" Cô ~ con đã về! " Tân Vũ vừa nói vừa bước vào nhà, chợt cảm giác được một cổ sát khí phóng tới ! Nàng học võ 15 năm cũng không phải là uổng phí, nhưng . . . .sát khí này. . .sao yếu quá vậy! ! ! Làm một tư thế xoay người tuyệt mĩ, nàng nhấc chân trực tiếp đá bay món ám khí đang bay tới của cô nàng, một chiếc dép lê. . . .nhìn người cô đang đi khập khiễn tới chỉ với một chiếc dép dưới chân mà cảm thấy buồn cười. Nàng vội trưng khuôn mặt tươi cười đem dép lê trả lại .
" Mẹ đã nói bao lần rồi, phải gọi mẹ! Cô cái gì! Hừ. . .Tiểu tử thúi, đừng tưởng mình biết chút võ mà nghĩ mẹ không trị được con! Nếu không có mẹ thì con có thân thủ như ngày hôm nay sao? "
" Dạ, dạ, dạ! Cô. . . không, không! Mẹ . . . Con có năng lực như ngày hôm nay tất cả đều nhờ vào mẹ. Con phải đi chuẩn bị ngày mai xuất ngoại. . . . Mẹ, đừng gọi con là tiểu tử thúi nữa, người ta là mỹ nữ đấy ~ " , biết cô là fan của phim kiếm hiệp, nàng cũng chiều theo tâng bốc mấy câu. . . . ha hả. . .Gương mặt lúc nãy còn dưới âm tám độ bây giờ đã như mặt trời chiếu rực rỡ rồi.
Dùng qua cơm chiều, Tân Vũ lôi ra chiếc va-li du lịch to siêu cấp của nàng, bắt đầu sắp xếp hành lí.
"Ừm, một quyển không đủ đem toàn bộ sách Bản Thảo Cương Mục (1), ống nghe bệnh, nhiệt kế, dụng cụ giải phẩu, như dao, kìm, nhíp . . . (kiểm an sẽ cho qua! ! !) . Quần chíp áo chíp mấy chục cái, áo tắm một bộ, mỹ phẩm, sửa tắm, dầu gội. . .(khách sạn có cung cấp ! !), băng vệ sinh, khăn tắm là không thể quên! hơn trăm túi mang cá ( ăn hết không ? !), y phục không cần mang nhiều, mấy bộ là Ok, rượu sát trùng N hộp, còn MP4 . . ."
Tiếng gõ cửa vang lên. . .
"Mời vào! A. . . Dượng . . ." .
Dượng nở nụ cười hiền lành bước vào phòng, đưa tay vuốt mái tóc dài đến lưng của nàng vừa nói:
" Vũ Nhi, con một mình xuất ngoại cần phải cẩn thận một chút, cái túi này con hãy đem theo, con là thầy thuốc, nếu con sinh bệnh mà không ai chăm sóc thì không tốt đâu, đây là thuốc, con mang theo đi, đến đó nên ăn uống đầy đủ không nên bỏ bửa ~ ngoan, nghỉ ngơi sớm đi! ".
Chờ dượng đi ra ngoài nàng mới bừng tỉnh lại, thuốc. . . thế này cũng nhiều thật. Một túi ni lông to đựng toàn thuốc! Dượng thật tốt, đành mang hết thôi.
Tiếng đập cửa lại vang lên. . .
"Mời vào! A. . . . mẹ "
Cô bước vào phòng, trên mặt nở nụ cười tươi đến âm hiểm.
"Hắc hắc. . . Vũ Nhi à . . . ."
Thật làm người khác rợn tóc gáy! ! !
" Vũ Nhi ~ đây là thứ mẹ chuẩn bị cho con con mang theo đi. . .! ! Hôm nay mẹ và cha (dượng ) con đi đến tiệm thuốc, cha con thiếu chút nữa đã mua hết thuốc của người ta đấy, mẹ nhàn rỗi liền đi bộ, cũng mua cho con mấy thứ lặt vặt. Con cầm theo đi ~ nhớ! Đến Ý thì phải nhớ đừng bỏ qua tên trai đẹp nào đấy ~ "
Nhìn thấy nụ cười quỹ dị của cô, lòng nàng thấp thỏm, mở cái túi ra . . . OMG! Không xem thì không biết, vừa thấy nàng liền muốn nhảy dựng lên.
Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex. . . . . .
"Không..không buông tha trai đẹp là ý gì? ! ! Mẹ . . . ! ! !"
Vẩn chưa nói hết câu, đã thấy cô nàng chạy như bay ra ngoài. . . Nàng nhìn mà thấy bấc đắc dĩ: "Trời! ! ! Cho ta nhiều áo mưa để phòng hộ à? ! Có ý tứ gì chứ? ? ?"
Chợt nhớ đến hôm nay Triệu Nhụy cũng nói : "Cua trai đẹp! ! !", Aizz, "Bọn họ nên gặp nhau mới phải! ! !"
Ở bên dưới hộp Durex còn một chiếc túi nhỏ, mở ra nhìn, bên trong là một đống thuốc và một đống que nhỏ kèm một lá thư, ha ha, cô nàng vẫn là thương nàng nhất ~ vẫn chu đáo tỉ mỉ, nàng mở một lá thư đặt trên đống que ra đọc:
" Vũ Nhi thân yêu:
Đàn ông là loài động vật ích kỷ, con thông minh nên biết trong nhiều thời điểm, bọn họ muốn ăn con không phải dễ dàng, cho nên chuẩn bị rất nhiều rất nhiều thứ để lấy lòng con . . . . . Con phải nhớ cho bọn chúng mang 'mũ bảo hiểm' nha. . . không cần biết ơn mẹ . . . Bất quá không chừng con đụng phải mãnh nam thì đánh không lại, chạy không được, bị ép cùng quan hệ. Nam nhân mà ~ nhiều người rất không thích mang 'mũ bảo hiểm', chỉ biết hưởng thụ thôi. Nếu có tình huống này con không cần thấy bất an hay kinh hoảng, con chỉ cần thưởng thức nam nhân thôi ~ mẹ đã chuẩn bị cho con thuốc tránh thai khẩn cấp cùng que thử thai rồi . . . cám ơn mẹ đi nào . . . Cố gắng đừng làm cho mình mang thai nhé, con là bác sĩ, nếu có thai thì phiền phúc lắm, chờ sau khi kết hôn đi rồi tính sau . . . hắc hắc. . .
P/s: Dùng hết! Không được bỏ sót cái nào, nếu không . . đừng trở về nhà! . . Về nhà phải nói cho mẹ biết, các nam nhân của con mãnh như thế nào nhé! ! !"
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, đột nhiên
" A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Tân Vũ phát điên hét lên.
" Vũ Nhi, làm sao vâỵ? ", Dượng lo lắng hỏi vợ .
"Chắc là muốn đi du lịch đến. . . . hưng phấn rồi ", cô cười gian nói.
Mất khá nhiều thời gian mới sắp xếp xong, thật mệt mỏi, nhìn mấy túi đồ còn cao hơn cả nàng, Tân Vũ buồn bực, nếu không phải do vài chục năm luyện võ có đủ sức lực, làm sao có thể sắp xếp nhiều đồ như thế, thôi, quá mệt mỏi quá mệt mỏi, ngủ.
( mộ Tuyết chen vào nói: đây là sự chuẩn bị của người không có kinh nghiệm thu thập hành lí đi du lịch! ! ! )
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, thật tươi sáng, thật thích hợp đi du lịch. Mơ mơ màng màng Tân Vũ tỉnh dậy, từ từ mở to mắt, sờ soạng cầm lấy đồng hồ nhìn lướt qua . . .
" Ừ. . . hửm! ! Hả? A. . .! ! ! Chết rồi! Muộn rồi! ! Không . . .! Xong rồi!! Máy bay chờ ta ~ ! ! ! "
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh, vác hết đống hành lí lên rồi chạy như bay ra khỏi nhà, thang máy! Thang máy, thang máy! Sao mày có thể hư vào lúc này chứ? ! ! Aizz, 14 tầng đấy! Dùng chân chạy thôi!
Kết quả, Tân Vũ đeo bao hành lí không tương xứng với cơ thể đi xuống 14 tầng lầu.
Aizz. . . Có 14 tầng sao lại lâu như thế! ! ! Mệt muốn ngất xỉu rồi! Tối thiểu là 30 tầng.
Hô . . . .Hô . . . .Người luyện võ mà cũng phải thở hổn hển thế này?
Hửm? Động đất sao? ? ?
"A . . . . " Cùng với tiếng thét của Tân Vũ, cả lầu thang như sụp xuống, nàng cảm thấy đầu choáng váng mọi thứ mờ dần.
Tân Vũ tiến vào trạng thái hôn mê.
" Mẹ đã nói bao lần rồi, phải gọi mẹ! Cô cái gì! Hừ. . .Tiểu tử thúi, đừng tưởng mình biết chút võ mà nghĩ mẹ không trị được con! Nếu không có mẹ thì con có thân thủ như ngày hôm nay sao? "
" Dạ, dạ, dạ! Cô. . . không, không! Mẹ . . . Con có năng lực như ngày hôm nay tất cả đều nhờ vào mẹ. Con phải đi chuẩn bị ngày mai xuất ngoại. . . . Mẹ, đừng gọi con là tiểu tử thúi nữa, người ta là mỹ nữ đấy ~ " , biết cô là fan của phim kiếm hiệp, nàng cũng chiều theo tâng bốc mấy câu. . . . ha hả. . .Gương mặt lúc nãy còn dưới âm tám độ bây giờ đã như mặt trời chiếu rực rỡ rồi.
Dùng qua cơm chiều, Tân Vũ lôi ra chiếc va-li du lịch to siêu cấp của nàng, bắt đầu sắp xếp hành lí.
"Ừm, một quyển không đủ đem toàn bộ sách Bản Thảo Cương Mục (1), ống nghe bệnh, nhiệt kế, dụng cụ giải phẩu, như dao, kìm, nhíp . . . (kiểm an sẽ cho qua! ! !) . Quần chíp áo chíp mấy chục cái, áo tắm một bộ, mỹ phẩm, sửa tắm, dầu gội. . .(khách sạn có cung cấp ! !), băng vệ sinh, khăn tắm là không thể quên! hơn trăm túi mang cá ( ăn hết không ? !), y phục không cần mang nhiều, mấy bộ là Ok, rượu sát trùng N hộp, còn MP4 . . ."
Tiếng gõ cửa vang lên. . .
"Mời vào! A. . . Dượng . . ." .
Dượng nở nụ cười hiền lành bước vào phòng, đưa tay vuốt mái tóc dài đến lưng của nàng vừa nói:
" Vũ Nhi, con một mình xuất ngoại cần phải cẩn thận một chút, cái túi này con hãy đem theo, con là thầy thuốc, nếu con sinh bệnh mà không ai chăm sóc thì không tốt đâu, đây là thuốc, con mang theo đi, đến đó nên ăn uống đầy đủ không nên bỏ bửa ~ ngoan, nghỉ ngơi sớm đi! ".
Chờ dượng đi ra ngoài nàng mới bừng tỉnh lại, thuốc. . . thế này cũng nhiều thật. Một túi ni lông to đựng toàn thuốc! Dượng thật tốt, đành mang hết thôi.
Tiếng đập cửa lại vang lên. . .
"Mời vào! A. . . . mẹ "
Cô bước vào phòng, trên mặt nở nụ cười tươi đến âm hiểm.
"Hắc hắc. . . Vũ Nhi à . . . ."
Thật làm người khác rợn tóc gáy! ! !
" Vũ Nhi ~ đây là thứ mẹ chuẩn bị cho con con mang theo đi. . .! ! Hôm nay mẹ và cha (dượng ) con đi đến tiệm thuốc, cha con thiếu chút nữa đã mua hết thuốc của người ta đấy, mẹ nhàn rỗi liền đi bộ, cũng mua cho con mấy thứ lặt vặt. Con cầm theo đi ~ nhớ! Đến Ý thì phải nhớ đừng bỏ qua tên trai đẹp nào đấy ~ "
Nhìn thấy nụ cười quỹ dị của cô, lòng nàng thấp thỏm, mở cái túi ra . . . OMG! Không xem thì không biết, vừa thấy nàng liền muốn nhảy dựng lên.
Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex Durex. . . . . .
"Không..không buông tha trai đẹp là ý gì? ! ! Mẹ . . . ! ! !"
Vẩn chưa nói hết câu, đã thấy cô nàng chạy như bay ra ngoài. . . Nàng nhìn mà thấy bấc đắc dĩ: "Trời! ! ! Cho ta nhiều áo mưa để phòng hộ à? ! Có ý tứ gì chứ? ? ?"
Chợt nhớ đến hôm nay Triệu Nhụy cũng nói : "Cua trai đẹp! ! !", Aizz, "Bọn họ nên gặp nhau mới phải! ! !"
Ở bên dưới hộp Durex còn một chiếc túi nhỏ, mở ra nhìn, bên trong là một đống thuốc và một đống que nhỏ kèm một lá thư, ha ha, cô nàng vẫn là thương nàng nhất ~ vẫn chu đáo tỉ mỉ, nàng mở một lá thư đặt trên đống que ra đọc:
" Vũ Nhi thân yêu:
Đàn ông là loài động vật ích kỷ, con thông minh nên biết trong nhiều thời điểm, bọn họ muốn ăn con không phải dễ dàng, cho nên chuẩn bị rất nhiều rất nhiều thứ để lấy lòng con . . . . . Con phải nhớ cho bọn chúng mang 'mũ bảo hiểm' nha. . . không cần biết ơn mẹ . . . Bất quá không chừng con đụng phải mãnh nam thì đánh không lại, chạy không được, bị ép cùng quan hệ. Nam nhân mà ~ nhiều người rất không thích mang 'mũ bảo hiểm', chỉ biết hưởng thụ thôi. Nếu có tình huống này con không cần thấy bất an hay kinh hoảng, con chỉ cần thưởng thức nam nhân thôi ~ mẹ đã chuẩn bị cho con thuốc tránh thai khẩn cấp cùng que thử thai rồi . . . cám ơn mẹ đi nào . . . Cố gắng đừng làm cho mình mang thai nhé, con là bác sĩ, nếu có thai thì phiền phúc lắm, chờ sau khi kết hôn đi rồi tính sau . . . hắc hắc. . .
P/s: Dùng hết! Không được bỏ sót cái nào, nếu không . . đừng trở về nhà! . . Về nhà phải nói cho mẹ biết, các nam nhân của con mãnh như thế nào nhé! ! !"
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, đột nhiên
" A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Tân Vũ phát điên hét lên.
" Vũ Nhi, làm sao vâỵ? ", Dượng lo lắng hỏi vợ .
"Chắc là muốn đi du lịch đến. . . . hưng phấn rồi ", cô cười gian nói.
Mất khá nhiều thời gian mới sắp xếp xong, thật mệt mỏi, nhìn mấy túi đồ còn cao hơn cả nàng, Tân Vũ buồn bực, nếu không phải do vài chục năm luyện võ có đủ sức lực, làm sao có thể sắp xếp nhiều đồ như thế, thôi, quá mệt mỏi quá mệt mỏi, ngủ.
( mộ Tuyết chen vào nói: đây là sự chuẩn bị của người không có kinh nghiệm thu thập hành lí đi du lịch! ! ! )
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, thật tươi sáng, thật thích hợp đi du lịch. Mơ mơ màng màng Tân Vũ tỉnh dậy, từ từ mở to mắt, sờ soạng cầm lấy đồng hồ nhìn lướt qua . . .
" Ừ. . . hửm! ! Hả? A. . .! ! ! Chết rồi! Muộn rồi! ! Không . . .! Xong rồi!! Máy bay chờ ta ~ ! ! ! "
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh, vác hết đống hành lí lên rồi chạy như bay ra khỏi nhà, thang máy! Thang máy, thang máy! Sao mày có thể hư vào lúc này chứ? ! ! Aizz, 14 tầng đấy! Dùng chân chạy thôi!
Kết quả, Tân Vũ đeo bao hành lí không tương xứng với cơ thể đi xuống 14 tầng lầu.
Aizz. . . Có 14 tầng sao lại lâu như thế! ! ! Mệt muốn ngất xỉu rồi! Tối thiểu là 30 tầng.
Hô . . . .Hô . . . .Người luyện võ mà cũng phải thở hổn hển thế này?
Hửm? Động đất sao? ? ?
"A . . . . " Cùng với tiếng thét của Tân Vũ, cả lầu thang như sụp xuống, nàng cảm thấy đầu choáng váng mọi thứ mờ dần.
Tân Vũ tiến vào trạng thái hôn mê.
/13
|