Một trận đau đầu truyền đến làm cho dây thần kinh của Nhật Dạ chợt rùng mình. Mắt cứ chập chờn mở ra có lẽ là do nhắm lại đã khó lâu nên khi gặp ánh sáng mặt trời thì mắt lại không còn nhìn rõ gì cả.
- Nhật Dạ à... cậu đã tỉnh rồi sao?- Giọng nói của một cô gái còn trẻ lúc này đang nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói không tránh khỏi có chút vui mừng.
Khi mắt đã trở về trạng thái cũ, căn phòng dành cho bệnh nhân đã hiện ra rành rọt ngay trước mặt. Cô liền có chút đau đầu... chẳng phải cô đang ở chỗ sườn núi sao?
- Nhật Dạ... cậu không sao chứ? Tại sao lại chỉ ngồi một chỗ mà không nói gì? - Xuân Thy Thy thấy cô ở một bên chỉ thẫn thờ mà không phản ứng lại liền sợ sệt.
- Thy Thy... tại sao mình lại ở đây? - môi cô có chút khô rát mấp máy môi, cả thân thể cũng cảm thấy như sắp rã rời.
- Hả? Thật ra mình nghe được mọi người nói cậu bị thương nên đã tức tốc đến đây. Cậu đã bất tỉnh hai ngày rồi đấy - Thy Thy ở một bên rót cốc nước lọc đưa trước mặt cô - Uống chút nước đi.
- Mình... bất tỉnh hai ngày rồi? Tại sao lại lâu như vậy... - Cô có chút giật mình cũng không thể nhớ rõ tại sao bản thân lại ngất đi - Vậy ba mẹ mình cậu có biết chuyện này không?
- Cậu yên tâm... mình không có nói chuyện này cho ba mẹ cậu biết - Thy Thy lắc đầu giúp cho cô yên tâm - Mà... cậu có quen với ba tên con trai cùng nhập viện chung không?
- Ba tên... - cô bị câu hỏi này kéo về hiện tại càng khiến cô nhớ đến chuyện ngày hôm đó.
Ba tên con trai..... chẳng lẽ là Cao Thái Ân, Đắc Di và Tinh Mạnh Kỳ sao? Nhưng vậy còn Thừa Hạo Du nữa thì sao? Rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì...
- Ba tên đó... cậu có biết bọn hắn đang ở đâu không?- Cô nhìn qua Thy Thy đột nhiên tinh thần lúc này lại trở về tỉnh táo.
- Bọn hắn nằm ở phòng kế bên cậu , hình như có một tên bị rất nặng - Thy Thy nhìn thấy cô chuẩn bị đứng lém liền có chút kinh ngạc - Này... cậu định làm gì vậy?
Nhật Dạ cô nhanh chóng chịu đau rút đi dây truyền nước biển ở bên tay rồi đi xuống giường bệnh. Vừa đặt chân xuống cả người đã muốn đổ xuống đất cũng may vẫn còn Thy Thy kịp đỡ cô lại.
- Thy Thy... cậu dẫn mình đi đến phòng bệnh của ba tên đó được không? - cô nhìn qua Thy Thy có chút nài nỉ.
Xuân Thy Thy tuy lo lắng cho cô nhưng cũng mềm lòng mà dẫn cô đi. Bước ra ngoài đi qua bên trái chính là phòng bệnh của Cao Thái Ân . Cô nhìn qua ô cửa ở bên ngoài dường như là hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.
- Hắn bị làm sao vậy? - cô vẫn chăm chú nhìn vào cửa mở miệng nói với Thy Thy.
- Nghe bác sĩ nói hình như là bị đâm cũng may vết thương lệch sang một bên không trúng vào chỗ nguy hiểm - Xuân Thy Thy ở một bên từ tốn nói với cô.
- Hai cô có thể tránh qua một bên được không? - lúc này phía sau lưng cô có một cô y tá đang đẩy xe thuốc đi đến lên tiếng.
Hai cô lập tức tránh qua một bên cho cô y tá bước vào phòng. Nhưng còn chưa được bao lâu thì trong phòng đã có tiếng hớt hải chạy ra ngoài của y tá.
- Bệnh nhân phòng 302 đã tỉnh lại... mau gọi bác sĩ đến - tiếng nói vang vọng ngoài hành lang làm cho cô có chút bừng tỉnh.
Nhật Dạ nhanh chóng đi vào phòng đến giường bệnh của Cao Thái Ân. Dáng người cao lớn của hắn lúc này nằm gọn trên chiếc giường. Gương mặt có chút xanh xao nhưng mắt đã chập chờn mở ra. Cô đứng quan sát hắn cũng không dám mở miệng sợ lại làm hắn giật mình , dù gì bây giờ hắn cũng là bệnh nhân.
Mắt hắn nhìn một lượt hết xung quanh cuối cùng là dừng lại trên người của cô, đặc biệt còn nhìn khá lâu.
- Cao Thái Ân... - cô mới chỉ mấp máy môi kêu tên hắn thì đã bị câu nói đầu tiên của hắn làm cho tá hỏa.
- Cô... là ai?- Giọng nói có chút khó nhọc của hắn sau một lúc lâu quan sát chỉ có thể là câu này.
Nhật Dạ cô nhất thời rùng mình, sẽ không phải hắn đã quên cô là ai rồi chứ. Rõ ràng lúc nào gặp cô cũng là bày ra bộ dáng rất đáng ghét sao?
- Anh... anh đang đùa với tôi phải không Cao Thái Ân? - cô có chút thất thần nhìn hắn - anh không biết tôi là ai sao?
- Sao cô lại biết tên tôi? Mà tại sao tôi lại thành ra bộ dáng này? - Cao Thái Ân dùng ánh mắt lạnh nhạt còn có chút cảnh giác nhìn cô lên tiếng khó hiểu.
Lúc này bác sĩ vừa lúc bước vào phòng, cùng với hai người y tá đi đến giường bệnh.
- Vết thương đã khép miệng, huyết áp và mạch máu cũng đã ổn định - vị bác sĩ ở trên sau khi khám tổng quát liên kết luận .
- Bác sĩ... rốt cuộc tại sao tôi lại bị thương? - Cao Thái Ân trong đầu hắn lúc này chỉ toàn một mảng trắng xóa không thể nhớ được cái gì.
Xoảng... Cốp...
Cô còn chưa kịp hết kinh ngạc thì ở bên ngoài đã nghe tiếng đổ vỡ của đồ đạc , hình như cách đây không xa.
- Gọi bác sĩ mau lên... bệnh nhân phòng 304 đang bị kích động -
Giọng nói phát ra lớn tiếng ngoài hành lang thu hút rất nhiều người. Ngay cả cô cũng có cảm giác gì đó rất lạ trong người.
- Nhật Dạ... phòng 304 đó cũng là phòng của một tên nhập viện cùng với cậu - Thy Thy nhìn thấy cô cứ thừ người ra không biết có nên nói hay là không.
- Cái gì.... chẳng lẽ... - cô nghe được câu nói này thì trong lòng liền dâng lên một hồi kích động.
Bỏ lại chuyện của Cao Thái Ân không nhớ được gì qua một bên... chân cô cứ như thế nhanh chóng chạy đến phòng có bảng số 304 kia. Trong đầu lúc này của cô đột nhiên nghĩ đến Tinh Mạnh Kỳ... có phải là hắn không?
- Đây là đâu... mau buông tôi ra - giọng nói vô cùng kích động của tên con trai nào đó ở bên trong phòng.
Đột nhiên cô lại dừng bước chân không dám bước vào... nếu lỡ bên trong là Tinh Mạnh Kỳ... mà không là Vân Nhã Thiên thì thế nào? Lỡ hắn không nhận ra cô thì phải làm sao đây?
Bác sĩ lúc này cũng ập tới bên trong đang rất náo loạn. Họ định sẽ tiêm một liều thuốc an thần cho tên con trai kia. Cô dù bị ngăn cản ở bên ngoài nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khó chịu ở trong lòng.
Tên con trai cao lớn đang không chịu hợp tác với bác sĩ vùng vẫy chống trả. Tay hắn lúc này bị băng bó ở bên trái trông có vẻ rất nặng .
- Đắc Di... là anh sao?- cô lúc này đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ đi chút ít khi biết đó không phải là người cô nghĩ đến.
Không phải cô thấy mình ích kỷ mà đột nhiên cô lại cảm thấy nhẹ nhõm... khi biết không phải là hắn.
- Cô là ai...?- Đặc Di ở trước mặt nghe được người khác gọi mình thì liền ngừng lại nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn là cảnh giác.
Nhật Dạ bị ánh mắt này làm cho cứng nhắc cả người. Ánh mắt này với ánh mắt của Cao Thái Ân hoàn toàn giống nhau. Cứ như cô là một người hoàn toàn xa lạ với họ vậy.
Sẽ không phải... hắn cũng sẽ quên cô là ai chứ?
- Anh đừng nói là không biết tôi là ai chứ? - cô bị đáp án này làm cho kinh sợ trong người, đúng là sự thật trước mặt này không thể nào tin tưởng được.
- Cô thật kỳ lạ... tôi chưa từng quen cô. Với lại nếu muốn tôi chú ý cũng không cần dùng cách này... - Giọng nói có chút khinh khỉnh của Đắc Di trước mặt hoàn toàn như là của một người khác.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ.... tại sao hai tên Cao Thái Ân và Đắc Di đều không nhớ cô là ai?
- Anh... anh xác định là không biết tôi là ai?- cô đang cố chấn an bản thân phải bình tĩnh, lên tiếng để xác định lần nữa.
- Tôi không biết cô là ai cả... nhìn cô chắc là biết tôi tại sao lại ở đây phải không? - Đắc Di nhăn mày khó chịu lên tiếng, giọng điệu có xen chút lưu manh chính hiệu.
- Tôi... không biết - cô lúc này chỉ có thể hớt hải đi ra ngoài, cả người không còn hơi sức ngồi xuống chiếc ghế chờ ở bên ngoài.
- Này... cô kia đứng lại - Đắc Di thấy cô bỏ chạy liền lên tiếng gọi lại nhưng không thể thoát khỏi mấy người y tá trước mặt.
- Nhật Dạ... cậu không bị gì chứ? - Thy Thy từ nãy tới giờ chỉ ở một bên quan sát cô mà không nói gì, chỉ là hiểu trong lòng của cô đang rất rối rắm.
- Thy Thy... tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao bọn hắn lại không nhớ ra tớ là ai....- Cô chỉ có thể nói chuyện này với nhỏ bạn thân nhất, cô hiện tại cũng không biết nên làm thế nào.
Bây giờ cô thật sự đã bị chấn động, Cao Thái Ân dùng ánh mắt như người dưng nhìn cô, Đắc Di thì lại dùng sự cảnh giác xem cô như người xấu. Cô dường như cảm thấy cả người hít thở không thông... cả hai bọn hắn đều như vậy thì Vân Nhã Thiên cũng sẽ quên mất cô.
- Nhật Dạ... cậu bình tĩnh lại một chút. Mọi chuyện tất cả đều có cách giải quyết - Thy Thy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô an ủi.
Cộp... cộp...
Lúc này phía hành lang vang lên tiếng giày cao gót đang mạnh mẽ dặm xuống nền gạch. Một vị phu nhân sang trọng đang có chút hấp tấp chạy đi, ánh mắt có chút lướt qua cả hai cô gái. Sau đó nối tiếp là một cô gái xinh xắn còn rất trẻ trung cũng chạy theo phía sau.
Cả hai người đều mang hơi thở của người giàu có đang nhanh chóng chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt.
- Bác sĩ... con trai tôi tại sao lại ra nông nổi này? - vị phu nhân quyền quý có chút đau khổ nhìn vị bác sĩ ở trước mặt chất vấn.
Cô có chút tò mò nhìn đến nhưng tâm trạng lúc này đã không có tâm tình nữa. Trong đầu vẫn còn nhớ đến hình bóng của một tên con trai.
- Thy Thy... vậy còn một người nữa... hắn đang ở phòng nào? - cô có chút khó khăn nói ra, dù không muốn chấp nhận sự thật.
- Thế này là thế nào.... anh hai tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh bây giờ đã xảy ra chuyện gì mà ra như thế - cô gái trẻ tuổi cứ như thế lớn tiếng bất bình nói với vị bác sĩ.
Nhờ tiếng nói lớn tiếng này đã thu hút được cô nhìn đến.
- Cơn nguy kịch của cậu chủ đã qua nhưng tiềm thức vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại- vị bác sĩ trung niên có chút thành kính nói.
- Hức... Tiểu Kỳ phải làm thế nào đây... - vị phu nhân nghe đến liền có chút không đứng vững dựa vào con gái mình.
Tiểu Kỳ? Họ vừa gọi là Tiểu Kỳ.... chẳng lẽ là Tinh Mạnh Kỳ?
Cô bị cách gọi thân thiết này làm cho tỉnh táo.
- Đó không phải là vợ của chủ tịch LMA sao? Hơn thế còn có con gái Tinh Linh Chi đi cùng - Thy Thy ở một bên lúc này dường như đã nhớ được bọn họ là ai.
- Công ty LMA? - cô bây giờ mới gọi là kích động thật sự, đôi chân vô thức đứng dậy chạy đi đến bọn họ.
- Này... này.. Nhật Dạ cậu định làm gì vậy? - Thy Thy ở một bên tất nhiên là không ngờ được hành động của cô.
- Cậu Mạnh Kỳ... lúc trước đã sống đời sống thực vật khá lâu. Hiện tại, vừa trải qua một tai nạn hết sức nghiêm trọng. Dù là qua cơn nguy kịch nhưng ý thức của cậu ấy rất mơ hồ. Tiềm thức đã đi vào giấc ngủ... chúng tôi cũng đã không còn cách nào - giọng nói có chút bất lực của vị bác sĩ nói ra, trách nhiệm của ông chỉ là muốn mọi người đều được mạnh khỏe.
- Nói như vậy... chẳng lẽ anh hai tôi sẽ tiếp tục thành người thực vật nữa sao?- Tinh Linh Chi nghe được đáp án này, đôi mắt tinh ranh đã phím hồng sắp khóc - không thể như thế được... anh ấy còn chưa hưởng được hạnh phúc kia mà...
- Tiểu Kỳ của tôi... nó có tội tình gì chứ - Vị phu nhân như là sắp ngất đến nơi lên tiếng thống khổ - Nếu có chuyện gì thì sao không hành hạ thân xác già cả của tôi đi. Con trai tôi nó có làm sai gì cơ chứ.
- Mẹ... mẹ đừng như vậy mà! - Tinh Linh Chi lúc này mắt đã rơi lệ cố gắng an ủi mẹ - Ba sắp đến rồi... đừng để ba lo lắng thêm nữa.
- Thành... thành người thực vật? - cô đứng sau lưng bọn họ nghe được hết tất cả, chính là quá bất ngờ mà thốt thành lời.
Cả hai người trước mặt nghe tiếng nói lạ liền quay lại nhìn. Vị bác sĩ lúc này cũng chậm chạp rời đi nhưng Nhật Dạ cô không biết lúc này tại sao lại níu tay ông ấy lại.
- Nếu như thành người thực vật... thì khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại? - cô dùng ánh mắt vô hồn nhìn vị bác sĩ trước mặt, cô đang nhen nhóm tia hy vọng nhỏ nhoi sẽ xảy ra.
- Chuyện này không nói trước được... còn phải tùy vào ý thức của từng bệnh nhân - vị bác sĩ quay người lại nhìn cô từ tốn trả lời - Có thể là chỉ vài tháng cũng có thể là nửa năm, hay là một năm, hai năm.... cũng có thể là cả đời sẽ không tỉnh lại.
Bàn tay cô trượt dài thoát khỏi từ ống tay vị bác sĩ trước mặt. Vị bác sĩ trung niên cũng chỉ có thể nói như thế rồi rời đi.
Cũng có thể là cả đời sao? Làm sao có thể như thế được...
Tất cả mọi biểu hiện của cô đều rơi vào tầm mắt của hai người trước mặt. Vị phu nhân lúc này đã dời sự chú ý sang người cô. Tinh Linh Chi cũng vậy.... biểu hiện này không phải chỉ dành cho những người quan trọng nhất mới có được sao?
- Cô gái trẻ... cô là ai? Có quen với Tiểu Kỳ nhà chúng tôi sao?- vị phu nhân dùng ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cô, nhưng lại vô cùng có thiện cảm.
- Chào bác... thật ra con.. - cô lúc này không biết phải trả lời như thế nào, bây giờ nghĩ đến thật sự cô vẫn chưa có quan hệ gì với Tinh Mạnh Kỳ.
- Chị nhìn rất quen mắt... - Tinh Linh Chi dường như đã nhớ ra được gì đó , sau đó từ trong túi xách lấy ra bức hình đem ra so sánh - Đúng rồi là chị... là bạn gái của anh hai.
- Linh Chi... con nói gì vậy? - vị phu nhân nhìn con gái mình khó hiểu.
- Mẹ không nhớ cách đây không lâu con đã nói là anh hai đang yêu một người con gái sao. - Tinh Linh Chi lúc này giúp mẹ mình nhớ đến chuyện cũ - Con còn nói là mẹ sắp có con dâu nữa... người đó chính là chị ấy.
Nhật Dạ cô bị câu nói này lam cho đứng hình... trong đầu là mảng ký ức ngay tại công viên ngày hôm đó.
(( - Tôi mạo muội hỏi anh một câu được không? Anh có từng yêu một người nào không? -
- Nếu bốn năm trước thì câu trả lời của tôi là có -
- Vậy hiện tại anh không còn nhớ... cô ấy nữa sao?-
- Nhưng bốn năm sau, hình bóng của cô ấy lại khắc sâu vào đầu đến mức khiến tôi nhắm mắt đều có thể cảm nhận được. ))
Tinh Mạnh Kỳ... mà không là Vân Nhã Thiên vẫn là luôn yêu cô. Cô lúc trước hình như chỉ toàn là chán ghét hắn... ngay cả bây giờ bị xem là bạn gái hắn cô cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
- Vào bên trong đi.. - vị phu nhân dường như đã biết cô là người con gái mà con trai bà yêu liền có chút thân thiện.
Căn phòng chăm sóc đặc biệt với đầy đủ các máy móc hiện đại với nhiều dây nhợ chằng chịt đang vây quanh người con trai đang nằm trên giường bệnh kia. Dáng người cao lớn với gương mặt xanh xao của anh làm cho người ta thật rất đau lòng.
Trên đầu quấn một cái băng gạt màu trắng rất dày quanh đầu. Trên mũi là một ống thở ô xi giúp cho anh thở dễ dàng hơn. Hình ảnh này thật khiến cô có chút không tin tưởng đây là sự thật... mới ngày hôm đó Tinh Mạnh Kỳ vẫn còn mạnh khỏe đứng trước mặt cô. Bây giờ đột nhiên lại trở thành một người xanh xao , thiếu sinh khí làm cho cô không biết đối mặt như thế nào.
Ánh mắt của cô lúc này chỉ nhìn chăm chú vào anh không rời.
- Mẹ... con ra ngoài một chút - Tinh Linh Chi nhìn mẹ nói rồi đi ra ngoài nhường lại không gian cho cô và vị phu nhân ở trước mặt.
- Con trai của bác từ nhỏ nó rất khỏe mạnh lại còn thông minh nhưng rất ít nói. Nó ít khi thể thiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng bác biết nó là người giàu tình cảm - vị phu nhân đó dùng ánh mắt thương xót nhìn con trai vô thức nói ra.
Cô ngước nhìn vị phu nhân trước mặt, cũng cảm thấy có chút đồng cảm.
- 9 năm trước lúc còn đi học lại gặp vận rủi bị một tai nạn xe cộ khiến nó trở thành người thực vật. Bác cứ nghĩ nó sẽ nằm mãi như thế trên giường bệnh , nào ngờ 4 năm trước nó lại tỉnh lại - Vị phu nhân chuyển ánh mắt sang nhìn cô có chút trìu mến - Bác không biết đã có bao nhiêu vui mừng... cứ nghĩ sau này nó sẽ có cuộc sống như bao người bình thường khác.
- Bác đừng quá đau lòng... người tốt chắc chắn sẽ gặp điềm lành mà - cô thấy bác ấy ngày một xúc động liền lên tiếng , cô biết dù bây giờ có nói gì cũng không thể giúp gì được.
Vị phu nhân xinh đẹp bây giờ thật thiếu sức sống đứng dậy nắm lấy bàn tay cô.
- Con chính là người đầu tiên nó chính miệng là thừa nhận yêu. Bác nghĩ nếu nó nói ra được... chắc chắn là rất yêu con- mỗi một câu nói của bà khiến cho cô phải nhớ mãi không quên - con thể ở bên nó được không?
Cô bị ánh mắt của bà làm cho run rẩy cũng không thể làm gì khác hơn. Một cổ xúc động truyền tới làm mắt cô phím hồng. Người con trai ở trên giường bệnh cứ nằm như thế mà không có chút phản ứng.
Cô hiểu lòng mình rồi... nhưng có phải quá muộn không? Nếu như anh tỉnh lại.... có khi nào cũng giống như hai tên kia quên mất cô là ai không?
Càng nghĩ cô càng không dám đối mặt.
Còn nếu lỡ anh cứ như thế mà không tỉnh lại thì...
- Nhật Dạ à... cậu đã tỉnh rồi sao?- Giọng nói của một cô gái còn trẻ lúc này đang nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói không tránh khỏi có chút vui mừng.
Khi mắt đã trở về trạng thái cũ, căn phòng dành cho bệnh nhân đã hiện ra rành rọt ngay trước mặt. Cô liền có chút đau đầu... chẳng phải cô đang ở chỗ sườn núi sao?
- Nhật Dạ... cậu không sao chứ? Tại sao lại chỉ ngồi một chỗ mà không nói gì? - Xuân Thy Thy thấy cô ở một bên chỉ thẫn thờ mà không phản ứng lại liền sợ sệt.
- Thy Thy... tại sao mình lại ở đây? - môi cô có chút khô rát mấp máy môi, cả thân thể cũng cảm thấy như sắp rã rời.
- Hả? Thật ra mình nghe được mọi người nói cậu bị thương nên đã tức tốc đến đây. Cậu đã bất tỉnh hai ngày rồi đấy - Thy Thy ở một bên rót cốc nước lọc đưa trước mặt cô - Uống chút nước đi.
- Mình... bất tỉnh hai ngày rồi? Tại sao lại lâu như vậy... - Cô có chút giật mình cũng không thể nhớ rõ tại sao bản thân lại ngất đi - Vậy ba mẹ mình cậu có biết chuyện này không?
- Cậu yên tâm... mình không có nói chuyện này cho ba mẹ cậu biết - Thy Thy lắc đầu giúp cho cô yên tâm - Mà... cậu có quen với ba tên con trai cùng nhập viện chung không?
- Ba tên... - cô bị câu hỏi này kéo về hiện tại càng khiến cô nhớ đến chuyện ngày hôm đó.
Ba tên con trai..... chẳng lẽ là Cao Thái Ân, Đắc Di và Tinh Mạnh Kỳ sao? Nhưng vậy còn Thừa Hạo Du nữa thì sao? Rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì...
- Ba tên đó... cậu có biết bọn hắn đang ở đâu không?- Cô nhìn qua Thy Thy đột nhiên tinh thần lúc này lại trở về tỉnh táo.
- Bọn hắn nằm ở phòng kế bên cậu , hình như có một tên bị rất nặng - Thy Thy nhìn thấy cô chuẩn bị đứng lém liền có chút kinh ngạc - Này... cậu định làm gì vậy?
Nhật Dạ cô nhanh chóng chịu đau rút đi dây truyền nước biển ở bên tay rồi đi xuống giường bệnh. Vừa đặt chân xuống cả người đã muốn đổ xuống đất cũng may vẫn còn Thy Thy kịp đỡ cô lại.
- Thy Thy... cậu dẫn mình đi đến phòng bệnh của ba tên đó được không? - cô nhìn qua Thy Thy có chút nài nỉ.
Xuân Thy Thy tuy lo lắng cho cô nhưng cũng mềm lòng mà dẫn cô đi. Bước ra ngoài đi qua bên trái chính là phòng bệnh của Cao Thái Ân . Cô nhìn qua ô cửa ở bên ngoài dường như là hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.
- Hắn bị làm sao vậy? - cô vẫn chăm chú nhìn vào cửa mở miệng nói với Thy Thy.
- Nghe bác sĩ nói hình như là bị đâm cũng may vết thương lệch sang một bên không trúng vào chỗ nguy hiểm - Xuân Thy Thy ở một bên từ tốn nói với cô.
- Hai cô có thể tránh qua một bên được không? - lúc này phía sau lưng cô có một cô y tá đang đẩy xe thuốc đi đến lên tiếng.
Hai cô lập tức tránh qua một bên cho cô y tá bước vào phòng. Nhưng còn chưa được bao lâu thì trong phòng đã có tiếng hớt hải chạy ra ngoài của y tá.
- Bệnh nhân phòng 302 đã tỉnh lại... mau gọi bác sĩ đến - tiếng nói vang vọng ngoài hành lang làm cho cô có chút bừng tỉnh.
Nhật Dạ nhanh chóng đi vào phòng đến giường bệnh của Cao Thái Ân. Dáng người cao lớn của hắn lúc này nằm gọn trên chiếc giường. Gương mặt có chút xanh xao nhưng mắt đã chập chờn mở ra. Cô đứng quan sát hắn cũng không dám mở miệng sợ lại làm hắn giật mình , dù gì bây giờ hắn cũng là bệnh nhân.
Mắt hắn nhìn một lượt hết xung quanh cuối cùng là dừng lại trên người của cô, đặc biệt còn nhìn khá lâu.
- Cao Thái Ân... - cô mới chỉ mấp máy môi kêu tên hắn thì đã bị câu nói đầu tiên của hắn làm cho tá hỏa.
- Cô... là ai?- Giọng nói có chút khó nhọc của hắn sau một lúc lâu quan sát chỉ có thể là câu này.
Nhật Dạ cô nhất thời rùng mình, sẽ không phải hắn đã quên cô là ai rồi chứ. Rõ ràng lúc nào gặp cô cũng là bày ra bộ dáng rất đáng ghét sao?
- Anh... anh đang đùa với tôi phải không Cao Thái Ân? - cô có chút thất thần nhìn hắn - anh không biết tôi là ai sao?
- Sao cô lại biết tên tôi? Mà tại sao tôi lại thành ra bộ dáng này? - Cao Thái Ân dùng ánh mắt lạnh nhạt còn có chút cảnh giác nhìn cô lên tiếng khó hiểu.
Lúc này bác sĩ vừa lúc bước vào phòng, cùng với hai người y tá đi đến giường bệnh.
- Vết thương đã khép miệng, huyết áp và mạch máu cũng đã ổn định - vị bác sĩ ở trên sau khi khám tổng quát liên kết luận .
- Bác sĩ... rốt cuộc tại sao tôi lại bị thương? - Cao Thái Ân trong đầu hắn lúc này chỉ toàn một mảng trắng xóa không thể nhớ được cái gì.
Xoảng... Cốp...
Cô còn chưa kịp hết kinh ngạc thì ở bên ngoài đã nghe tiếng đổ vỡ của đồ đạc , hình như cách đây không xa.
- Gọi bác sĩ mau lên... bệnh nhân phòng 304 đang bị kích động -
Giọng nói phát ra lớn tiếng ngoài hành lang thu hút rất nhiều người. Ngay cả cô cũng có cảm giác gì đó rất lạ trong người.
- Nhật Dạ... phòng 304 đó cũng là phòng của một tên nhập viện cùng với cậu - Thy Thy nhìn thấy cô cứ thừ người ra không biết có nên nói hay là không.
- Cái gì.... chẳng lẽ... - cô nghe được câu nói này thì trong lòng liền dâng lên một hồi kích động.
Bỏ lại chuyện của Cao Thái Ân không nhớ được gì qua một bên... chân cô cứ như thế nhanh chóng chạy đến phòng có bảng số 304 kia. Trong đầu lúc này của cô đột nhiên nghĩ đến Tinh Mạnh Kỳ... có phải là hắn không?
- Đây là đâu... mau buông tôi ra - giọng nói vô cùng kích động của tên con trai nào đó ở bên trong phòng.
Đột nhiên cô lại dừng bước chân không dám bước vào... nếu lỡ bên trong là Tinh Mạnh Kỳ... mà không là Vân Nhã Thiên thì thế nào? Lỡ hắn không nhận ra cô thì phải làm sao đây?
Bác sĩ lúc này cũng ập tới bên trong đang rất náo loạn. Họ định sẽ tiêm một liều thuốc an thần cho tên con trai kia. Cô dù bị ngăn cản ở bên ngoài nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khó chịu ở trong lòng.
Tên con trai cao lớn đang không chịu hợp tác với bác sĩ vùng vẫy chống trả. Tay hắn lúc này bị băng bó ở bên trái trông có vẻ rất nặng .
- Đắc Di... là anh sao?- cô lúc này đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ đi chút ít khi biết đó không phải là người cô nghĩ đến.
Không phải cô thấy mình ích kỷ mà đột nhiên cô lại cảm thấy nhẹ nhõm... khi biết không phải là hắn.
- Cô là ai...?- Đặc Di ở trước mặt nghe được người khác gọi mình thì liền ngừng lại nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn là cảnh giác.
Nhật Dạ bị ánh mắt này làm cho cứng nhắc cả người. Ánh mắt này với ánh mắt của Cao Thái Ân hoàn toàn giống nhau. Cứ như cô là một người hoàn toàn xa lạ với họ vậy.
Sẽ không phải... hắn cũng sẽ quên cô là ai chứ?
- Anh đừng nói là không biết tôi là ai chứ? - cô bị đáp án này làm cho kinh sợ trong người, đúng là sự thật trước mặt này không thể nào tin tưởng được.
- Cô thật kỳ lạ... tôi chưa từng quen cô. Với lại nếu muốn tôi chú ý cũng không cần dùng cách này... - Giọng nói có chút khinh khỉnh của Đắc Di trước mặt hoàn toàn như là của một người khác.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ.... tại sao hai tên Cao Thái Ân và Đắc Di đều không nhớ cô là ai?
- Anh... anh xác định là không biết tôi là ai?- cô đang cố chấn an bản thân phải bình tĩnh, lên tiếng để xác định lần nữa.
- Tôi không biết cô là ai cả... nhìn cô chắc là biết tôi tại sao lại ở đây phải không? - Đắc Di nhăn mày khó chịu lên tiếng, giọng điệu có xen chút lưu manh chính hiệu.
- Tôi... không biết - cô lúc này chỉ có thể hớt hải đi ra ngoài, cả người không còn hơi sức ngồi xuống chiếc ghế chờ ở bên ngoài.
- Này... cô kia đứng lại - Đắc Di thấy cô bỏ chạy liền lên tiếng gọi lại nhưng không thể thoát khỏi mấy người y tá trước mặt.
- Nhật Dạ... cậu không bị gì chứ? - Thy Thy từ nãy tới giờ chỉ ở một bên quan sát cô mà không nói gì, chỉ là hiểu trong lòng của cô đang rất rối rắm.
- Thy Thy... tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao bọn hắn lại không nhớ ra tớ là ai....- Cô chỉ có thể nói chuyện này với nhỏ bạn thân nhất, cô hiện tại cũng không biết nên làm thế nào.
Bây giờ cô thật sự đã bị chấn động, Cao Thái Ân dùng ánh mắt như người dưng nhìn cô, Đắc Di thì lại dùng sự cảnh giác xem cô như người xấu. Cô dường như cảm thấy cả người hít thở không thông... cả hai bọn hắn đều như vậy thì Vân Nhã Thiên cũng sẽ quên mất cô.
- Nhật Dạ... cậu bình tĩnh lại một chút. Mọi chuyện tất cả đều có cách giải quyết - Thy Thy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô an ủi.
Cộp... cộp...
Lúc này phía hành lang vang lên tiếng giày cao gót đang mạnh mẽ dặm xuống nền gạch. Một vị phu nhân sang trọng đang có chút hấp tấp chạy đi, ánh mắt có chút lướt qua cả hai cô gái. Sau đó nối tiếp là một cô gái xinh xắn còn rất trẻ trung cũng chạy theo phía sau.
Cả hai người đều mang hơi thở của người giàu có đang nhanh chóng chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt.
- Bác sĩ... con trai tôi tại sao lại ra nông nổi này? - vị phu nhân quyền quý có chút đau khổ nhìn vị bác sĩ ở trước mặt chất vấn.
Cô có chút tò mò nhìn đến nhưng tâm trạng lúc này đã không có tâm tình nữa. Trong đầu vẫn còn nhớ đến hình bóng của một tên con trai.
- Thy Thy... vậy còn một người nữa... hắn đang ở phòng nào? - cô có chút khó khăn nói ra, dù không muốn chấp nhận sự thật.
- Thế này là thế nào.... anh hai tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh bây giờ đã xảy ra chuyện gì mà ra như thế - cô gái trẻ tuổi cứ như thế lớn tiếng bất bình nói với vị bác sĩ.
Nhờ tiếng nói lớn tiếng này đã thu hút được cô nhìn đến.
- Cơn nguy kịch của cậu chủ đã qua nhưng tiềm thức vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại- vị bác sĩ trung niên có chút thành kính nói.
- Hức... Tiểu Kỳ phải làm thế nào đây... - vị phu nhân nghe đến liền có chút không đứng vững dựa vào con gái mình.
Tiểu Kỳ? Họ vừa gọi là Tiểu Kỳ.... chẳng lẽ là Tinh Mạnh Kỳ?
Cô bị cách gọi thân thiết này làm cho tỉnh táo.
- Đó không phải là vợ của chủ tịch LMA sao? Hơn thế còn có con gái Tinh Linh Chi đi cùng - Thy Thy ở một bên lúc này dường như đã nhớ được bọn họ là ai.
- Công ty LMA? - cô bây giờ mới gọi là kích động thật sự, đôi chân vô thức đứng dậy chạy đi đến bọn họ.
- Này... này.. Nhật Dạ cậu định làm gì vậy? - Thy Thy ở một bên tất nhiên là không ngờ được hành động của cô.
- Cậu Mạnh Kỳ... lúc trước đã sống đời sống thực vật khá lâu. Hiện tại, vừa trải qua một tai nạn hết sức nghiêm trọng. Dù là qua cơn nguy kịch nhưng ý thức của cậu ấy rất mơ hồ. Tiềm thức đã đi vào giấc ngủ... chúng tôi cũng đã không còn cách nào - giọng nói có chút bất lực của vị bác sĩ nói ra, trách nhiệm của ông chỉ là muốn mọi người đều được mạnh khỏe.
- Nói như vậy... chẳng lẽ anh hai tôi sẽ tiếp tục thành người thực vật nữa sao?- Tinh Linh Chi nghe được đáp án này, đôi mắt tinh ranh đã phím hồng sắp khóc - không thể như thế được... anh ấy còn chưa hưởng được hạnh phúc kia mà...
- Tiểu Kỳ của tôi... nó có tội tình gì chứ - Vị phu nhân như là sắp ngất đến nơi lên tiếng thống khổ - Nếu có chuyện gì thì sao không hành hạ thân xác già cả của tôi đi. Con trai tôi nó có làm sai gì cơ chứ.
- Mẹ... mẹ đừng như vậy mà! - Tinh Linh Chi lúc này mắt đã rơi lệ cố gắng an ủi mẹ - Ba sắp đến rồi... đừng để ba lo lắng thêm nữa.
- Thành... thành người thực vật? - cô đứng sau lưng bọn họ nghe được hết tất cả, chính là quá bất ngờ mà thốt thành lời.
Cả hai người trước mặt nghe tiếng nói lạ liền quay lại nhìn. Vị bác sĩ lúc này cũng chậm chạp rời đi nhưng Nhật Dạ cô không biết lúc này tại sao lại níu tay ông ấy lại.
- Nếu như thành người thực vật... thì khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại? - cô dùng ánh mắt vô hồn nhìn vị bác sĩ trước mặt, cô đang nhen nhóm tia hy vọng nhỏ nhoi sẽ xảy ra.
- Chuyện này không nói trước được... còn phải tùy vào ý thức của từng bệnh nhân - vị bác sĩ quay người lại nhìn cô từ tốn trả lời - Có thể là chỉ vài tháng cũng có thể là nửa năm, hay là một năm, hai năm.... cũng có thể là cả đời sẽ không tỉnh lại.
Bàn tay cô trượt dài thoát khỏi từ ống tay vị bác sĩ trước mặt. Vị bác sĩ trung niên cũng chỉ có thể nói như thế rồi rời đi.
Cũng có thể là cả đời sao? Làm sao có thể như thế được...
Tất cả mọi biểu hiện của cô đều rơi vào tầm mắt của hai người trước mặt. Vị phu nhân lúc này đã dời sự chú ý sang người cô. Tinh Linh Chi cũng vậy.... biểu hiện này không phải chỉ dành cho những người quan trọng nhất mới có được sao?
- Cô gái trẻ... cô là ai? Có quen với Tiểu Kỳ nhà chúng tôi sao?- vị phu nhân dùng ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cô, nhưng lại vô cùng có thiện cảm.
- Chào bác... thật ra con.. - cô lúc này không biết phải trả lời như thế nào, bây giờ nghĩ đến thật sự cô vẫn chưa có quan hệ gì với Tinh Mạnh Kỳ.
- Chị nhìn rất quen mắt... - Tinh Linh Chi dường như đã nhớ ra được gì đó , sau đó từ trong túi xách lấy ra bức hình đem ra so sánh - Đúng rồi là chị... là bạn gái của anh hai.
- Linh Chi... con nói gì vậy? - vị phu nhân nhìn con gái mình khó hiểu.
- Mẹ không nhớ cách đây không lâu con đã nói là anh hai đang yêu một người con gái sao. - Tinh Linh Chi lúc này giúp mẹ mình nhớ đến chuyện cũ - Con còn nói là mẹ sắp có con dâu nữa... người đó chính là chị ấy.
Nhật Dạ cô bị câu nói này lam cho đứng hình... trong đầu là mảng ký ức ngay tại công viên ngày hôm đó.
(( - Tôi mạo muội hỏi anh một câu được không? Anh có từng yêu một người nào không? -
- Nếu bốn năm trước thì câu trả lời của tôi là có -
- Vậy hiện tại anh không còn nhớ... cô ấy nữa sao?-
- Nhưng bốn năm sau, hình bóng của cô ấy lại khắc sâu vào đầu đến mức khiến tôi nhắm mắt đều có thể cảm nhận được. ))
Tinh Mạnh Kỳ... mà không là Vân Nhã Thiên vẫn là luôn yêu cô. Cô lúc trước hình như chỉ toàn là chán ghét hắn... ngay cả bây giờ bị xem là bạn gái hắn cô cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
- Vào bên trong đi.. - vị phu nhân dường như đã biết cô là người con gái mà con trai bà yêu liền có chút thân thiện.
Căn phòng chăm sóc đặc biệt với đầy đủ các máy móc hiện đại với nhiều dây nhợ chằng chịt đang vây quanh người con trai đang nằm trên giường bệnh kia. Dáng người cao lớn với gương mặt xanh xao của anh làm cho người ta thật rất đau lòng.
Trên đầu quấn một cái băng gạt màu trắng rất dày quanh đầu. Trên mũi là một ống thở ô xi giúp cho anh thở dễ dàng hơn. Hình ảnh này thật khiến cô có chút không tin tưởng đây là sự thật... mới ngày hôm đó Tinh Mạnh Kỳ vẫn còn mạnh khỏe đứng trước mặt cô. Bây giờ đột nhiên lại trở thành một người xanh xao , thiếu sinh khí làm cho cô không biết đối mặt như thế nào.
Ánh mắt của cô lúc này chỉ nhìn chăm chú vào anh không rời.
- Mẹ... con ra ngoài một chút - Tinh Linh Chi nhìn mẹ nói rồi đi ra ngoài nhường lại không gian cho cô và vị phu nhân ở trước mặt.
- Con trai của bác từ nhỏ nó rất khỏe mạnh lại còn thông minh nhưng rất ít nói. Nó ít khi thể thiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng bác biết nó là người giàu tình cảm - vị phu nhân đó dùng ánh mắt thương xót nhìn con trai vô thức nói ra.
Cô ngước nhìn vị phu nhân trước mặt, cũng cảm thấy có chút đồng cảm.
- 9 năm trước lúc còn đi học lại gặp vận rủi bị một tai nạn xe cộ khiến nó trở thành người thực vật. Bác cứ nghĩ nó sẽ nằm mãi như thế trên giường bệnh , nào ngờ 4 năm trước nó lại tỉnh lại - Vị phu nhân chuyển ánh mắt sang nhìn cô có chút trìu mến - Bác không biết đã có bao nhiêu vui mừng... cứ nghĩ sau này nó sẽ có cuộc sống như bao người bình thường khác.
- Bác đừng quá đau lòng... người tốt chắc chắn sẽ gặp điềm lành mà - cô thấy bác ấy ngày một xúc động liền lên tiếng , cô biết dù bây giờ có nói gì cũng không thể giúp gì được.
Vị phu nhân xinh đẹp bây giờ thật thiếu sức sống đứng dậy nắm lấy bàn tay cô.
- Con chính là người đầu tiên nó chính miệng là thừa nhận yêu. Bác nghĩ nếu nó nói ra được... chắc chắn là rất yêu con- mỗi một câu nói của bà khiến cho cô phải nhớ mãi không quên - con thể ở bên nó được không?
Cô bị ánh mắt của bà làm cho run rẩy cũng không thể làm gì khác hơn. Một cổ xúc động truyền tới làm mắt cô phím hồng. Người con trai ở trên giường bệnh cứ nằm như thế mà không có chút phản ứng.
Cô hiểu lòng mình rồi... nhưng có phải quá muộn không? Nếu như anh tỉnh lại.... có khi nào cũng giống như hai tên kia quên mất cô là ai không?
Càng nghĩ cô càng không dám đối mặt.
Còn nếu lỡ anh cứ như thế mà không tỉnh lại thì...
/39
|