Trạch Thiên Kí (Ttv)
Chương 305 - Quyển 2 - Chương 19: Thiên Tài Nói Chuyện Trong Đêm Cùng Với Đuổi Theo
/1191
|
Câu chuyện phiếm phát sinh trong ngôi miếu đổ nát đêm mưa, không khí có vẻ rất tốt.
Mỗi người tu hành trên con đường tu đạo dài dòng, đều gặp phải một chút vấn đề nan giải, mà những vấn đề kia liên quan mật thiết đến bản thân của bọn họ, cho dù là sư trưởng cũng rất khó tìm ra lời giải, thường thường cần thời gian rất dài mới có thể thông suốt, mà trình độ khó dễ của những vấn đề kia, thật ra thì ở ý nào đó đại biểu tài nghệ của người tu hành
Trần Trường Sinh ở trong câu chuyện phiếm về tu hành này, nói ra vấn đề rất khó, tài nghệ rất cao, đại đa số thời điểm Từ Hữu Dung chỉ lẳng lặng mà nghe, thỉnh thoảng mới nói mấy câu, nhưng mấy câu nói này tựa như lửa trại trong đêm tối, vô cùng bắt mắt, chiếu sáng thế giới trước mắt hắn, để cho hắn nhìn thấy một con đường mới.
Chuyện này làm cho hắn rất giật mình, sau đó rất bội phục, học thức rèn luyện của thiếu nữ này ở phương diện tu hành cao tới mức khó có thể tưởng tượng, Đường Tam Thập Lục cùng Tô Mặc Ngu dù thiên phú tu đạo cũng cực cao, nhưng so với nàng rõ ràng lại kém hơn nhiều, bên trong bạn cùng lứa tuổi hắn bình sanh chứng kiến, lại chỉ có Cẩu Hàn Thực có thể sánh ngang với nàng, dĩ nhiên, còn có Dư Nhân sư huynh nhìn như không biết tu hành kia nữa.
Bởi vì chút ít vấn đề tu hành cùng góc độ tự hỏi kỳ dị, Từ Hữu Dung đối với hắn cũng sinh ra rất nhiều bội phục, nghĩ thầm trong những người tu hành thế hệ trẻ mà mình từng gặp, trừ Thu Sơn sư huynh cùng Cẩu Hàn Thực, lại không có ai bì nổi với hắn, phải biết rằng mặc dù Tuyết Sơn tông truyền thừa vạn năm, nội tình thâm hậu, từng vô hạn vinh quang, nhưng dù sao lệch tại tây bắc, không giống các học viện trong kinh đô hoặc Trường Sinh tông, Thánh Nữ phong, có thể tùy thời tiếp xúc đến kiến thức mới nhất của tu hành giới, hắn lại có thể có được kiến thức cùng năng lực như vậy, chỉ có thể nói là thiên phú kỳ tài.
Mưa lạnh ở ngoài miếu càng lúc càng lớn, thanh âm nói chuyện bị át đi càng ngày càng nhẹ, đống củi hồng rực càng ngày càng ấm áp, hai người cách nhau một thước cự ly, ngồi dựa vào vách tường, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng trầm mặc suy tư chốc lát, chân mày cau lại, bị ánh lửa chiếu rọi thành hình dáng thú vị, sau đó hắn nói lên phỏng đoán nào đó , nàng thì nói ra một loại khả năng nào khác.
Có thể trong một năm ngắn ngủi, từ không thể tu hành trở thành Thông U thượng cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, trừ nhờ lão sư cùng sư huynh thuở nhỏ tạo thành trụ cột vững chắc cho hắn, Trần Trường Sinh dĩ nhiên cũng là một vị thiên tài tu hành, phải biết rằng chỉ dựa vào đọc nhiều sách vở, đọc một lượt Đạo Tàng, tuyệt đối không có cách nào đạt được thủ bảng thủ danh trong đại triêu thí, càng không có khả năng một đêm xem hết tiền lăng bia. Về phần Từ Hữu Dung lại càng không nói cũng hiểu là tu đạo thiên tài, phải biết rằng, nếu như cẩn thận tính toán, Thông U thượng cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử chưa chắc đã là Trần Trường Sinh, mà có thể hẳn là nàng, bởi vì tuổi của nàng còn kém Trần Trường Sinh ba ngày.
Lúc này bọn họ cũng không biết thân phận chân thật của đối phương, nhưng càng ngày càng khẳng định đối phương là thiên tài phương diện tu hành, mà thiên tài thường thường rất cô đơn , bởi vì thiếu hụt đối tượng có thể trao đổi ngang hàng ở trong thế giới tinh thần, những lời này tựa như có chút xưa cũ, nhưng vô cùng chân thật, toàn bộ thiên tài đều hy vọng có thể gặp được một người đồng bạn, gặp được một đối tượng có thể dễ dàng hiểu được ý của mình, có thể cùng đối phương thảo luận một chút vấn đề bình thời không có nơi thảo luận, giống như sau lưng nơi không với tới đã ngứa rất nhiều năm, bỗng nhiên có người đưa tay gãi thay cho ngươi, đó chính là gãi đúng chỗ ngứa, làm sao có thể không thoải mái chứ?
Cuộc nói chuyện này tiến hành càng ngày càng khoái trá, cho dù là ánh mắt bình tĩnh như của Từ Hữu Dung cũng càng ngày càng sáng ngời.
Cho đến đêm khuya, Trần Trường Sinh nói lên một giả thiết có chút đại nghịch bất đạo, nói có thể dùng khe hở trong tì tạng thay thế tác dụng sơ nhị mạch hay không, vấn đề này làm cho Từ Hữu Dung trầm tư thời gian rất lâu, thời điểm nàng vừa nghĩ đến một loại khả năng, đột nhiên cảm giác được vai hơi trầm xuống, sau đó cảm nhận được một đạo thể tức rất nhạt.
Nhìn Trần Trường Sinh dựa vào vai mình ngủ say, nàng ngây người, trong mắt sinh ra hơi xấu hổ và buồn phiền.
Nàng không thích để nam tử đến gần, chớ đừng nói là tư thế thân mật như thế, trên đoạn đường này, nàng bị Trần Trường Sinh cõng, đã làm cho nàng cảm thấy cực kỳ gánh nặng, chớ đừng nói tới việc lúc này đối phương thân cận như thế.
Nàng duỗi ngón tay, chậm rãi đặt vào mi tâm của Trần Trường Sinh, chuẩn bị đem hắn đẩy ra, nhưng không biết tại sao lại không dùng sức.
Tiếng ngáy như sấm vang dội miếu cũ, đem tiếng mưa bên ngoài cũng đè ép xuống.
Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ say, nhớ tới dọc đường hắn cũng cực kỳ thích ngủ, chỉ cần có thời gian, trên căn bản cũng là nhắm mắt lại ngủ, hẳn là Tuyết Sơn tông công pháp mang đến tác dụng phụ... Tối nay cũng không ngoại lệ, lúc trước hắn có lẽ đã không chịu nổi nữa, nhưng vẫn cố nói chuyện với nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút ấm áp.
Đồng thời, nàng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ , vì đây là lần đầu tiên nàng cùng nam tử thân cận như thế.
Dĩ nhiên, nàng ở trên lưng hắn đã rất nhiều ngày, nhưng... đó là bất đắc dĩ, đó là vì thương thế, đó là tòng quyền... Tóm lại, nàng có vô số phương pháp để khuyên chính mình, tìm ra duyên cớ, nhưng hiện tại, nàng không thể nào lấy cớ được nữa, hắn cứ như thế dựa vào vai của nàng, mặt mày gần ngay trước mắt của nàng, vô cùng rõ ràng.
Trong tiểu trấn các tẩu tử vốn hay mắng xú nam nhân, xú nam nhân, hắn cũng không thối, cũng không có mùi gì cả.
Được rồi, có thể nể thương thế của ngươi quá nặng, hơn nữa ta cũng bị thương nặng, không thể tùy tiện di động, nên để mặc ngươi làm thế.
Từ Hữu Dung nghĩ như thế, thu ngón tay về, sau đó nàng nhắm mắt, chuẩn bị ngủ say trong đêm mưa, nhưng cho đến thật lâu sau, lông mi vẫn nhẹ nhàng run rẩy
Không biết là do hắn ngáy quá to, hay bởi vì nguyên nhân gì khác.
Đúng là một đôi gian phu.
Mưa chẳng biết lúc nào đã ngừng lại, ngoài miếu cũ vang lên thanh âm lạnh lùng của Nam Khách.
Cùng với tiếng bước chân, nàng cùng lão giả đánh đàn, hai thị nữ, còn có đôi vợ chồng Ma Tướng đi vào trong miếu.
Tầm mắt của nàng từ đống lửa đã tắt chuyển qua đống cỏ bên tường, nhìn đống cỏ xốc xếch cùng thân thể chèn ép tạo thành dấu vết, rất dễ dàng suy đoán ra , đêm qua Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh hẳn là ôm nhau ngủ.
Hai thị nữ biết đại nhân thuở nhỏ đã cẩn thủ lễ số quy củ, tự cho mình là đạo đức quân tử, đem chữ đức đánh giá cực nặng, cho nên đối với phản ứng của nàng lúc này cũng không lấy làm lạ. Mà đôi vợ chồng Ma Tướng không khỏi có chút giật mình, sau đó cảm thấy có chút buồn cười. Lưu Tiểu Uyển cười nói: Bọn họ có hôn ước trong người, làm sao có thể nói là gian phu chứ.
Nam Khách nhất thời cứng họng, đôi vợ chồng Ma Tướng này thực lực cao cường, hơn nữa không phải là thuộc hạ của nàng, nàng không có biện pháp quát mắng như đối với thị nữ của mình, nhưng vẫn ngang ngạnh nói: Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là hôn phu hôn thê, một ngày chưa thành thân, cần phải giữ vững cự ly, trên đoạn đường này, nàng để cho hắn cõng, có thể nói là vạn bất đắc dĩ, nhưng chuyện này thì sao chứ?
Lưu Tiểu Uyển cười cười, không nói thêm gì nữa.
Nếu Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh đã rời đi, Ma tộc cường giả tự nhiên sẽ không ở lại, ra khỏi miếu rời đi.
Hai bên đường bạch thảo, trong thảo nguyên khắp nơi đều là khí tức yêu thú, có chút yêu thú cường đại đến mức ngay cả đôi vợ chồng Ma Tướng cũng cảm thấy có chút kiêng kỵ.
Lão giả đánh đàn kia mặc dù nói có thể dùng tiếng đàn thao túng một chút yêu thú cấp thấp, nhưng tuyệt đối không có năng lực khống chế yêu thú cường đại như thế , huống chi đàn cổ của hắn lúc này đeo ở phía sau, căn bản không vang lên, nhưng không biết tại sao, yêu thú cường đại chẳng những không phát động công kích với bọn họ, thậm chí mơ hồ biểu hiện ra một loại cảm giác thần phục.
Đó là bởi vì Nam Khách cầm một khối hắc mộc trong tay.
Khối hắc mộc này không biết là vật gì, hướng bốn phía thảo nguyên không ngừng phát ra tín hiệu nào đó.
Lão giả đánh đàn ánh mắt rơi vào trên hắc mộc, hồi tưởng lại vài ngày trước khiếp sợ khi lần đầu tiên thấy Nam Khách đại nhân lấy ra hắc mộc—— hắc mộc nhìn như không chút thần kỳ này, lại có thể làm cho yêu thú trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên nghe lệnh, ngay cả yêu thú thô bạo cường đại nhất, đồng thời cũng là kiêu ngạo nhất, ở lúc đầu có chút không cam lòng, nhưng nhanh chóng tất cả cũng tỏ vẻ thần phục.
Rất rõ ràng, khối hắc mộc này là thủ đoạn cường đại nhất mà Hắc Bào quân sư để lại cho Nam Khách, Nam Khách cũng không ngờ tới việc khối hắc mộc này có thần kỳ uy lực khó có thể tin như thế. Hắc Bào đại nhân trong lòng đám Ma tộc cường giả trở nên càng thêm thần bí mà vĩ đại , hắn đến tột cùng là ai, làm sao có thể hiểu được Chu viên như thế, thậm chí có được pháp khí rõ ràng thuộc về Chu viên như hắc mộc?
Đây là chuyện bọn hắn không cách nào hiểu, cũng không muốn truy rõ ngọn ngành, lão giả đánh đàn không rõ chính là tại sao Nam Khách đại nhân không có lợi dụng khối hắc mộc này, ra lệnh yêu thú khó có thể đếm hết trong thảo nguyên, trực tiếp đem Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh xé thành mảnh nhỏ, ngược lại lại ra lệnh cho yêu thú không được tự tiện phát động công kích, nàng đến tột cùng muốn làm điều gì?
Lão sư đem hắc mộc giao cho ta quản lý, hằn là đã tính đến, có thể ta sẽ đi vào phiến thảo nguyên này, nhưng lão sư không nói cho ta biết lai lịch của hắc mộc cho ta biết, nói rõ lão sư đem quyền lựa chọn cuối cùng để cho ta quyết định, ta có thể dùng hắc mộc giết chết bọn họ, nhưng cũng có thể đuổi theo mơ ước lớn hơn nữa.
Nam Khách nhìn con đường bạch thảo phương xa, không nhìn thấy thân ảnh hai người kia, nhưng phảng phất như đang nhìn thấy, vẻ mặt hờ hững nói: Mặc dù ta không rõ bọn họ làm thế nào, nhưng rất rõ ràng bọn họ biết mộ địa của Chu Độc Phu ở nơi đâu, biết vị trí của kiếm trì, như vậy dĩ nhiên không thể để cho bọn họ chết được.
Lão giả đánh đàn thấp giọng nói: Nhưng hiện tại chúng ta đã tìm ra con đường bạch thảo này rồi, cần gì phải để chúng sống tiếp?
Nam Khách nói: Nếu như không có bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không thể nào ở tìm được con đường bạch thảo trong thảo nguyên mênh mông, giống như trước, ta không cách nào xác định muốn đi vào lăng mộ của Chu Độc Phu, còn phải đi qua khảo nghiệm như thế nào, ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện không chắc thành công.
Lão giả đánh đàn đã hiểu , không nhiều lời nữa, kính cẩn nghe theo lui sang một bên. Đằng Tiểu Minh đi tới bên cạnh đường ngồi xuống, cẩn thận quan sát dấu vết Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh lưu lại, đối với Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh có rất nhiều kính ý, nghĩ thầm quả nhiên không hổ là đôi nam nữ ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của thế giới loài người, có thể kiên trì đến tận lúc này.
Nam Khách ngẩng đầu xác nhận vị trí mặt trời ở trong bầu trời sau cơn mưa, tiếp tục đi về phía trước, giày da dắm lên bạch thảo như sương, lưu lại một dấu vết rõ ràng . Lão giả đánh đàn, hai mỹ nhân Ma tộc còn có Đằng Tiểu Minh, Lưu Tiểu Uyển vợ chồng, theo ở phía sau. Ở địa phương phía sau hơn, ở trong thảo nguyên càng rộng rộng rãi, vô số yêu thú, như thủy triều tràn khắp bến nước cùng đất hoang, lặng yên không một tiếng động đi theo.
Thật là một hình ảnh tráng quan mà kinh khủng .
Mỗi người tu hành trên con đường tu đạo dài dòng, đều gặp phải một chút vấn đề nan giải, mà những vấn đề kia liên quan mật thiết đến bản thân của bọn họ, cho dù là sư trưởng cũng rất khó tìm ra lời giải, thường thường cần thời gian rất dài mới có thể thông suốt, mà trình độ khó dễ của những vấn đề kia, thật ra thì ở ý nào đó đại biểu tài nghệ của người tu hành
Trần Trường Sinh ở trong câu chuyện phiếm về tu hành này, nói ra vấn đề rất khó, tài nghệ rất cao, đại đa số thời điểm Từ Hữu Dung chỉ lẳng lặng mà nghe, thỉnh thoảng mới nói mấy câu, nhưng mấy câu nói này tựa như lửa trại trong đêm tối, vô cùng bắt mắt, chiếu sáng thế giới trước mắt hắn, để cho hắn nhìn thấy một con đường mới.
Chuyện này làm cho hắn rất giật mình, sau đó rất bội phục, học thức rèn luyện của thiếu nữ này ở phương diện tu hành cao tới mức khó có thể tưởng tượng, Đường Tam Thập Lục cùng Tô Mặc Ngu dù thiên phú tu đạo cũng cực cao, nhưng so với nàng rõ ràng lại kém hơn nhiều, bên trong bạn cùng lứa tuổi hắn bình sanh chứng kiến, lại chỉ có Cẩu Hàn Thực có thể sánh ngang với nàng, dĩ nhiên, còn có Dư Nhân sư huynh nhìn như không biết tu hành kia nữa.
Bởi vì chút ít vấn đề tu hành cùng góc độ tự hỏi kỳ dị, Từ Hữu Dung đối với hắn cũng sinh ra rất nhiều bội phục, nghĩ thầm trong những người tu hành thế hệ trẻ mà mình từng gặp, trừ Thu Sơn sư huynh cùng Cẩu Hàn Thực, lại không có ai bì nổi với hắn, phải biết rằng mặc dù Tuyết Sơn tông truyền thừa vạn năm, nội tình thâm hậu, từng vô hạn vinh quang, nhưng dù sao lệch tại tây bắc, không giống các học viện trong kinh đô hoặc Trường Sinh tông, Thánh Nữ phong, có thể tùy thời tiếp xúc đến kiến thức mới nhất của tu hành giới, hắn lại có thể có được kiến thức cùng năng lực như vậy, chỉ có thể nói là thiên phú kỳ tài.
Mưa lạnh ở ngoài miếu càng lúc càng lớn, thanh âm nói chuyện bị át đi càng ngày càng nhẹ, đống củi hồng rực càng ngày càng ấm áp, hai người cách nhau một thước cự ly, ngồi dựa vào vách tường, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng trầm mặc suy tư chốc lát, chân mày cau lại, bị ánh lửa chiếu rọi thành hình dáng thú vị, sau đó hắn nói lên phỏng đoán nào đó , nàng thì nói ra một loại khả năng nào khác.
Có thể trong một năm ngắn ngủi, từ không thể tu hành trở thành Thông U thượng cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, trừ nhờ lão sư cùng sư huynh thuở nhỏ tạo thành trụ cột vững chắc cho hắn, Trần Trường Sinh dĩ nhiên cũng là một vị thiên tài tu hành, phải biết rằng chỉ dựa vào đọc nhiều sách vở, đọc một lượt Đạo Tàng, tuyệt đối không có cách nào đạt được thủ bảng thủ danh trong đại triêu thí, càng không có khả năng một đêm xem hết tiền lăng bia. Về phần Từ Hữu Dung lại càng không nói cũng hiểu là tu đạo thiên tài, phải biết rằng, nếu như cẩn thận tính toán, Thông U thượng cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử chưa chắc đã là Trần Trường Sinh, mà có thể hẳn là nàng, bởi vì tuổi của nàng còn kém Trần Trường Sinh ba ngày.
Lúc này bọn họ cũng không biết thân phận chân thật của đối phương, nhưng càng ngày càng khẳng định đối phương là thiên tài phương diện tu hành, mà thiên tài thường thường rất cô đơn , bởi vì thiếu hụt đối tượng có thể trao đổi ngang hàng ở trong thế giới tinh thần, những lời này tựa như có chút xưa cũ, nhưng vô cùng chân thật, toàn bộ thiên tài đều hy vọng có thể gặp được một người đồng bạn, gặp được một đối tượng có thể dễ dàng hiểu được ý của mình, có thể cùng đối phương thảo luận một chút vấn đề bình thời không có nơi thảo luận, giống như sau lưng nơi không với tới đã ngứa rất nhiều năm, bỗng nhiên có người đưa tay gãi thay cho ngươi, đó chính là gãi đúng chỗ ngứa, làm sao có thể không thoải mái chứ?
Cuộc nói chuyện này tiến hành càng ngày càng khoái trá, cho dù là ánh mắt bình tĩnh như của Từ Hữu Dung cũng càng ngày càng sáng ngời.
Cho đến đêm khuya, Trần Trường Sinh nói lên một giả thiết có chút đại nghịch bất đạo, nói có thể dùng khe hở trong tì tạng thay thế tác dụng sơ nhị mạch hay không, vấn đề này làm cho Từ Hữu Dung trầm tư thời gian rất lâu, thời điểm nàng vừa nghĩ đến một loại khả năng, đột nhiên cảm giác được vai hơi trầm xuống, sau đó cảm nhận được một đạo thể tức rất nhạt.
Nhìn Trần Trường Sinh dựa vào vai mình ngủ say, nàng ngây người, trong mắt sinh ra hơi xấu hổ và buồn phiền.
Nàng không thích để nam tử đến gần, chớ đừng nói là tư thế thân mật như thế, trên đoạn đường này, nàng bị Trần Trường Sinh cõng, đã làm cho nàng cảm thấy cực kỳ gánh nặng, chớ đừng nói tới việc lúc này đối phương thân cận như thế.
Nàng duỗi ngón tay, chậm rãi đặt vào mi tâm của Trần Trường Sinh, chuẩn bị đem hắn đẩy ra, nhưng không biết tại sao lại không dùng sức.
Tiếng ngáy như sấm vang dội miếu cũ, đem tiếng mưa bên ngoài cũng đè ép xuống.
Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ say, nhớ tới dọc đường hắn cũng cực kỳ thích ngủ, chỉ cần có thời gian, trên căn bản cũng là nhắm mắt lại ngủ, hẳn là Tuyết Sơn tông công pháp mang đến tác dụng phụ... Tối nay cũng không ngoại lệ, lúc trước hắn có lẽ đã không chịu nổi nữa, nhưng vẫn cố nói chuyện với nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút ấm áp.
Đồng thời, nàng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ , vì đây là lần đầu tiên nàng cùng nam tử thân cận như thế.
Dĩ nhiên, nàng ở trên lưng hắn đã rất nhiều ngày, nhưng... đó là bất đắc dĩ, đó là vì thương thế, đó là tòng quyền... Tóm lại, nàng có vô số phương pháp để khuyên chính mình, tìm ra duyên cớ, nhưng hiện tại, nàng không thể nào lấy cớ được nữa, hắn cứ như thế dựa vào vai của nàng, mặt mày gần ngay trước mắt của nàng, vô cùng rõ ràng.
Trong tiểu trấn các tẩu tử vốn hay mắng xú nam nhân, xú nam nhân, hắn cũng không thối, cũng không có mùi gì cả.
Được rồi, có thể nể thương thế của ngươi quá nặng, hơn nữa ta cũng bị thương nặng, không thể tùy tiện di động, nên để mặc ngươi làm thế.
Từ Hữu Dung nghĩ như thế, thu ngón tay về, sau đó nàng nhắm mắt, chuẩn bị ngủ say trong đêm mưa, nhưng cho đến thật lâu sau, lông mi vẫn nhẹ nhàng run rẩy
Không biết là do hắn ngáy quá to, hay bởi vì nguyên nhân gì khác.
Đúng là một đôi gian phu.
Mưa chẳng biết lúc nào đã ngừng lại, ngoài miếu cũ vang lên thanh âm lạnh lùng của Nam Khách.
Cùng với tiếng bước chân, nàng cùng lão giả đánh đàn, hai thị nữ, còn có đôi vợ chồng Ma Tướng đi vào trong miếu.
Tầm mắt của nàng từ đống lửa đã tắt chuyển qua đống cỏ bên tường, nhìn đống cỏ xốc xếch cùng thân thể chèn ép tạo thành dấu vết, rất dễ dàng suy đoán ra , đêm qua Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh hẳn là ôm nhau ngủ.
Hai thị nữ biết đại nhân thuở nhỏ đã cẩn thủ lễ số quy củ, tự cho mình là đạo đức quân tử, đem chữ đức đánh giá cực nặng, cho nên đối với phản ứng của nàng lúc này cũng không lấy làm lạ. Mà đôi vợ chồng Ma Tướng không khỏi có chút giật mình, sau đó cảm thấy có chút buồn cười. Lưu Tiểu Uyển cười nói: Bọn họ có hôn ước trong người, làm sao có thể nói là gian phu chứ.
Nam Khách nhất thời cứng họng, đôi vợ chồng Ma Tướng này thực lực cao cường, hơn nữa không phải là thuộc hạ của nàng, nàng không có biện pháp quát mắng như đối với thị nữ của mình, nhưng vẫn ngang ngạnh nói: Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là hôn phu hôn thê, một ngày chưa thành thân, cần phải giữ vững cự ly, trên đoạn đường này, nàng để cho hắn cõng, có thể nói là vạn bất đắc dĩ, nhưng chuyện này thì sao chứ?
Lưu Tiểu Uyển cười cười, không nói thêm gì nữa.
Nếu Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh đã rời đi, Ma tộc cường giả tự nhiên sẽ không ở lại, ra khỏi miếu rời đi.
Hai bên đường bạch thảo, trong thảo nguyên khắp nơi đều là khí tức yêu thú, có chút yêu thú cường đại đến mức ngay cả đôi vợ chồng Ma Tướng cũng cảm thấy có chút kiêng kỵ.
Lão giả đánh đàn kia mặc dù nói có thể dùng tiếng đàn thao túng một chút yêu thú cấp thấp, nhưng tuyệt đối không có năng lực khống chế yêu thú cường đại như thế , huống chi đàn cổ của hắn lúc này đeo ở phía sau, căn bản không vang lên, nhưng không biết tại sao, yêu thú cường đại chẳng những không phát động công kích với bọn họ, thậm chí mơ hồ biểu hiện ra một loại cảm giác thần phục.
Đó là bởi vì Nam Khách cầm một khối hắc mộc trong tay.
Khối hắc mộc này không biết là vật gì, hướng bốn phía thảo nguyên không ngừng phát ra tín hiệu nào đó.
Lão giả đánh đàn ánh mắt rơi vào trên hắc mộc, hồi tưởng lại vài ngày trước khiếp sợ khi lần đầu tiên thấy Nam Khách đại nhân lấy ra hắc mộc—— hắc mộc nhìn như không chút thần kỳ này, lại có thể làm cho yêu thú trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên nghe lệnh, ngay cả yêu thú thô bạo cường đại nhất, đồng thời cũng là kiêu ngạo nhất, ở lúc đầu có chút không cam lòng, nhưng nhanh chóng tất cả cũng tỏ vẻ thần phục.
Rất rõ ràng, khối hắc mộc này là thủ đoạn cường đại nhất mà Hắc Bào quân sư để lại cho Nam Khách, Nam Khách cũng không ngờ tới việc khối hắc mộc này có thần kỳ uy lực khó có thể tin như thế. Hắc Bào đại nhân trong lòng đám Ma tộc cường giả trở nên càng thêm thần bí mà vĩ đại , hắn đến tột cùng là ai, làm sao có thể hiểu được Chu viên như thế, thậm chí có được pháp khí rõ ràng thuộc về Chu viên như hắc mộc?
Đây là chuyện bọn hắn không cách nào hiểu, cũng không muốn truy rõ ngọn ngành, lão giả đánh đàn không rõ chính là tại sao Nam Khách đại nhân không có lợi dụng khối hắc mộc này, ra lệnh yêu thú khó có thể đếm hết trong thảo nguyên, trực tiếp đem Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh xé thành mảnh nhỏ, ngược lại lại ra lệnh cho yêu thú không được tự tiện phát động công kích, nàng đến tột cùng muốn làm điều gì?
Lão sư đem hắc mộc giao cho ta quản lý, hằn là đã tính đến, có thể ta sẽ đi vào phiến thảo nguyên này, nhưng lão sư không nói cho ta biết lai lịch của hắc mộc cho ta biết, nói rõ lão sư đem quyền lựa chọn cuối cùng để cho ta quyết định, ta có thể dùng hắc mộc giết chết bọn họ, nhưng cũng có thể đuổi theo mơ ước lớn hơn nữa.
Nam Khách nhìn con đường bạch thảo phương xa, không nhìn thấy thân ảnh hai người kia, nhưng phảng phất như đang nhìn thấy, vẻ mặt hờ hững nói: Mặc dù ta không rõ bọn họ làm thế nào, nhưng rất rõ ràng bọn họ biết mộ địa của Chu Độc Phu ở nơi đâu, biết vị trí của kiếm trì, như vậy dĩ nhiên không thể để cho bọn họ chết được.
Lão giả đánh đàn thấp giọng nói: Nhưng hiện tại chúng ta đã tìm ra con đường bạch thảo này rồi, cần gì phải để chúng sống tiếp?
Nam Khách nói: Nếu như không có bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không thể nào ở tìm được con đường bạch thảo trong thảo nguyên mênh mông, giống như trước, ta không cách nào xác định muốn đi vào lăng mộ của Chu Độc Phu, còn phải đi qua khảo nghiệm như thế nào, ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện không chắc thành công.
Lão giả đánh đàn đã hiểu , không nhiều lời nữa, kính cẩn nghe theo lui sang một bên. Đằng Tiểu Minh đi tới bên cạnh đường ngồi xuống, cẩn thận quan sát dấu vết Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh lưu lại, đối với Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh có rất nhiều kính ý, nghĩ thầm quả nhiên không hổ là đôi nam nữ ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của thế giới loài người, có thể kiên trì đến tận lúc này.
Nam Khách ngẩng đầu xác nhận vị trí mặt trời ở trong bầu trời sau cơn mưa, tiếp tục đi về phía trước, giày da dắm lên bạch thảo như sương, lưu lại một dấu vết rõ ràng . Lão giả đánh đàn, hai mỹ nhân Ma tộc còn có Đằng Tiểu Minh, Lưu Tiểu Uyển vợ chồng, theo ở phía sau. Ở địa phương phía sau hơn, ở trong thảo nguyên càng rộng rộng rãi, vô số yêu thú, như thủy triều tràn khắp bến nước cùng đất hoang, lặng yên không một tiếng động đi theo.
Thật là một hình ảnh tráng quan mà kinh khủng .
/1191
|