Trái Tim Xoay Ngược

Chương 4

/17


Hán Thư chở nhỏ đến Diamond sắm trang phục dự party. Khổ cho cô nàng, từ nào đến giờ, nhỏ có bao giờ diện váy trừ khi đi học đâu! Bây giờ lại phải trồng cái bộ đồ khó ưa ấy vào người, hic hic...

Nhỏ đảo mắt một vòng rồi lẩm bẩm:

_Mình gặp cái tên dở hơi kia cũng ở chỗ này...

“Ui chao cái đầu! Sao dạo này hay nghĩ đến hắn thế nhỉ?!”. Nhỏ vỗ cái “Bốp” lên đầu mình.

_Lại dở chứng nữa à? – Hán Thư sờ lên trán nhỏ rồi tiếp – Tui nói trước là tui không có khiếu thẫm mĩ đâu à nghen, tự lựa váy đi! – Anh chàng vịn vai nhỏ, đẩy nhỏ vào một fashion shop có vẻ tinh nghịch pha lẫn sang trọng.

Bên trong shop là cả một thiên đường của váy dạ hội và váy party trẻ trung năng động. Nhưng đối với nhỏ (người không phân biệt được đẹp xấu) thì cái shop này cũng như bao cái shop thời trang khác!

Nhỏ quay vòng vòng nhìn tứ phía nhưng chẳng biết chọn cái nào.

_Cái nào cũng vậy hà! Lấy cái nào? – Nhỏ quay qua Hán Thư

Anh chàng ngước mắt lên trần, ra vẻ suy nghĩ rồi cất tiếng:

_Hay là cô nhắm mắt rồi quay một vòng chọn đại đi!

_Ừ, nghe được đó! Để thử coi!

Nhỏ cắn môi, một tay bịt mắt, một tay chỉ lên phía trước tầm mắt rồi xoay người vòng vòng theo cách Hán Thư chỉ. Bất ngờ nhìn lại, nhỏ mở mắt ra, nhìn về phía chiếc váy mà tay của mình vừa chỉ trúng. Chiếc váy rất đẹp và tinh khôi, không lộng lẫy cho lắm.

Hán Thư cầm chiếc váy lên, đưa cho nhỏ, bảo:

_Đi thử coi vừa không!

Nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn làm theo. Khi tấm rèm vừa được kéo ra, một công chúa xinh xắn xuất hiện ... Là nhỏ! Nhưng khác quá! Với đôi chân dài thẳng tắp trắng hồng hiện lên dưới lớp váy trắng tinh khôi, nhỏ như một công chúa thứ thiệt. Đến Hán Thư cũng phải ... hết hồn!!!

_Aishhh!!! Khó chịu quá hà! – Nhỏ nhăn mặt, gãi đầu, rồi phì cười.

Hán Thư phải mất mấy giây để định thần lại trước một Thiên Di ... đang mặc váy party lung linh... Anh chàng cũng bị choáng dù đã tiếp xúc với nhỏ nhiều lần.

_Wow... Nhìn cô...Wow! – Anh chàng không đủ bình tĩnh để tìm ra mấy tính từ phù hợp nữa.

Nhỏ cười khẩy:

_Anh bị sao vậy? Choáng phải không? Hồi nãy soi kiếng tui cũng bị choáng kia mà! Nhìn ... thấy gớm quá nhỉ? Hay tui chọn bộ khác nhé!

Hán Thư vẫn không nói được gì.

_Này! Chết đứng rồi à? – Nhỏ vỗ vai anh chàng cái “bộp”.

Thật ra thì Hán Thư cũng hơi bị “vô cảm”, nhưng ở mức độ nhẹ, chưa nặng như Dương. Thật lòng thì anh chàng muốn nói: cái váy này rất đẹp, rất hợp với nhỏ,... Nhưng rốt cuộc Hán Thư chỉ bảo:

_Chỉ là cái váy, có gì quan trọng đâu! Khỏi đổi, cái nào cũng vậy thôi mà!

Nhỏ nghe vậy thì đồng tình ngay, vì nếu đổi thì nhỏ cũng chẳng biết chọn bộ nào.

_Ờ! – Nhỏ chạy biến vào cái box thử đồ.

Một lát sau, Thiên Di bước ra với bộ đồng phục trên người, cái đầm vắt trên tay. Nhỏ cầm cái bảng giá lên mân mê rồi giật thót.

_Hê ... Cái váy này bằng gần cả năm tiền tiêu vặt của tui đó!

Hán Thư liếc mắt vào cái bảng giá: 4.500.000 VNĐ. Anh chàng chép miệng:

_Thế mà cũng làm hết hồn. Cái váy này chưa bằng một phần hai cái bộ vest rẻ nhất của ba tui nữa...

_Hic... Bộ vest của ba anh còn nhiều hơn lương tháng của ba má tui gộp lại!

(Các bạn trẻ ơi! Đây không phải tiết Toán nhé!)

_Lắm chuyện! – Hán Thư rút thẻ ra – À mà Duân ... Duân gì ta ... – Anh chàng chắt lưỡi – À, Duân Thy, em gái cô có váy để dự party chưa? Chưa có thì lựa giúp nó một cái luôn đi! Hay là tui “phone” cho nó, gọi nó ra đây lựa ha! – Anh chàng tuôn luôn một hơi.

_Nó hả? Chắc bây giờ đang trong lớp toán rồi!

_Vậy cô lựa luôn đi! Nhanh lên! Tui phải về sớm đó! – Hán Thư giục.

_Về sớm? – Nhỏ trợn mắt – Hai từ này cũng có trong từ điển của anh nữa hả?

_Đang đóng vai con ngoan! Nhanh đi! – Hán Thư xua tay như đuổi tà.

----oOo----

_Nè! Xách đi! (Cái câu này đáng lẽ phải là girl nói với boy mới hợp tình hợp lí, nhưng mà Hán Thư đâu có xem nhỏ là con gái, nhỏ nghĩ vậy). Hán Thư chìa hai túi đồ ra cho nhỏ.

_Hừ! – Nhỏ hậm hực xách hai cái túi lên.

Rồi hai người đi về phía chiếc thang cuộn. Bất chợt, Hán Thư dừng lại trước Shoes Shop, rồi bất chợt (lại bất chợt), anh chàng kéo tay nhỏ vào shop giày đó.

_Bảo đảm là cô chưa có cái gì để mang cho phù hợp, chọn đi, chọn giùm Duân Thy một đôi luôn! – Hán Thư hất mặt về phía những đôi giày được xếp ngay ngắn trên kệ – Nhớ ton sur ton nghe chưa!

_Là sao? – Nhỏ nhăn mặt.

_Là phải phù hợp với váy chứ sao!

----oOo----

Lớp toán của Duân Thy. Tan học.

_Nè! Nhỏ kia!

Duân Thy giật mình khi phía sau có tiếng gọi. Nó quay lại và thấy một đứa con gái.

_Bạn là ai? – Nó nở một nụ cười thân thiện – Mà có chuyện gì không?

_Chuyện gì hả? – Con nhỏ kia cười gằn, mặt đanh lại – Kể ra mày cũng biết “cua trai” đấy chứ!

Nó tối sầm mặt lại:

_Bạn … bạn nói sao? Mình không hiểu.

Nhỏ kia tiến dần tới:

_Mày còn đóng kịch nữa hả? Tao nghe nói Mạnh Quân lọt lưới mày rồi mà, chắc mày vui lắm phải không?

_Mạnh Quân … là sao? Nãy giờ bạn nói gì vậy?

Nhỏ kia cười nhếch mép, quát lớn:

_Tụi bây đâu?

Một đám con gái từ bức tường nhà kế bên đi ra.1…2…3…4...Tụi nó có chín đứa tất cả.

Con nhỏ ban nãy xô Duân Thy ngã xuống nền gạch.

_Mày tưởng có chị mày làm “sếp” là ngon lắm hả? Nói cho mày biết! Tụi tao không biết sợ là gì đâu! – Rồi nhỏ đó ngồi xuống, đưa tay lên mặt Duân Thy – Da mày mà bị rạch thì khó lành lắm đấy...

“BỐP!”. Nhỏ đó bất ngờ táng Duân Thy một cú nảy đom đóm.Cô bé ôm má, mắt rưng rưng.

Một con nhỏ trong bọn lên tiếng:

_Chị hai để em xử tiếp nó cho, lần này cho ma thấy nó cũng phải chạy, nói gì Mạnh Quân ... À quên, “anh hai tương lai”... – Gịong con nhỏ bỗng nhỏ lại, sợ sệt khi vừa gọi “anh hai tương lai” bằng tên cúng cơm (mà đúng ra chỉ có chị hai mới được gọi).

“Chị hai” liếc nhỏ đó một phát dài 80 cây số, gằn giọng:

_Không cần!

Rồi nó quay qua Duân Thy, định “BỐP” thêm một phát nữa, nhưng …

_Các cô thôi đi! – Giọng con trai dõng dạc vang lên phía sau đám du côn. Chính là Mạnh Quân, cậu chàng chạy lại, nhặt túi của Duân Thy lên và đỡ nó đứng dậy – Các cô ỷ đông hiếp yếu à? Đi đi! Không tôi gọi cảnh sát bây giờ!

_Anh không cần tức giận như thế! – Nhỏ đầu đàn nói – Em biết anh thích cô ta. Em làm vậy là vì gì chứ? Vì em thích anh! – Rồi nhỏ đó quay lại nói với tụi kia – Đi thôi, tụi bây!

Cả đám kéo đi. Mạnh Quân chờ tụi nó vừa đi thì quay qua Duân Thy:

_Bạn có sao không? Có đau ở đâu không?

Nó vẫn còn bàng hoàng lắm. Nó lắc đầu, rồi ù chạy, vừa chạy vừa quệt nước mắt.

...

Tối hôm đó nó về nhà với đôi mắt đỏ hoe (bị sốc quá mà), nó trốn được ánh mắt của ba mẹ nhưng không thoát nỗi cặp mắt “Nhị lang thần” của bà chị “kính yêu”.

_Mày làm sao vậy? Thất tình chàng nào à? – Thiên Di gặng hỏi (vô tư nhưng cũng biết thương yêu em lắm chớ!)

_Em không sao đâu... – Nó quăng túi lên giường.

Nhỏ biết là em gái mình vừa gặp chuyện, nhưng thôi, nó giấu thì nhỏ cũng chẳng hỏi làm gì! (tính tình hời hợt là thế)

_Hán Thư mua đồ cho mày này! – Nhỏ nói rồi giơ cái túi Diamond lên.

Nghe tới anh chàng, Duân Thy như được an ủi một phần. Mắt nó như sáng lên, ngực nổi trống:

_Hán Thư? Mua cho em á?

_Biết ngay mà! – Nhỏ quăng túi đồ qua giường con em – Mày có ý đồ gì với phó tướng yêu dấu của tao mà mỗi lần nhắc tới hắn là y rằng mắt mày sáng như sao vậy?

_Chị hai này!... – Nó đỏ mặt (gần như là quên chuyện sốc hồi này rồi). Rồi nó với lấy cái túi chị nó vừa vứt qua và lôi ra một chiếc váy lung linh màu vàng nhạt – WOW!!! Đừng nói là chị lựa nhá, đẹp quá!

_Tao lựa đấy!

_Ghê nhỉ? Chị có khiếu thẫm mỹ từ hồi nào vậy? – Nó cười khì.

Thiên Di quăng thêm cho nó đôi giày màu vàng “ton sur ton” mà nhỏ cất công chọn cho đứa em gái.

_Nữa nè!

Duân Thy chụp lấy đôi giày, lại xuýt xoa khen, lần đầu tiên nó thấy bà chị nó biết lựa đồ.

_Mà của chị đâu? – Rồi nó nhìn vào hai cái túi còn lại và bay cái vèo sang chụp hai cái túi – Wow … Anh Hán Thư chiều chị quá nhỉ?

_Chiều con khỉ! Ép người thì có! – Nhỏ “hứ” một cái.

Đêm hôm đó, có một cô nàng không ngủ được vì một anh chàng (cứ ôm con Boo mà cười, còn hồn thì để đi đâu, thì sao mà ngủ được!). Là Duân Thy đó.

----oOo----

Sáng hôm đó vô trường, Duân Thy hình như là muốn tránh mặt Mạnh Quân (mà nó cũng không hiểu sao mình phải làm như vậy). Nó canh sát giờ học mới đến trường. Vừa đánh trống ra chơi là nó đã vù xuống căn-tin. Mạnh Quân biết đều đó, là người nhạy cảm, anh chàng cũng chẳng động đến, chờ nó dịu thêm tí nữa đã.

----oOo----

5 giờ chiều. (Ngày party nè!!!)

_Chị Di! Chị Di!

_Gì đó Thục Như? – Nhỏ cầm tô cơm đang ăn dở chạy ra cổng.

_Lát nữa đi chung không? Anh hai, em, chị với bé Duân Thy cùng đi!

_Không được rồi, lát nữa bạn chị tới rước chị và con Thy đi!

_Vậy hả? Tiếc quá! – Mặt con bé xịu xuống – Không phải mình em buồn đâu, anh hai em còn buồn hơn cho coi! Thôi em về ăn cơm đây. – Con bé chạy về nhà.

Nhỏ cười. Tự dưng nói chuyện nó buồn với anh nó buồn cho nhỏ nghe làm gì nhỉ? Thật là lạ! ...



“BIM! BIM! BIM!”

_Chị hai, anh Hán Thư tới rồi!

Duân Thy chạy vào nhà khi thấy một chiếc sports car đỗ trước cổng, bấm còi inh ỏi.

_Sao mày biết là hắn?

_Nhìn sơ qua là biết ảnh rồi, nhanh lên chị! – Con bé giục.

_Mày làm gì mà hối như hối giặc vậy?! Để hắn chờ một chút có sao đâu!

_Vậy em ra trước đó. Chị nhớ khóa cửa cẩn thận. 7 giờ ba mẹ mới về.

_Rồi! Lằng nhằng mãi!

Duân Thy đi ra, Hán Thư thêm một phen “lóe mắt”. Nhìn Duân Thy lung linh như một nàng tiên, nhưng không hiểu sao anh chàng không có cảm giác gì ... như là lần ở Diamond hôm nọ.

_Chào anh! – Tim nó bắt đầu loạn nhịp.

_Ừ, chị em đâu rồi?!

_Dạ, chỉ sắp ra rồi. Anh đợi chút!

_Ừ! – Hán Thư nở một nụ cười có thể khiến mấy em “đổ” dài dài và làm trái tim một con bé mới lớn như Duân Thy xao xuyến.

_Hey! Để hai người đợi. Sorry nghen! – Bỗng Thiên Di thò đầu vào ô cửa xe.

Hán Thư giật nảy lên, nói:

_Lần nữa chắc tui vô bệnh viện tim luôn quá! Lên xe!



Hôm nay, hai trường hào phóng thật, trưng dụng luôn cái hồ bơi trường nhỏ làm nơi tổ chức tiệc – một bữa party hoành tráng.

Bong bóng được cột thành từng chùm bốn góc, đồ ăn ê hề trên những chiếc bàn sang trọng được đặt khắp nơi (điều mà nhỏ mong muốn). Trên sân khấu, nào là đèn flash, đèn neon, đèn chùm, đèn disco, thậm chí là cả đèn lồng thi nhau tỏa sáng. Giáo viên âm nhạc và tin học lúi húi kiểm tra lại dàn đàn và loa trước khi cho nổi nhạc. Toàn là những bài hát sôi động đang khuynh đảo K-pop và US-UK, khiến cho quang cảnh chung quanh hồ bơi càng thêm lung linh và sinh động. Năm nay lại là show đặc biệt, có cả một dàn máy tính đang mở sẵn chương trình Voice Messenger để liên lạc với các học sinh cũ của trường đang đi học hoặc công tác ở khắp nơi trên thế giới.

Tới nơi, Hán Thư bước ra, mở cửa xe, giả giọng trịnh trọng:

_Vinh hạnh lắm mới có hai công chúa ngồi trên xe thế này! Xuống xe nào hai cô nương!

Ba người đi vào, cả cái hồ bơi đang náo nhiệt bỗng ngưng bặt, mọi con mắt đổ dồn về phía ba đứa. Tụi con trai bên trường Võ Khương Hán chưa biết đến nhỏ, cứ tưởng là hai chị em hiền thục, nết na, xinh đẹp như vẻ bề ngoài (em thì đúng nhưng chị thì ...)

_Thằng kia sướng thiệt, được cặp với hai cô em xinh như thế! – Tụi con trai trường Võ Khương Hán xì xào, bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ ba đứa.

_“Thằng” cái đầu mày! Hán Thư với Thiên Di của Thánh Hạc đó, cẩn thận cái miệng! – Một tên có vẻ có đôi chút hiểu biết về giới giang hồ học sinh, vội vàng bịt miệng thằng kia lại.

Tụi con gái cũng có thái độ tương tự, nhưng đỏng đảnh hơn, một đứa nói với đám bạn:

_Ê, coi kìa tụi bây! Hai con nhỏ đó có phước thiệt, tự nhiên được đi chung với Hán Thư!

_Chung bồ thì hay ho gì mày ơi! – Một nhỏ khác phẩy tay.

_Tao mà được cặp với một người đẹp trai hơn sao Hàn như Hán Thư thì xài chung bồ tao cũng chịu.

...

Nhỏ nhìn quanh.

_Mình vô hơi sớm nhỉ? Toàn là bọn trường mình, bọn Võ Khương Hán gì đâu có hai ba tốp hà!

_Còn sớm mà chị, lát nữa người ta vô hằng hà bây giờ! – Duân Thy có vẻ phấn khích – Thôi, em lại chỗ tụi bạn đây! – Con bé quay sang Hán Thư, e ấp nói – Em đi qua bên đám bạn đây ...

_Ừ, em đi vui nha! – Hán Thư nháy mắt.

Anh chàng ngó ngang ngó dọc rồi kéo Thiên Di đi lại chiếc bàn gần nhất.

_Đó! Cái bàn này đủ thức ăn để cho cô lai rai cả buổi tối!

_Đúng là chẳng ai hiểu tâm lí tui hơn phó tướng đẹp trai!

Rồi nhỏ bốc một cái bánh donut lên, ăn ngốn ngoàm như vừa bị bỏ đói suốt ba ngày rồi vậy. Mọi con mắt một lần nữa đổ dồn về phía nhỏ. Cái này gọi là “Khi người đẹp xực phàm”. Trong lúc Hán Thư đang nhâm nhi ly vang đỏ thì một đám con gái ăn mặc thiếu vải, son phấn lòe loẹt kéo tới.

Một nhỏ nói:

_Nghe nói bạn là Hán Thư, hot boy của Thánh Hạc, tụi mình biết bạn lâu rồi, hôm nay mới có dịp nói chuyện.

Hán Thư xoay xoay ly vang trong tay, đáp lại với thái độ lạnh băng vốn có:

_Thì sao?

_Bạn đi chơi với bọn mình một đêm nha! – Nhỏ kia thẳng thừng đề nghị.

Anh chàng nhấp một ngụm vang, mắt vẫn không rời khỏi ly rượu, nhếch mép cười:

_Các cô nghĩ tôi là ai? Biến đi nếu không muốn gặp rắc rối!

Biết mình đến nhầm địa chỉ, tụi kia lủi thủi kéo đi. Thiên Di hớp một ngụm nước ngọt, lắc đầu bình phẩm:

_Anh tàn nhẫn với con gái người ta quá!

_Lắm chuyện! Ăn đi!

Đó là lí do tại sao tụi con gái trường nhỏ dù đã mê Hán Thư tít tìn tịt nhưng ít ai dám ngỏ lời. Anh chàng hình như không có hứng thú với con gái thì phải. (Chẳng lẽ là ... GAY??? Đùa thôi chứ không có đâu à.)

Vừa lúc đó ...

_Á!!! Dương vào rồi kìa! Ôiii!!!

Tụi con gái la réo và nhìn về phía lối vào với đôi mắt như là lúc vừa nhìn thấy Hán Thư (một lũ hám trai). Thì ra là Chấn Dương. Bọn nó nhanh chân chạy lại vây quanh lấy Dương. Mặt anh chàng vẫn không biểu hiện một kí-lô-gam cảm xúc. Dương lách đám đông đang bu mình như kiến bu đường, tiến lại một cái bàn gần bàn nhỏ.

Đang ăn thì nhỏ phát hiện ra cái tên dở hơi ấy vừa đến, nhỏ huých cùi chỏ vào Hán Thư:

_Hey, cái tên đó đó! – Nhỏ hất mặt về phía Dương.

_Tên đó làm sao?

_Hôm trước hắn giẫm phải chân tui mà xin lỗi như là bố thí cho tui vậy!

Hán Thư bật cười:

_Chỉ là xin lỗi thôi mà, đừng có quan trọng hóa vấn đề!

Nhỏ nhéo anh chàng một cái đau điếng.

_Ấy á!!! – Hán Thư giật mình, suýt rơi ly rượu – Cô định giết tui à? Đau chết được!

_Cái tội bênh vực kẻ ngoại môn!

Nhỏ đứng yên một chút rồi bỗng hậm hực:

_Tự dưng thấy tức thằng chả quá, đi đòi công bằng mới được! – Rồi không đợi Hán Thư kịp nói, cô ả xăm xăm tiến lại chỗ Dương. Hán Thư lắc đầu rồi chạy theo. (mắc công đánh chết con người ta, tù mọt gông!)

Chỉ còn cách Dương nửa mét, một phần do đi giày cao gót không quen, một phần do thành hồ bị ướt nên nhỏ trượt chân té. Hán Thư bay vào đỡ nhưng không kịp, Dương đã đỡ cô nàng rồi, tay anh chàng vòng qua eo nhỏ, người cúi sát vào nhỏ, hai cái mặt như muốn dính lại luôn. Lần đầu tiên trong đời, nhỏ nghe tim mình đập thật nhanh. Bây giờ thì nhỏ đang được nhìn rất kĩ gương mặt của Dương – mũi thẳng và cao, môi mỏng, mắt sắc, con người thì màu nâu đen, lạnh toát, làm cho người ta có cảm giác như đang nhìn vào một tảng băng màu đen vậy.

Hán Thư có vẻ tức giận, anh chàng vội kéo nhỏ ra khỏi Dương, gằn giọng:

_Buông cô ấy ra!

Vừa lúc đó, Vỹ Triết và Thục Như vừa tới, lách đám đông đang bu lại “xem phim tình cảm” để chạy vào, Duân Thy và đám bạn cũng vừa chạy tới. Duân Thy lo lắng, nhìn khắp người bà chị:

_Chị có sao không?

Nhỏ định thần, lấy lại nhịp tim bình thường:

_Tao không sao ... Ây da! – Nhỏ chợt kêu lên rồi khuỵu xuống.

_Bị trặc chân rồi! – Vỹ Triết với nét mặt lo lắng, tiến tới, định dìu nhỏ đi nhưng Hán Thư bỗng đưa tay ngăn lại, quắc mắc nhìn anh chàng.

Rồi Hán Thư xốc nhỏ lên vai, cõng tới băng ghế đá gần nhất. Vẻ mặt Duân Thy tỏ ra một chút khó chịu nhất thời. Hai anh em Thục Như đi theo. Đám đông tản ra dần, còn mình Dương đứng đó.

_Sao cậu lại đỡ con bé ấy!? – Chấn Thiên, bạn thân của Dương đi lại.

_Phản xạ tự nhiên thôi, có gì là lạ! – Dương khẽ nhún vai.

_Cậu không sợ Hạ Vy giận à?

_Tùy cô ấy! Tớ không quan tâm.

Tuy là một người con gái mạnh mẽ, nhưng đang đau như lúc này, Thiên Di khó mà giữ được nét mặt tươi tỉnh. Dù biết cô nàng rồi sẽ ổn, nhưng Hán Thư và Vỹ Triết đều rất lo.

_Mọi người ở đây! Để em và chị Thục Như đi dầu bóp! – Duân Thy sốt sắng.

Không đợi Hán Thư gật đầu, hai cô nàng nắm tay nhau ùa đi. Một lát sau, chân nhỏ đỡ đau, ít ra thì còn lết được, nhỏ đứng dậy (chắc sợ người ta ăn hết phần).

_Có cần tớ/tui dìu không? – Vỹ Triết và Hán Thư đồng thanh hỏi.

_Không sao đâu, tụi tự đi được rồi.

Nhỏ nói, không để ý đến sắc mặt hai anh chàng, nhất là Hán Thư, lúc này anh chàng đang có đôi mắt sắc như dao. Thục Như và Duân Thy nhào vô đỡ nhỏ đi. Nhỏ cà nhắc từng bước (nhìn đại tỷ bây giờ thảm hại dễ sợ). Đang đi, chợt Thục Như lắc lắc tay nhỏ:

_Hey, nhìn kìa! – Thiên Di ngước mặt lên, nhìn theo tay của cô bé – Chị thấy cái chị mặc cái váy màu đen long lanh kia không?

Nhỏ nhìn một hồi lâu mới nhận ra.

_Rồi sao?

_Chị đó là Hạ Vy, vị hôn thê của anh Dương đó.

Nhỏ gật gù:

_Cũng đẹp thiệt, chắc là do môn đăng hậu đối hả?

_Em cũng không rõ nữa! – Cô bé lắc đầu – Hình như là do hai nhà làm ăn với nhau từ khi mẹ anh ấy đang mang bầu ảnh, mẹ chị Hạ Vy cũng đang mang bầu chỉ, nên hai nhà kết hôn ước cho hai đứa.

_Đúng là dân kinh doanh! – Nhỏ phán.

...

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status