Vương Vũ Thiên và Vương Tịnh Ngân là hai anh em sinh đôi nhưng hai đứa bé này lại khác nhau một trời một vực.
Vương Vũ Thiên có đôi mắt màu xanh giống Vương Vũ Hàn nhưng khi lớn lên, từ vẻ bề ngoài có thể nhìn rõ, toàn bộ đều mang nét đẹp giống Lăng Tịnh Hy, một cái đẹp nữ tính nhưng nếu ai biết được tính cách của cậu bé thì có thể khẳng định là mầm giống của Vương Vũ Hàn … thông minh, lạnh lùng còn pha thêm chút giảo hoạt.
Vương Tịnh Ngân thì có đôi mắt giống Lăng Tịnh Hy, trong veo thanh tịnh nhưng khuôn mặt lại giống Vương Vũ Hàn y đúc, là nét đẹp mạnh mẽ có chút áp bức người nhưng về tính tình lại giống Lăng Tịnh Hy … thông minh, bướng bỉnh còn có chút yếu ớt.
Hai tiểu gia phả này mỗi ngày đều đem niềm vui chỉnh người ra làm đề tài tiếp tục cuộc sống nhưng vẫn bại dưới tay Lăng Tịnh Hy, không phải đấu không lại cô mà là sợ cô tức giận, bệnh tim tái phát thì hai người sẽ mồ côi mẹ vì thế chỉ có một từ hình dung khi đứng trước mặt mẹ mình … nhịn.
Riêng về Vương Vũ Hàn thì khỏi phải nói, từ ngày có hai đứa con, hắn nuông chìu con hết mực, bọn chúng muốn làm gì cũng không ngăn cản nhưng cũng vì thế mà hai đứa càng lớn càng đối với hắn rất ư là yêu thích mà cái yêu thích này là đem hắn ra làm đề tài trêu chọc.
Nhiều khi hắn muốn đem hai đưa con quẳng sang Mỹ để Vương Thiếu Phong dạy bảo, bởi lúc nào hai đứa cũng là cái rào cản khiến mỗi đêm hắn và Lăng Tịnh Hy không thể ân ân ái ái được mà hắn lại vô biện pháp đối với hai đứa trẻ này … thật mất mặt.
Trong phòng ăn lớn.
Trên bàn ăn lớn, Vương Vũ Hàn ngồi ở vị trí chủ vị, Lăng Tịnh Hy ngồi bên phải hắn còn Vương Vũ Thiên cùng Vương Tịnh Ngân đã được năm tuổi ngồi đối diện Lăng Tịnh Hy.
Thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, bốn người chỉ nhìn nhau cười một cái sau đó động tác thật trang nhã bắt đầu gắp thức ăn.
“ Ba ơi.”
Vương Tịnh Ngân đột nhiên lên tiếng, nở nụ cười thật tươi nhìn Vương Vũ Hàn mà hắn ta cũng nhìn cực cưng cười yêu chìu.
“ Có chuyện gì sao ?”
“ Thật ra cũng không có gì quan trọng nhưng hôm nay có một bạn trai nói với con, sau này lớn lên muốn cưới con làm vợ nhưng mà con không thích.”
Vương Tịnh Ngân nói xong, đôi mày thanh tú nhỏ nhắn nhíu lại, cô bé tuy còn nhỏ nhưng vẫn biết chồng vợ là gì nha là giống như ba và mẹ cứ hắc hu hắc hu tối ngày mà khi đó cô bé và anh trai lại bị ba ném ra khỏi phòng ngủ của hai người không chút thương tiếc.
“ Uhm, con gái ba thật ngoan, làm như thế là rất đúng, con phải nhớ rõ nếu muốn tìm một người chồng tốt thì phải giống như ba, hiểu chưa nào ?”
Người nào đó không biết vô sĩ là gì, tự nâng mình lên đến đỉnh núi Phú Sĩ nhưng ngay sau đó thì bị cái liếc chết người của Lăng Tịnh Hy làm hắn mất hứng, chỉ nhìn cô cười hì hì.
Liếc cũng thấy đủ hả giận, Lăng Tịnh Hy nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng.
“ Tịnh Ngân ngoan, con cũng phải nhớ kỹ cho mẹ, là con gái phải tìm một người chồng biết yêu thương mình hơn cả bản thân … hơn thế nữa là người đó không có tính giống cầm thú, như thế cuộc sống của con sẽ bớt vất vả hơn nhiều.”
Vương Tịnh Ngân nghe mẹ nói thế, ngoan ngoãn gật đầu, lấy mục tiêu đàn ông tốt làm tâm điểm, còn đàn ông cầm thú thì đánh chữ X thật to trong đầu.
Vương Vũ hàn mặt đen thui, ghé người ôm eo Lăng Tịnh Hy, nhỏ giọng chỉ hai người nghe thấy.
“ Nếu em thấy vất vả khi nằm dưới vậy hôm nay anh sẽ đổi chỗ với em.”
Lăng Tịnh Hy đỏ mặt tía tai, mặt có chút lúng túng trừng mắt nhìn Vương Vũ Hàn đang cười đắc ý, tay hung hăng nhéo ngang hong hắn, Vương Vũ Hàn nhiếu mày kêu đau nhưng vẻ mặt vẫn cười ôn nhu với cô.
“ Mẹ à, con suy nghĩ kỹ rồi.”
Vương Vũ Thiên im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt đáng yêu nhìn Lăng Tịnh Hy nhưng giọng nói lại giống như ông cụ non.
Lăng Tịnh Hy nhướng mày. – “ Chuyện gì vậy cục cưng của mẹ ?”
“ Trong lớp con có rất nhiều cô bé nói muốn làm vợ của con nhưng con không vừa ý một ai …”
Nói một nữa, ánh mắt xanh lam nhìn thẳng mắt mẹ mình, giọng kiên định.
“ Nhưng con lại vừa ý một người nên con muốn kết hôn cùng người đó, có điều tuổi người đó lớn hơn con một chút, mẹ có phản đối không ạ ?”
Lăng Tịnh Hy nhìn con trai, có chút ngẩn người, nó mới có năm tuổi nha nhưng cô công nhận hai đứa con cô sinh ra toàn là kẻ thông minh trời cho, học tập cũng vượt trọi mọi đứa trẻ khác, nhưng mà việc chúng nhắc đến chuyện vợ chồng có quá sớm hay không ?
Suy đi nghĩ lại cho thật kỹ, cô nhìn Vương Vũ Thiên với ánh mắt dịu dàng.
“ Về chuyện tuổi tác, mẹ không phải người bảo thủ đương nhiên không phản đối nhưng tuổi con còn nhỏ vì thế hãy cố gắng học tập cho tốt, nếu sau này muốn cưới ai thì mẹ sẽ không phản đối.”
Thời này là thời đại nào mà còn phân biệt tuổi tác, huống chi cô còn nhỏ hơn Vương Vũ Hàn thì việc con cô lấy một cô gái lớn hơn có là gì đâu, chỉ cần con cô hạnh phúc là cô vui rồi.
“ Vậy là mẹ đã đồng ý ?” – Vương Vũ Thiên nghiêm chỉnh hỏi.
“ Ừ … nhưng mẹ chỉ đồng ý khi nào con trưởng thành thôi.” – Cô nhắc nhở.
“ Cô bé nào có phúc lọt vào mắt con trai cưng của ba thế hả ?”
Vương Vũ Hàn cười cười nói, vẻ mặt tỏ ra tò mò bởi con trai hắn rất ít khi nói chuyện mà mỗi lần nói điều là chuyện thú vị nên hắn rất hứng thú muốn biết.
Vương Vũ Thiên liếc cha mình một cái, nhảy khỏi ghế đi tới chỗ mẹ mình, nhẹ nhàng ngồi lên đùi cô, hai tay bé nhỏ mập mạp ôm lấy cổ cô.
“ Mẹ à, nếu mẹ đã đồng ý vậy sau này không được ngủ chung với ba nữa mà chỉ được ngủ ở bên cạnh con.”
“ Vì sao ?”
Cả ba người trên bàn ăn không hẹn mà lên tiếng cùng một lúc, riêng Vương Vũ Hàn thì nghiến răng nghiến lợi hỏi, cái gì mà không được ngủ cùng hắn ? … hừ, tiểu tử thúi này muốn hắn quẳng đi Châu phi thật sao ?
Vương Vũ Thiên nhìn ba người, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên nhưng mang theo chút uy lạnh nhạt.
“ Bởi vì mẹ đã đồng ý gả cho con nên ngoài con ra không được chung đụng với người đàn ông khác.”
Ba người đồng loạt cứng đờ tại chỗ.
Lăng Tịnh Hy thở hắc ra, mắt kinh ngạc nhìn con trai, thì ra từ nãy tới giờ cô bị đứa con bảo bối gài bẫy.
Vương Tịnh Ngân vẻ mặt ngây ngốc nhưng sau đó gật đầu đồng ý. Nếu mẹ gả cho anh trai vậy cô vẫn có thể ở bên mẹ rồi, ý kiến khôn g tồi.
Vương Vũ Hàn mặt xanh mét, tay nắm chặt nổi cả gân xanh, giọng gằn gừ.
“ Vương Vũ Thiên, đó là mẹ của con.”
“ Con biết nhưng trên đời này không ai bằng mẹ, cho nên con thấy mẹ hợp với con nhất, mẹ yêu thương con mà con cũng yêu thương mẹ nên đây là giải pháp tốt nhất … ba à, con nghĩ ba cũng nên chấp nhận đi, mẹ cần người dịu dàng chăm sóc chứ không phải cần người khiến mẹ chịu ‘vất vả’, cha hiểu ý con chứ ?”
Cái này không hiểu mới là lạ, cậu bé nhấn mạnh hai chữ vất vả chả khác nào nói hắn cầm thú … tức, tức chết đi được.
Vương Vũ Hàn ôm một bụng tức giận, chưa kịp phát tác thì hành động của Vương Vũ Thiên khiến hắn tức giận muốn ói máu.
Vương Vũ Thiên ôm cổ Lăng Tịnh Hy, sau đó đặt đôi môi nhỏ nhắn lên môi cô nhẹ nhàng, giọng kiên định.
“ Vì để tránh sai sót, con sẽ đóng dấu ngay tại đây, sau này mẹ là của con, đợi con trưởng thành thì mẹ và con sẽ kết hôn, mẹ cũng đừng lo sau này con không lo được cho mẹ, con nhất định sẽ khiến mẹ mỗi ngày vui vẻ và hạnh phúc, sẽ không ‘ vất vả’ nữa đâu ạ.”
Câu nói cuối cùng lại ấn mạnh chữ ‘vất vả’, mặt Vương Vũ Hàn giờ đã đen hơn đít nồi, sát khí bốc lên bừng bừng, hai tròng mắt phừng phừng lửa đỏ.
“ Ba à, con thấy anh trai nói cũng đúng, hay ba viết giấy ly hôn với mẹ đi, con thì sao cũng được, chỉ cần mẹ ở bên cạnh con là con vui rồi … chỉ tiếc con không phải đàn ông nếu không cũng sẽ giống anh trai, cưới mẹ về … thật đáng tiếc nha … ”
Vương Tịnh Ngân ngây thơ nói, vẻ mặt tỏ ra vô tội nhưng trong lòng đang cười thầm vì sắc mặt của cha cô hiện giờ rất thú vị nha.
“ Vương Vũ Hàn.”
Vương Vũ Hàn còn chưa trả lời thì Lăng Tịnh Hy đã gằn giọng, mặt tối lại, mắt hung dữ nhìn hắn, ngực phập phồng lên xuống vì tức giận.
“ Đêm nay nếu anh còn không quản giáo tốt hai con thì tối nay anh đừng có vào phòng em.”
Nói xong, cô đứng dậy, hung hăng liếc hắn một cái rồi bỏ đi nhưng khi xoay đi thì môi hơi cong lên cười trộm.
Một phần vì để cho hắn biết không nên quá nuông chiều con khiến chúng nó cứ thích nói năng lung tung, một phần là vì tối nay cô được ngủ yên rồi.
Vương Vũ Hàn căn bản như một tượng đá bất động tại chỗ, cái gì quản giáo con ? cái gì đêm nay không được vào phòng ? … nhưng khi lấy lại tinh thần thì mặt mày như quỷ dữ nhưng hai tiểu ác ma.
“ Vương Vũ Thiên …”
“ Con ăn xong rồi, giờ con phải đi học đây … ba à, con nhất định sẽ vượt trội hơn ba vì thế sau này ba nên cẩn thận một chút.”
Vương Vũ Thiên đi tới chỗ cha mình, bàn tày nhỏ béo mập mạp vỗ vỗ đùi hắn, với lý do cậu bé với không tới vai, sau đó vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi cửa.
Vương Tịnh Ngân thấy không có gì chơi nữa, nên cũng ngừng ăn, cô bé đi tới trước mặt cha mình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
“ Ba à, tuy anh hai chưa phải là đàn ông đích thực nhưng cũng là giống đực mạnh mẽ, anh ấy muốn làm gì thì chỉ sợ ông trời cũng phải bó tay, vì thế …”
Cô bé ngừng một lát, thở dài một hơi.
“ Con thấy ba nên ký tên vào giấy ly hôn trước chứ để sau này mẹ ký tên trước vậy chẳng phải ba sẽ bị mẹ bỏ sao ? … như thế sẽ mất thể diện đàn ông lắm … A, cũng trễ giờ rồi, con đi học đây, từ bây giờ ba hãy trân trọng từng phút từng giây bên mẹ nha, nếu không … Hazi …”
Vương Tịnh Ngân nói xong, lắc đầu thở dài một lần nữa, dáng người nhỏ nhắn đi ra phía cửa để người cha đáng tôn kính của mình mang một bụng lửa giận ngồi tại chỗ, mà quanh thân cũng mang sát khí dày đặc.
Vương Vũ Hàn, một người không biết sợ là gì, chỉ có người ta sợ hắn mà thôi nhưng giờ lại bị hai tiểu quỷ coi trời bằng vung này chọc cho tức điên lên, hắn cắn răng, quát lớn.
“ Vương Vũ Thiên, Vương Tịnh Ngân … hai con quay trở lại cho ba, hôm nay không được đi học, ba sẽ dạy cho các con … quay trở lại đây ngay lặp tức.”
“ Vù … vù … vù …”
Trả lời hắn cũng chỉ có tiếng gió thôi nhẹ qua bởi hai tiểu quỷ đã chạy mất dạng … nhưng sự trêu chọc này chỉ là khởi đầu.
Vương Vũ Thiên có đôi mắt màu xanh giống Vương Vũ Hàn nhưng khi lớn lên, từ vẻ bề ngoài có thể nhìn rõ, toàn bộ đều mang nét đẹp giống Lăng Tịnh Hy, một cái đẹp nữ tính nhưng nếu ai biết được tính cách của cậu bé thì có thể khẳng định là mầm giống của Vương Vũ Hàn … thông minh, lạnh lùng còn pha thêm chút giảo hoạt.
Vương Tịnh Ngân thì có đôi mắt giống Lăng Tịnh Hy, trong veo thanh tịnh nhưng khuôn mặt lại giống Vương Vũ Hàn y đúc, là nét đẹp mạnh mẽ có chút áp bức người nhưng về tính tình lại giống Lăng Tịnh Hy … thông minh, bướng bỉnh còn có chút yếu ớt.
Hai tiểu gia phả này mỗi ngày đều đem niềm vui chỉnh người ra làm đề tài tiếp tục cuộc sống nhưng vẫn bại dưới tay Lăng Tịnh Hy, không phải đấu không lại cô mà là sợ cô tức giận, bệnh tim tái phát thì hai người sẽ mồ côi mẹ vì thế chỉ có một từ hình dung khi đứng trước mặt mẹ mình … nhịn.
Riêng về Vương Vũ Hàn thì khỏi phải nói, từ ngày có hai đứa con, hắn nuông chìu con hết mực, bọn chúng muốn làm gì cũng không ngăn cản nhưng cũng vì thế mà hai đứa càng lớn càng đối với hắn rất ư là yêu thích mà cái yêu thích này là đem hắn ra làm đề tài trêu chọc.
Nhiều khi hắn muốn đem hai đưa con quẳng sang Mỹ để Vương Thiếu Phong dạy bảo, bởi lúc nào hai đứa cũng là cái rào cản khiến mỗi đêm hắn và Lăng Tịnh Hy không thể ân ân ái ái được mà hắn lại vô biện pháp đối với hai đứa trẻ này … thật mất mặt.
Trong phòng ăn lớn.
Trên bàn ăn lớn, Vương Vũ Hàn ngồi ở vị trí chủ vị, Lăng Tịnh Hy ngồi bên phải hắn còn Vương Vũ Thiên cùng Vương Tịnh Ngân đã được năm tuổi ngồi đối diện Lăng Tịnh Hy.
Thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, bốn người chỉ nhìn nhau cười một cái sau đó động tác thật trang nhã bắt đầu gắp thức ăn.
“ Ba ơi.”
Vương Tịnh Ngân đột nhiên lên tiếng, nở nụ cười thật tươi nhìn Vương Vũ Hàn mà hắn ta cũng nhìn cực cưng cười yêu chìu.
“ Có chuyện gì sao ?”
“ Thật ra cũng không có gì quan trọng nhưng hôm nay có một bạn trai nói với con, sau này lớn lên muốn cưới con làm vợ nhưng mà con không thích.”
Vương Tịnh Ngân nói xong, đôi mày thanh tú nhỏ nhắn nhíu lại, cô bé tuy còn nhỏ nhưng vẫn biết chồng vợ là gì nha là giống như ba và mẹ cứ hắc hu hắc hu tối ngày mà khi đó cô bé và anh trai lại bị ba ném ra khỏi phòng ngủ của hai người không chút thương tiếc.
“ Uhm, con gái ba thật ngoan, làm như thế là rất đúng, con phải nhớ rõ nếu muốn tìm một người chồng tốt thì phải giống như ba, hiểu chưa nào ?”
Người nào đó không biết vô sĩ là gì, tự nâng mình lên đến đỉnh núi Phú Sĩ nhưng ngay sau đó thì bị cái liếc chết người của Lăng Tịnh Hy làm hắn mất hứng, chỉ nhìn cô cười hì hì.
Liếc cũng thấy đủ hả giận, Lăng Tịnh Hy nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng.
“ Tịnh Ngân ngoan, con cũng phải nhớ kỹ cho mẹ, là con gái phải tìm một người chồng biết yêu thương mình hơn cả bản thân … hơn thế nữa là người đó không có tính giống cầm thú, như thế cuộc sống của con sẽ bớt vất vả hơn nhiều.”
Vương Tịnh Ngân nghe mẹ nói thế, ngoan ngoãn gật đầu, lấy mục tiêu đàn ông tốt làm tâm điểm, còn đàn ông cầm thú thì đánh chữ X thật to trong đầu.
Vương Vũ hàn mặt đen thui, ghé người ôm eo Lăng Tịnh Hy, nhỏ giọng chỉ hai người nghe thấy.
“ Nếu em thấy vất vả khi nằm dưới vậy hôm nay anh sẽ đổi chỗ với em.”
Lăng Tịnh Hy đỏ mặt tía tai, mặt có chút lúng túng trừng mắt nhìn Vương Vũ Hàn đang cười đắc ý, tay hung hăng nhéo ngang hong hắn, Vương Vũ Hàn nhiếu mày kêu đau nhưng vẻ mặt vẫn cười ôn nhu với cô.
“ Mẹ à, con suy nghĩ kỹ rồi.”
Vương Vũ Thiên im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt đáng yêu nhìn Lăng Tịnh Hy nhưng giọng nói lại giống như ông cụ non.
Lăng Tịnh Hy nhướng mày. – “ Chuyện gì vậy cục cưng của mẹ ?”
“ Trong lớp con có rất nhiều cô bé nói muốn làm vợ của con nhưng con không vừa ý một ai …”
Nói một nữa, ánh mắt xanh lam nhìn thẳng mắt mẹ mình, giọng kiên định.
“ Nhưng con lại vừa ý một người nên con muốn kết hôn cùng người đó, có điều tuổi người đó lớn hơn con một chút, mẹ có phản đối không ạ ?”
Lăng Tịnh Hy nhìn con trai, có chút ngẩn người, nó mới có năm tuổi nha nhưng cô công nhận hai đứa con cô sinh ra toàn là kẻ thông minh trời cho, học tập cũng vượt trọi mọi đứa trẻ khác, nhưng mà việc chúng nhắc đến chuyện vợ chồng có quá sớm hay không ?
Suy đi nghĩ lại cho thật kỹ, cô nhìn Vương Vũ Thiên với ánh mắt dịu dàng.
“ Về chuyện tuổi tác, mẹ không phải người bảo thủ đương nhiên không phản đối nhưng tuổi con còn nhỏ vì thế hãy cố gắng học tập cho tốt, nếu sau này muốn cưới ai thì mẹ sẽ không phản đối.”
Thời này là thời đại nào mà còn phân biệt tuổi tác, huống chi cô còn nhỏ hơn Vương Vũ Hàn thì việc con cô lấy một cô gái lớn hơn có là gì đâu, chỉ cần con cô hạnh phúc là cô vui rồi.
“ Vậy là mẹ đã đồng ý ?” – Vương Vũ Thiên nghiêm chỉnh hỏi.
“ Ừ … nhưng mẹ chỉ đồng ý khi nào con trưởng thành thôi.” – Cô nhắc nhở.
“ Cô bé nào có phúc lọt vào mắt con trai cưng của ba thế hả ?”
Vương Vũ Hàn cười cười nói, vẻ mặt tỏ ra tò mò bởi con trai hắn rất ít khi nói chuyện mà mỗi lần nói điều là chuyện thú vị nên hắn rất hứng thú muốn biết.
Vương Vũ Thiên liếc cha mình một cái, nhảy khỏi ghế đi tới chỗ mẹ mình, nhẹ nhàng ngồi lên đùi cô, hai tay bé nhỏ mập mạp ôm lấy cổ cô.
“ Mẹ à, nếu mẹ đã đồng ý vậy sau này không được ngủ chung với ba nữa mà chỉ được ngủ ở bên cạnh con.”
“ Vì sao ?”
Cả ba người trên bàn ăn không hẹn mà lên tiếng cùng một lúc, riêng Vương Vũ Hàn thì nghiến răng nghiến lợi hỏi, cái gì mà không được ngủ cùng hắn ? … hừ, tiểu tử thúi này muốn hắn quẳng đi Châu phi thật sao ?
Vương Vũ Thiên nhìn ba người, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên nhưng mang theo chút uy lạnh nhạt.
“ Bởi vì mẹ đã đồng ý gả cho con nên ngoài con ra không được chung đụng với người đàn ông khác.”
Ba người đồng loạt cứng đờ tại chỗ.
Lăng Tịnh Hy thở hắc ra, mắt kinh ngạc nhìn con trai, thì ra từ nãy tới giờ cô bị đứa con bảo bối gài bẫy.
Vương Tịnh Ngân vẻ mặt ngây ngốc nhưng sau đó gật đầu đồng ý. Nếu mẹ gả cho anh trai vậy cô vẫn có thể ở bên mẹ rồi, ý kiến khôn g tồi.
Vương Vũ Hàn mặt xanh mét, tay nắm chặt nổi cả gân xanh, giọng gằn gừ.
“ Vương Vũ Thiên, đó là mẹ của con.”
“ Con biết nhưng trên đời này không ai bằng mẹ, cho nên con thấy mẹ hợp với con nhất, mẹ yêu thương con mà con cũng yêu thương mẹ nên đây là giải pháp tốt nhất … ba à, con nghĩ ba cũng nên chấp nhận đi, mẹ cần người dịu dàng chăm sóc chứ không phải cần người khiến mẹ chịu ‘vất vả’, cha hiểu ý con chứ ?”
Cái này không hiểu mới là lạ, cậu bé nhấn mạnh hai chữ vất vả chả khác nào nói hắn cầm thú … tức, tức chết đi được.
Vương Vũ Hàn ôm một bụng tức giận, chưa kịp phát tác thì hành động của Vương Vũ Thiên khiến hắn tức giận muốn ói máu.
Vương Vũ Thiên ôm cổ Lăng Tịnh Hy, sau đó đặt đôi môi nhỏ nhắn lên môi cô nhẹ nhàng, giọng kiên định.
“ Vì để tránh sai sót, con sẽ đóng dấu ngay tại đây, sau này mẹ là của con, đợi con trưởng thành thì mẹ và con sẽ kết hôn, mẹ cũng đừng lo sau này con không lo được cho mẹ, con nhất định sẽ khiến mẹ mỗi ngày vui vẻ và hạnh phúc, sẽ không ‘ vất vả’ nữa đâu ạ.”
Câu nói cuối cùng lại ấn mạnh chữ ‘vất vả’, mặt Vương Vũ Hàn giờ đã đen hơn đít nồi, sát khí bốc lên bừng bừng, hai tròng mắt phừng phừng lửa đỏ.
“ Ba à, con thấy anh trai nói cũng đúng, hay ba viết giấy ly hôn với mẹ đi, con thì sao cũng được, chỉ cần mẹ ở bên cạnh con là con vui rồi … chỉ tiếc con không phải đàn ông nếu không cũng sẽ giống anh trai, cưới mẹ về … thật đáng tiếc nha … ”
Vương Tịnh Ngân ngây thơ nói, vẻ mặt tỏ ra vô tội nhưng trong lòng đang cười thầm vì sắc mặt của cha cô hiện giờ rất thú vị nha.
“ Vương Vũ Hàn.”
Vương Vũ Hàn còn chưa trả lời thì Lăng Tịnh Hy đã gằn giọng, mặt tối lại, mắt hung dữ nhìn hắn, ngực phập phồng lên xuống vì tức giận.
“ Đêm nay nếu anh còn không quản giáo tốt hai con thì tối nay anh đừng có vào phòng em.”
Nói xong, cô đứng dậy, hung hăng liếc hắn một cái rồi bỏ đi nhưng khi xoay đi thì môi hơi cong lên cười trộm.
Một phần vì để cho hắn biết không nên quá nuông chiều con khiến chúng nó cứ thích nói năng lung tung, một phần là vì tối nay cô được ngủ yên rồi.
Vương Vũ Hàn căn bản như một tượng đá bất động tại chỗ, cái gì quản giáo con ? cái gì đêm nay không được vào phòng ? … nhưng khi lấy lại tinh thần thì mặt mày như quỷ dữ nhưng hai tiểu ác ma.
“ Vương Vũ Thiên …”
“ Con ăn xong rồi, giờ con phải đi học đây … ba à, con nhất định sẽ vượt trội hơn ba vì thế sau này ba nên cẩn thận một chút.”
Vương Vũ Thiên đi tới chỗ cha mình, bàn tày nhỏ béo mập mạp vỗ vỗ đùi hắn, với lý do cậu bé với không tới vai, sau đó vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi cửa.
Vương Tịnh Ngân thấy không có gì chơi nữa, nên cũng ngừng ăn, cô bé đi tới trước mặt cha mình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
“ Ba à, tuy anh hai chưa phải là đàn ông đích thực nhưng cũng là giống đực mạnh mẽ, anh ấy muốn làm gì thì chỉ sợ ông trời cũng phải bó tay, vì thế …”
Cô bé ngừng một lát, thở dài một hơi.
“ Con thấy ba nên ký tên vào giấy ly hôn trước chứ để sau này mẹ ký tên trước vậy chẳng phải ba sẽ bị mẹ bỏ sao ? … như thế sẽ mất thể diện đàn ông lắm … A, cũng trễ giờ rồi, con đi học đây, từ bây giờ ba hãy trân trọng từng phút từng giây bên mẹ nha, nếu không … Hazi …”
Vương Tịnh Ngân nói xong, lắc đầu thở dài một lần nữa, dáng người nhỏ nhắn đi ra phía cửa để người cha đáng tôn kính của mình mang một bụng lửa giận ngồi tại chỗ, mà quanh thân cũng mang sát khí dày đặc.
Vương Vũ Hàn, một người không biết sợ là gì, chỉ có người ta sợ hắn mà thôi nhưng giờ lại bị hai tiểu quỷ coi trời bằng vung này chọc cho tức điên lên, hắn cắn răng, quát lớn.
“ Vương Vũ Thiên, Vương Tịnh Ngân … hai con quay trở lại cho ba, hôm nay không được đi học, ba sẽ dạy cho các con … quay trở lại đây ngay lặp tức.”
“ Vù … vù … vù …”
Trả lời hắn cũng chỉ có tiếng gió thôi nhẹ qua bởi hai tiểu quỷ đã chạy mất dạng … nhưng sự trêu chọc này chỉ là khởi đầu.
/92
|