Tại London, ngôi trường liên cấp Bảo Nam và Thiên Vũ theo học luôn được coi là môi trường sư phạm danh giá bậc nhất, nơi mà hội tụ phần lớn con cháu của các quan chức cấp cao, hay thậm chí là tiểu thư, thiếu gia xuất thân từ danh gia vọng tộc, chỉ có rất ít học viên có mặt ở đây thuộc tầng lớp trung lưu, sinh ra trong gia đình không có tầm ảnh hưởng và vị thế trên xã hội.
Tiết học cuối cùng là kinh tế vĩ mô, môn học mà đáng lẽ ra không nằm trong chương trình giảng dạy cho lứa học sinh tiểu học, vậy mà gần hai mươi học sinh có mặt tại đây lại coi đó là một trong những bộ môn thiết yếu, bắt buộc phải nỗ lực tiếp thu.
Trên màn hình máy chiếu, những đồ thị lên xuống và những dãy số chằng chịt liên tục được hiển thị. Giọng nói của phó giáo sư vang vọng khắp giảng đường, bầu không khí nghiêm túc đến nỗi, nếu nhìn sơ qua thì không một ai có thể tin đây là lớp học dành riêng cho những đứa trẻ tám tuổi.
“… Như vậy, một lần nữa tôi lại khẳng định với các bạn: giá là biến số chính chi phối toàn bộ nền kinh tế. Doanh nghiệp và người tiêu dùng tương tác với nhau trong một thị trường, và ở bên ngoài sàn giao dịch sẽ nổi bật lên một tập hợp các mức giá,…”
Tuy nhiên, trái ngược với tất cả mọi người, ở chiếc bàn gần cửa sổ, lại có người đang nằm gục.
Mặt khác, không riêng gì Thiên Vũ, mà Bảo Nam dù có vẻ như đang chăm chú nhưng vẫn nghe không lọt một chữ, chẳng ai biết thần trí anh đã bay về phương nào.
Thùy Trâm ngồi ngay cạnh bên thấy vậy cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ghi chép bài nữa, cô gấp lại quyển vở, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát Bảo Nam. Lúc này, thế giới của cô chẳng còn gì khác ngoài anh, thế nhưng không giống như cô, trong mắt anh cô không là người quan trọng nhất.
Thùy Trâm không phủ nhận, ban đầu khi mới gặp mặt, vẻ ngoài điển trai cùng sự xa cách của Bảo Nam chính là hai trong nhiều yếu tố khiến cô bị thu hút. Ngày hôm đó, anh sang Italia cùng bố để dự tiệc mừng sinh nhật lần thứ bảy của cô. Có lẽ, cả cô và anh đều không xa lạ với những buổi tiệc là lớp ngụy trang để giới thương nhân cùng chính trị gia danh chính ngôn thuận hội tụ. Thùy Trâm biết, cô chính là lá bài giúp cho không chỉ bố, mà còn giúp tất cả những người có mặt ở đây có cơ hội bàn chuyện hợp tác. Năm nào cũng vậy, sinh nhật của Thùy Trâm không có niềm vui, ngày cô chào đời chính là cái nôi bắt nguồn cho vô số những vụ làm ăn bất hợp pháp. Nhưng trong xã hội thượng lưu, đó cũng chẳng phải là chuyện hiếm gặp.
Khi đó, Bảo Nam khước từ, không nhập hội với những thiếu gia và tiểu thư tầm tuổi, một mình đứng ở ngoài ban công gió thổi lạnh lẽo, sự cô độc của anh khiến cô cảm thấy đau xót.
Thùy Trâm lặng người hồi lâu, lúc định thần lại thì Bảo Nam vẫn đứng bất động. Trên cao, mây mù tản hết, để lộ ánh trăng chiếu vào, khiến cả người anh như chìm trong mộng ảo. Cảnh tượng đẹp đẽ đến nỗi chính cô cũng ngỡ là mình đang mơ.
Thùy Trâm trong chuyện tình cảm vẫn luôn rõ ràng, giống như cô có thể dễ dàng gật đầu cô rất ghét bố, thế nên bây giờ nếu có ai hỏi có phải cô có cảm giác với Bảo Nam? Cô sẽ chẳng ngại ngần mà thừa nhận: Đúng, không những vậy mà tôi còn thích Bảo Nam, thích anh ấy từ cái nhìn đầu tiên!
Thế nhưng, trên đời này chẳng có quy luật nếu bạn thích một ai đó thì người kia sẽ buộc lòng phải đáp lại tình cảm của bạn, bất kể là Thùy Trâm hay Bảo Nam, vì nếu là vậy thì không biết kể từ lúc đi học, cô sẽ phải trải qua bao nhiêu mối tình.
HIểu rõ được chân lý này nên Thùy Trâm mới không sỗ sàng, cô chọn cách từ từ tiếp cận Bảo Nam, mặc cho mẹ có phản đối, cũng nhất quyết trở thành du học sinh ở nơi đất khách xa xôi, không một người thân cận, chỉ vì mục đích cô phải dần dần bước vào trái tim của anh.
Nhớ lại nguyên do vì sao mình lại có mặt ở đây, Thùy Trâm âm thầm cười khổ. Vậy mà không như những gì cô mong đợi, Bảo Nam đến giờ vẫn lạnh nhạt với cô. Thậm chí, cô còn thảm hại đến nỗi phải tự thân gợi nhắc những bí mật sâu kín mà chính Bảo Nam cũng chưa phát giác, để hòng kéo anh ra khỏi sự mù quáng nhất thời rồi đặt hết tâm tư của bản thân lên cô.
Cho đến thời điểm hiện tại, Thùy Trâm chán ghét việc phải thừa nhận cô đã thất bại. Bảo Nam ngoài mặt tuy thờ ơ với Hiểu Du, nhưng vị trí trí của con bé đó trong lòng anh vẫn đặc biệt hơn tất cả những người khác. Đã từng có lúc Thùy Trâm tự an ủi... do mới đầu Bảo Nam không biết Hiểu Du là em gái, hơn nữa Hiểu Du còn ở cạnh anh quá lâu, trước lúc cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, vậy nên con bé đó mới thành công trở thành cái dằm khó có thể nhổ trong tâm trí anh.
Con người khi quyết tâm muốn vứt bỏ một món đồ sẽ thấy không thể thích ứng trong một thời gian dài. Có lẽ do cô đã lo lắng thừa thãi, bởi một khi còn chảy chung cùng một dòng máu thì dù cho có muốn, anh và Hiểu Du cũng sẽ không bao giờ có kết quả. Thế nên cái Thùy Trâm cần chỉ là thời gian, mà đây lại là thứ cô không thiếu, vì cô đã nguyện ở bên cạnh anh suốt đời.
Bấy giờ, ngọn lửa nơi đáy lòng vẫn đang bùng cháy nên Thùy Trâm mới không nhận ra bầu không khí ở xung quanh cô đang dần trở nên khác thường.
Trên kia, phó giáo sư đã ngừng lên tiếng, chuyển sang chăm chú quan sát ba học trò ngồi ở phía cuối lớp. Cuối cùng, ông ta cũng hắng giọng, cầm lên một tập giấy tờ và nói, “Tôi đã chấm xong bài phân tích của các bạn. Về cơ bản, lần này các bạn làm tôi chưa thật sự hài lòng. Tuy nhiên, như thường lệ, chúng ta vẫn phải tuyên dương ba bạn có thành tích dẫn đầu cả khối.”
Phó giáo sư vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thiên Vũ, Bảo Nam và Thùy Trâm.
Lúc này, ông ta mới cầm riêng ra ba tờ bài, sau đó đi xuống phía dưới lớp, “Vậy nhưng không phải vì đã học tốt rồi mà ba bạn sao nhãng, mỗi người làm một việc khác nhau, không chú tâm vào bài giảng của tôi. Nếu chủ quan và không chịu chăm chỉ, thì công sức nghiên cứu của các bạn từ trước đến nay sẽ sớm đổ sông đổ bể.”
Số điểm gần như tuyệt đối xuất hiện ngay trước mắt khiến Thùy Trâm giật mình. Cô vô thức cầm lấy bài kiểm tra định kỳ từ tay của phó giáo sư, khi định thần lại mới nhàn nhạt nói, “Cảm ơn, nhưng lần sau thầy không cần xuống tận đây để trả bài cho bọn em đâu.”
Một số học sinh bật cười thành tiếng. Rõ ràng Thùy Trâm đang hiểu sai ý của phó giáo sư, ông ta đâu có đang khen cô.
Những tiếng khúc khích làm Thùy Trâm nhíu mày, cô đặt mạnh cây bút trên tay xuống mặt bàn, quả nhiên không gian sau đó liền lặng thinh. Tuy nhiên, hành động của cô đã làm phó giáo sư nổi cáu, “Đặng Thùy Trâm! Thái độ của bạn là sao vậy hả?”
“Ông...” Ánh mắt của Thùy Trâm chỉ còn tia giá lạnh. Chẳng lẽ đầu của phó giáo sư chẳng còn gì khác ngoài đống kiến thức? Ông ta có biết gọi thẳng tên của người khác là rất bất lịch sự hay không? Nhưng đương lúc cô định chau mày thì khủy tay của Bảo Nam lại vô tình hích vào cánh tay cô. Trầm mặc giây lát, như thấu tỏ được điều gì đó, Thùy Trâm mới khiên cưỡng, chậm rãi đứng lên. Cô nghiến chặt răng, chẳng có ai biết đây là lần đầu tiên cô hạ thấp mình trước mặt người khác, “Xin lỗi thầy. Là em còn thiếu sót.”
Nghe vậy, vẻ mặt của phó giáo sư mới hòa hoãn được đôi chút.
Bấy giờ, đồng hồ điểm đúng mười bảy giờ, ngoài kia, tiếng chuông báo hết tiết vang vọng khắp các dãy hành lang. Phó giáo sư tùy tiện dặn dò Thùy trâm vài câu rồi cho tan lớp.
Chiều nay, mọi người được chứng kiến một màn lạ mắt, đại tiểu thư của Đặng gia chịu cúi đầu nhận lỗi.
Thùy Trâm không mấy bận tâm đến những lời bàn tàn xung quanh nữa. Lúc quay người thu dọn sách vở, cô đã thấy Thiên Vũ tỉnh dậy từ lúc nào. Nhưng kỳ lạ thật đấy, tại sao trong ba người thì chỉ có một mình cô bị quở trách?
Trong lúc Thùy Trâm ngẩn người, không biết Bảo Nam từ lúc nào đã đi vòng qua người cô, bước chân của anh lúc này đã sắp bước qua ngưỡng cửa lớp học.
...
“Bảo Nam, giờ này An Khuê chắc đang ở nhà nhỉ? Tối nay con bé có nhờ em phụ đạo giúp nó.”
Thùy Trâm nhỏ giọng nói với Bảo Nam, cô rất thích sánh bước cùng anh ở những nơi đông người qua lại như thế này, vì hiện giờ, điều cô mong muốn là có thêm nhiều bạn học lầm tưởng mối quan hệ giữa anh và cô.
Bảo Nam khựng lại, liếc sang bên cạnh, nhưng không giống như mọi lần, ánh mắt anh nhìn Thùy Trâm giờ đây không chỉ đơn thuần có sự xa cách, mà khắc này còn mang vẻ lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Thùy Trâm lúng túng, cô biết cô không nên nhắc đến Trần An Khuê, nhưng trong khi mẹ anh không có ở nhà, thì đó là lý do duy nhất để cô có thể đi về cùng anh.
“Bảo Nam, em...”
Bảo Nam cắt ngang lời Thùy Trâm, giọng nói của anh thể hiện rõ sự chán ghét, “Con bé đó không liên quan đến tôi.”
“Em xin lỗi!”
Giọng nói của Thùy Trâm nhẹ đến nỗi cô nghĩ chỉ có mình cô và Bảo Nam nghe thấy. Thực ra, chính Thùy Trâm cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Cô chỉ biết ngày hôm nay, cô đã vì anh mà hạ thấp tôn nghiêm của bản thân, đến hai lần.
Bảo Nam hơi cụp mi, anh đang cố kìm nén thứ tâm tình ngay từ đầu đã không nên phát sinh. Trong một khoảnh khắc, Thùy Trâm có rất nhiều điểm giống với Candy, từ ánh mắt né tránh đến thái độ cam chịu và nhận hết trách nhiệm về phía bản thân.
Nhưng...
Thùy Trâm lại không phải là Candy của anh. Cô cũng may mắn hơn anh, vì ít ra tình cảm mà cô dành cho anh không phải là điều cấm kỵ
Bảo Nam định không để ý đến Thùy Trâm, nhưng rồi lại thấy không đành lòng. Cuối cùng, anh cũng thở hắt ra một hơi, trước khi cất bước rời đi mới mềm giọng nói, “Thùy Trâm, chúng ta còn quá nhỏ, cảm xúc của cậu chỉ là nhất thời, cậu không nên lãng phí thời gian của mình vì tôi. Sau này lớn lên, tôi tin cậu sẽ nhận ra xung quanh còn có rất nhiều người thích hợp.”
Thùy Trâm sững người nhìn theo bóng lưng của Bảo Nam. Từ lúc nào? Anh đã nhận ra từ lúc nào? Cô tưởng đoạn tâm tư này cô đã che dấu rất giỏi.
Tuy nhiên...
Thùy Trâm sẽ không bao giờ từ bỏ những thứ cô đã nhận định.
Ráng chiều đỏ rực cả một vùng trời.
Bảo Nam đã dần đi xa.
Thùy Trâm nắm chặt lấy đôi bàn tay, như để tìm lại sự quyết tâm đã bị đánh mất. Vài giây sau, cô chỉnh lại quay đeo cặp sách, tiếp đó mới cất bước chạy đuổi theo Bảo Nam. Anh nên biết, từ đầu đến cuối cô đã không có ý định thay đổi lập trường của mình, “Bảo Nam, em không phải là đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Em có suy nghĩ, có lựa chọn, có đường đi của riêng em. Nếu anh không muốn, em chỉ hy vọng anh xem em là bạn, bản thân em cũng không cầu gì hơn.”
Bảo Nam im lặng không đáp lời, nhưng Thùy Trâm dường như đã thấy rõ được nét xao động trên khuôn mặt nhìn nghiêng, đẹp hơn tranh vẽ của anh. Cô gần như khẳng định anh sẽ không nói lời từ chối.
Quả nhiên, Bảo Nam thở dài, giọng nói của anh không dấu nổi sự bất lực, “Tùy cậu!”
Tảng đá đè nặng trong lòng Thùy Trâm bấy giờ mới được phá bỏ. Ánh mắt của cô khắc này giống như chứa đựng hàng ngàn tinh tú sáng trong đêm, “Cảm ơn anh.”
Nếu Bảo Nam xem cô là bạn, thì từ nay trở đi cô có thể sánh bước cùng anh. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, Thùy Trâm tin sự chờ đợi của cô sẽ không là uổng phí.
...
Sắc trời ngày một tối dần.
Đi qua đô thị sầm uất là một trong nhiều những khu ngoại ô dành cho giới thượng lưu ở London. Trước kia, khi chưa được thu mua, nơi đây còn thấp thoáng vô số những tòa thành cùng sự di chuyển qua lại của các dòng xe sang. Nhưng giờ đây, nhiều ngôi biệt thự đã bị phá bỏ, khung cảnh xung quanh được cải tạo, cảnh vật hoang dã và nguyên thủy hơn vì có sự hiện diện của rất nhiều loài cây, hoa. Thậm chí, nếu bỏ qua con đường bê tông rồi hạ xuống kính xe, thì tiếng chim hót vọng đến sẽ khiến người ta liên tưởng địa phương này là rìa của một cánh rừng. Thế nhưng không phải, đây chỉ là lối đi dẫn vào tòa thành màu trắng ở phía xa xa, đồng thời cũng là lối kiến trúc thể hiện giá trị, khẳng định mảnh đất này thuộc quyền sở hữu của Trần gia.
Như thường lệ, vào thời điểm này, cùng với vệ sĩ đứng ở hai bên, cổng điện tử của tòa thành đang mở ra để nghênh đón vài chiếc xe sắp chạy vào.
Chưa đến một phút sau, ô tô mà Bảo Nam và Thùy Trâm đang ngồi đã tiến thẳng vào trong.
Trong khoang xe, Bảo Nam tựa lưng vào tấm nệm ở phía sau, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng tựa như đang ngủ say.
Bên ngoài, xe đã đỗ lại. Ngồi đối diện với Bảo Nam, Thùy Trâm không có ý định sẽ đánh thức anh. Cô luôn trân trọng và muốn kéo dài những khoảng thời gian như thế này, bởi đây là lúc cô có thể thản nhiên ngắm nhìn Bảo Nam mà không sợ anh sẽ nảy sinh sự ghét bỏ trước ánh mắt mê luyến của cô.
“Thiếu gia?” Giọng nói của tài xế từ phía trên truyền tới. Lời của anh ta vừa dứt thì ngay lập tức Bảo Nam liền thức dậy. Thùy Trâm cảm thấy hơi đau xót. Khoảng thời gian sống ở Anh quốc đủ để cô hiểu Bảo Nam luôn thiếu cảm giác an toàn, chính bởi vậy mà chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ để khiến anh tỉnh lại từ giấc ngủ chập chờn, tinh thần vì thế mà vẫn luôn mệt mỏi.
Bảo Nam nhìn lướt qua Thùy Trâm, thần sắc của anh không có một tia xao động.
Bản hòa tấu du dương cùng lúc kết thúc, bầu không khí trong khoang xe trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Khi phát hiện ra khung cảnh ngoài kia là khuôn viên quen thuộc, Bảo Nam mới nhận thức thì ra anh đã về đến nhà.
Qua cánh cửa xe, có một vệ sĩ đang tiến lại gần, Bảo Nam không đợi hành động tiếp theo của anh ta đã tự mình mở cửa rồi bước xuống.
Khi Bảo Nam và Thùy Trâm chuẩn bị đặt chân lên bậc cầu thang thứ nhất - là lối đi dẫn vào đại sảnh thì chợt nghe ở trên kia vọng xuống rất nhiều những tiếng bước chân. Bảo Nam bất giác nhíu mày, chắc chắn đang có rất nhiều người, thế nhưng tòa thành Trần gia từ lúc nào đã biến thành cái chợ? Đi sau anh, Thùy Trâm cũng nghi hoặc không kém. Giống như anh, trong cô không hiểu tại sao lại dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Cùng khắc, một chiếc Bentley màu đen cũng đã đỗ lại trước lối vào của toà nhà chính. Thiên Vũ xuống xe, hình ảnh đầu tiên thu vào đáy mắt chính là một cô bé đang ngồi ôm lấy hai chân, gục mặt ở trước hiên nhà.
Thiên Vũ chỉ dừng điểm nhìn ở Trần An Khuê vài giây, sau đó lạnh lùng đi thẳng vào bên trong. Thế nhưng, đuôi áo của hắn lại bị Trần An Khuê túm lấy.
Dừng lại cước bộ, Thiên Vũ nhếch môi, hắn nhìn vào bàn tay như quyết không muốn buông bỏ của Trần An Khuê, “Bỏ ra!”
Trần An Khuê vẫn cúi gằm mặt, vì một lý do nào đó mà giờ đây cậu ta lại hoảng sợ tột cùng. Mọi điều Thiên Vũ nói chỉ là gió thoảng bên tai, Trần An Khuê không muốn hắn thấy được cảnh tượng đang diễn ra ở trên kia, “Thiên Vũ, chỉ một lát thôi... xin anh... chỉ một lát thôi.”
Thiên Vũ chau mày, không biết có phải do biểu hiện kỳ lạ của Trần An Khuê mà hắn đột nhiên linh cảm có chuyện chẳng lành. Theo cảm tính, Thiên Vũ hất mạnh tay của Trần An Khuê rồi đi nhanh vào bên trong.
Ở gần lối đi dẫn lên tầng hai, nhiều người giúp việc đang đứng túm tụm lại một chỗ, nét mặt của họ đều trắng bệch, chỉ thiếu có nước so được với bông tuyết lạnh giá. Khác với họ, một số các bác sĩ lại đang cầm dụng cụ y tế, hốt hoảng chạy nhanh về hướng cầu thang. Xung quanh không có một tiếng động, nhưng vẫn cảm nhận rõ được sự dị thường.
“Đang xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Vũ xoáy sâu vào một người hầu gái. Nghe vậy, cô ta cúi đầu, bờ vai run lên bần bật.
Thiên Vũ nổi giận, hắn thật sự đã mất sạch kiên nhẫn, “Nói mau!”
Bị Thiên Vũ quát, người hầu gái trả lời, vậy nhưng ngoài nét mặt hoảng loạn thì cử chỉ và giọng điệu của cô ta lại hết sức điềm nhiên. Tuy vậy trong thời khắc này, không một ai có đủ bình tĩnh để chú ý tới điều đó, “Thiếu gia... là tiểu thư Hiểu Du cắt tay tự tử…”
Thời gian như ngừng trôi.
Chiếc cặp trên vai Thiên Vũ rơi tuột xuống đất.
Ánh tịch dương cuối cùng đã bị bóng tối nuốt chửng, hệt như có một trái tim đã sắp ngừng đập, có một cô bé sớm vội đi xa, nhẫn tâm gieo rắc vào tâm trí mỗi người một màn đêm u tối.
Từ khi gặp gỡ, đây là lần đầu tiên Trần An Khuê trông thấy Thiên Vũ tỏ ra vội vàng, cuống quýt đến thế. Lúc này, hắn như không thể phân biệt được phương hướng, chỉ biết đích đến của mình chính là căn phòng nằm trên tầng hai.
Toàn thân Trần An Khuê bỗng lạnh toát. Có lẽ tâm tính ích kỷ của cậu ta đã lấy đi từng chút hy vọng sống của Hiểu Du.
Không được! Thiên Vũ không thể biết hành động phát sinh của mình khi đó!
Suy nghĩ của một kẻ có lỗi là sợ sẽ bị người mình quý mến phát giác, bởi vậy, Trần An Khuê chẳng khác nào một kẻ mất trí, gào khóc chạy đuổi theo Thiên Vũ, giữ chặt lấy bàn tay, đứng chắn trước mặt, cản trước đường đi của hắn.
“Thiên Vũ, em sợ lắm, hãy ở lại đây với em…”
Trước sự đau khổ của Trần An Khuê, Thiên Vũ chẳng mảy may động lòng, ngược lại, sự dai dẳng ấy còn khiến cơn thịnh nộ như trào dâng đến đầu ngọn sóng. Hắn lạnh lùng đẩy ngã Trần An Khuê. Hành động ấy dứt khoát đến mức khiến Trần An Khuê nghĩ rằng cho dù Hiểu Du có biến mất, thì sự ghét bỏ mà Thiên Vũ dành cho vẫn sẽ tiếp tục đeo bám cậu ta cả đời. Nếu là như vậy, thì mọi sự tranh giành đối với Hiểu Du cũng đâu còn nghĩa lý.
Tiếp đó…
Bóng lưng của Thiên Vũ đã khuất dạng, dần dần đem đến cho Trần An Khuê một nỗi bất lực mơ hồ. Sau cùng, trước ánh nhìn của rất nhiều người giúp việc, Trần An Khuê cũng lau khô nước mắt, bỏ qua cái chân bị đau, từ từ đứng lên, bám vào tay vịn cầu thang rồi từng bước khó nhọc leo lên trên tầng.
…
Trên tầng hai, khu vực gần phòng của Hiểu Du chỗ nào cũng có người. Đội ngũ các bác sĩ làm việc cho Trần gia cơ hồ cũng đều tề tịu ở đây, thế nhưng khắc này tất cả lại đứng im ở bên ngoài, như thể không còn phận sự.
Trần An Khuê nhận thức, mới chỉ một thoáng, mà không gian đã bị bao phủ bởi mùi thuốc sát trùng, lẫn… mùi tanh của máu.
Hòa lẫn là hơi thở của sự bi thương.
Trần An Khuê chắn chắn cho đến chết cũng không thể nào quên được, cảnh tượng diễn ra trong căn phòng trước đây vốn thuộc về cậu ta hôm ấy.
Trong vòng tay của Bảo Nam, Hiểu Du giống chỉ đang say ngủ, nhưng tại sao, một người bình thường lại có khuôn mặt trắng bệch đến hãi hùng? Rồi còn đôi mắt nhắm nghiền cùng bờ môi nhợt nhạt kia, tất cả làm sao có thể giải thích?
Trần An Khuê thẫn thờ nhìn Hiểu Du, thật ra cậu ta đã biết kể từ giây phút này, sẽ không còn ai có thể cướp đoạt Thiên Vũ, gia đình, cho đến địa vị và thân phận của cậu ta. Vậy nhưng thứ Trần An Khuê cảm nhận được tại sao lại không phải là sự vui mừng? Nếu không là xót thương cho Hiểu Du, thì phải chăng là do giọt nước mắt của Bảo Nam, là do sự trống rỗng như một hố đen không đáy trong ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của Thiên Vũ?
Trần An Khuê lùi ra phía sau vài bước, tất cả họ đều vì sự ra đi của Hiểu Du mà đánh mất chính mình, lộ ra dáng vẻ đau đớn, yếu đuối…
“Tiểu thư, cô…”
Một nữ bác sĩ không biết từ lúc nào đã đứng sau Trần An Khuê, cô ta có ý định khuyên cậu ta rời đi. Chắc nữ bác sĩ đó nghĩ một đứa trẻ nhỏ tuổi không nên chứng kiến những thảm cảnh như thế này.
Thế nhưng, Trần An Khuê vẫn đứng im bất động.
Trong một khoảnh khắc, cậu ta đã đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Bảo Nam.
Đây là người Trần An Khuê đã từng coi là anh trai, vậy mà cậu ta lại chưa từng được anh xem là em gái.
Trần An Khuê loạng choạng, chỉ đến khi nhìn Hiểu Du dù đã trút hơi thở cuối cùng nhưng vẫn được Bảo Nam ân cần, bảo bọc trong vòng tay, cậu ta mới biết, thì ra suốt thời gian qua cậu ta vẫn luôn lầm tưởng Bảo Nam ghét Hiểu Du, tưởng lầm anh vẫn luôn coi trọng khoảng thời gian bảy năm sống chung dưới một mái nhà giữa hai anh em, dù không cùng chung huyết thống.
Sự oán hận của Bảo Nam khi đó giúp Trần An Khuê hiểu, có lẽ đều do cậu ta tự mình đa tình.
Giây phút được nữ bác sĩ đỡ lưng rồi đưa ra bên ngoài, Trần An Khuê quét ánh nhìn trào phúng về phía Hiểu Du... một lần cuối cùng.
Lòng đố kỵ sẽ khiến Trần An Khuê không bao giờ hối hận về những hành động mà cậu ta đã làm ngày hôm nay.
Thế nhưng từ giờ trở đi, hiện hữu trong những giấc mộng của Trần An Khuê sẽ luôn là đoạn hình ảnh Hiểu Du run rẩy, khó nhọc gượng lên để với lọ thuốc đặt trên mặt bàn.
Máu dưới nền nhà đã thành một vũng.
Hiểu Du cầm lấy lọ thuốc nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nắm chặt ở trong tay. Những viên thuốc giúp cầm máu rơi tung tóe xuống mặt đất, tuy vậy lại cách quá xa, đến nỗi nó không thể nhìn rõ.
Toàn thân Hiểu Du đang tê liệt, nó không thể cử động, cũng không thể thốt ra, dù chỉ một lời.
Trần An Khuê đứng cách Hiểu Du một quãng, sau một thoáng lặng người, cậu ta cúi đầu nhìn những viên thuốc cứu mạng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng bãi nước đỏ tươi ở dưới đất đã ngày một lan rộng.
Đôi môi tím tái cùng ánh nhìn đờ đẫn như để chứng minh Hiểu Du sắp chết…
Có lẽ gọi người hay không kết quả cũng chỉ có một.
Trần An Khuê cười nhạt nhìn dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ vết cắt trên cổ tay của Hiểu Du. Lúc này, cậu ta không biết đang có một lời cầu cứu được gửi đến mình, hoặc cậu ta đang cố tình biện bạch cho sự ngoan độc vốn đã là bản chất của cậu ta.
Trần An Khuê quỳ xuống, nhặt từng viên thuốc rồi chậm rãi bỏ lại vào trong. Giây phút vặn chặt nắp rồi quăng sâu lọ thuốc vào gầm giường, Trần An Khuê nở một nụ cười độc ác. Trước khi rời đi, cậu ta quan sát Hiểu Du dưới góc nhìn của một một kẻ chiến thắng, “Hiểu Du, nếu cậu đã chọn lấy cái chết vậy thì tại sao đến giờ lại không định giữ vững quan điểm? Đừng hòng vọng tưởng, hãy ngoan ngoãn biến mất khỏi thế giới này, cút ra khỏi cuộc sống của tôi đi!”
Dứt lời, Trần An Khuê xoay bước, khép lại cánh cửa phòng. Sự tuyệt tình của cậu ta đã gián tiếp khiến cho ký ức của Hiểu Du bị phong bế suốt bao nhiêu năm…
…
23 tháng 3 là ngày mùa xuân tăm tối. Vậy nhưng, đó chỉ là khởi đầu cho những phong ba.
Tiết học cuối cùng là kinh tế vĩ mô, môn học mà đáng lẽ ra không nằm trong chương trình giảng dạy cho lứa học sinh tiểu học, vậy mà gần hai mươi học sinh có mặt tại đây lại coi đó là một trong những bộ môn thiết yếu, bắt buộc phải nỗ lực tiếp thu.
Trên màn hình máy chiếu, những đồ thị lên xuống và những dãy số chằng chịt liên tục được hiển thị. Giọng nói của phó giáo sư vang vọng khắp giảng đường, bầu không khí nghiêm túc đến nỗi, nếu nhìn sơ qua thì không một ai có thể tin đây là lớp học dành riêng cho những đứa trẻ tám tuổi.
“… Như vậy, một lần nữa tôi lại khẳng định với các bạn: giá là biến số chính chi phối toàn bộ nền kinh tế. Doanh nghiệp và người tiêu dùng tương tác với nhau trong một thị trường, và ở bên ngoài sàn giao dịch sẽ nổi bật lên một tập hợp các mức giá,…”
Tuy nhiên, trái ngược với tất cả mọi người, ở chiếc bàn gần cửa sổ, lại có người đang nằm gục.
Mặt khác, không riêng gì Thiên Vũ, mà Bảo Nam dù có vẻ như đang chăm chú nhưng vẫn nghe không lọt một chữ, chẳng ai biết thần trí anh đã bay về phương nào.
Thùy Trâm ngồi ngay cạnh bên thấy vậy cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ghi chép bài nữa, cô gấp lại quyển vở, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát Bảo Nam. Lúc này, thế giới của cô chẳng còn gì khác ngoài anh, thế nhưng không giống như cô, trong mắt anh cô không là người quan trọng nhất.
Thùy Trâm không phủ nhận, ban đầu khi mới gặp mặt, vẻ ngoài điển trai cùng sự xa cách của Bảo Nam chính là hai trong nhiều yếu tố khiến cô bị thu hút. Ngày hôm đó, anh sang Italia cùng bố để dự tiệc mừng sinh nhật lần thứ bảy của cô. Có lẽ, cả cô và anh đều không xa lạ với những buổi tiệc là lớp ngụy trang để giới thương nhân cùng chính trị gia danh chính ngôn thuận hội tụ. Thùy Trâm biết, cô chính là lá bài giúp cho không chỉ bố, mà còn giúp tất cả những người có mặt ở đây có cơ hội bàn chuyện hợp tác. Năm nào cũng vậy, sinh nhật của Thùy Trâm không có niềm vui, ngày cô chào đời chính là cái nôi bắt nguồn cho vô số những vụ làm ăn bất hợp pháp. Nhưng trong xã hội thượng lưu, đó cũng chẳng phải là chuyện hiếm gặp.
Khi đó, Bảo Nam khước từ, không nhập hội với những thiếu gia và tiểu thư tầm tuổi, một mình đứng ở ngoài ban công gió thổi lạnh lẽo, sự cô độc của anh khiến cô cảm thấy đau xót.
Thùy Trâm lặng người hồi lâu, lúc định thần lại thì Bảo Nam vẫn đứng bất động. Trên cao, mây mù tản hết, để lộ ánh trăng chiếu vào, khiến cả người anh như chìm trong mộng ảo. Cảnh tượng đẹp đẽ đến nỗi chính cô cũng ngỡ là mình đang mơ.
Thùy Trâm trong chuyện tình cảm vẫn luôn rõ ràng, giống như cô có thể dễ dàng gật đầu cô rất ghét bố, thế nên bây giờ nếu có ai hỏi có phải cô có cảm giác với Bảo Nam? Cô sẽ chẳng ngại ngần mà thừa nhận: Đúng, không những vậy mà tôi còn thích Bảo Nam, thích anh ấy từ cái nhìn đầu tiên!
Thế nhưng, trên đời này chẳng có quy luật nếu bạn thích một ai đó thì người kia sẽ buộc lòng phải đáp lại tình cảm của bạn, bất kể là Thùy Trâm hay Bảo Nam, vì nếu là vậy thì không biết kể từ lúc đi học, cô sẽ phải trải qua bao nhiêu mối tình.
HIểu rõ được chân lý này nên Thùy Trâm mới không sỗ sàng, cô chọn cách từ từ tiếp cận Bảo Nam, mặc cho mẹ có phản đối, cũng nhất quyết trở thành du học sinh ở nơi đất khách xa xôi, không một người thân cận, chỉ vì mục đích cô phải dần dần bước vào trái tim của anh.
Nhớ lại nguyên do vì sao mình lại có mặt ở đây, Thùy Trâm âm thầm cười khổ. Vậy mà không như những gì cô mong đợi, Bảo Nam đến giờ vẫn lạnh nhạt với cô. Thậm chí, cô còn thảm hại đến nỗi phải tự thân gợi nhắc những bí mật sâu kín mà chính Bảo Nam cũng chưa phát giác, để hòng kéo anh ra khỏi sự mù quáng nhất thời rồi đặt hết tâm tư của bản thân lên cô.
Cho đến thời điểm hiện tại, Thùy Trâm chán ghét việc phải thừa nhận cô đã thất bại. Bảo Nam ngoài mặt tuy thờ ơ với Hiểu Du, nhưng vị trí trí của con bé đó trong lòng anh vẫn đặc biệt hơn tất cả những người khác. Đã từng có lúc Thùy Trâm tự an ủi... do mới đầu Bảo Nam không biết Hiểu Du là em gái, hơn nữa Hiểu Du còn ở cạnh anh quá lâu, trước lúc cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, vậy nên con bé đó mới thành công trở thành cái dằm khó có thể nhổ trong tâm trí anh.
Con người khi quyết tâm muốn vứt bỏ một món đồ sẽ thấy không thể thích ứng trong một thời gian dài. Có lẽ do cô đã lo lắng thừa thãi, bởi một khi còn chảy chung cùng một dòng máu thì dù cho có muốn, anh và Hiểu Du cũng sẽ không bao giờ có kết quả. Thế nên cái Thùy Trâm cần chỉ là thời gian, mà đây lại là thứ cô không thiếu, vì cô đã nguyện ở bên cạnh anh suốt đời.
Bấy giờ, ngọn lửa nơi đáy lòng vẫn đang bùng cháy nên Thùy Trâm mới không nhận ra bầu không khí ở xung quanh cô đang dần trở nên khác thường.
Trên kia, phó giáo sư đã ngừng lên tiếng, chuyển sang chăm chú quan sát ba học trò ngồi ở phía cuối lớp. Cuối cùng, ông ta cũng hắng giọng, cầm lên một tập giấy tờ và nói, “Tôi đã chấm xong bài phân tích của các bạn. Về cơ bản, lần này các bạn làm tôi chưa thật sự hài lòng. Tuy nhiên, như thường lệ, chúng ta vẫn phải tuyên dương ba bạn có thành tích dẫn đầu cả khối.”
Phó giáo sư vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thiên Vũ, Bảo Nam và Thùy Trâm.
Lúc này, ông ta mới cầm riêng ra ba tờ bài, sau đó đi xuống phía dưới lớp, “Vậy nhưng không phải vì đã học tốt rồi mà ba bạn sao nhãng, mỗi người làm một việc khác nhau, không chú tâm vào bài giảng của tôi. Nếu chủ quan và không chịu chăm chỉ, thì công sức nghiên cứu của các bạn từ trước đến nay sẽ sớm đổ sông đổ bể.”
Số điểm gần như tuyệt đối xuất hiện ngay trước mắt khiến Thùy Trâm giật mình. Cô vô thức cầm lấy bài kiểm tra định kỳ từ tay của phó giáo sư, khi định thần lại mới nhàn nhạt nói, “Cảm ơn, nhưng lần sau thầy không cần xuống tận đây để trả bài cho bọn em đâu.”
Một số học sinh bật cười thành tiếng. Rõ ràng Thùy Trâm đang hiểu sai ý của phó giáo sư, ông ta đâu có đang khen cô.
Những tiếng khúc khích làm Thùy Trâm nhíu mày, cô đặt mạnh cây bút trên tay xuống mặt bàn, quả nhiên không gian sau đó liền lặng thinh. Tuy nhiên, hành động của cô đã làm phó giáo sư nổi cáu, “Đặng Thùy Trâm! Thái độ của bạn là sao vậy hả?”
“Ông...” Ánh mắt của Thùy Trâm chỉ còn tia giá lạnh. Chẳng lẽ đầu của phó giáo sư chẳng còn gì khác ngoài đống kiến thức? Ông ta có biết gọi thẳng tên của người khác là rất bất lịch sự hay không? Nhưng đương lúc cô định chau mày thì khủy tay của Bảo Nam lại vô tình hích vào cánh tay cô. Trầm mặc giây lát, như thấu tỏ được điều gì đó, Thùy Trâm mới khiên cưỡng, chậm rãi đứng lên. Cô nghiến chặt răng, chẳng có ai biết đây là lần đầu tiên cô hạ thấp mình trước mặt người khác, “Xin lỗi thầy. Là em còn thiếu sót.”
Nghe vậy, vẻ mặt của phó giáo sư mới hòa hoãn được đôi chút.
Bấy giờ, đồng hồ điểm đúng mười bảy giờ, ngoài kia, tiếng chuông báo hết tiết vang vọng khắp các dãy hành lang. Phó giáo sư tùy tiện dặn dò Thùy trâm vài câu rồi cho tan lớp.
Chiều nay, mọi người được chứng kiến một màn lạ mắt, đại tiểu thư của Đặng gia chịu cúi đầu nhận lỗi.
Thùy Trâm không mấy bận tâm đến những lời bàn tàn xung quanh nữa. Lúc quay người thu dọn sách vở, cô đã thấy Thiên Vũ tỉnh dậy từ lúc nào. Nhưng kỳ lạ thật đấy, tại sao trong ba người thì chỉ có một mình cô bị quở trách?
Trong lúc Thùy Trâm ngẩn người, không biết Bảo Nam từ lúc nào đã đi vòng qua người cô, bước chân của anh lúc này đã sắp bước qua ngưỡng cửa lớp học.
...
“Bảo Nam, giờ này An Khuê chắc đang ở nhà nhỉ? Tối nay con bé có nhờ em phụ đạo giúp nó.”
Thùy Trâm nhỏ giọng nói với Bảo Nam, cô rất thích sánh bước cùng anh ở những nơi đông người qua lại như thế này, vì hiện giờ, điều cô mong muốn là có thêm nhiều bạn học lầm tưởng mối quan hệ giữa anh và cô.
Bảo Nam khựng lại, liếc sang bên cạnh, nhưng không giống như mọi lần, ánh mắt anh nhìn Thùy Trâm giờ đây không chỉ đơn thuần có sự xa cách, mà khắc này còn mang vẻ lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Thùy Trâm lúng túng, cô biết cô không nên nhắc đến Trần An Khuê, nhưng trong khi mẹ anh không có ở nhà, thì đó là lý do duy nhất để cô có thể đi về cùng anh.
“Bảo Nam, em...”
Bảo Nam cắt ngang lời Thùy Trâm, giọng nói của anh thể hiện rõ sự chán ghét, “Con bé đó không liên quan đến tôi.”
“Em xin lỗi!”
Giọng nói của Thùy Trâm nhẹ đến nỗi cô nghĩ chỉ có mình cô và Bảo Nam nghe thấy. Thực ra, chính Thùy Trâm cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Cô chỉ biết ngày hôm nay, cô đã vì anh mà hạ thấp tôn nghiêm của bản thân, đến hai lần.
Bảo Nam hơi cụp mi, anh đang cố kìm nén thứ tâm tình ngay từ đầu đã không nên phát sinh. Trong một khoảnh khắc, Thùy Trâm có rất nhiều điểm giống với Candy, từ ánh mắt né tránh đến thái độ cam chịu và nhận hết trách nhiệm về phía bản thân.
Nhưng...
Thùy Trâm lại không phải là Candy của anh. Cô cũng may mắn hơn anh, vì ít ra tình cảm mà cô dành cho anh không phải là điều cấm kỵ
Bảo Nam định không để ý đến Thùy Trâm, nhưng rồi lại thấy không đành lòng. Cuối cùng, anh cũng thở hắt ra một hơi, trước khi cất bước rời đi mới mềm giọng nói, “Thùy Trâm, chúng ta còn quá nhỏ, cảm xúc của cậu chỉ là nhất thời, cậu không nên lãng phí thời gian của mình vì tôi. Sau này lớn lên, tôi tin cậu sẽ nhận ra xung quanh còn có rất nhiều người thích hợp.”
Thùy Trâm sững người nhìn theo bóng lưng của Bảo Nam. Từ lúc nào? Anh đã nhận ra từ lúc nào? Cô tưởng đoạn tâm tư này cô đã che dấu rất giỏi.
Tuy nhiên...
Thùy Trâm sẽ không bao giờ từ bỏ những thứ cô đã nhận định.
Ráng chiều đỏ rực cả một vùng trời.
Bảo Nam đã dần đi xa.
Thùy Trâm nắm chặt lấy đôi bàn tay, như để tìm lại sự quyết tâm đã bị đánh mất. Vài giây sau, cô chỉnh lại quay đeo cặp sách, tiếp đó mới cất bước chạy đuổi theo Bảo Nam. Anh nên biết, từ đầu đến cuối cô đã không có ý định thay đổi lập trường của mình, “Bảo Nam, em không phải là đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Em có suy nghĩ, có lựa chọn, có đường đi của riêng em. Nếu anh không muốn, em chỉ hy vọng anh xem em là bạn, bản thân em cũng không cầu gì hơn.”
Bảo Nam im lặng không đáp lời, nhưng Thùy Trâm dường như đã thấy rõ được nét xao động trên khuôn mặt nhìn nghiêng, đẹp hơn tranh vẽ của anh. Cô gần như khẳng định anh sẽ không nói lời từ chối.
Quả nhiên, Bảo Nam thở dài, giọng nói của anh không dấu nổi sự bất lực, “Tùy cậu!”
Tảng đá đè nặng trong lòng Thùy Trâm bấy giờ mới được phá bỏ. Ánh mắt của cô khắc này giống như chứa đựng hàng ngàn tinh tú sáng trong đêm, “Cảm ơn anh.”
Nếu Bảo Nam xem cô là bạn, thì từ nay trở đi cô có thể sánh bước cùng anh. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, Thùy Trâm tin sự chờ đợi của cô sẽ không là uổng phí.
...
Sắc trời ngày một tối dần.
Đi qua đô thị sầm uất là một trong nhiều những khu ngoại ô dành cho giới thượng lưu ở London. Trước kia, khi chưa được thu mua, nơi đây còn thấp thoáng vô số những tòa thành cùng sự di chuyển qua lại của các dòng xe sang. Nhưng giờ đây, nhiều ngôi biệt thự đã bị phá bỏ, khung cảnh xung quanh được cải tạo, cảnh vật hoang dã và nguyên thủy hơn vì có sự hiện diện của rất nhiều loài cây, hoa. Thậm chí, nếu bỏ qua con đường bê tông rồi hạ xuống kính xe, thì tiếng chim hót vọng đến sẽ khiến người ta liên tưởng địa phương này là rìa của một cánh rừng. Thế nhưng không phải, đây chỉ là lối đi dẫn vào tòa thành màu trắng ở phía xa xa, đồng thời cũng là lối kiến trúc thể hiện giá trị, khẳng định mảnh đất này thuộc quyền sở hữu của Trần gia.
Như thường lệ, vào thời điểm này, cùng với vệ sĩ đứng ở hai bên, cổng điện tử của tòa thành đang mở ra để nghênh đón vài chiếc xe sắp chạy vào.
Chưa đến một phút sau, ô tô mà Bảo Nam và Thùy Trâm đang ngồi đã tiến thẳng vào trong.
Trong khoang xe, Bảo Nam tựa lưng vào tấm nệm ở phía sau, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng tựa như đang ngủ say.
Bên ngoài, xe đã đỗ lại. Ngồi đối diện với Bảo Nam, Thùy Trâm không có ý định sẽ đánh thức anh. Cô luôn trân trọng và muốn kéo dài những khoảng thời gian như thế này, bởi đây là lúc cô có thể thản nhiên ngắm nhìn Bảo Nam mà không sợ anh sẽ nảy sinh sự ghét bỏ trước ánh mắt mê luyến của cô.
“Thiếu gia?” Giọng nói của tài xế từ phía trên truyền tới. Lời của anh ta vừa dứt thì ngay lập tức Bảo Nam liền thức dậy. Thùy Trâm cảm thấy hơi đau xót. Khoảng thời gian sống ở Anh quốc đủ để cô hiểu Bảo Nam luôn thiếu cảm giác an toàn, chính bởi vậy mà chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ để khiến anh tỉnh lại từ giấc ngủ chập chờn, tinh thần vì thế mà vẫn luôn mệt mỏi.
Bảo Nam nhìn lướt qua Thùy Trâm, thần sắc của anh không có một tia xao động.
Bản hòa tấu du dương cùng lúc kết thúc, bầu không khí trong khoang xe trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Khi phát hiện ra khung cảnh ngoài kia là khuôn viên quen thuộc, Bảo Nam mới nhận thức thì ra anh đã về đến nhà.
Qua cánh cửa xe, có một vệ sĩ đang tiến lại gần, Bảo Nam không đợi hành động tiếp theo của anh ta đã tự mình mở cửa rồi bước xuống.
Khi Bảo Nam và Thùy Trâm chuẩn bị đặt chân lên bậc cầu thang thứ nhất - là lối đi dẫn vào đại sảnh thì chợt nghe ở trên kia vọng xuống rất nhiều những tiếng bước chân. Bảo Nam bất giác nhíu mày, chắc chắn đang có rất nhiều người, thế nhưng tòa thành Trần gia từ lúc nào đã biến thành cái chợ? Đi sau anh, Thùy Trâm cũng nghi hoặc không kém. Giống như anh, trong cô không hiểu tại sao lại dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Cùng khắc, một chiếc Bentley màu đen cũng đã đỗ lại trước lối vào của toà nhà chính. Thiên Vũ xuống xe, hình ảnh đầu tiên thu vào đáy mắt chính là một cô bé đang ngồi ôm lấy hai chân, gục mặt ở trước hiên nhà.
Thiên Vũ chỉ dừng điểm nhìn ở Trần An Khuê vài giây, sau đó lạnh lùng đi thẳng vào bên trong. Thế nhưng, đuôi áo của hắn lại bị Trần An Khuê túm lấy.
Dừng lại cước bộ, Thiên Vũ nhếch môi, hắn nhìn vào bàn tay như quyết không muốn buông bỏ của Trần An Khuê, “Bỏ ra!”
Trần An Khuê vẫn cúi gằm mặt, vì một lý do nào đó mà giờ đây cậu ta lại hoảng sợ tột cùng. Mọi điều Thiên Vũ nói chỉ là gió thoảng bên tai, Trần An Khuê không muốn hắn thấy được cảnh tượng đang diễn ra ở trên kia, “Thiên Vũ, chỉ một lát thôi... xin anh... chỉ một lát thôi.”
Thiên Vũ chau mày, không biết có phải do biểu hiện kỳ lạ của Trần An Khuê mà hắn đột nhiên linh cảm có chuyện chẳng lành. Theo cảm tính, Thiên Vũ hất mạnh tay của Trần An Khuê rồi đi nhanh vào bên trong.
Ở gần lối đi dẫn lên tầng hai, nhiều người giúp việc đang đứng túm tụm lại một chỗ, nét mặt của họ đều trắng bệch, chỉ thiếu có nước so được với bông tuyết lạnh giá. Khác với họ, một số các bác sĩ lại đang cầm dụng cụ y tế, hốt hoảng chạy nhanh về hướng cầu thang. Xung quanh không có một tiếng động, nhưng vẫn cảm nhận rõ được sự dị thường.
“Đang xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Vũ xoáy sâu vào một người hầu gái. Nghe vậy, cô ta cúi đầu, bờ vai run lên bần bật.
Thiên Vũ nổi giận, hắn thật sự đã mất sạch kiên nhẫn, “Nói mau!”
Bị Thiên Vũ quát, người hầu gái trả lời, vậy nhưng ngoài nét mặt hoảng loạn thì cử chỉ và giọng điệu của cô ta lại hết sức điềm nhiên. Tuy vậy trong thời khắc này, không một ai có đủ bình tĩnh để chú ý tới điều đó, “Thiếu gia... là tiểu thư Hiểu Du cắt tay tự tử…”
Thời gian như ngừng trôi.
Chiếc cặp trên vai Thiên Vũ rơi tuột xuống đất.
Ánh tịch dương cuối cùng đã bị bóng tối nuốt chửng, hệt như có một trái tim đã sắp ngừng đập, có một cô bé sớm vội đi xa, nhẫn tâm gieo rắc vào tâm trí mỗi người một màn đêm u tối.
Từ khi gặp gỡ, đây là lần đầu tiên Trần An Khuê trông thấy Thiên Vũ tỏ ra vội vàng, cuống quýt đến thế. Lúc này, hắn như không thể phân biệt được phương hướng, chỉ biết đích đến của mình chính là căn phòng nằm trên tầng hai.
Toàn thân Trần An Khuê bỗng lạnh toát. Có lẽ tâm tính ích kỷ của cậu ta đã lấy đi từng chút hy vọng sống của Hiểu Du.
Không được! Thiên Vũ không thể biết hành động phát sinh của mình khi đó!
Suy nghĩ của một kẻ có lỗi là sợ sẽ bị người mình quý mến phát giác, bởi vậy, Trần An Khuê chẳng khác nào một kẻ mất trí, gào khóc chạy đuổi theo Thiên Vũ, giữ chặt lấy bàn tay, đứng chắn trước mặt, cản trước đường đi của hắn.
“Thiên Vũ, em sợ lắm, hãy ở lại đây với em…”
Trước sự đau khổ của Trần An Khuê, Thiên Vũ chẳng mảy may động lòng, ngược lại, sự dai dẳng ấy còn khiến cơn thịnh nộ như trào dâng đến đầu ngọn sóng. Hắn lạnh lùng đẩy ngã Trần An Khuê. Hành động ấy dứt khoát đến mức khiến Trần An Khuê nghĩ rằng cho dù Hiểu Du có biến mất, thì sự ghét bỏ mà Thiên Vũ dành cho vẫn sẽ tiếp tục đeo bám cậu ta cả đời. Nếu là như vậy, thì mọi sự tranh giành đối với Hiểu Du cũng đâu còn nghĩa lý.
Tiếp đó…
Bóng lưng của Thiên Vũ đã khuất dạng, dần dần đem đến cho Trần An Khuê một nỗi bất lực mơ hồ. Sau cùng, trước ánh nhìn của rất nhiều người giúp việc, Trần An Khuê cũng lau khô nước mắt, bỏ qua cái chân bị đau, từ từ đứng lên, bám vào tay vịn cầu thang rồi từng bước khó nhọc leo lên trên tầng.
…
Trên tầng hai, khu vực gần phòng của Hiểu Du chỗ nào cũng có người. Đội ngũ các bác sĩ làm việc cho Trần gia cơ hồ cũng đều tề tịu ở đây, thế nhưng khắc này tất cả lại đứng im ở bên ngoài, như thể không còn phận sự.
Trần An Khuê nhận thức, mới chỉ một thoáng, mà không gian đã bị bao phủ bởi mùi thuốc sát trùng, lẫn… mùi tanh của máu.
Hòa lẫn là hơi thở của sự bi thương.
Trần An Khuê chắn chắn cho đến chết cũng không thể nào quên được, cảnh tượng diễn ra trong căn phòng trước đây vốn thuộc về cậu ta hôm ấy.
Trong vòng tay của Bảo Nam, Hiểu Du giống chỉ đang say ngủ, nhưng tại sao, một người bình thường lại có khuôn mặt trắng bệch đến hãi hùng? Rồi còn đôi mắt nhắm nghiền cùng bờ môi nhợt nhạt kia, tất cả làm sao có thể giải thích?
Trần An Khuê thẫn thờ nhìn Hiểu Du, thật ra cậu ta đã biết kể từ giây phút này, sẽ không còn ai có thể cướp đoạt Thiên Vũ, gia đình, cho đến địa vị và thân phận của cậu ta. Vậy nhưng thứ Trần An Khuê cảm nhận được tại sao lại không phải là sự vui mừng? Nếu không là xót thương cho Hiểu Du, thì phải chăng là do giọt nước mắt của Bảo Nam, là do sự trống rỗng như một hố đen không đáy trong ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của Thiên Vũ?
Trần An Khuê lùi ra phía sau vài bước, tất cả họ đều vì sự ra đi của Hiểu Du mà đánh mất chính mình, lộ ra dáng vẻ đau đớn, yếu đuối…
“Tiểu thư, cô…”
Một nữ bác sĩ không biết từ lúc nào đã đứng sau Trần An Khuê, cô ta có ý định khuyên cậu ta rời đi. Chắc nữ bác sĩ đó nghĩ một đứa trẻ nhỏ tuổi không nên chứng kiến những thảm cảnh như thế này.
Thế nhưng, Trần An Khuê vẫn đứng im bất động.
Trong một khoảnh khắc, cậu ta đã đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Bảo Nam.
Đây là người Trần An Khuê đã từng coi là anh trai, vậy mà cậu ta lại chưa từng được anh xem là em gái.
Trần An Khuê loạng choạng, chỉ đến khi nhìn Hiểu Du dù đã trút hơi thở cuối cùng nhưng vẫn được Bảo Nam ân cần, bảo bọc trong vòng tay, cậu ta mới biết, thì ra suốt thời gian qua cậu ta vẫn luôn lầm tưởng Bảo Nam ghét Hiểu Du, tưởng lầm anh vẫn luôn coi trọng khoảng thời gian bảy năm sống chung dưới một mái nhà giữa hai anh em, dù không cùng chung huyết thống.
Sự oán hận của Bảo Nam khi đó giúp Trần An Khuê hiểu, có lẽ đều do cậu ta tự mình đa tình.
Giây phút được nữ bác sĩ đỡ lưng rồi đưa ra bên ngoài, Trần An Khuê quét ánh nhìn trào phúng về phía Hiểu Du... một lần cuối cùng.
Lòng đố kỵ sẽ khiến Trần An Khuê không bao giờ hối hận về những hành động mà cậu ta đã làm ngày hôm nay.
Thế nhưng từ giờ trở đi, hiện hữu trong những giấc mộng của Trần An Khuê sẽ luôn là đoạn hình ảnh Hiểu Du run rẩy, khó nhọc gượng lên để với lọ thuốc đặt trên mặt bàn.
Máu dưới nền nhà đã thành một vũng.
Hiểu Du cầm lấy lọ thuốc nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nắm chặt ở trong tay. Những viên thuốc giúp cầm máu rơi tung tóe xuống mặt đất, tuy vậy lại cách quá xa, đến nỗi nó không thể nhìn rõ.
Toàn thân Hiểu Du đang tê liệt, nó không thể cử động, cũng không thể thốt ra, dù chỉ một lời.
Trần An Khuê đứng cách Hiểu Du một quãng, sau một thoáng lặng người, cậu ta cúi đầu nhìn những viên thuốc cứu mạng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng bãi nước đỏ tươi ở dưới đất đã ngày một lan rộng.
Đôi môi tím tái cùng ánh nhìn đờ đẫn như để chứng minh Hiểu Du sắp chết…
Có lẽ gọi người hay không kết quả cũng chỉ có một.
Trần An Khuê cười nhạt nhìn dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ vết cắt trên cổ tay của Hiểu Du. Lúc này, cậu ta không biết đang có một lời cầu cứu được gửi đến mình, hoặc cậu ta đang cố tình biện bạch cho sự ngoan độc vốn đã là bản chất của cậu ta.
Trần An Khuê quỳ xuống, nhặt từng viên thuốc rồi chậm rãi bỏ lại vào trong. Giây phút vặn chặt nắp rồi quăng sâu lọ thuốc vào gầm giường, Trần An Khuê nở một nụ cười độc ác. Trước khi rời đi, cậu ta quan sát Hiểu Du dưới góc nhìn của một một kẻ chiến thắng, “Hiểu Du, nếu cậu đã chọn lấy cái chết vậy thì tại sao đến giờ lại không định giữ vững quan điểm? Đừng hòng vọng tưởng, hãy ngoan ngoãn biến mất khỏi thế giới này, cút ra khỏi cuộc sống của tôi đi!”
Dứt lời, Trần An Khuê xoay bước, khép lại cánh cửa phòng. Sự tuyệt tình của cậu ta đã gián tiếp khiến cho ký ức của Hiểu Du bị phong bế suốt bao nhiêu năm…
…
23 tháng 3 là ngày mùa xuân tăm tối. Vậy nhưng, đó chỉ là khởi đầu cho những phong ba.
/128
|