Trước lúc ở Thiên Thư lăng, bọn họ đã mấy năm không gặp, nhưng khi gặp lại lại giống như người lạ, thậm chí có thể nói là trở mặt thành thù, nhưng dù sao cũng là thầy trò, cùng chung sinh sống mười mấy năm trong miếu cũ Tây Trữ trấn, hiểu thấu nhau tới cực điểm, chỉ bằng một chút động tác nhỏ bé nhất, cho dù là ánh mắt biến hóa, cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì, cái này cũng có thể gọi là cảm giác.
Thương Hành Chu cảm thấy tâm tình của Trần Trường Sinh khi rút thanh kiếm kia ra từ chậu hoa, mới đặt câu hỏi như vậy.
Nhưng nhận được câu trả lời thừa nhận của Trần Trường Sinh, hắn không cảm thấy thoải mái hơn, càng không đắc ý, mà lại hỏi tiếp một câu.
Ngươi biết đây là nơi nào chứ?
Trần Trường Sinh là viện trưởng của Quốc Giáo học viện, ở chỗ này đã sinh sống nhiều năm, nhưng hắn quả thật không biết phiến kiến trúc màu đỏ này là gì —— Quốc Giáo học viện quá lớn, những năm qua nơi mà hắn học tập sinh sống chỉ giới hạn tại rừng cây ở gần hoàng thành cùng phụ cận của Tàng Thư Lâu, còn không bằng một phần nhỏ của Quốc Giáo học viện.
Thương Hành Chu nói: Nơi này là Phong Lâm các, hai hàng cây phong này là ta năm đó mang từ Giáo Khu xử tới đây.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm khó trách nhìn quen mắt như thế.
Mai Lý Sa là bằng hữu của ta.
Thương Hành Chu nhìn mặt của hắn, tâm tình có chút phức tạp nói: Hắn vẫn rất thưởng thức ngươi, ta vẫn luôn không hiểu được chuyện này, hiện tại dần dần đã hiểu được một chút.
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh không biết mình nên cảm thấy kiêu ngạo vui mừng hay cần phải để cho nỗi chua xót trong đáy lòng dần lan tỏa, chỉ có thể trầm mặc không nói.
Đã đến thời khắc như hiện tại, còn nói lời như vậy có ý nghĩa gì chứ? Có lẽ là vì Thương Hành Chu xác nhận kiếm của Trần Trường Sinh đã sắp sửa dùng hết, nghĩ đến chuyện hắn sẽ thất bại thậm chí tử vong, cho nên mới có điều cảm khái hay sao? Nhưng lai lịch tòa Phong Lâm các này có gì quan trọng chứ?
Thương Hành Chu xoay người nhìn ra ngoài lâu nói: Năm ấy trận chiến cuối cùng diễn ra ở nơi này.
Năm ấy chính là hơn hai mươi năm trước, cũng chính là cái đêm phát sinh Quốc Giáo học viện huyết án.
Phong Lâm các đỏ rực chói mắt như thế, không biết có phải là vì đêm đó nhuộm quá nhiều máu hay không.
Đêm đó nơi này đã chết rất nhiều người, rất nhiều người trẻ tuổi, bọn họ đều ưu tú giống ngươi, thậm chí có thể ưu tú hơn cả ngươi.
Thương Hành Chu thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Trường Sinh nói: Ta cuộc đời này đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, thật sự đã không rung động nữa, cho nên ngươi đừng mong ta sẽ mềm lòng.
Ý tứ của những lời này đã vô cùng rõ ràng.
Nếu như Trần Trường Sinh còn không nhận thua, hắn tuyệt không sợ đem Trần Trường Sinh tự mình trảm dưới kiếm.
Trần Trường Sinh không nhận thua, ngay cả nói cũng không nói một lời, vẫn duy trì trầm mặc.
Hắn giơ tay phải lên, đoản kiếm để ngang trước mắt, mảnh bùn khẽ rơi xuống, hàn quang dần nồng nặc.
Thương Hành Chu hiểu được lựa chọn của hắn, hướng hắn đi tới.
Một dấu chân vô cùng rõ ràng xuất hiện trên sàn nhà.
Mỗi cái dấu chân đều sáng lên, sau đó bốc cháy.
Tầng mây tản đi còn lại bầu trời xanh, mặt trời vô cùng sáng ngời, chiếu vào Quốc Giáo học viện.
Phong Lâm các lóng lánh chói mắt, tựa như thật sự đang thiêu đốt, phía ngoài cây phong theo gió lay động, giống như dâng lên ngọn lửa.
Đây là máu sau vô số năm thiêu đốt mà thành lửa, tản ra mùi khét nhàn nhạt, tự có một loại cảm giác lừng lẫy nghiêm nghị.
Huyết hỏa đem thân ảnh của Thương Hành Chu chiếu rọi cao lớn đến dị thường, phảng phất như thần ma.
Đây chính là hắn khi còn sống, cũng là Vương Chi Sách, Đường lão thái gia đám người khi còn sống.
Bọn họ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ lý niệm cùng kiên trì của mình.
Từng tiếng tiếu vang.
Phong Lâm các cuồng phong gào thét.
Cây phong lay động càng thêm kịch liệt, phảng phất ngọn lửa đang bắn lên, muốn đốt cháy tới tận thiên khung.
Thương Hành Chu hai tay cầm kiếm chém xuống, mang theo một đạo huyết hỏa.
Huyết hỏa cực xinh đẹp, thân ảnh của hắn lại rất âm lãnh, hai bên tương xứng, lộ vẻ tiên minh vô kể.
Oanh một tiếng nổ vang, huyết hỏa tóe ra thành vô số tia lửa, khiêu vũ khắp trong Phong Lâm các, đốt cháy sàn nhà cùng lang trụ.
Đoản kiếm phá cửa sổ bay đi, Trần Trường Sinh lùi lại hơn mười bước, phun ra một ngụm tiên huyết.
Thương Hành Chu nâng kiếm, lần nữa đi về phía hắn.
Trần Trường Sinh thần sắc không thấy bất kỳ vẻ bối rối nào.
Hắn đối với Thương Hành Chu nói: Nhận thua đi, sư phụ.
Từ thời điểm ban đầu, hắn đã bắt đầu nói những lời này.
Ở trong hồ nước, ở trước Tàng Thư Lâu, ở rất nhiều địa phương, mỗi lần hắn nhặt lên một thanh kiếm, sẽ nói một câu như vậy.
Sau đó, kiếm này sẽ bị Thương Hành Chu chém bay.
Hiện tại, thanh kiếm cuối cùng của hắn cũng không còn nữa, nhưng vẫn nói lời như vậy.
Thương Hành Chu thần sắc không có toát ra vẻ đùa cợt, cũng không có vẻ khó hiểu.
Thoạt nhìn, hắn biết sự tự tin của Trần Trường Sinh đến từ nơi nào.
Trần Trường Sinh giơ tay phải lên.
Nơi đó trừ không khí còn có ánh lửa, không có thứ gì cả.
Chẳng lẽ hắn còn có thể từ không trung biến ra một thanh kiếm ư?
Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên thanh âm không khí bị cắt.
Xuy, một đạo hàn quang xuyên qua cửa sổ, sau đó biến mất.
Thanh đoản kiếm trở lại trong tay của Trần Trường Sinh.
Ngay sau đó, vô số tiếng xé gió ở các nơi trong Quốc Giáo học viện không ngừng vang lên.
Thanh âm kia phi thường bén nhọn, tự nhiên có một loại cảm giác sắc bén.
Tiếng xé gió càng ngày càng dày đặc, tựa như mưa sa, nhưng có lẽ càng giống mưa tên.
Vô số đạo kiếm quang, từ đáy mai, từ trong cây, từ trong nước sáng lên.
Lão mai bị chặt đứt chỉnh tề, nhìn qua giống như lư hương đã thiêu đốt ba ngày ba đêm.
Trên cổ thụ đứt rời xuất hiện mười lỗ thủng, thật giống như ống tiêu mà thiên thần sử dụng.
Trong hồ nước nổi lên vô số rung động, phảng phất mấy trăm con cá chép mập mạp đang từ đáy bùn hôi thối giãy dụa bơi lên mặt nước.
Đây là kiếm bị Đường Tam Thập Lục giấu ở Quốc Giáo học viện.
Đây là kiếm bị Trần Trường Sinh theo thứ tự tìm được.
Đây là kiếm bị Thương Hành Chu đánh văng đi.
Phá không mà lên.
Hướng Phong Lâm các bay đi.
Hơn mười thanh kiếm đi tới bên người của Trần Trường Sinh.
Thương Hành Chu nhìn hắn nói: Không đủ.
Trần Trường Sinh ngón tay khẽ chọc đoản kiếm.
Một tiếng kiếm ngân thanh thúy lan tỏa ra bốn phía, mang theo hơn mười đạo kiếm ý trong trẻo lạnh lùng mà tinh khiết chí cực.
Ba một tiếng vang nhỏ, đạo kế của Thương Hành Chu bị chặt đứt.
Chiếc ô mộc kế nhìn như tầm thường lúc này đã gãy ra, tuyệt đối không tầm thường.
Vô số đạo hàn quang từ bên trong dâng lên, tựa như đại giang sông lớn, cảm giác như đang bay múa reo hò.
Cuồng phong gào thét, cây phong lay động bị cắt vỡ vụn, vũ điệu thành mảnh vụn màu đỏ bay khắp bốn phương.
Lầu các mái cong bị chém ra vô số vết rách, tường cùng trụ màu đỏ bị cắt thành nhiều vệt loang lổ.
Ngọn lửa dù từ mặt trời thiêu đốt mà tới, cũng cần bám vào một sự vật khách quan.
Sự vật đã không còn, lầu cao sắp đổ, huyết hỏa làm sao còn có thể dâng lên?
Ngọn lửa hướng thiên không lao tới dần dần biến mất, màu sắc cũng dần dần phai nhạt, cho đến cuối cùng biến mất thành hư vô.
Ánh mặt trời rơi vào trong Phong Lâm các đã tàn phá.
Mấy ngàn thanh kiếm lẳng lặng huyền phù bốn phía Trần Trường Sinh.
Kiếm ý trong trẻo lạnh lùng mà kinh khủng chất đầy thiên địa.
Những kiếm ý này mơ hồ có trận ý tương liên, lưu động lui tới, sinh sôi không ngừng, làm cho người ta cảm giác không cách nào đánh bại.
Trần Trường Sinh nhìn Thương Hành Chu, hỏi: Hiện tại đã đủ chưa?
Thương Hành Chu cảm thấy tâm tình của Trần Trường Sinh khi rút thanh kiếm kia ra từ chậu hoa, mới đặt câu hỏi như vậy.
Nhưng nhận được câu trả lời thừa nhận của Trần Trường Sinh, hắn không cảm thấy thoải mái hơn, càng không đắc ý, mà lại hỏi tiếp một câu.
Ngươi biết đây là nơi nào chứ?
Trần Trường Sinh là viện trưởng của Quốc Giáo học viện, ở chỗ này đã sinh sống nhiều năm, nhưng hắn quả thật không biết phiến kiến trúc màu đỏ này là gì —— Quốc Giáo học viện quá lớn, những năm qua nơi mà hắn học tập sinh sống chỉ giới hạn tại rừng cây ở gần hoàng thành cùng phụ cận của Tàng Thư Lâu, còn không bằng một phần nhỏ của Quốc Giáo học viện.
Thương Hành Chu nói: Nơi này là Phong Lâm các, hai hàng cây phong này là ta năm đó mang từ Giáo Khu xử tới đây.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm khó trách nhìn quen mắt như thế.
Mai Lý Sa là bằng hữu của ta.
Thương Hành Chu nhìn mặt của hắn, tâm tình có chút phức tạp nói: Hắn vẫn rất thưởng thức ngươi, ta vẫn luôn không hiểu được chuyện này, hiện tại dần dần đã hiểu được một chút.
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh không biết mình nên cảm thấy kiêu ngạo vui mừng hay cần phải để cho nỗi chua xót trong đáy lòng dần lan tỏa, chỉ có thể trầm mặc không nói.
Đã đến thời khắc như hiện tại, còn nói lời như vậy có ý nghĩa gì chứ? Có lẽ là vì Thương Hành Chu xác nhận kiếm của Trần Trường Sinh đã sắp sửa dùng hết, nghĩ đến chuyện hắn sẽ thất bại thậm chí tử vong, cho nên mới có điều cảm khái hay sao? Nhưng lai lịch tòa Phong Lâm các này có gì quan trọng chứ?
Thương Hành Chu xoay người nhìn ra ngoài lâu nói: Năm ấy trận chiến cuối cùng diễn ra ở nơi này.
Năm ấy chính là hơn hai mươi năm trước, cũng chính là cái đêm phát sinh Quốc Giáo học viện huyết án.
Phong Lâm các đỏ rực chói mắt như thế, không biết có phải là vì đêm đó nhuộm quá nhiều máu hay không.
Đêm đó nơi này đã chết rất nhiều người, rất nhiều người trẻ tuổi, bọn họ đều ưu tú giống ngươi, thậm chí có thể ưu tú hơn cả ngươi.
Thương Hành Chu thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Trường Sinh nói: Ta cuộc đời này đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, thật sự đã không rung động nữa, cho nên ngươi đừng mong ta sẽ mềm lòng.
Ý tứ của những lời này đã vô cùng rõ ràng.
Nếu như Trần Trường Sinh còn không nhận thua, hắn tuyệt không sợ đem Trần Trường Sinh tự mình trảm dưới kiếm.
Trần Trường Sinh không nhận thua, ngay cả nói cũng không nói một lời, vẫn duy trì trầm mặc.
Hắn giơ tay phải lên, đoản kiếm để ngang trước mắt, mảnh bùn khẽ rơi xuống, hàn quang dần nồng nặc.
Thương Hành Chu hiểu được lựa chọn của hắn, hướng hắn đi tới.
Một dấu chân vô cùng rõ ràng xuất hiện trên sàn nhà.
Mỗi cái dấu chân đều sáng lên, sau đó bốc cháy.
Tầng mây tản đi còn lại bầu trời xanh, mặt trời vô cùng sáng ngời, chiếu vào Quốc Giáo học viện.
Phong Lâm các lóng lánh chói mắt, tựa như thật sự đang thiêu đốt, phía ngoài cây phong theo gió lay động, giống như dâng lên ngọn lửa.
Đây là máu sau vô số năm thiêu đốt mà thành lửa, tản ra mùi khét nhàn nhạt, tự có một loại cảm giác lừng lẫy nghiêm nghị.
Huyết hỏa đem thân ảnh của Thương Hành Chu chiếu rọi cao lớn đến dị thường, phảng phất như thần ma.
Đây chính là hắn khi còn sống, cũng là Vương Chi Sách, Đường lão thái gia đám người khi còn sống.
Bọn họ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ lý niệm cùng kiên trì của mình.
Từng tiếng tiếu vang.
Phong Lâm các cuồng phong gào thét.
Cây phong lay động càng thêm kịch liệt, phảng phất ngọn lửa đang bắn lên, muốn đốt cháy tới tận thiên khung.
Thương Hành Chu hai tay cầm kiếm chém xuống, mang theo một đạo huyết hỏa.
Huyết hỏa cực xinh đẹp, thân ảnh của hắn lại rất âm lãnh, hai bên tương xứng, lộ vẻ tiên minh vô kể.
Oanh một tiếng nổ vang, huyết hỏa tóe ra thành vô số tia lửa, khiêu vũ khắp trong Phong Lâm các, đốt cháy sàn nhà cùng lang trụ.
Đoản kiếm phá cửa sổ bay đi, Trần Trường Sinh lùi lại hơn mười bước, phun ra một ngụm tiên huyết.
Thương Hành Chu nâng kiếm, lần nữa đi về phía hắn.
Trần Trường Sinh thần sắc không thấy bất kỳ vẻ bối rối nào.
Hắn đối với Thương Hành Chu nói: Nhận thua đi, sư phụ.
Từ thời điểm ban đầu, hắn đã bắt đầu nói những lời này.
Ở trong hồ nước, ở trước Tàng Thư Lâu, ở rất nhiều địa phương, mỗi lần hắn nhặt lên một thanh kiếm, sẽ nói một câu như vậy.
Sau đó, kiếm này sẽ bị Thương Hành Chu chém bay.
Hiện tại, thanh kiếm cuối cùng của hắn cũng không còn nữa, nhưng vẫn nói lời như vậy.
Thương Hành Chu thần sắc không có toát ra vẻ đùa cợt, cũng không có vẻ khó hiểu.
Thoạt nhìn, hắn biết sự tự tin của Trần Trường Sinh đến từ nơi nào.
Trần Trường Sinh giơ tay phải lên.
Nơi đó trừ không khí còn có ánh lửa, không có thứ gì cả.
Chẳng lẽ hắn còn có thể từ không trung biến ra một thanh kiếm ư?
Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên thanh âm không khí bị cắt.
Xuy, một đạo hàn quang xuyên qua cửa sổ, sau đó biến mất.
Thanh đoản kiếm trở lại trong tay của Trần Trường Sinh.
Ngay sau đó, vô số tiếng xé gió ở các nơi trong Quốc Giáo học viện không ngừng vang lên.
Thanh âm kia phi thường bén nhọn, tự nhiên có một loại cảm giác sắc bén.
Tiếng xé gió càng ngày càng dày đặc, tựa như mưa sa, nhưng có lẽ càng giống mưa tên.
Vô số đạo kiếm quang, từ đáy mai, từ trong cây, từ trong nước sáng lên.
Lão mai bị chặt đứt chỉnh tề, nhìn qua giống như lư hương đã thiêu đốt ba ngày ba đêm.
Trên cổ thụ đứt rời xuất hiện mười lỗ thủng, thật giống như ống tiêu mà thiên thần sử dụng.
Trong hồ nước nổi lên vô số rung động, phảng phất mấy trăm con cá chép mập mạp đang từ đáy bùn hôi thối giãy dụa bơi lên mặt nước.
Đây là kiếm bị Đường Tam Thập Lục giấu ở Quốc Giáo học viện.
Đây là kiếm bị Trần Trường Sinh theo thứ tự tìm được.
Đây là kiếm bị Thương Hành Chu đánh văng đi.
Phá không mà lên.
Hướng Phong Lâm các bay đi.
Hơn mười thanh kiếm đi tới bên người của Trần Trường Sinh.
Thương Hành Chu nhìn hắn nói: Không đủ.
Trần Trường Sinh ngón tay khẽ chọc đoản kiếm.
Một tiếng kiếm ngân thanh thúy lan tỏa ra bốn phía, mang theo hơn mười đạo kiếm ý trong trẻo lạnh lùng mà tinh khiết chí cực.
Ba một tiếng vang nhỏ, đạo kế của Thương Hành Chu bị chặt đứt.
Chiếc ô mộc kế nhìn như tầm thường lúc này đã gãy ra, tuyệt đối không tầm thường.
Vô số đạo hàn quang từ bên trong dâng lên, tựa như đại giang sông lớn, cảm giác như đang bay múa reo hò.
Cuồng phong gào thét, cây phong lay động bị cắt vỡ vụn, vũ điệu thành mảnh vụn màu đỏ bay khắp bốn phương.
Lầu các mái cong bị chém ra vô số vết rách, tường cùng trụ màu đỏ bị cắt thành nhiều vệt loang lổ.
Ngọn lửa dù từ mặt trời thiêu đốt mà tới, cũng cần bám vào một sự vật khách quan.
Sự vật đã không còn, lầu cao sắp đổ, huyết hỏa làm sao còn có thể dâng lên?
Ngọn lửa hướng thiên không lao tới dần dần biến mất, màu sắc cũng dần dần phai nhạt, cho đến cuối cùng biến mất thành hư vô.
Ánh mặt trời rơi vào trong Phong Lâm các đã tàn phá.
Mấy ngàn thanh kiếm lẳng lặng huyền phù bốn phía Trần Trường Sinh.
Kiếm ý trong trẻo lạnh lùng mà kinh khủng chất đầy thiên địa.
Những kiếm ý này mơ hồ có trận ý tương liên, lưu động lui tới, sinh sôi không ngừng, làm cho người ta cảm giác không cách nào đánh bại.
Trần Trường Sinh nhìn Thương Hành Chu, hỏi: Hiện tại đã đủ chưa?
/1191
|