Quỷ bà bà ngẩng đầu lên thì thấy một thanh đao đang giáng xuống đầu .Quá bất ngờ, mụ không kịp né mà theo phẩn xạ dùng song chưởng kẹp chặt lưỡi đao lại.
“Soạt”, Trảm Ác đao bị song chưởng của Quỷ bà bà khóa chặt khiến Hoắc Phong thất kinh. Từ lúc xuất sư cho tới nay chưa kẻ nào có thể dùng tay không kẻ nào có thể dùng tay không mà kẹp được đao của y, vậy mà lão bà bà trước mắt y lại có thể làm được điều phi thường ấy. Xem chừng lão bà này là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ.
“ Đương thế võ lâm không có mấy kẻ có thể khóa được đao của ta đâu”, Hoắc Phong thầm nghĩ nhưng vẫn gia tăng kình lực vào đao.
Vốn y định bỏ đi thì thấy lão bà này định bắt Lý Thư Yến, không thể khoanh tay đứng nhìn y liền ra tay tương cứu. Huống hồ Thư Yến lại là con gái của Minh Nguyệt, y làm sao có thể để nàng chịu đựng nỗi đau mất con.
Thân hình Hoắc Phong lúc này như một thanh đại đao đang lao xuống bỗng bị ngưng lại giữa không trung. Quỷ bà bà vận hết công lực giữ chặt Trảm Ác đao lại. Hai người cứ như vậy không hề cử động. Nhưng sức nặng của Hoắc Phong cộng thêm kình lực trong đao không ngừng tăng lên đã đẩy lão bà lún xuống nửa tấc.
“ Không ngờ Thanh Long tiêu cục lại có cao thủ lợi hại thế này”, Quỷ bà bà không biết thân phận của Hoắc Phong mà chỉ thấy y ra tay bảo vệ Lý Thư Yến nên cho rằng y là người của Thanh Long tiêu cục.
Bất ngờ một luồng hắc khí từ ngón tay của Quỷ bà bà bắn ra nhằm ngay huyệt Cưu vĩ trên ngực Hoắc Phong. Thấy lão bà kia biến chiêu, Hoắc Phong liền hồi đao , đồng thời lắc mình né được chiêu chí mạng ấy.
Trảm Ác đao thu về, quỷ bà bà lập tức xáp lại tấn công liên tục không để cho Hoắc Phong hồi khí.
“Keng, keng, keng”, song chưởng của mụ như thiết chùy trăm cân không ngừng giáng xuống Trảm Ác đao. Thế đánh quá dữ dội, bức Hoắc Phong lui đến năm bước. Nhưng Hoắc Phong đâu phải kẻ tầm thường, y tuy bị đẩy lùi nhưng vẫn đâm trả được một đao thẳng vào mắt của địch nhân. Cho dù cơ thể của lão bà này có cứng như sát thép thì đôi mắt cũng chỉ như kẻ bình thường, nếu trúng một đao này chắc chắn sẽ mù. Quỷ bà bà thấy chiêu quá hiểm liền nhảy lui về phía sau.
Chân vừa chạm đất, mụ đã cười hắc hắc :
“ Võ công của ngươi không tệ, giết đi thì thật là uổng phí. Biết điều thì mau cút đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Hoắc Phong không đáp lại. Y đang tránh ánh mắt của Minh Nguyệt. Nàng lúc này đang ngây người nhìn y.
“ Yến nhi , con quen với vị thúc thúc này à?”, Minh Nguyệt khẽ hỏi Thư Yến. Nàng thấy bạch phát nam nhân trước mặt có tới bảy phần quen thuộc nhưng nhất thời không đoán ra được đó là Hoắc Phong, người mà nàng thương nhớ suốt hai mươi năm qua.
Trớ trêu thay, hai mươi năm trường dưới Ly Trần nhai, hoắc Phong đâu còn là tên thiếu niên anh tuấn ngày nào cùng nàng hái thuốc thưởng nguyệt. Trông y giờ đây già hơn rất nhiều, lại thêm mái tóc đã bạc trắng đến từng sợi, thành ra Minh Nguyệt cũng không thể nhận ra
Lý Thư Yến đáp:
“ Mẹ, con chỉ tình cờ gặp y ở tửu lâu trong thành chứ không có thân quen gì.”
“ Không thân quen mà người ta lại ra tay cứu con ư?”, Minh Nguyệt thầm nghĩ, “ Rốt cuộc con a đầu này lại gây ra chuyện gì nữa đây?”. Nàng liền hắng giọng nói thật to;
“ Đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ.”
Thấy Minh Nguyệt nói khách khí như vậy , Hoắc Phong nghĩ bụng” lẽ nào nàng không nhận ra ta”. Y đã gặp được nàng mà không thể nói được câu nào. Suốt hai mươi năm có bao nhiêu lời y muốn nói ra, biết bao nhiêu yêu thương y dành cho nàng, rốt cục hôm nay đành câm lặng.
Một nỗi uất hận chợt trào lên trong trâm trí nhưng Hoắc Phong cố sức đè nén nó lại.” Vậy cũng tốt, nếu như nàng nhận ra ta e rằng lại phải chịu dày vò khỏi sở”.
Đang mãi nghĩ , Hoắc Phong bỗng thấy trước ngực lạnh buốt. Định thần nhìn kĩ lại thì một luồng hắc khí đang lao tới. Tâm trạng đang bi thống, y liền nắm chặt bảo đao chém thẳng vào luồng hắc khí ấy. Một đao đầy bi hận, một đao đầy thống khổ đã xuất ra, xẻ luồng hắc khi ra làm hai. Nhưng dư kình quá mạnh, Hoắc Phong cũng bị đẩy lùi mấy bước.
Quỷ bà bà thấy hắc khí của mình bị phá ngàm khâm phục đối thủ:
“ Hắc sắc kiếm khí của ta mỗi lúc xuất ra đều phải lấy mạng kẻ thù, vậy mà gã đao khách này hai lần đều thoát được , thậm chí còn phá giải. Không được , hôm nay ta nhất quyết phải bắt Lý tiểu thư thành đồ đệ của ta, kẻ nào cản ta tất phải vong mạng”.
Nghi tới đó, mụ liền phi thân lên xà nhà rồi phóng liên tiếp bốn đạo kiếm khí nữa.
“Xoẹt”, bốn đạo hắc sắc kiếm khí xé gió mà đâm tới. Hoắc Phong thấy đại chiêu giáng xuống mà không đổi sắc mặt. Y hít một hơi dài rồi vung đao. Chỉ thấy đao quang tụ lại thành một chữ ‘ đồ” cực lớn giữa không trung , khóa chặt bốn đạo hắc sắc kiếm khí kia lại. Đây chính là chiêu “ Vạn kiếp trảm ác” trong “ Đồ ma thập nhị trảm” .
“Ầm “, kiếm khí, đao quang chạm vào nhau gây tiếng nổ cực lớn, phá tung cả nóc đại sảnh. Ba tiêu sư của Thanh Long tiêu cục lúc này mới lồm cồm bò dậy, thấy hai người đang giao chiến võ công tuyệt luân mà không khỏi kinh hãi.
“ Đại ca, nam tử tóc bạc kia là do huynh mời đến à ?”, người cầm thiết hoàn nói.
“ Ta.. ta đâu có mời hắn. Tam đệ, là đệ đã mời hắn đúng không?”, nam nhân cầm đoản thương kêu lên.
Gã cầm hổ đầu câu lau mồ hôi trên trán nói:
“ Đại ca, đệ chưa từng gặp tên tóc trắng ấy thì sao có thể mời hắn chứ?”
“ Vậy rốt cuộc , hắn ta là ai?”
“ Đại ca, bất luận hắn là ai, đã ra tay tương trợ cho “Thanh Long tam kiệt” chúng ta thì tức là người tốt rồi.”
“ Thanh Long tam kiệt”, ba người này chính là tâm phúc của Lý Tu Di . Người cầm đoản thương là lão đại Hạ Hầu Thanh, biệt danh “ Nhất thương đoạt mạng”. Ngời cầm thiết hoàn là lão nhị Hạ Hầu Miên , biệt danh “ Lưu tinh thần hoàn”. Kẻ còn lại là lão tam Hạ Hầu Tuyên , biệt danh “ Ngân hổ câu”. Ba người này vốn là hảo hán thành Kim Lăng, được Lý Tu Di thu phục mà trở thành tiêu sư của Thanh Long tiêu cục. Lần này đến Hàng Châu không ngoài nhiệm vụ phải bảo vệ Minh Nguyệt và Lý Thư Yến. Ai ngờ đấu với quỷ bà bà chưa đến năm mươi chiêu đã thất bại ê chề.
Cả ba định xông lên hợp lực với Hoắc Phong nhưng thấy kiếm khí bắn ra tứ phía không sao lại gần được nên chỉ đứng ngoài.
Lúc này, Quỷ bà bà vẫn điên cuồng tấn công, ra chiêu ngày càng hiểm độc. Các đạo hắc sắc kiếm khí đã tạo thành bẩy tầng kiếm khí bao phủ quanh Hoắc Phong, ngăn không cho y di chuyển.
Hoắc Phong vẫn bình tĩnh, nhìn rõ từng tầng kiếm khí mà tìm ra chỗ sơ hở. Chớp mắt một luồng đao quang đã phá vỡ các tầng kiếm khí mà thoát ra.
Thấy vậy,Lý Thư Yến cười to:
“ Quỷ bà bà, đây là chân công phu của ngươi đó à. Xem ra mang đi giết gà giết chó rất thich hợp đấy”
“ Yến nhi con muốn chọc ta à? Được, xem đây!”, lão bà hét to rồi đưa song chỉ hướng lên cao. Các đạo kiếm khí ngưng tụ lại thành một thanh hắc kiếm khí cực lớn.
Hoắc Phong nhìn thấy công phu kì dị đó liền kêu lên:
“ Âm sát ma công”
Quỷ bà bà cười gằn:
“ Coi như ngươi cũng có chút kiến thức đó.’
“Âm sát ma công”, đó chẳng phải là tuyệt học một đời của Dịch Cửu Linh, giáo chủ tà giáo ư? Nhưng sau khi Dịch Cửu Linh qua đời, tuyệt nghệ này đã thất truyền rồi sao?
Hoắc Phong lờ mờ nhớ lại: “ Sư phụ từng nói, “Âm sát ma công luyện đến tầng thứ sáu thì cơ thể cứng như sắt thép, luyện đến tầng thứ bẩy thì có thể di chuyển được các huyệt đạo trên cơ thể, luyện đến tầng thứ tám thì huy động được hắc sắc kiếm khí, đến tầng thứ chín thì luyện thành Vô sắc âm kiếm. Lão bà bà này xem ra mới chỉ luyện được đến tầng thứ tám“ Cho dù là Âm sát ma công cũng không làm khó được ta.”, Hoắc Phong nghĩ bụng rồi nói:
“ Lão bà bà, ngươi có dám đánh cuộc với ta không?”
Quỷ bà bà nhìn chằm chằm vào Hoắc Phong :
“ Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?”
“ Nếu ta phá được chiêu này, bà bà vĩnh viễn không được bám theo vị Lý cô nương này...”, Hoắc Phong nghiêm giọng , dõng dạc từng chữ một.
“ Ngươi quá tự phụ rồi đó”, quỷ bà bà cười khanh khách, “ Nếu ta thắng thì sao?”
Hoắc Phong nhìn về phía Minh Nguyệt , kiên định đáp lại:
“ Tùy ngươi xử trí” .
Nghe mấy lời ấy của Hoắc Phong , Minh Nguyệt bỗng cảm thấy choáng váng. Câu nói này, nhiều năm về trước đã có người vì nàng mà thốt lên. Đúng, chính là lúc trên đỉnh Tuyết Hàng Sơn. Khi ấy nàng bị một tên cao thủ thần bí dùng đao không chế, nàng hoàn toàn không cử động được . Còn người ấy vì nàng mà liều mình vung đao cự lại đám sát thủ bịt mặt, cũng vì sinh mệnh của nàng mà cam tâm tình nguyện táng thân nơi vực sâu vạn trượng. Tất cả là chuyện của hai mươi năm về trước, nàng chỉ có thể bất lực nhìn nam tử mà mình đã trao cả trái tim ra đi vĩnh viễn. Đó có lẽ là ngày bi thảm nhất trong cuộc đời nàng . Sau này ,khi xuất giá rồi sinh con, những tưởng hạnh phúc rồi sẽ đến với nàng nhưng bi kịch trên đỉnh Tuyết Hàng Sơn ấy như bóng ma luôn hiện hữu về trong mỗi giác mộng. Hôm nay , nàng lại thấy khí khái ngút trời của bạch phát nam nhân kia giống hệt với tình lang của mình nên không khỏi kinh tâm động phách. Chỉ thấy nàng khẽ run lên, cặp mắt long lanhgiỏ xuống dòng nước mắt nóng hổi, đôi môi đỏ mọng mấp mấy:
“ Hoắc...Hoắc Phong!”
Lý Thư Yến mải theo dõi quỷ bà bà và Hoắc Phong nhưng cũng nghe thấy hai tiếng ấy, nàng chớp mắt mấy cái hỏi:
“ Mẹ, mẹ vừa nói tới ai vậy?”
Minh Nguyệt giật mình, khẽ lau nước mắt rồi nói:
“ Ta..ta có nhắc tới ai đâu?”
Thư Yến cầm tay nàng lắc lắc :
“ Rõ ràng con nghe mẹ gọi tên ai đó mà, mẹ gọi tên ai vậy?”
Minh Nguyệt không đáp, kí ức của hai mươi năm trước nàng vẫn chôn sâu trong lòng, không hề kẻ với ai, cho dù là với đứa con của mình. Có lẽ những kí ức đó nàng vẫn sẽ chôn giấu cho tới khi vùi mình dưới đất.
Nhưng câu nói mà nàng buột miệng thốt ra, ngoài Thư Yến vẫn còn một người khác nghe rõ. Đó chính là y, đao khách có mái tóc trắng như tuyết. Không cần nói nhiều cũng biết Hoắc Phong xúc động khi nghe thấy nàng nói tên mình. Chính y cũng đang hồi tưởng lại hình ảnh của hai mươi năm về trước. Lúc ấy mấu đã nhuộm đỏ cả người y. Máu của y hay m áu của kẻ thù, y cũng không nhận ra nữa. Trong lòng y lúc ấy chỉ biết lo cho tính mạng nàng. Chính vì thế khi nàng bị Độc nhãn ma vương uy hiếp, y đã đem tính mạng ra để đổi lại. Ông trời khéo xắp đặt , kẻ phải chết lại không chết, để hai mươi năm sau y lại gặp nàng trong tình cảnh éo le. Y một lần nữa lại đứng ra che chở cho nàng, có điều lần này là bảo vệ cho con gái của nàng, giọt máu của nàng và gã đàn ông khác.
Quỷ bà bà cười man dại rồi nói:
“Được, hôm nay ta đành thay lão Diêm vương tiễn ngươi xuống địa phủ vậy?”
“Soạt”, Trảm Ác đao bị song chưởng của Quỷ bà bà khóa chặt khiến Hoắc Phong thất kinh. Từ lúc xuất sư cho tới nay chưa kẻ nào có thể dùng tay không kẻ nào có thể dùng tay không mà kẹp được đao của y, vậy mà lão bà bà trước mắt y lại có thể làm được điều phi thường ấy. Xem chừng lão bà này là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ.
“ Đương thế võ lâm không có mấy kẻ có thể khóa được đao của ta đâu”, Hoắc Phong thầm nghĩ nhưng vẫn gia tăng kình lực vào đao.
Vốn y định bỏ đi thì thấy lão bà này định bắt Lý Thư Yến, không thể khoanh tay đứng nhìn y liền ra tay tương cứu. Huống hồ Thư Yến lại là con gái của Minh Nguyệt, y làm sao có thể để nàng chịu đựng nỗi đau mất con.
Thân hình Hoắc Phong lúc này như một thanh đại đao đang lao xuống bỗng bị ngưng lại giữa không trung. Quỷ bà bà vận hết công lực giữ chặt Trảm Ác đao lại. Hai người cứ như vậy không hề cử động. Nhưng sức nặng của Hoắc Phong cộng thêm kình lực trong đao không ngừng tăng lên đã đẩy lão bà lún xuống nửa tấc.
“ Không ngờ Thanh Long tiêu cục lại có cao thủ lợi hại thế này”, Quỷ bà bà không biết thân phận của Hoắc Phong mà chỉ thấy y ra tay bảo vệ Lý Thư Yến nên cho rằng y là người của Thanh Long tiêu cục.
Bất ngờ một luồng hắc khí từ ngón tay của Quỷ bà bà bắn ra nhằm ngay huyệt Cưu vĩ trên ngực Hoắc Phong. Thấy lão bà kia biến chiêu, Hoắc Phong liền hồi đao , đồng thời lắc mình né được chiêu chí mạng ấy.
Trảm Ác đao thu về, quỷ bà bà lập tức xáp lại tấn công liên tục không để cho Hoắc Phong hồi khí.
“Keng, keng, keng”, song chưởng của mụ như thiết chùy trăm cân không ngừng giáng xuống Trảm Ác đao. Thế đánh quá dữ dội, bức Hoắc Phong lui đến năm bước. Nhưng Hoắc Phong đâu phải kẻ tầm thường, y tuy bị đẩy lùi nhưng vẫn đâm trả được một đao thẳng vào mắt của địch nhân. Cho dù cơ thể của lão bà này có cứng như sát thép thì đôi mắt cũng chỉ như kẻ bình thường, nếu trúng một đao này chắc chắn sẽ mù. Quỷ bà bà thấy chiêu quá hiểm liền nhảy lui về phía sau.
Chân vừa chạm đất, mụ đã cười hắc hắc :
“ Võ công của ngươi không tệ, giết đi thì thật là uổng phí. Biết điều thì mau cút đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Hoắc Phong không đáp lại. Y đang tránh ánh mắt của Minh Nguyệt. Nàng lúc này đang ngây người nhìn y.
“ Yến nhi , con quen với vị thúc thúc này à?”, Minh Nguyệt khẽ hỏi Thư Yến. Nàng thấy bạch phát nam nhân trước mặt có tới bảy phần quen thuộc nhưng nhất thời không đoán ra được đó là Hoắc Phong, người mà nàng thương nhớ suốt hai mươi năm qua.
Trớ trêu thay, hai mươi năm trường dưới Ly Trần nhai, hoắc Phong đâu còn là tên thiếu niên anh tuấn ngày nào cùng nàng hái thuốc thưởng nguyệt. Trông y giờ đây già hơn rất nhiều, lại thêm mái tóc đã bạc trắng đến từng sợi, thành ra Minh Nguyệt cũng không thể nhận ra
Lý Thư Yến đáp:
“ Mẹ, con chỉ tình cờ gặp y ở tửu lâu trong thành chứ không có thân quen gì.”
“ Không thân quen mà người ta lại ra tay cứu con ư?”, Minh Nguyệt thầm nghĩ, “ Rốt cuộc con a đầu này lại gây ra chuyện gì nữa đây?”. Nàng liền hắng giọng nói thật to;
“ Đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ.”
Thấy Minh Nguyệt nói khách khí như vậy , Hoắc Phong nghĩ bụng” lẽ nào nàng không nhận ra ta”. Y đã gặp được nàng mà không thể nói được câu nào. Suốt hai mươi năm có bao nhiêu lời y muốn nói ra, biết bao nhiêu yêu thương y dành cho nàng, rốt cục hôm nay đành câm lặng.
Một nỗi uất hận chợt trào lên trong trâm trí nhưng Hoắc Phong cố sức đè nén nó lại.” Vậy cũng tốt, nếu như nàng nhận ra ta e rằng lại phải chịu dày vò khỏi sở”.
Đang mãi nghĩ , Hoắc Phong bỗng thấy trước ngực lạnh buốt. Định thần nhìn kĩ lại thì một luồng hắc khí đang lao tới. Tâm trạng đang bi thống, y liền nắm chặt bảo đao chém thẳng vào luồng hắc khí ấy. Một đao đầy bi hận, một đao đầy thống khổ đã xuất ra, xẻ luồng hắc khi ra làm hai. Nhưng dư kình quá mạnh, Hoắc Phong cũng bị đẩy lùi mấy bước.
Quỷ bà bà thấy hắc khí của mình bị phá ngàm khâm phục đối thủ:
“ Hắc sắc kiếm khí của ta mỗi lúc xuất ra đều phải lấy mạng kẻ thù, vậy mà gã đao khách này hai lần đều thoát được , thậm chí còn phá giải. Không được , hôm nay ta nhất quyết phải bắt Lý tiểu thư thành đồ đệ của ta, kẻ nào cản ta tất phải vong mạng”.
Nghi tới đó, mụ liền phi thân lên xà nhà rồi phóng liên tiếp bốn đạo kiếm khí nữa.
“Xoẹt”, bốn đạo hắc sắc kiếm khí xé gió mà đâm tới. Hoắc Phong thấy đại chiêu giáng xuống mà không đổi sắc mặt. Y hít một hơi dài rồi vung đao. Chỉ thấy đao quang tụ lại thành một chữ ‘ đồ” cực lớn giữa không trung , khóa chặt bốn đạo hắc sắc kiếm khí kia lại. Đây chính là chiêu “ Vạn kiếp trảm ác” trong “ Đồ ma thập nhị trảm” .
“Ầm “, kiếm khí, đao quang chạm vào nhau gây tiếng nổ cực lớn, phá tung cả nóc đại sảnh. Ba tiêu sư của Thanh Long tiêu cục lúc này mới lồm cồm bò dậy, thấy hai người đang giao chiến võ công tuyệt luân mà không khỏi kinh hãi.
“ Đại ca, nam tử tóc bạc kia là do huynh mời đến à ?”, người cầm thiết hoàn nói.
“ Ta.. ta đâu có mời hắn. Tam đệ, là đệ đã mời hắn đúng không?”, nam nhân cầm đoản thương kêu lên.
Gã cầm hổ đầu câu lau mồ hôi trên trán nói:
“ Đại ca, đệ chưa từng gặp tên tóc trắng ấy thì sao có thể mời hắn chứ?”
“ Vậy rốt cuộc , hắn ta là ai?”
“ Đại ca, bất luận hắn là ai, đã ra tay tương trợ cho “Thanh Long tam kiệt” chúng ta thì tức là người tốt rồi.”
“ Thanh Long tam kiệt”, ba người này chính là tâm phúc của Lý Tu Di . Người cầm đoản thương là lão đại Hạ Hầu Thanh, biệt danh “ Nhất thương đoạt mạng”. Ngời cầm thiết hoàn là lão nhị Hạ Hầu Miên , biệt danh “ Lưu tinh thần hoàn”. Kẻ còn lại là lão tam Hạ Hầu Tuyên , biệt danh “ Ngân hổ câu”. Ba người này vốn là hảo hán thành Kim Lăng, được Lý Tu Di thu phục mà trở thành tiêu sư của Thanh Long tiêu cục. Lần này đến Hàng Châu không ngoài nhiệm vụ phải bảo vệ Minh Nguyệt và Lý Thư Yến. Ai ngờ đấu với quỷ bà bà chưa đến năm mươi chiêu đã thất bại ê chề.
Cả ba định xông lên hợp lực với Hoắc Phong nhưng thấy kiếm khí bắn ra tứ phía không sao lại gần được nên chỉ đứng ngoài.
Lúc này, Quỷ bà bà vẫn điên cuồng tấn công, ra chiêu ngày càng hiểm độc. Các đạo hắc sắc kiếm khí đã tạo thành bẩy tầng kiếm khí bao phủ quanh Hoắc Phong, ngăn không cho y di chuyển.
Hoắc Phong vẫn bình tĩnh, nhìn rõ từng tầng kiếm khí mà tìm ra chỗ sơ hở. Chớp mắt một luồng đao quang đã phá vỡ các tầng kiếm khí mà thoát ra.
Thấy vậy,Lý Thư Yến cười to:
“ Quỷ bà bà, đây là chân công phu của ngươi đó à. Xem ra mang đi giết gà giết chó rất thich hợp đấy”
“ Yến nhi con muốn chọc ta à? Được, xem đây!”, lão bà hét to rồi đưa song chỉ hướng lên cao. Các đạo kiếm khí ngưng tụ lại thành một thanh hắc kiếm khí cực lớn.
Hoắc Phong nhìn thấy công phu kì dị đó liền kêu lên:
“ Âm sát ma công”
Quỷ bà bà cười gằn:
“ Coi như ngươi cũng có chút kiến thức đó.’
“Âm sát ma công”, đó chẳng phải là tuyệt học một đời của Dịch Cửu Linh, giáo chủ tà giáo ư? Nhưng sau khi Dịch Cửu Linh qua đời, tuyệt nghệ này đã thất truyền rồi sao?
Hoắc Phong lờ mờ nhớ lại: “ Sư phụ từng nói, “Âm sát ma công luyện đến tầng thứ sáu thì cơ thể cứng như sắt thép, luyện đến tầng thứ bẩy thì có thể di chuyển được các huyệt đạo trên cơ thể, luyện đến tầng thứ tám thì huy động được hắc sắc kiếm khí, đến tầng thứ chín thì luyện thành Vô sắc âm kiếm. Lão bà bà này xem ra mới chỉ luyện được đến tầng thứ tám“ Cho dù là Âm sát ma công cũng không làm khó được ta.”, Hoắc Phong nghĩ bụng rồi nói:
“ Lão bà bà, ngươi có dám đánh cuộc với ta không?”
Quỷ bà bà nhìn chằm chằm vào Hoắc Phong :
“ Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?”
“ Nếu ta phá được chiêu này, bà bà vĩnh viễn không được bám theo vị Lý cô nương này...”, Hoắc Phong nghiêm giọng , dõng dạc từng chữ một.
“ Ngươi quá tự phụ rồi đó”, quỷ bà bà cười khanh khách, “ Nếu ta thắng thì sao?”
Hoắc Phong nhìn về phía Minh Nguyệt , kiên định đáp lại:
“ Tùy ngươi xử trí” .
Nghe mấy lời ấy của Hoắc Phong , Minh Nguyệt bỗng cảm thấy choáng váng. Câu nói này, nhiều năm về trước đã có người vì nàng mà thốt lên. Đúng, chính là lúc trên đỉnh Tuyết Hàng Sơn. Khi ấy nàng bị một tên cao thủ thần bí dùng đao không chế, nàng hoàn toàn không cử động được . Còn người ấy vì nàng mà liều mình vung đao cự lại đám sát thủ bịt mặt, cũng vì sinh mệnh của nàng mà cam tâm tình nguyện táng thân nơi vực sâu vạn trượng. Tất cả là chuyện của hai mươi năm về trước, nàng chỉ có thể bất lực nhìn nam tử mà mình đã trao cả trái tim ra đi vĩnh viễn. Đó có lẽ là ngày bi thảm nhất trong cuộc đời nàng . Sau này ,khi xuất giá rồi sinh con, những tưởng hạnh phúc rồi sẽ đến với nàng nhưng bi kịch trên đỉnh Tuyết Hàng Sơn ấy như bóng ma luôn hiện hữu về trong mỗi giác mộng. Hôm nay , nàng lại thấy khí khái ngút trời của bạch phát nam nhân kia giống hệt với tình lang của mình nên không khỏi kinh tâm động phách. Chỉ thấy nàng khẽ run lên, cặp mắt long lanhgiỏ xuống dòng nước mắt nóng hổi, đôi môi đỏ mọng mấp mấy:
“ Hoắc...Hoắc Phong!”
Lý Thư Yến mải theo dõi quỷ bà bà và Hoắc Phong nhưng cũng nghe thấy hai tiếng ấy, nàng chớp mắt mấy cái hỏi:
“ Mẹ, mẹ vừa nói tới ai vậy?”
Minh Nguyệt giật mình, khẽ lau nước mắt rồi nói:
“ Ta..ta có nhắc tới ai đâu?”
Thư Yến cầm tay nàng lắc lắc :
“ Rõ ràng con nghe mẹ gọi tên ai đó mà, mẹ gọi tên ai vậy?”
Minh Nguyệt không đáp, kí ức của hai mươi năm trước nàng vẫn chôn sâu trong lòng, không hề kẻ với ai, cho dù là với đứa con của mình. Có lẽ những kí ức đó nàng vẫn sẽ chôn giấu cho tới khi vùi mình dưới đất.
Nhưng câu nói mà nàng buột miệng thốt ra, ngoài Thư Yến vẫn còn một người khác nghe rõ. Đó chính là y, đao khách có mái tóc trắng như tuyết. Không cần nói nhiều cũng biết Hoắc Phong xúc động khi nghe thấy nàng nói tên mình. Chính y cũng đang hồi tưởng lại hình ảnh của hai mươi năm về trước. Lúc ấy mấu đã nhuộm đỏ cả người y. Máu của y hay m áu của kẻ thù, y cũng không nhận ra nữa. Trong lòng y lúc ấy chỉ biết lo cho tính mạng nàng. Chính vì thế khi nàng bị Độc nhãn ma vương uy hiếp, y đã đem tính mạng ra để đổi lại. Ông trời khéo xắp đặt , kẻ phải chết lại không chết, để hai mươi năm sau y lại gặp nàng trong tình cảnh éo le. Y một lần nữa lại đứng ra che chở cho nàng, có điều lần này là bảo vệ cho con gái của nàng, giọt máu của nàng và gã đàn ông khác.
Quỷ bà bà cười man dại rồi nói:
“Được, hôm nay ta đành thay lão Diêm vương tiễn ngươi xuống địa phủ vậy?”
/27
|