Trần Trường Sinh kể xong câu chuyện này.
Chốc lát an tĩnh, bốn phía bia lư vang lên nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn Kỷ Tấn trở nên có chút phức tạp. Lúc trước vị tiền bối này lớn tiếng quát hỏi, từ xưa đến nay, Chiếu Tình bi vô số cách giải, có cách nào nằm ngoài chính đạo, lúc này xem ra, phương pháp Ngụy Quốc Công năm đó giải thiên thư bia cùng giải pháp huyền môn chính tông hoàn toàn khác biệt, vậy nên ứng đối như nào?
Kỷ Tấn lúc này cũng nghĩ tới truyền thuyết Ngụy Quốc Công xem bia, sắc mặt trở nên rất khó coi —— hắn không có cách nào phủ nhận truyền thuyết này tồn tại, sách sử mặc dù không ghi lại, nhưng Thiên Thư lăng có thực lục, hắn thân là bia thị giả từng tận mắt nhìn thấy, Ngụy Quốc chính là giải thiên thư bia thành luật, cho nên sau đó mới có thể cuối cùng cả đời thờ phụng Chu luật, khổ gián quân vương, sẽ thành nhất đại tránh thần. Chẳng qua hắn như thế nào nguyện ý bị một vãn bối thuyết phục, trầm giọng nói: Ngụy Quốc Công năm đó xem đường nét bi văn mà minh chính luật, vẫn là xem hình mà thành ý, xem ý mà động thần thức.
Mọi người nghe vậy hơi có xôn xao, mấy tên thí sinh tuổi trẻ đứng ở phía sau lắc đầu, nghĩ thầm hai chữ Hình Ý của ba loại pháp môn giải bia chủ lưu trong huyền môn chính tông, cùng hai chữ Hình Ý trong những lời này không giống nhau, Ngụy Quốc Công cả đời chưa từng tu hành, chỉ có đảm lược, lấy đâu ra thần thức, lời ấy của Kỷ Tấn tiền bối không khỏi quá mức cưỡng từ đoạt lý.
Thấy phản ứng của mọi người, Kỷ Tấn lại càng tức giận, nhưng không đợi hắn nói cái gì, thanh âm của Cẩu Hàn Thực lại vang lên.
Ta cũng nghĩ tới một câu chuyện. Câu chuyện này ghi lại trong Quy Nguyên tiểu thuật, không có bên trong Đạo Tàng danh lục, khi còn bé ta đọc qua một lần, nếu như không phải Trần Trường Sinh nhắc tới Ngụy Quốc Công xem bia, ta cũng không nhớ tới, trong chuyện xưa nói tới thủ đại Đạo môn đứng đầu, từng hỏi đạo một vị tiều phu.
Mọi người ngơ ngẩn, Đạo môn đứng đầu đọt nhiên lại hỏi đạo tiều phu? Làm sao mình chưa từng nghe qua?
Cẩu Hàn Thực tiếp tục nói: Lúc đó thiên hạ không ngừng phân tranh, Đạo môn chưa ra đời, lại càng không phải Quốc Giáo, nhưng sơ đại Đạo môn đứng đầu đã là đại cường giả cực cao cảnh giới, từng mấy lần vào Thiên Thư lăng xem bia, cầu ngộ ra thiên đạo chân nghĩa, nhưng mỗi lần xem bia tuy có thành tựu, muốn đi lên đỉnh lăng, còn kém cự ly vô cùng xa. Ngày đó, Đạo môn đứng đầu ở phủ bia nhìn đỉnh lăng cảm khái cuộc sống tu đạo có hạn, cuộc đời này có thể khó khăn tiến thêm một bước, không ngờ lại thấy một vị tiều phu từ trên đỉnh lăng cõng củi đi xuống. Đạo môn đứng đầu rung động dị thường, nghĩ thầm chính mình không cách nào đi lên đỉnh lăng, mấy vị cường giả mạnh nhất đại lục cảnh giới tương tự như mình cũng không làm được, vì sao tiều phu rõ ràng không thể tu hành, hơn nữa tuổi già sức yếu, lại có thể đi lại tự nhiên trong Thiên Thư lăng?
Trước bia lư lần nữa an tĩnh, mọi người đều chú tâm vào câu chuyện chưa từng nghe được này, nghĩ thầm chẳng lẽ tiều phu kia mới thật sự là thiên đạo cường giả, thậm chí tiến vào cảnh giới Đại Tự Do trong truyền thuyết?
Đạo môn đứng đầu thành khẩn cầu giáo, vị tiều phu kia nói chính mình từ tổ tông bắt đầu đã đốn củi ở ngọn núi này mà sống, chẳng bao giờ lạc đường, Đạo môn đứng đầu đau khổ cầu đạo, liền hỏi làm sao có thể tìm được con đường trong lăng, tiều phu do dự thời gian rất lâu, đem Đạo môn đứng đầu mang tới trước bia, nói đường lên lăng đều ở trên tấm bia đá, ngươi cứ theo đó mà đi là được... Nói xong câu đó, tiều phu liền xuống núi.
Cẩu Hàn Thực ngừng lại, nói: Đạo môn đứng đầu ở trước tấm bia đá đau khổ suy tư mấy chục ngày đêm, nhưng thủy chung không cách nào tìm được con đường trong tấm bia đá, đột nhiên một đêm nào đó chợt hiểu ra, cười to ba tiếng, phất tay áo mà bay, rơi thẳng đỉnh lăng, lúc đó ngộ ra thiên đạo, khai sáng Đạo môn, nhưng mà cho đến tuổi già quy về tinh hải, hắn vẫn nhớ mãi không quên, vì sao tên tiều phu kia có thể ở trên thiên thư bia thấy được con đường, chính mình lại nhìn không thấy...
Câu chuyện này cũng đã hết.
Bốn phía bia lư yên lặng.
Kỷ Tấn sắc mặt khó coi nói: Không nói đến việc tiều phu ở bi văn nhìn thấy con đường dùng phương pháp gì, chỉ nói chuyện xưa này ghi trong Quy Nguyên tiểu thuật... Quy Nguyên tiểu thuật là loại sách gì, nếu không có trong Đạo Tàng danh lục, làm sao có thể tin? Chẳng lẽ ngươi tự bịa ra một câu chuyện, đã nghĩ chứng minh ta sai sao?
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: Quy Nguyên tiểu thuật chính là thủ đại Đạo môn đứng đầu trước khi trở về tinh hải trăm ngày nói chuyện ghi chép lại, sở dĩ không có trong Đạo Tàng danh lục, đó là bởi vì năm 1573 Quốc Giáo vừa lập, đời sau của thủ đại Đạo môn đứng đầu từng cố gắng phân liệt Đạo môn, bị định vào tội đại nghịch, phản tố tổ tiên, cho nên không cho ghi vào Đạo Tàng danh lục, nhưng vẫn là chính điển, hiện tại nguyên bổn hẳn là ở Ly cung, tùy thời có thể tìm đọc.
Cẩu Hàn Thực tỏ vẻ quả thật như thế, cùng Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Cũng là thanh niên đọc một lượt Đạo Tàng, có thể lẫn nhau đáp lại, cảm giác như vậy thật rất tốt. Trần Trường Sinh cùng Ly Sơn kiếm tông giải khai phiền toái thậm chí là ân oán, Cẩu Hàn Thực đối với hắn không có địch ý gì, Trần Trường Sinh cũng nhìn càng ngày càng thuận mắt, lý do rất lớn chính là những nguyên nhân này.
Thế nhân đều biết Cẩu Hàn Thực đọc một lượt Đạo Tàng, sau Thanh Đằng yến một đêm, danh tiếng Trần Trường Sinh giống như trước đọc một lượt Đạo Tàng cũng truyền bá cực kỳ rộng lớn, lúc này người trước kể chuyện, người sau bổ sung, đã nói rõ là ở Ly cung, tùy thời có thể tìm đọc, những người ở chỗ này tự nhiên rất tin tưởng không nghi ngờ, chỉ có sắc mặt Kỷ Tấn trở nên càng thêm khó coi, thậm chí có chút ít xanh mét .
Đủ rồi. Cùng với một thanh âm lạnh lùng, một vị bia thị giả đang mặc áo trắng đi tới nơi này .
Vị bia thị giả này tóc mai tràn đầy tóc trắng, nhìn tuổi hơi lớn, có thí sinh nhận ra hắn kinh hô nói: Niên Quang tiên sinh.
Trần Trường Sinh hỏi Cẩu Hàn Thực mới biết, Niên Quang tiên sinh này xuất thân từ Tông Tự sở, thuở nhỏ khổ tu, ở tu hành giới rất có danh vọng, chẳng qua chẳng biết tại sao, ở một năm đại triêu thí đạt được thứ tịch, tiến vào Thiên Thư lăng tuyên thệ thành một bia thị giả, không còn rời khỏi Thiên Thư lăng.
Niên Quang nhìn Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói: Vô luận Ngụy Quốc Công hay là tiều phu, cũng không phải người tu hành, mà các ngươi là người tu hành, xem bia như vậy là để vấn thiên đạo, không có ở luật pháp cùng tìm đường, Kỷ Tấn tiên sinh nói, cũng không phải không có đạo lý, dĩ nhiên, nếu các ngươi muốn kiên trì khai sáng một con đường mới, cũng là hành động có dũng khí, cũng không phải chuyện sai gì.
Nghe được câu này, mọi người mới biết được thì ra vị tiền bối đức cao vọng trọng này tới để hòa giải.
Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh hướng Niên Quang tiên sinh hành lễ, không nói gì nữa.
Niên Quang lại nhìn sang Kỷ Tấn, khẽ cau mày, mang theo chút ít thương tiếc cùng tức giận nói: Ban đầu ngươi chỉ dùng mấy năm, đã giải xong mười bảy tấm bia ở tiền lăng, cũng khen ngươi tâm tĩnh như nước, nhưng hôm nay thế nào? Cho dù sư môn thờ phụng chúng ta tu hành, sao có thể đem thời gian lãng phí vào tục sự ngoài lăng?
Kỷ Tấn sỉ nhục Trần Trường Sinh cũng không phải hoàn toàn bởi vì ngoài lăng nhờ vả, cũng bởi vì bản thân hắn cũng có chút tâm tình, thấy Niên Quang tự mình ra mặt, hắn dù không cam lòng, cũng biết không cách nào ở trong lời nói tìm lại thể diện, hờ hững nói: Quốc Giáo xem ra thật sự rất coi trọng người trẻ tuổi này, lại để cho ngươi có oán với Quốc Giáo học viện cũng phải ra mặt.
Niên Quang khẽ cau mày.
Kỷ Tấn nhìn Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, mặt không chút thay đổi nói: Ngôn ngữ chi tranh cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì, nói thiên hoa loạn trụy, cuối cùng có thể chẳng qua là một đống cứt chó, năm nay đại triêu thí bốn mươi bốn người vào lăng, bản thân ta muốn xem xem, đến tột cùng ai giải khai Chiếu Tình bi này trước, ai có thể giải khai nhiều tấm bia hơn.
Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh tối nay tới khêu đèn xem bia , vốn cũng không phải tới để miệng lưỡi chi tranh, hai người đối với việc người nào có thể giải thiên thư bia trước cũng không cảm thấy hứng thú, không có trả lời câu nói mang theo ý tứ hàm xúc khinh miệt khiêu khích rõ ràng của Kỷ Tấn, nhưng bọn hắn không nói lời nào, không có nghĩa là đồng bạn khác dễ dàng như vậy.
Trên sơn đạo truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo rồi lại cực kỳ khinh bạc.
Một trăm năm trước, Thánh Hậu nương nương thay tiên đế đi lên thần đạo tế thiên, thấy tấm bia đá trước Thiên Thư lăng có khắc những cái tên từ trước tới nay xem bia ngộ đạo nhanh nhất, cực kỳ không thích, cho là xem thiên thư bia vốn là khuy thiên đạo, định trước sau, viết thành bảng, tục tằng vô cùng, mới lệnh cho Chu Thông đại nhân tự mình chấp phủ, đem toàn bộ những cái tên trên bia đá đục đi. Không ngờ tối nay bên trong Thiên Thư lăng, thậm chí có người vẫn nhớ mãi không quên chuyện tục tằng năm đó, nói ẩu nói tả, chẳng lẽ là bất mãn đối với ý chỉ của nương nương năm đó? Hay là ngu muội ngoan cố không chịu nổi, không biết hành động này đang khinh nhờn Thiên Thư lăng hay sao?
Thế nhân đều biết đoạn chuyện cũ này. Nhưng nói thật, bảng xếp hạng trên tấm bia đá mặc dù đã bị hủy diệt, nhưng trong lòng tất cả những người tu hành, tấm bia đá này vẫn tồn tại, không người nào có thể quên được những cái tên hàng đầu trên bảng, tỷ như Chu Độc Phu, tỷ như Giáo Hoàng đại nhân, tỷ như Vương Chi Sách, Kỷ Tấn lúc trước nói như vậy, vốn là chuyện rất nhiều người để ý, chẳng qua trên sơn đạo người kia, căn bản không để ý tới những thứ này, đem ý chỉ của Thánh Hậu nương nương giơ lên cao cao, nói vô cùng đường hoàng, hẳn là làm cho người ta không phản bác được, lại càng không muốn nói tới ra mặt bác bỏ, ai dám chứ?
Nghe đạo thanh âm kia, Trần Trường Sinh lắc đầu, Cẩu Hàn Thực cũng nghe ra, nụ cười cứng lại. Hai người lui đến bên cạnh, biết nếu tên kia đã đến, nếu muốn khẩu chiến, nơi nào còn đến phiên chính mình.
Kỷ Tấn không biết người đến là ai, sắc mặt âm trầm đến vô cùng, tựa như muốn nhỏ nước, Chung Hội ba tên thư sinh Hòe viện cũng vô cùng phẫn nộ.
Trên nhánh cây, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, theo người trẻ tuổi kia trình diện, bỗng nhiên trở nên sáng lên, bởi vì trên đai lưng người trẻ tuổi kia khảm mấy chục viên bảo thạch danh quý, bởi vì trên chuôi kiếm trên thắt lưng của hắn cũng khảm bảo thạch, không ngừng lòe lòe sáng lên, tựa như khuôn mặt anh tuấn kia.
Thánh Nữ phong sư tỷ ánh mắt cũng sáng lên.
Đường Tam Thập Lục đến, nhìn Kỷ Tấn sắc mặt âm trầm nhíu mày nói: Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không có đạo lý? Vậy ngươi có muốn đi Đại Minh cung hỏi xem Thánh Hậu nương nương nghĩ thế nào hay không?
Niên Quang khẽ cau mày, có chút không vui trách mắng: Đủ rồi.
Vị bia thị giả tiền bối đức cao vọng trọng này, lúc trước nói một câu đủ rồi, Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh không nói thêm gì nữa, nhưng Đường Tam Thập Lục không phải người như thế, ngược lại hai hàng lông mày nhướng cao hơn chút ít, nói: Ngài cũng không cần phải xen vào, cũng không cần ở trước mặt ta thể hiện bối phận, nơi này là Thiên Thư lăng, không thể đánh, ta sợ ngươi gì chứ?
Niên Quang nghe vậy nghẹn lời.
Đường Tam Thập Lục lần nữa nhìn Kỷ Tấn, nói: Giống như trước, ngươi không thể đánh ta, càng không thể giết ta, ta chế nhạo ngươi mấy câu, ngươi có thể làm gì ta? Muốn tới mắng nhau một cuộc? Ta cũng không phải người cổ hủ như Trần Trường Sinh, cũng không phải là ngụy quân tử giảng phong độ như Cẩu Hàn Thực , nói đến mắng chửi người, ngươi thật không phải đối thủ của ta. Nếu như ngươi không cam lòng, chờ ta ngày mai xem bia ngộ đạo, ngươi có thể gọi đồ tử đồ tôn của ngươi ở bên cạnh ta khua chiêng gõ trống, xem xem có thể ảnh hưởng đến ta chút nào hay không, ngươi thật sự nghĩ ta không biết chuẩn bị đồ nhét lỗ tai hay sao?
Chốc lát an tĩnh, bốn phía bia lư vang lên nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn Kỷ Tấn trở nên có chút phức tạp. Lúc trước vị tiền bối này lớn tiếng quát hỏi, từ xưa đến nay, Chiếu Tình bi vô số cách giải, có cách nào nằm ngoài chính đạo, lúc này xem ra, phương pháp Ngụy Quốc Công năm đó giải thiên thư bia cùng giải pháp huyền môn chính tông hoàn toàn khác biệt, vậy nên ứng đối như nào?
Kỷ Tấn lúc này cũng nghĩ tới truyền thuyết Ngụy Quốc Công xem bia, sắc mặt trở nên rất khó coi —— hắn không có cách nào phủ nhận truyền thuyết này tồn tại, sách sử mặc dù không ghi lại, nhưng Thiên Thư lăng có thực lục, hắn thân là bia thị giả từng tận mắt nhìn thấy, Ngụy Quốc chính là giải thiên thư bia thành luật, cho nên sau đó mới có thể cuối cùng cả đời thờ phụng Chu luật, khổ gián quân vương, sẽ thành nhất đại tránh thần. Chẳng qua hắn như thế nào nguyện ý bị một vãn bối thuyết phục, trầm giọng nói: Ngụy Quốc Công năm đó xem đường nét bi văn mà minh chính luật, vẫn là xem hình mà thành ý, xem ý mà động thần thức.
Mọi người nghe vậy hơi có xôn xao, mấy tên thí sinh tuổi trẻ đứng ở phía sau lắc đầu, nghĩ thầm hai chữ Hình Ý của ba loại pháp môn giải bia chủ lưu trong huyền môn chính tông, cùng hai chữ Hình Ý trong những lời này không giống nhau, Ngụy Quốc Công cả đời chưa từng tu hành, chỉ có đảm lược, lấy đâu ra thần thức, lời ấy của Kỷ Tấn tiền bối không khỏi quá mức cưỡng từ đoạt lý.
Thấy phản ứng của mọi người, Kỷ Tấn lại càng tức giận, nhưng không đợi hắn nói cái gì, thanh âm của Cẩu Hàn Thực lại vang lên.
Ta cũng nghĩ tới một câu chuyện. Câu chuyện này ghi lại trong Quy Nguyên tiểu thuật, không có bên trong Đạo Tàng danh lục, khi còn bé ta đọc qua một lần, nếu như không phải Trần Trường Sinh nhắc tới Ngụy Quốc Công xem bia, ta cũng không nhớ tới, trong chuyện xưa nói tới thủ đại Đạo môn đứng đầu, từng hỏi đạo một vị tiều phu.
Mọi người ngơ ngẩn, Đạo môn đứng đầu đọt nhiên lại hỏi đạo tiều phu? Làm sao mình chưa từng nghe qua?
Cẩu Hàn Thực tiếp tục nói: Lúc đó thiên hạ không ngừng phân tranh, Đạo môn chưa ra đời, lại càng không phải Quốc Giáo, nhưng sơ đại Đạo môn đứng đầu đã là đại cường giả cực cao cảnh giới, từng mấy lần vào Thiên Thư lăng xem bia, cầu ngộ ra thiên đạo chân nghĩa, nhưng mỗi lần xem bia tuy có thành tựu, muốn đi lên đỉnh lăng, còn kém cự ly vô cùng xa. Ngày đó, Đạo môn đứng đầu ở phủ bia nhìn đỉnh lăng cảm khái cuộc sống tu đạo có hạn, cuộc đời này có thể khó khăn tiến thêm một bước, không ngờ lại thấy một vị tiều phu từ trên đỉnh lăng cõng củi đi xuống. Đạo môn đứng đầu rung động dị thường, nghĩ thầm chính mình không cách nào đi lên đỉnh lăng, mấy vị cường giả mạnh nhất đại lục cảnh giới tương tự như mình cũng không làm được, vì sao tiều phu rõ ràng không thể tu hành, hơn nữa tuổi già sức yếu, lại có thể đi lại tự nhiên trong Thiên Thư lăng?
Trước bia lư lần nữa an tĩnh, mọi người đều chú tâm vào câu chuyện chưa từng nghe được này, nghĩ thầm chẳng lẽ tiều phu kia mới thật sự là thiên đạo cường giả, thậm chí tiến vào cảnh giới Đại Tự Do trong truyền thuyết?
Đạo môn đứng đầu thành khẩn cầu giáo, vị tiều phu kia nói chính mình từ tổ tông bắt đầu đã đốn củi ở ngọn núi này mà sống, chẳng bao giờ lạc đường, Đạo môn đứng đầu đau khổ cầu đạo, liền hỏi làm sao có thể tìm được con đường trong lăng, tiều phu do dự thời gian rất lâu, đem Đạo môn đứng đầu mang tới trước bia, nói đường lên lăng đều ở trên tấm bia đá, ngươi cứ theo đó mà đi là được... Nói xong câu đó, tiều phu liền xuống núi.
Cẩu Hàn Thực ngừng lại, nói: Đạo môn đứng đầu ở trước tấm bia đá đau khổ suy tư mấy chục ngày đêm, nhưng thủy chung không cách nào tìm được con đường trong tấm bia đá, đột nhiên một đêm nào đó chợt hiểu ra, cười to ba tiếng, phất tay áo mà bay, rơi thẳng đỉnh lăng, lúc đó ngộ ra thiên đạo, khai sáng Đạo môn, nhưng mà cho đến tuổi già quy về tinh hải, hắn vẫn nhớ mãi không quên, vì sao tên tiều phu kia có thể ở trên thiên thư bia thấy được con đường, chính mình lại nhìn không thấy...
Câu chuyện này cũng đã hết.
Bốn phía bia lư yên lặng.
Kỷ Tấn sắc mặt khó coi nói: Không nói đến việc tiều phu ở bi văn nhìn thấy con đường dùng phương pháp gì, chỉ nói chuyện xưa này ghi trong Quy Nguyên tiểu thuật... Quy Nguyên tiểu thuật là loại sách gì, nếu không có trong Đạo Tàng danh lục, làm sao có thể tin? Chẳng lẽ ngươi tự bịa ra một câu chuyện, đã nghĩ chứng minh ta sai sao?
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: Quy Nguyên tiểu thuật chính là thủ đại Đạo môn đứng đầu trước khi trở về tinh hải trăm ngày nói chuyện ghi chép lại, sở dĩ không có trong Đạo Tàng danh lục, đó là bởi vì năm 1573 Quốc Giáo vừa lập, đời sau của thủ đại Đạo môn đứng đầu từng cố gắng phân liệt Đạo môn, bị định vào tội đại nghịch, phản tố tổ tiên, cho nên không cho ghi vào Đạo Tàng danh lục, nhưng vẫn là chính điển, hiện tại nguyên bổn hẳn là ở Ly cung, tùy thời có thể tìm đọc.
Cẩu Hàn Thực tỏ vẻ quả thật như thế, cùng Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Cũng là thanh niên đọc một lượt Đạo Tàng, có thể lẫn nhau đáp lại, cảm giác như vậy thật rất tốt. Trần Trường Sinh cùng Ly Sơn kiếm tông giải khai phiền toái thậm chí là ân oán, Cẩu Hàn Thực đối với hắn không có địch ý gì, Trần Trường Sinh cũng nhìn càng ngày càng thuận mắt, lý do rất lớn chính là những nguyên nhân này.
Thế nhân đều biết Cẩu Hàn Thực đọc một lượt Đạo Tàng, sau Thanh Đằng yến một đêm, danh tiếng Trần Trường Sinh giống như trước đọc một lượt Đạo Tàng cũng truyền bá cực kỳ rộng lớn, lúc này người trước kể chuyện, người sau bổ sung, đã nói rõ là ở Ly cung, tùy thời có thể tìm đọc, những người ở chỗ này tự nhiên rất tin tưởng không nghi ngờ, chỉ có sắc mặt Kỷ Tấn trở nên càng thêm khó coi, thậm chí có chút ít xanh mét .
Đủ rồi. Cùng với một thanh âm lạnh lùng, một vị bia thị giả đang mặc áo trắng đi tới nơi này .
Vị bia thị giả này tóc mai tràn đầy tóc trắng, nhìn tuổi hơi lớn, có thí sinh nhận ra hắn kinh hô nói: Niên Quang tiên sinh.
Trần Trường Sinh hỏi Cẩu Hàn Thực mới biết, Niên Quang tiên sinh này xuất thân từ Tông Tự sở, thuở nhỏ khổ tu, ở tu hành giới rất có danh vọng, chẳng qua chẳng biết tại sao, ở một năm đại triêu thí đạt được thứ tịch, tiến vào Thiên Thư lăng tuyên thệ thành một bia thị giả, không còn rời khỏi Thiên Thư lăng.
Niên Quang nhìn Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói: Vô luận Ngụy Quốc Công hay là tiều phu, cũng không phải người tu hành, mà các ngươi là người tu hành, xem bia như vậy là để vấn thiên đạo, không có ở luật pháp cùng tìm đường, Kỷ Tấn tiên sinh nói, cũng không phải không có đạo lý, dĩ nhiên, nếu các ngươi muốn kiên trì khai sáng một con đường mới, cũng là hành động có dũng khí, cũng không phải chuyện sai gì.
Nghe được câu này, mọi người mới biết được thì ra vị tiền bối đức cao vọng trọng này tới để hòa giải.
Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh hướng Niên Quang tiên sinh hành lễ, không nói gì nữa.
Niên Quang lại nhìn sang Kỷ Tấn, khẽ cau mày, mang theo chút ít thương tiếc cùng tức giận nói: Ban đầu ngươi chỉ dùng mấy năm, đã giải xong mười bảy tấm bia ở tiền lăng, cũng khen ngươi tâm tĩnh như nước, nhưng hôm nay thế nào? Cho dù sư môn thờ phụng chúng ta tu hành, sao có thể đem thời gian lãng phí vào tục sự ngoài lăng?
Kỷ Tấn sỉ nhục Trần Trường Sinh cũng không phải hoàn toàn bởi vì ngoài lăng nhờ vả, cũng bởi vì bản thân hắn cũng có chút tâm tình, thấy Niên Quang tự mình ra mặt, hắn dù không cam lòng, cũng biết không cách nào ở trong lời nói tìm lại thể diện, hờ hững nói: Quốc Giáo xem ra thật sự rất coi trọng người trẻ tuổi này, lại để cho ngươi có oán với Quốc Giáo học viện cũng phải ra mặt.
Niên Quang khẽ cau mày.
Kỷ Tấn nhìn Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, mặt không chút thay đổi nói: Ngôn ngữ chi tranh cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì, nói thiên hoa loạn trụy, cuối cùng có thể chẳng qua là một đống cứt chó, năm nay đại triêu thí bốn mươi bốn người vào lăng, bản thân ta muốn xem xem, đến tột cùng ai giải khai Chiếu Tình bi này trước, ai có thể giải khai nhiều tấm bia hơn.
Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh tối nay tới khêu đèn xem bia , vốn cũng không phải tới để miệng lưỡi chi tranh, hai người đối với việc người nào có thể giải thiên thư bia trước cũng không cảm thấy hứng thú, không có trả lời câu nói mang theo ý tứ hàm xúc khinh miệt khiêu khích rõ ràng của Kỷ Tấn, nhưng bọn hắn không nói lời nào, không có nghĩa là đồng bạn khác dễ dàng như vậy.
Trên sơn đạo truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo rồi lại cực kỳ khinh bạc.
Một trăm năm trước, Thánh Hậu nương nương thay tiên đế đi lên thần đạo tế thiên, thấy tấm bia đá trước Thiên Thư lăng có khắc những cái tên từ trước tới nay xem bia ngộ đạo nhanh nhất, cực kỳ không thích, cho là xem thiên thư bia vốn là khuy thiên đạo, định trước sau, viết thành bảng, tục tằng vô cùng, mới lệnh cho Chu Thông đại nhân tự mình chấp phủ, đem toàn bộ những cái tên trên bia đá đục đi. Không ngờ tối nay bên trong Thiên Thư lăng, thậm chí có người vẫn nhớ mãi không quên chuyện tục tằng năm đó, nói ẩu nói tả, chẳng lẽ là bất mãn đối với ý chỉ của nương nương năm đó? Hay là ngu muội ngoan cố không chịu nổi, không biết hành động này đang khinh nhờn Thiên Thư lăng hay sao?
Thế nhân đều biết đoạn chuyện cũ này. Nhưng nói thật, bảng xếp hạng trên tấm bia đá mặc dù đã bị hủy diệt, nhưng trong lòng tất cả những người tu hành, tấm bia đá này vẫn tồn tại, không người nào có thể quên được những cái tên hàng đầu trên bảng, tỷ như Chu Độc Phu, tỷ như Giáo Hoàng đại nhân, tỷ như Vương Chi Sách, Kỷ Tấn lúc trước nói như vậy, vốn là chuyện rất nhiều người để ý, chẳng qua trên sơn đạo người kia, căn bản không để ý tới những thứ này, đem ý chỉ của Thánh Hậu nương nương giơ lên cao cao, nói vô cùng đường hoàng, hẳn là làm cho người ta không phản bác được, lại càng không muốn nói tới ra mặt bác bỏ, ai dám chứ?
Nghe đạo thanh âm kia, Trần Trường Sinh lắc đầu, Cẩu Hàn Thực cũng nghe ra, nụ cười cứng lại. Hai người lui đến bên cạnh, biết nếu tên kia đã đến, nếu muốn khẩu chiến, nơi nào còn đến phiên chính mình.
Kỷ Tấn không biết người đến là ai, sắc mặt âm trầm đến vô cùng, tựa như muốn nhỏ nước, Chung Hội ba tên thư sinh Hòe viện cũng vô cùng phẫn nộ.
Trên nhánh cây, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, theo người trẻ tuổi kia trình diện, bỗng nhiên trở nên sáng lên, bởi vì trên đai lưng người trẻ tuổi kia khảm mấy chục viên bảo thạch danh quý, bởi vì trên chuôi kiếm trên thắt lưng của hắn cũng khảm bảo thạch, không ngừng lòe lòe sáng lên, tựa như khuôn mặt anh tuấn kia.
Thánh Nữ phong sư tỷ ánh mắt cũng sáng lên.
Đường Tam Thập Lục đến, nhìn Kỷ Tấn sắc mặt âm trầm nhíu mày nói: Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không có đạo lý? Vậy ngươi có muốn đi Đại Minh cung hỏi xem Thánh Hậu nương nương nghĩ thế nào hay không?
Niên Quang khẽ cau mày, có chút không vui trách mắng: Đủ rồi.
Vị bia thị giả tiền bối đức cao vọng trọng này, lúc trước nói một câu đủ rồi, Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh không nói thêm gì nữa, nhưng Đường Tam Thập Lục không phải người như thế, ngược lại hai hàng lông mày nhướng cao hơn chút ít, nói: Ngài cũng không cần phải xen vào, cũng không cần ở trước mặt ta thể hiện bối phận, nơi này là Thiên Thư lăng, không thể đánh, ta sợ ngươi gì chứ?
Niên Quang nghe vậy nghẹn lời.
Đường Tam Thập Lục lần nữa nhìn Kỷ Tấn, nói: Giống như trước, ngươi không thể đánh ta, càng không thể giết ta, ta chế nhạo ngươi mấy câu, ngươi có thể làm gì ta? Muốn tới mắng nhau một cuộc? Ta cũng không phải người cổ hủ như Trần Trường Sinh, cũng không phải là ngụy quân tử giảng phong độ như Cẩu Hàn Thực , nói đến mắng chửi người, ngươi thật không phải đối thủ của ta. Nếu như ngươi không cam lòng, chờ ta ngày mai xem bia ngộ đạo, ngươi có thể gọi đồ tử đồ tôn của ngươi ở bên cạnh ta khua chiêng gõ trống, xem xem có thể ảnh hưởng đến ta chút nào hay không, ngươi thật sự nghĩ ta không biết chuẩn bị đồ nhét lỗ tai hay sao?
/1191
|