''Kẻ tự tin nhưng ngu xuẩn rốt cuộc cũng tự hại chết mình mà thôi.'' Thiên Vũ lạnh như băng nhả ra vài chữ, nói rồi hắn đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Hắn không có hứng thú nói chuyện với kẻ tự cho mình là hiểu biết mà lại kém hiểu biết. Mặc kệ cô ta có xuất thân kinh khủng như thế nào, hay tiếp cận bọn hắn nhằm mục đích gì. Nhưng Bảo Nhi, tốt nhất cô ta hãy nên an phận, bằng không nếu Thiên Vũ truy ra được, hắn sẽ bắt cô ta chết không toàn thây, phải hối hận vì mình đã sinh ra trên cõi đời này.
''Hả?'' Nó nhướn mày nhìn theo Thiên Vũ cho đến lúc bóng hắn khuất dạng. Bảo Nam nhếch mép cười nhạt, đứng dậy nhìn nó bằng ánh mắt miệt thị. Để Thiên Vũ phải nói ra câu đó thì cô ta tốt nhất hãy nên cẩn thận đi. Đúng là buồn cười, cô ta nghĩ mình giỏi ăn nói, dám nâng mình lên ngang hàng với đám bọn hắn sao, đúng là được nước lấn tới mà.
''Tôi không biết cô tự tin đến đâu, nhưng tự tin quá đáng đôi khi cũng là một nhược điểm chí mạng. Đây là thực tế chứ không phải mộng tưởng, nói thì dễ nhưng có mấy ai thực hiện được. Chúng tôi không biết xuất thân của cô, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không truy ra được. Cô đã từng giúp người của bọn tôi, nhưng không có nghĩa là cô làm gì chúng tôi cũng có thể cho qua. Ăn một trả một, không có chuyện trả mười, thế giới này vẫn còn tồn tại nguyên lý đó. Tốt nhất cô hãy nên thức thời, đừng buộc tôi phải trực tiếp động thủ với cô.''
Nó sầm mặt nhìn Bảo Nam đi ra khỏi canteen. Ngày hôm nay đúng là ''đẹp'' thật, nhận được hai lời uy hiếp trong một buổi sáng, đây đúng là ''chuyện tốt'' chưa bao giờ nó gặp phải. Ý của hai người này là sẽ giết nó nếu như nó gây bất lợi gì cho bọn họ hay sao? Được thôi, vậy thì hãy chống mắt lên xem, là ai giết ai, ai bại dưới tay ai trước đã.
Thực ra chính Bảo Nhi cũng không hề nhớ rằng, trong lần thứ hai vô tình chạm mặt đó, chính nó đã cứu kẻ mà mình tự cho là thù địch. Vì vậy nó cũng không hề biết đám người Thiên Vũ lại coi trọng ơn nghĩa như thế, mới nghĩ bọn họ là kẻ dám nói mà không dám làm.
Thời gian dần được rút ngắn, chớp mắt đã đến ngày cuộc thi diễn ra. Sáng nay gió thổi to, mây đen dày đặc, sắc trời u ám nặng nề, báo hiệu một cơn mưa giông sắp đến. Nhưng cũng không vì thế mà cuộc thi bị ảnh hưởng, ngược lại với thời tiết, không khí của trường Royal đúng là chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung, đó là phi thường náo nhiệt.
Dưới sự huyền ảo của bóng tối, ánh đèn neon đan xen nhau rực rỡ sắc màu khiến cho không khí thêm phần cuồng nhiệt. Trong hội trường rộng lớn của trường học, tiếng nói cười nhiều không ngớt, tạo ra đủ loại tạp âm ầm ĩ. Disc Jockey ( dj ) đi ra, cùng lúc đó sân khấu được chiếu sáng, thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Tiếng người huyên náo ngưng lại trong chớp mắt, nhưng rồi sau đó lại vỡ òa bởi các tiếng hô, tiếng hò reo kích động. Trong buổi đại tiệc âm nhạc như thế này, tất nhiên hôm nay không còn ai khoác chiếc áo ngụy trang của tiểu thư, công tử gì nữa, cũng như bao người bình thường khác, họ chỉ thích thú hò reo mà thôi.
Người dẫn chương trình đi ra, anh ta trẻ trung diện một bộ vest pastel màu nổi, đây là một trong những MC có tên tuổi nhất trong ngành, được trường bỏ một số tiền không nhỏ để mời về. Có câu nói người chuyên nghiệp bao giờ cũng làm việc tự tin và khả năng thành công chắc chắn sẽ cao hơn, vì vậy, chỉ với một hai câu nói của anh ta mà hội trường đang ồn ào trong giây lát đã trở nên im lặng.
Lát sau, cách nói dẫn dắt bài bản chuyên nghiệp của anh ta đã nhanh chóng kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc phần thi đầu tiên chính thức bắt đầu.
Mở đầu cho chương trình chính là tiết mục mở màn của lớp 10A1. Disc Jockey nổi nhạc, trên sân khấu máy phun sương cũng bắt đầu tạo ra những làn sương mỏng mờ ảo, rồi dần dần là dày đặc bao phủ khắp các ngóc ngách, kể cả các máy móc thiết bị của Disc Jockey cũng bị màn sương nhân tạo này nhấn chìm. Những người ngồi gần thì không thấy gì khác lạ, vì tầm nhìn của họ hạn hẹp nên hiển nhiên là khó có ai có thể nhận ra là sương đã phun quá nhiều. Còn những người ngồi xa quan sát được toàn bộ sân khấu thì trố mắt ngạc nhiên, sương khói nhiều thế này thì còn xem còn diễn được gì nữa chứ.
Đúng lúc ai cũng hồ nghi là đã xảy ra lỗi kĩ thuật thì quạt gió hai bên mạn sân khấu bất ngờ hoạt động. Trong thiên nhiên gặp gió là sương tan, trong nhân tạo cũng không phải là ngoại lệ. Màn chắn trước mặt dần dần biến mất, chỉ thấy thí sinh trên sân cười đến xinh đẹp, dáng người nóng bỏng cũng bắt đầu giao động theo tiếng nhạc.
Cô ta mặc một bộ trang phục Ai Cập cổ đại, đúng như đặc điểm, bộ cánh này sử dụng rất nhiều màu sắc, nhìn chung là nó được trang trí hết sức cầu kỳ, kết hợp với ngọc trai và đồ trang sức quý giá, làm cho người nhìn hình dung cô ta như một vị công chúa Ai Cập hoa lệ xưa. Khuôn mặt cô ta vì trang điểm mà cũng trở nên hết sức yêu mị, phấn mắt trang điểm và đường vẽ hoa văn hình ngọn lửa trên trán là điểm nhấn đặc biệt nhất.
Ngoài ra, bộ trang phục này còn được các nhà thiết kế kết hợp đan xen giữa bộ váy múa Ấn Độ. Làm cho từng nhịp nhảy lắc hông của cô ta tạo ra những tiếng ''đinh đang'' vui tai, sức vang thanh thoát như tiếng gió. Vòng eo dao động, điệu nhảy điên cuồng, trên sân khấu lúc này tất cả mọi thứ đều bị lu mờ vì vũ điệu nóng bỏng của cô ta.
Tiếng nhạc ngày càng sôi động hơn, theo đó thân hình của cô gái trên sàn diễn cũng ngày càng linh động. Vòng eo nhỏ nhắn như ẩn như hiện qua lớp trang phục cầu kỳ, kỹ thuật nhảy của cô ta làm cho người ta như mê say, vũ khúc không khác gì khúc vũ trên trời, mị hoặc quyến rũ đến mê lòng người. Từng cái lắc eo, từng cái xoay tròn, từng cái cúi người, rồi lại từng cái nâng chân nâng tay đều hoàn mỹ đến không thể tả, ai nói tiết mục này không hấp dẫn, không ma mị thì đúng là dối gạt.
Dù đang múa, nhưng tất cả phản ứng của mọi người đều bị cô ta thu lại vào đáy mắt, trong lòng cô ta thầm cười đắc ý, để xem có mấy người vượt qua được điệu múa này của cô.
Dừng người, thân hình dẻo như không xương tạo thành một đường cong thật đẹp mắt, kết thúc cho tiết mục mà cô ta khổ luyện suốt mấy tháng trời.
Một người vỗ tay tiên phong, mọi người như vừa tỉnh mộng, theo đó cả khán đài bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô cổ vũ. Tiết mục đầu tiên mang lại điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, không biết các tiết mục tiếp theo sẽ như thế nào đây.
''Hả?'' Nó nhướn mày nhìn theo Thiên Vũ cho đến lúc bóng hắn khuất dạng. Bảo Nam nhếch mép cười nhạt, đứng dậy nhìn nó bằng ánh mắt miệt thị. Để Thiên Vũ phải nói ra câu đó thì cô ta tốt nhất hãy nên cẩn thận đi. Đúng là buồn cười, cô ta nghĩ mình giỏi ăn nói, dám nâng mình lên ngang hàng với đám bọn hắn sao, đúng là được nước lấn tới mà.
''Tôi không biết cô tự tin đến đâu, nhưng tự tin quá đáng đôi khi cũng là một nhược điểm chí mạng. Đây là thực tế chứ không phải mộng tưởng, nói thì dễ nhưng có mấy ai thực hiện được. Chúng tôi không biết xuất thân của cô, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không truy ra được. Cô đã từng giúp người của bọn tôi, nhưng không có nghĩa là cô làm gì chúng tôi cũng có thể cho qua. Ăn một trả một, không có chuyện trả mười, thế giới này vẫn còn tồn tại nguyên lý đó. Tốt nhất cô hãy nên thức thời, đừng buộc tôi phải trực tiếp động thủ với cô.''
Nó sầm mặt nhìn Bảo Nam đi ra khỏi canteen. Ngày hôm nay đúng là ''đẹp'' thật, nhận được hai lời uy hiếp trong một buổi sáng, đây đúng là ''chuyện tốt'' chưa bao giờ nó gặp phải. Ý của hai người này là sẽ giết nó nếu như nó gây bất lợi gì cho bọn họ hay sao? Được thôi, vậy thì hãy chống mắt lên xem, là ai giết ai, ai bại dưới tay ai trước đã.
Thực ra chính Bảo Nhi cũng không hề nhớ rằng, trong lần thứ hai vô tình chạm mặt đó, chính nó đã cứu kẻ mà mình tự cho là thù địch. Vì vậy nó cũng không hề biết đám người Thiên Vũ lại coi trọng ơn nghĩa như thế, mới nghĩ bọn họ là kẻ dám nói mà không dám làm.
Thời gian dần được rút ngắn, chớp mắt đã đến ngày cuộc thi diễn ra. Sáng nay gió thổi to, mây đen dày đặc, sắc trời u ám nặng nề, báo hiệu một cơn mưa giông sắp đến. Nhưng cũng không vì thế mà cuộc thi bị ảnh hưởng, ngược lại với thời tiết, không khí của trường Royal đúng là chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung, đó là phi thường náo nhiệt.
Dưới sự huyền ảo của bóng tối, ánh đèn neon đan xen nhau rực rỡ sắc màu khiến cho không khí thêm phần cuồng nhiệt. Trong hội trường rộng lớn của trường học, tiếng nói cười nhiều không ngớt, tạo ra đủ loại tạp âm ầm ĩ. Disc Jockey ( dj ) đi ra, cùng lúc đó sân khấu được chiếu sáng, thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Tiếng người huyên náo ngưng lại trong chớp mắt, nhưng rồi sau đó lại vỡ òa bởi các tiếng hô, tiếng hò reo kích động. Trong buổi đại tiệc âm nhạc như thế này, tất nhiên hôm nay không còn ai khoác chiếc áo ngụy trang của tiểu thư, công tử gì nữa, cũng như bao người bình thường khác, họ chỉ thích thú hò reo mà thôi.
Người dẫn chương trình đi ra, anh ta trẻ trung diện một bộ vest pastel màu nổi, đây là một trong những MC có tên tuổi nhất trong ngành, được trường bỏ một số tiền không nhỏ để mời về. Có câu nói người chuyên nghiệp bao giờ cũng làm việc tự tin và khả năng thành công chắc chắn sẽ cao hơn, vì vậy, chỉ với một hai câu nói của anh ta mà hội trường đang ồn ào trong giây lát đã trở nên im lặng.
Lát sau, cách nói dẫn dắt bài bản chuyên nghiệp của anh ta đã nhanh chóng kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc phần thi đầu tiên chính thức bắt đầu.
Mở đầu cho chương trình chính là tiết mục mở màn của lớp 10A1. Disc Jockey nổi nhạc, trên sân khấu máy phun sương cũng bắt đầu tạo ra những làn sương mỏng mờ ảo, rồi dần dần là dày đặc bao phủ khắp các ngóc ngách, kể cả các máy móc thiết bị của Disc Jockey cũng bị màn sương nhân tạo này nhấn chìm. Những người ngồi gần thì không thấy gì khác lạ, vì tầm nhìn của họ hạn hẹp nên hiển nhiên là khó có ai có thể nhận ra là sương đã phun quá nhiều. Còn những người ngồi xa quan sát được toàn bộ sân khấu thì trố mắt ngạc nhiên, sương khói nhiều thế này thì còn xem còn diễn được gì nữa chứ.
Đúng lúc ai cũng hồ nghi là đã xảy ra lỗi kĩ thuật thì quạt gió hai bên mạn sân khấu bất ngờ hoạt động. Trong thiên nhiên gặp gió là sương tan, trong nhân tạo cũng không phải là ngoại lệ. Màn chắn trước mặt dần dần biến mất, chỉ thấy thí sinh trên sân cười đến xinh đẹp, dáng người nóng bỏng cũng bắt đầu giao động theo tiếng nhạc.
Cô ta mặc một bộ trang phục Ai Cập cổ đại, đúng như đặc điểm, bộ cánh này sử dụng rất nhiều màu sắc, nhìn chung là nó được trang trí hết sức cầu kỳ, kết hợp với ngọc trai và đồ trang sức quý giá, làm cho người nhìn hình dung cô ta như một vị công chúa Ai Cập hoa lệ xưa. Khuôn mặt cô ta vì trang điểm mà cũng trở nên hết sức yêu mị, phấn mắt trang điểm và đường vẽ hoa văn hình ngọn lửa trên trán là điểm nhấn đặc biệt nhất.
Ngoài ra, bộ trang phục này còn được các nhà thiết kế kết hợp đan xen giữa bộ váy múa Ấn Độ. Làm cho từng nhịp nhảy lắc hông của cô ta tạo ra những tiếng ''đinh đang'' vui tai, sức vang thanh thoát như tiếng gió. Vòng eo dao động, điệu nhảy điên cuồng, trên sân khấu lúc này tất cả mọi thứ đều bị lu mờ vì vũ điệu nóng bỏng của cô ta.
Tiếng nhạc ngày càng sôi động hơn, theo đó thân hình của cô gái trên sàn diễn cũng ngày càng linh động. Vòng eo nhỏ nhắn như ẩn như hiện qua lớp trang phục cầu kỳ, kỹ thuật nhảy của cô ta làm cho người ta như mê say, vũ khúc không khác gì khúc vũ trên trời, mị hoặc quyến rũ đến mê lòng người. Từng cái lắc eo, từng cái xoay tròn, từng cái cúi người, rồi lại từng cái nâng chân nâng tay đều hoàn mỹ đến không thể tả, ai nói tiết mục này không hấp dẫn, không ma mị thì đúng là dối gạt.
Dù đang múa, nhưng tất cả phản ứng của mọi người đều bị cô ta thu lại vào đáy mắt, trong lòng cô ta thầm cười đắc ý, để xem có mấy người vượt qua được điệu múa này của cô.
Dừng người, thân hình dẻo như không xương tạo thành một đường cong thật đẹp mắt, kết thúc cho tiết mục mà cô ta khổ luyện suốt mấy tháng trời.
Một người vỗ tay tiên phong, mọi người như vừa tỉnh mộng, theo đó cả khán đài bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô cổ vũ. Tiết mục đầu tiên mang lại điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, không biết các tiết mục tiếp theo sẽ như thế nào đây.
/128
|