Từ lúc lên xe, Lăng Tịnh Hy một chút phản ứng cũng không có, chỉ im lặng nhìn toàn cảnh ở ngoài cửa sổ, cũng không quan tâm người ngồi kế bên.
Vương Vũ Hàn không quen thấy Lăng Tịnh Hy lạnh nhạt với hắn, vòng tay qua ôm eo cô, kéo cô sát lại gần hắn, nhẹ giọng.
“ Đừng giận nữa có được không ? anh hứa, sẽ không có lần sao đâu ?”
Đổi lại hắn chỉ có im lặng, hắn thật sự có chút tức giận nhưng vẫn nhịn xuống.
“ Tịnh Hy, em muốn sao đây ? anh thật không biết cô ta sẽ xuất hiện, anh đã muốn quăng cô ta đi rồi nhưng lúc đó em lại xuất hiện, vì thế …”
“ …” – Cô không chớp mắt nhìn ra cửa sổ.
Vương Vũ Hàn nhịn không được, xoay cằm cô về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt cô vẫn chỉ có lạnh nhạt nhưng ngay sau đó, cô càng khiến hắn tức giận hơn, cô nhắm mắt lại, tựa vào vai hắn, nhàn nhạt lên tiếng.
“ Em thấy hơi buồn ngủ, khi nào về tới biệt thự thì hãy gọi em.”
Đương nhiên Vương Vũ Hàn sẽ không ngồi yên làm gối dựa, sắc mặt tuy khó coi nhưng lời nói vẫn ôn nhu.
“ Tịnh Hy … anh biết em đang giận, chúng ta nói chuyện đi, em muốn gì anh cũng nghe theo nhưng em đừng lạnh nhạt với anh được không ? anh không thích thấy em như vậy.”
Lăng Tịnh Hy vẫn nhắm mắt không đáp lại hắn, Vương Vũ Hàn thật sự bị chọc giận, hắn mạnh tay nâng cằm nàng lên, giọng lạnh lùng.
“ Mở mắt ra nhìn anh.”
Lăng Tịnh Hy rốt cuộc cũng mở mắt, mặt lạnh lùng nhìn hắn.
“ Anh muốn gì đây ? em chỉ muốn ngủ một chút cũng không được sao ?”
“ Không được, nếu em không nói rõ em muốn gì thì không được ngủ ?”
Cô thở hắt ra, tên này vì sao ngang ngược như thế ? cô thật sự rất mệt, ban ngày cùng hắn đi chợ, tuy rất vui nhưng cũng mệt lã người, cứ nghĩ sẽ được ăn một bữa ngon lành, lại bị Laura phá đám, tâm tình không được tốt lại bị hắn khơi màu, không phải đầu dây mối nhợ là hắn hay sao ?
“ Được, em sẽ cho anh biết em muốn gì ? … anh cho em một lời giải thích, vì sao lúc Laura xuất hiện, anh chỉ như đang xem kịch vui không hề nói một câu ?”
Nói cô không ghen mới lạ, chỉ là thấy vẻ mặt hắn muốn thử cô là lòng chùng xuống, tức giận như núi lửa phun trào nhưng cô muốn xử lý Laura xong mới xử hắn sau, giờ hắn muốn khơi màu, cô sẽ thành toàn cho hắn.
Vương Vũ Hàn nghe được đáp án mình mong muốn, quả thật cô đang ghen, hắn vui vẻ vuốt ve gương mặt cô, cười khẽ.
“ Em đang ghen ?”
“ Không phải như ý anh muốn sao ? muốn dùng Laura thử xem em có ăn dấm chua hay không ? giờ anh được như ý rồi, vui vẻ lắm phải không ?”
Bị nói trúng tim đen, hắn á khẩu nhìn cô, sao cô lại có thể khẳng định là hắn thử cô kia chứ ? … giọng có chút mất tự nhiên nói.
“ Sao em nghĩ đó là ý của anh ? em không nghĩ anh thật sự sẽ đi ăn vụng sao ?”
“ Anh dám ? … cho em ngàn lý do, em cũng không tin.” – Cô tự tin trả lời.
Vương Vũ Hàn ngẩn ra, cô tin hắn đến thế sao ?
Thấy hắn bất động, cô nhìn vào mắt hắn, giọng vẫn lạnh nhưng gương mặt có chút bi thương.
“ Hàn, em yêu anh … vì yêu nên em đã đặt hết tin tưởng vào cuộc tình này nhưng anh làm em thật thất vọng, không tin tưởng em còn thử lòng em, anh muốn thấy em đau lòng khi thấy anh cùng người khác ân ái sao ? rốt cuộc trong lòng anh, em là gì đây ?”
“ Tịnh Hy …Tịnh Hy, anh biết anh sai rồi … anh chỉ nhất thời cao hứng, muốn biết em yêu anh đến nhường nào, chỉ muốn trêu em một chút, trong lòng anh chỉ có em, trong tim anh cũng chỉ có em, người anh yêu là em, em là người quan trọng nhất đời anh, anh không muốn làm tổn thương đến em … Tịnh Hy, anh xin lỗi.”
Vương Vũ Hàn như ngồi trên đống lửa, ôm chặt cô vào lòng, mặt vùi vào tóc cô, từng lời nói đều hấp tấp nhưng vẫn muốn giải thích rõ cho cô biết.
Hắn chỉ muốn thử cô một chút, không ngờ lại khiến cô đau lòng, hắn xin thề, đây là lần cuối hắn thử lòng của cô.
Lăng Tịnh Hy tựa cằm trên vai hắn, khuôn mặt bi thương nhưng trên môi lại nở nụ cười quái dị, cô đương nhiên biết hắn đang thử cô, cô sẽ rất phối hợp diễn một màn cho hắn xem nhưng giá vé sẽ rất đắc nha.
Đẩy nhẹ hắn ra, cô dựa vào vai hắn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
“ Em muốn ngủ một lát.” – Sau đó nhắm mắt lại.
Vương Vũ Hàn cũng không làm phiền cô nữa, hắn biết hôm nay hắn đã làm sai nên yên ổn ôm cô vào lòng, về biệt thự phải làm chút gì đó cho cô vui mới được.
_________________________
Nguyệt Thự.
Về đến Nguyệt Thự, Lăng Tịnh Hy đi thẳng lên phòng, cũng bỏ lại một câu.
“ Em đi nghĩ một chút, khi nào cơm chiều làm xong thì bảo dì Phùng gọi em.”
Vương Vũ Hàn thấy cô vẫn lạnh nhạt, trong lòng rầu rỉ không thôi, cũng muốn lên phòng dỗ ngọt cô nhưng nghĩ kỹ lại, nếu bây giờ đi lên thì cô vẫn không để ý đến hắn, suy nghĩ một chút hắn quyết định đi vào nhà bếp.
Nhìn thấy cậu chủ cao cao tại thượng của bọn họ giờ phút này đang mặt tạp dề, tay cầm dao cắt rau, mấy người giúp việc đều bị dọa cho mất hồn, ngay cả dì Phùng cũng bị dọa lây.
Lần trước từng thấy cậu chủ xuống bếp làm điểm tâm sáng cho Lăng Tịnh Hy, nghĩ là chuyện hiếm thấy chỉ xảy ra một lần, thật không nghĩ lại xảy ra lần hai, không biết sau này còn có lần ba, lần bốn … hay không ?
Vương Vũ Hàn đuổi hết người dưới bếp ra ngoài, tự tay làm cá, nấu canh, chiên cá, làm thêm ít sa lát cải cúc, đây là món Lăng Tịnh Hy thích nhất nên hắn làm nhiều hơn một chút để cô ăn no, nếu cô ăn ngon miệng chắc sẽ không giận hắn nữa, hai người lại ân ân ái ái như xưa.
Lấy suy nghĩ đó làm trọng tâm cho bữa ăn hôm nay, hắn ra sức làm hết mọi thứ.
Đến chiều, mọi thứ rốt cuộc cũng hoàn thiện, các món ăn được bày trí đẹp mắt được chính tay hắn dọn lên, đứng trước bàn ăn ngắm nhìn một chút, hắn mới thở phào đi lên lầu gọi Lăng Tịnh Hy.
Vừa tới cửa đã thấy cô đi ra, hắn vui vẻ muốn nói gì nhưng cô lại vòng qua hắn đi xuống lầu, tuy có chút mất hứng nhưng vẫn vui vẻ theo sau cô, hắn tin chắc khi cô nhìn thấy thành quả của hắn thì cô sẽ vui vẻ hẳn lên nhưng … hắn đã sai.
Ngồi vào bàn ăn, Lăng Tịnh Hy chăm chú nhìn mấy món ăn, công nhận tay nghề của Vương Vũ Hàn thật không tệ, món ăn bắt mắt, mùi hương cũng hấp dẫn.
Từ lúc lên lầu, cô cũng hé cửa đi ra xem hắn sẽ làm gì thì thấy hắn vào bếp, cô biết hắn sẽ làm như thế bởi hắn sẽ làm cô vui mà cách đó là hiệu quả nhất.
Giả vờ lạnh nhạt gắphết món này đến món khác dùng thử nhưng không nói một câu, thật ra trong lòng đã luôn khen … thật ngon nha.
Vương Vũ Hàn thấy cô không phản ứng, có chút khó chịu lên tiếng.
“ Món ăn có hợp khẩu vị em không ?”
“ Ừm … “ – Một từ rất đơn giản nhưng lại khiến hắn khó chịu hơn.
“ Tịnh Hy.” – Hắn gọi cô.
“ Chuyện gì ?” – Không ngẩn đầu nhìn hắn, cô vẫn tiếp tục ăn.
“ Cho anh xin lỗi được không ?” – Hắn ôn nhu nói.
Mọi người giúp việc không ai không nghe được lời hắn nói, ngày hôm nay hồn phách của bọn họ sắp bị dọa bay mất hết rồi, ông chủ lại có thể ôn nhu nói xin lỗi với một cô gái, chuyện hiếm thấy nha.
Cảm thấy chọc hắn vẫn chưa đủ nhưng nếu làm quá chỉ sợ hắn điên lên, tối đến hành hạ cô sống dở chết dở mất, thôi đành nhẹ dạ một lần vậy.
“ Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.” – Giọng cô bình thản vang lên.
Gắp một miếng cá đưa đến miệng hắn, môi cũng cười dịu dàng.
Vương Vũ Hàn cảm thấy mùa xuân đang đến, hắn há miệng đón lấy, gắp ít sa lát vào bát cô, cũng cười thật tươi với cô, tảng đá trong lòng cũng được bỏ xuống, hắn thật sự thở phào nhẹ nhõm, người ta thường nói không nên chọc giận phụ nữ, câu này hắn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Trong căn phòng giờ đây chỉ nồng nặc hương vị tình yêu cùng hạnh phúc, những người giúp việc cũng biết điều lui xuống để lại không gian yên tĩnh cho hai người.
_____________________________
Tập Đoàn HP.
Mọi việc trở lại bình thường, hai người vẫn công khai cùng nhau đi vào công ty nhưng trong lòng các nhân viên biết rõ, Lăng Tịnh Hy chính là Vương phu nhân cũng là bà chủ của bọn họ vì thế bọn họ ra sức nịnh bợ cùng tặng quà cho cô.
Việc này chỉ xảy ra vài ngày vì Lăng Tịnh Hy sắp bị làm phiền đến chết đi được, cô nói với Vương Vũ Hàn một tiếng, sau đó hắn cũng dẹp được bọn người phiền phức kia.
Hiện tại Lăng Tịnh Hy làm thư ký cho Vương Vũ Hàn nên hai người lúc nào cũng ở bên nhau, ngay cả việc công tư phân minh ngày trước Vương Vũ Hàn từng nói cũng bị hắn đá bay đi mất vì Lăng Tịnh Hy đối với hắn hiện giờ còn quan trọng hơn Tập đoàn HP nhiều.
Gia Tiểu Mẫn đã xin nghĩ, tuy mới bốn tháng nhưng vì có Dương Nghị lên tiếng, đương nhiên cô nàng có đặc ân nghĩ khai sản sớm, có chỗ dựa cao như vậy, ai dám làm khó dễ nào ?
“ Cốc, cốc, cốc …”
Lăng Tịnh Hy gõ vài cái, không đợi bên trong lên tiếng, cô đã xong vào, đây cũng là chuyện bình thường nhưng chỉ có cô mới được phép làm thế, lần trước Mạch Quân Vỹ đá cửa xong vào đã bị thảm cảnh.
Cái tạp chí lá cải gì đó của Mạch Quân Vỹ đã bị Vương Vũ Hàn biến thành bãi rác công cộng, khiến hắn ta tức đến mức lấy máy bay riêng đưa Vu Tử Băng đi đảo JEJU, san bằng cả biệt thự của Vương Vũ Hàn nhưng hắn nào có quan tâm.
Nhìn người đàn ông trước mắt, cô vui vẻ đi tới đặt một tập tài liệu lên bàn.
“ Vương tổng, đây là hợp đồng của hãng hàng không.”
Vương Vũ Hàn nhìn cô, không nói một lời đã ký cái roẹt, Lăng Tịnh Hy nhướng mày, giọng có chút khó hiểu.
“ Anh không xem sao ?”
“ Vợ của anh làm việc, anh rất yên tâm.”
Cô cười cười đi tới ngồi lên đùi hắn, hai tay quàng lên cổ hắn rất tự nhiên. – “ Mệt không ?”
“ Có một chút.” – Hắn than thở ôm cô vào lòng.
Mấy ngày nay làm việc không nghĩ, ngủ cũng chỉ có vài tiếng, ngay cả việc muốn cùng cô một chỗ cũng rất khó khăn, hắn nhịn đến sắp nghẹn rồi.
Bàn tay vuốt ve lưng cô, tay còn lại luồng vào váy cô bắt đầu làm loạn nhưng bị cô chặn lại, không phải lời trách móc chỉ là lo lắng nói.
“ Anh cần nghỉ ngơi nhiều, đừng loạn nữa, sức khỏe quan trọng hơn.”
“ Nhưng anh nhịn không được, ba ngày rồi, em biết không ?”
Hắn như đứa trẻ làm nũng với cô, Lăng Tịnh Hy cười khanh khách không lấy điều đó làm ra vẻ xấu hổ bởi cô quá quen tính háo sắc của hắn rồi.
Môi cô nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đôi mắt thâm tình nhìn hắn.
“ Đợi vài ngày nữa, các hợp đồng xử lý xong, anh muốn gì em điều nguyện ý.”
Được đáp án hơn mong đợi nhưng hắn vẫn muốn cô vì thế làm ra vẻ đại lưu manh, cười cợt nhã nhìn cô.
“ Vậy em cũng phải cho anh chút động lực chứ ?”
Tay hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô di chuyến xuống quần, cũng mở khóa kéo, đưa tay cô vào trong cầm lấy cự long đã cương cứng.
Lăng Tịnh Hy cả kinh muốn rụt tay lại thì hắn đã ôm chặt cô, môi kề sát môi cô.
“ Em không làm thì anh sẽ muốn em.”
Cô chỉ còn bất lực hầu hắn, môi hai người lần nữa quấn lấy nhau, tay hắn và tay cô ở phía dưới không ngừng giúp hắn giải tỏa.
Một lúc sau hắn cũng thõa mãn ôm cô đi vào nhà tắm, hai người tắm rữa xong nhưng cô vẫn bị hắn ăn, đến khi ra khỏi phòng cả người cũng mệt lã, cô tức giận nằm trên người hắn mà hắn đang nằm trên ghế sofa.
“ Anh nói không giữ lời gì hết, đáng ghét.”
“ Tiểu yêu tinh, em còn làm loạn, anh sẽ muốn em nữa đó.”
Lời hắn vừa nói ra, cô lặp tức im bặt, hắn nói được thì làm được, cô không muốn tranh cãi với kẻ ngang ngược này.
Chợt nhớ đến một chuyện, cô ngồi dậy nhìn hắn.
“ Hàn, chiều nay em có chút việc, không về cùng anh được, nhưng em đi nhanh thôi vì thế anh về trước nha.”
“ Chiều nay chỉ có một cuộc hợp nên em đợi anh một chút, anh đưa em đi.”
“ Không cần, em chỉ đi một lát thôi, anh cứ lo công việc đi.”
Hằn thở dài, cô đã quyết định thì hắn làm sao ngăn được, không cam tâm tình nguyện gật đầu, lại ôm cô vào lòng.
“ Được … nhưng để Frank đưa em đi, anh sẽ an tâm hơn.”
Cô sửng sốt, giọng có chút vui mừng, cô vẫn còn muốn cám ơn hắn ta vì đã cứu cô nha nhưng cô đã quên hủ dấm chua trước mặt, lại vui vẻ hỏi hang.
“ Frank về khi nào vậy anh ?”
Hắn chau mày, cô sao lại vui vẻ khi nghe Frank sẽ đi với cô, hai người rốt cuộc có chuyện gì rồi.
“ Hình như em rất quan tâm đến Frank ?”
Thấy biểu tình trên mặt hắn cũng biết hắn đang ghen, cô phụng phịu má, bắt đầu ra chiêu, cô tỏ ra bi thương nói.
“ Còn nhớ lúc qua Hy Lạp, nếu không có Frank bên cạnh bảo vệ em, chia sẽ những vui buồn với em, chắc em sẽ không bao giờ quên đi ai đó đã tổn thương em sâu sắc đến nhường nào.”
Hắn nghe xong lặp tức chột dạ, vì sao mỗi lần bắt bẽ cô thì đều bị cô ngược lại trách móc nhưng cũng do hắn gây ra mà thôi.
Lại thở dài. – “ Được rồi, là anh sai hết … nhưng em cũng đừng quá thân với Frank, anh không thích.”
Biết hắn đã ăn dấm chua, cô hôn nhẹ lên môi hắn trấn an.
“ Tim em chỉ chứa được một người thì làm sao có chỗ để chứa kẻ khác … anh đó nha, lại ăn dấm chua rồi.”
Hắn không phản bát, còn cười tươi hùa theo.
“ Phải, chồng em đang ăn dấm chua vì thế em phải cẩn thận, anh không biết khi anh khống chế không được bản thân sẽ gây ra chuyện gì đâu ?”
Lăng Tịnh Hy như bị điểm huyệt, mặt tái nhợt nhìn hắn, không biết vì lời hắn nói hay vì bí mật kinh hồn kia.
Vương Vũ Hàn thấy cô bị dọa lại phát hoảng, hắn lặp tức sửa lời.
“ Tiếc là anh yêu em như thế, làm sao có thể tổn thương đến em được … Tịnh Hy, anh thề với em, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không làm tổn thương em dù chỉ là một cọng tóc, nếu trái lời, sẽ bị thiên lôi đánh chết …”
Còn muốn nói nữa thì môi đã bị cô che lại bằng môi cô, cái lưỡi thơm tho tiến sâu vào như nuốt hết lời hắn nói, hắn có chút kinh ngạc khi cô chủ động nhưng không nghĩ nhiều đáp trả lại cô.
Hai người cứ thế môi lửa dây dưa cho đến khí sắp hết không khí, Lăng Tịnh Hy mới buông môi hắn ra, cô thật sự bị hắn làm cho động lòng đến đau lòng rồi.
Tay vuốt ve má hắn. – “ Em yêu anh, dù anh tổn thương đến em, em cũng cam tâm chịu phạt.”
Ngày mai có sao cũng không quan trọng, bí mật bật mí cũng không quan tâm, cô sẽ chấp nhận tất cả.
Điện thoại bổng vang lên, Lăng Tịnh Hy ngồi dậy để Vương Vũ Hàn bắt máy.
“ Alo.” – Vương Vũ Hàn lên tiếng.
“ …” – Bên kia không biết nói gì quan trọng khiến hắn nhíu mày.
“ Chuyện gì ?” – Hắn lạnh giọng.
“ …”
Nghe được đáp án, Vương Vũ Hàn nhìn về phía Lăng Tịnh Hy, cô cũng biết điều gật đầu đi ra ngoài.
“ Rốt cuộc cô muốn nói gì ?” – Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn lên tiếng.
“ …” – Bên kia nói gì đó vài câu thì cúp máy.
Vương Vũ Hàn gác máy, khuôn mặt tỏ ra thầm trầm đáng sợ.
____________________________
Chiều đến, Lăng Tịnh Hy tạm biệt Vương Vũ Hàn sau đó lên xe đi đến nghĩa trang, cô đã lâu không đến thăm cha mẹ cùng tiểu Minh nên có vài việc muốn nói với họ nhưng Frank có việc vì thế bảo thuộc hạ của hắn đón cô, còn hắn sẽ đến sau.
Frank là người đã cứu cô nên chuyện lúc trước hắn gạt cô, cô cũng bỏ qua, hiện tại cô chỉ muốn sống vui vẻ hạnh phúc bên Vương Vũ Hàn, những chuyện còn lại nếu có thể cho qua được thì cứ cho nó qua đi.
Lăng Tịnh Hy đi vào nghĩa trang, cũng bảo tên thuộc hạ đứng bên ngoài cổng chờ, cô không muốn những việc cô nói trước mặt cha mẹ bị người khác thấy được.
Đứng trước ngôi mộ trắng, cô đặt bó hao hồng trắng xuống, cúi chào một cái, vẻ mặt có vài tia đau lòng.
“ Ba, mẹ, Tiểu Minh … hôm nay con đến đây là để tạ lỗi cùng mọi người, con có lỗi với mọi người, con không thể trả thù cho mọi người được vì con … đã yêu kẻ thù của mình, yêu một cách mù quáng.”
Quỳ xuống trước bia mộ, giọng nỉ non.
“ Con đã biết tất cả … ba, con biết ba vì gia đình nên mới phản bội ba mẹ Vương Vũ Hàn, anh ta giết cả nhà ta để trả thù, con nên hận anh ấy nhưng không thể.”
Dừng một chút, cô lau đi khóe mắt đã ướt.
“ Con biết, con từng thề sẽ báo thù cho ba mẹ nhưng … con yêu anh ấy, yêu rất sâu đậm, con không còn nuôi ý trả thù vì thế con có lỗi với mọi người … là con ích kỹ, cầu mong ba mẹ cùng tiểu Minh tha thứ cho kẻ bất hiếu này.”
Cô đứng dậy, lời cuối cùng là tận đáy lòng mình.
“ Thù hận cứ thế kéo dài cũng không ai hạnh phúc, con nói có lẽ rất dễ dàng và cũng biết mọi người sẽ không chấp nhận nhưng … Gia đình chúng ta đã phản bội cha mẹ anh ấy, anh ấy lại giết chết cả gia đình ta, thù hận này nên chấm dứt tại đây, con không muốn có bất cứ ai phải chết thảm …hãy tha thứ cho con.”
Nói xong, cô đứng đó hồi lâu, hôm nay cô quyết định từ bỏ mọi thứ, cô không muốn thù hận vây lấy hai người, tổn thương cũng chỉ có hai người gánh chịu … vì tình yêu, dù là ích kỹ hay bất hiếu cô cũng sẽ làm.
Vừa xoay người lại thì ngây người, cảm giác xung quanh thế giới như quay cuồng, cô không thể tin vào trước mắt mình, vì sao ? vì sao cô ta lại ở đây ?
Lăng Tịnh Hy hô hấp không thông nhìn người trước mắt mà người trước mắt lại từ tốn tiến tới trước mặt cô, giọng hơi khàn nhưng mang theo tia đắc ý.
“ Lăng Tịnh Hy … lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ ?”
“ Trang Mật Ly ?” – Cô vẫn không tin lên tiếng gọi.
Không phải cô ta đang ở trong tù sao ? vì sao lại được phóng thích ? hơn nữa còn xuất hiện tại chỗ này ? rốt cuộc cô ta ở đây đã bao lâu ? những gì cô nói khi nãy cô ta có nghe được không ?
“ Tại sao cô lại xuất hiện ở đây ?”
“ Hahahahah … Lăng Tịnh Hy, sao cô khẩn trương như thế ? … hay là có bí mật gì không nói được ? … À …”
Trang Mật Ly kéo dài âm cúi nhìn cô với ánh mắt độc ác.
“ … hay là cô muốn biết tôi đã nghe nhưng gì rồi ? là bí mật kinh người ? … là cái chết của cha mẹ cô ? tôi nói phải không ? … Diệp Thiên Ngân ?”
Vương Vũ Hàn không quen thấy Lăng Tịnh Hy lạnh nhạt với hắn, vòng tay qua ôm eo cô, kéo cô sát lại gần hắn, nhẹ giọng.
“ Đừng giận nữa có được không ? anh hứa, sẽ không có lần sao đâu ?”
Đổi lại hắn chỉ có im lặng, hắn thật sự có chút tức giận nhưng vẫn nhịn xuống.
“ Tịnh Hy, em muốn sao đây ? anh thật không biết cô ta sẽ xuất hiện, anh đã muốn quăng cô ta đi rồi nhưng lúc đó em lại xuất hiện, vì thế …”
“ …” – Cô không chớp mắt nhìn ra cửa sổ.
Vương Vũ Hàn nhịn không được, xoay cằm cô về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt cô vẫn chỉ có lạnh nhạt nhưng ngay sau đó, cô càng khiến hắn tức giận hơn, cô nhắm mắt lại, tựa vào vai hắn, nhàn nhạt lên tiếng.
“ Em thấy hơi buồn ngủ, khi nào về tới biệt thự thì hãy gọi em.”
Đương nhiên Vương Vũ Hàn sẽ không ngồi yên làm gối dựa, sắc mặt tuy khó coi nhưng lời nói vẫn ôn nhu.
“ Tịnh Hy … anh biết em đang giận, chúng ta nói chuyện đi, em muốn gì anh cũng nghe theo nhưng em đừng lạnh nhạt với anh được không ? anh không thích thấy em như vậy.”
Lăng Tịnh Hy vẫn nhắm mắt không đáp lại hắn, Vương Vũ Hàn thật sự bị chọc giận, hắn mạnh tay nâng cằm nàng lên, giọng lạnh lùng.
“ Mở mắt ra nhìn anh.”
Lăng Tịnh Hy rốt cuộc cũng mở mắt, mặt lạnh lùng nhìn hắn.
“ Anh muốn gì đây ? em chỉ muốn ngủ một chút cũng không được sao ?”
“ Không được, nếu em không nói rõ em muốn gì thì không được ngủ ?”
Cô thở hắt ra, tên này vì sao ngang ngược như thế ? cô thật sự rất mệt, ban ngày cùng hắn đi chợ, tuy rất vui nhưng cũng mệt lã người, cứ nghĩ sẽ được ăn một bữa ngon lành, lại bị Laura phá đám, tâm tình không được tốt lại bị hắn khơi màu, không phải đầu dây mối nhợ là hắn hay sao ?
“ Được, em sẽ cho anh biết em muốn gì ? … anh cho em một lời giải thích, vì sao lúc Laura xuất hiện, anh chỉ như đang xem kịch vui không hề nói một câu ?”
Nói cô không ghen mới lạ, chỉ là thấy vẻ mặt hắn muốn thử cô là lòng chùng xuống, tức giận như núi lửa phun trào nhưng cô muốn xử lý Laura xong mới xử hắn sau, giờ hắn muốn khơi màu, cô sẽ thành toàn cho hắn.
Vương Vũ Hàn nghe được đáp án mình mong muốn, quả thật cô đang ghen, hắn vui vẻ vuốt ve gương mặt cô, cười khẽ.
“ Em đang ghen ?”
“ Không phải như ý anh muốn sao ? muốn dùng Laura thử xem em có ăn dấm chua hay không ? giờ anh được như ý rồi, vui vẻ lắm phải không ?”
Bị nói trúng tim đen, hắn á khẩu nhìn cô, sao cô lại có thể khẳng định là hắn thử cô kia chứ ? … giọng có chút mất tự nhiên nói.
“ Sao em nghĩ đó là ý của anh ? em không nghĩ anh thật sự sẽ đi ăn vụng sao ?”
“ Anh dám ? … cho em ngàn lý do, em cũng không tin.” – Cô tự tin trả lời.
Vương Vũ Hàn ngẩn ra, cô tin hắn đến thế sao ?
Thấy hắn bất động, cô nhìn vào mắt hắn, giọng vẫn lạnh nhưng gương mặt có chút bi thương.
“ Hàn, em yêu anh … vì yêu nên em đã đặt hết tin tưởng vào cuộc tình này nhưng anh làm em thật thất vọng, không tin tưởng em còn thử lòng em, anh muốn thấy em đau lòng khi thấy anh cùng người khác ân ái sao ? rốt cuộc trong lòng anh, em là gì đây ?”
“ Tịnh Hy …Tịnh Hy, anh biết anh sai rồi … anh chỉ nhất thời cao hứng, muốn biết em yêu anh đến nhường nào, chỉ muốn trêu em một chút, trong lòng anh chỉ có em, trong tim anh cũng chỉ có em, người anh yêu là em, em là người quan trọng nhất đời anh, anh không muốn làm tổn thương đến em … Tịnh Hy, anh xin lỗi.”
Vương Vũ Hàn như ngồi trên đống lửa, ôm chặt cô vào lòng, mặt vùi vào tóc cô, từng lời nói đều hấp tấp nhưng vẫn muốn giải thích rõ cho cô biết.
Hắn chỉ muốn thử cô một chút, không ngờ lại khiến cô đau lòng, hắn xin thề, đây là lần cuối hắn thử lòng của cô.
Lăng Tịnh Hy tựa cằm trên vai hắn, khuôn mặt bi thương nhưng trên môi lại nở nụ cười quái dị, cô đương nhiên biết hắn đang thử cô, cô sẽ rất phối hợp diễn một màn cho hắn xem nhưng giá vé sẽ rất đắc nha.
Đẩy nhẹ hắn ra, cô dựa vào vai hắn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
“ Em muốn ngủ một lát.” – Sau đó nhắm mắt lại.
Vương Vũ Hàn cũng không làm phiền cô nữa, hắn biết hôm nay hắn đã làm sai nên yên ổn ôm cô vào lòng, về biệt thự phải làm chút gì đó cho cô vui mới được.
_________________________
Nguyệt Thự.
Về đến Nguyệt Thự, Lăng Tịnh Hy đi thẳng lên phòng, cũng bỏ lại một câu.
“ Em đi nghĩ một chút, khi nào cơm chiều làm xong thì bảo dì Phùng gọi em.”
Vương Vũ Hàn thấy cô vẫn lạnh nhạt, trong lòng rầu rỉ không thôi, cũng muốn lên phòng dỗ ngọt cô nhưng nghĩ kỹ lại, nếu bây giờ đi lên thì cô vẫn không để ý đến hắn, suy nghĩ một chút hắn quyết định đi vào nhà bếp.
Nhìn thấy cậu chủ cao cao tại thượng của bọn họ giờ phút này đang mặt tạp dề, tay cầm dao cắt rau, mấy người giúp việc đều bị dọa cho mất hồn, ngay cả dì Phùng cũng bị dọa lây.
Lần trước từng thấy cậu chủ xuống bếp làm điểm tâm sáng cho Lăng Tịnh Hy, nghĩ là chuyện hiếm thấy chỉ xảy ra một lần, thật không nghĩ lại xảy ra lần hai, không biết sau này còn có lần ba, lần bốn … hay không ?
Vương Vũ Hàn đuổi hết người dưới bếp ra ngoài, tự tay làm cá, nấu canh, chiên cá, làm thêm ít sa lát cải cúc, đây là món Lăng Tịnh Hy thích nhất nên hắn làm nhiều hơn một chút để cô ăn no, nếu cô ăn ngon miệng chắc sẽ không giận hắn nữa, hai người lại ân ân ái ái như xưa.
Lấy suy nghĩ đó làm trọng tâm cho bữa ăn hôm nay, hắn ra sức làm hết mọi thứ.
Đến chiều, mọi thứ rốt cuộc cũng hoàn thiện, các món ăn được bày trí đẹp mắt được chính tay hắn dọn lên, đứng trước bàn ăn ngắm nhìn một chút, hắn mới thở phào đi lên lầu gọi Lăng Tịnh Hy.
Vừa tới cửa đã thấy cô đi ra, hắn vui vẻ muốn nói gì nhưng cô lại vòng qua hắn đi xuống lầu, tuy có chút mất hứng nhưng vẫn vui vẻ theo sau cô, hắn tin chắc khi cô nhìn thấy thành quả của hắn thì cô sẽ vui vẻ hẳn lên nhưng … hắn đã sai.
Ngồi vào bàn ăn, Lăng Tịnh Hy chăm chú nhìn mấy món ăn, công nhận tay nghề của Vương Vũ Hàn thật không tệ, món ăn bắt mắt, mùi hương cũng hấp dẫn.
Từ lúc lên lầu, cô cũng hé cửa đi ra xem hắn sẽ làm gì thì thấy hắn vào bếp, cô biết hắn sẽ làm như thế bởi hắn sẽ làm cô vui mà cách đó là hiệu quả nhất.
Giả vờ lạnh nhạt gắphết món này đến món khác dùng thử nhưng không nói một câu, thật ra trong lòng đã luôn khen … thật ngon nha.
Vương Vũ Hàn thấy cô không phản ứng, có chút khó chịu lên tiếng.
“ Món ăn có hợp khẩu vị em không ?”
“ Ừm … “ – Một từ rất đơn giản nhưng lại khiến hắn khó chịu hơn.
“ Tịnh Hy.” – Hắn gọi cô.
“ Chuyện gì ?” – Không ngẩn đầu nhìn hắn, cô vẫn tiếp tục ăn.
“ Cho anh xin lỗi được không ?” – Hắn ôn nhu nói.
Mọi người giúp việc không ai không nghe được lời hắn nói, ngày hôm nay hồn phách của bọn họ sắp bị dọa bay mất hết rồi, ông chủ lại có thể ôn nhu nói xin lỗi với một cô gái, chuyện hiếm thấy nha.
Cảm thấy chọc hắn vẫn chưa đủ nhưng nếu làm quá chỉ sợ hắn điên lên, tối đến hành hạ cô sống dở chết dở mất, thôi đành nhẹ dạ một lần vậy.
“ Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.” – Giọng cô bình thản vang lên.
Gắp một miếng cá đưa đến miệng hắn, môi cũng cười dịu dàng.
Vương Vũ Hàn cảm thấy mùa xuân đang đến, hắn há miệng đón lấy, gắp ít sa lát vào bát cô, cũng cười thật tươi với cô, tảng đá trong lòng cũng được bỏ xuống, hắn thật sự thở phào nhẹ nhõm, người ta thường nói không nên chọc giận phụ nữ, câu này hắn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Trong căn phòng giờ đây chỉ nồng nặc hương vị tình yêu cùng hạnh phúc, những người giúp việc cũng biết điều lui xuống để lại không gian yên tĩnh cho hai người.
_____________________________
Tập Đoàn HP.
Mọi việc trở lại bình thường, hai người vẫn công khai cùng nhau đi vào công ty nhưng trong lòng các nhân viên biết rõ, Lăng Tịnh Hy chính là Vương phu nhân cũng là bà chủ của bọn họ vì thế bọn họ ra sức nịnh bợ cùng tặng quà cho cô.
Việc này chỉ xảy ra vài ngày vì Lăng Tịnh Hy sắp bị làm phiền đến chết đi được, cô nói với Vương Vũ Hàn một tiếng, sau đó hắn cũng dẹp được bọn người phiền phức kia.
Hiện tại Lăng Tịnh Hy làm thư ký cho Vương Vũ Hàn nên hai người lúc nào cũng ở bên nhau, ngay cả việc công tư phân minh ngày trước Vương Vũ Hàn từng nói cũng bị hắn đá bay đi mất vì Lăng Tịnh Hy đối với hắn hiện giờ còn quan trọng hơn Tập đoàn HP nhiều.
Gia Tiểu Mẫn đã xin nghĩ, tuy mới bốn tháng nhưng vì có Dương Nghị lên tiếng, đương nhiên cô nàng có đặc ân nghĩ khai sản sớm, có chỗ dựa cao như vậy, ai dám làm khó dễ nào ?
“ Cốc, cốc, cốc …”
Lăng Tịnh Hy gõ vài cái, không đợi bên trong lên tiếng, cô đã xong vào, đây cũng là chuyện bình thường nhưng chỉ có cô mới được phép làm thế, lần trước Mạch Quân Vỹ đá cửa xong vào đã bị thảm cảnh.
Cái tạp chí lá cải gì đó của Mạch Quân Vỹ đã bị Vương Vũ Hàn biến thành bãi rác công cộng, khiến hắn ta tức đến mức lấy máy bay riêng đưa Vu Tử Băng đi đảo JEJU, san bằng cả biệt thự của Vương Vũ Hàn nhưng hắn nào có quan tâm.
Nhìn người đàn ông trước mắt, cô vui vẻ đi tới đặt một tập tài liệu lên bàn.
“ Vương tổng, đây là hợp đồng của hãng hàng không.”
Vương Vũ Hàn nhìn cô, không nói một lời đã ký cái roẹt, Lăng Tịnh Hy nhướng mày, giọng có chút khó hiểu.
“ Anh không xem sao ?”
“ Vợ của anh làm việc, anh rất yên tâm.”
Cô cười cười đi tới ngồi lên đùi hắn, hai tay quàng lên cổ hắn rất tự nhiên. – “ Mệt không ?”
“ Có một chút.” – Hắn than thở ôm cô vào lòng.
Mấy ngày nay làm việc không nghĩ, ngủ cũng chỉ có vài tiếng, ngay cả việc muốn cùng cô một chỗ cũng rất khó khăn, hắn nhịn đến sắp nghẹn rồi.
Bàn tay vuốt ve lưng cô, tay còn lại luồng vào váy cô bắt đầu làm loạn nhưng bị cô chặn lại, không phải lời trách móc chỉ là lo lắng nói.
“ Anh cần nghỉ ngơi nhiều, đừng loạn nữa, sức khỏe quan trọng hơn.”
“ Nhưng anh nhịn không được, ba ngày rồi, em biết không ?”
Hắn như đứa trẻ làm nũng với cô, Lăng Tịnh Hy cười khanh khách không lấy điều đó làm ra vẻ xấu hổ bởi cô quá quen tính háo sắc của hắn rồi.
Môi cô nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đôi mắt thâm tình nhìn hắn.
“ Đợi vài ngày nữa, các hợp đồng xử lý xong, anh muốn gì em điều nguyện ý.”
Được đáp án hơn mong đợi nhưng hắn vẫn muốn cô vì thế làm ra vẻ đại lưu manh, cười cợt nhã nhìn cô.
“ Vậy em cũng phải cho anh chút động lực chứ ?”
Tay hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô di chuyến xuống quần, cũng mở khóa kéo, đưa tay cô vào trong cầm lấy cự long đã cương cứng.
Lăng Tịnh Hy cả kinh muốn rụt tay lại thì hắn đã ôm chặt cô, môi kề sát môi cô.
“ Em không làm thì anh sẽ muốn em.”
Cô chỉ còn bất lực hầu hắn, môi hai người lần nữa quấn lấy nhau, tay hắn và tay cô ở phía dưới không ngừng giúp hắn giải tỏa.
Một lúc sau hắn cũng thõa mãn ôm cô đi vào nhà tắm, hai người tắm rữa xong nhưng cô vẫn bị hắn ăn, đến khi ra khỏi phòng cả người cũng mệt lã, cô tức giận nằm trên người hắn mà hắn đang nằm trên ghế sofa.
“ Anh nói không giữ lời gì hết, đáng ghét.”
“ Tiểu yêu tinh, em còn làm loạn, anh sẽ muốn em nữa đó.”
Lời hắn vừa nói ra, cô lặp tức im bặt, hắn nói được thì làm được, cô không muốn tranh cãi với kẻ ngang ngược này.
Chợt nhớ đến một chuyện, cô ngồi dậy nhìn hắn.
“ Hàn, chiều nay em có chút việc, không về cùng anh được, nhưng em đi nhanh thôi vì thế anh về trước nha.”
“ Chiều nay chỉ có một cuộc hợp nên em đợi anh một chút, anh đưa em đi.”
“ Không cần, em chỉ đi một lát thôi, anh cứ lo công việc đi.”
Hằn thở dài, cô đã quyết định thì hắn làm sao ngăn được, không cam tâm tình nguyện gật đầu, lại ôm cô vào lòng.
“ Được … nhưng để Frank đưa em đi, anh sẽ an tâm hơn.”
Cô sửng sốt, giọng có chút vui mừng, cô vẫn còn muốn cám ơn hắn ta vì đã cứu cô nha nhưng cô đã quên hủ dấm chua trước mặt, lại vui vẻ hỏi hang.
“ Frank về khi nào vậy anh ?”
Hắn chau mày, cô sao lại vui vẻ khi nghe Frank sẽ đi với cô, hai người rốt cuộc có chuyện gì rồi.
“ Hình như em rất quan tâm đến Frank ?”
Thấy biểu tình trên mặt hắn cũng biết hắn đang ghen, cô phụng phịu má, bắt đầu ra chiêu, cô tỏ ra bi thương nói.
“ Còn nhớ lúc qua Hy Lạp, nếu không có Frank bên cạnh bảo vệ em, chia sẽ những vui buồn với em, chắc em sẽ không bao giờ quên đi ai đó đã tổn thương em sâu sắc đến nhường nào.”
Hắn nghe xong lặp tức chột dạ, vì sao mỗi lần bắt bẽ cô thì đều bị cô ngược lại trách móc nhưng cũng do hắn gây ra mà thôi.
Lại thở dài. – “ Được rồi, là anh sai hết … nhưng em cũng đừng quá thân với Frank, anh không thích.”
Biết hắn đã ăn dấm chua, cô hôn nhẹ lên môi hắn trấn an.
“ Tim em chỉ chứa được một người thì làm sao có chỗ để chứa kẻ khác … anh đó nha, lại ăn dấm chua rồi.”
Hắn không phản bát, còn cười tươi hùa theo.
“ Phải, chồng em đang ăn dấm chua vì thế em phải cẩn thận, anh không biết khi anh khống chế không được bản thân sẽ gây ra chuyện gì đâu ?”
Lăng Tịnh Hy như bị điểm huyệt, mặt tái nhợt nhìn hắn, không biết vì lời hắn nói hay vì bí mật kinh hồn kia.
Vương Vũ Hàn thấy cô bị dọa lại phát hoảng, hắn lặp tức sửa lời.
“ Tiếc là anh yêu em như thế, làm sao có thể tổn thương đến em được … Tịnh Hy, anh thề với em, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không làm tổn thương em dù chỉ là một cọng tóc, nếu trái lời, sẽ bị thiên lôi đánh chết …”
Còn muốn nói nữa thì môi đã bị cô che lại bằng môi cô, cái lưỡi thơm tho tiến sâu vào như nuốt hết lời hắn nói, hắn có chút kinh ngạc khi cô chủ động nhưng không nghĩ nhiều đáp trả lại cô.
Hai người cứ thế môi lửa dây dưa cho đến khí sắp hết không khí, Lăng Tịnh Hy mới buông môi hắn ra, cô thật sự bị hắn làm cho động lòng đến đau lòng rồi.
Tay vuốt ve má hắn. – “ Em yêu anh, dù anh tổn thương đến em, em cũng cam tâm chịu phạt.”
Ngày mai có sao cũng không quan trọng, bí mật bật mí cũng không quan tâm, cô sẽ chấp nhận tất cả.
Điện thoại bổng vang lên, Lăng Tịnh Hy ngồi dậy để Vương Vũ Hàn bắt máy.
“ Alo.” – Vương Vũ Hàn lên tiếng.
“ …” – Bên kia không biết nói gì quan trọng khiến hắn nhíu mày.
“ Chuyện gì ?” – Hắn lạnh giọng.
“ …”
Nghe được đáp án, Vương Vũ Hàn nhìn về phía Lăng Tịnh Hy, cô cũng biết điều gật đầu đi ra ngoài.
“ Rốt cuộc cô muốn nói gì ?” – Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn lên tiếng.
“ …” – Bên kia nói gì đó vài câu thì cúp máy.
Vương Vũ Hàn gác máy, khuôn mặt tỏ ra thầm trầm đáng sợ.
____________________________
Chiều đến, Lăng Tịnh Hy tạm biệt Vương Vũ Hàn sau đó lên xe đi đến nghĩa trang, cô đã lâu không đến thăm cha mẹ cùng tiểu Minh nên có vài việc muốn nói với họ nhưng Frank có việc vì thế bảo thuộc hạ của hắn đón cô, còn hắn sẽ đến sau.
Frank là người đã cứu cô nên chuyện lúc trước hắn gạt cô, cô cũng bỏ qua, hiện tại cô chỉ muốn sống vui vẻ hạnh phúc bên Vương Vũ Hàn, những chuyện còn lại nếu có thể cho qua được thì cứ cho nó qua đi.
Lăng Tịnh Hy đi vào nghĩa trang, cũng bảo tên thuộc hạ đứng bên ngoài cổng chờ, cô không muốn những việc cô nói trước mặt cha mẹ bị người khác thấy được.
Đứng trước ngôi mộ trắng, cô đặt bó hao hồng trắng xuống, cúi chào một cái, vẻ mặt có vài tia đau lòng.
“ Ba, mẹ, Tiểu Minh … hôm nay con đến đây là để tạ lỗi cùng mọi người, con có lỗi với mọi người, con không thể trả thù cho mọi người được vì con … đã yêu kẻ thù của mình, yêu một cách mù quáng.”
Quỳ xuống trước bia mộ, giọng nỉ non.
“ Con đã biết tất cả … ba, con biết ba vì gia đình nên mới phản bội ba mẹ Vương Vũ Hàn, anh ta giết cả nhà ta để trả thù, con nên hận anh ấy nhưng không thể.”
Dừng một chút, cô lau đi khóe mắt đã ướt.
“ Con biết, con từng thề sẽ báo thù cho ba mẹ nhưng … con yêu anh ấy, yêu rất sâu đậm, con không còn nuôi ý trả thù vì thế con có lỗi với mọi người … là con ích kỹ, cầu mong ba mẹ cùng tiểu Minh tha thứ cho kẻ bất hiếu này.”
Cô đứng dậy, lời cuối cùng là tận đáy lòng mình.
“ Thù hận cứ thế kéo dài cũng không ai hạnh phúc, con nói có lẽ rất dễ dàng và cũng biết mọi người sẽ không chấp nhận nhưng … Gia đình chúng ta đã phản bội cha mẹ anh ấy, anh ấy lại giết chết cả gia đình ta, thù hận này nên chấm dứt tại đây, con không muốn có bất cứ ai phải chết thảm …hãy tha thứ cho con.”
Nói xong, cô đứng đó hồi lâu, hôm nay cô quyết định từ bỏ mọi thứ, cô không muốn thù hận vây lấy hai người, tổn thương cũng chỉ có hai người gánh chịu … vì tình yêu, dù là ích kỹ hay bất hiếu cô cũng sẽ làm.
Vừa xoay người lại thì ngây người, cảm giác xung quanh thế giới như quay cuồng, cô không thể tin vào trước mắt mình, vì sao ? vì sao cô ta lại ở đây ?
Lăng Tịnh Hy hô hấp không thông nhìn người trước mắt mà người trước mắt lại từ tốn tiến tới trước mặt cô, giọng hơi khàn nhưng mang theo tia đắc ý.
“ Lăng Tịnh Hy … lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ ?”
“ Trang Mật Ly ?” – Cô vẫn không tin lên tiếng gọi.
Không phải cô ta đang ở trong tù sao ? vì sao lại được phóng thích ? hơn nữa còn xuất hiện tại chỗ này ? rốt cuộc cô ta ở đây đã bao lâu ? những gì cô nói khi nãy cô ta có nghe được không ?
“ Tại sao cô lại xuất hiện ở đây ?”
“ Hahahahah … Lăng Tịnh Hy, sao cô khẩn trương như thế ? … hay là có bí mật gì không nói được ? … À …”
Trang Mật Ly kéo dài âm cúi nhìn cô với ánh mắt độc ác.
“ … hay là cô muốn biết tôi đã nghe nhưng gì rồi ? là bí mật kinh người ? … là cái chết của cha mẹ cô ? tôi nói phải không ? … Diệp Thiên Ngân ?”
/92
|