Xung quanh thật trở nên yên ắng … không có tiếng hét, không có tiếng khóc lóc nỉ non, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có …
Lăng Tịnh Hy mắt nhắm chặt, lòng vẫn chờ đợi cái chết đến gần nhưng … không thấy đau đớn ở tay, ngược lại cô cảm nhận mùi xạ hương quen thuộc đang vây lấy cô, hơn nữa cả hơi thở nam tính ấy …
Lăng Tịnh Hy chậm rãi mở mắt ra, cô kinh ngạc …
Vương Vũ Hàn mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập đang nhìn cô không chớp mắt, cái ghế hắn bị trói trên đó giờ đã nát bét, nhìn phía tay mình cô không dám tin.
Mũi kim đâm thẳng vào tay, lượng thuốc đã bị tiêm vào một nữa nhưng cái đó không quan trọng khi cô phát hiện mũi tiêm không dam vào tay cô mà đó là tay của Vương Vũ Hàn …
Chỉ một giây kia, Vương Vũ Hàn đã tự phá hủy chiếc ghế, vì không kịp ngăn Âu Thục Lợi nên hắn dùng tay mình đỡ thay Lăng Tịnh Hy.
Âu Thục Lợi cũng giật mình, cô không thể ngờ Vương Vũ Hàn lại đỡ thay Lăng Tịnh Hy, lòng vừa đau đớn vừa đố kỵ vì sao cô ta lại được hắn trân trọng bảo vệ như thế ? tại sao không phải là cô ?
Chưa kịp phản ứng thì bị Vương Vũ Hàn đá một cước văng vào vách tường, phun ra ngụm máu, mắt cô đầy tia máu đó kỵ nhìn hai người.
“ Bắt hắn lại cho tôi.”
Âu Thục Lợi hét lớn, mấy vệ sĩ chạy tới giữ chặt Vương Vũ Hàn nhưng hắn như kẻ điên, đánh gãy xướng hết bọn họ.
“ Dừng lại ngay, nếu anh không dừng lại tôi sẽ giết nó.”
Âu Thục Lợi biết mấy tên vệ sĩ này chỉ là đồ phế thải không thể áp chế được Vương Vũ Hàn nên lấy Lăng Tịnh Hy ra uy hiếp, không ngờ lại có tác dụng.
Vương Vũ Hàn đổ sụp người xuống bởi hắn cảm nhận thứ chất lỏng đó đang bắt đầu có tác dụng, từng tế bào bắt đầu có cả giác lâng lâng, đôi mắt cũng bắt đầu biến đổi.
Âu Thục Lợi cười tà ác, cô đi đến trước mặt Vương Vũ Hàn, âm lãnh nói.
“ Có tác dụng rồi phải không ? tôi quên nói cho anh biết, loại thuốc này ngấm rất nhanh, anh càng hoạt động nhiều thì nó sẽ giống như axít ăn mòn từng tế bào trong người của anh.”
Cô nhìn hắn, nụ cười càng đậm hơn.
“ … và rồi cơn nghiện cũng sẽ đến … tôi rất muốn xem hình ảnh Tổng giám đốc cao cao tại thượng khi nghiện thuốc sẽ trở thành cái dạng gì ? …. hahahahahaha …. Vương Vũ Hàn, anh cũng có ngày hôm nay, tôi sẽ xem khi anh quỳ xuống cầu xin tôi sẽ như thế nào …. Hahahahahahah …..”
Lại Nhìn qua Lăng Tịnh Hy đang ngây ngốc nhìn Vương Vũ Hàn, cô cười lạnh.
“ Anh nghĩ đỡ cho cô ta một mũi tiêm thì tôi sẽ dừng lại sao ? … không, tôi sẽ cho hai người cùng hưởng lạc …. Hahahahahah ….”
Âu Thục Lợi lấy một ống tiêm khác bắt đầu tìm mạch máu của Lăng Tịnh Hy
.
“ Cô đang làm cái gì đó ?”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Âu Thục Lợi giật mình quay lại nhìn, Lăng Tịnh Hy cũng giật mình, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Một cô gái nhỏ nhắn, mặt bộ váy liền đen, đôi mắt màu hổ phách trong sáng ngày nào đã không còn, đổi lại là đôi mắt lạnh lùng không huyết sắc, con ngươi nhìn không thấy đáy.
“ Kha Nhi, cô đến đây làm gì ? không phải đang lo đợt hàng bên kia sao ?”
Âu Thục lợi không có ý thu kim tiêm, cô cười nhạt nói.
“ Chủ nhân bảo cô dẫn dụ Vương Vũ Hàn tới, nhiệm vụ đã hoàn, cô còn ở đây làm gì ?” – Kha Nhi nhìn thẳng vào mắt Âu Thục Lợi, chậm rãi nói.
“ Kha Nhi, cô đừng quên, chủ nhân bảo sẽ giúp tôi trả thù, giờ tôi đang trả thù đấy thôi.”
“ Muốn trả thù, đợi chủ nhân quay về, khi nào ông ấy xử lý xong thì Vương Vũ Hàn cùng Lăng Tịnh Hy là của cô, còn bây giờ … đi ra.”
Kha Nhi vẫn nhẹ nhàng nói nhưng giọng điệu không có chút tình cảm nào.
“ Kha Nhi, cô đừng nghĩ được chủ nhân yêu thương thì ra lệnh cho tôi, cũng chỉ là loại nằm dưới thân đàn ông, đừng tỏ ra thanh cao.”
Khi biết Kha Nhi là người đàn bà của Smith, cô thật sự không ngờ tới, nhưng nếu là vậy thì Kha Nhi có khác gì cô, cô ta lấy quyền gì ra lệnh cho cô kia chứ ?
“ Mấy ngày trước, tôi có gặp mấy gã ở tầng hầm Ảo Cư, bọn họ nói rất nhớ cô … cô có muốn gặp lại họ không ?” – Âm thanh không lạnh không nóng vang lên.
Âu Thục Lợi kinh hoảng, ký ức ở Tầng hầm quay về, cô hoảng sợ đến mức làm rơi ống tiêm xuống đất … không, cô không muốn trở về cái nơi thối nát đó.
Mắt ác độc liếc nhìn Lăng Tịnh Hy. – “ Hừ, coi như mày may mắn nhưng … đợi Smith xử lý mày xong, tao sẽ cho mày biết tay.”
Cô đi tới trước mặt Kha Nhi, nụ cười đầy khinh khi.
“ Đừng để tao biết vì mày muốn cứu cô ta nên mới làm thế … tao không đảm bảo Smith có thể bỏ qua cho mày dễ thế đâu.”
Nói xong, cô đi ngang qua Kha Nhi, vai đánh mạnh vào vai Kha Nhi đi ra ngoài.
“ Cởi trói cho bọn họ.”
Kha Nhi vừa lên tiếng, mấy vệ sĩ chưa bị thương liền đi tới cởi trói cho hai người.
Nếu là cô ả khó ưa kia thì bọn họ còn do dự, chứ còn Kha Nhi, dù kêu họ đi chết cũng không từ, bởi việc không phục tùng mệnh lệnh với cái chết có khác gì nhau.
Thấy hai người đã được cởi trói, cô liếc nhẹ một cái xoay người đi ra.
“ Các người ra ngoài canh chừng, bọn họ một người bị thương, một người trúng thuốc, không làm gì được đâu.”
Nói xong, Kha Nhi lặp tức ly khai. Bọn vệ sĩ cũng lui bước, đóng chặt cửa lại.
Bên trong chỉ còn hai người, Lăng Tịnh Hy vẫn ngồi trên ghế nhìn Vương Vũ Hàn đi tới bên mình, cô vẫn không tin được hành động khi nãy của hắn nhưng …
“ Tịnh Hy.”
Giọng hắn trầm thấp ôn hòa, hắn đi tới ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên đùi cô, đôi mắt đầy chua xót, hắn tháo Cravat buột lại vết thương của cô, như sợ làm cô đau, hắn làm rất nhẹ nhàng.
Sau khi buột xong, nhìn vẻ mặt cô vẫn ngây ngốc, nhịn không được hắn liền kéo cô vào lòng nhưng vì thân thể không có sức nên cả hai ngã xuống đất, Vương Vũ Hàn vẫn không buông cô ra.
Nằm trên người hắn, nghe nhịp tim có chút rối loạn của hắn, mùi hương này, hơi thở này khiến Lăng Tịnh Hy bật khóc … cô không biết vì sao lại khóc nhưng khi được hắn ôm vào lòng, mọi đau đớn cùng ủy khuất đều dâng lên cuồng cuộn, không nhịn được nên nước mắt rơi xuống.
“ Vì sao ? … vì sao lại làm như vậy ? … anh không biết nó là gì sao ? … đó là ma túy … vướng vào nó sẽ chết … tại sao anh lại ngu ngốc như thế ?”
Tâm tình bổng chốc xúc động, không thể khống chế, cô đánh mạnh vào người hắn, hét lên.
Vương Vũ Hàn không ngăn cản, hắn giờ cả người đều tê dại, sức lực còn đâu mà ngăn cản cô, thôi cứ để cô giải tỏa cho xong.
Một lát sau, mắng cũng khô cả họng, đánh cũng đau cả tay nhưng Vương Vũ Hàn chẳng quan tâm, hắn lại nhìn cô cười ôn hòa.
Lăng Tịnh Hy như bị chọc phát điên, cô hít hít mũi, những giọt nước mắt vẫn còn động lại trên mi, cô lau nó đi, nhìn hắn.
“ Anh còn cười, bị dính vào thứ đó, anh không sợ sao ?”
Vương Vũ Hàn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“ Anh không muốn thứ dơ bẩn đó dính vào em … Tịnh Hy, anh không muốn em bị thương … anh sẽ rất đau lòng.”
Lăng Tịnh Hy có chút xót ở tim, cố bình tâm nói tiếp.
“ Nhưng nó là ma túy … sẽ khiến người khác chết.”
“ Đến cái chết anh cũng không sợ vì sao phải sợ thứ đó nhưng … anh vẫn rất sợ … anh sợ sẽ không nhìn thấy em … Tịnh Hy, đừng rời xa anh nữa, có được không ?”
Qủa thật khi cô mất tích, hắn đã phát điên nhất là biết cô bị bắt cóc, lòng hắn bất an, lo lắng, cảm giác này từ trước không hề có, ngay cả khi chứng kiến thấy cha mẹ mình chết thảm, hắn chỉ có đau lòng cũng nuôi ý nghĩ trả thù nhưng …
Khi Lăng Tịnh Hy biến mất, tâm hắn trùng xuống, tim cũng phát đau, lúc trước cảm giác này từng có là khi cô đi Hy Lạp … giờ lại phát tác là vì cô bị Âu Thục Lợi hành hạ, đến lúc này hắn mới nhận ra, mình cần cô biết bao.
“ Tịnh Hy, bao nhiêu tổn thương em phải gánh chịu, anh nguyện sẽ dùng cả đời này bảo vệ và lo lắng cho em, vì thế anh mong em cho anh một cơ hội để lo cho em, bảo vệ em … Tịnh Hy, anh … anh yêu em.”
“ Bùm.” – Một tiếng nổ lớn vang trong đầu cô, cô ngước nhìnVương Vũ Hàn, đôi mắt xanh lam đầy thâm tình nhìn cô, những lời khi nãy là cô nghe lầm sao ?
Cô vội vàng ngồi dậy, thanh tâm trở nên phức tạp, cô không tin hắn nói là sự thật, không tin rằng hắn … yêu cô.
Vương Vũ Hàn cũng bật dậy, thấy Lăng Tịnh Hy muốn trốn tránh, hắn xoay người cô lại, mạnh mẽ nắm chặt vai cô cho cô đối mặt với hắn, giọng kiên định.
“ Điều anh nói là sự thật … Tịnh Hy, anh yêu em.”
“ Anh có tư cách nói yêu tôi sao ? nếu yêu tôi vì sao đem tôi đẩy qua cho Mạch Quân Vỹ chơi đùa ? … nếu yêu tôi, vì sao đem tôi quăng xuống tầng hầm ? … nếu yêu tôi vì sao đem tôi ra làm vật cá cược với Vương Thiếu Phong ? … đó là tình yêu của anh sao ?”
Lăng Tịnh Hy hét lớn, cô muốn áp chế tiếng nói của Vương Vũ Hàn, cô không muốn nghe hắn nói nữa, cô không muốn chấp nhận sự thật này nếu không cô không thể sống … không thể sống nổi.
Nước mắt lại rơi xuống, cô nghẹn ngào nói.
“ Hơn nữa, tôi đã là người của Vương Thiếu Phong … anh cũng đã thấy, không lẽ anh muốn người ngoài nói hai anh em các người dùng chung một người đàn bà hay sao ? … còn ba mẹ tôi, họ sẽ nghĩ sao ? anh muốn họ tức chết vì tôi sao hả ?”
Vương Vũ Hàn khóe mắt bổng đỏ lên, hắn ôm cô vào lòng.
“ Là lỗi của anh, anh xin lỗi em … Tịnh Hy.”
Lúc này, mọi phòng tuyến bổng nhiên bị phá vỡ, vì sao lại nhẹ lòng ? vì sao lại cảm động trước lời nói cùng hành động của hắn ? … cô đã bị đánh bại rồi phải không ? trái tim cô không còn là của cô nữa rồi.
“ Em hãy xem những chuyện lúc trước chỉ là cơn ác mộng … em hãy quên hết nó đi … anh cũng không quan tâm, không để ý em đã làm gì với Thiếu Phong … anh yêu em, vì yêu nên anh sẽ bỏ qua hết … ”
Đôi mắt xanh lam tràn ngập nhu tình nhìn cô, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
“ Tịnh Hy, nếu em không tha thứ cho anh, vậy cứ việc mắng anh, đánh anh, chỉ cần em đừng rời khỏi anh … anh không cần em phải yêu anh bây giờ, dù em không yêu anh nhưng anh vẫn yêu em, Tịnh Hy …”
Bổng nhiên hắn nhíu mày, vòng tay siết chặt cô, cả người run rẩy, Lăng Tịnh Hy lo lắng nhìn hắn.
“ Anh sao vậy ?” – Chợt nhớ đến lời Âu Thục Lợi nói, thuốc ngấm rất nhanh nhưng lên cơn cũng rất nhanh, không lẽ hắn đã lên cơn rồi sao ?
“ Để tôi đi tìm Kha Nhi, em ấy chắc sẽ giúp được anh.”
Cô vừa muốn đi, lại bị hắn ôm chặt, nghe được hơi thở hổn loạn của hắn, cảm giác thân thể của hắn run rẩy kịch liệt, cô biết hắn đã lên cơn thật rồi, trong lòng cô bổng quặng đau.
Vòng tay không tự chủ siết chặt eo hắn, giọng nói trở nên nức nở.
“ Anh cố chịu đựng, chắc sẽ qua mau thôi, cố chịu một chút.”
Vương Vũ Hàn không nói, hắn cắn chặt môi đến ứa máu, hắn có thể nhịn, lần đầu phát nghiện vẫn có thể chịu đựng, hơn nữa hắn không muốn trở nên điên cuồng trước mặt Lăng Tịnh Hy, hắn không muốn làm cô sợ.
Thời gian dần tôi đi, Lăng Tịnh Hy cảm giác sau lưng như bị bóp nát, từng tấc da thịt đau đớn không thôi, tuy Vương Vũ Hàn không hề lên tiếng nhưng với vòng tay siết chặt của hắn, cô biết hắn đang chịu đựng, cô cũng không kêu đau bởi nỗi đau này có thắm thía gì nỗi đau của hắn, hơn nữa nếu không có hắn thì giờ đây người chịu đau đớn ắt hẳn là cô mới đúng.
Rốt cuộc, hắn cũng buông cô ra, Lăng Tịnh Hy giờ mới thấy môi hắn đã bê bếch máu, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương, mặt hắn tái nhợt thấy rõ.
Lăng Tịnh Hy nhìn hắn rất lâu … thù hận cha mẹ còn đó, dù biết là do cha phản bội cha mẹ hắn nên hắn có lý do làm thế nhưng giờ giữa hắn và cô coi như không nợ nầng gì ai ? chỉ là giờ đây cô đã động tâm, hơn nữa hình như đã không thể dứt được … tâm đau không biết phải làm sao ? lòng đau không biết có nên chấp nhận tình yêu hay không ?
Theo bản năng thì cô phải lùi lại nhưng không … hai tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn, môi cũng từ từ áp tới đôi môi mỏng đầy máu kia, đầu lưỡi chạm vào máu tanh trên miệng hắn, cô nhẹ nhàng hút lấy những giọt máu động trên đó, lưỡi bắt đầu đi vào trong.
Vương Vũ Hàn kinh ngạc trước chủ động của Lăng Tịnh Hy, nhưng chỉ một giây hắn cũng đáp trả lại, vòng tay qua eo cô, ôm thật chặt cho hai thân thể sát vào nhau hơn, môi hắn bắt đầu mút lấy môi cô, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô.
Hai người hôn thật say, hôn thật sâu, môi lưỡi dây dưa như muốn hòa quyện làm một, cảm thấy thân thể bắt đầu có phản ứng, Vương Vũ Hàn không quan tâm đang ở trong tình thế gì, tay bắt đầu luồng vào áo sơ mi cô, xoa nhẹ bầu ngực đầy đặn, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Lăng Tịnh Hy cũng thấy cả người bị hắn trêu chọc, một luồng nóng trong thân thể ngứa ngáy khó chịu, cô siết chặt hắn hơn, môi cũng bắt đầu mạnh mẽ chiếm lấy môi hắn.
“ Bốp, bốp, bốp …”
Đạn đã lên nòng, chỉ thêm một chút nữa là sẽ bắn, không ngờ lại bị tiếng vỗ tay của tên khốn kiếp nào phá hoại, Vương Vũ Hàn mắt đầy tia máu dục vọng lưu luyến buông môi Lăng Tịnh Hy ra, quay mặt về phía cửa.
Lăng Tịnh Hy cũng không khác gì, mắt cũng phủ một màng sương dày, cô không biết tại sao lại khác vọng muốn hắn đến vậy nhưng nhờ có tiếng vỗ tay, cô mới không bị lạc lối.
“ Trong tình cảnh này, cậu vẫn có ham muốn nhục dục đến vậy, tôi khâm phục cậu thật đấy … Vũ Hàn.”
Một người đàn ông cao lớn, làn da màu đồng, khuôn mặt vẫn trẻ trung không giống người đã quá bốn mươi, đôi mắt xanh lục đáng sợ đi tới trước mặt họ, phía sau có vài tên vệ sĩ, có cả Kha Nhi và Âu Thục Lợi đi cùng.
“ Smith, muốn mời tôi tới đây không cần nhọc công như thế, chỉ cần một cuộc điện thoại không được sao ?”
Vương Vũ Hàn kéo Lăng Tịnh Hy ra phía sau, như muốn lấy thân bảo vệ cô.
Smith thấy thế cười âm hiểm.
“ Tôi thích kiểu mời này hơn, với lại … cũng muốn xem con đàn bà này có gì hay ? khiến cậu ngay cả ma túy cũng không sợ.”
“ Đi vào vấn đề chính đi, ông muốn gì ?” – Hắn không muốn Smith quá chú ý Lăng Tịnh Hy, điều đó chỉ khiến cô nàng gặp nguy hiểm.
“ Cậu đã đi thẳng vào vẫn đề như thế, tôi cũng không vòng vo.”
Smith phất tay một cái, Kha Nhi đem một bản hợp đồng đưa cho Vương Vũ Hàn, vẻ mặt không cảm xúc đi về phía Smith.
Vương Vũ Hàn lật ra xem, mày nhíu chặt, hắn vứt bản hợp đồng xuống đất, lạnh giọng. – “ Ông quá tham lam rồi đó.”
“ No, no, no … lấy toàn bộ tài sản đổi lại mạng cậu, rất hợp lý.”
Smith ngồi xuống cái ghế được vệ sĩ đặt ở đó khi nào, hắn ngồi xuống cũng kéo Kha Nhi đặt lên đùi, bàn tay thô ráp vuốt ve má cô nhưng Kha Nhi giống như robot, chỉ ngồi yên không chống cự.
“ Hừ, ông nghĩ tôi sẽ đồng ý sao ?”
Lời vừa nói ra, tất cả vệ sĩ đều chĩa súng vào hắn và Lăng Tịnh Hy.
“ Vũ Hàn, cậu sẽ không ngu ngốc như Man Cảnh Ân ? sẽ vì một người đàn bà mà hủy hoại toàn bộ sự nghiệp đó chứ ?”
Nụ cười trên môi Smith ngày càng đậm, mắt hướng về Lăng Tịnh Hy cười nham hiểm.
“ Chỉ cần cậu ký tên, hai người sẽ được an toàn … khi xác định bên Thụy Sĩ đã nhận được tiền, tôi sẽ thả hai người đi, hơn nữa còn chút hai người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn.”
“ Man Cảnh Ân không vì đàn bà của ông mà hủy hoại sự nghiệp, cậu ta vẫn chưa ra ván cuối cùng thì làm sao ông biết ai là kẻ thắng cuộc.”
“ Đàn ông dù mạnh đến đâu, cũng bị đàn bà bọn họ nắm điểm yếu, không phải sao ? ngay cả tôi còn không cưỡng lại vẻ đẹp thuần khiết của Kha Nhi, huống chi là tên Man rợ đó.”
Smith vừa nói vừa đưa tay luồng vào váy Kha Nhi, không biết mò mẫn thứ gì nhưng Kha Nhi không phản kháng cũng không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
“ Dừng lại.”
Lăng Tịnh Hy nhịn không được lên tiếng, tuy không biết Kha Nhi vì sao lại làm việc cho tên Smith này nhưng cô bé không thể bị đối xử như thế được, hơn nữa cô có thể thấy trong mắt Kha Nhi có vẻ rất thống khổ, cô không thể đứng nhìn.
“ Ông không được làm hại Kha Nhi, thả cô ấy đi.”
“ Hahahahahaha …. Vũ Hàn, con đàn bà của cậu đang kể chuyện cười đó sao ?”
Không chỉ Smith ngay cả đám vệ sĩ cùng Âu Thục Lợi đều cười lớn.
“ Kha Nhi, em yêu Man Cảnh Ân, không phải em yêu anh ấy sao ?”
Lăng Tịnh Hy nhìn Kha Nhi, giọng yếu ớt nói.
Kha Nhi vẫn im lặng nhưng ánh mắt có chút biến đổi.
“ Kha Nhi, nói … nói em yêu tôi.”
Smith xoay mặt Kha Nhi về phía mình, giọng ra lệnh.
“ Em yêu anh.” – Kha Nhi như robot nói yêu hắn, Smith cười thỏa mãn, hắn nâng cằm cô lên, môi đặt xuống, nụ hôn kéo dài rất lâu.
Lăng Tịnh Hy kinh hoảng, sao có thể như vậy, sao Kha Nhi lại …
“ Cô đã thấy rồi đấy, Kha Nhi yêu tôi.” – Hôn Kha Nhi xong, Smith lạnh nhạt nói với Lăng Tịnh Hy, thấy vẻ mặt cô không tin, hắn lại nói tiếp.
“ Kha Nhi, nói cho cô ta biết, nếu gặp Man Cảnh Ân, em sẽ làm gì ?”
Kha Nhi nhìn Lăng Tịnh Hy, giọng trọng trẻo lạnh lùng vang lên.
“ Nếu gặp Man Cảnh Ân … giết không tha.”
Lăng Tịnh Hy mắt nhắm chặt, lòng vẫn chờ đợi cái chết đến gần nhưng … không thấy đau đớn ở tay, ngược lại cô cảm nhận mùi xạ hương quen thuộc đang vây lấy cô, hơn nữa cả hơi thở nam tính ấy …
Lăng Tịnh Hy chậm rãi mở mắt ra, cô kinh ngạc …
Vương Vũ Hàn mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập đang nhìn cô không chớp mắt, cái ghế hắn bị trói trên đó giờ đã nát bét, nhìn phía tay mình cô không dám tin.
Mũi kim đâm thẳng vào tay, lượng thuốc đã bị tiêm vào một nữa nhưng cái đó không quan trọng khi cô phát hiện mũi tiêm không dam vào tay cô mà đó là tay của Vương Vũ Hàn …
Chỉ một giây kia, Vương Vũ Hàn đã tự phá hủy chiếc ghế, vì không kịp ngăn Âu Thục Lợi nên hắn dùng tay mình đỡ thay Lăng Tịnh Hy.
Âu Thục Lợi cũng giật mình, cô không thể ngờ Vương Vũ Hàn lại đỡ thay Lăng Tịnh Hy, lòng vừa đau đớn vừa đố kỵ vì sao cô ta lại được hắn trân trọng bảo vệ như thế ? tại sao không phải là cô ?
Chưa kịp phản ứng thì bị Vương Vũ Hàn đá một cước văng vào vách tường, phun ra ngụm máu, mắt cô đầy tia máu đó kỵ nhìn hai người.
“ Bắt hắn lại cho tôi.”
Âu Thục Lợi hét lớn, mấy vệ sĩ chạy tới giữ chặt Vương Vũ Hàn nhưng hắn như kẻ điên, đánh gãy xướng hết bọn họ.
“ Dừng lại ngay, nếu anh không dừng lại tôi sẽ giết nó.”
Âu Thục Lợi biết mấy tên vệ sĩ này chỉ là đồ phế thải không thể áp chế được Vương Vũ Hàn nên lấy Lăng Tịnh Hy ra uy hiếp, không ngờ lại có tác dụng.
Vương Vũ Hàn đổ sụp người xuống bởi hắn cảm nhận thứ chất lỏng đó đang bắt đầu có tác dụng, từng tế bào bắt đầu có cả giác lâng lâng, đôi mắt cũng bắt đầu biến đổi.
Âu Thục Lợi cười tà ác, cô đi đến trước mặt Vương Vũ Hàn, âm lãnh nói.
“ Có tác dụng rồi phải không ? tôi quên nói cho anh biết, loại thuốc này ngấm rất nhanh, anh càng hoạt động nhiều thì nó sẽ giống như axít ăn mòn từng tế bào trong người của anh.”
Cô nhìn hắn, nụ cười càng đậm hơn.
“ … và rồi cơn nghiện cũng sẽ đến … tôi rất muốn xem hình ảnh Tổng giám đốc cao cao tại thượng khi nghiện thuốc sẽ trở thành cái dạng gì ? …. hahahahahaha …. Vương Vũ Hàn, anh cũng có ngày hôm nay, tôi sẽ xem khi anh quỳ xuống cầu xin tôi sẽ như thế nào …. Hahahahahahah …..”
Lại Nhìn qua Lăng Tịnh Hy đang ngây ngốc nhìn Vương Vũ Hàn, cô cười lạnh.
“ Anh nghĩ đỡ cho cô ta một mũi tiêm thì tôi sẽ dừng lại sao ? … không, tôi sẽ cho hai người cùng hưởng lạc …. Hahahahahah ….”
Âu Thục Lợi lấy một ống tiêm khác bắt đầu tìm mạch máu của Lăng Tịnh Hy
.
“ Cô đang làm cái gì đó ?”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Âu Thục Lợi giật mình quay lại nhìn, Lăng Tịnh Hy cũng giật mình, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Một cô gái nhỏ nhắn, mặt bộ váy liền đen, đôi mắt màu hổ phách trong sáng ngày nào đã không còn, đổi lại là đôi mắt lạnh lùng không huyết sắc, con ngươi nhìn không thấy đáy.
“ Kha Nhi, cô đến đây làm gì ? không phải đang lo đợt hàng bên kia sao ?”
Âu Thục lợi không có ý thu kim tiêm, cô cười nhạt nói.
“ Chủ nhân bảo cô dẫn dụ Vương Vũ Hàn tới, nhiệm vụ đã hoàn, cô còn ở đây làm gì ?” – Kha Nhi nhìn thẳng vào mắt Âu Thục Lợi, chậm rãi nói.
“ Kha Nhi, cô đừng quên, chủ nhân bảo sẽ giúp tôi trả thù, giờ tôi đang trả thù đấy thôi.”
“ Muốn trả thù, đợi chủ nhân quay về, khi nào ông ấy xử lý xong thì Vương Vũ Hàn cùng Lăng Tịnh Hy là của cô, còn bây giờ … đi ra.”
Kha Nhi vẫn nhẹ nhàng nói nhưng giọng điệu không có chút tình cảm nào.
“ Kha Nhi, cô đừng nghĩ được chủ nhân yêu thương thì ra lệnh cho tôi, cũng chỉ là loại nằm dưới thân đàn ông, đừng tỏ ra thanh cao.”
Khi biết Kha Nhi là người đàn bà của Smith, cô thật sự không ngờ tới, nhưng nếu là vậy thì Kha Nhi có khác gì cô, cô ta lấy quyền gì ra lệnh cho cô kia chứ ?
“ Mấy ngày trước, tôi có gặp mấy gã ở tầng hầm Ảo Cư, bọn họ nói rất nhớ cô … cô có muốn gặp lại họ không ?” – Âm thanh không lạnh không nóng vang lên.
Âu Thục Lợi kinh hoảng, ký ức ở Tầng hầm quay về, cô hoảng sợ đến mức làm rơi ống tiêm xuống đất … không, cô không muốn trở về cái nơi thối nát đó.
Mắt ác độc liếc nhìn Lăng Tịnh Hy. – “ Hừ, coi như mày may mắn nhưng … đợi Smith xử lý mày xong, tao sẽ cho mày biết tay.”
Cô đi tới trước mặt Kha Nhi, nụ cười đầy khinh khi.
“ Đừng để tao biết vì mày muốn cứu cô ta nên mới làm thế … tao không đảm bảo Smith có thể bỏ qua cho mày dễ thế đâu.”
Nói xong, cô đi ngang qua Kha Nhi, vai đánh mạnh vào vai Kha Nhi đi ra ngoài.
“ Cởi trói cho bọn họ.”
Kha Nhi vừa lên tiếng, mấy vệ sĩ chưa bị thương liền đi tới cởi trói cho hai người.
Nếu là cô ả khó ưa kia thì bọn họ còn do dự, chứ còn Kha Nhi, dù kêu họ đi chết cũng không từ, bởi việc không phục tùng mệnh lệnh với cái chết có khác gì nhau.
Thấy hai người đã được cởi trói, cô liếc nhẹ một cái xoay người đi ra.
“ Các người ra ngoài canh chừng, bọn họ một người bị thương, một người trúng thuốc, không làm gì được đâu.”
Nói xong, Kha Nhi lặp tức ly khai. Bọn vệ sĩ cũng lui bước, đóng chặt cửa lại.
Bên trong chỉ còn hai người, Lăng Tịnh Hy vẫn ngồi trên ghế nhìn Vương Vũ Hàn đi tới bên mình, cô vẫn không tin được hành động khi nãy của hắn nhưng …
“ Tịnh Hy.”
Giọng hắn trầm thấp ôn hòa, hắn đi tới ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên đùi cô, đôi mắt đầy chua xót, hắn tháo Cravat buột lại vết thương của cô, như sợ làm cô đau, hắn làm rất nhẹ nhàng.
Sau khi buột xong, nhìn vẻ mặt cô vẫn ngây ngốc, nhịn không được hắn liền kéo cô vào lòng nhưng vì thân thể không có sức nên cả hai ngã xuống đất, Vương Vũ Hàn vẫn không buông cô ra.
Nằm trên người hắn, nghe nhịp tim có chút rối loạn của hắn, mùi hương này, hơi thở này khiến Lăng Tịnh Hy bật khóc … cô không biết vì sao lại khóc nhưng khi được hắn ôm vào lòng, mọi đau đớn cùng ủy khuất đều dâng lên cuồng cuộn, không nhịn được nên nước mắt rơi xuống.
“ Vì sao ? … vì sao lại làm như vậy ? … anh không biết nó là gì sao ? … đó là ma túy … vướng vào nó sẽ chết … tại sao anh lại ngu ngốc như thế ?”
Tâm tình bổng chốc xúc động, không thể khống chế, cô đánh mạnh vào người hắn, hét lên.
Vương Vũ Hàn không ngăn cản, hắn giờ cả người đều tê dại, sức lực còn đâu mà ngăn cản cô, thôi cứ để cô giải tỏa cho xong.
Một lát sau, mắng cũng khô cả họng, đánh cũng đau cả tay nhưng Vương Vũ Hàn chẳng quan tâm, hắn lại nhìn cô cười ôn hòa.
Lăng Tịnh Hy như bị chọc phát điên, cô hít hít mũi, những giọt nước mắt vẫn còn động lại trên mi, cô lau nó đi, nhìn hắn.
“ Anh còn cười, bị dính vào thứ đó, anh không sợ sao ?”
Vương Vũ Hàn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“ Anh không muốn thứ dơ bẩn đó dính vào em … Tịnh Hy, anh không muốn em bị thương … anh sẽ rất đau lòng.”
Lăng Tịnh Hy có chút xót ở tim, cố bình tâm nói tiếp.
“ Nhưng nó là ma túy … sẽ khiến người khác chết.”
“ Đến cái chết anh cũng không sợ vì sao phải sợ thứ đó nhưng … anh vẫn rất sợ … anh sợ sẽ không nhìn thấy em … Tịnh Hy, đừng rời xa anh nữa, có được không ?”
Qủa thật khi cô mất tích, hắn đã phát điên nhất là biết cô bị bắt cóc, lòng hắn bất an, lo lắng, cảm giác này từ trước không hề có, ngay cả khi chứng kiến thấy cha mẹ mình chết thảm, hắn chỉ có đau lòng cũng nuôi ý nghĩ trả thù nhưng …
Khi Lăng Tịnh Hy biến mất, tâm hắn trùng xuống, tim cũng phát đau, lúc trước cảm giác này từng có là khi cô đi Hy Lạp … giờ lại phát tác là vì cô bị Âu Thục Lợi hành hạ, đến lúc này hắn mới nhận ra, mình cần cô biết bao.
“ Tịnh Hy, bao nhiêu tổn thương em phải gánh chịu, anh nguyện sẽ dùng cả đời này bảo vệ và lo lắng cho em, vì thế anh mong em cho anh một cơ hội để lo cho em, bảo vệ em … Tịnh Hy, anh … anh yêu em.”
“ Bùm.” – Một tiếng nổ lớn vang trong đầu cô, cô ngước nhìnVương Vũ Hàn, đôi mắt xanh lam đầy thâm tình nhìn cô, những lời khi nãy là cô nghe lầm sao ?
Cô vội vàng ngồi dậy, thanh tâm trở nên phức tạp, cô không tin hắn nói là sự thật, không tin rằng hắn … yêu cô.
Vương Vũ Hàn cũng bật dậy, thấy Lăng Tịnh Hy muốn trốn tránh, hắn xoay người cô lại, mạnh mẽ nắm chặt vai cô cho cô đối mặt với hắn, giọng kiên định.
“ Điều anh nói là sự thật … Tịnh Hy, anh yêu em.”
“ Anh có tư cách nói yêu tôi sao ? nếu yêu tôi vì sao đem tôi đẩy qua cho Mạch Quân Vỹ chơi đùa ? … nếu yêu tôi, vì sao đem tôi quăng xuống tầng hầm ? … nếu yêu tôi vì sao đem tôi ra làm vật cá cược với Vương Thiếu Phong ? … đó là tình yêu của anh sao ?”
Lăng Tịnh Hy hét lớn, cô muốn áp chế tiếng nói của Vương Vũ Hàn, cô không muốn nghe hắn nói nữa, cô không muốn chấp nhận sự thật này nếu không cô không thể sống … không thể sống nổi.
Nước mắt lại rơi xuống, cô nghẹn ngào nói.
“ Hơn nữa, tôi đã là người của Vương Thiếu Phong … anh cũng đã thấy, không lẽ anh muốn người ngoài nói hai anh em các người dùng chung một người đàn bà hay sao ? … còn ba mẹ tôi, họ sẽ nghĩ sao ? anh muốn họ tức chết vì tôi sao hả ?”
Vương Vũ Hàn khóe mắt bổng đỏ lên, hắn ôm cô vào lòng.
“ Là lỗi của anh, anh xin lỗi em … Tịnh Hy.”
Lúc này, mọi phòng tuyến bổng nhiên bị phá vỡ, vì sao lại nhẹ lòng ? vì sao lại cảm động trước lời nói cùng hành động của hắn ? … cô đã bị đánh bại rồi phải không ? trái tim cô không còn là của cô nữa rồi.
“ Em hãy xem những chuyện lúc trước chỉ là cơn ác mộng … em hãy quên hết nó đi … anh cũng không quan tâm, không để ý em đã làm gì với Thiếu Phong … anh yêu em, vì yêu nên anh sẽ bỏ qua hết … ”
Đôi mắt xanh lam tràn ngập nhu tình nhìn cô, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
“ Tịnh Hy, nếu em không tha thứ cho anh, vậy cứ việc mắng anh, đánh anh, chỉ cần em đừng rời khỏi anh … anh không cần em phải yêu anh bây giờ, dù em không yêu anh nhưng anh vẫn yêu em, Tịnh Hy …”
Bổng nhiên hắn nhíu mày, vòng tay siết chặt cô, cả người run rẩy, Lăng Tịnh Hy lo lắng nhìn hắn.
“ Anh sao vậy ?” – Chợt nhớ đến lời Âu Thục Lợi nói, thuốc ngấm rất nhanh nhưng lên cơn cũng rất nhanh, không lẽ hắn đã lên cơn rồi sao ?
“ Để tôi đi tìm Kha Nhi, em ấy chắc sẽ giúp được anh.”
Cô vừa muốn đi, lại bị hắn ôm chặt, nghe được hơi thở hổn loạn của hắn, cảm giác thân thể của hắn run rẩy kịch liệt, cô biết hắn đã lên cơn thật rồi, trong lòng cô bổng quặng đau.
Vòng tay không tự chủ siết chặt eo hắn, giọng nói trở nên nức nở.
“ Anh cố chịu đựng, chắc sẽ qua mau thôi, cố chịu một chút.”
Vương Vũ Hàn không nói, hắn cắn chặt môi đến ứa máu, hắn có thể nhịn, lần đầu phát nghiện vẫn có thể chịu đựng, hơn nữa hắn không muốn trở nên điên cuồng trước mặt Lăng Tịnh Hy, hắn không muốn làm cô sợ.
Thời gian dần tôi đi, Lăng Tịnh Hy cảm giác sau lưng như bị bóp nát, từng tấc da thịt đau đớn không thôi, tuy Vương Vũ Hàn không hề lên tiếng nhưng với vòng tay siết chặt của hắn, cô biết hắn đang chịu đựng, cô cũng không kêu đau bởi nỗi đau này có thắm thía gì nỗi đau của hắn, hơn nữa nếu không có hắn thì giờ đây người chịu đau đớn ắt hẳn là cô mới đúng.
Rốt cuộc, hắn cũng buông cô ra, Lăng Tịnh Hy giờ mới thấy môi hắn đã bê bếch máu, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương, mặt hắn tái nhợt thấy rõ.
Lăng Tịnh Hy nhìn hắn rất lâu … thù hận cha mẹ còn đó, dù biết là do cha phản bội cha mẹ hắn nên hắn có lý do làm thế nhưng giờ giữa hắn và cô coi như không nợ nầng gì ai ? chỉ là giờ đây cô đã động tâm, hơn nữa hình như đã không thể dứt được … tâm đau không biết phải làm sao ? lòng đau không biết có nên chấp nhận tình yêu hay không ?
Theo bản năng thì cô phải lùi lại nhưng không … hai tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn, môi cũng từ từ áp tới đôi môi mỏng đầy máu kia, đầu lưỡi chạm vào máu tanh trên miệng hắn, cô nhẹ nhàng hút lấy những giọt máu động trên đó, lưỡi bắt đầu đi vào trong.
Vương Vũ Hàn kinh ngạc trước chủ động của Lăng Tịnh Hy, nhưng chỉ một giây hắn cũng đáp trả lại, vòng tay qua eo cô, ôm thật chặt cho hai thân thể sát vào nhau hơn, môi hắn bắt đầu mút lấy môi cô, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô.
Hai người hôn thật say, hôn thật sâu, môi lưỡi dây dưa như muốn hòa quyện làm một, cảm thấy thân thể bắt đầu có phản ứng, Vương Vũ Hàn không quan tâm đang ở trong tình thế gì, tay bắt đầu luồng vào áo sơ mi cô, xoa nhẹ bầu ngực đầy đặn, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Lăng Tịnh Hy cũng thấy cả người bị hắn trêu chọc, một luồng nóng trong thân thể ngứa ngáy khó chịu, cô siết chặt hắn hơn, môi cũng bắt đầu mạnh mẽ chiếm lấy môi hắn.
“ Bốp, bốp, bốp …”
Đạn đã lên nòng, chỉ thêm một chút nữa là sẽ bắn, không ngờ lại bị tiếng vỗ tay của tên khốn kiếp nào phá hoại, Vương Vũ Hàn mắt đầy tia máu dục vọng lưu luyến buông môi Lăng Tịnh Hy ra, quay mặt về phía cửa.
Lăng Tịnh Hy cũng không khác gì, mắt cũng phủ một màng sương dày, cô không biết tại sao lại khác vọng muốn hắn đến vậy nhưng nhờ có tiếng vỗ tay, cô mới không bị lạc lối.
“ Trong tình cảnh này, cậu vẫn có ham muốn nhục dục đến vậy, tôi khâm phục cậu thật đấy … Vũ Hàn.”
Một người đàn ông cao lớn, làn da màu đồng, khuôn mặt vẫn trẻ trung không giống người đã quá bốn mươi, đôi mắt xanh lục đáng sợ đi tới trước mặt họ, phía sau có vài tên vệ sĩ, có cả Kha Nhi và Âu Thục Lợi đi cùng.
“ Smith, muốn mời tôi tới đây không cần nhọc công như thế, chỉ cần một cuộc điện thoại không được sao ?”
Vương Vũ Hàn kéo Lăng Tịnh Hy ra phía sau, như muốn lấy thân bảo vệ cô.
Smith thấy thế cười âm hiểm.
“ Tôi thích kiểu mời này hơn, với lại … cũng muốn xem con đàn bà này có gì hay ? khiến cậu ngay cả ma túy cũng không sợ.”
“ Đi vào vấn đề chính đi, ông muốn gì ?” – Hắn không muốn Smith quá chú ý Lăng Tịnh Hy, điều đó chỉ khiến cô nàng gặp nguy hiểm.
“ Cậu đã đi thẳng vào vẫn đề như thế, tôi cũng không vòng vo.”
Smith phất tay một cái, Kha Nhi đem một bản hợp đồng đưa cho Vương Vũ Hàn, vẻ mặt không cảm xúc đi về phía Smith.
Vương Vũ Hàn lật ra xem, mày nhíu chặt, hắn vứt bản hợp đồng xuống đất, lạnh giọng. – “ Ông quá tham lam rồi đó.”
“ No, no, no … lấy toàn bộ tài sản đổi lại mạng cậu, rất hợp lý.”
Smith ngồi xuống cái ghế được vệ sĩ đặt ở đó khi nào, hắn ngồi xuống cũng kéo Kha Nhi đặt lên đùi, bàn tay thô ráp vuốt ve má cô nhưng Kha Nhi giống như robot, chỉ ngồi yên không chống cự.
“ Hừ, ông nghĩ tôi sẽ đồng ý sao ?”
Lời vừa nói ra, tất cả vệ sĩ đều chĩa súng vào hắn và Lăng Tịnh Hy.
“ Vũ Hàn, cậu sẽ không ngu ngốc như Man Cảnh Ân ? sẽ vì một người đàn bà mà hủy hoại toàn bộ sự nghiệp đó chứ ?”
Nụ cười trên môi Smith ngày càng đậm, mắt hướng về Lăng Tịnh Hy cười nham hiểm.
“ Chỉ cần cậu ký tên, hai người sẽ được an toàn … khi xác định bên Thụy Sĩ đã nhận được tiền, tôi sẽ thả hai người đi, hơn nữa còn chút hai người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn.”
“ Man Cảnh Ân không vì đàn bà của ông mà hủy hoại sự nghiệp, cậu ta vẫn chưa ra ván cuối cùng thì làm sao ông biết ai là kẻ thắng cuộc.”
“ Đàn ông dù mạnh đến đâu, cũng bị đàn bà bọn họ nắm điểm yếu, không phải sao ? ngay cả tôi còn không cưỡng lại vẻ đẹp thuần khiết của Kha Nhi, huống chi là tên Man rợ đó.”
Smith vừa nói vừa đưa tay luồng vào váy Kha Nhi, không biết mò mẫn thứ gì nhưng Kha Nhi không phản kháng cũng không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
“ Dừng lại.”
Lăng Tịnh Hy nhịn không được lên tiếng, tuy không biết Kha Nhi vì sao lại làm việc cho tên Smith này nhưng cô bé không thể bị đối xử như thế được, hơn nữa cô có thể thấy trong mắt Kha Nhi có vẻ rất thống khổ, cô không thể đứng nhìn.
“ Ông không được làm hại Kha Nhi, thả cô ấy đi.”
“ Hahahahahaha …. Vũ Hàn, con đàn bà của cậu đang kể chuyện cười đó sao ?”
Không chỉ Smith ngay cả đám vệ sĩ cùng Âu Thục Lợi đều cười lớn.
“ Kha Nhi, em yêu Man Cảnh Ân, không phải em yêu anh ấy sao ?”
Lăng Tịnh Hy nhìn Kha Nhi, giọng yếu ớt nói.
Kha Nhi vẫn im lặng nhưng ánh mắt có chút biến đổi.
“ Kha Nhi, nói … nói em yêu tôi.”
Smith xoay mặt Kha Nhi về phía mình, giọng ra lệnh.
“ Em yêu anh.” – Kha Nhi như robot nói yêu hắn, Smith cười thỏa mãn, hắn nâng cằm cô lên, môi đặt xuống, nụ hôn kéo dài rất lâu.
Lăng Tịnh Hy kinh hoảng, sao có thể như vậy, sao Kha Nhi lại …
“ Cô đã thấy rồi đấy, Kha Nhi yêu tôi.” – Hôn Kha Nhi xong, Smith lạnh nhạt nói với Lăng Tịnh Hy, thấy vẻ mặt cô không tin, hắn lại nói tiếp.
“ Kha Nhi, nói cho cô ta biết, nếu gặp Man Cảnh Ân, em sẽ làm gì ?”
Kha Nhi nhìn Lăng Tịnh Hy, giọng trọng trẻo lạnh lùng vang lên.
“ Nếu gặp Man Cảnh Ân … giết không tha.”
/92
|