Bên trong đại thánh cung im lặng như tờ!
Tiểu Trác Tử dẫn theo đám cung nữ nội thị, đứng ngoài điện hứng gió lạnh thật lâu, rốt cuộc mới nghe được âm thanh gọi vào.
Hắn cúi đầu cong lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân đi vào.
Bệ hạ ngồi trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn sàn nhà, mà Trầm cô cô thì lại vô cùng chán đời tựa vào cột giường, mắt cũng nhìn xuống sàn nhà.
Tiểu Trác Tử hơi hơi hạ mắt, sàn nhà sáng bóng có thể thấy bóng người, sach đến nỗi ngay cả sợi tóc cũng không có, cũng không biết bọn họ đang nhìn cái gì. Bên cạnh bệ hạ ba năm, hắn vẫn như cũ không hiểu đầu óc bệ hạ có bình thường hay không.
Thời điểm ngươi cho rằng bình thường hắn lại phát điên, lúc ngươi cảm thấy hắn phát điên thì hắn lại bình thường, tóm lại là một nam nhân khó đoán!
Tuy nói đủ loại mệt tâm, nhưng Tiểu Trác Tử đối với tình hình hiện nay vẫn thực vừa lòng. Nếu tương lai bệ hạ tự mình chấp chính, vị trí tổng quản đại nội liền không phải của hắn sao.
Về phần Tiểu Đăng Tử thoạt nhìn được xem trọng hơn hắn? Tiểu Trác Tử trong lòng cười nhạo, ngu xuẩn ánh mắt thiển cận, hắn cũng không cần phải để trong lòng.
Trước mắt, Tiểu Trác Tử áp chế suy nghĩ trong lòng, nửa quỳ trên mặt đất, phía sau có một nội thị bưng chậu đồng tiến lên, hắn nhẹ nhàng nâng tay bệ hạ vào trong nước, chậm rãi nhẹ nhàng cọ rửa.
Trầm Hàm Chương nâng mày nhìn hắn một cái, lập tức lại hạ mắt xuống.
Ánh mắt nàng mơ hồ dao động không ngừng, chính là không muốn nhìn Sài Thiệu. Thật hiển nhiên, sài Thiệu cũng không thể nào mà vui vẻ nhìn nàng.
Chuyện xảy ra lúc sáng, hai người nháo cũng đã nháo đánh cũng đã đánh, chờ sau khi tỉnh táo lại, thật phần ăn ý im miệng không nhắc tới.
Chẳng qua từ lúc đó, ánh mắt hai người liền không chạm nhau, một cỗ xấu hổ không nói lên lời tràn ngập xung quanh hai người liên tục tăng lên.
Dùng đồ ăn sáng xong, Trầm Hàm Chương theo thói quen đi dạo ngự hoa viên cho tiêu thực. Nàng vẫn như cũ không thể chịu đựng được một thân thịt béo này, tâm ta không chết, giảm béo không ngừng!
Nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Ban đầu, nàng sống chết đều phải lôi kéo được Sài Thiệu đi cùng. Nhưng mà hôm nay, Trầm Hàm Chương cái gì cũng đều không nói, yên lặng đi một mình.
Tấm lưng kia hiu quạnh bi tráng không nói nên lời.
Sài Thiệu bỗng nhiên không muốn ăn uống gì, hắn buông đũa trong tay xuống, không nói gì bĩu bĩu môi.
Thật sự là...... Thật giống như trẫm chiếm tiện nghi của nàng vậy? Rõ ràng người bị hại là trẫm cơ mà? Thân thể trẫm vừa kiện mỹ lại vừa cường tráng thể kia, huynh đệ long hổ của trẫm tinh thần phấn chấn, mới căn bản là bị cưỡng bức có được không?
Trẫm còn chưa từng, liền......
Hừ!
Trẫm tuyệt đối sẽ không khuất phục, tuyệt đối sẽ không giải thích, một chút sai cũng tuyệt đối không có!
Cho dù cái đồ mầu đậu kia có cầu xin làm hòa với trẫm, trẫm cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng.
Sài Thiệu lầm bâm một hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được liền chạy theo.
Nhưng mà trẫm cũng không phải đi cầu hòa!
Dù sao bây giờ trẫm là nữ quan trên danh nghĩa của mầm đậu có phải không? Nếu không đi theo bên người là không đúng có phải không?
Mới không phải là mềm lòng vì bộ dạng đáng thương của nàng đâu!
Trầm Hàm Chương đi chậm, hắn không bao lâu liền đuổi kịp. Người liên can chờ nhìn thấy hắn, đều ngăn nắp trật tự tránh sang một bên.
Sài Thiệu kiêu ngạo ngẩng đầu!
Cũng không phải trẫm muốn đi bên cạnh đậu mầm, tất cả cung nhân này đều là tự chủ trương nhường đường cho hắn. Nếu trẫm mà không đi, bọn họ nhất định sẽ rất xấu hổ.
Trẫm thực sự là người thiện lương nhất trên đời.
Sài Thiệu ngẩng cao cằm, thẳng tắp hất lên trời,
Trầm Hàm Chương không nhịn được, đen mặt nói : " Ngươi thiện lương như vậy, không cảm động được trời xanh đâu!"
Tên béo chết tiệt đầu óc có vấn đề đi?
Không biết là nàng hoàn toàn nghe được suy nghĩ của hắn sao? Giống như hát khúc hí vậy, ai xấu hổ?
Ách, Sài Thiệu liền như vậy cứng nhắc trong nháy mắt, hắn quên mất chuyện này!
Này thế nhưng đều đã quên?
Nhất định là đầu óc đồ mầm đậu kia không tốt, khiến cho trẫm biến thành ngu xuẩn.
"Đủ rồi." Trầm Hàm Chương quay đầu trừng hắn, trong mắt lửa giận bừng bừng." Ngươi có thấy phiền hay không a, làm ơn cách xa ta ra một chút được không?"
Lẩm bẩm lẩm bẩm lẩm bẩm mãi, không dứt được hả! Trầm Hàm Chương tức giận, nàng muốn một người yên lặng khó đến thế sao!
Sài Thiệu mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng quát : " Nào hét đi, trẫm cho ngươi mặt mũi đã được chưa? Lá gan ngươi lớn lắm, dám nói chuyện với trẫm như vậy? Tin hay không....."
"Ta tin." Trầm Hàm Chương sâu kín tiếp nhận lời nói trong đầu hắn, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn,"Ta tin lời ngươi nói, nếu ta rất nhanh liền chết rồi, thì cần gì ủy khuất chính mình."
"Cho nê....." Trầm Hàm CHương giơ tay chỉ ra xa, giọng căm hận nói : " Ngươi cút......cút cho ta.!"
Sài Thiệu chấn động mãnh liệt, dừng lại cước bộ không thể tin nhìn Trầm Hàm Chương.
Ánh mắt hai người dốt cuộc ở không trùng trạm nhau, ngươi tới ta đi từng đôi chém giết, sát khí dần dần lan tỏa khắp ngự hoa viên, ngay cả chim sẻ bay qua cũng sợ tới mức rụng mất ba sợi lông.
Rất lâu sau.......
Người bây xem không rõ chân tướng, đều nghĩ linh hồn hai người này đã hóa thành bươm bướm triền miên bay đi rồi, chỉ thấy Sài Thiệu.....
À không, là Trầm cô cô hất tóc dài, ngẩng đầu ưỡn ngực lúc lắc tiêu sái rời đi.
Ân ái, tan rã thật nhanh! Chúc cho Trầm cô cô không biết xấu hổ sớm ngày thất sủng!
Trầm Hàm Chương:"... ...... ..."
Các vị, không phải như các vị nghĩ đâu!
Nàng rất muốn mở đâu nhóm người này ra xem, rốt cuộc là cấu tạo thế nào mới nghĩ nàng cùng Sài Thiệu ân ái?
Ân ái cái đầu nhà ngươi, rõ ràng là cừu hận ước gì đối phương chết đi!
Trải qua một trận như vậy, Trầm Hàm Chương cảm thấy như được đả thông hai mạch nhâm đốc, cả người đều thần thanh khí sảng.
Dù sao sớm muộn gì cũng chết, nàng còn sợ ai? Nàng chuẩn bị sắp làm mưa làm gió rồi.
Trầm Hàm Chương không hề giữ hình tượng đặt mông ngồi xuống đất, giơ đầu ngón tay tính toán thời gian, Trầm Hàm Trinh hẳn là sẽ trở về kinh trước khi nàng cùng Sài Thiệu đổi trở về.
Nhưng mà sau đó thì, khẳng định không thể ở lại trong cung nữa. Một là kẻ keo kiệt Sài Thiệu tuyệt đối sẽ làm liên lụy, hai là chuyện này đối với thanh danh đệ đệ của nàng không tốt. Được rồi, trong triều cao thấp đều cảm thấy tỉ muội bọn họ bị tên béo này nhìn trúng, mặc kệ cuối cùng Trầm Hàm Trinh không tiến cung, hắn cũng không còn lại bao nhiêu thanh danh.
Đây là Trầm Hàm Chương chưa có nghĩ qua, nàng quả nhiên vẫn là rất đơn thuần.
Chẳng qua, Trầm Hàm Trinh cũng không thể nào ở mãi Mục gia. Đầu tiên lão thái thái khặng định không muốn, cữu mẫu lại càng không cần nói đến. Hơn nữa, Trầm Hàm Trinh tự tôn rất lớn, phỏng chừng cũng không vui ở Mục gia ăn nhờ ở đậu.
Thật là, khiến người ta sầu não a!
Trầm Hàm Chương cào cào tóc, rốt cuộc nên làm thế nào a a a a a a ?
Hoặc là ở kinh thành mua một căn nhà? Trầm Hàm Trinh tuổi cũng không còn nhỏ, hẳn là có thể.
Đáng tiếc nàng nghèo a!
Trầm Hàm Chương tiếp tục cào tóc, tiếp tục sầu não muốn chết!
Từ từ.......
Nàng không phải nàng, bây giờ nàng là trẫm! Nếu trẫm không có tiền, trên đời này còn ai có tiền nữa?
Còn --- ---- có --- ----- ai!
Trầm Hàm Chương nhếch nhếch chân mày, hì hục từ trên mặt đất đứng lên, nàng nhướn mày hướng Tiểu Trác Tử ngoắc ngoắc tay.
Sau khi cùng Tiểu Trác Tử thì thầm to nhỏ một hồi, Trầm Hàm CHương nhụt chí.
Thì ra tên béo kia không có tiền.
Toàn bộ chi phí đều là từ phủ nội vụ, mà phủ nội vụ lại ở trong tay thái hậu.
Ngô, Trầm Hàm Chương trước mắt sáng ngời.
Có rồi!
Tiểu Trác Tử dẫn theo đám cung nữ nội thị, đứng ngoài điện hứng gió lạnh thật lâu, rốt cuộc mới nghe được âm thanh gọi vào.
Hắn cúi đầu cong lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân đi vào.
Bệ hạ ngồi trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn sàn nhà, mà Trầm cô cô thì lại vô cùng chán đời tựa vào cột giường, mắt cũng nhìn xuống sàn nhà.
Tiểu Trác Tử hơi hơi hạ mắt, sàn nhà sáng bóng có thể thấy bóng người, sach đến nỗi ngay cả sợi tóc cũng không có, cũng không biết bọn họ đang nhìn cái gì. Bên cạnh bệ hạ ba năm, hắn vẫn như cũ không hiểu đầu óc bệ hạ có bình thường hay không.
Thời điểm ngươi cho rằng bình thường hắn lại phát điên, lúc ngươi cảm thấy hắn phát điên thì hắn lại bình thường, tóm lại là một nam nhân khó đoán!
Tuy nói đủ loại mệt tâm, nhưng Tiểu Trác Tử đối với tình hình hiện nay vẫn thực vừa lòng. Nếu tương lai bệ hạ tự mình chấp chính, vị trí tổng quản đại nội liền không phải của hắn sao.
Về phần Tiểu Đăng Tử thoạt nhìn được xem trọng hơn hắn? Tiểu Trác Tử trong lòng cười nhạo, ngu xuẩn ánh mắt thiển cận, hắn cũng không cần phải để trong lòng.
Trước mắt, Tiểu Trác Tử áp chế suy nghĩ trong lòng, nửa quỳ trên mặt đất, phía sau có một nội thị bưng chậu đồng tiến lên, hắn nhẹ nhàng nâng tay bệ hạ vào trong nước, chậm rãi nhẹ nhàng cọ rửa.
Trầm Hàm Chương nâng mày nhìn hắn một cái, lập tức lại hạ mắt xuống.
Ánh mắt nàng mơ hồ dao động không ngừng, chính là không muốn nhìn Sài Thiệu. Thật hiển nhiên, sài Thiệu cũng không thể nào mà vui vẻ nhìn nàng.
Chuyện xảy ra lúc sáng, hai người nháo cũng đã nháo đánh cũng đã đánh, chờ sau khi tỉnh táo lại, thật phần ăn ý im miệng không nhắc tới.
Chẳng qua từ lúc đó, ánh mắt hai người liền không chạm nhau, một cỗ xấu hổ không nói lên lời tràn ngập xung quanh hai người liên tục tăng lên.
Dùng đồ ăn sáng xong, Trầm Hàm Chương theo thói quen đi dạo ngự hoa viên cho tiêu thực. Nàng vẫn như cũ không thể chịu đựng được một thân thịt béo này, tâm ta không chết, giảm béo không ngừng!
Nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Ban đầu, nàng sống chết đều phải lôi kéo được Sài Thiệu đi cùng. Nhưng mà hôm nay, Trầm Hàm Chương cái gì cũng đều không nói, yên lặng đi một mình.
Tấm lưng kia hiu quạnh bi tráng không nói nên lời.
Sài Thiệu bỗng nhiên không muốn ăn uống gì, hắn buông đũa trong tay xuống, không nói gì bĩu bĩu môi.
Thật sự là...... Thật giống như trẫm chiếm tiện nghi của nàng vậy? Rõ ràng người bị hại là trẫm cơ mà? Thân thể trẫm vừa kiện mỹ lại vừa cường tráng thể kia, huynh đệ long hổ của trẫm tinh thần phấn chấn, mới căn bản là bị cưỡng bức có được không?
Trẫm còn chưa từng, liền......
Hừ!
Trẫm tuyệt đối sẽ không khuất phục, tuyệt đối sẽ không giải thích, một chút sai cũng tuyệt đối không có!
Cho dù cái đồ mầu đậu kia có cầu xin làm hòa với trẫm, trẫm cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng.
Sài Thiệu lầm bâm một hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được liền chạy theo.
Nhưng mà trẫm cũng không phải đi cầu hòa!
Dù sao bây giờ trẫm là nữ quan trên danh nghĩa của mầm đậu có phải không? Nếu không đi theo bên người là không đúng có phải không?
Mới không phải là mềm lòng vì bộ dạng đáng thương của nàng đâu!
Trầm Hàm Chương đi chậm, hắn không bao lâu liền đuổi kịp. Người liên can chờ nhìn thấy hắn, đều ngăn nắp trật tự tránh sang một bên.
Sài Thiệu kiêu ngạo ngẩng đầu!
Cũng không phải trẫm muốn đi bên cạnh đậu mầm, tất cả cung nhân này đều là tự chủ trương nhường đường cho hắn. Nếu trẫm mà không đi, bọn họ nhất định sẽ rất xấu hổ.
Trẫm thực sự là người thiện lương nhất trên đời.
Sài Thiệu ngẩng cao cằm, thẳng tắp hất lên trời,
Trầm Hàm Chương không nhịn được, đen mặt nói : " Ngươi thiện lương như vậy, không cảm động được trời xanh đâu!"
Tên béo chết tiệt đầu óc có vấn đề đi?
Không biết là nàng hoàn toàn nghe được suy nghĩ của hắn sao? Giống như hát khúc hí vậy, ai xấu hổ?
Ách, Sài Thiệu liền như vậy cứng nhắc trong nháy mắt, hắn quên mất chuyện này!
Này thế nhưng đều đã quên?
Nhất định là đầu óc đồ mầm đậu kia không tốt, khiến cho trẫm biến thành ngu xuẩn.
"Đủ rồi." Trầm Hàm Chương quay đầu trừng hắn, trong mắt lửa giận bừng bừng." Ngươi có thấy phiền hay không a, làm ơn cách xa ta ra một chút được không?"
Lẩm bẩm lẩm bẩm lẩm bẩm mãi, không dứt được hả! Trầm Hàm Chương tức giận, nàng muốn một người yên lặng khó đến thế sao!
Sài Thiệu mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng quát : " Nào hét đi, trẫm cho ngươi mặt mũi đã được chưa? Lá gan ngươi lớn lắm, dám nói chuyện với trẫm như vậy? Tin hay không....."
"Ta tin." Trầm Hàm Chương sâu kín tiếp nhận lời nói trong đầu hắn, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn,"Ta tin lời ngươi nói, nếu ta rất nhanh liền chết rồi, thì cần gì ủy khuất chính mình."
"Cho nê....." Trầm Hàm CHương giơ tay chỉ ra xa, giọng căm hận nói : " Ngươi cút......cút cho ta.!"
Sài Thiệu chấn động mãnh liệt, dừng lại cước bộ không thể tin nhìn Trầm Hàm Chương.
Ánh mắt hai người dốt cuộc ở không trùng trạm nhau, ngươi tới ta đi từng đôi chém giết, sát khí dần dần lan tỏa khắp ngự hoa viên, ngay cả chim sẻ bay qua cũng sợ tới mức rụng mất ba sợi lông.
Rất lâu sau.......
Người bây xem không rõ chân tướng, đều nghĩ linh hồn hai người này đã hóa thành bươm bướm triền miên bay đi rồi, chỉ thấy Sài Thiệu.....
À không, là Trầm cô cô hất tóc dài, ngẩng đầu ưỡn ngực lúc lắc tiêu sái rời đi.
Ân ái, tan rã thật nhanh! Chúc cho Trầm cô cô không biết xấu hổ sớm ngày thất sủng!
Trầm Hàm Chương:"... ...... ..."
Các vị, không phải như các vị nghĩ đâu!
Nàng rất muốn mở đâu nhóm người này ra xem, rốt cuộc là cấu tạo thế nào mới nghĩ nàng cùng Sài Thiệu ân ái?
Ân ái cái đầu nhà ngươi, rõ ràng là cừu hận ước gì đối phương chết đi!
Trải qua một trận như vậy, Trầm Hàm Chương cảm thấy như được đả thông hai mạch nhâm đốc, cả người đều thần thanh khí sảng.
Dù sao sớm muộn gì cũng chết, nàng còn sợ ai? Nàng chuẩn bị sắp làm mưa làm gió rồi.
Trầm Hàm Chương không hề giữ hình tượng đặt mông ngồi xuống đất, giơ đầu ngón tay tính toán thời gian, Trầm Hàm Trinh hẳn là sẽ trở về kinh trước khi nàng cùng Sài Thiệu đổi trở về.
Nhưng mà sau đó thì, khẳng định không thể ở lại trong cung nữa. Một là kẻ keo kiệt Sài Thiệu tuyệt đối sẽ làm liên lụy, hai là chuyện này đối với thanh danh đệ đệ của nàng không tốt. Được rồi, trong triều cao thấp đều cảm thấy tỉ muội bọn họ bị tên béo này nhìn trúng, mặc kệ cuối cùng Trầm Hàm Trinh không tiến cung, hắn cũng không còn lại bao nhiêu thanh danh.
Đây là Trầm Hàm Chương chưa có nghĩ qua, nàng quả nhiên vẫn là rất đơn thuần.
Chẳng qua, Trầm Hàm Trinh cũng không thể nào ở mãi Mục gia. Đầu tiên lão thái thái khặng định không muốn, cữu mẫu lại càng không cần nói đến. Hơn nữa, Trầm Hàm Trinh tự tôn rất lớn, phỏng chừng cũng không vui ở Mục gia ăn nhờ ở đậu.
Thật là, khiến người ta sầu não a!
Trầm Hàm Chương cào cào tóc, rốt cuộc nên làm thế nào a a a a a a ?
Hoặc là ở kinh thành mua một căn nhà? Trầm Hàm Trinh tuổi cũng không còn nhỏ, hẳn là có thể.
Đáng tiếc nàng nghèo a!
Trầm Hàm Chương tiếp tục cào tóc, tiếp tục sầu não muốn chết!
Từ từ.......
Nàng không phải nàng, bây giờ nàng là trẫm! Nếu trẫm không có tiền, trên đời này còn ai có tiền nữa?
Còn --- ---- có --- ----- ai!
Trầm Hàm Chương nhếch nhếch chân mày, hì hục từ trên mặt đất đứng lên, nàng nhướn mày hướng Tiểu Trác Tử ngoắc ngoắc tay.
Sau khi cùng Tiểu Trác Tử thì thầm to nhỏ một hồi, Trầm Hàm CHương nhụt chí.
Thì ra tên béo kia không có tiền.
Toàn bộ chi phí đều là từ phủ nội vụ, mà phủ nội vụ lại ở trong tay thái hậu.
Ngô, Trầm Hàm Chương trước mắt sáng ngời.
Có rồi!
/29
|