Chúc mừng bà con gần xa, hàng xóm láng giềng, các bạn nữ và các bà mẹ của chúng ta tất cả thành viên của mangaclub.vn nhân ngày 20-10 Chúc mọi người xinh hơn nè , giỏi hơn nè trẻ ra nhiều nhiều nha Và đặc biệt là có những phút giây thư giãn ở mangaclub.vn Chúc mọi người vui vẻ hehehe !!! )) Cơ mà chúc bố của tỷ tỷ khủng lỏng sớm xuất viện nữa khổ thân tỷ 20-10 mà phải ở bênh viện hức hức )) nhưng không sao hãy vui lên tỷ
Hai người cảnh sát đi vào bên trong siêu thi, nhìn thấy đồ ăn rơi đầy đất, mắt sáng rực lên, hai người xông về phía trước , mỗi người một phần cầm lên một cái bánh mì, muốn bỏ vào miệng, đột nhiên nhớ ra việc gì đó liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía bọn người Tần Gia Quý.
“Ăn được ???” Người cảnh sát hơn ba mươi tuổi hỏi, hiển nhiên, hắn hơi nghi ngờ đồ ăn ở nơi này.
Tần Gia Quý gật gật đầu, trên mặt có chút mê hoặc nhìn hai người cảnh sát này, nhìn lên nhìn xuống nhiều lần vẫn cảm thấy đây không giống là người sẽ giúp được mọi người , mà ngược lại thấy có vẻ giống bọn họ đều là lưu lạc trong khu rừng này.
Nhìn thấy Tần Gia Quý gật đầu, người cảnh sát hít một hơi, cảm nhận vị quen thuộc của bánh mì liền rất nhanh cho vào trong miệng bắt đầu ăn, lại nhặt một trai nước khoáng trên mặt đất rồi mở ra, “Ọt ọt ọt ọt” một hơi hết một bình lớn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đã có lại chút huyết sắc.
Người còn lại đi tới một container ở bên trong tìm bao thuốc, mở bao thuốc rồi lấy một điếu cho vào miệng ngậm, đưa một điếu cho người cảnh sát lớn tuổi.
Người cảnh sát lớn tuổi nhận lấy, bỏ thuốc vào trong miệng mình, lại nhận lấy bật lửa rồi đốt lên, nhìn mặt của đám người Tần Gia Quý, rít một hơi thuốc lá, mới nói : “ Ta là Úc Quốc Chí, hắn gọi là Tôn Đạt, đều là công an ở quận Hiền Đồn, Các ngươi là sinh của Học viện kỹ thuật??? Các ngươi chỉ có từng này người ?? Lão sư các ngươi có đây không??”
Tần Gia Quý quay đầu nhìn Lâm Thạch, nói: “ Ta gọi Tần Gia Quý, bên trong chúng ta có hắn là lão sư.”
Úc Quốc Chí nhìn về phía Lâm Thạch, nói: “ Vị lão sư này , những việc gì đã xảy ra, ngươi hãy nhanh nói lại thử cho chúng ta nghe được không ?” Hiển nhiên, hắn có chút không muốn cùng với mấy người tuổi trẻ nói chuyện, tựa hồ như chỉ có lão sư mới có tư cách ngang hàng để cùng hắn giao thiệp.
Lâm Thạch giật mình, mới nói: “ hôm qua tầm hơn hai giờ chiều, trường chúng ta đột nhiên bị đưa tới vào trong khu rừng này, hiện tại hơn ngàn thầy trò đều bị vây ở đây, tiến thoái đều không được, đồ ăn trong trường chỉ đủ chèo chống trong hay ngày, tình huống hết sức nguy cấp...”
Còn muốn nói tiếp thì Úc Quốc Chí đã lắc tay ngăn lại, nói: “ Ta đã hiểu, như vậy thì các ngươi là do trường học phái ra để xác minh tình huống bốn phía hay sao??? A...”
Lâm Thạch ừ một tiếng, không biết phải nói tiếp như nào.
Triệu Thế Xương nói: “Úc cảnh quan, ta muốn hỏi là chẳng nhẽ các ngươi cũng bị như vậy??? Nguyên nhân rốt cuộc là gì...”
Vừa lúc Úc Quốc Chí cùng Tôn Đạt xuất hiện, mọi người đều vui mừng, nhưng càng về sau, sự nhiệt tình của mọi người càng giảm xuống, xem bộ dạng đói khổ của hai người, chỉ sợ đã bị lăn qua lăn lại nhiều ngày rồi, nếu muốn trông cậy vào họ thì có khả năng là không được rồi.
Úc Quốc Chí hít một hơi thuốc, mới nói: “ Rất đơn giản, chúng ta cũng không biết nguyên nhân tại sao, nhưng sự thực là chúng ta đã đi vào trong khu rừng này, không có cách nào có thể liên lạc với ngoại giới, hiện tại các ngươi cũng đã thấy, hai chúng ta giống như chó nhà có tang, có lẽ , tình huống trước mắt chỉ là trò đùa dai của ai đó, hoặc có thể là tất cả chúng ta đều đang nằm mơ----”
Nói đến đây, hắn đột nhiên hung hăng đem điếu thuốc trong tay ném đi: “ Ai có thể giải thích cho ta biết đến cùng đây là chuyện gì được không ??? Ta cũng muốn tìm người hỏi nguyên nhân này ah.”
Úc Quốc Chí đột nhiên hướng về phía mọi người mà lộ ra vẻ tức giận, bọn người Tần Gia Quý nhìn nhau trầm mặc, đằng sau Ngụy Chương Trà đột nhiên kêu lên: “Trà đùa dai?? Ta nghĩ tới một sự kiện có lẽ có thể giải thích được việc trước mắt.”
“Ân??” Con mắt của Úc Quốc Chí nhìn chằm chằm hướng hắn, trong đó có vài phần hung tàn.
Ngụy Chương Trà nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn hắn,ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Không biết mọi người đã xem phim <> chưa??? Phim này chính là nói về nhân vật Sở Môn sinh hoạt tại một thế giới khác,mọi thứ hắn tưởng rằng đều là thật, kỳ thật tất cả đều là phim ảnh và công ty truyền hình chế tạo hắn để ghi lại toàn bộ sự kịch tính của phim, tất cả mọi người đều biết rõ, cũng chí có hắn là nhân vật chính, lại không biết mình đang sống trong một bộ phim . Ta muốn....Chúng ta có phải hay không cũng gặp tình trạng giống vậy????Chúng ta kỳ thật cũng bị một thế lực nào đó ném vào đây, ở chỗ này dốc sức liều mạng, chạy trốn, chém giết, kỳ thật... kỳ thật toàn bộ thế giới loài người đều đang xem chúng ta qua TV????
Nói càng gần đến cuối, thanh âm của hắn có chút thay đổi, hắn càng nghĩ càng thấy sợ.
Úc Quốc Chí nhìn Ngụy Chương Trà , không nói lời nào, còn Tôn Đạt lại lộ ra thần sắc xem thường, đột nhiên nói: “Nếu là con người làm thì, ta nghĩ chắc chỉ có người ngoài hành tinh mới làm được, còn không có quốc gia nào trên địa cầu mà có kỹ thuật tiên tiến như vậy.”
Ngụy Chương Trà đỏ mặt lên, ngẫm lại cũng đúng, đem trọn cái trường học đến khu rừng rậm này, tạo ra quái vật da xanh quỷ dị, hơn nữa khi đánh chết lại được dị lực, điều này thật là không tưởng, điều này xác thật là hơn xa so với tình trạng ở địa cầu hiện nay, may ra chế tạo được chắc chỉ có người ngoài hành tinh là có thể.
“Như vậy , ta cũng không biết nguyên nhân, đúng rồi, Tô Vũ từng nói qua, việc này là do “Hố trời” gây nên , nếu như là thật thì chúng ta đã không còn ở trong thế giới trước rồi.”Ngụy Chương Trà bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng kêu lên.
Úc Quốc Chí hơi khẽ chấn động, chậm rãi nói: “Điều này ngược lại có vài phần đạo lý, bất quá những thứ này hiện tại không có tác dụng mẹ gì, chúng ta muốn là làm như thế nào để sống, nơi này có đồ ăn , chúng ta có thể sống đầy đủ trong này mười ngày nửa tháng, đã có nhiều thời gian như vậy thì có lẽ chúng ta có thể thoát ra khỏi khư rừng này được , có khi con biết ra đây là địa phương nào nữa.”
Vị Úc Quốc Chí này tuy đã hơn ba mươi tuổi mà miệng lưỡi đầy lời thô tục, mang theo một giáng vẻ giang hồ vô lại.
Tần Gia Quý lập tức kêu lên: “không được, đồ ăn này là do chúng ta tìm được trước, trong trường học có hơn ngàn người , tất cả đang chờ tin tức của chúng ta.”
Úc Quốc CHí lập tức rút súng ngắn, giơ vào đầu Tần Gia Qúy, nói: “ Tiểu quỷ, ngươi có ý kiến?”
Hai tay Tần Gia Quý không nhịn được nắm thành nắm đấm, tay phải sau lưng lập tức xuất hiện một loạt cái vảy màu kim sắc, đưa ra trước mặt bảo vệ mặt.
Tôn Đạt đi tới một bước, lung lay tay hắn, ngữ khí nhẹ nhàng hơn so với Úc Quốc CHí, nói: “Các người đừng hiểu lầm, chúng ta không có ý này, tất cả chúng ta đều không biết nguyên nhân gì mà bị đưa tới khu rưng này, muốn sống thì phải giúp đỡ lẫn nhau,có ta cùng Úc Quốc Chí cả và mọi người ở chỗ này , hi vọng ra được khỏi khu rừng này sẽ cao hơn, về phần một người sinh viên kia... Chúng ta tự nhiên cũng quan tâm, thế nhưng cũng phải chờ chúng ta tìm được đường ra mới quay lại giúp đỡ họ chứ, có đúng không ??? Tiểu huynh đệ?”
Hai người cảnh sát đi vào bên trong siêu thi, nhìn thấy đồ ăn rơi đầy đất, mắt sáng rực lên, hai người xông về phía trước , mỗi người một phần cầm lên một cái bánh mì, muốn bỏ vào miệng, đột nhiên nhớ ra việc gì đó liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía bọn người Tần Gia Quý.
“Ăn được ???” Người cảnh sát hơn ba mươi tuổi hỏi, hiển nhiên, hắn hơi nghi ngờ đồ ăn ở nơi này.
Tần Gia Quý gật gật đầu, trên mặt có chút mê hoặc nhìn hai người cảnh sát này, nhìn lên nhìn xuống nhiều lần vẫn cảm thấy đây không giống là người sẽ giúp được mọi người , mà ngược lại thấy có vẻ giống bọn họ đều là lưu lạc trong khu rừng này.
Nhìn thấy Tần Gia Quý gật đầu, người cảnh sát hít một hơi, cảm nhận vị quen thuộc của bánh mì liền rất nhanh cho vào trong miệng bắt đầu ăn, lại nhặt một trai nước khoáng trên mặt đất rồi mở ra, “Ọt ọt ọt ọt” một hơi hết một bình lớn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đã có lại chút huyết sắc.
Người còn lại đi tới một container ở bên trong tìm bao thuốc, mở bao thuốc rồi lấy một điếu cho vào miệng ngậm, đưa một điếu cho người cảnh sát lớn tuổi.
Người cảnh sát lớn tuổi nhận lấy, bỏ thuốc vào trong miệng mình, lại nhận lấy bật lửa rồi đốt lên, nhìn mặt của đám người Tần Gia Quý, rít một hơi thuốc lá, mới nói : “ Ta là Úc Quốc Chí, hắn gọi là Tôn Đạt, đều là công an ở quận Hiền Đồn, Các ngươi là sinh của Học viện kỹ thuật??? Các ngươi chỉ có từng này người ?? Lão sư các ngươi có đây không??”
Tần Gia Quý quay đầu nhìn Lâm Thạch, nói: “ Ta gọi Tần Gia Quý, bên trong chúng ta có hắn là lão sư.”
Úc Quốc Chí nhìn về phía Lâm Thạch, nói: “ Vị lão sư này , những việc gì đã xảy ra, ngươi hãy nhanh nói lại thử cho chúng ta nghe được không ?” Hiển nhiên, hắn có chút không muốn cùng với mấy người tuổi trẻ nói chuyện, tựa hồ như chỉ có lão sư mới có tư cách ngang hàng để cùng hắn giao thiệp.
Lâm Thạch giật mình, mới nói: “ hôm qua tầm hơn hai giờ chiều, trường chúng ta đột nhiên bị đưa tới vào trong khu rừng này, hiện tại hơn ngàn thầy trò đều bị vây ở đây, tiến thoái đều không được, đồ ăn trong trường chỉ đủ chèo chống trong hay ngày, tình huống hết sức nguy cấp...”
Còn muốn nói tiếp thì Úc Quốc Chí đã lắc tay ngăn lại, nói: “ Ta đã hiểu, như vậy thì các ngươi là do trường học phái ra để xác minh tình huống bốn phía hay sao??? A...”
Lâm Thạch ừ một tiếng, không biết phải nói tiếp như nào.
Triệu Thế Xương nói: “Úc cảnh quan, ta muốn hỏi là chẳng nhẽ các ngươi cũng bị như vậy??? Nguyên nhân rốt cuộc là gì...”
Vừa lúc Úc Quốc Chí cùng Tôn Đạt xuất hiện, mọi người đều vui mừng, nhưng càng về sau, sự nhiệt tình của mọi người càng giảm xuống, xem bộ dạng đói khổ của hai người, chỉ sợ đã bị lăn qua lăn lại nhiều ngày rồi, nếu muốn trông cậy vào họ thì có khả năng là không được rồi.
Úc Quốc Chí hít một hơi thuốc, mới nói: “ Rất đơn giản, chúng ta cũng không biết nguyên nhân tại sao, nhưng sự thực là chúng ta đã đi vào trong khu rừng này, không có cách nào có thể liên lạc với ngoại giới, hiện tại các ngươi cũng đã thấy, hai chúng ta giống như chó nhà có tang, có lẽ , tình huống trước mắt chỉ là trò đùa dai của ai đó, hoặc có thể là tất cả chúng ta đều đang nằm mơ----”
Nói đến đây, hắn đột nhiên hung hăng đem điếu thuốc trong tay ném đi: “ Ai có thể giải thích cho ta biết đến cùng đây là chuyện gì được không ??? Ta cũng muốn tìm người hỏi nguyên nhân này ah.”
Úc Quốc Chí đột nhiên hướng về phía mọi người mà lộ ra vẻ tức giận, bọn người Tần Gia Quý nhìn nhau trầm mặc, đằng sau Ngụy Chương Trà đột nhiên kêu lên: “Trà đùa dai?? Ta nghĩ tới một sự kiện có lẽ có thể giải thích được việc trước mắt.”
“Ân??” Con mắt của Úc Quốc Chí nhìn chằm chằm hướng hắn, trong đó có vài phần hung tàn.
Ngụy Chương Trà nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn hắn,ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Không biết mọi người đã xem phim <> chưa??? Phim này chính là nói về nhân vật Sở Môn sinh hoạt tại một thế giới khác,mọi thứ hắn tưởng rằng đều là thật, kỳ thật tất cả đều là phim ảnh và công ty truyền hình chế tạo hắn để ghi lại toàn bộ sự kịch tính của phim, tất cả mọi người đều biết rõ, cũng chí có hắn là nhân vật chính, lại không biết mình đang sống trong một bộ phim . Ta muốn....Chúng ta có phải hay không cũng gặp tình trạng giống vậy????Chúng ta kỳ thật cũng bị một thế lực nào đó ném vào đây, ở chỗ này dốc sức liều mạng, chạy trốn, chém giết, kỳ thật... kỳ thật toàn bộ thế giới loài người đều đang xem chúng ta qua TV????
Nói càng gần đến cuối, thanh âm của hắn có chút thay đổi, hắn càng nghĩ càng thấy sợ.
Úc Quốc Chí nhìn Ngụy Chương Trà , không nói lời nào, còn Tôn Đạt lại lộ ra thần sắc xem thường, đột nhiên nói: “Nếu là con người làm thì, ta nghĩ chắc chỉ có người ngoài hành tinh mới làm được, còn không có quốc gia nào trên địa cầu mà có kỹ thuật tiên tiến như vậy.”
Ngụy Chương Trà đỏ mặt lên, ngẫm lại cũng đúng, đem trọn cái trường học đến khu rừng rậm này, tạo ra quái vật da xanh quỷ dị, hơn nữa khi đánh chết lại được dị lực, điều này thật là không tưởng, điều này xác thật là hơn xa so với tình trạng ở địa cầu hiện nay, may ra chế tạo được chắc chỉ có người ngoài hành tinh là có thể.
“Như vậy , ta cũng không biết nguyên nhân, đúng rồi, Tô Vũ từng nói qua, việc này là do “Hố trời” gây nên , nếu như là thật thì chúng ta đã không còn ở trong thế giới trước rồi.”Ngụy Chương Trà bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng kêu lên.
Úc Quốc Chí hơi khẽ chấn động, chậm rãi nói: “Điều này ngược lại có vài phần đạo lý, bất quá những thứ này hiện tại không có tác dụng mẹ gì, chúng ta muốn là làm như thế nào để sống, nơi này có đồ ăn , chúng ta có thể sống đầy đủ trong này mười ngày nửa tháng, đã có nhiều thời gian như vậy thì có lẽ chúng ta có thể thoát ra khỏi khư rừng này được , có khi con biết ra đây là địa phương nào nữa.”
Vị Úc Quốc Chí này tuy đã hơn ba mươi tuổi mà miệng lưỡi đầy lời thô tục, mang theo một giáng vẻ giang hồ vô lại.
Tần Gia Quý lập tức kêu lên: “không được, đồ ăn này là do chúng ta tìm được trước, trong trường học có hơn ngàn người , tất cả đang chờ tin tức của chúng ta.”
Úc Quốc CHí lập tức rút súng ngắn, giơ vào đầu Tần Gia Qúy, nói: “ Tiểu quỷ, ngươi có ý kiến?”
Hai tay Tần Gia Quý không nhịn được nắm thành nắm đấm, tay phải sau lưng lập tức xuất hiện một loạt cái vảy màu kim sắc, đưa ra trước mặt bảo vệ mặt.
Tôn Đạt đi tới một bước, lung lay tay hắn, ngữ khí nhẹ nhàng hơn so với Úc Quốc CHí, nói: “Các người đừng hiểu lầm, chúng ta không có ý này, tất cả chúng ta đều không biết nguyên nhân gì mà bị đưa tới khu rưng này, muốn sống thì phải giúp đỡ lẫn nhau,có ta cùng Úc Quốc Chí cả và mọi người ở chỗ này , hi vọng ra được khỏi khu rừng này sẽ cao hơn, về phần một người sinh viên kia... Chúng ta tự nhiên cũng quan tâm, thế nhưng cũng phải chờ chúng ta tìm được đường ra mới quay lại giúp đỡ họ chứ, có đúng không ??? Tiểu huynh đệ?”
/29
|