Lý Nguyên Chu cân nhắc thật lâu, cảm giác viết mấy lời tình tứ quá mất thân phận, cuối cùng đặt bút xuống, viết một bài thơ.
Ngày thứ hai sau khi tảo triều, Lý Nguyên Chu gọi Trần Trung tiến vào, đang muốn để hắn đem thơ đưa cho Ninh Đoan Trang, đột nhiên nhớ tới trước đó mình từng đưa thơ, không chỉ bị trừ điểm, còn có bình luận là dở tệ, liền rút tay về, đem thơ đặt trêи bàn, sửa lời nói: "Ninh tài nhân có động tĩnh gì không?"
Trần Trung lập tức bẩm: "Vừa nghe được mật tín, nói buổi tối hôm qua Ninh tài nhân đột nhiên hào hứng, kể chuyện cho các cung nữ, các cung nữ nghe xong liền như bị mê hoặc."
"Vậy sao!" Lý Nguyên Chu không kìm nén được lòng hiếu kỳ "Là chuyện gì?"
Trần Trung đem chuyện mình nghe được kể lại, cuối cùng rất thô tục tổng kết nói: "Chính là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Một mỹ nữ cùng một anh hùng có chút hiểu lầm, lúc đầu nhân duyên lỡ dở, sau đó có một ác thiếu khi dễ mỹ nữ, anh hùng đứng ra cứu mỹ nữ, thế là mỹ nữ đối với anh hùng nảy sinh tình cảm, sau đó hai người sống hạnh phúc bên nhau."
Lý Nguyên Chu nghe xong, suy nghĩ, xấu phi đã kể câu chuyện này, hẳn là rất thích tình huống này, đồng thời hi vọng chính mình là mỹ nữ trong chuyện kia.
Nói như vậy, nếu nàng bị ác thiếu khi dễ, trẫm đứng ra cứu nàng, có thể chiếm được hảo cảm không?
Vấn đề là, trong cung thì lấy đâu ra ác thiếu?
Không có ác thiếu, hay là đổi thành ác phi?
Nếu có ác phi khi dễ nàng, trẫm đứng ra cứu nàng, cũng có thể chiếm được hảo cảm không?
Lý Nguyên Chu nghĩ như vậy, tinh thần tỉnh táo, hỏi Trần Trung nói: "Tần phi trong cung, vị nào nhân duyên kém nhất, tính tình xấu nhất, người nào dễ bị khích động nhất?"
Trần Trung cũng không dám tùy tiện nói về cung phi của hoàng đế, nghe vậy lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng, các nương nương nổi danh là hiền lương, tính tình đều cực tốt, cũng không có người nào tính tình kém."
Lý Nguyên Chu nhìn Trần Trung, rất tâm cơ hỏi: "Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ trẫm, còn có cung phi nào mật thiết chú ý Ninh tài nhân, nói xấu Ninh tài nhân không?"
Trần Trung đáp: "Kể từ lần hoàng thượng triệu kiến Ninh tài nhân đến Dưỡng Tâm điện, buổi tối sau đó lại đến chỗ Ninh tài nhân, các nương nương trong cung đều mật thiết chú ý Ninh tài nhân. Trong đó Chu mỹ nhân bởi vì cùng Ninh tài nhân ở chung Cẩm Tú điện, cung nữ hai người còn từng cãi nhau, đối với Ninh tài nhân có chú ý cao hơn."
"Chu mỹ nhân?" Lý Nguyên Chu nhớ không nổi là ai.
Trần Trung lập tức nhắc nhở: "Chu mỹ nhân có phụ thân là đại nhân Chu Cảnh Đồng."
"A, Chu Cảnh Đồng a!" Lý Nguyên Chu lúc này mới nhớ tới, lúc đó hắn nạp mấy cung phi có thanh danh nổi tiếng là hiền lương, phụ thân những này cung phi này đều là quan văn, lúc ấy thái hậu còn nói trong cung phải có trăm hoa đua nở, không thể chỉ nạp nữ nhi quan văn, cũng phải nạp một hai nữ nhi võ tướng, thế là hắn lại nạp vài nữ nhi võ tướng tiến cung, một người là Tô Bích Thu, nữ nhi của Tô Chính Sơ, bây giờ phong làm nhị phẩm Tô chiêu nghi, một người khác chính là Chu Mộng Hoa, nữ nhi Chu Cảnh Đồng.
Bởi vì Chu Cảnh Đồng chỉ là một vị phó tướng, sau khi Chu Mộng Hoa tiến cung, chỉ phong làm ngũ phẩm tài nhân, thị tẩm được một lần thì tấn thăng làm tứ phẩm mỹ nhân, cùng sau Lý Nguyên Chu cũng quên mất nàng ta, lại chưa từng triệu kiến.
Trần Trung thấy Lý Nguyên Chu không nói gì, cho là hắn không nhớ ra, tiếp tục nhắc nhở nói: "Hoàng thượng đêm đó đi gặp Ninh tài nhân, Chu mỹ nhân cũng gặp người ở trước cửa, chỉ là hoàng thượng không có chú ý đến nàng."
Lý Nguyên Chu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ."
Trần Trung lập tức rửa tai lắng nghe.
Lý Nguyên Chu nói: "Ngươi nghĩ cách rải lời đồn, nói Ninh tài nhân âm thầm xem thường Chu mỹ nhân, nói nàng ta không biết làm thơ, không xứng làm cung phi của trẫm, sớm muộn cũng sẽ bị đưa vào lãnh cung."
Trần Trung: . . .
Lý Nguyên Chu tiếp tục nói: "Mặt khác, ngươi lại để cung nữ đi trộm thoại bản của Ninh tài nhân nói với Ninh tài nhân, nói là Chu mỹ nhân sai nàng ta đi trộm để đưa cho trẫm, trẫm cũng đã thấy nội dung thoại bản."
Trần Trung: . . .
Lý Nguyên Chu một mặt đứng đắn, chân thành nói: "Chờ hai xấu phi này cãi nhau, ngươi lập tức đến bẩm báo trẫm, trẫm sẽ biến thành anh hùng đi cứu mỹ nhân."
Trần Trung: . . .
Chạng vạng tối ngày thứ hai, Trần Trung chạy tới bẩm báo: "Hoàng thượng, ở Cẩm Tú điện Chu mỹ nhân cùng Ninh tài nhân đang cãi nhau."
Lý Nguyên Chu nghe xong, chỉnh áo đứng lên nói: "Đi, đi Cẩm Tú điện nhìn một chút!"
Bên trong Cẩm Tú điện, Chu mỹ nhân tái mặt, chỉ vào Ninh Đoan Trang mắng: "Ngươi chỉ là tiểu tài nhân ngũ phẩm, dám không coi ai ra gì, ở sau lưng nói xấu ta? Hoàng thượng chỉ đến nhìn ngươi một lần, còn chưa được thị tẩm cũng chưa được hầu hạ, liền muốn lên trời sao? Làm sao không nhìn lại gương, nhìn xem chính mình là bộ dáng gì?"
Chu mỹ nhân là nữ nhi võ tướng, tướng mạo và tài thơ xác thực không bằng các cung phi khác, những lời đồn kia chính là đâm trúng nỗi đau của nàng, làm sao có thể không tức giận?
Tiến cung được mấy năm, những cung phi kia xuất thân quan văn thường xuyên làm thơ giải buồn, bởi vì Tô chiêu nghi là nhị phẩm, miễn cưỡng cũng có thể làm thơ, nàng liền bị xem thường, xa lánh, không thể hòa hợp với mọi người, bởi vậy mà cực kỳ buồn khổ.
Lần trước, Chu hiền phi tụ tập mọi người làm thơ, nàng sợ lạc loài nên không mời mà đến, cùng viết một bài thơ oán phụ, bài thơ này lại bị cho là kém nhất, bị mấy cung phi kia cười nhạo mấy ngày.
Hiện tại phẩm cấp Ninh Đoan Trang kém hơn nàng, lại dám nói xấu sau lưng, còn nói không biết làm thơ. . .
Xem nàng nhất định xé rách miệng Ninh Đoan Trang?
Ninh Đoan Trang cũng tức giận, nổi nóng nói: "Chu mỹ nhân, ngươi đến giảng cái đạo lý, lại không có nhân chứng vật chứng, sao có thể kết luận là ta tung tin đồn nhảm? Lại nói, ngươi lệnh người trộm vở của ta, đưa cho hoàng thượng để nịnh nọt, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, ngươi lại đến đây gây sự với ta?"
Chu mỹ nhân nghe xong trách móc nói: "Tốt lắm, nói xấu sau lưng ta còn chưa đủ, còn muốn gắn cho ta cái danh trộm thoại bản, hôm nay không nói rõ ràng là không được."
Ninh Đoan Trang còn chưa lên tiếng, Cẩm nhi nhảy ra, chỉ vào Chu mỹ nhân nói: "Mỹ nhân không có tài thơ, hợp cung đều biết, không cần tài nhân chúng ta nói xấu? Về phần thoại bản, cũng có người mật cáo với tài nhân, nói là mỹ nhân sai người đi trộm, hiện nay vật chứng còn ở chỗ hoàng thượng, có gan thì liền đi đến trước mặt hoàng thượng làm chứng."
Tính tình Chu mỹ nhân bộc trực, thấy Cẩm nhi chỉ là một cung nữ, dám mắng nàng, cảm thấy cực kì tức giận, không chút nghĩ ngợi, phất tay "Chát" một tiếng, liền cho một cái bạt tai.
Cẩm nhi hét một tiếng, không dám phản đánh Chu mỹ nhân, lại bổ nhào vào cung nữ bên cạnh Chu mỹ nhân, cũng cho cung nữ đấy một bạt tai.
Hai cung nữ vốn có oán hận từ trước, lập tức cùng nhau xông lên.
Trong hỗn loạn, Chu mỹ nhân không biết bị ai tát một cái, Ninh Đoan Trang cũng không có may mắn thoát khỏi, cũng bị người kia cho một bạt tai.
Lúc ngự liễn dừng lại, Lý Nguyên Chu thấy có cung nữ đưa tay tát Ninh Đoan Trang, lập tức cảm thấy sảng kɧօáϊ, cực kỳ hả giận.
Ha ha, ai bảo xấu phi này trừ điểm trẫm, hôm nay bị tát một cái, xem như bõ tức, về sau. . .
Trần Trung hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mấy cung nữ đang đánh nhau trong nháy mắt dừng tay, "Phịch" một tiếng, toàn bộ đều quỳ xuống, run lẩy bẩy.
"Ác nhân" Chu mỹ nhân chạy tới trước mặt Lý Nguyên Chu cáo trạng, khóc không ra tiếng: "Hoàng thượng, Ninh tài nhân không chỉ hãm hại thần thϊế͙p͙ còn vu khống thần thϊế͙p͙ trộm thoại bản của nàng ta, còn để cung nữ đánh thần thϊế͙p͙."
Nàng nói xong, liền trưng nửa gương mặt sưng của mình cho Lý Nguyên Chu nhìn.
Lý Nguyên Chu nhìn thoảng qua, cảm thấy ghét bỏ: Xấu quá!
Cẩm nhi chạy đến quỳ trước chân Lý Nguyên Chu, thay mặt Ninh Đoan Trang bẩm: "Hoàng thượng, tài nhân là oan uổng, cầu hoàng thượng làm chủ!"
Chu mỹ nhân khóc nức lên nói: "Hoàng thượng, người nhìn bọn họ ở trước mặt người mà còn phách lối như vậy, đừng nói là lúc bình thường."
Ngay lúc Ninh Đoan Trang cho là Lý Nguyên Chu sẽ có khuynh hướng phía Chu mỹ nhân thì lại nghe hắn thản nhiên nói: "Chu mỹ nhân, nàng nói Ninh tài nhân nói xấu sau lưng, vậy có nhân chứng không?"
Chu mỹ nhân khẽ giật mình, ủy khuất nói: "Lúc buổi chiều thần thϊế͙p͙ ở Cẩm Lý trì cho cá ăn, nghe được tiểu thái giám thảo luận dưới cây, lúc ấy ánh nắng chiếu thẳng vào mặt thần thϊế͙p͙ nên không thấy rõ mấy tiểu thái giám kia, nhưng nếu được nghe lại giọng của bọn chúng thì nhất định có thể nhận ra."
Lý Nguyên Chu "A" một tiếng nói: "Nếu thế thì chính là không có nhân chứng."
Chu mỹ nhân lại gạt lệ "Hoàng thượng, chuyện Ninh tài nhân hãm hại thần thϊế͙p͙ thì không nói nhưng nàng ta ở trước mặt mọi người vu khống thần thϊế͙p͙ đêm qua trộm vở của nàng ta, tất cả mọi người đều nghe được, cầu hoàng thượng làm chủ cho thần thϊế͙p͙."
Lý Nguyên Chu "Được" một tiếng nói: "Trần Trung xác thực cầm một thoại bản đưa cho trẫm, trẫm cũng nhận ra nét chữ đó là Ninh tài nhân viết, về phần. . ."
Trần Trung nghe xong lời này, có chút sốt ruột, hoàng thượng, hoàng thượng người không thể bán đứng lão nô a!
Ánh mắt Lý Nguyên Chu đảo qua nói: "Trần Trung, trẫm hỏi ngươi, quyển thoại bản là từ đâu tới?"
Tình thế cấp bách, Trần Trung bẩm: "Hoàng thượng, là nô tài ở ngoài cửa sổ lấy được."
"Lấy?" Lý Nguyên Chu gật gật đầu, rất hòa khí nói với Chu mỹ nhân: "Đến cùng là ai trộm thoại bản Ninh tài nhân, chuyện này sẽ tra rõ ràng, nếu không phải là nàng, đến lúc đó sẽ trả lại trong sạch, yên tâm đi!"
Chu mỹ nhân ngây ngốc, đành phải tạ ơn thêm nịnh nọt nói: "Hoàng thượng anh minh!"
Lý Nguyên Chu khoát tay, ra hiệu Trần Trung nói: "Đỡ Chu mỹ nhân về điện đi nghỉ ngơi, mau thoa chút thuốc giảm sưng, nếu không sẽ bị hủy dung đấy."
Chu mỹ nhân nghe xong lời này, không đợi Trần Trung đỡ dậy, chính mình liền đứng lên, hành lễ cáo lui, trở về điện, mấy cung nữ lập tức đuổi theo.
Lý Nguyên Chu lúc này mới bước đi thong thả đến trước mặt Ninh Đoan Trang duỗi một tay ra nói: "Đứng dậy đi!"
Ninh Đoan Trang có chút mơ màng, khẽ giật mình, vẫn đưa tay nắm lấy Lý Nguyên Chu, thuận thế đứng lên.
Lý Nguyên Chu kìm nén cảm xúc, nhìn mặt Ninh Đoan Trang, dùng giọng điệu thương tiếc nói: "Nhìn nàng kìa, cũng không biết bảo vệ mình, mặt đã bị đánh sưng lên. Lần sau nếu có người khi dễ nàng, gọi người đến bẩm báo trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho nàng, rõ chưa?"
Tình huống gì vậy? Ninh Đoan Trang kinh ngạc, giọng ôn nhu đáp: "Vâng. Tạ hoàng thượng quan tâm!"
Hai người tiến vào phòng ngủ, Lý Nguyên Chu phân phó cung nữ nói: "Đem dược cao ra đây!"
Cung nữ mang dược cao vào, vặn nắp, đang muốn dùng thìa bạc lấy dược cao bôi lên mặt Ninh Đoan Trang nhưng lại bị Lý Nguyên Chu cướp lấy.
Lý Nguyên Chu dùng ngón giữa lấy ít dược cao, nhẹ nhàng bôi lên mặt Ninh Đoan Trang, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Mặt Ninh Đoan Trang vốn bị tê, bôi dược cao lên, liền có chút mát lạnh, rủ mắt xuống nói: "Đã hết đau."
Ngón giữa Lý Nguyên Chu còn dừng trêи mặt Ninh Đoan Trang, nhẹ nhàng xoa, một bên nghĩ thầm: Xấu phi nàu rất được lợi nha! Đáng thương cho ngón giữa của trẫm, hi sinh quá lớn!
Phải, trẫm hi sinh lớn như vậy, không biết xấu phi có thể cảm kϊƈɦ trong lòng, cho trẫm hai điểm cộng không?
Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe trong đầu "Đinh" một cái, liền thấy quả nhiên có báo điểm cho hắn, cũng lưu lại lời bình.
Ngày thứ hai sau khi tảo triều, Lý Nguyên Chu gọi Trần Trung tiến vào, đang muốn để hắn đem thơ đưa cho Ninh Đoan Trang, đột nhiên nhớ tới trước đó mình từng đưa thơ, không chỉ bị trừ điểm, còn có bình luận là dở tệ, liền rút tay về, đem thơ đặt trêи bàn, sửa lời nói: "Ninh tài nhân có động tĩnh gì không?"
Trần Trung lập tức bẩm: "Vừa nghe được mật tín, nói buổi tối hôm qua Ninh tài nhân đột nhiên hào hứng, kể chuyện cho các cung nữ, các cung nữ nghe xong liền như bị mê hoặc."
"Vậy sao!" Lý Nguyên Chu không kìm nén được lòng hiếu kỳ "Là chuyện gì?"
Trần Trung đem chuyện mình nghe được kể lại, cuối cùng rất thô tục tổng kết nói: "Chính là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Một mỹ nữ cùng một anh hùng có chút hiểu lầm, lúc đầu nhân duyên lỡ dở, sau đó có một ác thiếu khi dễ mỹ nữ, anh hùng đứng ra cứu mỹ nữ, thế là mỹ nữ đối với anh hùng nảy sinh tình cảm, sau đó hai người sống hạnh phúc bên nhau."
Lý Nguyên Chu nghe xong, suy nghĩ, xấu phi đã kể câu chuyện này, hẳn là rất thích tình huống này, đồng thời hi vọng chính mình là mỹ nữ trong chuyện kia.
Nói như vậy, nếu nàng bị ác thiếu khi dễ, trẫm đứng ra cứu nàng, có thể chiếm được hảo cảm không?
Vấn đề là, trong cung thì lấy đâu ra ác thiếu?
Không có ác thiếu, hay là đổi thành ác phi?
Nếu có ác phi khi dễ nàng, trẫm đứng ra cứu nàng, cũng có thể chiếm được hảo cảm không?
Lý Nguyên Chu nghĩ như vậy, tinh thần tỉnh táo, hỏi Trần Trung nói: "Tần phi trong cung, vị nào nhân duyên kém nhất, tính tình xấu nhất, người nào dễ bị khích động nhất?"
Trần Trung cũng không dám tùy tiện nói về cung phi của hoàng đế, nghe vậy lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng, các nương nương nổi danh là hiền lương, tính tình đều cực tốt, cũng không có người nào tính tình kém."
Lý Nguyên Chu nhìn Trần Trung, rất tâm cơ hỏi: "Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ trẫm, còn có cung phi nào mật thiết chú ý Ninh tài nhân, nói xấu Ninh tài nhân không?"
Trần Trung đáp: "Kể từ lần hoàng thượng triệu kiến Ninh tài nhân đến Dưỡng Tâm điện, buổi tối sau đó lại đến chỗ Ninh tài nhân, các nương nương trong cung đều mật thiết chú ý Ninh tài nhân. Trong đó Chu mỹ nhân bởi vì cùng Ninh tài nhân ở chung Cẩm Tú điện, cung nữ hai người còn từng cãi nhau, đối với Ninh tài nhân có chú ý cao hơn."
"Chu mỹ nhân?" Lý Nguyên Chu nhớ không nổi là ai.
Trần Trung lập tức nhắc nhở: "Chu mỹ nhân có phụ thân là đại nhân Chu Cảnh Đồng."
"A, Chu Cảnh Đồng a!" Lý Nguyên Chu lúc này mới nhớ tới, lúc đó hắn nạp mấy cung phi có thanh danh nổi tiếng là hiền lương, phụ thân những này cung phi này đều là quan văn, lúc ấy thái hậu còn nói trong cung phải có trăm hoa đua nở, không thể chỉ nạp nữ nhi quan văn, cũng phải nạp một hai nữ nhi võ tướng, thế là hắn lại nạp vài nữ nhi võ tướng tiến cung, một người là Tô Bích Thu, nữ nhi của Tô Chính Sơ, bây giờ phong làm nhị phẩm Tô chiêu nghi, một người khác chính là Chu Mộng Hoa, nữ nhi Chu Cảnh Đồng.
Bởi vì Chu Cảnh Đồng chỉ là một vị phó tướng, sau khi Chu Mộng Hoa tiến cung, chỉ phong làm ngũ phẩm tài nhân, thị tẩm được một lần thì tấn thăng làm tứ phẩm mỹ nhân, cùng sau Lý Nguyên Chu cũng quên mất nàng ta, lại chưa từng triệu kiến.
Trần Trung thấy Lý Nguyên Chu không nói gì, cho là hắn không nhớ ra, tiếp tục nhắc nhở nói: "Hoàng thượng đêm đó đi gặp Ninh tài nhân, Chu mỹ nhân cũng gặp người ở trước cửa, chỉ là hoàng thượng không có chú ý đến nàng."
Lý Nguyên Chu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ."
Trần Trung lập tức rửa tai lắng nghe.
Lý Nguyên Chu nói: "Ngươi nghĩ cách rải lời đồn, nói Ninh tài nhân âm thầm xem thường Chu mỹ nhân, nói nàng ta không biết làm thơ, không xứng làm cung phi của trẫm, sớm muộn cũng sẽ bị đưa vào lãnh cung."
Trần Trung: . . .
Lý Nguyên Chu tiếp tục nói: "Mặt khác, ngươi lại để cung nữ đi trộm thoại bản của Ninh tài nhân nói với Ninh tài nhân, nói là Chu mỹ nhân sai nàng ta đi trộm để đưa cho trẫm, trẫm cũng đã thấy nội dung thoại bản."
Trần Trung: . . .
Lý Nguyên Chu một mặt đứng đắn, chân thành nói: "Chờ hai xấu phi này cãi nhau, ngươi lập tức đến bẩm báo trẫm, trẫm sẽ biến thành anh hùng đi cứu mỹ nhân."
Trần Trung: . . .
Chạng vạng tối ngày thứ hai, Trần Trung chạy tới bẩm báo: "Hoàng thượng, ở Cẩm Tú điện Chu mỹ nhân cùng Ninh tài nhân đang cãi nhau."
Lý Nguyên Chu nghe xong, chỉnh áo đứng lên nói: "Đi, đi Cẩm Tú điện nhìn một chút!"
Bên trong Cẩm Tú điện, Chu mỹ nhân tái mặt, chỉ vào Ninh Đoan Trang mắng: "Ngươi chỉ là tiểu tài nhân ngũ phẩm, dám không coi ai ra gì, ở sau lưng nói xấu ta? Hoàng thượng chỉ đến nhìn ngươi một lần, còn chưa được thị tẩm cũng chưa được hầu hạ, liền muốn lên trời sao? Làm sao không nhìn lại gương, nhìn xem chính mình là bộ dáng gì?"
Chu mỹ nhân là nữ nhi võ tướng, tướng mạo và tài thơ xác thực không bằng các cung phi khác, những lời đồn kia chính là đâm trúng nỗi đau của nàng, làm sao có thể không tức giận?
Tiến cung được mấy năm, những cung phi kia xuất thân quan văn thường xuyên làm thơ giải buồn, bởi vì Tô chiêu nghi là nhị phẩm, miễn cưỡng cũng có thể làm thơ, nàng liền bị xem thường, xa lánh, không thể hòa hợp với mọi người, bởi vậy mà cực kỳ buồn khổ.
Lần trước, Chu hiền phi tụ tập mọi người làm thơ, nàng sợ lạc loài nên không mời mà đến, cùng viết một bài thơ oán phụ, bài thơ này lại bị cho là kém nhất, bị mấy cung phi kia cười nhạo mấy ngày.
Hiện tại phẩm cấp Ninh Đoan Trang kém hơn nàng, lại dám nói xấu sau lưng, còn nói không biết làm thơ. . .
Xem nàng nhất định xé rách miệng Ninh Đoan Trang?
Ninh Đoan Trang cũng tức giận, nổi nóng nói: "Chu mỹ nhân, ngươi đến giảng cái đạo lý, lại không có nhân chứng vật chứng, sao có thể kết luận là ta tung tin đồn nhảm? Lại nói, ngươi lệnh người trộm vở của ta, đưa cho hoàng thượng để nịnh nọt, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, ngươi lại đến đây gây sự với ta?"
Chu mỹ nhân nghe xong trách móc nói: "Tốt lắm, nói xấu sau lưng ta còn chưa đủ, còn muốn gắn cho ta cái danh trộm thoại bản, hôm nay không nói rõ ràng là không được."
Ninh Đoan Trang còn chưa lên tiếng, Cẩm nhi nhảy ra, chỉ vào Chu mỹ nhân nói: "Mỹ nhân không có tài thơ, hợp cung đều biết, không cần tài nhân chúng ta nói xấu? Về phần thoại bản, cũng có người mật cáo với tài nhân, nói là mỹ nhân sai người đi trộm, hiện nay vật chứng còn ở chỗ hoàng thượng, có gan thì liền đi đến trước mặt hoàng thượng làm chứng."
Tính tình Chu mỹ nhân bộc trực, thấy Cẩm nhi chỉ là một cung nữ, dám mắng nàng, cảm thấy cực kì tức giận, không chút nghĩ ngợi, phất tay "Chát" một tiếng, liền cho một cái bạt tai.
Cẩm nhi hét một tiếng, không dám phản đánh Chu mỹ nhân, lại bổ nhào vào cung nữ bên cạnh Chu mỹ nhân, cũng cho cung nữ đấy một bạt tai.
Hai cung nữ vốn có oán hận từ trước, lập tức cùng nhau xông lên.
Trong hỗn loạn, Chu mỹ nhân không biết bị ai tát một cái, Ninh Đoan Trang cũng không có may mắn thoát khỏi, cũng bị người kia cho một bạt tai.
Lúc ngự liễn dừng lại, Lý Nguyên Chu thấy có cung nữ đưa tay tát Ninh Đoan Trang, lập tức cảm thấy sảng kɧօáϊ, cực kỳ hả giận.
Ha ha, ai bảo xấu phi này trừ điểm trẫm, hôm nay bị tát một cái, xem như bõ tức, về sau. . .
Trần Trung hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mấy cung nữ đang đánh nhau trong nháy mắt dừng tay, "Phịch" một tiếng, toàn bộ đều quỳ xuống, run lẩy bẩy.
"Ác nhân" Chu mỹ nhân chạy tới trước mặt Lý Nguyên Chu cáo trạng, khóc không ra tiếng: "Hoàng thượng, Ninh tài nhân không chỉ hãm hại thần thϊế͙p͙ còn vu khống thần thϊế͙p͙ trộm thoại bản của nàng ta, còn để cung nữ đánh thần thϊế͙p͙."
Nàng nói xong, liền trưng nửa gương mặt sưng của mình cho Lý Nguyên Chu nhìn.
Lý Nguyên Chu nhìn thoảng qua, cảm thấy ghét bỏ: Xấu quá!
Cẩm nhi chạy đến quỳ trước chân Lý Nguyên Chu, thay mặt Ninh Đoan Trang bẩm: "Hoàng thượng, tài nhân là oan uổng, cầu hoàng thượng làm chủ!"
Chu mỹ nhân khóc nức lên nói: "Hoàng thượng, người nhìn bọn họ ở trước mặt người mà còn phách lối như vậy, đừng nói là lúc bình thường."
Ngay lúc Ninh Đoan Trang cho là Lý Nguyên Chu sẽ có khuynh hướng phía Chu mỹ nhân thì lại nghe hắn thản nhiên nói: "Chu mỹ nhân, nàng nói Ninh tài nhân nói xấu sau lưng, vậy có nhân chứng không?"
Chu mỹ nhân khẽ giật mình, ủy khuất nói: "Lúc buổi chiều thần thϊế͙p͙ ở Cẩm Lý trì cho cá ăn, nghe được tiểu thái giám thảo luận dưới cây, lúc ấy ánh nắng chiếu thẳng vào mặt thần thϊế͙p͙ nên không thấy rõ mấy tiểu thái giám kia, nhưng nếu được nghe lại giọng của bọn chúng thì nhất định có thể nhận ra."
Lý Nguyên Chu "A" một tiếng nói: "Nếu thế thì chính là không có nhân chứng."
Chu mỹ nhân lại gạt lệ "Hoàng thượng, chuyện Ninh tài nhân hãm hại thần thϊế͙p͙ thì không nói nhưng nàng ta ở trước mặt mọi người vu khống thần thϊế͙p͙ đêm qua trộm vở của nàng ta, tất cả mọi người đều nghe được, cầu hoàng thượng làm chủ cho thần thϊế͙p͙."
Lý Nguyên Chu "Được" một tiếng nói: "Trần Trung xác thực cầm một thoại bản đưa cho trẫm, trẫm cũng nhận ra nét chữ đó là Ninh tài nhân viết, về phần. . ."
Trần Trung nghe xong lời này, có chút sốt ruột, hoàng thượng, hoàng thượng người không thể bán đứng lão nô a!
Ánh mắt Lý Nguyên Chu đảo qua nói: "Trần Trung, trẫm hỏi ngươi, quyển thoại bản là từ đâu tới?"
Tình thế cấp bách, Trần Trung bẩm: "Hoàng thượng, là nô tài ở ngoài cửa sổ lấy được."
"Lấy?" Lý Nguyên Chu gật gật đầu, rất hòa khí nói với Chu mỹ nhân: "Đến cùng là ai trộm thoại bản Ninh tài nhân, chuyện này sẽ tra rõ ràng, nếu không phải là nàng, đến lúc đó sẽ trả lại trong sạch, yên tâm đi!"
Chu mỹ nhân ngây ngốc, đành phải tạ ơn thêm nịnh nọt nói: "Hoàng thượng anh minh!"
Lý Nguyên Chu khoát tay, ra hiệu Trần Trung nói: "Đỡ Chu mỹ nhân về điện đi nghỉ ngơi, mau thoa chút thuốc giảm sưng, nếu không sẽ bị hủy dung đấy."
Chu mỹ nhân nghe xong lời này, không đợi Trần Trung đỡ dậy, chính mình liền đứng lên, hành lễ cáo lui, trở về điện, mấy cung nữ lập tức đuổi theo.
Lý Nguyên Chu lúc này mới bước đi thong thả đến trước mặt Ninh Đoan Trang duỗi một tay ra nói: "Đứng dậy đi!"
Ninh Đoan Trang có chút mơ màng, khẽ giật mình, vẫn đưa tay nắm lấy Lý Nguyên Chu, thuận thế đứng lên.
Lý Nguyên Chu kìm nén cảm xúc, nhìn mặt Ninh Đoan Trang, dùng giọng điệu thương tiếc nói: "Nhìn nàng kìa, cũng không biết bảo vệ mình, mặt đã bị đánh sưng lên. Lần sau nếu có người khi dễ nàng, gọi người đến bẩm báo trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho nàng, rõ chưa?"
Tình huống gì vậy? Ninh Đoan Trang kinh ngạc, giọng ôn nhu đáp: "Vâng. Tạ hoàng thượng quan tâm!"
Hai người tiến vào phòng ngủ, Lý Nguyên Chu phân phó cung nữ nói: "Đem dược cao ra đây!"
Cung nữ mang dược cao vào, vặn nắp, đang muốn dùng thìa bạc lấy dược cao bôi lên mặt Ninh Đoan Trang nhưng lại bị Lý Nguyên Chu cướp lấy.
Lý Nguyên Chu dùng ngón giữa lấy ít dược cao, nhẹ nhàng bôi lên mặt Ninh Đoan Trang, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Mặt Ninh Đoan Trang vốn bị tê, bôi dược cao lên, liền có chút mát lạnh, rủ mắt xuống nói: "Đã hết đau."
Ngón giữa Lý Nguyên Chu còn dừng trêи mặt Ninh Đoan Trang, nhẹ nhàng xoa, một bên nghĩ thầm: Xấu phi nàu rất được lợi nha! Đáng thương cho ngón giữa của trẫm, hi sinh quá lớn!
Phải, trẫm hi sinh lớn như vậy, không biết xấu phi có thể cảm kϊƈɦ trong lòng, cho trẫm hai điểm cộng không?
Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe trong đầu "Đinh" một cái, liền thấy quả nhiên có báo điểm cho hắn, cũng lưu lại lời bình.
/31
|