Tuần Mai nhìn Trần Trường Sinh lắc đầu nói: Chẳng qua chân nguyên của ngươi yếu như thế, lại có thể đạt được thủ bảng thủ danh? Thật là đời sau không bằng đời trước.
Tất cả mọi người đều biết, đại triêu thí năm nay chính là đại niên, so với những năm trước đây cạnh tranh càng thêm kịch liệt, Trần Trường Sinh không có phản ứng gì, nhưng Đường Tam Thập Lục lại để ý .
Cho dù để Thiên Cơ các tới phê bình, đại triêu thí năm nay cũng sẽ mạnh hơn đại triêu thí của ngài năm đó. Hắn nói.
Vẻ mặt Tuần Mai bỗng nhiên trở nên có chút tịch liêu, nói: Ta không biết năm nay có người nào tham gia, nhưng ta năm ấy... có hai người không tham gia.
Đường Tam Thập Lục giật mình, nhớ tới hai cái tên đã từng cùng Tuần Mai nổi danh, không thể không thừa nhận câu nói này có đạo lý .
Nếu như hai người kia tới tham gia lần đó, như vậy cho dù Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung tới, đại triêu thí năm nay cũng không cách nào đánh đồng với năm đó.
Nói xong câu đó, cảm xúc của Tuần Mai rõ ràng có chút ba động, không hề để ý tới ba tên thiếu niên, đi tới trên một tảng đá trong viện ngồi xuống, nhìn Thiên Thư lăng bắt đầu ngây người.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng vị tiền bối này, sinh ra cảm khái. Thời điểm ban ngày, Đường Tam Thập Lục đã nói với hắn, có người tu đạo sẽ ở Thiên Thư lăng xem bia nhiều năm, không ngờ nhanh như vậy đã thấy một người, chẳng qua người này ở Thiên Thư lăng xem bia ba mươi bảy năm, một bước không rời, tất nhiên có ẩn tình.
Vừa nghĩ tới đây, hắn cảm thấy thân ảnh vị tiền bối này có vẻ thê lương, không đành lòng quấy rầy hắn nữa, đưa tay ngăn cản Đường Tam Thập Lục muốn tiếp tục đặt câu hỏi.
Đường Tam Thập Lục hơi ngạc nhiên hỏi: Tại sao?
Trần Trường Sinh nhìn hắn thật tình hỏi: Ăn chưa?
Đường Tam Thập Lục lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất, cảm giác đói bụng như thủy triều ập tới, ôm bụng cười suy yếu nói: Chưa.
Trần Trường Sinh dẫn hắn vào bên trong nhà, đem thức ăn còn dư bưng ra ngoài, lại dùng chén trà xới cơm thừa, nói: Rau cỏ không còn, chấp nhận chịu đựng một chút.
Thứ này có thể ăn sao? Thứ này có thể ăn sao? Chấp nhận là sao a? Rau cỏ không có , ngươi để cho ta dùng lá trà để thay sao? Chuyện này có thể là một chút hay sao?
Đường Tam Thập Lục cầm đũa gẩy gẩy một lá trà đã bị ngâm thành màu đen, căm tức nói.
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, mượn tinh quang tìm ngọn đèn, cẩn thận đánh lửa đốt đèn, ánh đèn mập mờ chiếu sáng bên trong nhà.
Bên cạnh bàn cũng được chiếu sáng, Đường Tam Thập Lục cắm đầu vào chén cơm, không ngừng ăn, trước chén đã có một đống xương cá.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh không nhịn được nghĩ đến, nếu để cho các thiếu nữ ái mộ Đường Tam Thập Lục trong học viện ở kinh đô thấy bộ dạng ăn cơm của hắn, không biết nghĩ như thế nào?
Chiết Tụ tự nhiên sẽ không nhìn Đường Tam Thập Lục ăn cơm, hắn nhìn Tuần Mai ngồi ở trên tảng đá ngoài phòng, nói: Không ngờ tin đồn là thật.
Trần Trường Sinh nói: Nghe Đường Tam Thập Lục nói, Thiên Thư lăng cũng không thiếu người như vậy.
Đường Tam Thập Lục đang bận rộn tranh thủ thời gian, ngẩng đầu nói một câu: Nhưng người nổi danh như Tuần Mai cũng không nhiều.
Chiết Tụ nói: Rất nhiều người cho là hắn đã chết ... Ở Thiên Thư lăng xem bia ba mươi mấy năm, thật sự khó có thể tưởng tượng.
Đường Tam Thập Lục dưới cái nhìn của Trần Trường Sinh, có chút bối rối từ trong tay áo lấy ra khăn tay, cẩn thận lau miệng, nói: Hắn không nỡ đi ra ngoài.
Chiết Tụ nghĩ tới chút ít chuyện xưa năm đó, lắc đầu nói: Bản thân ta cảm thấy hắn không dám đi ra ngoài.
Đường Tam Thập Lục ngây người, lắc đầu nói: Nói như thế không ổn, tối đa cũng chính là ngại đi ra ngoài.
Không nỡ, không dám, ngại, đều không phải là từ dễ nghe.
Trần Trường Sinh có chút kinh ngạc, nghĩ thầm vị tiền bối tên là Tuần Mai kia nếu là đại triêu thí thủ bảng thủ danh ba mươi bảy năm trước, tất nhiên bất phàm, sao lại nhận được đánh giá như thế?
Tuần Mai tiền bối nổi danh nhất chính là ý chí tu hành vô cùng kiên nghị, năm đó thời điểm hắn bảy tuổi, ở trong tuyết trước cửa nhà Vân Sơn tiên sinh đứng ba ngày ba đêm, mới có thể được thu vào môn hạ.
Đường Tam Thập Lục nói: Đạp Tuyết Tuần Mai bốn chữ này chính là vì vậy mà có.
Trần Trường Sinh hỏi: Vân Sơn tiên sinh?
Vân Sơn tiên sinh là lão sư của Mao Thu Vũ viện trưởng.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh nói: Ngươi không tính sai, Tuần Mai chính là tiểu sư đệ của Mao viện trưởng.
Mao Thu Vũ là cường giả khắp nơi đều biết hiện nay, tiểu sư đệ của hắn có thể tưởng tượng chính là nhân vật tầm cỡ đến mức nào. Hơn nữa chữ tiểu trong tiểu sư đệ bản thân đã đại biểu ý nghĩa nào đó —— tiểu sư đệ tất nhiên là quan môn đệ tử, mà chỉ có những người thiên phú cực kỳ ưu dị, mới có thể được một cái tông phái hoặc là học viện thu làm quan môn đệ tử.
Tỷ như vị Tiểu sư thúc truyền kỳ kia của Ly sơn, vừa tỷ như Thất Gian hiện tại.
Tuần Mai chính là học sinh xuất sắc nhất Thiên Đạo viện năm đó, địa vị so với Trang Hoán Vũ hiện nay ở Thiên Đạo viện không biết cao hơn bao nhiêu lần, ai, nói vậy chúng ta có nên lên Thiên Thư lăng gọi Trang Hoán Vũ tới không? Tuần Mai là đại tiền bối Thiên Đạo viện của hắn, xem hắn dập đầu với Tuần Mai, thật là chuyện vô cùng tốt, còn nói trở lại, nếu như ta không phải đã vào Quốc Giáo học viện, mới vừa rồi chẳng phải cũng muốn dập đầu? Thật là chuyện vô cùng hiểm nguy. Đường Tam Thập Lục cười lớn nói, lại phát hiện Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ cũng không có ý tứ nói tiếp , không khỏi sầu não nói: Người không thú vị như các ngươi, thế gian có một đã đủ chán lắm rồi, làm sao hết lần này tới lần khác lại có hai cái? Làm sao hết lần này tới lần khác hai người các ngươi lại gặp được nhau? Thật là khiến người ta phiền chán.
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, hỏi Chiết Tụ: Tại sao Tuần Mai không dám ra khỏi Thiên Thư lăng?
Chiết Tụ chưa kịp nói chuyện, Đường Tam Thập Lục đã cướp lời nói: Ngươi coi như đã hỏi đúng người, nói như thế nào ta cũng đã ở Thiên Đạo viện quá nửa năm, đoạn chuyện cũ này rất rõ ràng. Năm đó Tuần Mai là kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, thiên phú rất kinh người, nhưng không may, trong bạn cùng lứa tuổi, có người so với thiên phú của hắn tốt hơn, ưu tú hơn.
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói: Chuyện bất hạnh nhất cả đời này của Tuần Mai, chính là cùng Thiên Lương Vương Phá sống ở cùng thời đại, bắt đầu từ mười hai tuổi, bọn họ thường xuyên ở các loại tông phái tụ hội gặp nhau, tỷ thí đi tỷ thí lại không dưới trăm lần, mà mỗi lần cũng là Tuần Mai thua, mà tại Chử Thạch đại hội mỗi năm, Tuần Mai hẳn là thua liên tục ba trận.
Trải qua một năm sống ở kinh đô, Trần Trường Sinh vẫn còn có chút cô lậu quả văn, nhưng hắn biết cái tên này, bởi vì cái tên này thật sự quá mức vang dội.
Ở trước Thu Sơn Quân, cái tên này vang dội nhất toàn bộ đại lục, cho đến hiện tại, cái tên này còn đang trên Tiêu Dao bảng, cao cao tại thượng.
Thiên Lương quận Vương Phá.
Sau đó hắn chú ý tới, lúc Đường Tam Thập Lục nhắc tới cái tên này , vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, rất cảnh giác. Hắn có chút không hiểu, mặc dù Thu Sơn Quân hiện tại đã đứng đầu Điểm Kim bảng, cùng Vương Phá thành danh đã lâu trong Tiêu Dao bảng còn có một đoạn cự ly rất xa, thấy thế nào, Đường Tam Thập Lục cũng không thể cùng Vương Phá có bất cứ vấn đề gì.
Người có thiên phú hơn người, ý chí kiên nghị, vừa gánh vác trọng vọng của Thiên Đạo viện như Tuần Mai, làm sao có thể cam tâm cả đời sống dưới ám ảnh của Vương Phá? Hắn vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo ba mươi bảy năm, thủy chung không chịu đi ra ngoài, chính là muốn ở nơi này ngộ ra thiên đạo chi nghĩa chân chính, sau đó chiến thắng Vương Phá.
Đường Tam Thập Lục nhìn thoáng qua ngoài phòng, nói: Bây giờ nghĩ lại, Thiên Lương Vương Phá đã thành tâm chướng của hắn, hắn một ngày không thể tin mình có thể chiến thắng đối phương, sẽ một ngày không dám rời khỏi Thiên Thư lăng, không nỡ không dám ngại... Đều là đúng, bởi vì hắn biết rõ, ngày hắn đi ra Thiên Thư lăng, Vương Phá nhất định sẽ ở bên ngoài.
Trần Trường Sinh đứng dậy đi tới cửa, nhìn trung niên nam nhân dáng vẻ hào sảng dưới ánh sao, tâm tình có chút phức tạp.
Không cách nào đi ra khỏi Thiên Thư lăng, bởi vì không có dũng khí đối mặt thế giới ngoài lăng hoặc là nói người kia sao? Hắn không nghĩ như vậy, thiếu niên từng kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, không thể nào thiếu hụt dũng khí, ít nhất đối mặt kẻ địch trong đời của hắn Vương Phá sẽ không thiếu hụt dũng khí, nếu không năm đó cũng không thể chiến hơn trăm trận, như vậy đến tột cùng tại sao hắn không dám đi ra khỏi Thiên Thư lăng?
Rời đi có đôi khi đồng nghĩa vĩnh biệt, Tuần Mai không dám rời khỏi Thiên Thư lăng bởi vì hắn sợ mất đi Thiên Thư lăng. Từ thanh xuân đến trung niên, suốt ba mươi bảy năm, toàn bộ giao cho nơi này, Thiên Thư lăng để cho hắn trở nên mạnh hơn, mà càng như thế, hắn càng không dám rời đi.
Như Đường Tam Thập Lục ban ngày đã nói, đối với người tu đạo mà nói, Thiên Thư lăng tựa như một bình rượu ngon, càng uống càng say, càng say càng muốn uống, đối mặt một bình rượu ngon như vậy, đến tột cùng uống bao nhiêu mới đủ, là say không muốn tỉnh, hay là bỏ qua đi tiếp, là khảo nghiệm đối với mỗi người, còn đối với Tuần Mai mà nói, bởi vì đạo ám ảnh đến từ Thiên Lương quận, loại lựa chọn này càng thêm gian nan.
Chẳng qua Tuần Mai thiên phú hơn người, lại ở Thiên Thư lăng xem bia khổ tu ba mươi bảy năm, thực lực cảnh giới bây giờ sẽ mạnh tới trình độ nào? Hắn đã mạnh mẽ như vậy, nhưng vẫn không có tự tin có thể chiến thắng đối thủ ngoài Thiên Thư lăng, như vậy Thiên Lương Vương Phá sẽ mạnh đến trình độ nào?
Nhưng là, đây cuối cùng là vấn đề muốn giải quyết. Đường Tam Thập Lục nói, ngày hắn đi ra khỏi Thiên Thư lăng, Vương Phá nhất định sẽ ở bên ngoài, cũng không phải nói Vương Phá thật sẽ ở ngoài Thiên Thư lăng chờ hắn, mà là nói hắn ra khỏi Thiên Thư lăng sẽ phải đi tìm Vương Phá, như thế mới có thể cho cuộc sống của mình, cho ba mươi bảy năm xem bia một câu trả lời thỏa đáng.
Trong rừng cây ngoài Thiên Thư lăng sinh ra một trận gió mát, cuồn cuộn cuốn đi lá rụng trên mặt đất, phất động lá non xanh tươi trên cây, phát ra thanh âm ào ào như mưa. Chỉ có một cơn gió mát, nhưng nổi lên ở hai phương hướng, lá rụng lá non bị cuốn tới trong rừng, lốc xoáy mà lên, giống như thác nước chảy ngược, đem tinh không trên bầu trời đêm giáng xuống cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Lưỡng Tụ Thanh Phong Mao Thu Vũ, xuất hiện nơi này, hắn nhìn về một gốc cây hòe , vẻ mặt phức tạp nói: Hai mươi năm trước ta từng mời ngươi tới kinh đô khuyên hắn đi ra ngoài, nhưng ngươi không tới.
Dưới cây hòe có một người đang đứng, nhìn còn rất trẻ tuổi, giữa lông mày có chút sương ý, áo giặt vô cùng sạch, tóc đen cũng buộc vô cùng chặt, nhưng chẳng biết tại sao, làm cho người ta cảm thấy keo kiệt, giống như một vị thiếu niên công tử bởi vì gia đình phá sản, sau đó ở khách sạn làm tiên sinh tính sổ ba năm.
Chính hắn không muốn ra, như vậy không có ai có thể khuyên hắn đi ra ngoài. Người này nhìn Thiên Thư lăng trong màn đêm nói.
Mao Thu Vũ nói: Vì sao hôm nay ngươi lại đến?
Người kia nói: Không biết tại sao, ta cảm thấy tối nay hắn sẽ ra ngoài, cho nên ta tới chờ hắn.
Tất cả mọi người đều biết, đại triêu thí năm nay chính là đại niên, so với những năm trước đây cạnh tranh càng thêm kịch liệt, Trần Trường Sinh không có phản ứng gì, nhưng Đường Tam Thập Lục lại để ý .
Cho dù để Thiên Cơ các tới phê bình, đại triêu thí năm nay cũng sẽ mạnh hơn đại triêu thí của ngài năm đó. Hắn nói.
Vẻ mặt Tuần Mai bỗng nhiên trở nên có chút tịch liêu, nói: Ta không biết năm nay có người nào tham gia, nhưng ta năm ấy... có hai người không tham gia.
Đường Tam Thập Lục giật mình, nhớ tới hai cái tên đã từng cùng Tuần Mai nổi danh, không thể không thừa nhận câu nói này có đạo lý .
Nếu như hai người kia tới tham gia lần đó, như vậy cho dù Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung tới, đại triêu thí năm nay cũng không cách nào đánh đồng với năm đó.
Nói xong câu đó, cảm xúc của Tuần Mai rõ ràng có chút ba động, không hề để ý tới ba tên thiếu niên, đi tới trên một tảng đá trong viện ngồi xuống, nhìn Thiên Thư lăng bắt đầu ngây người.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng vị tiền bối này, sinh ra cảm khái. Thời điểm ban ngày, Đường Tam Thập Lục đã nói với hắn, có người tu đạo sẽ ở Thiên Thư lăng xem bia nhiều năm, không ngờ nhanh như vậy đã thấy một người, chẳng qua người này ở Thiên Thư lăng xem bia ba mươi bảy năm, một bước không rời, tất nhiên có ẩn tình.
Vừa nghĩ tới đây, hắn cảm thấy thân ảnh vị tiền bối này có vẻ thê lương, không đành lòng quấy rầy hắn nữa, đưa tay ngăn cản Đường Tam Thập Lục muốn tiếp tục đặt câu hỏi.
Đường Tam Thập Lục hơi ngạc nhiên hỏi: Tại sao?
Trần Trường Sinh nhìn hắn thật tình hỏi: Ăn chưa?
Đường Tam Thập Lục lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất, cảm giác đói bụng như thủy triều ập tới, ôm bụng cười suy yếu nói: Chưa.
Trần Trường Sinh dẫn hắn vào bên trong nhà, đem thức ăn còn dư bưng ra ngoài, lại dùng chén trà xới cơm thừa, nói: Rau cỏ không còn, chấp nhận chịu đựng một chút.
Thứ này có thể ăn sao? Thứ này có thể ăn sao? Chấp nhận là sao a? Rau cỏ không có , ngươi để cho ta dùng lá trà để thay sao? Chuyện này có thể là một chút hay sao?
Đường Tam Thập Lục cầm đũa gẩy gẩy một lá trà đã bị ngâm thành màu đen, căm tức nói.
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, mượn tinh quang tìm ngọn đèn, cẩn thận đánh lửa đốt đèn, ánh đèn mập mờ chiếu sáng bên trong nhà.
Bên cạnh bàn cũng được chiếu sáng, Đường Tam Thập Lục cắm đầu vào chén cơm, không ngừng ăn, trước chén đã có một đống xương cá.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh không nhịn được nghĩ đến, nếu để cho các thiếu nữ ái mộ Đường Tam Thập Lục trong học viện ở kinh đô thấy bộ dạng ăn cơm của hắn, không biết nghĩ như thế nào?
Chiết Tụ tự nhiên sẽ không nhìn Đường Tam Thập Lục ăn cơm, hắn nhìn Tuần Mai ngồi ở trên tảng đá ngoài phòng, nói: Không ngờ tin đồn là thật.
Trần Trường Sinh nói: Nghe Đường Tam Thập Lục nói, Thiên Thư lăng cũng không thiếu người như vậy.
Đường Tam Thập Lục đang bận rộn tranh thủ thời gian, ngẩng đầu nói một câu: Nhưng người nổi danh như Tuần Mai cũng không nhiều.
Chiết Tụ nói: Rất nhiều người cho là hắn đã chết ... Ở Thiên Thư lăng xem bia ba mươi mấy năm, thật sự khó có thể tưởng tượng.
Đường Tam Thập Lục dưới cái nhìn của Trần Trường Sinh, có chút bối rối từ trong tay áo lấy ra khăn tay, cẩn thận lau miệng, nói: Hắn không nỡ đi ra ngoài.
Chiết Tụ nghĩ tới chút ít chuyện xưa năm đó, lắc đầu nói: Bản thân ta cảm thấy hắn không dám đi ra ngoài.
Đường Tam Thập Lục ngây người, lắc đầu nói: Nói như thế không ổn, tối đa cũng chính là ngại đi ra ngoài.
Không nỡ, không dám, ngại, đều không phải là từ dễ nghe.
Trần Trường Sinh có chút kinh ngạc, nghĩ thầm vị tiền bối tên là Tuần Mai kia nếu là đại triêu thí thủ bảng thủ danh ba mươi bảy năm trước, tất nhiên bất phàm, sao lại nhận được đánh giá như thế?
Tuần Mai tiền bối nổi danh nhất chính là ý chí tu hành vô cùng kiên nghị, năm đó thời điểm hắn bảy tuổi, ở trong tuyết trước cửa nhà Vân Sơn tiên sinh đứng ba ngày ba đêm, mới có thể được thu vào môn hạ.
Đường Tam Thập Lục nói: Đạp Tuyết Tuần Mai bốn chữ này chính là vì vậy mà có.
Trần Trường Sinh hỏi: Vân Sơn tiên sinh?
Vân Sơn tiên sinh là lão sư của Mao Thu Vũ viện trưởng.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh nói: Ngươi không tính sai, Tuần Mai chính là tiểu sư đệ của Mao viện trưởng.
Mao Thu Vũ là cường giả khắp nơi đều biết hiện nay, tiểu sư đệ của hắn có thể tưởng tượng chính là nhân vật tầm cỡ đến mức nào. Hơn nữa chữ tiểu trong tiểu sư đệ bản thân đã đại biểu ý nghĩa nào đó —— tiểu sư đệ tất nhiên là quan môn đệ tử, mà chỉ có những người thiên phú cực kỳ ưu dị, mới có thể được một cái tông phái hoặc là học viện thu làm quan môn đệ tử.
Tỷ như vị Tiểu sư thúc truyền kỳ kia của Ly sơn, vừa tỷ như Thất Gian hiện tại.
Tuần Mai chính là học sinh xuất sắc nhất Thiên Đạo viện năm đó, địa vị so với Trang Hoán Vũ hiện nay ở Thiên Đạo viện không biết cao hơn bao nhiêu lần, ai, nói vậy chúng ta có nên lên Thiên Thư lăng gọi Trang Hoán Vũ tới không? Tuần Mai là đại tiền bối Thiên Đạo viện của hắn, xem hắn dập đầu với Tuần Mai, thật là chuyện vô cùng tốt, còn nói trở lại, nếu như ta không phải đã vào Quốc Giáo học viện, mới vừa rồi chẳng phải cũng muốn dập đầu? Thật là chuyện vô cùng hiểm nguy. Đường Tam Thập Lục cười lớn nói, lại phát hiện Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ cũng không có ý tứ nói tiếp , không khỏi sầu não nói: Người không thú vị như các ngươi, thế gian có một đã đủ chán lắm rồi, làm sao hết lần này tới lần khác lại có hai cái? Làm sao hết lần này tới lần khác hai người các ngươi lại gặp được nhau? Thật là khiến người ta phiền chán.
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, hỏi Chiết Tụ: Tại sao Tuần Mai không dám ra khỏi Thiên Thư lăng?
Chiết Tụ chưa kịp nói chuyện, Đường Tam Thập Lục đã cướp lời nói: Ngươi coi như đã hỏi đúng người, nói như thế nào ta cũng đã ở Thiên Đạo viện quá nửa năm, đoạn chuyện cũ này rất rõ ràng. Năm đó Tuần Mai là kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, thiên phú rất kinh người, nhưng không may, trong bạn cùng lứa tuổi, có người so với thiên phú của hắn tốt hơn, ưu tú hơn.
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói: Chuyện bất hạnh nhất cả đời này của Tuần Mai, chính là cùng Thiên Lương Vương Phá sống ở cùng thời đại, bắt đầu từ mười hai tuổi, bọn họ thường xuyên ở các loại tông phái tụ hội gặp nhau, tỷ thí đi tỷ thí lại không dưới trăm lần, mà mỗi lần cũng là Tuần Mai thua, mà tại Chử Thạch đại hội mỗi năm, Tuần Mai hẳn là thua liên tục ba trận.
Trải qua một năm sống ở kinh đô, Trần Trường Sinh vẫn còn có chút cô lậu quả văn, nhưng hắn biết cái tên này, bởi vì cái tên này thật sự quá mức vang dội.
Ở trước Thu Sơn Quân, cái tên này vang dội nhất toàn bộ đại lục, cho đến hiện tại, cái tên này còn đang trên Tiêu Dao bảng, cao cao tại thượng.
Thiên Lương quận Vương Phá.
Sau đó hắn chú ý tới, lúc Đường Tam Thập Lục nhắc tới cái tên này , vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, rất cảnh giác. Hắn có chút không hiểu, mặc dù Thu Sơn Quân hiện tại đã đứng đầu Điểm Kim bảng, cùng Vương Phá thành danh đã lâu trong Tiêu Dao bảng còn có một đoạn cự ly rất xa, thấy thế nào, Đường Tam Thập Lục cũng không thể cùng Vương Phá có bất cứ vấn đề gì.
Người có thiên phú hơn người, ý chí kiên nghị, vừa gánh vác trọng vọng của Thiên Đạo viện như Tuần Mai, làm sao có thể cam tâm cả đời sống dưới ám ảnh của Vương Phá? Hắn vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo ba mươi bảy năm, thủy chung không chịu đi ra ngoài, chính là muốn ở nơi này ngộ ra thiên đạo chi nghĩa chân chính, sau đó chiến thắng Vương Phá.
Đường Tam Thập Lục nhìn thoáng qua ngoài phòng, nói: Bây giờ nghĩ lại, Thiên Lương Vương Phá đã thành tâm chướng của hắn, hắn một ngày không thể tin mình có thể chiến thắng đối phương, sẽ một ngày không dám rời khỏi Thiên Thư lăng, không nỡ không dám ngại... Đều là đúng, bởi vì hắn biết rõ, ngày hắn đi ra Thiên Thư lăng, Vương Phá nhất định sẽ ở bên ngoài.
Trần Trường Sinh đứng dậy đi tới cửa, nhìn trung niên nam nhân dáng vẻ hào sảng dưới ánh sao, tâm tình có chút phức tạp.
Không cách nào đi ra khỏi Thiên Thư lăng, bởi vì không có dũng khí đối mặt thế giới ngoài lăng hoặc là nói người kia sao? Hắn không nghĩ như vậy, thiếu niên từng kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, không thể nào thiếu hụt dũng khí, ít nhất đối mặt kẻ địch trong đời của hắn Vương Phá sẽ không thiếu hụt dũng khí, nếu không năm đó cũng không thể chiến hơn trăm trận, như vậy đến tột cùng tại sao hắn không dám đi ra khỏi Thiên Thư lăng?
Rời đi có đôi khi đồng nghĩa vĩnh biệt, Tuần Mai không dám rời khỏi Thiên Thư lăng bởi vì hắn sợ mất đi Thiên Thư lăng. Từ thanh xuân đến trung niên, suốt ba mươi bảy năm, toàn bộ giao cho nơi này, Thiên Thư lăng để cho hắn trở nên mạnh hơn, mà càng như thế, hắn càng không dám rời đi.
Như Đường Tam Thập Lục ban ngày đã nói, đối với người tu đạo mà nói, Thiên Thư lăng tựa như một bình rượu ngon, càng uống càng say, càng say càng muốn uống, đối mặt một bình rượu ngon như vậy, đến tột cùng uống bao nhiêu mới đủ, là say không muốn tỉnh, hay là bỏ qua đi tiếp, là khảo nghiệm đối với mỗi người, còn đối với Tuần Mai mà nói, bởi vì đạo ám ảnh đến từ Thiên Lương quận, loại lựa chọn này càng thêm gian nan.
Chẳng qua Tuần Mai thiên phú hơn người, lại ở Thiên Thư lăng xem bia khổ tu ba mươi bảy năm, thực lực cảnh giới bây giờ sẽ mạnh tới trình độ nào? Hắn đã mạnh mẽ như vậy, nhưng vẫn không có tự tin có thể chiến thắng đối thủ ngoài Thiên Thư lăng, như vậy Thiên Lương Vương Phá sẽ mạnh đến trình độ nào?
Nhưng là, đây cuối cùng là vấn đề muốn giải quyết. Đường Tam Thập Lục nói, ngày hắn đi ra khỏi Thiên Thư lăng, Vương Phá nhất định sẽ ở bên ngoài, cũng không phải nói Vương Phá thật sẽ ở ngoài Thiên Thư lăng chờ hắn, mà là nói hắn ra khỏi Thiên Thư lăng sẽ phải đi tìm Vương Phá, như thế mới có thể cho cuộc sống của mình, cho ba mươi bảy năm xem bia một câu trả lời thỏa đáng.
Trong rừng cây ngoài Thiên Thư lăng sinh ra một trận gió mát, cuồn cuộn cuốn đi lá rụng trên mặt đất, phất động lá non xanh tươi trên cây, phát ra thanh âm ào ào như mưa. Chỉ có một cơn gió mát, nhưng nổi lên ở hai phương hướng, lá rụng lá non bị cuốn tới trong rừng, lốc xoáy mà lên, giống như thác nước chảy ngược, đem tinh không trên bầu trời đêm giáng xuống cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Lưỡng Tụ Thanh Phong Mao Thu Vũ, xuất hiện nơi này, hắn nhìn về một gốc cây hòe , vẻ mặt phức tạp nói: Hai mươi năm trước ta từng mời ngươi tới kinh đô khuyên hắn đi ra ngoài, nhưng ngươi không tới.
Dưới cây hòe có một người đang đứng, nhìn còn rất trẻ tuổi, giữa lông mày có chút sương ý, áo giặt vô cùng sạch, tóc đen cũng buộc vô cùng chặt, nhưng chẳng biết tại sao, làm cho người ta cảm thấy keo kiệt, giống như một vị thiếu niên công tử bởi vì gia đình phá sản, sau đó ở khách sạn làm tiên sinh tính sổ ba năm.
Chính hắn không muốn ra, như vậy không có ai có thể khuyên hắn đi ra ngoài. Người này nhìn Thiên Thư lăng trong màn đêm nói.
Mao Thu Vũ nói: Vì sao hôm nay ngươi lại đến?
Người kia nói: Không biết tại sao, ta cảm thấy tối nay hắn sẽ ra ngoài, cho nên ta tới chờ hắn.
/1191
|