Mục tiêu của Sài Thiệu trực tiếp mà rõ ràng------Đại thánh cung, đó là tẩm cung của hắn, có long sàng mà hắn nhớ nhung nhất.
Hai ngày không ở trên đó lăn lộn, tim của trẫm đều muốn trống vắng rồi.
Nhưng mà, tưởng tượng tốt đẹp, sự thật lại là tàn khốc. Hắn ngay cả cửa của đại thánh cung còn không có đụng đến được, đã bị kèm hai bên đi tới Thánh Nguyên điện. Nơi này là thư phòng của hắn, cũng là nơi hắn "phê duyệt tấu chương".
Một vòng người vây quay hắn, như hổ rình mồi mà dõi theo.
Sài Thiệu nâng cằm, lộ ra ánh mắt bẽ nghễ thiên hạ khinh thường chúng sinh, ngón tên đâm một nhát ở trên bàn thành một cái lỗ, sau đó thổi thổi bụi trên ngón tay.
Phút chốc, một vòng người giải tán sạch sẽ.
Sài Thiệu lầm bầm cười hai tiếng, lúc này mới đứng dậy đi vùng quanh đại điện. Thỉnh thoàng từ vách tường hoặc kẽ hở trong hộc tủ lấy ra thứ gì đó, sau khi chăm chú nhìn một lúc,lại cẩn thận cất trở về.
Đây là minh chứng cho cả thanh xuân của hắn, từ khi năm tuổi đến năm mười bảy tuổi, hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải đến đây báo cáo. Hoặc tập viết đọc sách hoặc nghe thái phó giảng bài, kế trị quốc, ngự nhân lương phương, chư tử bách gia thi từ ca phú, hắn đều từng đọc qua.
Khi đó, hắn trong miệng thái phó là hoàng đế tiến bộ cũng như có sẵn thiên phú nhất, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng tương lai sẽ trở thành một minh quân.
Đáng tiếc a đáng tiếc.
Sài Thiệu mỉm cười hai tiếng từ chối cho ý kiến, thái phó thời điểm kia cũng không nói cho hắn, không phải ai cũng muốn hắn trở thành một minh quân.
Lúc ấy trẫm vẫn là quá mức non trẻ a, Sài Thiệu nhìn nét chữ non nớt trong tay, nghĩ đến có chút cảm thán.
Năm tháng tươi trẻ của trẫm a!
Thánh nguyên điện cũng là thư phòng của tiên đế, nửa đời của Mã cô cô cơ hồ đều trải qua ở đây, sau khi chết cũng quanh quẩn chưa từng rời đi, tiếp tục lấy tư thái u hồn theo đuôi tiên đế, thẳng đến khi tiên đế băng hà, nàng lại bắt đầu bảo vệ Sài Thiệu.
Sài Thiệu từng cũng không thể nhìn thấy nàng, nàng cũng không hề ảnh hưởng, chỉ có thể yên lặng đi theo hắn. Chờ sau này thấy được, Mã cô cô mới chân chính phát huy tác dụng.
Mã cô cô lơ lửng phía sau hắn, theo động tác của hắn ánh mắt càng ngày càng trở nên quái dị.
Nữ nhân này đối với nơi đây thế nào lại quen thuộc như vậy?
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Mã cô cô cuối cùng nhìn hắn một cái nhẹ nhàng ra ngoài.
Sài Thiệu hình như có cảm giác, thoáng nghiêng đầu, không tiếng động mà cười. Mã cô cô của trẫm a, hãy tin tưởng cảm giác cùng phán đoán của người.
Trẫm độc nhất vô nhị như thế, há có thể bị cái đồ mầm đậu kia dễ dàng giả dạng được sao?
Sau khi Trầm Hàm Chương hạ triều, liền vội vội vàng vàng chuẩn bị quay về tẩm cung, thế nhưng lại bị Vương thái hậu gọi đến Hiên Viên điện, chịu phê bình cùng giáo huấn, mãi đến khi Hàn Thức có lòng tốt đem tấu chương lên cho Vương thái hậu phê duyệt, lúc này nàng mới được cứu.
Thời điểm nàng rời khỏi, gian nan quay đầu nhìn thoáng qua quan chắp bút trẻ tuổi kia, không khéo vừa lúc chống lại ánh mắt của hắn, chỉ là hắn rất nhanh cúi đầu, cung kính ở bên cạnh thái hậu phê duyệt tấu chương liền điểm ngọc tỉ lên.
Trầm Hàm Chương trong đầu vòng vèo xoay chuyển, thời điểm bước ra khỏi đại điện không tự giác hắc hắc hắc cười rộ lên.
Trong mắt người khác hết sức là đáng khinh.
Bổ não xong, lúc này nàng mới nhớ tới chính sự, lại vội vội vàng vàng hướng tẩm cung mà chạy, chưa được vài bước lại được bẩm báo người đang ở Thánh Nguyên điện, lại hướng Thánh Nguyên điện mà chạy.
Chạy? Nga, thực xin lỗi, là chuyển động ?
Cuối cùng, Trầm Hàm Chương hổn hển khuất phục dục vọng của thân thể, lựa chọn ngồi kiệu.
Không cần hoài nghi, tám người nâng kiệu cho nàng, mỗi người đều là thân thể cường tráng mạnh mẽ, cho dù như vậy cũng đều mệt đến đỏ hết mặt.
Trầm Hàm Chương thật hổ thẹn.
Sự hổ thẹn này trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, nhìn thấy Sài Thiệu đang dùng bàn tay vàng ngọc của nàng, đưa con gà nướng lên miệng cắn một miếng, chuyển thành tức giận ngập trời.
" A a a a a a, ta phải giết chết ngươi." Trầm Hàm Chương rít gào, qươ cánh tay tráng kiện, bổ nhào tới hướng cái gáy của Sài Thiệu mà đập đập đập.
Kết quả bị Sài Thiệu một ngón tay đẩy ra xa nửa thước, căn bản không thể đến gần. Trầm Hàm Chương hai mắt tóe lửa, hung hăng trừng hắn, " Không cho phép lại ăn a a a a a a."
Nếu nói ban đầu chỉ có thể đau lòng, thì hiện tại nhìn đến bản thân ăn uống quá độ như này, tim Trầm Hàm Chương bắt đầu vỡ tung.
Rõ ràng nàng eo nhỏ ngực to chân dài, là một cô nương có đủ xinh đẹp phong tình. Thể nhưng chỉ có thời gian hai ngày này, vẻn vẹn hai ngày, thắt lưng của nàng đã bị tên béo chết bầm này làm to ra hai tấc.
Trầm Hàm Chương nhìn váy bị chật cứng đến sắp bung chỉ kia, nước mắt đêu muốn tuôn rơi.
Đau lòng muốn chết, đái khái là như thế.
Nàng rất không hài lòng, Sài Thiệu cũng rất không hài lòng. Tuy rằng hiện tại hắn so với Trầm Hàm Chương thấp hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt kia từ đầu đến cuối đều là cao cao tại thượng.
Hắn tà tà liếc Trầm Hàm Chương, rất là tức giận đáp trả : "Trẫm còn muốn hỏi người này cái đồ mầm đậu nhà ngươi hai ngày nay đã làm gì với trẫm? Tại sao bây giờ trẫm lại trở nên gầy yếu không chịu nổi như vậy? Gương mặt anh tuấn của ta đều lõm xuống rất nhiều .
"Trẫm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm hư ngọc thể của trẫm, trẫm lập tức chu di cả nhà ngươi."
Trầm Hàm Chương đỏ mặt trả lời lại một cách mỉa mai, "Anh tuấn? Làm ơn ngươi làm cho rõ ràng, cái mặt liền giống như cái đầu heo, xách ra ngoài xắt ra đều đủ cho mấy trăm người ăn trong vòng một năm, rốt cuộc anh tuấn ở chỗ nào? Ra ngoài đừng nói tiểu hài tử, đến quỷ đều bị ngươi dọa đến mức không dám xuất hiện."
"Có biết hay không, thời điểm soi gương nhìn ngươi nhiều thêm một cái, ta đều phun ra một lần."Trầm Hàm Chương thanh âm lớn đến nỗi thiếu chút nữa đem nóc Thánh Nguyên điện đánh sập.
Đối với người dám bêu xấu mình, Sài Thiệu thái dương gân xanh đêu nổi lên, mắt trừng đến nỗi muốn nứt ra, miệng phun ra những lời càng thêm ác độc.
"Phải phun cái kia là trẫm nói mới đúng, ngươi điêu dân này người không nổi hai lạng thịt, gầy đến cùng xương tỳ bà giống nhau, ôm tuyệt đối giống như người chết. Ngươi cảm thấy sẽ có nam nhân nguyện ấy lấy một bộ xương sao? Trẫm thấy tương lai ngươi chỉ có thể gả cho cẩu. Nhất là nơi này.... ..." Sài Thiệu một tay nắm lấy ngực nâng lên, " Thứ đồ chơi bằng phẳng bẹp dí thế này, được xem là ngực sao?"
So về độc mồm độc miệng, trẫm có khi nào bị bại bởi người khác, bình thường trẫm không thể hiện mà thôi. Mắt thấy cái đậu mầm mắt một tấc một tấc biến hồng, lộ ra biểu cảm lập tức muốn khóc, Sài Thiệu trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Từ từ......
Mầm đậu dùng thân thể của trẫm mà khóc?
"Trẫm sau khi năm tuổi liền không còn khóc, điêu dân ngươi nếu dám dùng thân thể của trẫm khóc, trẫm đánh chết ngươi." Không có chuyện gì sốt ruột bằng chuyện bản thân nhìn thấy chính mình rơi nước mắt
Khí phách nam tử của trẫm tuyệt đối không thể bị bôi nhọ.
"Liền khóc liền khóc liền khóc." Trầm Hàm Chương vốn cũng không muốn khóc, nàng đỏ mắt là tức giận. Nhưng nghe hắn nói như vậy, tính khí thích phản pháo liền trỗi dậy, đúng là bắt đầu lách tách lách tách rơi nước mắt, nàng cắn răng nói: " Ngươi đánh ta a, đến đánh ta a."
"Thực nghĩ trẫm không dám đánh ngươi a." Sài Thiệu thu hồi ngón tay đang đẩy Trầm Hàm Chương, dùng sức bẻ bẻ cổ tay.
Mà Trầm Hàm Chương thừa dịp khoảng trống, rốt cuộc đem khoảng cách cánh tay hai người rút ngắn lại thành không.
Nàng cao giọng hét lên lao đầu về phía trước.
Hung hăng đè trên người Sài Thiệu.
Hoặc là nói, là đè lên chính thân thể của nàng?
Di, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Hai ngày không ở trên đó lăn lộn, tim của trẫm đều muốn trống vắng rồi.
Nhưng mà, tưởng tượng tốt đẹp, sự thật lại là tàn khốc. Hắn ngay cả cửa của đại thánh cung còn không có đụng đến được, đã bị kèm hai bên đi tới Thánh Nguyên điện. Nơi này là thư phòng của hắn, cũng là nơi hắn "phê duyệt tấu chương".
Một vòng người vây quay hắn, như hổ rình mồi mà dõi theo.
Sài Thiệu nâng cằm, lộ ra ánh mắt bẽ nghễ thiên hạ khinh thường chúng sinh, ngón tên đâm một nhát ở trên bàn thành một cái lỗ, sau đó thổi thổi bụi trên ngón tay.
Phút chốc, một vòng người giải tán sạch sẽ.
Sài Thiệu lầm bầm cười hai tiếng, lúc này mới đứng dậy đi vùng quanh đại điện. Thỉnh thoàng từ vách tường hoặc kẽ hở trong hộc tủ lấy ra thứ gì đó, sau khi chăm chú nhìn một lúc,lại cẩn thận cất trở về.
Đây là minh chứng cho cả thanh xuân của hắn, từ khi năm tuổi đến năm mười bảy tuổi, hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải đến đây báo cáo. Hoặc tập viết đọc sách hoặc nghe thái phó giảng bài, kế trị quốc, ngự nhân lương phương, chư tử bách gia thi từ ca phú, hắn đều từng đọc qua.
Khi đó, hắn trong miệng thái phó là hoàng đế tiến bộ cũng như có sẵn thiên phú nhất, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng tương lai sẽ trở thành một minh quân.
Đáng tiếc a đáng tiếc.
Sài Thiệu mỉm cười hai tiếng từ chối cho ý kiến, thái phó thời điểm kia cũng không nói cho hắn, không phải ai cũng muốn hắn trở thành một minh quân.
Lúc ấy trẫm vẫn là quá mức non trẻ a, Sài Thiệu nhìn nét chữ non nớt trong tay, nghĩ đến có chút cảm thán.
Năm tháng tươi trẻ của trẫm a!
Thánh nguyên điện cũng là thư phòng của tiên đế, nửa đời của Mã cô cô cơ hồ đều trải qua ở đây, sau khi chết cũng quanh quẩn chưa từng rời đi, tiếp tục lấy tư thái u hồn theo đuôi tiên đế, thẳng đến khi tiên đế băng hà, nàng lại bắt đầu bảo vệ Sài Thiệu.
Sài Thiệu từng cũng không thể nhìn thấy nàng, nàng cũng không hề ảnh hưởng, chỉ có thể yên lặng đi theo hắn. Chờ sau này thấy được, Mã cô cô mới chân chính phát huy tác dụng.
Mã cô cô lơ lửng phía sau hắn, theo động tác của hắn ánh mắt càng ngày càng trở nên quái dị.
Nữ nhân này đối với nơi đây thế nào lại quen thuộc như vậy?
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Mã cô cô cuối cùng nhìn hắn một cái nhẹ nhàng ra ngoài.
Sài Thiệu hình như có cảm giác, thoáng nghiêng đầu, không tiếng động mà cười. Mã cô cô của trẫm a, hãy tin tưởng cảm giác cùng phán đoán của người.
Trẫm độc nhất vô nhị như thế, há có thể bị cái đồ mầm đậu kia dễ dàng giả dạng được sao?
Sau khi Trầm Hàm Chương hạ triều, liền vội vội vàng vàng chuẩn bị quay về tẩm cung, thế nhưng lại bị Vương thái hậu gọi đến Hiên Viên điện, chịu phê bình cùng giáo huấn, mãi đến khi Hàn Thức có lòng tốt đem tấu chương lên cho Vương thái hậu phê duyệt, lúc này nàng mới được cứu.
Thời điểm nàng rời khỏi, gian nan quay đầu nhìn thoáng qua quan chắp bút trẻ tuổi kia, không khéo vừa lúc chống lại ánh mắt của hắn, chỉ là hắn rất nhanh cúi đầu, cung kính ở bên cạnh thái hậu phê duyệt tấu chương liền điểm ngọc tỉ lên.
Trầm Hàm Chương trong đầu vòng vèo xoay chuyển, thời điểm bước ra khỏi đại điện không tự giác hắc hắc hắc cười rộ lên.
Trong mắt người khác hết sức là đáng khinh.
Bổ não xong, lúc này nàng mới nhớ tới chính sự, lại vội vội vàng vàng hướng tẩm cung mà chạy, chưa được vài bước lại được bẩm báo người đang ở Thánh Nguyên điện, lại hướng Thánh Nguyên điện mà chạy.
Chạy? Nga, thực xin lỗi, là chuyển động ?
Cuối cùng, Trầm Hàm Chương hổn hển khuất phục dục vọng của thân thể, lựa chọn ngồi kiệu.
Không cần hoài nghi, tám người nâng kiệu cho nàng, mỗi người đều là thân thể cường tráng mạnh mẽ, cho dù như vậy cũng đều mệt đến đỏ hết mặt.
Trầm Hàm Chương thật hổ thẹn.
Sự hổ thẹn này trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, nhìn thấy Sài Thiệu đang dùng bàn tay vàng ngọc của nàng, đưa con gà nướng lên miệng cắn một miếng, chuyển thành tức giận ngập trời.
" A a a a a a, ta phải giết chết ngươi." Trầm Hàm Chương rít gào, qươ cánh tay tráng kiện, bổ nhào tới hướng cái gáy của Sài Thiệu mà đập đập đập.
Kết quả bị Sài Thiệu một ngón tay đẩy ra xa nửa thước, căn bản không thể đến gần. Trầm Hàm Chương hai mắt tóe lửa, hung hăng trừng hắn, " Không cho phép lại ăn a a a a a a."
Nếu nói ban đầu chỉ có thể đau lòng, thì hiện tại nhìn đến bản thân ăn uống quá độ như này, tim Trầm Hàm Chương bắt đầu vỡ tung.
Rõ ràng nàng eo nhỏ ngực to chân dài, là một cô nương có đủ xinh đẹp phong tình. Thể nhưng chỉ có thời gian hai ngày này, vẻn vẹn hai ngày, thắt lưng của nàng đã bị tên béo chết bầm này làm to ra hai tấc.
Trầm Hàm Chương nhìn váy bị chật cứng đến sắp bung chỉ kia, nước mắt đêu muốn tuôn rơi.
Đau lòng muốn chết, đái khái là như thế.
Nàng rất không hài lòng, Sài Thiệu cũng rất không hài lòng. Tuy rằng hiện tại hắn so với Trầm Hàm Chương thấp hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt kia từ đầu đến cuối đều là cao cao tại thượng.
Hắn tà tà liếc Trầm Hàm Chương, rất là tức giận đáp trả : "Trẫm còn muốn hỏi người này cái đồ mầm đậu nhà ngươi hai ngày nay đã làm gì với trẫm? Tại sao bây giờ trẫm lại trở nên gầy yếu không chịu nổi như vậy? Gương mặt anh tuấn của ta đều lõm xuống rất nhiều .
"Trẫm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm hư ngọc thể của trẫm, trẫm lập tức chu di cả nhà ngươi."
Trầm Hàm Chương đỏ mặt trả lời lại một cách mỉa mai, "Anh tuấn? Làm ơn ngươi làm cho rõ ràng, cái mặt liền giống như cái đầu heo, xách ra ngoài xắt ra đều đủ cho mấy trăm người ăn trong vòng một năm, rốt cuộc anh tuấn ở chỗ nào? Ra ngoài đừng nói tiểu hài tử, đến quỷ đều bị ngươi dọa đến mức không dám xuất hiện."
"Có biết hay không, thời điểm soi gương nhìn ngươi nhiều thêm một cái, ta đều phun ra một lần."Trầm Hàm Chương thanh âm lớn đến nỗi thiếu chút nữa đem nóc Thánh Nguyên điện đánh sập.
Đối với người dám bêu xấu mình, Sài Thiệu thái dương gân xanh đêu nổi lên, mắt trừng đến nỗi muốn nứt ra, miệng phun ra những lời càng thêm ác độc.
"Phải phun cái kia là trẫm nói mới đúng, ngươi điêu dân này người không nổi hai lạng thịt, gầy đến cùng xương tỳ bà giống nhau, ôm tuyệt đối giống như người chết. Ngươi cảm thấy sẽ có nam nhân nguyện ấy lấy một bộ xương sao? Trẫm thấy tương lai ngươi chỉ có thể gả cho cẩu. Nhất là nơi này.... ..." Sài Thiệu một tay nắm lấy ngực nâng lên, " Thứ đồ chơi bằng phẳng bẹp dí thế này, được xem là ngực sao?"
So về độc mồm độc miệng, trẫm có khi nào bị bại bởi người khác, bình thường trẫm không thể hiện mà thôi. Mắt thấy cái đậu mầm mắt một tấc một tấc biến hồng, lộ ra biểu cảm lập tức muốn khóc, Sài Thiệu trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Từ từ......
Mầm đậu dùng thân thể của trẫm mà khóc?
"Trẫm sau khi năm tuổi liền không còn khóc, điêu dân ngươi nếu dám dùng thân thể của trẫm khóc, trẫm đánh chết ngươi." Không có chuyện gì sốt ruột bằng chuyện bản thân nhìn thấy chính mình rơi nước mắt
Khí phách nam tử của trẫm tuyệt đối không thể bị bôi nhọ.
"Liền khóc liền khóc liền khóc." Trầm Hàm Chương vốn cũng không muốn khóc, nàng đỏ mắt là tức giận. Nhưng nghe hắn nói như vậy, tính khí thích phản pháo liền trỗi dậy, đúng là bắt đầu lách tách lách tách rơi nước mắt, nàng cắn răng nói: " Ngươi đánh ta a, đến đánh ta a."
"Thực nghĩ trẫm không dám đánh ngươi a." Sài Thiệu thu hồi ngón tay đang đẩy Trầm Hàm Chương, dùng sức bẻ bẻ cổ tay.
Mà Trầm Hàm Chương thừa dịp khoảng trống, rốt cuộc đem khoảng cách cánh tay hai người rút ngắn lại thành không.
Nàng cao giọng hét lên lao đầu về phía trước.
Hung hăng đè trên người Sài Thiệu.
Hoặc là nói, là đè lên chính thân thể của nàng?
Di, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng?
/29
|