Trái Tim Xoay Ngược

Chương 16

/17


Tối hôm đó.

_Đã quá! Yaaa! – Con bé Duân Thy duỗi thẳng hai tay vào khoảng không trước mặt, la lớn thích thú, rồi uỳnh xuống giường.

Nhỏ liền phán:

_Hôm nay mày có vẻ phởn nhỉ?

_Chẳng phải chị cũng thế sao? Thế là có boyfriend rồi nhé! Ráng mà ăn uống cho đàng hoàng ý tứ lại đấy! – Con bé “đốp” lại bà chị mình.

Nhỏ ném người lên chiếc nệm bên kia, nói:

_Tại sao ai cũng phải nhắm vào cái sự ăn uống của tao mà phàn nàn thế nhỉ?

_Chị phải là người hiểu rõ điều đó nhất chứ! – Con bé đáp – Mà thôi, có lẽ anh Dương thích chị cũng nhờ cái sự ăn uống không giống ai đó! – Con bé cười tinh quái.

Biết nhỏ em sắp lôi chuyện “anh Dương” này, “anh Dương” nọ ra ghẹo mình, nhỏ bèn lái sang chuyện khác:

_Sao cũng kệ tao! Mà chẳng phải đó là chuyện của tao sao? Thế mà trông mày còn có vẻ vui hơn tao nữa!

Lúc này, con bé Duân Thy mới giật mình để ý. “Ừ nhỉ? Mình vui hơn cả chị ý thì phải? Sao thế nhỉ? ...” Thông minh như Duân Thy thì chẳng cần suy nghĩ nhiều về điều này, nhất là khi, câu trả lời chỉ đang giấu mình ở nơi nào đó trong lòng cô bé mà thôi ... Đó là vì Hán Thư. Từ hôm dự party của trường, con bé đã đoán được tình cảm “không hề đơn giản” của Hán Thư dành cho chị mình. Tất nhiên, bà chị của nó đồng ý “cặp kè ăn muối mè” với Dương không có nghĩa là Hán Thư không thể tiếp tục dành tình cảm cho “bả”. Nhưng bắt đầu từ sau ngày hôm nay, nó đã có thể hiên ngang nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng tích cực hơn. Bởi lẽ, Dương đã giúp nó dẹp bỏ “chướng ngại vật” bự sự nhất – đó chính là nhỏ, người nó gọi là “chị hai”.

Quả không sai khi nói: “Tình yêu làm con người trở nên ích kỉ.”. Một cô bé con hiền lành, ngoan ngoãn, thương yêu chị như nó đã thầm coi nhỏ là một “đối thủ nặng kí” trong trò chơi tình cảm này, không biết từ lúc nào ...

_Mày làm gì mà đơ cái mặt ra thế? – Nhỏ chợt hỏi, cắt đứt suy nghĩ của con em.

_À! – Con bé giật mình, đáp – Không có gì! ... Thôi, em ngủ đây. Mai lại phải dậy sớm đi học rồi!

----oOo----

Cùng lúc đó. Phòng Hán Thư.

Anh chàng ngồi ở mép giường, hai chân đặt lên sàn nhà, hai bàn tay đan lại, tựa cùi chỏ lên đầu gối. Kế bên anh chàng, trên chiếc tủ đầu giường, là một chai Hennessy cỡ lớn đã cạn hơn phân nửa. Hán Thư ngồi như thế rất lâu, cứ như một pho tượng. Đầu óc anh chàng rối bời.

Hết thật rồi. Vậy là hết thật rồi!

Thời gian qua, tuy rất đau khổ khi phải chứng kiến nhỏ với Dương ngày càng khắng khít và đã nhen nhóm ý định tự tay “huỷ hoại đồ chơi” của mình để “nó” không thuộc về người khác , nhưng một mảnh nhỏ nào đó trong con tim rỉ sét của Hán Thư vẫn loé lên tia hy vọng le lói ... rằng một ngày nào đó, nhỏ sẽ nhận ra tình cảm thực của mình, và tình cảm ấy, bằng cách nào đó, chính là Hán Thư. Hoặc, không cần phải thế cũng được. Chỉ cần nhỏ từ bỏ tên Chấn Dương và trở về bên anh chàng, chỉ một mình anh chàng, như xưa nay vẫn thế. Nếu như vậy, mọi chuyện sẽ trở lại như trước và Hán Thư sẽ vui vẻ gạt bỏ ý định bấy lâu nay: thủ tiêu nhỏ, để “món đồ chơi” của mình không thuộc về người khác. Nhưng giờ đây, mọi hy vọng lụi tắt thật rồi. Nhỏ đã chính thức nhận lời Chấn Dương.

Điều đó đồng nghĩa với việc, Hán Thư sẽ phải xuống tay với nhỏ.

Trong một thoáng, Hán Thư chợn nghĩ ... Nếu được chọn lại, Hán Thư thà rằng đã chưa bao giờ gặp nhỏ, chưa bao giờ ngoảnh mặt lại gây sự với nhỏ vào tối hôm đó, chưa bao giờ thách đấu với nhỏ khi tình cờ đụng mặt nhỏ trong lớp, chưa bao giờ ... để cho nhỏ bước vào, và trở thành một phần quá quan trọng trong cuộc đời mình. Anh chàng không muốn làm đau nhỏ, thực sự không muốn. Đừng nói chi là hạ sát.

Nhưng ... anh chàng cũng không thể để nhỏ thuộc về người khác như thế.

Một giọt nước mắt lăn dài từ khoé mắt Hán Thư xuống má. Cười nhếch mép, anh chàng chộp lấy chai rượu, ngửa mặt lên trời, nốc cạn. Chất dịch lỏng sẫm màu túa xuống từ miệng Hán Thư, nhuộm nâu chiếc tank top màu trắng của anh chàng.

Hán Thư tự huyễn hoặc mình, dù trái tim biết rõ là không phải.

“Có thú vị mấy thì cũng chỉ là một món đồ chơi.”

----oOo----

Nắng gắt thật.

Nhỏ ghét nhất là phải tới trường trong cái nắng cháy da cộng với mùi xăng xe trên đường như vón cục chọi vào lỗ mũi như vậy ... Đối với nhỏ, nắng quá gắt luôn là một điềm gở. Chả thế mà mấy hôm nay, nhỏ – vốn rất vô tư và “chẳng màng chuyện đời” – lại luôn có cảm giác nhỏ sắp mất đi một cái gì đó rất đỗi bình thường, nhưng cũng rất quan trọng ... Thông thường, nhỏ vẫn xem những linh tính này là nhảm nhí. Nhưng lần này, nó rất thật ...

Bù lại, nhỏ tiếp tục được Dương “hộ tống” đi học. Đi bên hắn, những cái gọi là “điềm gở” hay “cảm giác xui xẻo” dường như cũng tan biến, và cái không khí oi nồng mùi xăng xe kia cũng trở nên ... dễ chịu.

_Cô ăn trúng cái gì à? – Dương lên tiếng. Đúng là “một tên trúng hai con nhạn”, vừa là để châm chọc nhỏ, vừa là vì anh chàng thấy lạ khi một cô nàng hiếu động, lúc nào cũng tíu tít, hôm nay thì lại im phăng phắc.

_Này, anh ăn nói dễ nghe một chút thì chết ai sao? Hừ! – Nhỏ cự lại.

_Cô thật là chẳng đâu ra đâu. – Dương nhìn đi chỗ khác.

_Quê! – Nhỏ huých cùi chõ vào cánh tay của Dương – Anh tưởng mình cao giá lắm hả? Đi với anh chỉ tổ bị mấy bọn mê trai kia rủa cho! – Nhỏ vừa nói vừa hất mặt sang hai bên đường, nơi bọn con gái đang dừng mọi hoạt động để ngắm Dương với hai trái tim không thể to hơn trong mắt.

_ ... – Dương không nói gì, đưa mắt nhìn nhỏ trong vài giây.

Nhỏ tiếp tục huyên thuyên:

_Chả hiểu sao tụi nó mê anh như điếu đổ? ... Chẳng lẽ tụi nó lại đi “kết mô-đen” một tên con trai có vẻ ngoài kiêu ngạo và lạnh lùng như anh?

Dương bật cười, thầm nghĩ, “Nói người ta thì nhìn lại mình đi. Chẳng phải cô cũng thích tôi lắm sao? Còn ở đó mà đóng kịch!”. Nghĩ như thế, nhưng Dương chỉ bảo:

_Chúng ta đang là một đôi đấy. Cô ăn nói như thế, người ngoài nhìn vào họ sẽ nghĩ gì hả?

Nhỏ vung tay đá chân, nói ngang:

_Họ nghĩ gì thì mặc xác họ chớ!

Nói rồi, nhỏ quay sang phía bên kia, điệu bộ bực mình, trong khi Dương cười mỉm thú vị. Hai người đi được thêm một đoạn nữa thì một giọng nói vang lên, đi kèm sau tiếng thẳng lết bánh của xe mô-tô.

_Hai người có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?

Nhỏ và Chấn Dương đồng loạt ngước nhìn thẳng phía trước. Là Hán Thư sao? Bỗng nhiên, nhỏ cảm thấy giọng điệu của Hán Thư vừa rồi có cái gì đó ... nguy hiểm. “Nguy hiểm” là hai từ mà nhỏ chưa bao giờ nghĩ là sẽ có trong “profile” do nhỏ “đính” cho Hán Thư. Bởi vì, nhỏ luôn nghĩ Hán Thư hoàn toàn “perfect”... Chợt nghĩ, nhỏ mà nói với con bé Hạnh chuyện này, thế nào nó cũng sẽ lập tức tuôn điệp khúc cũ: “Em đã cố nói với sis, phó tưởng là một con người rất đáng sợ ... blah blah blah ...”

_Sao hai người không trả lời? – Hán Thư tiếp tục lên tiếng – Hay là đang thầm trách tôi vì tôi đã phá vỡ giây phút bên nhau của hai người?

Nhỏ định nói. Nhưng có gì đó dấn lên, chặn họng nhỏ lại.

_Nếu thật thế thì tôi không làm phiền nữa. Đi trước đây! Chào! – Nói rồi Hán Thư rồ ga phóng đi, sau khi nở một nụ cười nhếch mép khó hiểu.

Đợi anh chàng cùng chiếc mô-tô khuất dạng nơi khúc cua, nhỏ chống hai tay lên hông, chép miệng:

_Hắn lạ thật! ...

Dương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Có vẻ anh chàng đang suy nghĩ điều gì đó ...

----oOo----

Hôm nay, mọi người lại nhìn nhỏ bằng một con mắt khác, nhất là đám con gái.

Nếu sau cái ngày mà nhỏ “đăng quang” vì bụp nhau với bọn Đức Thành, mọi người nhìn nhỏ bằng ánh mắt dè chừng và sợ sệt, thì hôm nay, họ nhìn nhỏ bằng ánh mắt (kèm với vẻ mặt) hân hoan cũng có, mà oán giận cũng có. Oán giận là vẻ mặt bọn fan nữ của Dương. Còn hân hoan thì xuất phát từ bản mặt bọn fan nữ Hán Thư. Trước kia, tụi con gái thích Hán Thư rất “lo lắng”, “bất an” khi thấy Hán Thư và nhỏ dính nhau như sam. Giờ thì yên tâm rồi. Tụi nó biết nhỏ và Dương đang “cặp kè ăn muối mè” với nhau mà ...

Phải công nhận, mạng lưới thông tin trường nhỏ quả là lợi hại ... Chuyện Dương và nhỏ mới xảy ra hôm qua thôi. Vậy mà hôm nay cả trường biết hết rồi! Bái phục! Bái phục! Thế mới có câu “một đồn mười, mười đồn một trăm.”!

Đáng thương nhất vẫn là Hán Thư. Mỗi khi có ai đó hỏi làm sao anh biết chuyện, Thiên Di có kể anh nghe việc Dương “nói yêu” với mình không thì Hán Thư chỉ bảo rằng mình “nghe đồn”. Là một thằng con trai gan góc, liều lĩnh, chưa hề biết sợ trời hay sợ đất, vậy mà, sâu thẳm trong tim, Hán Thư vẫn không dám và không muốn thừa nhận mình đã chứng kiến chuyện đó, không muốn thừa nhận rằng nhỏ đã thực sự “fall in love” với Dương.

----oOo----

Vỹ Triết vừa bước vào lớp, chưa kịp ngồi xuống ghế thì hai thằng bạn chí cốt của anh chàng đã nhào tới:

_Hey! Cậu đỏ số quá nha! – Một tên khoát vai anh chàng.

_Là sao? – Vỹ Triết nhướn mày.

Tên còn lại xen ngang:

_Thằng Béo nói đúng đó. Ban nãy Hạ Vy của 12T2 vừa qua lớp mình tìm cậu đấy!

Vỹ Triết ngạc nhiên:

_Tìm tớ? Hình như tớ đâu quen cô ta?

Tên bạn được gọi là “Béo” nói ngay:

_Thì đã sao? Cô ấy là hoa khôi của trường đấy. Biết đâu cô ấy “xiu” cậu rồi thì sao?

Thằng bạn kia gạt phắt:

_Mơ đê! Ai chẳng biết cô ấy chỉ thích mình Hàn Chấn Dương ... Mà thôi! Cậu cứ đi thử xem!

_Đi đâu? – Vỹ Triết ngạc nhiên.

Hai tên bạn đồng loạt đưa tay đẩy vai Vỹ Triết ra khỏi cửa lớp. Thằng Béo nói:

_Sân bóng rổ ý! Ráng ghi nhớ nội dung để lát nữa còn kể lại từng xăng-ti chi tiết với bọn tớ nhá!

Bị “quét” ra khỏi cửa, Vỹ Triết định quay đầu lại, đi vô ... nhưng chợt nhớ, mình có việc phải đi ngang sân bóng, vả lại, tâm trạng Vỹ Triết đang không tốt vì vừa nghe “chuyện động trời” của nhỏ, mà bây giờ quay vào thì thế nào cũng bị hai tên nhiều chuyện lằng nhằng không tha, thôi thì, bình tâm yên tĩnh giây nào hay giây đó. Nghĩ vậy, Vỹ Triết bèn hướng thẳng phía sân bóng rổ, bước đi, trong đầu còn thoắt ẩn thoắt hiện một thắc mắc, “Nhưng mình đâu quen cô ta ...?”

Sân bóng rổ của trường.

Vừa thoáng thấy bóng của Vỹ Triết đang tiến lại sân, Hạ Vy liền bước ra:

_Đến rồi à? Anh dễ chịu hơn tôi tưởng ... – Cô ả cười mỉm.

_Tại sao tìm tới tôi? – Vỹ Triết hỏi ngay – Tôi và cô đâu quen nhau?

Hạ Vy bật cười:

_Thấy anh nóng lòng vậy thì tôi nhanh gọn luôn ... Tôi muốn hợp tác với anh để có được người tôi yêu, và anh cũng vậy ...

_Ý cô là Chấn Dương và Thiên Di?

Hạ Vy gật đầu rồi nói tiếp:

_Kế hoạch của tôi có thể thành công, nhưng bọn họ đã nhanh hơn tôi một bước ... Nếu có anh giúp sức, chắc chắn kế hoạch của tôi sẽ thành công trong nay mai mà thôi ... – Cô ả cười đầy mưu mô.

_Tại sao lại chọn tôi và tại sao tôi phải làm những việc đó? – Vỹ Triết thẳng thừng hỏi.

Hạ Vy lại phải cười:

_Anh rất biết cách làm người ta căng thẳng đấy! Thôi được rồi. Tôi chọn anh là vì anh thông minh, rất thích Thiên Di và lại là hàng xóm của cô ta ... Anh phải làm những việc đó bởi vì chúng sẽ giúp anh có được Thiên Di nhanh hơn anh tưởng ...

Thấy Vỹ Triết định lên tiếng, biết rằng người hiền lành, chính trực như anh chàng thì tỉ lệ từ chối sẽ rất cao, Hạ Vy chặn họng ngay:

_Không cần phải trả lời nhanh thế đâu. Cuối buổi học hẵng trả lời tôi ...

Nói rồi Hạ Vy quay đi, không cho Vỹ Triết kịp đáp lời. Anh chàng bèn đổi hướng đi, không phải về lớp, mà là xuống căn-tin. Vừa gặp Thục Như, em gái mình, đang đứng gần quán giải khát, Vỹ Triết đã vội đi tới, kéo Thục Như ra một góc ít người, rồi kể tất tần tật mọi chuyện. Anh chàng rất cởi mở với em gái. Hai anh em ít khi nào giấu diếm điều gì với nhau. Vả lại, trong tình huống này, Vỹ Triết cần ai đó để chia sẻ.

Nghe xong, con bé Thục Như nói ngay:

_Em biết anh hai em là người tốt nên em nghĩ vầy: Anh nên tham gia! Không phải là để hãm hại tình yêu của người khác. Mà là để biết được những kế hoạch của chị Hạ Vy, từ đó phòng nguy cho chị Thiên Di ...

Thấy vẻ mặt khó xử của ông anh, con bé thẳng thắn tiếp:

_Khi yêu thì ai chẳng muốn người mình yêu yêu mình, anh cũng chả tránh khỏi “tham vọng” đó. Nhưng anh trai em là người tốt và thông minh, em tin là anh sẽ biết mình phải làm gì.

Con bé nói đến đó thì trống đánh. Hai anh em vội chia nhau về lớp. Vừa bước đi, Vỹ Triết vừa nghĩ, “Mình cũng chẳng biết mình muốn gì ... Nhưng, đúng vậy, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc mà thôi! Thích cậu ấy không có nghĩa là ép buộc cậu ấy thích lại mình. Hạ Vy sẽ tìm mọi cách để chia rẽ tình cảm của cậu ấy và Chân Dương. Điều đó sẽ làm cậu ấy đau ... Mình không thể để điều đó xảy ra ...”. Nghĩ thế, anh chàng cảm thấy thoải mái hẳn và tiếp tục thả bước về lớp.

Nghe Vỹ Triết nói là sẽ tham gia vào kế hoạch của mình, Hạ Vy làm vẻ mặt bình thường bên ngoài chứ thực ra trong lòng, cô ả mừng “hết lớn”. Cô ả biết Vỹ Triết rất thông minh. Nếu có Vỹ Triết trong tay, cô ả sẽ “nhẹ gánh” đi rất nhiều.

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status