Chương 24 : Bắt Nhầm Người
- Này Nhật Dạ! Quần áo tại sao cậu còn chưa giặt? - tiếng nói long trời lở đất phát ra từ một căn phòng nhỏ trong ký túc xá.
- Cậu không thấy tớ đang lau nhà à... cũng phải từ từ chứ - Cô cầm cây lau nhà hì hục lau lau.
- Hừ.. bây giờ cậu mới đi làm à? - Xuân Thy Thy hừ lạnh nhìn cô , rồi nhìn thấy trên bàn có một sấp giấy viết gì đó liền đi đến cầm lên - Cái này là gì?
- Ê... ê không được đọc - cô ở một bên thấy Thy Thy cầm lên liền đi đến giựt lại.
- Ui... viết thư tình cho anh nào hay sao mà nôn nóng vậy? - Xuân Thy Thy thấy biểu hiện của cô liền trêu chọc cô.
- Nếu là thư tình thì tốt rồi... hừ hừ nhắc lại càng thêm tức - cô cầm cây lau nhà mạnh tay trút giận lên nó.
- Mà nghe nói trường chúng ta mới có giáo sư mới phải không? Còn nghe đồn là rất đẹp trai nha~~ - Xuân Thy Thy ở một bên liền chuyển qua chủ đề khác.
- Cậu đừng nhắc hai từ giáo sư trước mặt mình... cái tên giáo sư thối tha đó mà đẹp gì chứ - cô nghe nhỏ bạn nhắc đến cái tên đó thì lại lên máu.
- Khụ khụ... cậu làm gì mà nhạy cảm như vậy! Nghe đồn giáo sư lúc trước từng du học Mỹ nha, gia đình cũng không phải bình thường đâu vì có lần mình nghe nói có người nhìn thấy anh ta xài đồng hồ số lượng có hạn nữa - Xuân Thy Thy không chú ý đến tâm tình của cô ở một bên cứ thao thao bất tuyệt , ánh mắt mơ mộng - Ôi mẹ ơi.. ước gì con gặp thầy ấy!
- Xuân Thy Thy tỉnh lại dùm! Cậu muốn thì một lát cứ đi theo tớ đến lớp liền biết hắn là ai - cô nghe nhỏ bạn nói mà đầu muốn nổ tung.
Sau khi làm lau dọn trong phòng xong thì cô đến lớp có tiết thầy Phi à mà không... bây giờ chính là tiết của tên giáo sư thối tha. Xuân Thy Thy ở một bên thì lại phấn khích để đi ngắm trai đẹp.
- Nhật Dạ... đó không phải là anh chàng đẹp trai hôm qua sao?- Xuân Thy Thy nắm tay cô giựt giựt chỉ đến phía trước.
Đúng là phía trước bọn cô chính là Cao Thái Ân, hắn cũng đang theo hướng lớp học đi đến.
Xuân Thy Thy bất ngờ chạy lên phía trước bỏ cô lại ở phía sau.
- A~~ chào anh! Thật là khéo... - Xuân Thy Thy chạy đến ngang hàng với hắn chào hỏi.
- Cô là? - Cao Thái Ân dường như không nhớ được nhỏ bạn của cô.
- Tôi là cô gái ngày hôm qua đó.. kêu anh chặn đường nhỏ bạn tôi tên Nhật Dạ - Xuân Thy Thy hưng phấn kể lại rồi nhìn đến phải sau gọi cô - Nhật Dạ.. mau đến đây!
Cao Thái Ân quay người lại nhìn cô, cô ở một bên cũng chậm chạp đến gần.
- Cảm ơn anh đã giúp tôi một tay - Xuân Thy Thy cười tươi rói còn hưng phấn làm quen - Anh tên gì vậy?
- Cao Thái Ân - Cao Thái Ân trả lời nhưng mắt lại nhìn đến cô - Bài phạt em đã chép chưa?
- Chép rồi - cô vẫn như cũ trả lời không có kính ngữ
- Em vẫn muốn chép phạt thêm phải không hay là muốn trượt điểm khóa này? - Cao Thái Ân không hề tức giận, trong người cảm thấy có điểm thân thuộc toát ra từ người cô.
- Hừ.. em... chép rồi thưa thầy - cô nghiến răng nhìn vào hắn.
- Tốt! Vậy thì vào lớp thôi! - Cao Thái Ân hài lòng đi trước.
- Này.. này cậu sao lại gọi hắn là thầy? - Xuân Thy Thy ở một bên không hiểu gì cả hỏi cô.
- Đi vào lớp đi rồi cậu biết - cô cũng không có hứng thú giải thích với nhỏ bạn.
Cô cùng Nhật Dạ bước vào lớp thì cả khán phòng đã ngồi đến chật kín hình như có cảm giác đông đúc hơn thường ngày. Cô nhớ mỗi lần đến tiết thầy Phi thì đâu có đông đủ như thế này, ít nhất cũng phải nghỉ mất vài người. Hôm nay các thành phần lười biếng lại xuất hiện đầy đủ.
Ui mẹ ơi... đám con gái hình như còn trang điểm nữa. Một nhóm người không có trong khóa học cũng xuất hiện ở đây... lý do của mấy việc này chỉ có một!
Đi ngắm trai thôi chứ gì nữa! -_-///
- Chào giáo sư Cao Thái Ân - mọi người đồng thanh kêu lên khi bóng dáng của hắn bước vào lớp.
Thân hình thu hút mọi ánh mắt mọi người, đặc biệt nữ sinh viên chính là hận không thể có cánh bay đến ôm hắn thật chật.
- Chào mọi người! - Cao Thái Ân nâng môi cười lên một cái ban phát sắc đẹp cho chúng sanh.
- Oa~~ ... - nữ sinh lập tức vì nụ cười này mà chấn động cõi lòng , trong đó có con nhỏ bạn thân cô.
- Nhật Dạ.. anh đẹp trai đó là giáo sư mới chuyển đến sao?- Xuân Thy Thy ánh mắt không rời hỏi cô.
- Thì như cậu thấy rồi đấy, hắn là giáo sư mà cậu muốn gặp -cô ở một bên không hứng thú trả lời.
- Ôi.. bây giờ nhìn lại thầy ấy thật sự rất nam tính - Xuân Thy Thy tiếp tục kìm chế nước miếng sắp rơi xuống cảm thán - Hèn chi.. ban đầu tớ đã thấy anh ấy có khí chất rất khác người rồi.
Nhật Dạ nhìn đến nhỏ bạn liền nhức đầu, cô cũng mê trai mà nhưng sao nhìn tên này cô lại có cảm giác gì đó không ưu nổi.
- Trước khi vào học tôi muốn mời lớp trưởng nộp bài phạt đã - Cao Thái Ân chậm rãi lên tiếng.
Cả lớp bắt đầu có chút ngạc nhiên nhìn cô, cô ở một bên liền nghiến răng . Hắn thật biết cách trêu chọc cô, nhất thiết phải giữa đông người như thế này mà kêu cô nộp phạt sao?
Nhật Dạ cầm trên tay tờ giấy chép phạt đi xuống bục giảng ở phía xa. Sau khi đi đến trước mặt hắn liền để xuống ở trên bàn.
- Đây chính là việc lớp trưởng không biết cách xưng hô lớn nhỏ nên tôi đã bắt em ấy chép phạt một 100 lần - Cao Thái Ân chưa chịu buông tha cô - Em hãy đọc lên nội dung trong tờ giấy này xem.
Chân cô còn chưa được mấy bước liền rút lại, trong lòng thật sự muốn lớn tiếng chửi hắn.
- Em xin lỗi thầy Cao Thái Ân! - cô cầm tờ giấy lên đọc một cách rành mạch lớn tiếng.
- Tốt lắm... đây là.. - Cao Thái Ân gật đầu thỏa mãn nhìn xuống mọi người nhưng lại bị cô cắt ngang.
- Khoan đã.. em chưa đọc hết nội dung bên trong mà - cô ở một bên rất thoải mái còn mờ ám đọc nốt cái phần viết ở phía sau - Thầy biết là thầy rất đẹp trai nên tất nhiên mọi người cũng sẽ mê thầy. Nhưng thầy đã có người trong lòng rồi nên mấy em đừng có mơ tưởng nữa nhé! Thầy cũng rất hối tiếc nhưng đẹp trai quá cũng khổ mấy em ạ. Hôm nay thầy nhờ lớp trưởng tuyên bố tiếng lòng của thầy... nên rất mong mấy em hiểu được.
Mọi người ở dưới lập tức trợn mắt, có nhiều nữ sinh còn có chút tức giận đập bàn. Gương mặt Cao Thái Ân lập tức đen lại, khí chất có chút nguy hiểm sau khi nghe hết những gì cô nói.
- Thưa thầy, đây là những thứ thầy kêu em viết nha... nên em phải đọc hết chứ! Phải không thầy? - cô ở một bên không ngại ngần hỏi lại.
Ha ha... cô chính là cho hắn một bài học nhớ đời. Cô tự biến hắn thành tên tự mình đa tình, còn ảo tưởng bản thân mình là đẹp trai.
Chắc chắn danh tiếng của hắn sẽ bị ảnh hưởng thôi! Tin tức này mà không bị lan truyền nhanh chóng mới là lạ đó.
- Em giỏi lắm! - Cao Thái Ân cầm giấy chép phạt của cô rồi nghiến răng nói nhỏ.
- Dạ.. thầy không cần phải cảm ơn em đâu ạ! - cô vô cùng mặt dày biến hóa lời nói của hắn rồi trở về chỗ ngồi.
Nữ sinh xung quanh tất nhiên đã bị cô làm cho đả kích tinh thần hết rồi. Nghe trai đẹp có bạn gái thì nữ sinh đã không còn hy vọng, lập tức cảm tình của nữ sinh với Cao Thái Ân đã giảm đến đáng thương.
Nhật Dạ cô ở một bên nhịn cười đến nội thương, gương mặt nhịn cười là đỏ như gấc. Cao Thái Ân ở bục giảng hôm nay không hề cười như ngày đầu, gương mặt đã đen như đít nồi lâu ngày, ánh mắt lâu lâu lại cho cô ánh nhìn cảnh cáo.
Hừ... cô sợ hắn chắc! ( ^∇^)( ^∇^)
Tiết học kết thúc cô liền xách cặp nhanh chân đi thẳng. Xuân Thy Thy cũng nhờ sự kiện vừa rồi mà cảm tình dành cho vị giáo sư đẹp trai đã không còn như ban đầu.
Cao Thái Ân lần này không kêu cô ở lại chỉ nhìn đến bóng dáng gấp gáp chuồn lẹ của cô. Bóng dáng này đột nhiên khiến anh có chút thân thuộc như đã từng nhìn thấy trước đây.
- Nhật Dạ.. cậu làm gì đi nhanh như vậy... đợi mình với - Xuân Thy Thy thấy cô gấp rút liền chạy theo.
- Ủa? Cậu sao không ở lại nói chuyện với trai đẹp của cậu đi - cô ngừng lại nhìn Thy Thy trêu chọc.
- Xùy... thì ra tờ giấy lúc này là hắn bắt cậu viết à? Tớ còn tưởng là người có khí chất hơn người.. nhưng mà ai ngờ lại là tên ảo tưởng sức mạnh - Xuân Thy Thy xua tay trả lời, rồi nhớ đến một chuyện - À.. không phải cậu nói cần đi mua đồ à?
- Ách.. cậu nói mình mới nhớ! - Nhật Dạ cũng nhất thời nhớ lại - Mình phải đi chợ mua mấy gói mì với trái cây về dự trữ nữa.
- Đúng đó... nhớ mua mì gà về cho mình nữa đấy - Xuân Thy Thy nghe đến ăn uống liền gật đầu cười.
Cô chịu khó đến chờ xe buýt rồi theo tuyến đường đến chợ cách trung tâm thành phố một đoạn đường. Chợ này rất lớn, muốn mua gì đều có tất cả, hơn nữa giá cả lại rẻ nên rất hợp với sinh viên như tụi cô.
Sau khi xuống xe cô đến hàng tạp hóa mua mấy gói mỳ ăn liền cho Thy Thy và cô. Đi lòng vòng mua thêm vài món đồ dùng cá nhân liền đi trở lại qua hàng bán trái cây.
Lúc này vào chiều nên người đi chợ đã có chút đông đúc. Trái cây bán kéo dài từ đầu dãy đến sâu tận cuối con đường bên trong.
- Không biết nên mua gì nữa? - Cô dừng lại trước một cửa hàng bán trái cây rất phong phú.
- Cô gái trẻ.. muốn mua trái cây sao?- một người phụ nữ trung niên thấy cô đang lưỡng lự liền mời gọi.
- Dạ... con cũng không biết nên mua cái gì nữa - cô gãi đầu xấu hổ.
- À.. mua quýt với táo này vừa ngon lại vừa rẻ - cô bán hàng nhìn liền biết ý cô - Trái cây của cô ở đây đảm bảo chất lượng.
- Dạ... vậy cô lấy con mỗi thứ một ký đi - cô gật đầu rồi nhìn cô bán hàng.
- Cô gái là sinh viên à? - cô bán hàng lên tiếng hỏi
- Dạ phải.. - cô gật đầu trả lời , rồi trò chuyện với cô bán hàng.
Lúc này phía xa đã có tiếng um sùm nhưng cô đang trò chuyện nên không chú ý. Khi tạm biệt cô bán hàng trên tay cô đã xách hai túi đồ lỉnh khỉnh rồi.
Đột nhiên từ phía sau lưng có người tông trúng cô rất mạnh. Túi hoa quả trên tay bị rớt xuống đất, táo và quýt bị lăn lóc ra bên ngoài. Cô cũng bị té mạnh xuống đất , bàn tay chống xuống nền đã bị xây xát chảy máu.
Bẹp...
Cô còn chưa kịp đứng lên thì kế bên đã nghe tiếng thứ gì đó bị đè bẹp. Nhìn sang thì mấy trái quýt của cô đã bị một đôi chân dài mạnh mẽ đạp trúng cho tan tành.
- Ăn cướp... bắt ăn cướp... - phía sau có một người phụ nữ trẻ hét lớn lên chạy ở phía sau.
Cô còn đang tức giận đứng lên lại nghe người phụ nữ kia hét nên lập tức chạy theo cái tên đang ở trước mặt cô. Hừ hừ... đã ăn trộm đồ của người khác còn đạp nát luôn mấy trái quýt của cô.
Cô nhất định phải bắt hắn bồi thường mới được.
- Tên kia đứng lại.. - cô cũng hùng hổ chạy theo không rời.
Nhưng bóng dáng của tên trước mặt lại rất cao lớn, chân còn rất dài nên cô không thể nào chạy theo kịp. Vừa lúc hắn chạy vào con hẻm cô liền dùng chút sức lực chạy vào theo.
Bụp... Bốp... chát
Âm thanh nghe có chút lớn vang lên trong con hẻm. Cô tò mò chạy vào, đập vào mắt cô là cảnh đánh nhau rất quyết liệt. Tên con trai mà cô đuổi theo đang đánh một tên nào đó, tên kia chống trả nhưng không thể đỡ được những đòn hiểm của tên kia.
- Anh.. anh làm ơn tha cho em- tên bị đánh cho chảy máu miệng van xin.
- Mau đưa cái túi xách đây - tên con trai đó ép hắn sát vào tường lên giọng.
- Dạ Dạ... đây - tên kia đưa cái túi xách màu đen cho tên con trai đó.
- Đừng để tao gặp lại - tên con trai đó lên tiếng cảnh cáo nguy hiểm rồi quay đi.
Tên kia hoảng sợ liền chạy thoát ra khỏi con hẻm không dám quay đầu lại.
Nhật Dạ ở một bên nhìn hết màn này liền thất thần. Tên con trai đó cũng khó hiểu nhìn cô, nãy giờ cô gái này cứ đứng đó nhìn anh.
Chàng trai trước mặt có ánh mắt vô cùng tà mị, nhưng gương mặt lại vô cùng hiền lành tương phản lại. Làn da trắng hơn con gái tỏa sáng giữa ban ngày. Đôi môi mỏng đỏ tự nhiên khiến cho cô gái nào cũng phải siêu lòng. Thân người cũng là thuộc dạng hoàn mĩ cao lớn, khí chất có chút kỳ lạ khác xa vời gương mặt trẻ con của anh . Bộ dáng ăn mặc cũng rất chững chạc làm cho người khác cứ bị lôi cuốn theo.
- Anh là đồ ăn cướp của người ta.. còn đạp nát luôn mấy trái quýt của tôi... đúng là đồ lưu manh - cô lúc này nhất thời tỉnh lại lên tiếng chất vấn.
- Ăn cướp? - tên trước mặt khó hiểu nhìn cô rồi giơ lên cái túi xách màu đen đang cầm trên tay- Cái này sao?
- Phải đấy.. đã ăn trộm còn không biết hối cải. Hơn thế còn đánh người ta bị thương như thế - cô cũng rất mạnh dạng kết tội tên trước mặt.
- A~~ may quá! Cái túi xách của tôi - người phụ nữ lúc nãy vui mừng chạy đến cầm cái túi trên tay hắn - Cảm ơn cậu đã bắt cướp giúp tôi.
- Không có gì đâu - hắn nhẹ giọng trả lời rồi nhìn cô. Nhật Dạ có chút đả kích trong lòng, cái gì thế này... sau người phụ nữ này lại cảm ơn hắn?
- Cô.. cô ơi! Hắn không phải ăn cướp sao?- cô nhìn đến người phụ nữ trước mặt có chút khó khăn hỏi.
- Ăn cướp? Chàng trai này à... - người phụ nữ nghe cô hỏi liền nhanh chóng giải thích - À... cô lầm rồi! Cái tên vừa rồi giựt giỏ xách của tôi cũng may chàng trai này đi ngang liền giúp tôi lấy lại.
Cả người cô liền lập tức bất động, như vậy là cô hiểu lầm rồi sao?
- Cô nhìn bộ dáng của tôi giống ăn cướp lắm sao? - chàng trai trước mặt giọng điệu có chút gì đó nhìn cô.
- Ách.. thì ai biết được! Bây giờ cũng có nhiều người ăn mặc đẹp vẫn ăn cướp được mà - cô lúc này có chút áy náy nhưng lại mạnh miệng trả lời.
Chàng trai trước mặt nghe cô nói mày liền nhíu lại, nhìn bộ dáng cô liền có chút thích thú nhưng lại quay lưng rời đi.
- Ê.. ê.. anh chưa được đi - cô nhất thời nhớ đến mấy trái quýt của mình liền kêu hắn lại.
- Còn chuyện gì nữa sao?- chàng trai trước mặt liền dừng bước quay lại nhìn cô - Hay cô muốn xin lỗi tôi?
- Ai thèm xin lỗi anh chứ? Anh phải đền mấy trái quýt của tôi đi - cô gương mặt rất dày xòe tay đòi lại.
- Quýt? Tôi đâu lấy của cô - tên này khó hiểu hỏi lại.
- Lúc nãy anh chạy đi đã đạp nát mấy trái quýt tôi mới mua rồi.. tôi còn chưa ăn đã bị ánh phá hỏng. Anh phải đền bù lại cho tôi - Nhật Dạ rất có lý lẽ nói với hắn.
- Chỉ có mấy trái quýt mà cô đuổi theo tôi đến đây? - chàng trai kia môi được dịp nâng lên cao rất hứng thú - cô đúng là rất rảnh rỗi.
- Ai nói.. tại tôi có chút nhầm lẫn thôi. Nhưng mà cũng là tiền tôi mua thì anh phải trả lại chứ - cô lại tiếp tục đáp trả.
- Được rồi... tôi mua cái khác trả cô - tên trước mặt cũng không làm khó cùng cô đi đến gian hàng ban nãy.
Sau đó hắn mua một túi quýt to đưa trước mặt cô bảo cô nhận lấy.
- Cái.. cái này không phải quá nhiều sao?- cô nhìn đến liền có chút trợn mắt.
- Cô tên gì ?- hắn nhìn cô trong lòng lại như có cái gì đó thúc đẩy.
- Tôi là Nhật Dạ! - cô một bên cũng thành thật trả lời - Còn anh tên gì?
- Đắc Di - Đắc Di từ tốn trả lời - Lúc trước chúng ta có từng gặp nhau không? Tôi cảm thấy cô có gì đó rất quen.
- Chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây, anh nhầm rồi - Nhật Dạ nghe câu nói kỳ lạ của hắn liền tiếp lời.
Hắn nhìn thẳng vào cô nhưng một lát liền quay đi không nói lời nào. Ánh mắt của hắn rất lạ lại gợi chút quen thuộc trong lòng cô.
* Chú Ý: Lời tác giả --> Au muốn thông báo với mọi ng 1 việc. Chắc chắn sau khi nói ra thì có lẽ sẽ có hai luồn ý kiến trái chiều:
+ Một bên Au chắc chắn sẽ bị đả đảo đến không còn đường sống , ngũ mã phanh thây .
+ Bên còn lại chắc chắn sẽ cười mãn nguyện không ngừng.
- Ban đầu đã định là NP nhưng do nhiều ý kiến Au quyết định sẽ cho nữ chính về vs 1 người.
- Khụ khụ.. mấy chap này có lẽ là do t.giả cạn ý tưởng nên không được hay cho lắm. Mọi ng thông cảm... những chap sau sẽ đền bù lại xứng đáng.
#: Au xin cúi người một góc 45 độ vuông góc vs mặt đất tạ tội với tập đoàn đã ủng hộ NP.
Σ( ° △ °|||)︴Σ( ° △ °|||)︴(~_~メ)(~_~メ)
--> Nếu mn muốn có thể tập hợp lại ý tưởng của bản thân rồi bình luận ở
bên dưới . Au sẽ chọn ra vài bạn rồi viết một bộ truyện mới coi như để đền bù.
Ai đã ủng hộ NP đều có thể vô tư bình luận. Sau này t.giả sẽ viết một bộ truyện dựa trên ndung và ý tưởng của mọi người.
Cảm ơn đã ủng hộ truyện của tác giả!
Ký tên: Mạc Lam Muội Muội (*>.<*)
- Này Nhật Dạ! Quần áo tại sao cậu còn chưa giặt? - tiếng nói long trời lở đất phát ra từ một căn phòng nhỏ trong ký túc xá.
- Cậu không thấy tớ đang lau nhà à... cũng phải từ từ chứ - Cô cầm cây lau nhà hì hục lau lau.
- Hừ.. bây giờ cậu mới đi làm à? - Xuân Thy Thy hừ lạnh nhìn cô , rồi nhìn thấy trên bàn có một sấp giấy viết gì đó liền đi đến cầm lên - Cái này là gì?
- Ê... ê không được đọc - cô ở một bên thấy Thy Thy cầm lên liền đi đến giựt lại.
- Ui... viết thư tình cho anh nào hay sao mà nôn nóng vậy? - Xuân Thy Thy thấy biểu hiện của cô liền trêu chọc cô.
- Nếu là thư tình thì tốt rồi... hừ hừ nhắc lại càng thêm tức - cô cầm cây lau nhà mạnh tay trút giận lên nó.
- Mà nghe nói trường chúng ta mới có giáo sư mới phải không? Còn nghe đồn là rất đẹp trai nha~~ - Xuân Thy Thy ở một bên liền chuyển qua chủ đề khác.
- Cậu đừng nhắc hai từ giáo sư trước mặt mình... cái tên giáo sư thối tha đó mà đẹp gì chứ - cô nghe nhỏ bạn nhắc đến cái tên đó thì lại lên máu.
- Khụ khụ... cậu làm gì mà nhạy cảm như vậy! Nghe đồn giáo sư lúc trước từng du học Mỹ nha, gia đình cũng không phải bình thường đâu vì có lần mình nghe nói có người nhìn thấy anh ta xài đồng hồ số lượng có hạn nữa - Xuân Thy Thy không chú ý đến tâm tình của cô ở một bên cứ thao thao bất tuyệt , ánh mắt mơ mộng - Ôi mẹ ơi.. ước gì con gặp thầy ấy!
- Xuân Thy Thy tỉnh lại dùm! Cậu muốn thì một lát cứ đi theo tớ đến lớp liền biết hắn là ai - cô nghe nhỏ bạn nói mà đầu muốn nổ tung.
Sau khi làm lau dọn trong phòng xong thì cô đến lớp có tiết thầy Phi à mà không... bây giờ chính là tiết của tên giáo sư thối tha. Xuân Thy Thy ở một bên thì lại phấn khích để đi ngắm trai đẹp.
- Nhật Dạ... đó không phải là anh chàng đẹp trai hôm qua sao?- Xuân Thy Thy nắm tay cô giựt giựt chỉ đến phía trước.
Đúng là phía trước bọn cô chính là Cao Thái Ân, hắn cũng đang theo hướng lớp học đi đến.
Xuân Thy Thy bất ngờ chạy lên phía trước bỏ cô lại ở phía sau.
- A~~ chào anh! Thật là khéo... - Xuân Thy Thy chạy đến ngang hàng với hắn chào hỏi.
- Cô là? - Cao Thái Ân dường như không nhớ được nhỏ bạn của cô.
- Tôi là cô gái ngày hôm qua đó.. kêu anh chặn đường nhỏ bạn tôi tên Nhật Dạ - Xuân Thy Thy hưng phấn kể lại rồi nhìn đến phải sau gọi cô - Nhật Dạ.. mau đến đây!
Cao Thái Ân quay người lại nhìn cô, cô ở một bên cũng chậm chạp đến gần.
- Cảm ơn anh đã giúp tôi một tay - Xuân Thy Thy cười tươi rói còn hưng phấn làm quen - Anh tên gì vậy?
- Cao Thái Ân - Cao Thái Ân trả lời nhưng mắt lại nhìn đến cô - Bài phạt em đã chép chưa?
- Chép rồi - cô vẫn như cũ trả lời không có kính ngữ
- Em vẫn muốn chép phạt thêm phải không hay là muốn trượt điểm khóa này? - Cao Thái Ân không hề tức giận, trong người cảm thấy có điểm thân thuộc toát ra từ người cô.
- Hừ.. em... chép rồi thưa thầy - cô nghiến răng nhìn vào hắn.
- Tốt! Vậy thì vào lớp thôi! - Cao Thái Ân hài lòng đi trước.
- Này.. này cậu sao lại gọi hắn là thầy? - Xuân Thy Thy ở một bên không hiểu gì cả hỏi cô.
- Đi vào lớp đi rồi cậu biết - cô cũng không có hứng thú giải thích với nhỏ bạn.
Cô cùng Nhật Dạ bước vào lớp thì cả khán phòng đã ngồi đến chật kín hình như có cảm giác đông đúc hơn thường ngày. Cô nhớ mỗi lần đến tiết thầy Phi thì đâu có đông đủ như thế này, ít nhất cũng phải nghỉ mất vài người. Hôm nay các thành phần lười biếng lại xuất hiện đầy đủ.
Ui mẹ ơi... đám con gái hình như còn trang điểm nữa. Một nhóm người không có trong khóa học cũng xuất hiện ở đây... lý do của mấy việc này chỉ có một!
Đi ngắm trai thôi chứ gì nữa! -_-///
- Chào giáo sư Cao Thái Ân - mọi người đồng thanh kêu lên khi bóng dáng của hắn bước vào lớp.
Thân hình thu hút mọi ánh mắt mọi người, đặc biệt nữ sinh viên chính là hận không thể có cánh bay đến ôm hắn thật chật.
- Chào mọi người! - Cao Thái Ân nâng môi cười lên một cái ban phát sắc đẹp cho chúng sanh.
- Oa~~ ... - nữ sinh lập tức vì nụ cười này mà chấn động cõi lòng , trong đó có con nhỏ bạn thân cô.
- Nhật Dạ.. anh đẹp trai đó là giáo sư mới chuyển đến sao?- Xuân Thy Thy ánh mắt không rời hỏi cô.
- Thì như cậu thấy rồi đấy, hắn là giáo sư mà cậu muốn gặp -cô ở một bên không hứng thú trả lời.
- Ôi.. bây giờ nhìn lại thầy ấy thật sự rất nam tính - Xuân Thy Thy tiếp tục kìm chế nước miếng sắp rơi xuống cảm thán - Hèn chi.. ban đầu tớ đã thấy anh ấy có khí chất rất khác người rồi.
Nhật Dạ nhìn đến nhỏ bạn liền nhức đầu, cô cũng mê trai mà nhưng sao nhìn tên này cô lại có cảm giác gì đó không ưu nổi.
- Trước khi vào học tôi muốn mời lớp trưởng nộp bài phạt đã - Cao Thái Ân chậm rãi lên tiếng.
Cả lớp bắt đầu có chút ngạc nhiên nhìn cô, cô ở một bên liền nghiến răng . Hắn thật biết cách trêu chọc cô, nhất thiết phải giữa đông người như thế này mà kêu cô nộp phạt sao?
Nhật Dạ cầm trên tay tờ giấy chép phạt đi xuống bục giảng ở phía xa. Sau khi đi đến trước mặt hắn liền để xuống ở trên bàn.
- Đây chính là việc lớp trưởng không biết cách xưng hô lớn nhỏ nên tôi đã bắt em ấy chép phạt một 100 lần - Cao Thái Ân chưa chịu buông tha cô - Em hãy đọc lên nội dung trong tờ giấy này xem.
Chân cô còn chưa được mấy bước liền rút lại, trong lòng thật sự muốn lớn tiếng chửi hắn.
- Em xin lỗi thầy Cao Thái Ân! - cô cầm tờ giấy lên đọc một cách rành mạch lớn tiếng.
- Tốt lắm... đây là.. - Cao Thái Ân gật đầu thỏa mãn nhìn xuống mọi người nhưng lại bị cô cắt ngang.
- Khoan đã.. em chưa đọc hết nội dung bên trong mà - cô ở một bên rất thoải mái còn mờ ám đọc nốt cái phần viết ở phía sau - Thầy biết là thầy rất đẹp trai nên tất nhiên mọi người cũng sẽ mê thầy. Nhưng thầy đã có người trong lòng rồi nên mấy em đừng có mơ tưởng nữa nhé! Thầy cũng rất hối tiếc nhưng đẹp trai quá cũng khổ mấy em ạ. Hôm nay thầy nhờ lớp trưởng tuyên bố tiếng lòng của thầy... nên rất mong mấy em hiểu được.
Mọi người ở dưới lập tức trợn mắt, có nhiều nữ sinh còn có chút tức giận đập bàn. Gương mặt Cao Thái Ân lập tức đen lại, khí chất có chút nguy hiểm sau khi nghe hết những gì cô nói.
- Thưa thầy, đây là những thứ thầy kêu em viết nha... nên em phải đọc hết chứ! Phải không thầy? - cô ở một bên không ngại ngần hỏi lại.
Ha ha... cô chính là cho hắn một bài học nhớ đời. Cô tự biến hắn thành tên tự mình đa tình, còn ảo tưởng bản thân mình là đẹp trai.
Chắc chắn danh tiếng của hắn sẽ bị ảnh hưởng thôi! Tin tức này mà không bị lan truyền nhanh chóng mới là lạ đó.
- Em giỏi lắm! - Cao Thái Ân cầm giấy chép phạt của cô rồi nghiến răng nói nhỏ.
- Dạ.. thầy không cần phải cảm ơn em đâu ạ! - cô vô cùng mặt dày biến hóa lời nói của hắn rồi trở về chỗ ngồi.
Nữ sinh xung quanh tất nhiên đã bị cô làm cho đả kích tinh thần hết rồi. Nghe trai đẹp có bạn gái thì nữ sinh đã không còn hy vọng, lập tức cảm tình của nữ sinh với Cao Thái Ân đã giảm đến đáng thương.
Nhật Dạ cô ở một bên nhịn cười đến nội thương, gương mặt nhịn cười là đỏ như gấc. Cao Thái Ân ở bục giảng hôm nay không hề cười như ngày đầu, gương mặt đã đen như đít nồi lâu ngày, ánh mắt lâu lâu lại cho cô ánh nhìn cảnh cáo.
Hừ... cô sợ hắn chắc! ( ^∇^)( ^∇^)
Tiết học kết thúc cô liền xách cặp nhanh chân đi thẳng. Xuân Thy Thy cũng nhờ sự kiện vừa rồi mà cảm tình dành cho vị giáo sư đẹp trai đã không còn như ban đầu.
Cao Thái Ân lần này không kêu cô ở lại chỉ nhìn đến bóng dáng gấp gáp chuồn lẹ của cô. Bóng dáng này đột nhiên khiến anh có chút thân thuộc như đã từng nhìn thấy trước đây.
- Nhật Dạ.. cậu làm gì đi nhanh như vậy... đợi mình với - Xuân Thy Thy thấy cô gấp rút liền chạy theo.
- Ủa? Cậu sao không ở lại nói chuyện với trai đẹp của cậu đi - cô ngừng lại nhìn Thy Thy trêu chọc.
- Xùy... thì ra tờ giấy lúc này là hắn bắt cậu viết à? Tớ còn tưởng là người có khí chất hơn người.. nhưng mà ai ngờ lại là tên ảo tưởng sức mạnh - Xuân Thy Thy xua tay trả lời, rồi nhớ đến một chuyện - À.. không phải cậu nói cần đi mua đồ à?
- Ách.. cậu nói mình mới nhớ! - Nhật Dạ cũng nhất thời nhớ lại - Mình phải đi chợ mua mấy gói mì với trái cây về dự trữ nữa.
- Đúng đó... nhớ mua mì gà về cho mình nữa đấy - Xuân Thy Thy nghe đến ăn uống liền gật đầu cười.
Cô chịu khó đến chờ xe buýt rồi theo tuyến đường đến chợ cách trung tâm thành phố một đoạn đường. Chợ này rất lớn, muốn mua gì đều có tất cả, hơn nữa giá cả lại rẻ nên rất hợp với sinh viên như tụi cô.
Sau khi xuống xe cô đến hàng tạp hóa mua mấy gói mỳ ăn liền cho Thy Thy và cô. Đi lòng vòng mua thêm vài món đồ dùng cá nhân liền đi trở lại qua hàng bán trái cây.
Lúc này vào chiều nên người đi chợ đã có chút đông đúc. Trái cây bán kéo dài từ đầu dãy đến sâu tận cuối con đường bên trong.
- Không biết nên mua gì nữa? - Cô dừng lại trước một cửa hàng bán trái cây rất phong phú.
- Cô gái trẻ.. muốn mua trái cây sao?- một người phụ nữ trung niên thấy cô đang lưỡng lự liền mời gọi.
- Dạ... con cũng không biết nên mua cái gì nữa - cô gãi đầu xấu hổ.
- À.. mua quýt với táo này vừa ngon lại vừa rẻ - cô bán hàng nhìn liền biết ý cô - Trái cây của cô ở đây đảm bảo chất lượng.
- Dạ... vậy cô lấy con mỗi thứ một ký đi - cô gật đầu rồi nhìn cô bán hàng.
- Cô gái là sinh viên à? - cô bán hàng lên tiếng hỏi
- Dạ phải.. - cô gật đầu trả lời , rồi trò chuyện với cô bán hàng.
Lúc này phía xa đã có tiếng um sùm nhưng cô đang trò chuyện nên không chú ý. Khi tạm biệt cô bán hàng trên tay cô đã xách hai túi đồ lỉnh khỉnh rồi.
Đột nhiên từ phía sau lưng có người tông trúng cô rất mạnh. Túi hoa quả trên tay bị rớt xuống đất, táo và quýt bị lăn lóc ra bên ngoài. Cô cũng bị té mạnh xuống đất , bàn tay chống xuống nền đã bị xây xát chảy máu.
Bẹp...
Cô còn chưa kịp đứng lên thì kế bên đã nghe tiếng thứ gì đó bị đè bẹp. Nhìn sang thì mấy trái quýt của cô đã bị một đôi chân dài mạnh mẽ đạp trúng cho tan tành.
- Ăn cướp... bắt ăn cướp... - phía sau có một người phụ nữ trẻ hét lớn lên chạy ở phía sau.
Cô còn đang tức giận đứng lên lại nghe người phụ nữ kia hét nên lập tức chạy theo cái tên đang ở trước mặt cô. Hừ hừ... đã ăn trộm đồ của người khác còn đạp nát luôn mấy trái quýt của cô.
Cô nhất định phải bắt hắn bồi thường mới được.
- Tên kia đứng lại.. - cô cũng hùng hổ chạy theo không rời.
Nhưng bóng dáng của tên trước mặt lại rất cao lớn, chân còn rất dài nên cô không thể nào chạy theo kịp. Vừa lúc hắn chạy vào con hẻm cô liền dùng chút sức lực chạy vào theo.
Bụp... Bốp... chát
Âm thanh nghe có chút lớn vang lên trong con hẻm. Cô tò mò chạy vào, đập vào mắt cô là cảnh đánh nhau rất quyết liệt. Tên con trai mà cô đuổi theo đang đánh một tên nào đó, tên kia chống trả nhưng không thể đỡ được những đòn hiểm của tên kia.
- Anh.. anh làm ơn tha cho em- tên bị đánh cho chảy máu miệng van xin.
- Mau đưa cái túi xách đây - tên con trai đó ép hắn sát vào tường lên giọng.
- Dạ Dạ... đây - tên kia đưa cái túi xách màu đen cho tên con trai đó.
- Đừng để tao gặp lại - tên con trai đó lên tiếng cảnh cáo nguy hiểm rồi quay đi.
Tên kia hoảng sợ liền chạy thoát ra khỏi con hẻm không dám quay đầu lại.
Nhật Dạ ở một bên nhìn hết màn này liền thất thần. Tên con trai đó cũng khó hiểu nhìn cô, nãy giờ cô gái này cứ đứng đó nhìn anh.
Chàng trai trước mặt có ánh mắt vô cùng tà mị, nhưng gương mặt lại vô cùng hiền lành tương phản lại. Làn da trắng hơn con gái tỏa sáng giữa ban ngày. Đôi môi mỏng đỏ tự nhiên khiến cho cô gái nào cũng phải siêu lòng. Thân người cũng là thuộc dạng hoàn mĩ cao lớn, khí chất có chút kỳ lạ khác xa vời gương mặt trẻ con của anh . Bộ dáng ăn mặc cũng rất chững chạc làm cho người khác cứ bị lôi cuốn theo.
- Anh là đồ ăn cướp của người ta.. còn đạp nát luôn mấy trái quýt của tôi... đúng là đồ lưu manh - cô lúc này nhất thời tỉnh lại lên tiếng chất vấn.
- Ăn cướp? - tên trước mặt khó hiểu nhìn cô rồi giơ lên cái túi xách màu đen đang cầm trên tay- Cái này sao?
- Phải đấy.. đã ăn trộm còn không biết hối cải. Hơn thế còn đánh người ta bị thương như thế - cô cũng rất mạnh dạng kết tội tên trước mặt.
- A~~ may quá! Cái túi xách của tôi - người phụ nữ lúc nãy vui mừng chạy đến cầm cái túi trên tay hắn - Cảm ơn cậu đã bắt cướp giúp tôi.
- Không có gì đâu - hắn nhẹ giọng trả lời rồi nhìn cô. Nhật Dạ có chút đả kích trong lòng, cái gì thế này... sau người phụ nữ này lại cảm ơn hắn?
- Cô.. cô ơi! Hắn không phải ăn cướp sao?- cô nhìn đến người phụ nữ trước mặt có chút khó khăn hỏi.
- Ăn cướp? Chàng trai này à... - người phụ nữ nghe cô hỏi liền nhanh chóng giải thích - À... cô lầm rồi! Cái tên vừa rồi giựt giỏ xách của tôi cũng may chàng trai này đi ngang liền giúp tôi lấy lại.
Cả người cô liền lập tức bất động, như vậy là cô hiểu lầm rồi sao?
- Cô nhìn bộ dáng của tôi giống ăn cướp lắm sao? - chàng trai trước mặt giọng điệu có chút gì đó nhìn cô.
- Ách.. thì ai biết được! Bây giờ cũng có nhiều người ăn mặc đẹp vẫn ăn cướp được mà - cô lúc này có chút áy náy nhưng lại mạnh miệng trả lời.
Chàng trai trước mặt nghe cô nói mày liền nhíu lại, nhìn bộ dáng cô liền có chút thích thú nhưng lại quay lưng rời đi.
- Ê.. ê.. anh chưa được đi - cô nhất thời nhớ đến mấy trái quýt của mình liền kêu hắn lại.
- Còn chuyện gì nữa sao?- chàng trai trước mặt liền dừng bước quay lại nhìn cô - Hay cô muốn xin lỗi tôi?
- Ai thèm xin lỗi anh chứ? Anh phải đền mấy trái quýt của tôi đi - cô gương mặt rất dày xòe tay đòi lại.
- Quýt? Tôi đâu lấy của cô - tên này khó hiểu hỏi lại.
- Lúc nãy anh chạy đi đã đạp nát mấy trái quýt tôi mới mua rồi.. tôi còn chưa ăn đã bị ánh phá hỏng. Anh phải đền bù lại cho tôi - Nhật Dạ rất có lý lẽ nói với hắn.
- Chỉ có mấy trái quýt mà cô đuổi theo tôi đến đây? - chàng trai kia môi được dịp nâng lên cao rất hứng thú - cô đúng là rất rảnh rỗi.
- Ai nói.. tại tôi có chút nhầm lẫn thôi. Nhưng mà cũng là tiền tôi mua thì anh phải trả lại chứ - cô lại tiếp tục đáp trả.
- Được rồi... tôi mua cái khác trả cô - tên trước mặt cũng không làm khó cùng cô đi đến gian hàng ban nãy.
Sau đó hắn mua một túi quýt to đưa trước mặt cô bảo cô nhận lấy.
- Cái.. cái này không phải quá nhiều sao?- cô nhìn đến liền có chút trợn mắt.
- Cô tên gì ?- hắn nhìn cô trong lòng lại như có cái gì đó thúc đẩy.
- Tôi là Nhật Dạ! - cô một bên cũng thành thật trả lời - Còn anh tên gì?
- Đắc Di - Đắc Di từ tốn trả lời - Lúc trước chúng ta có từng gặp nhau không? Tôi cảm thấy cô có gì đó rất quen.
- Chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây, anh nhầm rồi - Nhật Dạ nghe câu nói kỳ lạ của hắn liền tiếp lời.
Hắn nhìn thẳng vào cô nhưng một lát liền quay đi không nói lời nào. Ánh mắt của hắn rất lạ lại gợi chút quen thuộc trong lòng cô.
* Chú Ý: Lời tác giả --> Au muốn thông báo với mọi ng 1 việc. Chắc chắn sau khi nói ra thì có lẽ sẽ có hai luồn ý kiến trái chiều:
+ Một bên Au chắc chắn sẽ bị đả đảo đến không còn đường sống , ngũ mã phanh thây .
+ Bên còn lại chắc chắn sẽ cười mãn nguyện không ngừng.
- Ban đầu đã định là NP nhưng do nhiều ý kiến Au quyết định sẽ cho nữ chính về vs 1 người.
- Khụ khụ.. mấy chap này có lẽ là do t.giả cạn ý tưởng nên không được hay cho lắm. Mọi ng thông cảm... những chap sau sẽ đền bù lại xứng đáng.
#: Au xin cúi người một góc 45 độ vuông góc vs mặt đất tạ tội với tập đoàn đã ủng hộ NP.
Σ( ° △ °|||)︴Σ( ° △ °|||)︴(~_~メ)(~_~メ)
--> Nếu mn muốn có thể tập hợp lại ý tưởng của bản thân rồi bình luận ở
bên dưới . Au sẽ chọn ra vài bạn rồi viết một bộ truyện mới coi như để đền bù.
Ai đã ủng hộ NP đều có thể vô tư bình luận. Sau này t.giả sẽ viết một bộ truyện dựa trên ndung và ý tưởng của mọi người.
Cảm ơn đã ủng hộ truyện của tác giả!
Ký tên: Mạc Lam Muội Muội (*>.<*)
/39
|