm một tràng dài. Dì Lam thở dài rồi cười, không ngờ tình cảm của tuổi trẻ lại phát sinh nhanh chóng như vậy.! Đó là một điều tốt hay điều xấu nữa không biết.
Trong căn phòng tối, ánh sáng nhỏ phát ra từ màn hình laptop, khẽ đưa tay với lấy tấm hình nhỏ lên xem. Một cậu con trai 6 tuổi với chiếc áo màu xanh…cậu bé có đôi mắt nâu trong veo.
-Này, sang Anh rồi đừng quên tôi đấy, à mà cậu cầm lấy tấm hình này của tôi đi để nhớ đến tôi – Một chàng trai với gương mặt đẹp như tạc tươi cười nói với người đối diện, tay rút từ trong ví một tấm hình nhỏ đưa cho người đó.
-Tại sao không phải hình của cậu bây giờ? – Lâm nói với giọng lạnh băng, đưa tay nhận lấy tấm hình.
-Cậu đừng nói là đã quên nha. Từ khi cha tôi mất tôi chưa chụp ảnh lần nào. Có lẽ đây là tấm hình kỉ niệm duy nhất của tôi. Hay là cậu thích lấy ảnh thẻ của tôi – Chàng trai cười nhạt, Lâm nhếch môi lắc đầu. Chàng trai nói tiếp – Tôi không biết có thể chờ đến lúc cậu với Khải về Việt Nam được không nên…- Nói đến đây, chàng trai bỗng dừng lại, có chút gì đó đau đớn tuyệt vọng hiện lên trên đôi mắt nâu trong veo ấy, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Lâm, chàng trai mới tiếp tục nói - Vậy nên cậu hãy giữ nó cùng tôi.
-Được – Lâm gật đầu, cất tấm hình đi. Nhìn xoáy vào mắt chàng trai, hình như cậu bạn này của anh đang giấu anh một thứ gì đó, tại sao không nói với anh…
Gập chiếc laptop lại, bước chân vô tình đưa Lâm đến khuôn viên của biệt thự, anh không hề biết đây là nơi thích thú của Băng vào mỗi buổi tối. Anh tiến lại phía chiếc xích đu trắng không ai ngồi, chiếc xích đu thoang thoảng mùi lạnh của tuyết, dựa người vào đấy và nhìn lên trời đen không một ngôi sao. Anh từ từ khép hờ đôi mắt để cảm nhận màn đêm bên nước Anh. Một màn đêm lạnh giá và đơn côi.
Cùng lúc đó, một bàn chân chậm rãi bước đến, bàn chân trần đi thật nhẹ không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào. Chiếc tai nghe trắng vẫn ngự trị trên tai cô như một thói quen. Vì cô coi vật vô tri vô giác này là bạn của cô. Thấy chiếc xích đu quen thuộc của mình đã bị người khác chiếm. Cô không hề lên tiếng dành lại vì cạnh đó còn một khoảng trống. Lập tức cô ngồi xuống đó luôn, ngồi bên cạnh chàng trai đang khép đôi mắt ấy.
Cô không quen ai cướp đi thứ gì của mình nhưng cô không hề khó chịu khi người con trai này cướp đi.
Cảm nhận được hơi thở đều đều của Băng, Lâm nhanh chóng mở mắt, hiện lên trước mắt anh là gương mặt thiên thần nhưng vô hồn, đôi mắt cả một phút không chớp lấy một cái. Anh không rời đi cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng.
Bài hát đúng tâm trạng của Băng lại được phát, dù đau đớn khi nghe bài hát ấy nhưng cô vẫn không bao giờ muốn xóa nó đi.
Bàn tay nhỏ đưa lên lấy một bên tai nghe ra, không cần nói mà hành động luôn mặc người bên cạnh sẽ cảm thấy khó chịu. Băng đưa chiếc tai nghe kia lên tai Lâm, muốn anh nghe cùng. Lâm không hề phản kháng mà lặng im để người con gái này đeo tai nghe cho mình. Bình thường thì anh sẽ đẩy tất cả những người con gái đến gần anh một mét ra xa nhưng…
Bỗng nhiên bàn tay anh trở nên bất lực, không thể đẩy người con gái này ra được. Tại sao vậy?! Vì bài hát đúng tâm trạng với anh sao?…vì anh cũng đang nhớ mẹ của mình, người mẹ đang bị giam cầm…hay là một lý do nào khác…!
Hôm đó, Lâm lại trải qua một đêm trắng , không một lần chợp mắt. Không phải vì anh không quen với nơi này.
/48
|