“Băng” rời khỏi nhà, trong đầu vẫn nhớ đến bức thư đó, khẽ lẩm bẩm một vài câu, cũng may kịp phát hiện bức thư đó không thì bây giờ có lẽ nhỏ đang vướng vào chuyện lớn rồi.
Để tránh chạm mặt Lâm như lần trước, nhỏ yêu cầu người tình đưa đến bar nào xa hơn
Nhỏ nói tối nay bận việc không về nhà, Khải chẳng buồn gọi điện hỏi han nữa.
Khải, Lâm và Thiên cùng đến nhà Duy Anh
Lúc này đây, Duy Anh như người mất hồn, anh chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, trông ngóng vô vọng.
Ít ra, có Thiên, Lâm và Khải ở đây, anh đỡ thấy cô đơn.
Lâm là người hiểu rõ nhất tâm trạng Duy Anh hiện giờ như thế nào. Lòng anh cũng đau thắt lại vì anh cũng đã từng trải qua nỗi đau như vậy.
Trời đời này, những người tốt, những người có khát khao thì luôn bị bỏ lại sau lưng như vậy.
Đau lắm!
Duy Anh đứng phắt dậy, đã tối rồi, anh không mang gì theo người ngoài chìa khóa xe.
Thấy thái độ bất bình thường của anh. Cả ba người kia đứng dậy theo, đồng thanh
-Cậu định đi đâu một mình, muộn rồi
Đôi chân như không còn sức lực mà vẫn cố gượng bước tiếp. Mắt đỏ ngầu, lòng thoi thóp, lửa cháy dữ dội như Hỏa Diệm Sơn
Lâm và Thiên đuổi theo Duy Anh. Khải ở lại nhà để trông chừng, nếu Duy Anh về thì báo với hai người kia.
Con đường gió thôi hiu hiu, những bông cỏ nghiêng ngả theo gió. Ánh trăng trên đỉnh đầu soi rọi một đoạn đường không có ánh đèn.
Trên chiếc xe mui trần, anh ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi những vì tinh tú sáng lấp lánh.
Anh chưa bao giờ đếm sao nên chẳng biết hai năm trước trên bầu trời lại xuất hiện một ngôi sao nữa.
Trong một giây không để ý. Lâm và Thiên đã lạc mất dấu của Duy Anh. Hai người đỗ xe gần nhau, khẽ thở dài. Ánh mắt chạm nhau toát lên một nỗi buồn sâu thẳm. Không ai nói gì, mỗi người đi về một hướng.
Thiên đi theo hướng đến mộ Diễm còn Lâm đến các quán bar trong thành phố.
Nghĩa trang, mười một giờ tối.
Không một bóng người qua lại. Không một tiếng động ngoài tiếng gió heo hắt tạt về. Chỉ cần một tiếng động khác cũng có thể khiến người ta giật mình.
Thiên bước vào, mang trong mình một lỗi lo không hề nhỏ. Tầm này nơi đây rất ghê sợ. Đâu đó vẫn có hương khói bay lên.
Thiên giữ bình tĩnh, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp vỡ nó ra. Chính bản thân anh còn hơi run sợ.
Cách đây không xa, anh nghe có tiếng khóc thút thít. Khẽ rùng mình, đứng hình một lúc, anh mới nhận ra đó chẳng ai khác ngoài Duy Anh.
Thiên đoán không lầm, Duy Anh sẽ đến đây.
Anh cô đơn ngồi dựa vào cây bạch đằng gần mộ nhất, miệng nói gì đấy, hốc mắt đỏ hoe. Chẳng giống anh ngày nào.
Thiên đứng bên cạnh, không gây ra một tiếng động. Duy Anh biết có người đến, anh cũng không ngoảnh lại nhìn, chỉ nhìn thẳng về nụ cười xinh đẹp trong di ảnh.
Đây là tấm thẻ sinh viên của cô mà giờ đã trở thành…
Buồn bã, đau lòng, hụt hẫng..
Thiên đến bật đèn, ánh đèn vàng vọt soi bóng anh dưới tán cây bạch đằng. Tiến lại gần Duy Anh, anh đỡ cậu dậy
-Chúng ta về thôi
-Tớ muốn ở lại đây
Không gian trùng xuống chạm đến đất, ở đây ban đêm rất nguy hiểm, chẳng ai dám qua lại đây vào tầm này.
Người ta nói, khi buồn bã và tuyệt vọng nhất thì mình chẳng còn sợ gì xung quanh. Câu nói ấy thật đúng
-Về thôi, không Lâm sẽ mắng cậu
Hốc mắt đỏ hoe, vương vấn sợi tình, Duy Anh ngước nhìn Thiên, không nói gì. Nửa muốn nửa không.
Duy Anh mở nguồn điện thoại. Có rất nhiều tin nhắn kèm theo cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn mới gần đây nhất là của Lâm
“Cậu có về ngay không thì bảo, cậu làm như vậy chỉ khiến Thiên thêm áy náy thôi”
“Cậu có để ý Thiên lúc ở nhà cậu không. Cậu ấy còn xanh xao hơn cậu kìa”
“Cậu đọc được tin nhắn này thì về ngay cho, nếu không cậu đừng trách tôi không nể bạn bè”
Duy Anh thở dài, nhìn gương mặt xanh xao tiều tụy của Thiên, lòng anh quặn thắt. Đứng lên, không thể gục ngã, anh khẽ vỗ vào vai Thiên nói ba từ “Tớ xin lỗi”
Thiên đơ người không hiểu, sau đó cũng mỉm cười
-Không sao, không sao, là lỗi của tôi, giờ về thôi, xin cậu
Duy Anh gật đầu, anh hiểu ra mọi chuyện, điên cuồng mãi cũng không phải là cách hay.
Thiên gọi điện kêu Lâm về. Nhưng mãi không thấy Lâm nghe máy, cả bọn lại được phen sốt ruột vì Lâm.
Thiên và Duy Anh thi nhau bấm số Lâm nhưng đều nhìn nhau lắc đầu.
Lâm đang cầm ly rượu trên tay, mắt lơ mơ nhìn vào khoảng không vô định. Chuông điện thoại reo lên hồi, anh biết nhưng không muốn nghe máy.
Đi tìm Duy Anh, nhưng anh không tìm được mà lại được chứng kiến cảnh khác.
Thành phố này rất rộng lớn, tại sao luôn chạm mặt nhau trong những lần như thế.
Cảm giác của Lâm lúc này chỉ diễn tả bằng một từ “hẫng”
Anh nhớ, ánh mắt “Băng” say mê bên người đàn ông khác, cả bộ quần áo gợi cảm ấy cứ làm anh bất mãn mãi, chưa bao giờ anh muốn thấy người anh yêu trong cảnh như thế.
Anh nhìn nhỏ, ánh mắt nhỏ phớt lờ anh, coi anh chẳng là gì trong mắt, ánh mắt anh im lìm, gương mặt chẳng biểu cảm gì cả, y như mặt biển không chút gợn sóng nhưng ai mà biết được dưới lòng biển đang có bão giông.
Mặt đỏ bừng , trong người nóng như thiêu đốt, không thể như thế này được, nhớ đến Duy Anh, anh gượng mình đứng dậy, thoát khỏi chốn loạn nhân và lái xe về.
Anh mở hết mui xe ra, gió thổi vào người, cảm giác ê buốt xâm chiếm, vừa nóng rồi lại lạnh, anh cảm mất thôi.
Kít…
Tiếng thắng phang kêu lên chói tai. Trước mặt anh là hình ảnh một cô gái thân thuộc, đầu óc ma mị, anh chẳng nhìn rõ cô gái đó. Anh mệt nhoài, nhắm mắt lại, mặt úp vào vô lăng.
Hộp cafe trên tay rơi xuống, suýt chút nữa, cô chẳng còn được nhìn thấy ánh sáng trên trần gian này.
Siêu thị vẫn chưa đóng cửa, cô mới đi mua một ít cafe về khi phát hiện trong tủ không còn nữa. Vì tầm này cô không uống cafe là không chịu được.
Nhận ra đó là Lâm sau ánh đèn pha ô tô. Băng tiến lại gần, khẽ nâng mặt anh lên.
Đỏ bừng, nóng ran. Anh bị cảm rồi.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, Băng với lấy nó, biết là Thiên gọi lên cô mới nghe máy.
Thiên vội vã nói khi đầu giây bên kia chưa lên tiếng, anh nói như thể sợ chủ nhân số thuê bao kia sẽ tắt máy luôn vậy.
-Lâm à? Cậu đang ở đâu đấy, Duy Anh đây rồi, cậu về đi.
-Lâm đang ở cùng em, anh đừng lo – Băng khẽ lên tiếng.
Nghe thấy giọng Băng, Thiên an tâm phần nào, thở phào, anh nói với Duy Anh và Khải.
Cả hai gật gù khi Thiên nói xong
Duy Anh mở tivi xem, Khải ngồi cạnh, suy nghĩ không ngừng.
Chẳng phải “Băng” nói tối hôm đó có việc bận không về rồi sao. Sao bây giờ lại ở cùng Lâm.
Nhưng thế nào cũng được, miễn là họ làm lành và trở về với nhau.
Băng định mặc kệ Lâm ở lại và bước đi, nhưng được một bước chân thì bỗng quay đầu lại. Anh đang bị cảm, giữa trời đêm khuya như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì, cô cũng khó mà yên lòng.
Nghĩ đoạn, cô trèo lên xe, đẩy anh sang ghế bên cạnh và cô ngồi vào vị trí lái
Đưa anh về nhà mình. Cô khẽ đỡ anh vào trong.
Đi đến cầu thang, cô dừng lại thở dốc, hiện tại cô đang rất mệt khi phải kéo theo anh như thế này. Trong nhà chỉ có giường cô là ấm nhất, quyết định nhanh, cô mang anh vào đó.
Nhường nơi ấm nhất cho anh, cô làm mọi thứ để anh giải rượu rồi đắt một cái khăn ấm lên trán anh. Sau đó mới đi ra phòng khách ngồi xem phim.
Khuấy đều ly cafe, cô khẽ nhìn lên gác. Tự lắc đầu, cô lại đưa anh về đây trong khi cô đã nhủ lòng không quan tâm đến anh nữa. Để hình ảnh anh chết trong tim, cô sẽ cảm thấy cuộc đời ý nghĩa hơn nhưng sao cô không thể.
Đúng là, trái tim dù có ướp đến đông lạnh nhưng khi để ra ngoài nắng, nó vẫn tan chảy.
Để tránh chạm mặt Lâm như lần trước, nhỏ yêu cầu người tình đưa đến bar nào xa hơn
Nhỏ nói tối nay bận việc không về nhà, Khải chẳng buồn gọi điện hỏi han nữa.
Khải, Lâm và Thiên cùng đến nhà Duy Anh
Lúc này đây, Duy Anh như người mất hồn, anh chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, trông ngóng vô vọng.
Ít ra, có Thiên, Lâm và Khải ở đây, anh đỡ thấy cô đơn.
Lâm là người hiểu rõ nhất tâm trạng Duy Anh hiện giờ như thế nào. Lòng anh cũng đau thắt lại vì anh cũng đã từng trải qua nỗi đau như vậy.
Trời đời này, những người tốt, những người có khát khao thì luôn bị bỏ lại sau lưng như vậy.
Đau lắm!
Duy Anh đứng phắt dậy, đã tối rồi, anh không mang gì theo người ngoài chìa khóa xe.
Thấy thái độ bất bình thường của anh. Cả ba người kia đứng dậy theo, đồng thanh
-Cậu định đi đâu một mình, muộn rồi
Đôi chân như không còn sức lực mà vẫn cố gượng bước tiếp. Mắt đỏ ngầu, lòng thoi thóp, lửa cháy dữ dội như Hỏa Diệm Sơn
Lâm và Thiên đuổi theo Duy Anh. Khải ở lại nhà để trông chừng, nếu Duy Anh về thì báo với hai người kia.
Con đường gió thôi hiu hiu, những bông cỏ nghiêng ngả theo gió. Ánh trăng trên đỉnh đầu soi rọi một đoạn đường không có ánh đèn.
Trên chiếc xe mui trần, anh ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi những vì tinh tú sáng lấp lánh.
Anh chưa bao giờ đếm sao nên chẳng biết hai năm trước trên bầu trời lại xuất hiện một ngôi sao nữa.
Trong một giây không để ý. Lâm và Thiên đã lạc mất dấu của Duy Anh. Hai người đỗ xe gần nhau, khẽ thở dài. Ánh mắt chạm nhau toát lên một nỗi buồn sâu thẳm. Không ai nói gì, mỗi người đi về một hướng.
Thiên đi theo hướng đến mộ Diễm còn Lâm đến các quán bar trong thành phố.
Nghĩa trang, mười một giờ tối.
Không một bóng người qua lại. Không một tiếng động ngoài tiếng gió heo hắt tạt về. Chỉ cần một tiếng động khác cũng có thể khiến người ta giật mình.
Thiên bước vào, mang trong mình một lỗi lo không hề nhỏ. Tầm này nơi đây rất ghê sợ. Đâu đó vẫn có hương khói bay lên.
Thiên giữ bình tĩnh, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp vỡ nó ra. Chính bản thân anh còn hơi run sợ.
Cách đây không xa, anh nghe có tiếng khóc thút thít. Khẽ rùng mình, đứng hình một lúc, anh mới nhận ra đó chẳng ai khác ngoài Duy Anh.
Thiên đoán không lầm, Duy Anh sẽ đến đây.
Anh cô đơn ngồi dựa vào cây bạch đằng gần mộ nhất, miệng nói gì đấy, hốc mắt đỏ hoe. Chẳng giống anh ngày nào.
Thiên đứng bên cạnh, không gây ra một tiếng động. Duy Anh biết có người đến, anh cũng không ngoảnh lại nhìn, chỉ nhìn thẳng về nụ cười xinh đẹp trong di ảnh.
Đây là tấm thẻ sinh viên của cô mà giờ đã trở thành…
Buồn bã, đau lòng, hụt hẫng..
Thiên đến bật đèn, ánh đèn vàng vọt soi bóng anh dưới tán cây bạch đằng. Tiến lại gần Duy Anh, anh đỡ cậu dậy
-Chúng ta về thôi
-Tớ muốn ở lại đây
Không gian trùng xuống chạm đến đất, ở đây ban đêm rất nguy hiểm, chẳng ai dám qua lại đây vào tầm này.
Người ta nói, khi buồn bã và tuyệt vọng nhất thì mình chẳng còn sợ gì xung quanh. Câu nói ấy thật đúng
-Về thôi, không Lâm sẽ mắng cậu
Hốc mắt đỏ hoe, vương vấn sợi tình, Duy Anh ngước nhìn Thiên, không nói gì. Nửa muốn nửa không.
Duy Anh mở nguồn điện thoại. Có rất nhiều tin nhắn kèm theo cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn mới gần đây nhất là của Lâm
“Cậu có về ngay không thì bảo, cậu làm như vậy chỉ khiến Thiên thêm áy náy thôi”
“Cậu có để ý Thiên lúc ở nhà cậu không. Cậu ấy còn xanh xao hơn cậu kìa”
“Cậu đọc được tin nhắn này thì về ngay cho, nếu không cậu đừng trách tôi không nể bạn bè”
Duy Anh thở dài, nhìn gương mặt xanh xao tiều tụy của Thiên, lòng anh quặn thắt. Đứng lên, không thể gục ngã, anh khẽ vỗ vào vai Thiên nói ba từ “Tớ xin lỗi”
Thiên đơ người không hiểu, sau đó cũng mỉm cười
-Không sao, không sao, là lỗi của tôi, giờ về thôi, xin cậu
Duy Anh gật đầu, anh hiểu ra mọi chuyện, điên cuồng mãi cũng không phải là cách hay.
Thiên gọi điện kêu Lâm về. Nhưng mãi không thấy Lâm nghe máy, cả bọn lại được phen sốt ruột vì Lâm.
Thiên và Duy Anh thi nhau bấm số Lâm nhưng đều nhìn nhau lắc đầu.
Lâm đang cầm ly rượu trên tay, mắt lơ mơ nhìn vào khoảng không vô định. Chuông điện thoại reo lên hồi, anh biết nhưng không muốn nghe máy.
Đi tìm Duy Anh, nhưng anh không tìm được mà lại được chứng kiến cảnh khác.
Thành phố này rất rộng lớn, tại sao luôn chạm mặt nhau trong những lần như thế.
Cảm giác của Lâm lúc này chỉ diễn tả bằng một từ “hẫng”
Anh nhớ, ánh mắt “Băng” say mê bên người đàn ông khác, cả bộ quần áo gợi cảm ấy cứ làm anh bất mãn mãi, chưa bao giờ anh muốn thấy người anh yêu trong cảnh như thế.
Anh nhìn nhỏ, ánh mắt nhỏ phớt lờ anh, coi anh chẳng là gì trong mắt, ánh mắt anh im lìm, gương mặt chẳng biểu cảm gì cả, y như mặt biển không chút gợn sóng nhưng ai mà biết được dưới lòng biển đang có bão giông.
Mặt đỏ bừng , trong người nóng như thiêu đốt, không thể như thế này được, nhớ đến Duy Anh, anh gượng mình đứng dậy, thoát khỏi chốn loạn nhân và lái xe về.
Anh mở hết mui xe ra, gió thổi vào người, cảm giác ê buốt xâm chiếm, vừa nóng rồi lại lạnh, anh cảm mất thôi.
Kít…
Tiếng thắng phang kêu lên chói tai. Trước mặt anh là hình ảnh một cô gái thân thuộc, đầu óc ma mị, anh chẳng nhìn rõ cô gái đó. Anh mệt nhoài, nhắm mắt lại, mặt úp vào vô lăng.
Hộp cafe trên tay rơi xuống, suýt chút nữa, cô chẳng còn được nhìn thấy ánh sáng trên trần gian này.
Siêu thị vẫn chưa đóng cửa, cô mới đi mua một ít cafe về khi phát hiện trong tủ không còn nữa. Vì tầm này cô không uống cafe là không chịu được.
Nhận ra đó là Lâm sau ánh đèn pha ô tô. Băng tiến lại gần, khẽ nâng mặt anh lên.
Đỏ bừng, nóng ran. Anh bị cảm rồi.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, Băng với lấy nó, biết là Thiên gọi lên cô mới nghe máy.
Thiên vội vã nói khi đầu giây bên kia chưa lên tiếng, anh nói như thể sợ chủ nhân số thuê bao kia sẽ tắt máy luôn vậy.
-Lâm à? Cậu đang ở đâu đấy, Duy Anh đây rồi, cậu về đi.
-Lâm đang ở cùng em, anh đừng lo – Băng khẽ lên tiếng.
Nghe thấy giọng Băng, Thiên an tâm phần nào, thở phào, anh nói với Duy Anh và Khải.
Cả hai gật gù khi Thiên nói xong
Duy Anh mở tivi xem, Khải ngồi cạnh, suy nghĩ không ngừng.
Chẳng phải “Băng” nói tối hôm đó có việc bận không về rồi sao. Sao bây giờ lại ở cùng Lâm.
Nhưng thế nào cũng được, miễn là họ làm lành và trở về với nhau.
Băng định mặc kệ Lâm ở lại và bước đi, nhưng được một bước chân thì bỗng quay đầu lại. Anh đang bị cảm, giữa trời đêm khuya như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì, cô cũng khó mà yên lòng.
Nghĩ đoạn, cô trèo lên xe, đẩy anh sang ghế bên cạnh và cô ngồi vào vị trí lái
Đưa anh về nhà mình. Cô khẽ đỡ anh vào trong.
Đi đến cầu thang, cô dừng lại thở dốc, hiện tại cô đang rất mệt khi phải kéo theo anh như thế này. Trong nhà chỉ có giường cô là ấm nhất, quyết định nhanh, cô mang anh vào đó.
Nhường nơi ấm nhất cho anh, cô làm mọi thứ để anh giải rượu rồi đắt một cái khăn ấm lên trán anh. Sau đó mới đi ra phòng khách ngồi xem phim.
Khuấy đều ly cafe, cô khẽ nhìn lên gác. Tự lắc đầu, cô lại đưa anh về đây trong khi cô đã nhủ lòng không quan tâm đến anh nữa. Để hình ảnh anh chết trong tim, cô sẽ cảm thấy cuộc đời ý nghĩa hơn nhưng sao cô không thể.
Đúng là, trái tim dù có ướp đến đông lạnh nhưng khi để ra ngoài nắng, nó vẫn tan chảy.
/48
|