Ngoài Phó Bác cùng Sài Hi ra, không ai biết bọn họ đã nói những gì. Đợi khi Sài Hi đi ra khỏi cửa lớn Phó gia, khóe mắt mang theo vẻ trào phúng nhè nhẹ.
Nàng nhíu mi nhìn về phía xe ngựa, lưu loát xoay người đi lên.Vén rèm lên nhìn thấy Phó Đông Anh bị trói lại ở nơi đó, nàng cười nhẹ hai tiếng, đổi lấy hắn trợn mắt nhìn lại.
Đầu tiên Sài Hi gỡ miếng vải trong miệng hắn ra, tiếp đó là cởi trói cho hắn, sau đó mới ngồi trên tháp, lẳng lặng nhìn hắn.
Phó Đông Anh thở ra một hơi dài.
Hắn toàn thân vẫn trần trụi, vết thương trên lưng mặc dù không còn chảy máu, nhưng bị trói trong thời gian dài như vậy, lúc này toàn thân như khúc gỗ, đầu óc cũng có chút hỗn loạn.
Thế nhưng dù vậy, ánh mắt của hắn vẫn như cũ sáng rực hữu thần, liền lạnh lùng giằng co cùng Sài Hi.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, Phó Đông Anh xé một bên ngoại bào phủ lên, thân thể mới bắt đầu từ từ hồi phục cảm giác.
Thật lâu sau, Sài Hi đánh vỡ trầm mặc.
Nàng từ trên cao nhìn xuống Phó Đông Anh đang ngồi trên sàn, cười nói :”Có đau không?”
Phó Đông Anh mím chặt môi quay mặt đi không phản ứng.
Sài Hi không để ý, tiếp tục ôn nhu nói :” Thành thân ba năm, bản cung tự hỏi chưa từng bạc đãi ngươi, tại sao phải gây sức ép như vậy? Vì Hồng Tụ cô nương của Tiểu Bao Hiên?”
Phó Đông Anh cứng đờ người, trong mắt hiện lên bối rối cùng quẫn bách, nhưng hắn rất nhanh áp chế lại, quay đầu nhìn nàng :”Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì?” Sài Hi sờ cằm,”Bản cung đối với thẩm mỹ của ngươi rất thất vọng a !”
Nàng duỗi tay vuốt ve đỉnh đầu Phó Đông Anh lại bị hắn giãy ra, Sài Hi mím môi cười, gắt gao đè lại vai hắn, xác định hắn không thể nhúc nhích, lại duỗi tay vuốt vuốt tóc hắn,” Hồng Tụ cô nương đẹp thì có đẹp thật, nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn, bất quá chỉ là một là nữ nhân bình thường không thú vị.”
“Bản cung thực tò mò, người xem trọng nàng ở điểm nào?” Sài Hi không hiểu nhíu mi , “Có bản cung như trâu ngọc phía trước, chỗ nào của ngươi phát điên mới nhìn trúng loại nữ nhân này?”
Trong lòng Phó Đông Anh nửa hoang vắng nửa phẫn nộ, hai tay gắt gao nắm lại, trên mặt gân xanh nổi lên. Một lúc sau mới mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc hỏi nàng,”Bởi vì ở chỗ nàng, ta mới cảm thấy bản thân là một nam nhân.”
“Nàng không xinh đẹp, cao quý, tài hoa như ngươi, nhưng ôn nhu, nghe lời, động lòng người hơn ngươi, quan trọng là nàng yêu ta còn ngươi thì không.” Nói xong, ánh mắt Phó Đông Anh dần dần ảm đạm.
“Sài Hi, khi biết ta có dính dàng cùng nàng ta, ngươi có tức giận không? Ngươi có ghen không?” Hắn gắt gao khóa trụ thần sắc trên mặt Sài Hi, cho dù chỉ là một chút dao động cũng không bỏ lỡ.
Thế nhưng cuối cùng hắn không nhìn thấy điều hắn muốn thấy.
Phó Đông Anh cười nhẹ một tiếng, gạt tay Sài Hi trên vai mỉnh ra, mệt mỏi dựa vào vách xe, lấy tay che mắt.
Sài Hi thu tay khoanh trước ngực, hừ mạnh một tiếng :”Bản cung tất nhiên tức giận.”
“Ai cho nàng ta lá gan dám muốn nam nhân của bản cung? Thật không muốn sống nữa rồi.”
Phó Đông Anh bỗng chốc mở to mắt, “Ngươi có ý gì?”
“Chính là cái ý tứ ngươi nghĩ.” Sài Hi trừng mắt cười lạnh,”Ta nói rồi, đồ của ta dù bị hủy cũng sẽ không lưu lại cho người khác. Ngươi muốn hòa ly với ta để cùng nữ nhân kia song túc song phi? Tuy bây giờ ngươi đã biến dạng, nhưng ngươi cũng không thể suy nghĩ tốt đẹp như vậy a!”
“Ngươi sao lại dám như vậy, ngươi………..”
Hắn cố gằn đứng dậy muốn xuống xe, bị Sài Hi giữ chặt, hung hăng ngã xuống nền xe. Hắn đau đớn hừ một tiếng, mồ hôi lấm tấm ứa ra.
Phó Đông Anh gắt gao nhìn chằm chằm Sài Hi, nghiến răng nói:”Ngươi sao có thể……………..”
Sài Hi đánh gãy lời nói của hắn, không hề gì nhún vai nói :”Bản cung vì sao không thể, bất quá chỉ là một tiện mệnh.”
“Hơn nữa…….” Nàng cười yếu ớt nói:” Ngươi cho rằng kỹ nữ kia là bản cung xử lý?”
Trong nháy mắt Phó Đông Anh giống như nhớ tới điều gì đó, cả người trở nên cứng ngắc.
Đúng vậy!
Cần gì nàng ta phải chính mình động thủ!
Không phải phụ thân đang ở đó chờ cống hiến sao? Nếu như không phải, cũng sẽ không phải thời điểm hắn đề xuất muốn hòa ly, không quan tâm phiền não trực tiếp đánh hắn.
Có lẽ ở thời điểm hắn không biết, liền có người đem Hồng Tụ lặng lẽ xử lý rồi.
Đáng hận hắn cái gì cũng không biết, khờ dại nghĩ đến mình bị bê bối như này khiến cho Sài Hi chán ghét hán, sau đó có thể thuận lợi tâm không vướng bận rời đi.
Thế nhưng hiện tại………….
Phó Đông Anh chán nản cúi đầu.
Bởi vì hắn lo cho lợi ích của mình, hại một cô nương không nên tham dự vào, là hắn thực có lỗi với Hồng Tụ.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Đông Anh lòng tràn ngập mê man. Từ sau khi hắn đập vỡ bình cam chịu buông bỏ, loại mê man này đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện.
Sài Hi nhàn hạ nhìn hắn ở đó giãy dụa, mâu quang trong mắt hơi đổi, bỗng nhiên liền nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thời điểm kia Phó Đông Anh mới mười bốn. Khi hắn mới lần đầu nhìn thấy nàng, thần thái trong mắt sáng ngời như ngọc, trong mắt rõ ràng tràn đầy kinh diễm, si ngốc nhìn nàng đến nỗi đụng đầu vào cái cây trước mắt.
Có thể nói vừa vụng về lại vừa ngốc nghếch, nhưng cố tình nàng lại ở giữa một đám thiếu niên lang trung chỉ nhín đến mỹ nhan của hắn. Lúc ấy nàng nghĩ, nếu đem tiểu thiếu niên này để bên người lúc nào cũng trêu đùa thưởng thức, ngày qua đi chắc chắn thêm vài phần lạc thú.
Nghĩ đến đây, Sài Hi cười hai tiếng, nàng nhìn Phó Đông Anh bộ dáng hán tử thô bạo này, bất đắc dĩ lắc đầu nói :”Bản cung thật hoài niệm bộ dáng của ngươi lúc mới gặp.”
Phó Đông Anh mặc dù không đáp lại, thế nhưng trong đầu cũng không tự giác nhớ tới lúc trước.
Hắn cùng mấy đệ tử thế gia đến rừng hạnh Nam Giao du ngoạn, mọi người đang thời thanh xuân nóng nảy, ngoài miệng nói là thưởng cảnh, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm các cô nương đi qua.
Tiểu thu khuê các có, thiếu nữ được chiều chuộng cũng có, mỗi khi có người nói cô nương nào xinh đẹp như hoa, hắn đều cảm thấy bất quá chỉ như thế mà thôi.
Thời điểm đang buồn chán thất vọng, hắn quay đầu liền nhìn thấy nàng.
Nàng mặc một thân váy dài diễm lệ, xinh đẹp đứng trong rừng, rõ ràng chỉ là một nha đầu mười tuổi, lại cho hắn một cảm giác unh dung lộng lẫy.
Đẹp nhất vẫn là mẫu đơn, mà nàng chính là đóa đẹp nhất, vương trung vương!
Phó Đông Anh hô hấp cũng không tự giác ngừng lại, cảm thấy ngực giống như có mười con thỏ, binh binh bang bang lần lượt muốn nhảy ra.
Hắn vội vàng che ngực, nói với chính mình chớ để tâm, làm một tay cừ khôi, hắn nhất định có thể dùng sức quyến rũ bản thân mê hoặc nàng.
Giây sau đó, hắn liền đụng đầu vào cây.
Trong nhạo báng của bạn bè, hắn che cái gáy xanh đen cảm thấy thẹn đến thiếu chút nữa muốn trèo luôn lên cây.
Hắn xấu hổ nhìn trộm nàng, không nghĩ tới hàng cũng đang cười với hắn.
Nụ cười còn đẹp hơn trăm hoa nở rộ kia liền khắc sâu vào trong đáy mắt hắn.
Lần gặp mặt ở rừng hạnh,hắn rốt cục là kinh hãi rồi, không dám tiến gần. Thế nhưng Phó Đông Anh lại cảm thấy cùng nàng có duyên phận, bằng không sẽ không trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền gặp nhau ba lần trong rừng hạn to như vậy.
Mỗi một lần, nàng đều sẽ cười một cái với hắn như hoa nở. Lúc ấy hắn nghĩ, đây chính là tam tiếu nhân duyên trong truyền thuyết a!
Xe chậm dãi dừng lại, Phó Đông Anh chưa từ trong ký ức tỉnh lại, đã bị người bế bổng lên.
Phó Đông Anh:”………….”
Cho nên có người biết nỗi đau của hắn không?
Nàng nhíu mi nhìn về phía xe ngựa, lưu loát xoay người đi lên.Vén rèm lên nhìn thấy Phó Đông Anh bị trói lại ở nơi đó, nàng cười nhẹ hai tiếng, đổi lấy hắn trợn mắt nhìn lại.
Đầu tiên Sài Hi gỡ miếng vải trong miệng hắn ra, tiếp đó là cởi trói cho hắn, sau đó mới ngồi trên tháp, lẳng lặng nhìn hắn.
Phó Đông Anh thở ra một hơi dài.
Hắn toàn thân vẫn trần trụi, vết thương trên lưng mặc dù không còn chảy máu, nhưng bị trói trong thời gian dài như vậy, lúc này toàn thân như khúc gỗ, đầu óc cũng có chút hỗn loạn.
Thế nhưng dù vậy, ánh mắt của hắn vẫn như cũ sáng rực hữu thần, liền lạnh lùng giằng co cùng Sài Hi.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, Phó Đông Anh xé một bên ngoại bào phủ lên, thân thể mới bắt đầu từ từ hồi phục cảm giác.
Thật lâu sau, Sài Hi đánh vỡ trầm mặc.
Nàng từ trên cao nhìn xuống Phó Đông Anh đang ngồi trên sàn, cười nói :”Có đau không?”
Phó Đông Anh mím chặt môi quay mặt đi không phản ứng.
Sài Hi không để ý, tiếp tục ôn nhu nói :” Thành thân ba năm, bản cung tự hỏi chưa từng bạc đãi ngươi, tại sao phải gây sức ép như vậy? Vì Hồng Tụ cô nương của Tiểu Bao Hiên?”
Phó Đông Anh cứng đờ người, trong mắt hiện lên bối rối cùng quẫn bách, nhưng hắn rất nhanh áp chế lại, quay đầu nhìn nàng :”Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì?” Sài Hi sờ cằm,”Bản cung đối với thẩm mỹ của ngươi rất thất vọng a !”
Nàng duỗi tay vuốt ve đỉnh đầu Phó Đông Anh lại bị hắn giãy ra, Sài Hi mím môi cười, gắt gao đè lại vai hắn, xác định hắn không thể nhúc nhích, lại duỗi tay vuốt vuốt tóc hắn,” Hồng Tụ cô nương đẹp thì có đẹp thật, nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn, bất quá chỉ là một là nữ nhân bình thường không thú vị.”
“Bản cung thực tò mò, người xem trọng nàng ở điểm nào?” Sài Hi không hiểu nhíu mi , “Có bản cung như trâu ngọc phía trước, chỗ nào của ngươi phát điên mới nhìn trúng loại nữ nhân này?”
Trong lòng Phó Đông Anh nửa hoang vắng nửa phẫn nộ, hai tay gắt gao nắm lại, trên mặt gân xanh nổi lên. Một lúc sau mới mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc hỏi nàng,”Bởi vì ở chỗ nàng, ta mới cảm thấy bản thân là một nam nhân.”
“Nàng không xinh đẹp, cao quý, tài hoa như ngươi, nhưng ôn nhu, nghe lời, động lòng người hơn ngươi, quan trọng là nàng yêu ta còn ngươi thì không.” Nói xong, ánh mắt Phó Đông Anh dần dần ảm đạm.
“Sài Hi, khi biết ta có dính dàng cùng nàng ta, ngươi có tức giận không? Ngươi có ghen không?” Hắn gắt gao khóa trụ thần sắc trên mặt Sài Hi, cho dù chỉ là một chút dao động cũng không bỏ lỡ.
Thế nhưng cuối cùng hắn không nhìn thấy điều hắn muốn thấy.
Phó Đông Anh cười nhẹ một tiếng, gạt tay Sài Hi trên vai mỉnh ra, mệt mỏi dựa vào vách xe, lấy tay che mắt.
Sài Hi thu tay khoanh trước ngực, hừ mạnh một tiếng :”Bản cung tất nhiên tức giận.”
“Ai cho nàng ta lá gan dám muốn nam nhân của bản cung? Thật không muốn sống nữa rồi.”
Phó Đông Anh bỗng chốc mở to mắt, “Ngươi có ý gì?”
“Chính là cái ý tứ ngươi nghĩ.” Sài Hi trừng mắt cười lạnh,”Ta nói rồi, đồ của ta dù bị hủy cũng sẽ không lưu lại cho người khác. Ngươi muốn hòa ly với ta để cùng nữ nhân kia song túc song phi? Tuy bây giờ ngươi đã biến dạng, nhưng ngươi cũng không thể suy nghĩ tốt đẹp như vậy a!”
“Ngươi sao lại dám như vậy, ngươi………..”
Hắn cố gằn đứng dậy muốn xuống xe, bị Sài Hi giữ chặt, hung hăng ngã xuống nền xe. Hắn đau đớn hừ một tiếng, mồ hôi lấm tấm ứa ra.
Phó Đông Anh gắt gao nhìn chằm chằm Sài Hi, nghiến răng nói:”Ngươi sao có thể……………..”
Sài Hi đánh gãy lời nói của hắn, không hề gì nhún vai nói :”Bản cung vì sao không thể, bất quá chỉ là một tiện mệnh.”
“Hơn nữa…….” Nàng cười yếu ớt nói:” Ngươi cho rằng kỹ nữ kia là bản cung xử lý?”
Trong nháy mắt Phó Đông Anh giống như nhớ tới điều gì đó, cả người trở nên cứng ngắc.
Đúng vậy!
Cần gì nàng ta phải chính mình động thủ!
Không phải phụ thân đang ở đó chờ cống hiến sao? Nếu như không phải, cũng sẽ không phải thời điểm hắn đề xuất muốn hòa ly, không quan tâm phiền não trực tiếp đánh hắn.
Có lẽ ở thời điểm hắn không biết, liền có người đem Hồng Tụ lặng lẽ xử lý rồi.
Đáng hận hắn cái gì cũng không biết, khờ dại nghĩ đến mình bị bê bối như này khiến cho Sài Hi chán ghét hán, sau đó có thể thuận lợi tâm không vướng bận rời đi.
Thế nhưng hiện tại………….
Phó Đông Anh chán nản cúi đầu.
Bởi vì hắn lo cho lợi ích của mình, hại một cô nương không nên tham dự vào, là hắn thực có lỗi với Hồng Tụ.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Đông Anh lòng tràn ngập mê man. Từ sau khi hắn đập vỡ bình cam chịu buông bỏ, loại mê man này đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện.
Sài Hi nhàn hạ nhìn hắn ở đó giãy dụa, mâu quang trong mắt hơi đổi, bỗng nhiên liền nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thời điểm kia Phó Đông Anh mới mười bốn. Khi hắn mới lần đầu nhìn thấy nàng, thần thái trong mắt sáng ngời như ngọc, trong mắt rõ ràng tràn đầy kinh diễm, si ngốc nhìn nàng đến nỗi đụng đầu vào cái cây trước mắt.
Có thể nói vừa vụng về lại vừa ngốc nghếch, nhưng cố tình nàng lại ở giữa một đám thiếu niên lang trung chỉ nhín đến mỹ nhan của hắn. Lúc ấy nàng nghĩ, nếu đem tiểu thiếu niên này để bên người lúc nào cũng trêu đùa thưởng thức, ngày qua đi chắc chắn thêm vài phần lạc thú.
Nghĩ đến đây, Sài Hi cười hai tiếng, nàng nhìn Phó Đông Anh bộ dáng hán tử thô bạo này, bất đắc dĩ lắc đầu nói :”Bản cung thật hoài niệm bộ dáng của ngươi lúc mới gặp.”
Phó Đông Anh mặc dù không đáp lại, thế nhưng trong đầu cũng không tự giác nhớ tới lúc trước.
Hắn cùng mấy đệ tử thế gia đến rừng hạnh Nam Giao du ngoạn, mọi người đang thời thanh xuân nóng nảy, ngoài miệng nói là thưởng cảnh, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm các cô nương đi qua.
Tiểu thu khuê các có, thiếu nữ được chiều chuộng cũng có, mỗi khi có người nói cô nương nào xinh đẹp như hoa, hắn đều cảm thấy bất quá chỉ như thế mà thôi.
Thời điểm đang buồn chán thất vọng, hắn quay đầu liền nhìn thấy nàng.
Nàng mặc một thân váy dài diễm lệ, xinh đẹp đứng trong rừng, rõ ràng chỉ là một nha đầu mười tuổi, lại cho hắn một cảm giác unh dung lộng lẫy.
Đẹp nhất vẫn là mẫu đơn, mà nàng chính là đóa đẹp nhất, vương trung vương!
Phó Đông Anh hô hấp cũng không tự giác ngừng lại, cảm thấy ngực giống như có mười con thỏ, binh binh bang bang lần lượt muốn nhảy ra.
Hắn vội vàng che ngực, nói với chính mình chớ để tâm, làm một tay cừ khôi, hắn nhất định có thể dùng sức quyến rũ bản thân mê hoặc nàng.
Giây sau đó, hắn liền đụng đầu vào cây.
Trong nhạo báng của bạn bè, hắn che cái gáy xanh đen cảm thấy thẹn đến thiếu chút nữa muốn trèo luôn lên cây.
Hắn xấu hổ nhìn trộm nàng, không nghĩ tới hàng cũng đang cười với hắn.
Nụ cười còn đẹp hơn trăm hoa nở rộ kia liền khắc sâu vào trong đáy mắt hắn.
Lần gặp mặt ở rừng hạnh,hắn rốt cục là kinh hãi rồi, không dám tiến gần. Thế nhưng Phó Đông Anh lại cảm thấy cùng nàng có duyên phận, bằng không sẽ không trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền gặp nhau ba lần trong rừng hạn to như vậy.
Mỗi một lần, nàng đều sẽ cười một cái với hắn như hoa nở. Lúc ấy hắn nghĩ, đây chính là tam tiếu nhân duyên trong truyền thuyết a!
Xe chậm dãi dừng lại, Phó Đông Anh chưa từ trong ký ức tỉnh lại, đã bị người bế bổng lên.
Phó Đông Anh:”………….”
Cho nên có người biết nỗi đau của hắn không?
/29
|