Trong một quán cà phê nước ngoài, cuối cùng thì Lương Tranh cũng hẹn được Chung Hiểu Huệ bí ẩn. Trên bàn có đặt một bó hoa hồng mười một bông mà Lương Tranh định tặng cho Chung Hiểu Huệ. Những bông hoa rực rỡ, còn tươi nguyên, đáng yêu như khuôn mặt đài các của Chung Hiểu Huệ. Lương Tranh cảm thấy vui đến phát điên lên, có cảm giác như khoảng cách của hai người đã được kéo gần lại không ít. Chỉ có điều hai người nói chuyện vui vẻ được khoảng mười phút thì điện thoại của Chung Hiểu Huệ đổ chuông. Cô nhìn điện thoại, căng thẳng nói công ty có chuyện gấp, sau đó ném lại tờ một trăm tệ lên bàn rồi vội vã lao ra khỏi quán cà phê.
Lương Tranh nhìn theo cái bóng hối hả của Chung Hiểu Huệ bên ngoài cửa sổ, đầy cao ngạo và xa lạ. Có quan hệ với một người phụ nữ như vậy chẳng qua bởi vì bản thân anh đã thỏa hiệp, cho dù là về vật chất hay tinh thần. Lương Tranh cảm thấy sốt ruột, bất an, cái cảm giác này bắt nguồn từ tận đáy sâu trong lòng. Chung Hiểu Huệ vội vàng chặn một chiếc taxi rồi biến mất nhanh chóng khỏi tầm mắt của Lương Tranh, đốt cháy toàn bộ lãng mạn và hân hoan mới nhen nhóm lên trong lòng Lương Tranh.
Những bông hoa hồng tươi tắn trên bàn thoang thoảng hương thơm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với nội tâm Lương Tranh lúc này. Còn cả tờ giấy bạc một trăm kia nữa, lạnh lùng như một miếng sắt, nhưng cũng giống như một miếng giẻ lau dính đầy hô dán, cực kì mâu thuẫn, giống như biểu cảm trên mặt của Lương Tranh lúc này...
***
Những ngày tháng không bị tin nhắn của Lương Tranh quấy rầy, Ngải Lựu Lựu vẫn sống rất thoải mái. Điều này rất có lợi cho việc hình thành một số thói quen tốt, cái tôi về tinh thần, sự độc lập về cuộc sống. Ví dụ, cô có thể ở nhà một mình cả tháng mà không thấy bí bức. Bởi vì cô có thể nói chuyện trên mạng với bạn chat bằng cái nick Quê Một Cục, có thể nghe những bản nhạc êm dịu, có thể đọc rất nhiều sách hay. Đương nhiên thỉnh thoảng cô cũng lên mạng để học làm vài món ngon rồi vào phòng bếp thực hành, mặc dù tỉ lệ thành công gần như bằng không, nhưng đó cũng là một cách để giết thời gian.
Ngải Lựu Lựu không chỉ có khả năng tự giải trí mà còn có thế giới tinh thần phong phú và thế giới vật chất cũng tương đối đầy đủ. Mặc dù tiền lương của cô không quá cao nhưng nó đủ để cô chi tiêu cho bản thân. Dù gì mỗi ngày ăn kem với mì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, thỉnh thoảng cũng có thể đi ăn Yến Sa, đi shopping ở quảng trường Đông Phương...
Từ đó có thể thấy, cuộc sống của gái ế đơn giản mà không đơn điệu.
Ngay cả hoa dại cũng có mùa xuân, vậy thì gái ế có gặp cơ may cũng chẳng phải điều gì lạ kì. Cuối tháng năm, Ngũ Sảnh Sảnh đột nhiên bị cảm cúm khá nặng, chuyến đi Thượng Hải công tác đương nhiên thuộc về Ngải Lựu Lựu. Sau khi nghe Chu Tường Linh giao phó nhiệm vụ này qua điện thoại, Ngải Lựu Lựu kinh ngạc đến mức suýt lăn từ trên ghế xuống đất. Ngũ Sảnh Sảnh mặt mày hậm hực, cười nhạt: “Có đến mức phải thế không? Chỉ là một chuyến công tác thôi mà...”
“Cuối cùng thì cũng được ra ngoài giải tỏa rồi. Sảnh Sảnh, cậu thật tuyệt vời, bị cảm cúm cũng thật đúng lúc!”
Ngũ Sảnh Sảnh lấy giấy ăn lau mũi, nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Hài, thật là xúi quẩy! Cậu đã mong ngóng ngày này từ lâu để được cùng phó tổng Lâm tiếp xúc thân mật chứ gì?”
Ngải Lựu Lựu cười ranh mãnh: “Có ai bảo không phải đâu! Cậu với cái anh họ Lâm kia đi công tác với nhau bao nhiêu lần, chẳng nhẽ vẫn chưa xảy ra chuyện gì ư?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có loại đàn ông nào tớ chưa từng gặp đâu?” Ngũ Sảnh Sảnh ném tờ giấy trong tay vào sọt rác rồi rút ra một tờ khác: “Cậu không có ý gì với anh ta thật đấy chứ?”
Nói không có ý gì chỉ là nói dối. Chỉ có điều Ngải Lựu Lựu làm sao dám thừa nhận: “Thôi đủ rồi, tôi không thích loại đàn ông như anh ta đâu, chẳng có cảm giác an toàn tẹo nào!”
“Cái đó còn chưa chắc! Người muốn chơi với hổ chẳng ít đâu!”
“Này con bệnh kia, tốt nhất cậu nên tự lo cho bản thân đi, tôi đi thu dọn đồ đạc đây!”
***
Đến Thượng Hải là phải ngắm Thượng Hải về đêm. Thượng Hải về đêm mới thật đúng là Thượng Hải. Đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, Thượng Hải như một thành phố không có ban đêm. Qua cửa sổ máy bay, Ngải Lựu Lựu thích thú nhìn xuống thành phố diễm lệ bên dưới. Tâm trạng cô lúc này rất phức tạp, vừa bồi hồi, vừa sốt ruột, vừa háo hức. Tất cả là bởi vì cô đang ngồi cạnh người đàn ông trong mơ của mình: Lâm Cường. Cũng may anh đang đeo bịt mặt đen và đang ngủ say, nếu không thái độ kì lạ của Ngải Lựu Lựu sẽ bị phát hiện mất.
Khách sạn Willon bến Thượng Hải. Ngải Lựu Lựu đang sắp xếp lại đồ đạc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Cường hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Ngải Lựu Lựu loanh quanh trong phòng mất nửa tiếng đồng hồ mới xuất phát, trước khi xuất phát còn xoay một vòng trước gương để ngắm nghía và cân bằng tâm lí.
Hai người đến một nhà hàng Hồng Kông. Món bánh trứng rất ngon, sủi cảo nhân tôm rất mềm. Lâm Cường còn gọi một chai rượu vang, lịch sự rót vào cốc cho Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu cúi đầu nhai rất nhỏ nhẹ, dịu dàng vô cùng, trong lòng có hơi bối rối, cô biết Lâm Cường đang nhìn ngắm mình.
“Lần đầu đến Thượng Hải phải không?”, Lâm Cường khẽ hỏi.
Ngải Lựu Lựu trong lòng có hơi thỏang thốt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nhẹ nhàng, thanh cao: “Dạ! Sao anh biết?”
“Từ lúc xuống máy bay đến khi vào khách sạn, rồi lúc ra ngoài ăn cơm, cô cứ nhìn đông nhìn tây. Điều này chứng tỏ cô vừa bất an vừa hiếu kì với môi trường mới mẻ xung quanh...”
Ngải Lựu Lựu cười thầm trong bụng, môi trường xa lạ chỉ là một phần, một phần khác là do được đi công tác với một trai đẹp như anh đấy: “Anh thật giỏi quan sát, anh từng học tâm lí à?”
Lâm Cường: “Thỉnh thoảng tôi có xem một số tài liệu có liên quan, chỉ biết đại khái thôi. Nào, chúng ta cạn ly vì Thượng Hải!”
“Dạ, cạn ly vì Thượng Hải xinh đẹp!”
Cảnh đêm bên ngoài thậm chí còn đẹp hơn cả tưởng tượng của Ngải Lựu Lựu, ánh đèn rực rỡ, người đi lại tấp nập. Ngải Lựu Lựu tì người vào lan can hướng ra sông Hoàng Phố, để mặc cho gió hắt vào mặt. Một cơn gió se se lạnh kèm theo chút hơi ấm len lỏi, giúp trung hòa không khí ngột ngạt nơi đây. Lâm Cường nhẫn nại kể cho Ngải Lựu Lựu nghe lịch sử của bến Thượng Hải cùng với câu chuyện về các công trình kiến trúc cả mới lẫn cũ. Ví dụ kiến trúc tiêu biểu của Thượng Hải: Đông phương Minh châu cùng với gác chuông đồng hồ độc đáo... đều được xây dựng bên bờ sông, chứng kiến sự đổi mới từng ngày của bến Thượng Hải.
Sau khi đi thăm thú hết bến Thượng Hải, hai người lại đến Chân Trời Mới, khu vực phồn hoa ngập tràn ánh đèn màu rực rỡ. Đây là khu dân cư mới của Thượng Hải, là sự kết hợp đông tây, cũ mới, rất phù hợp với tinh thần nhân văn và hiện đại của thành phố này. Ngải Lựu Lựu bám sát theo Lâm Cường đẹp trai, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm. Những thương hiệu nổi tiếng khiến mắt cô như hoa lên, những nam thanh nữ tú đi lướt qua khiến cô không rời mắt khỏi họ được, những quán rượu sành điệu nối tiếp nhau. Mùi rượu phảng phất trong không khí kèm theo mùi thuốc lá thơm thơm khiến cho không gian mờ ảo như đang ở trong một căn phòng tắm tuyệt đẹp.
Lâm Cường dẫn Ngải Lựu Lựu đến một quán rượu mang phong cách hoài cổ, gọi một chai rượu tây. Ngải Lựu Lựu đã từng bị say rượu nên thấy rất lo lắng. Lần này cô uống rất chậm, hơn nữa chỉ định uống một ly.
“Cô thấy chỗ này thế nào?”, Lâm Cường hỏi.
“Rất tuyệt, chẳng trách mà Thượng Hải được ví như Paris của châu Á”.
“Nếu rảnh tôi có thể dẫn cô đến miếu Thành Hoàng, ở đó có rất nhiều đồ ăn vặt. Cô còn có thể tham quan một chút Dự Viên...”
“Hay quá, tôi muốn ăn bánh bao!”
Không khí lãng mạn và tươi đẹp vừa mới khơi gợi được đã bị tiếng chuông điện thoại của Lâm Cường phá tan. Nghe giọng điệu nói chuyện của Lâm Cường có thể thấy đối phương là một phụ nữ, hơn nữa lại có quan hệ rất thân mật với anh. Ngải Lựu Lựu thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản uống rượu. Cúp điện thoại, Lâm Cường lại tiếp tục giảng giải cho Ngải Lựu Lựu về lịch sử của miếu Thành Hoàng, thỉnh thoảng còn xen vào một vài chi tiết nhỏ khiến cho câu chuyện thêm phần sinh động. Ngải Lựu Lựu rất ngạc nhiên không hiểu tại sao Lâm Cường lại biết nhiều đến thế, người đàn ông trước mặt cô càng lúc càng trở nên bí ẩn và thông thái.
Tiếng nhạc du dương, rượu vang ngọt ngào, Ngải Lựu Lựu cảm thấy mình như đang lâng lâng bay bổng, nói chuyện cũng bắt đầu to hơn, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ rụt rè lúc ban đầu đã không cánh mà bay... Nhưng đúng vào lúc Ngải Lựu Lựu đang say đắm thì một cảnh tượng như kịch bản phim xuất hiện. Một cô gái dáng người cao ráo, xinh đẹp đi thẳng đến chỗ họ, Lâm Cường lập tức đứng dậy, kéo cô sang một bên. Sau khi cô gái kia ngồi xuống quầy bar Lâm Cường liền quay ngược trở lại, nói với Ngải Lựu Lựu: “Lát nữa tôi còn có việc, hay là tôi tiễn cô về trước nhé?”
Ngải Lựu Lựu căng thẳng nâng ly rượu, nhấp một ngụm lớn xua tay nói: “Không cần đâu, tôi tự bắt xe về được mà!”
Lâm Cường tỏ vẻ quan tâm: “Cô có nhớ tên khách sạn, có mang tiền theo không?”
“Có nhớ mà, tôi còn xách cả túi theo, không thiếu tiền đâu...”, Ngải Lựu Lựu bối rối không biết làm sao, đến nỗi mà nói năng cũng thành ra lắp bắp.
“Vậy tôi tiễn cô ra ngoài!”
“Dạ..”
Lâm Cường đi theo Ngải Lựu Lựu ra ngoài, đầu tiên là chặn một chiếc taxi, sau đó mở cửa xe, đợi Ngải Lựu Lựu lên xe rồi đứng nhìn theo cho đến tận khi chiếc xe đi khuất anh mới quay lại quầy bar. Ngải Lựu Lựu ngồi trong xe, tâm trạng rất phức tạp. Cô vừa cảm động trước sự quan tâm và dịu dàng của Lâm Cường, lại vừa buồn rầu và chán nản bởi Lâm Cường có một cô bạn gái xinh đẹp và cá tính như vậy.
***
Chuyến đi Thượng Hải của Ngải Lựu Lựu lần này đã kết thúc thuận lợi, cô nhận được lời khen ngợi của Chu Tường Linh. Thực ra đi Thượng Hải công tác không phải là chuyện khó, mỗi lần đi chẳng qua chỉ là xử lí một số bảng tài vụ của công ty giao phó, đồng thời kiểm tra lại hóa đơn vận chuyển hàng của công ty mà thôi. Chẳng trách mà lần nào Ngũ Sảnh Sảnh cũng hào hứng tìm mọi cách để giành lấy cơ hội đi công tác về tay mình.
Ngải Lựu Lựu liền chia mấy món đồ mua ở Thượng Hải cho mọi người, chẳng mấy chốc mà cả phòng tài vụ nhộn nhạo hết cả lên. Trên đường về nhà, Ngũ Sảnh Sảnh bắt đầu truy hỏi về chuyến công tác của Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu hoa chân múa tay, rành rọt kể hết cho Ngũ Sảnh Sảnh nghe chuyện cô với Lâm cường ra ngoài đi dạo bến Thượng Hải thế nào, đi quán rượu ra sao và cả chuyện đi tham quan miếu Thành Hoàng, tuy nhiên cô tuyệt đối không nhắc đến nửa lời về cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện. Dù gì sự thực là cô gái kia đã kéo mất Lâm Cường của cô đi.
Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng và vẻ chờ đợi của Ngũ Sảnh Sảnh, Ngải Lựu Lựu loáng thoáng cảm thấy hình như Ngũ Sảnh Sảnh và Lâm Cường đã từng xảy ra chuyện gì, hoặc có thể Ngũ Sảnh Sảnh cũng thích Lâm Cường. Chỉ có điều chuyện này rất bình thường, ngay cả một người hiền lành như mình còn thích Lâm Cường đến phát điên huống hồ là đứa si tình như Ngũ Sảnh Sảnh.
***
Lương Tranh gặp lại Ngải Lựu Lựu chính là vào tối hôm sinh nhật Trình Triệu phú, tại phòng hát của quán Chung Một Bài Hát. Ba người bọn họ, trong đó có Ngũ Sảnh Sảnh, ngoài ra còn cả Đàm Hiểu Na. Ngải Lựu Lựu vừa vào phòng đã phát hiện ra Lương Tranh ngồi ở trong góc, lập tức để ý đến cô gái trông rất sang trọng ngồi bên cạnh anh ta: Chung Hiểu Huệ. Nhìn bộ dạng đắc chí của Lương Tranh, cô lại cảm thấy buồn nôn, liếc nhìn anh một cái rồi ra chọn bài với Đàm Hiểu Na.
Gã trai tân siêu ế Ngô Hiểu Quân cũng có mặt, Trình Triệu phú đã đe dọa, nếu không xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật của anh ta thì Ngô Hiểu Quân phải biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Trình Triệu phú sau này. Khi nhìn thấy nhóm Ngải Lựu Lựu bước vào, Ngô Hiểu Quân tỏ ra hào hứng trông thấy. Ngải Lựu Lựu chính là cô bạn chat xinh đẹp Ngải Mỹ Lệ mà Ngô Hiểu Quân định ra tay nhưng mãi không thành. Ngô Hiểu Quân luống cuống, vội vàng châm một điếu thuốc lên. Giờ anh vừa căng thẳng vừa hào hứng, đây đúng là duyên phận, bao nhiêu lần hẹn cô mà cô đều từ chối khéo, lần này thì hay rồi, cô tự mình tìm đến! Nhất định phải nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này để thể hiện thànhý với cô.
Lương Tranh hôm nay vui lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản. Bởi vì anh không cần phô trương thì việc Chung Hiểu Huệ ngồi bên cạnh anh đã nói lên tất cả. Sự nghiệp xem mặt của anh đã giành được thắng lợi mang tính giai đoạn, không chỉ là một cái búa tạ giáng lên đầu Ngô Hiểu Quân mà còn là sự chứng minh bản thân tốt nhất đối với Ngải Lựu Lựu vênh váo.
Nhân vật chính Trình Triệu phú hôm nay rất đắt sô, anh ta với bạn gái bận tối mắt với việc rót rượu, bê đồ ăn cho mọi người. Theo như sự giới thiệu của Trình Triệu phú thì bạn gái của anh ta lớn hơn anh ta hai tuổi, hồi trước đã từng chuẩn bị đăng kí kết hôn rồi nhưng anh ta vẫn kéo được cô về với mình. Dưới sự yêu cầu của mọi người, Trình Triệu phú và bạn gái liền dừng công việc phục vụ để cùng nhảy một bản trên sân khấu.
Trong phút chốc, cả căn phòng ầm ĩ tiếng hát, tiếng vỗ tay.
Lương Tranh nhân lúc Chung Hiểu Huệ đi rửa tay đã nhắn cho Ngải Lựu Lựu một cái tin: Thật không ngờ cô cũng đến, sao không dẫn theo Mr.Right mà cô thích đi thế? Ngải Lựu Lựu cũng chẳng chịu kém phần, nhắn lại cho Lương Tranh luôn: Tôi đâu có giống người khác, chẳng biết móc ở đâu ra một tảng băng đến đây để lên mặt chứ!
Lương Tranh đang chuẩn bị nhắn tin lại cho Ngải Lựu Lựu thì nhìn thấy Trình Triệu phú đang đứng ngoài cửa vẫy tay. Hai người đứng ở trong góc cầu thang hút thuốc, chẳng mấy chốc Ngô Hiểu Quân cũng tham gia với họ.
“Lại già thêm một tuổi, mẹ kiếp, thật là chán!”, Trình Triệu phú ca cẩm.
Lương Tranh cười: “Chán thì cậu gọi bọn tôi đến đây làm gì hả?”
“Người đông thì vui chứ sao, cũng là để các cậu biết mặt vợ tôi! Mà cậu tìm được người đẹp ấy từ khi nào thế? Giấu kỹ gớm…”
Lương Tranh liếc Ngô Hiểu Quân, giương giương tự đắc: “Một trong những người đẹp ứng cử viên của tôi đấy. Vốn không định để cô ấy đến nhưng cô ấy cứ bám riết lấy tôi, đến bó tay!”
“Anh Quân, giờ chỉ còn mình anh độc thân thôi đấy. Ba gái ế tôi đều mời đến cả rồi, đừng nói tôi không tử tế nhé, giờ đành chờ xem anh hành động thế nào thôi!”
Ngô Hiểu Quân hỏi Lương Tranh: “Lần trước anh đi xem mặt cô nào?”
“Chính là cái cô ấy đấy, cái cô Người đẹp Trí tuệ đấy!”
Ngô Hiểu Quân cười: “Cái này gọi là duyên phận, cô Chim Nhỏ tôi đã quen từ lâu, cô ta là bạn chat của tôi mà...”
Lương Tranh nhìn theo cái bóng hối hả của Chung Hiểu Huệ bên ngoài cửa sổ, đầy cao ngạo và xa lạ. Có quan hệ với một người phụ nữ như vậy chẳng qua bởi vì bản thân anh đã thỏa hiệp, cho dù là về vật chất hay tinh thần. Lương Tranh cảm thấy sốt ruột, bất an, cái cảm giác này bắt nguồn từ tận đáy sâu trong lòng. Chung Hiểu Huệ vội vàng chặn một chiếc taxi rồi biến mất nhanh chóng khỏi tầm mắt của Lương Tranh, đốt cháy toàn bộ lãng mạn và hân hoan mới nhen nhóm lên trong lòng Lương Tranh.
Những bông hoa hồng tươi tắn trên bàn thoang thoảng hương thơm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với nội tâm Lương Tranh lúc này. Còn cả tờ giấy bạc một trăm kia nữa, lạnh lùng như một miếng sắt, nhưng cũng giống như một miếng giẻ lau dính đầy hô dán, cực kì mâu thuẫn, giống như biểu cảm trên mặt của Lương Tranh lúc này...
***
Những ngày tháng không bị tin nhắn của Lương Tranh quấy rầy, Ngải Lựu Lựu vẫn sống rất thoải mái. Điều này rất có lợi cho việc hình thành một số thói quen tốt, cái tôi về tinh thần, sự độc lập về cuộc sống. Ví dụ, cô có thể ở nhà một mình cả tháng mà không thấy bí bức. Bởi vì cô có thể nói chuyện trên mạng với bạn chat bằng cái nick Quê Một Cục, có thể nghe những bản nhạc êm dịu, có thể đọc rất nhiều sách hay. Đương nhiên thỉnh thoảng cô cũng lên mạng để học làm vài món ngon rồi vào phòng bếp thực hành, mặc dù tỉ lệ thành công gần như bằng không, nhưng đó cũng là một cách để giết thời gian.
Ngải Lựu Lựu không chỉ có khả năng tự giải trí mà còn có thế giới tinh thần phong phú và thế giới vật chất cũng tương đối đầy đủ. Mặc dù tiền lương của cô không quá cao nhưng nó đủ để cô chi tiêu cho bản thân. Dù gì mỗi ngày ăn kem với mì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, thỉnh thoảng cũng có thể đi ăn Yến Sa, đi shopping ở quảng trường Đông Phương...
Từ đó có thể thấy, cuộc sống của gái ế đơn giản mà không đơn điệu.
Ngay cả hoa dại cũng có mùa xuân, vậy thì gái ế có gặp cơ may cũng chẳng phải điều gì lạ kì. Cuối tháng năm, Ngũ Sảnh Sảnh đột nhiên bị cảm cúm khá nặng, chuyến đi Thượng Hải công tác đương nhiên thuộc về Ngải Lựu Lựu. Sau khi nghe Chu Tường Linh giao phó nhiệm vụ này qua điện thoại, Ngải Lựu Lựu kinh ngạc đến mức suýt lăn từ trên ghế xuống đất. Ngũ Sảnh Sảnh mặt mày hậm hực, cười nhạt: “Có đến mức phải thế không? Chỉ là một chuyến công tác thôi mà...”
“Cuối cùng thì cũng được ra ngoài giải tỏa rồi. Sảnh Sảnh, cậu thật tuyệt vời, bị cảm cúm cũng thật đúng lúc!”
Ngũ Sảnh Sảnh lấy giấy ăn lau mũi, nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Hài, thật là xúi quẩy! Cậu đã mong ngóng ngày này từ lâu để được cùng phó tổng Lâm tiếp xúc thân mật chứ gì?”
Ngải Lựu Lựu cười ranh mãnh: “Có ai bảo không phải đâu! Cậu với cái anh họ Lâm kia đi công tác với nhau bao nhiêu lần, chẳng nhẽ vẫn chưa xảy ra chuyện gì ư?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có loại đàn ông nào tớ chưa từng gặp đâu?” Ngũ Sảnh Sảnh ném tờ giấy trong tay vào sọt rác rồi rút ra một tờ khác: “Cậu không có ý gì với anh ta thật đấy chứ?”
Nói không có ý gì chỉ là nói dối. Chỉ có điều Ngải Lựu Lựu làm sao dám thừa nhận: “Thôi đủ rồi, tôi không thích loại đàn ông như anh ta đâu, chẳng có cảm giác an toàn tẹo nào!”
“Cái đó còn chưa chắc! Người muốn chơi với hổ chẳng ít đâu!”
“Này con bệnh kia, tốt nhất cậu nên tự lo cho bản thân đi, tôi đi thu dọn đồ đạc đây!”
***
Đến Thượng Hải là phải ngắm Thượng Hải về đêm. Thượng Hải về đêm mới thật đúng là Thượng Hải. Đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, Thượng Hải như một thành phố không có ban đêm. Qua cửa sổ máy bay, Ngải Lựu Lựu thích thú nhìn xuống thành phố diễm lệ bên dưới. Tâm trạng cô lúc này rất phức tạp, vừa bồi hồi, vừa sốt ruột, vừa háo hức. Tất cả là bởi vì cô đang ngồi cạnh người đàn ông trong mơ của mình: Lâm Cường. Cũng may anh đang đeo bịt mặt đen và đang ngủ say, nếu không thái độ kì lạ của Ngải Lựu Lựu sẽ bị phát hiện mất.
Khách sạn Willon bến Thượng Hải. Ngải Lựu Lựu đang sắp xếp lại đồ đạc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Cường hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Ngải Lựu Lựu loanh quanh trong phòng mất nửa tiếng đồng hồ mới xuất phát, trước khi xuất phát còn xoay một vòng trước gương để ngắm nghía và cân bằng tâm lí.
Hai người đến một nhà hàng Hồng Kông. Món bánh trứng rất ngon, sủi cảo nhân tôm rất mềm. Lâm Cường còn gọi một chai rượu vang, lịch sự rót vào cốc cho Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu cúi đầu nhai rất nhỏ nhẹ, dịu dàng vô cùng, trong lòng có hơi bối rối, cô biết Lâm Cường đang nhìn ngắm mình.
“Lần đầu đến Thượng Hải phải không?”, Lâm Cường khẽ hỏi.
Ngải Lựu Lựu trong lòng có hơi thỏang thốt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nhẹ nhàng, thanh cao: “Dạ! Sao anh biết?”
“Từ lúc xuống máy bay đến khi vào khách sạn, rồi lúc ra ngoài ăn cơm, cô cứ nhìn đông nhìn tây. Điều này chứng tỏ cô vừa bất an vừa hiếu kì với môi trường mới mẻ xung quanh...”
Ngải Lựu Lựu cười thầm trong bụng, môi trường xa lạ chỉ là một phần, một phần khác là do được đi công tác với một trai đẹp như anh đấy: “Anh thật giỏi quan sát, anh từng học tâm lí à?”
Lâm Cường: “Thỉnh thoảng tôi có xem một số tài liệu có liên quan, chỉ biết đại khái thôi. Nào, chúng ta cạn ly vì Thượng Hải!”
“Dạ, cạn ly vì Thượng Hải xinh đẹp!”
Cảnh đêm bên ngoài thậm chí còn đẹp hơn cả tưởng tượng của Ngải Lựu Lựu, ánh đèn rực rỡ, người đi lại tấp nập. Ngải Lựu Lựu tì người vào lan can hướng ra sông Hoàng Phố, để mặc cho gió hắt vào mặt. Một cơn gió se se lạnh kèm theo chút hơi ấm len lỏi, giúp trung hòa không khí ngột ngạt nơi đây. Lâm Cường nhẫn nại kể cho Ngải Lựu Lựu nghe lịch sử của bến Thượng Hải cùng với câu chuyện về các công trình kiến trúc cả mới lẫn cũ. Ví dụ kiến trúc tiêu biểu của Thượng Hải: Đông phương Minh châu cùng với gác chuông đồng hồ độc đáo... đều được xây dựng bên bờ sông, chứng kiến sự đổi mới từng ngày của bến Thượng Hải.
Sau khi đi thăm thú hết bến Thượng Hải, hai người lại đến Chân Trời Mới, khu vực phồn hoa ngập tràn ánh đèn màu rực rỡ. Đây là khu dân cư mới của Thượng Hải, là sự kết hợp đông tây, cũ mới, rất phù hợp với tinh thần nhân văn và hiện đại của thành phố này. Ngải Lựu Lựu bám sát theo Lâm Cường đẹp trai, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm. Những thương hiệu nổi tiếng khiến mắt cô như hoa lên, những nam thanh nữ tú đi lướt qua khiến cô không rời mắt khỏi họ được, những quán rượu sành điệu nối tiếp nhau. Mùi rượu phảng phất trong không khí kèm theo mùi thuốc lá thơm thơm khiến cho không gian mờ ảo như đang ở trong một căn phòng tắm tuyệt đẹp.
Lâm Cường dẫn Ngải Lựu Lựu đến một quán rượu mang phong cách hoài cổ, gọi một chai rượu tây. Ngải Lựu Lựu đã từng bị say rượu nên thấy rất lo lắng. Lần này cô uống rất chậm, hơn nữa chỉ định uống một ly.
“Cô thấy chỗ này thế nào?”, Lâm Cường hỏi.
“Rất tuyệt, chẳng trách mà Thượng Hải được ví như Paris của châu Á”.
“Nếu rảnh tôi có thể dẫn cô đến miếu Thành Hoàng, ở đó có rất nhiều đồ ăn vặt. Cô còn có thể tham quan một chút Dự Viên...”
“Hay quá, tôi muốn ăn bánh bao!”
Không khí lãng mạn và tươi đẹp vừa mới khơi gợi được đã bị tiếng chuông điện thoại của Lâm Cường phá tan. Nghe giọng điệu nói chuyện của Lâm Cường có thể thấy đối phương là một phụ nữ, hơn nữa lại có quan hệ rất thân mật với anh. Ngải Lựu Lựu thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản uống rượu. Cúp điện thoại, Lâm Cường lại tiếp tục giảng giải cho Ngải Lựu Lựu về lịch sử của miếu Thành Hoàng, thỉnh thoảng còn xen vào một vài chi tiết nhỏ khiến cho câu chuyện thêm phần sinh động. Ngải Lựu Lựu rất ngạc nhiên không hiểu tại sao Lâm Cường lại biết nhiều đến thế, người đàn ông trước mặt cô càng lúc càng trở nên bí ẩn và thông thái.
Tiếng nhạc du dương, rượu vang ngọt ngào, Ngải Lựu Lựu cảm thấy mình như đang lâng lâng bay bổng, nói chuyện cũng bắt đầu to hơn, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ rụt rè lúc ban đầu đã không cánh mà bay... Nhưng đúng vào lúc Ngải Lựu Lựu đang say đắm thì một cảnh tượng như kịch bản phim xuất hiện. Một cô gái dáng người cao ráo, xinh đẹp đi thẳng đến chỗ họ, Lâm Cường lập tức đứng dậy, kéo cô sang một bên. Sau khi cô gái kia ngồi xuống quầy bar Lâm Cường liền quay ngược trở lại, nói với Ngải Lựu Lựu: “Lát nữa tôi còn có việc, hay là tôi tiễn cô về trước nhé?”
Ngải Lựu Lựu căng thẳng nâng ly rượu, nhấp một ngụm lớn xua tay nói: “Không cần đâu, tôi tự bắt xe về được mà!”
Lâm Cường tỏ vẻ quan tâm: “Cô có nhớ tên khách sạn, có mang tiền theo không?”
“Có nhớ mà, tôi còn xách cả túi theo, không thiếu tiền đâu...”, Ngải Lựu Lựu bối rối không biết làm sao, đến nỗi mà nói năng cũng thành ra lắp bắp.
“Vậy tôi tiễn cô ra ngoài!”
“Dạ..”
Lâm Cường đi theo Ngải Lựu Lựu ra ngoài, đầu tiên là chặn một chiếc taxi, sau đó mở cửa xe, đợi Ngải Lựu Lựu lên xe rồi đứng nhìn theo cho đến tận khi chiếc xe đi khuất anh mới quay lại quầy bar. Ngải Lựu Lựu ngồi trong xe, tâm trạng rất phức tạp. Cô vừa cảm động trước sự quan tâm và dịu dàng của Lâm Cường, lại vừa buồn rầu và chán nản bởi Lâm Cường có một cô bạn gái xinh đẹp và cá tính như vậy.
***
Chuyến đi Thượng Hải của Ngải Lựu Lựu lần này đã kết thúc thuận lợi, cô nhận được lời khen ngợi của Chu Tường Linh. Thực ra đi Thượng Hải công tác không phải là chuyện khó, mỗi lần đi chẳng qua chỉ là xử lí một số bảng tài vụ của công ty giao phó, đồng thời kiểm tra lại hóa đơn vận chuyển hàng của công ty mà thôi. Chẳng trách mà lần nào Ngũ Sảnh Sảnh cũng hào hứng tìm mọi cách để giành lấy cơ hội đi công tác về tay mình.
Ngải Lựu Lựu liền chia mấy món đồ mua ở Thượng Hải cho mọi người, chẳng mấy chốc mà cả phòng tài vụ nhộn nhạo hết cả lên. Trên đường về nhà, Ngũ Sảnh Sảnh bắt đầu truy hỏi về chuyến công tác của Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu hoa chân múa tay, rành rọt kể hết cho Ngũ Sảnh Sảnh nghe chuyện cô với Lâm cường ra ngoài đi dạo bến Thượng Hải thế nào, đi quán rượu ra sao và cả chuyện đi tham quan miếu Thành Hoàng, tuy nhiên cô tuyệt đối không nhắc đến nửa lời về cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện. Dù gì sự thực là cô gái kia đã kéo mất Lâm Cường của cô đi.
Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng và vẻ chờ đợi của Ngũ Sảnh Sảnh, Ngải Lựu Lựu loáng thoáng cảm thấy hình như Ngũ Sảnh Sảnh và Lâm Cường đã từng xảy ra chuyện gì, hoặc có thể Ngũ Sảnh Sảnh cũng thích Lâm Cường. Chỉ có điều chuyện này rất bình thường, ngay cả một người hiền lành như mình còn thích Lâm Cường đến phát điên huống hồ là đứa si tình như Ngũ Sảnh Sảnh.
***
Lương Tranh gặp lại Ngải Lựu Lựu chính là vào tối hôm sinh nhật Trình Triệu phú, tại phòng hát của quán Chung Một Bài Hát. Ba người bọn họ, trong đó có Ngũ Sảnh Sảnh, ngoài ra còn cả Đàm Hiểu Na. Ngải Lựu Lựu vừa vào phòng đã phát hiện ra Lương Tranh ngồi ở trong góc, lập tức để ý đến cô gái trông rất sang trọng ngồi bên cạnh anh ta: Chung Hiểu Huệ. Nhìn bộ dạng đắc chí của Lương Tranh, cô lại cảm thấy buồn nôn, liếc nhìn anh một cái rồi ra chọn bài với Đàm Hiểu Na.
Gã trai tân siêu ế Ngô Hiểu Quân cũng có mặt, Trình Triệu phú đã đe dọa, nếu không xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật của anh ta thì Ngô Hiểu Quân phải biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Trình Triệu phú sau này. Khi nhìn thấy nhóm Ngải Lựu Lựu bước vào, Ngô Hiểu Quân tỏ ra hào hứng trông thấy. Ngải Lựu Lựu chính là cô bạn chat xinh đẹp Ngải Mỹ Lệ mà Ngô Hiểu Quân định ra tay nhưng mãi không thành. Ngô Hiểu Quân luống cuống, vội vàng châm một điếu thuốc lên. Giờ anh vừa căng thẳng vừa hào hứng, đây đúng là duyên phận, bao nhiêu lần hẹn cô mà cô đều từ chối khéo, lần này thì hay rồi, cô tự mình tìm đến! Nhất định phải nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này để thể hiện thànhý với cô.
Lương Tranh hôm nay vui lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản. Bởi vì anh không cần phô trương thì việc Chung Hiểu Huệ ngồi bên cạnh anh đã nói lên tất cả. Sự nghiệp xem mặt của anh đã giành được thắng lợi mang tính giai đoạn, không chỉ là một cái búa tạ giáng lên đầu Ngô Hiểu Quân mà còn là sự chứng minh bản thân tốt nhất đối với Ngải Lựu Lựu vênh váo.
Nhân vật chính Trình Triệu phú hôm nay rất đắt sô, anh ta với bạn gái bận tối mắt với việc rót rượu, bê đồ ăn cho mọi người. Theo như sự giới thiệu của Trình Triệu phú thì bạn gái của anh ta lớn hơn anh ta hai tuổi, hồi trước đã từng chuẩn bị đăng kí kết hôn rồi nhưng anh ta vẫn kéo được cô về với mình. Dưới sự yêu cầu của mọi người, Trình Triệu phú và bạn gái liền dừng công việc phục vụ để cùng nhảy một bản trên sân khấu.
Trong phút chốc, cả căn phòng ầm ĩ tiếng hát, tiếng vỗ tay.
Lương Tranh nhân lúc Chung Hiểu Huệ đi rửa tay đã nhắn cho Ngải Lựu Lựu một cái tin: Thật không ngờ cô cũng đến, sao không dẫn theo Mr.Right mà cô thích đi thế? Ngải Lựu Lựu cũng chẳng chịu kém phần, nhắn lại cho Lương Tranh luôn: Tôi đâu có giống người khác, chẳng biết móc ở đâu ra một tảng băng đến đây để lên mặt chứ!
Lương Tranh đang chuẩn bị nhắn tin lại cho Ngải Lựu Lựu thì nhìn thấy Trình Triệu phú đang đứng ngoài cửa vẫy tay. Hai người đứng ở trong góc cầu thang hút thuốc, chẳng mấy chốc Ngô Hiểu Quân cũng tham gia với họ.
“Lại già thêm một tuổi, mẹ kiếp, thật là chán!”, Trình Triệu phú ca cẩm.
Lương Tranh cười: “Chán thì cậu gọi bọn tôi đến đây làm gì hả?”
“Người đông thì vui chứ sao, cũng là để các cậu biết mặt vợ tôi! Mà cậu tìm được người đẹp ấy từ khi nào thế? Giấu kỹ gớm…”
Lương Tranh liếc Ngô Hiểu Quân, giương giương tự đắc: “Một trong những người đẹp ứng cử viên của tôi đấy. Vốn không định để cô ấy đến nhưng cô ấy cứ bám riết lấy tôi, đến bó tay!”
“Anh Quân, giờ chỉ còn mình anh độc thân thôi đấy. Ba gái ế tôi đều mời đến cả rồi, đừng nói tôi không tử tế nhé, giờ đành chờ xem anh hành động thế nào thôi!”
Ngô Hiểu Quân hỏi Lương Tranh: “Lần trước anh đi xem mặt cô nào?”
“Chính là cái cô ấy đấy, cái cô Người đẹp Trí tuệ đấy!”
Ngô Hiểu Quân cười: “Cái này gọi là duyên phận, cô Chim Nhỏ tôi đã quen từ lâu, cô ta là bạn chat của tôi mà...”
/37
|