Tiểu Lạc đứng ở cổng, ngập ngừng nhìn Bảo Nguyên. Anh xoa đầu cô:
-Vậy em đã nhận ra điều gì nào?
Gia Lạc nhìn sâu vào đôi mắt anh rồi nói:
-Người đó là…là…là…
-Sao ấp úng vậy ?
Gia Lạc nhìn trong nhà, bỗng thấy người đàn ông đó đi ra. Gia Lạc giật mình lùi về phía sau. Ông ta tránh né cái nhìn của Gia Lạc, đi nhanh rồi bỏ chạy.
-Sao ông ta lại ở đây ?
Tim Gia Lạc giật thót, cô chạy ùa vào trong nhà.
-Mẹ…mẹ ơi…
Cảnh đập vào mắt Gia Lạc. Bà Ngọc Hà nằm co dưới sàn, máu chảy thành vũng. Gia Lạc run run, vừa lúc Bảo Nguyên vào. Anh mở to mắt, chết sững.
-Mẹ ơi?
Gia Lạc vùng lên, lay người mẹ.
-Mẹ…mẹ tỉnh lại đi…mẹ ơi…huhu. Mẹ ơi, mẹ mở mắt nhìn con đi…mẹ ơi.
Nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt Gia Lạc. Tay cô cứ lay người bà. Giọng gào thét khản đặc. Tại sao chứ? Tại sao?
-Mẹ ơi…Mẹ mở mắt nhìn con đi? Mẹ ơi…huhu. Mẹ đừng bỏ con…hứt hứt. Con xin mẹ đấy, đừng bỏ con.
Bảo Nguyên chết sững,rồi bừng tỉnh gọi xe cấp cứu.
15 phút sau thì tiếng còi xe inh ỏi đi đến, bà được chuyển vào phòng cấp cứu.
Bảo Nguyên ngồi xuống cạnh Gia Lạc ở phòng chờ. Nước mắt anh cũng chảy không ngừng. Ngọc Hà chăm sóc anh như mẹ, từ khi anh chuyển đến đây. Trái tim anh như bị ai bóp nghẹn. Anh cắn môi mình.
Rất lâu sau đó,cửa phòng cấp cứu mở,bác sĩ lắc đầu….
Gia Lạc thét lên:
-Mẹ…. Tại sao?
Gia Lạc túm cổ áo anh. Gào thét:
-Bảo Nguyên…Anh cứu mẹ em…Bảo Nguyên…
-Gia Lạc…anh xin lỗi…Xin lỗi Gia Lạc…xin lỗi. Anh vô dụng.
15 phút sau, cảnh sát đến hiện trường. Bảo Nguyên lôi tiểu Lạc ra. Cô vùng ra:
-Bỏ ra…mẹ…con không cho mẹ rời xa con…mẹ…mẹ.
Xác bà Ngọc Hà được cảnh sát đem đi khám nghiệm tử thi. Gia Lạc vùng vẫy… cô thều thào…mẹ…mẹ ơi…đừng bỏ con.
Cô ngất lịm.
-Gia Lạc, Gia Lạc…
Bảo Nguyên thấy mình bất lực. Gia Lạc hôn mê nằm trong bệnh viện đã hai ngày. Anh đứng ở cửa phòng nhìn Gia Lạc mà bật khóc. Cảm giác bất lực, hụt hẫng khi mẹ rời bỏ anh lại quay lại một lần nữa.
-Gia Lạc,xin lỗi em...***
Tiểu Hạo nghe tin liền chạy đến. Gặp Bảo Nguyên trước cửa.
-Gia Lạc, cô ấy…
-Từ khi ở bệnh viện về. Cô ấy chỉ ngồi trước ảnh của mẹ, không khóc, không nói gì. Nếu cô ấy khóc thì mình đỡ lo, nỗi đau ngấm ngược vào trong. Mình sợ cô ấy sẽ không chịu được mất.
-Sao lại xảy ra chuyện này?
Tiểu Hạo đi vào phòng, lặng lẽ ngồi bên cạnh:
-Gia Lạc Em đừng thế nữa.
Cô lờ đờ nhìn anh, vô hồn. Tiểu Hạo thấy rất đau lòng. Anh ôm lấy Gia Lạc:
-Khóc đi, em hãy khóc đi, đừng nén lại nữa. Xin em đấy, hãy khóc đi.
Gia Lạc vẫn trơ ra như thế. Lễ hỏa táng được diễn ra vào buổi chiều. Gia Lạc cứ ôm lấy bình đựng hài cốt của mẹ. Bảo Nguyên dìu cô:
-Chúng ta về nhà thôi.
Anh đưa cô lên phòng mình. Gia Lạc cứ ôm chặt bình ngồi im trên giường. Tiểu Hạo cũng không làm cho cô mở miệng được.
-Bảo Nguyên, cậu hãy chăm sóc cô ấy giùm mình. Thực sự mình không biết làm sao cả.
-Mình sẽ vực cô ấy cô ấy dậy. Yên tâm đi.
Cả tuần nay cô không chịu ăn gì cả. Bảo Nguyên xúc, đút cho cô nhưng Gia Lạc lắc đầu không chịu ăn.
-Xin em đấy. Ăn một chút được không? Ăn một chút đi…một chút thôi.
Anh cố ấn lên miệng nhưng Gia Lạc ngậm chặt. Cô vung tay hất tô cháo vỡ tan dưới sàn. Bảo Nguyên vò đầu tuyệt vọng.
-Giờ anh phải làm sao thì em mới chịu nói đây? Đừng im lặng nữa được không? Em cả tuần không ăn uống gì. Mẹ em trên trời biết được em sống thế này thì bà có yên lòng được không?
Bảo Nguyên ra khỏi phòng. Để lại Gia Lạc đang giàn dụa nước mắt:
-Mẹ, sao mẹ bỏ con. Sao mẹ lại bỏ con. Từ nay con biết sống thế nào? Mẹ…mẹ ơi…
Anh ngủ quên bên cạnh giường. Gia Lạc lảm nhảm làm anh tỉnh dậy:
-Mẹ…mẹ đừng bỏ con…mẹ…MẸ!
Gia Lạc ngồi dậy, người ướt đẫm mồ hôi. Bảo Nguyên nhìn cô:
-Gia Lạc.
-Mẹ em đâu? Mẹ em đâu?
Anh nắm bờ vai nhỏ bé của Gia Lạc.
-Em phải bình tĩnh, Gia Lạc. Bình tĩnh nghe anh nói.
Gia Lạc bịt tai lắc đầu:
-Không, em không nghe gì cả.
-Anh hiểu cảm giác của em. Xin em đấy, bình tĩnh nghe anh được không? Em phải mạnh mẽ lên. Gia Lạc…
-Dẫn em đến đó.
Gia Lạc nhìn Bảo Nguyên, ánh mắt vô hồn. cô lặng lẽ theo sau Bảo Nguyên,Bước đi liêu xiêu, không vững. Anh lặng yên dìu cô đến nơi tổ chức lễ tang. Cô quỳ sụp trước ảnh của mẹ. Cứ thế không khóc, không nói gì.
Bảo Nguyên chỉ lặng lẽ nhìn. Anh lo liệu đám tang và phía bên cảnh sát. Họ đang dán lệnh truy lã ông ta. Anh thấy mệt mỏi và kiệt sức. Nhưng giờ không phải là lúc gục ngã. Còn Gia Lạc, anh phải lo cho cô ấy. Sự ra đi của Ngọc Hà quá đột ngột, Gia Lạc bị sốc quá nặng.
-Vậy em đã nhận ra điều gì nào?
Gia Lạc nhìn sâu vào đôi mắt anh rồi nói:
-Người đó là…là…là…
-Sao ấp úng vậy ?
Gia Lạc nhìn trong nhà, bỗng thấy người đàn ông đó đi ra. Gia Lạc giật mình lùi về phía sau. Ông ta tránh né cái nhìn của Gia Lạc, đi nhanh rồi bỏ chạy.
-Sao ông ta lại ở đây ?
Tim Gia Lạc giật thót, cô chạy ùa vào trong nhà.
-Mẹ…mẹ ơi…
Cảnh đập vào mắt Gia Lạc. Bà Ngọc Hà nằm co dưới sàn, máu chảy thành vũng. Gia Lạc run run, vừa lúc Bảo Nguyên vào. Anh mở to mắt, chết sững.
-Mẹ ơi?
Gia Lạc vùng lên, lay người mẹ.
-Mẹ…mẹ tỉnh lại đi…mẹ ơi…huhu. Mẹ ơi, mẹ mở mắt nhìn con đi…mẹ ơi.
Nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt Gia Lạc. Tay cô cứ lay người bà. Giọng gào thét khản đặc. Tại sao chứ? Tại sao?
-Mẹ ơi…Mẹ mở mắt nhìn con đi? Mẹ ơi…huhu. Mẹ đừng bỏ con…hứt hứt. Con xin mẹ đấy, đừng bỏ con.
Bảo Nguyên chết sững,rồi bừng tỉnh gọi xe cấp cứu.
15 phút sau thì tiếng còi xe inh ỏi đi đến, bà được chuyển vào phòng cấp cứu.
Bảo Nguyên ngồi xuống cạnh Gia Lạc ở phòng chờ. Nước mắt anh cũng chảy không ngừng. Ngọc Hà chăm sóc anh như mẹ, từ khi anh chuyển đến đây. Trái tim anh như bị ai bóp nghẹn. Anh cắn môi mình.
Rất lâu sau đó,cửa phòng cấp cứu mở,bác sĩ lắc đầu….
Gia Lạc thét lên:
-Mẹ…. Tại sao?
Gia Lạc túm cổ áo anh. Gào thét:
-Bảo Nguyên…Anh cứu mẹ em…Bảo Nguyên…
-Gia Lạc…anh xin lỗi…Xin lỗi Gia Lạc…xin lỗi. Anh vô dụng.
15 phút sau, cảnh sát đến hiện trường. Bảo Nguyên lôi tiểu Lạc ra. Cô vùng ra:
-Bỏ ra…mẹ…con không cho mẹ rời xa con…mẹ…mẹ.
Xác bà Ngọc Hà được cảnh sát đem đi khám nghiệm tử thi. Gia Lạc vùng vẫy… cô thều thào…mẹ…mẹ ơi…đừng bỏ con.
Cô ngất lịm.
-Gia Lạc, Gia Lạc…
Bảo Nguyên thấy mình bất lực. Gia Lạc hôn mê nằm trong bệnh viện đã hai ngày. Anh đứng ở cửa phòng nhìn Gia Lạc mà bật khóc. Cảm giác bất lực, hụt hẫng khi mẹ rời bỏ anh lại quay lại một lần nữa.
-Gia Lạc,xin lỗi em...***
Tiểu Hạo nghe tin liền chạy đến. Gặp Bảo Nguyên trước cửa.
-Gia Lạc, cô ấy…
-Từ khi ở bệnh viện về. Cô ấy chỉ ngồi trước ảnh của mẹ, không khóc, không nói gì. Nếu cô ấy khóc thì mình đỡ lo, nỗi đau ngấm ngược vào trong. Mình sợ cô ấy sẽ không chịu được mất.
-Sao lại xảy ra chuyện này?
Tiểu Hạo đi vào phòng, lặng lẽ ngồi bên cạnh:
-Gia Lạc Em đừng thế nữa.
Cô lờ đờ nhìn anh, vô hồn. Tiểu Hạo thấy rất đau lòng. Anh ôm lấy Gia Lạc:
-Khóc đi, em hãy khóc đi, đừng nén lại nữa. Xin em đấy, hãy khóc đi.
Gia Lạc vẫn trơ ra như thế. Lễ hỏa táng được diễn ra vào buổi chiều. Gia Lạc cứ ôm lấy bình đựng hài cốt của mẹ. Bảo Nguyên dìu cô:
-Chúng ta về nhà thôi.
Anh đưa cô lên phòng mình. Gia Lạc cứ ôm chặt bình ngồi im trên giường. Tiểu Hạo cũng không làm cho cô mở miệng được.
-Bảo Nguyên, cậu hãy chăm sóc cô ấy giùm mình. Thực sự mình không biết làm sao cả.
-Mình sẽ vực cô ấy cô ấy dậy. Yên tâm đi.
Cả tuần nay cô không chịu ăn gì cả. Bảo Nguyên xúc, đút cho cô nhưng Gia Lạc lắc đầu không chịu ăn.
-Xin em đấy. Ăn một chút được không? Ăn một chút đi…một chút thôi.
Anh cố ấn lên miệng nhưng Gia Lạc ngậm chặt. Cô vung tay hất tô cháo vỡ tan dưới sàn. Bảo Nguyên vò đầu tuyệt vọng.
-Giờ anh phải làm sao thì em mới chịu nói đây? Đừng im lặng nữa được không? Em cả tuần không ăn uống gì. Mẹ em trên trời biết được em sống thế này thì bà có yên lòng được không?
Bảo Nguyên ra khỏi phòng. Để lại Gia Lạc đang giàn dụa nước mắt:
-Mẹ, sao mẹ bỏ con. Sao mẹ lại bỏ con. Từ nay con biết sống thế nào? Mẹ…mẹ ơi…
Anh ngủ quên bên cạnh giường. Gia Lạc lảm nhảm làm anh tỉnh dậy:
-Mẹ…mẹ đừng bỏ con…mẹ…MẸ!
Gia Lạc ngồi dậy, người ướt đẫm mồ hôi. Bảo Nguyên nhìn cô:
-Gia Lạc.
-Mẹ em đâu? Mẹ em đâu?
Anh nắm bờ vai nhỏ bé của Gia Lạc.
-Em phải bình tĩnh, Gia Lạc. Bình tĩnh nghe anh nói.
Gia Lạc bịt tai lắc đầu:
-Không, em không nghe gì cả.
-Anh hiểu cảm giác của em. Xin em đấy, bình tĩnh nghe anh được không? Em phải mạnh mẽ lên. Gia Lạc…
-Dẫn em đến đó.
Gia Lạc nhìn Bảo Nguyên, ánh mắt vô hồn. cô lặng lẽ theo sau Bảo Nguyên,Bước đi liêu xiêu, không vững. Anh lặng yên dìu cô đến nơi tổ chức lễ tang. Cô quỳ sụp trước ảnh của mẹ. Cứ thế không khóc, không nói gì.
Bảo Nguyên chỉ lặng lẽ nhìn. Anh lo liệu đám tang và phía bên cảnh sát. Họ đang dán lệnh truy lã ông ta. Anh thấy mệt mỏi và kiệt sức. Nhưng giờ không phải là lúc gục ngã. Còn Gia Lạc, anh phải lo cho cô ấy. Sự ra đi của Ngọc Hà quá đột ngột, Gia Lạc bị sốc quá nặng.
/19
|