Trưa hôm đó, Thiên Di đi học.
Ra tới đầu ngõ, nhỏ gặp một anh chàng có vẻ trí thức với cặp mắt kiếng gọng đen trên sống mũi. Anh chàng cũng sống ở khu phố này.
_Bạn gì ơi! – Anh chàng đó gọi khi thấy nhỏ từ trong ngõ bước ra.
Nhỏ giật mình:
_Gọi tui hả? Ủa mà anh là ai vậy?
Anh chàng nâng cặp mắt kiếng lên:
_Tớ là Vỹ Triết. Cậu sống ở đây hả? Sao trước giờ tớ không thấy?
_À, tui mới chuyển về hơn một tuần. Tui ít khi ra ngoài nên anh không biết tui là phải rồi! – Nhỏ đáp – Mà thôi, tui đi học đây. Sắp trễ rồi! – Thế là nhỏ đi thẳng, không đợi cho anh chàng nói thêm gì. Nhỏ có tính không ưa người lạ. (bất lịch sự thì đúng hơn!)
...
Nhỏ vừa bước vào lớp là vừa đúng lúc ông bảo vệ đánh trống.
_Phù! Suýt trễ! – Nhỏ thở phào.
_Hôm này sao đi trễ vậy? – Hán Thư hỏi.
Nhỏ dựa vào ghế:
_Có một thằng giữ tui lại nói chuyện lúc tui ra đến ngõ ... thằng nào lạ hoắc hà!
_Vậy à? ... – Anh chàng chép miệng (Grừ!!! Lại thằng nào nữa đây???)
----oOo----
Chiều hôm đó, Hán Thư chở nhỏ về tới cổng.
Nhỏ vừa định bước vào nhà thì có tiếng gọi:
_Cậu sống ở ngôi nhà này à? Trùng hợp quá vậy!
Nhỏ quay lại thì bắt gặp “mắt kính” hồi trưa đi cùng với một “gơn” nhìn giống hắn y đúc, chắc là em gái hắn. Hai người vừa bước ra từ nhà bên cạnh.
_À ừ... – Nhỏ giật mình.
_Hồi trưa tớ quên hỏi, cậu tên gì vậy?
_Thiên Di. – Nhỏ đáp.
_Tên đẹp lắm! – Rồi hắn quay qua con bé bên cạnh – Em gái tớ đấy, tên Thục Như.
Con bé ngước lên, nói:
_Chào chị! Hồi nãy anh hai em có kể về chị ... Anh nói rằng chị... – Con bé chưa nói hết câu thì Vỹ Triết vội đụng khẽ, ra hiệu im lặng, con bé liền chuyển đề tài – À mà bây giờ chúng ta là hàng xóm rồi. Chị học lớp 12 à?
_Ừ ... Lớp 12 ... – Nhỏ cười xã giao.
_Còn em học lớp 11, trường Võ Khương Hán.
Nhỏ tiếp tục cười:
_Vậy à? – Thiệt tình nhỏ rất “ẹ” khoản giao tiếp.
Lúc này Vỹ Triết mới lên tiếng:
_ Thôi tụi tớ đi nghen. Hàng xóm thì còn gặp lại nhau dài dài.
_Tạm biệt chị! – Thục Như cười híp cả mắt.
Rồi hai anh em đi thẳng ra ngõ. Nhỏ bước vào nhà, nghĩ thầm, “Con bé Thục Như cũng dễ thương đấy chứ!”.
----oOo----
Sáng hôm sau.
_Chị Di ơi!!! – Giọng Thục Như vang lên trước nhà nhỏ – Chị Di!!! – Nhà gì mà không gắn chuông, làm con bé kêu khản cả cổ.
Duân Thy đang quét nhà, lật đật chạy ra:
_Chị kiếm chị Di hả? Chỉ còn ngủ, để em chạy vào phòng kêu chỉ, chị chờ cho chút nha!
Thục Như vui vẻ:
_Cảm ơn em nha!
Duân Thy chạy vào phòng, lay Thiên Di. (lúc này còn đang … chảy ke!)
_Chị hai! Chị hai! – Vẫn không xi nhê, nó bèn ghé sát tai bà chị, hét – Chị hai!!!
Nhỏ bật dậy như được lên dây cót, té xuống giường cái rầm, quệt ke, nói:
_Đứa nào đá tao đó bây?
Duân Thy lắc đầu ngao ngán:
_Ai dám đá chị, bạn chị kiếm chị ngoài cổng kìa!
_Bạn tao hả? – Nhỏ ngơ ngác – Không lẽ Hán Thư, mới sáng sớm mà kiếm mình chi vậy ta?!
Nhỏ để nguyên bộ dạng “người tối cổ” như thế, chạy ra cửa:
_Ủa, Như hả? – Con bé chưa kịp nói gì, nhỏ tiếp – Chờ chị chút nha!
Nhỏ chạy vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt cấp tốc, vớ lấy cái lược trên kệ, chải qua loa. (tóc nhỏ mượt như duỗi nên chỉ cần chải vài giây là OK)
_Có chuyện gì không Như? – Nhỏ chạy ra mở khóa cổng.
_Chị rảnh không? Lên Diamond với em! Nghe nói có hàng mới về, đẹp lắm!
_Cái plaza to đùng ngoài kia á hả? – Nhỏ ngáp ngủ.
_Dạ!
_Ờ... – Nhỏ gãi đầu rồi định ngồi lên yên xe của Thục Như thì con bé vội nói:
_Ơ… Chị chưa thay đồ mà. Chị định mặc thế này mà đi sao?
Nhỏ nhìn xuống:
_Ờ ha! – Nhỏ cười rồi ù chạy vào nhà.
---oOo----
DIAMOND Plaza.
_Cái áo đó đẹp quá chị ha! – Thục Như chỉ nhỏ cái áo treo bên phải một cái shop có tên Kiss The Wind.
Nhỏ quay đầu lại nhìn:
_Ừ… Nhưng mà girly quá!
_Girly? – Thục Như trợn trắng – Áo con gái không girly thì chẳng lẽ lại manly à?
Thiên Di chưa nói kịp nói gì thì bỗng nhiên Thục Như ré lên:
_Ối trời ơi! Không ngờ lại gặp anh ý ở đây!
Nhỏ ngây ngô nhìn theo hướng ánh mắt của con bé, hỏi:
_Cái gì vậy?
_Anh Dương! Đẹp trai nhất trường em đó, kia kìa!!!
Rồi con nhỏ chỉ về phía máy bán nước giải khát tự động.Nhỏ nhìn về phía đó, ánh mắt của nhỏ chợt đụng phải một anh chàng … Nhỏ quay qua Thục Như (lúc này còn đang nhìn Dương đắm đuối):
_Thì sao?
Con bé cụt hứng, nhìn nhỏ bằng đôi mắt ngạc nhiên:
_Chị không cảm thấy gì sao? Anh Dương được bình chọn là một trong năm gương mặt đẹp trai nhất Đông Nam Á đó!
Nhỏ gật gù nhìn Dương:
_Nhìn kỹ thì cũng cỡ cỡ phó tướng Hán Thư của chị.
Thục Như ngạc nhiên tập hai:
_Bộ anh Hán Thư đó đẹp trai lắm hả?
Nhỏ gãi đầu:
_Không biết nữa, nhưng mỗi lần hắn bước ra khỏi nhà là có một đống con gái vây quanh … Đi với hắn riết mắc mệt. Bọn con gái thấy hắn là la hét ỏm củ tỏi, xem chị như người vô hình vậy!
_Whoaaaa! – Thục Như tròn mắt ngưỡng mộ, rồi sực nhớ gì đó – À, chị đứng đây chờ em nha, em đi đây có chút chuyện.
_Ờ… Đi nhanh nghen! – Nhỏ dặn theo.
_Em biết rồi! – Xong, con bé chạy biến.
Đứng một chỗ ngứa ngáy chân tay nên nhỏ quyết định đi lòng vòng quanh các gian hàng gần đó. Hôm nay là Chủ Nhật nên Diamond khá đông khách. Thế nên chẳng trách được Dương, anh chàng đi đứng thế nào mà lại giẫm trúng chân nhỏ khi cô nàng đang đứng cạnh shop Good Feeling và giở lên giở xuống mấy cái áo.Dương quay lại và bắt gặp ánh nhìn tóe lửa của nhỏ. Nhỏ đang tròn mắt nhìn Dương và chắc mẩm rằng mình sẽ được nghe xin lỗi. Nhưng không, Dương nhìn nhỏ một lát rồi bất ngờ quay đi. (“lịch sự” đến thế là cùng!)
“Tên này điên chắc?!”. Nhỏ vừa quê vừa tức, vội chạy theo vịn vai anh chàng lại:
_Ê, bộ anh không biết xin lỗi hả? Đạp chân tui rồi bỏ đi luôn là sao?
Dương ngoái đầu, nhìn nhỏ từ dưới lên trên một cách dò xét rồi khinh khỉnh nói:
_Xin lỗi. – Rồi anh chàng gạt tay nhỏ ra khỏi vai mình và đi thẳng.
“Aishhhhh. Tức đến chết mất!!!”. Nhỏ lại chạy theo kéo Dương lại:
_Này, anh nghĩ mình là ai chứ? Tưởng xin lỗi kiểu đó là xong hả?
Dương chưa đáp lời nhỏ thì Thục Như đã từ trong đám đông chạy tới:
_Có chuyện gì vậy?
Nhỏ chỉ thẳng vào mặt Dương:
_Hắn vừa đạp chân chị xong mà lại xin lỗi kiểu …
Nhỏ chưa nói xong thì Thục Như đã vội ngắt lời:
_Thôi chết! Trễ giờ em đi học thêm rồi, chúng ta về thôi! – Nói xong, con bé kéo tay nhỏ đi về phía thang cuốn.
Thục Như cố tình giải vây cho Dương. Khờ như nhỏ, không biết điều đó là phải. Đi một khoảng khá xa, nhỏ quay lại dòm. Dương vẫn đang nhìn nhỏ bằng một đôi mắt khó hiểu …
…
_Em nói xạo đó, em đâu có trễ học ... – Thục Như “tự thú” khi hai đứa đang đi xuống bằng thang cuốn.
_Sao vậy? – Nhỏ tròn mắt nhìn con bé.
_Chị không học trường em nên không biết. Gia đình anh Dương rất giàu, từ nhỏ, ảnh rất ghét nói cảm ơn và xin lỗi, và ảnh cũng ít khi nào phải thốt lên mấy từ đó ... Nên chị đừng để ý cách ảnh xin lỗi ...
Chấn Dương là một đại thiếu gia của một gia đình giàu có. Tập đoàn của cha anh – tập đoàn JPRO, bề thế nhất Việt Nam và đứng hàng khá cao trên thương trường quốc tế. Nhưng từ nhỏ, anh đã phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của cả cha lẫn mẹ. Mẹ Dương đã qua đời ngay sau khi vừa hạ sinh anh. Cha Dương thì suốt ngày đầu tắp mặt tối với hàng đống công việc, ông ấy hoàn toàn không có thời gian dành cho anh. Từ nhỏ, Dương đã gần như là bị trầm cảm, anh ấy rất ít khi giao tiếp với ai ngoài hai người bạn thân: Chấn Thiên và Hạ Vy. Đặc biệt, Dương học rất giỏi. Ngoài học tập và thể thao, anh chàng không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Học giỏi, nhà giàu, đẹp trai và giỏi thể thao, thế nên số lượng nữ sinh trong và cả ngoài trường “mơ tưởng” đến Dương còn đông hơn rạ. Các nàng “mết” vẻ ngoài và tâm hôn băng giá của Dương. Họ muốn được làm người đập vỡ “tảng băng” ấy...
----oOo----
Trưa hôm sau.
Kết thúc năm tiết học dài ngoằn, Duân Thy chậm rãi tung tăng về phái garage và chợt nhận ra Mạnh Quân đang đứng dựa vào tường, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó.
_Quân! Bạn chưa về à? Đứng đây làm gì thế? – Giọng nó thánh thót – Hay là bạn đang nhớ về “chuyện ngày xưa hai đứa”? – Nó tiếp.
Biết Duân Thy đang trêu mình, Quân vẫn điềm tĩnh:
_Không. Mình đang định lấy xe, hay là để mình lấy giúp bạn luôn nha!
Nó khẽ bĩu môi.
Đó là một trong số ít những cuộc nói chuyện giữa Quân và nó. Hai đứa vốn không thân nhau, nên ít khi nào nói chuyện với nhau lắm.
Nó và Quân về chung đường. Lâu nay nó không để ý, giờ mới biết... Đang miên man nghĩ ngợi, bỗng con bé cảm thấy hơi chóng mặt. Mỗi lúc cơn chóng mặt càng dữ dội. Trời đất như quay cuồng trước mặt Duân Thy. Con bé cắn môi, tay lái rung rung và cuối cùng là màn tiếp đất y chang phim Hàn của nó.
Quân giật mình, ngoái lại đằng sau, rồi hét lớn:
_Duân Thy! – Anh chàng vứt xe chạy lại chỗ nó.
Con bé đã kịp nghe tiếng Quân gọi, trước khi thật sự mê man bất tỉnh.
Mạnh Quân xanh mặt. Trái quấy một điều là anh chàng không biết nhà và số điện thoại nhà nó. Hai đứa đâu có thân nhau! Quân bế xốc nó lên, quay nhìn bốn phương tám hướng để cố nhớ đường vào bệnh viện. Anh chàng rối tới nỗi chả nhớ được lối đi. Rồi Quân lao như tên bắn về phía ngã ba, để lại hai chiếc xe đạp chỏng chơ ngoài quốc lộ.
...
Sau khi đặt Duân Thy xuống giường bệnh, Mạnh Quân lập tức rút di động ra gọi cho lớp trưởng:
_Alô, Hiền Chi hả?
_Số điện thoại nhà Duân Thy là số mấy?
<Ông hỏi làm gì vậy? Định cua con gái người ta hả?> – Hiền Chi giở giọng chọc ghẹo.
_Không giỡn đâu, nhanh đi! – Quân giục.
<Ờ ... 871 411>
_Cảm ơn. Vậy thôi nghen!
Quân cúp máy mà không đợi Hiền Chi trả lời, rồi tiếp tục bấm số điện thoại nhà Duân Thy.
– Chất giọng hao hao giống Duân Thy vang lên bên kia đầu dây.
_Dạ alô, có phải nhà Duân Thy không ạ?
– Té ra là Thiên Di.
_Dạ chị ơi, em là bạn của Thy, Thy bị ngất, hiện đang ở bệnh viện Quận V, chị đến liền nha chị!
<Ừ, chị biết rồi!> – Rồi nhỏ dập máy cái cụp.
“Khỉ thật!” Nhỏ nghĩ thầm. “Mình sắp phải đi học rồi, ba mẹ lại không có nhà ...”. Nhỏ chưa biết tính sao thì có tiếng gọi ngoài cổng.
_Thiên Di! Bộ sếp không định đi học hả? Hay lại bận nói chuyện với anh nào trong đó?
“Hán Thư!”. Nhỏ lẩm bẩm rồi chộp lấy túi xách và chùm chìa khóa trên bàn, chạy ra.
_Sao mặt cô tái mét vậy? – Hán Thư nhận ra vẻ mặt khác với mọi ngày của nhỏ, trong khi nhỏ đang khóa cổng.
_Tới bệnh viện Bệnh Viện Quận V ngay, con bé Duân Thy có chuyện rồi! – Nhỏ leo lên chiếc mô-tô của anh chàng.
Hán Thư nghe đến đó thì không hỏi thêm gì nữa. Anh chàng rồ ga và phóng đi như đang trên đường đua.
...
Khi tỉnh dậy, Duân Thy thấy mình đang “ngự” trong phòng cấp cứu. Bên cạnh nó là Mạnh Quân. Gương mặt điển trai mà bao nàng mơ ước bây giờ đang đầm đìa mồ hôi. Môi nó mấp máy:
_Quân, mình ...
Anh chàng vội cướp lời:
_Thôi, Thy nghỉ đi. Mình đưa Thy đến đây không phải là để nghe Thy cảm ơn.
Duân Thy cười mà thấy khóe mắt mình cay cay.
Lúc đó, Thiên Di và Hán Thư bỗng nhiên từ ngoài chạy vào. Nhỏ chạy lại giường Duân Thy với gương mặt lo lắng hiếm thấy:
_Có sao không?
_Em đỡ rồi...
Nhỏ thở cái phù, không quên chêm thêm mấy câu:
_Tao đã nói rồi mà, học cho dữ lên, rồi xỉu, thấy chưa? Như tao nè, chơi nhiều học ít, khỏe re, mà vẫn “học sinh giỏi” như thường!
Duân Thy bĩu môi:
_Ai chẳng biết chị chỉ giỏi được môn Thể dục.
Lúc này con bé mới chú ý đến người đứng đằng sau chị hai mình – Hán Thư. Không hiểu sao khi nhìn chính diện vào anh chàng, nó cảm thấy có một luồng điện chạy rần rật trong người, tim đập loạn xạ. Cứ thế, nó ngây người nhìn Hán Thư.
Thấy Duân Thy nhìn mình, Hán Thư mỉm cười tiến lại:
_Xin chào, anh là Hán Thư, bạn chị em.
Lúc này nó mới giật mình trả lời:
_À ... Dạ vâng, em là Duân Thy.
_Hì, chị em có nói cho anh nghe về em rồi! – Hán Thư gật đầu, cười.
Im lặng. Bác sĩ bước vào, nói với Duân Thy:
_Con bị thiếu máu thôi, không sao cả. Nhưng nhớ bồi bổ sức khỏe.
Duân Thy lễ phép:
_Dạ, con cảm ơn bác sĩ.
_Ừm... – Rồi ổng quay ra – Người nhà có thể đưa bệnh nhân về.
Sau đó, Hán Thư gọi taxi và nhờ Mạnh Quân đưa Duân Thy về nhà rồi anh chàng chở Thiên Di vào trường. Hai đứa đi trễ cả một tiết, nhưng chả thèm giải thích với giám thị, thế là bị phạt quét sân trường.
Ra tới đầu ngõ, nhỏ gặp một anh chàng có vẻ trí thức với cặp mắt kiếng gọng đen trên sống mũi. Anh chàng cũng sống ở khu phố này.
_Bạn gì ơi! – Anh chàng đó gọi khi thấy nhỏ từ trong ngõ bước ra.
Nhỏ giật mình:
_Gọi tui hả? Ủa mà anh là ai vậy?
Anh chàng nâng cặp mắt kiếng lên:
_Tớ là Vỹ Triết. Cậu sống ở đây hả? Sao trước giờ tớ không thấy?
_À, tui mới chuyển về hơn một tuần. Tui ít khi ra ngoài nên anh không biết tui là phải rồi! – Nhỏ đáp – Mà thôi, tui đi học đây. Sắp trễ rồi! – Thế là nhỏ đi thẳng, không đợi cho anh chàng nói thêm gì. Nhỏ có tính không ưa người lạ. (bất lịch sự thì đúng hơn!)
...
Nhỏ vừa bước vào lớp là vừa đúng lúc ông bảo vệ đánh trống.
_Phù! Suýt trễ! – Nhỏ thở phào.
_Hôm này sao đi trễ vậy? – Hán Thư hỏi.
Nhỏ dựa vào ghế:
_Có một thằng giữ tui lại nói chuyện lúc tui ra đến ngõ ... thằng nào lạ hoắc hà!
_Vậy à? ... – Anh chàng chép miệng (Grừ!!! Lại thằng nào nữa đây???)
----oOo----
Chiều hôm đó, Hán Thư chở nhỏ về tới cổng.
Nhỏ vừa định bước vào nhà thì có tiếng gọi:
_Cậu sống ở ngôi nhà này à? Trùng hợp quá vậy!
Nhỏ quay lại thì bắt gặp “mắt kính” hồi trưa đi cùng với một “gơn” nhìn giống hắn y đúc, chắc là em gái hắn. Hai người vừa bước ra từ nhà bên cạnh.
_À ừ... – Nhỏ giật mình.
_Hồi trưa tớ quên hỏi, cậu tên gì vậy?
_Thiên Di. – Nhỏ đáp.
_Tên đẹp lắm! – Rồi hắn quay qua con bé bên cạnh – Em gái tớ đấy, tên Thục Như.
Con bé ngước lên, nói:
_Chào chị! Hồi nãy anh hai em có kể về chị ... Anh nói rằng chị... – Con bé chưa nói hết câu thì Vỹ Triết vội đụng khẽ, ra hiệu im lặng, con bé liền chuyển đề tài – À mà bây giờ chúng ta là hàng xóm rồi. Chị học lớp 12 à?
_Ừ ... Lớp 12 ... – Nhỏ cười xã giao.
_Còn em học lớp 11, trường Võ Khương Hán.
Nhỏ tiếp tục cười:
_Vậy à? – Thiệt tình nhỏ rất “ẹ” khoản giao tiếp.
Lúc này Vỹ Triết mới lên tiếng:
_ Thôi tụi tớ đi nghen. Hàng xóm thì còn gặp lại nhau dài dài.
_Tạm biệt chị! – Thục Như cười híp cả mắt.
Rồi hai anh em đi thẳng ra ngõ. Nhỏ bước vào nhà, nghĩ thầm, “Con bé Thục Như cũng dễ thương đấy chứ!”.
----oOo----
Sáng hôm sau.
_Chị Di ơi!!! – Giọng Thục Như vang lên trước nhà nhỏ – Chị Di!!! – Nhà gì mà không gắn chuông, làm con bé kêu khản cả cổ.
Duân Thy đang quét nhà, lật đật chạy ra:
_Chị kiếm chị Di hả? Chỉ còn ngủ, để em chạy vào phòng kêu chỉ, chị chờ cho chút nha!
Thục Như vui vẻ:
_Cảm ơn em nha!
Duân Thy chạy vào phòng, lay Thiên Di. (lúc này còn đang … chảy ke!)
_Chị hai! Chị hai! – Vẫn không xi nhê, nó bèn ghé sát tai bà chị, hét – Chị hai!!!
Nhỏ bật dậy như được lên dây cót, té xuống giường cái rầm, quệt ke, nói:
_Đứa nào đá tao đó bây?
Duân Thy lắc đầu ngao ngán:
_Ai dám đá chị, bạn chị kiếm chị ngoài cổng kìa!
_Bạn tao hả? – Nhỏ ngơ ngác – Không lẽ Hán Thư, mới sáng sớm mà kiếm mình chi vậy ta?!
Nhỏ để nguyên bộ dạng “người tối cổ” như thế, chạy ra cửa:
_Ủa, Như hả? – Con bé chưa kịp nói gì, nhỏ tiếp – Chờ chị chút nha!
Nhỏ chạy vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt cấp tốc, vớ lấy cái lược trên kệ, chải qua loa. (tóc nhỏ mượt như duỗi nên chỉ cần chải vài giây là OK)
_Có chuyện gì không Như? – Nhỏ chạy ra mở khóa cổng.
_Chị rảnh không? Lên Diamond với em! Nghe nói có hàng mới về, đẹp lắm!
_Cái plaza to đùng ngoài kia á hả? – Nhỏ ngáp ngủ.
_Dạ!
_Ờ... – Nhỏ gãi đầu rồi định ngồi lên yên xe của Thục Như thì con bé vội nói:
_Ơ… Chị chưa thay đồ mà. Chị định mặc thế này mà đi sao?
Nhỏ nhìn xuống:
_Ờ ha! – Nhỏ cười rồi ù chạy vào nhà.
---oOo----
DIAMOND Plaza.
_Cái áo đó đẹp quá chị ha! – Thục Như chỉ nhỏ cái áo treo bên phải một cái shop có tên Kiss The Wind.
Nhỏ quay đầu lại nhìn:
_Ừ… Nhưng mà girly quá!
_Girly? – Thục Như trợn trắng – Áo con gái không girly thì chẳng lẽ lại manly à?
Thiên Di chưa nói kịp nói gì thì bỗng nhiên Thục Như ré lên:
_Ối trời ơi! Không ngờ lại gặp anh ý ở đây!
Nhỏ ngây ngô nhìn theo hướng ánh mắt của con bé, hỏi:
_Cái gì vậy?
_Anh Dương! Đẹp trai nhất trường em đó, kia kìa!!!
Rồi con nhỏ chỉ về phía máy bán nước giải khát tự động.Nhỏ nhìn về phía đó, ánh mắt của nhỏ chợt đụng phải một anh chàng … Nhỏ quay qua Thục Như (lúc này còn đang nhìn Dương đắm đuối):
_Thì sao?
Con bé cụt hứng, nhìn nhỏ bằng đôi mắt ngạc nhiên:
_Chị không cảm thấy gì sao? Anh Dương được bình chọn là một trong năm gương mặt đẹp trai nhất Đông Nam Á đó!
Nhỏ gật gù nhìn Dương:
_Nhìn kỹ thì cũng cỡ cỡ phó tướng Hán Thư của chị.
Thục Như ngạc nhiên tập hai:
_Bộ anh Hán Thư đó đẹp trai lắm hả?
Nhỏ gãi đầu:
_Không biết nữa, nhưng mỗi lần hắn bước ra khỏi nhà là có một đống con gái vây quanh … Đi với hắn riết mắc mệt. Bọn con gái thấy hắn là la hét ỏm củ tỏi, xem chị như người vô hình vậy!
_Whoaaaa! – Thục Như tròn mắt ngưỡng mộ, rồi sực nhớ gì đó – À, chị đứng đây chờ em nha, em đi đây có chút chuyện.
_Ờ… Đi nhanh nghen! – Nhỏ dặn theo.
_Em biết rồi! – Xong, con bé chạy biến.
Đứng một chỗ ngứa ngáy chân tay nên nhỏ quyết định đi lòng vòng quanh các gian hàng gần đó. Hôm nay là Chủ Nhật nên Diamond khá đông khách. Thế nên chẳng trách được Dương, anh chàng đi đứng thế nào mà lại giẫm trúng chân nhỏ khi cô nàng đang đứng cạnh shop Good Feeling và giở lên giở xuống mấy cái áo.Dương quay lại và bắt gặp ánh nhìn tóe lửa của nhỏ. Nhỏ đang tròn mắt nhìn Dương và chắc mẩm rằng mình sẽ được nghe xin lỗi. Nhưng không, Dương nhìn nhỏ một lát rồi bất ngờ quay đi. (“lịch sự” đến thế là cùng!)
“Tên này điên chắc?!”. Nhỏ vừa quê vừa tức, vội chạy theo vịn vai anh chàng lại:
_Ê, bộ anh không biết xin lỗi hả? Đạp chân tui rồi bỏ đi luôn là sao?
Dương ngoái đầu, nhìn nhỏ từ dưới lên trên một cách dò xét rồi khinh khỉnh nói:
_Xin lỗi. – Rồi anh chàng gạt tay nhỏ ra khỏi vai mình và đi thẳng.
“Aishhhhh. Tức đến chết mất!!!”. Nhỏ lại chạy theo kéo Dương lại:
_Này, anh nghĩ mình là ai chứ? Tưởng xin lỗi kiểu đó là xong hả?
Dương chưa đáp lời nhỏ thì Thục Như đã từ trong đám đông chạy tới:
_Có chuyện gì vậy?
Nhỏ chỉ thẳng vào mặt Dương:
_Hắn vừa đạp chân chị xong mà lại xin lỗi kiểu …
Nhỏ chưa nói xong thì Thục Như đã vội ngắt lời:
_Thôi chết! Trễ giờ em đi học thêm rồi, chúng ta về thôi! – Nói xong, con bé kéo tay nhỏ đi về phía thang cuốn.
Thục Như cố tình giải vây cho Dương. Khờ như nhỏ, không biết điều đó là phải. Đi một khoảng khá xa, nhỏ quay lại dòm. Dương vẫn đang nhìn nhỏ bằng một đôi mắt khó hiểu …
…
_Em nói xạo đó, em đâu có trễ học ... – Thục Như “tự thú” khi hai đứa đang đi xuống bằng thang cuốn.
_Sao vậy? – Nhỏ tròn mắt nhìn con bé.
_Chị không học trường em nên không biết. Gia đình anh Dương rất giàu, từ nhỏ, ảnh rất ghét nói cảm ơn và xin lỗi, và ảnh cũng ít khi nào phải thốt lên mấy từ đó ... Nên chị đừng để ý cách ảnh xin lỗi ...
Chấn Dương là một đại thiếu gia của một gia đình giàu có. Tập đoàn của cha anh – tập đoàn JPRO, bề thế nhất Việt Nam và đứng hàng khá cao trên thương trường quốc tế. Nhưng từ nhỏ, anh đã phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của cả cha lẫn mẹ. Mẹ Dương đã qua đời ngay sau khi vừa hạ sinh anh. Cha Dương thì suốt ngày đầu tắp mặt tối với hàng đống công việc, ông ấy hoàn toàn không có thời gian dành cho anh. Từ nhỏ, Dương đã gần như là bị trầm cảm, anh ấy rất ít khi giao tiếp với ai ngoài hai người bạn thân: Chấn Thiên và Hạ Vy. Đặc biệt, Dương học rất giỏi. Ngoài học tập và thể thao, anh chàng không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Học giỏi, nhà giàu, đẹp trai và giỏi thể thao, thế nên số lượng nữ sinh trong và cả ngoài trường “mơ tưởng” đến Dương còn đông hơn rạ. Các nàng “mết” vẻ ngoài và tâm hôn băng giá của Dương. Họ muốn được làm người đập vỡ “tảng băng” ấy...
----oOo----
Trưa hôm sau.
Kết thúc năm tiết học dài ngoằn, Duân Thy chậm rãi tung tăng về phái garage và chợt nhận ra Mạnh Quân đang đứng dựa vào tường, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó.
_Quân! Bạn chưa về à? Đứng đây làm gì thế? – Giọng nó thánh thót – Hay là bạn đang nhớ về “chuyện ngày xưa hai đứa”? – Nó tiếp.
Biết Duân Thy đang trêu mình, Quân vẫn điềm tĩnh:
_Không. Mình đang định lấy xe, hay là để mình lấy giúp bạn luôn nha!
Nó khẽ bĩu môi.
Đó là một trong số ít những cuộc nói chuyện giữa Quân và nó. Hai đứa vốn không thân nhau, nên ít khi nào nói chuyện với nhau lắm.
Nó và Quân về chung đường. Lâu nay nó không để ý, giờ mới biết... Đang miên man nghĩ ngợi, bỗng con bé cảm thấy hơi chóng mặt. Mỗi lúc cơn chóng mặt càng dữ dội. Trời đất như quay cuồng trước mặt Duân Thy. Con bé cắn môi, tay lái rung rung và cuối cùng là màn tiếp đất y chang phim Hàn của nó.
Quân giật mình, ngoái lại đằng sau, rồi hét lớn:
_Duân Thy! – Anh chàng vứt xe chạy lại chỗ nó.
Con bé đã kịp nghe tiếng Quân gọi, trước khi thật sự mê man bất tỉnh.
Mạnh Quân xanh mặt. Trái quấy một điều là anh chàng không biết nhà và số điện thoại nhà nó. Hai đứa đâu có thân nhau! Quân bế xốc nó lên, quay nhìn bốn phương tám hướng để cố nhớ đường vào bệnh viện. Anh chàng rối tới nỗi chả nhớ được lối đi. Rồi Quân lao như tên bắn về phía ngã ba, để lại hai chiếc xe đạp chỏng chơ ngoài quốc lộ.
...
Sau khi đặt Duân Thy xuống giường bệnh, Mạnh Quân lập tức rút di động ra gọi cho lớp trưởng:
_Alô, Hiền Chi hả?
_Số điện thoại nhà Duân Thy là số mấy?
<Ông hỏi làm gì vậy? Định cua con gái người ta hả?> – Hiền Chi giở giọng chọc ghẹo.
_Không giỡn đâu, nhanh đi! – Quân giục.
<Ờ ... 871 411>
_Cảm ơn. Vậy thôi nghen!
Quân cúp máy mà không đợi Hiền Chi trả lời, rồi tiếp tục bấm số điện thoại nhà Duân Thy.
_Dạ alô, có phải nhà Duân Thy không ạ?
_Dạ chị ơi, em là bạn của Thy, Thy bị ngất, hiện đang ở bệnh viện Quận V, chị đến liền nha chị!
<Ừ, chị biết rồi!> – Rồi nhỏ dập máy cái cụp.
“Khỉ thật!” Nhỏ nghĩ thầm. “Mình sắp phải đi học rồi, ba mẹ lại không có nhà ...”. Nhỏ chưa biết tính sao thì có tiếng gọi ngoài cổng.
_Thiên Di! Bộ sếp không định đi học hả? Hay lại bận nói chuyện với anh nào trong đó?
“Hán Thư!”. Nhỏ lẩm bẩm rồi chộp lấy túi xách và chùm chìa khóa trên bàn, chạy ra.
_Sao mặt cô tái mét vậy? – Hán Thư nhận ra vẻ mặt khác với mọi ngày của nhỏ, trong khi nhỏ đang khóa cổng.
_Tới bệnh viện Bệnh Viện Quận V ngay, con bé Duân Thy có chuyện rồi! – Nhỏ leo lên chiếc mô-tô của anh chàng.
Hán Thư nghe đến đó thì không hỏi thêm gì nữa. Anh chàng rồ ga và phóng đi như đang trên đường đua.
...
Khi tỉnh dậy, Duân Thy thấy mình đang “ngự” trong phòng cấp cứu. Bên cạnh nó là Mạnh Quân. Gương mặt điển trai mà bao nàng mơ ước bây giờ đang đầm đìa mồ hôi. Môi nó mấp máy:
_Quân, mình ...
Anh chàng vội cướp lời:
_Thôi, Thy nghỉ đi. Mình đưa Thy đến đây không phải là để nghe Thy cảm ơn.
Duân Thy cười mà thấy khóe mắt mình cay cay.
Lúc đó, Thiên Di và Hán Thư bỗng nhiên từ ngoài chạy vào. Nhỏ chạy lại giường Duân Thy với gương mặt lo lắng hiếm thấy:
_Có sao không?
_Em đỡ rồi...
Nhỏ thở cái phù, không quên chêm thêm mấy câu:
_Tao đã nói rồi mà, học cho dữ lên, rồi xỉu, thấy chưa? Như tao nè, chơi nhiều học ít, khỏe re, mà vẫn “học sinh giỏi” như thường!
Duân Thy bĩu môi:
_Ai chẳng biết chị chỉ giỏi được môn Thể dục.
Lúc này con bé mới chú ý đến người đứng đằng sau chị hai mình – Hán Thư. Không hiểu sao khi nhìn chính diện vào anh chàng, nó cảm thấy có một luồng điện chạy rần rật trong người, tim đập loạn xạ. Cứ thế, nó ngây người nhìn Hán Thư.
Thấy Duân Thy nhìn mình, Hán Thư mỉm cười tiến lại:
_Xin chào, anh là Hán Thư, bạn chị em.
Lúc này nó mới giật mình trả lời:
_À ... Dạ vâng, em là Duân Thy.
_Hì, chị em có nói cho anh nghe về em rồi! – Hán Thư gật đầu, cười.
Im lặng. Bác sĩ bước vào, nói với Duân Thy:
_Con bị thiếu máu thôi, không sao cả. Nhưng nhớ bồi bổ sức khỏe.
Duân Thy lễ phép:
_Dạ, con cảm ơn bác sĩ.
_Ừm... – Rồi ổng quay ra – Người nhà có thể đưa bệnh nhân về.
Sau đó, Hán Thư gọi taxi và nhờ Mạnh Quân đưa Duân Thy về nhà rồi anh chàng chở Thiên Di vào trường. Hai đứa đi trễ cả một tiết, nhưng chả thèm giải thích với giám thị, thế là bị phạt quét sân trường.
/17
|