Đang thảnh thơi tiêu sái trên đường Cù Khê, Trầm Hàm Chương hai tay ôm theo hai con vịt quay, không biết rằng chuyện mình đi tìm người thân đã bị người ta đội cho cái mũ cung tâm kế.Read more...
Chính là người trong phủ công chúa này, động tác sao mà chậm vậy. Nàng muốn về cung lắm rồi, cho tên béo chết tiệt kia thèm nhỏ dãi vịt nướng này đi!
Đang sốt rột, đội nhân mã do Mạc Ly dẫn đầu từ chỗ ngoặt đi đến, nhất tề quý rạp xuống trước mắt nàng.
Nàng thanh thanh giọng, quở trách có tính tượng trưng vài câu, sau đó liền oanh oanh liệt liệt quay về phủ công chúa, gần gũi tình nhân trong mộng một chút.
Điều này làm cho Trầm Hàm Chương vui sướng tới nỗi suýt chút nữa ngã lộn cổ, tình địch số một số hai cái gì đều quẳng lên chín tầng mây rồi.
Đương nhiên là, sau khi để Mặc Ly tên mặt cương thi này đi rửa bô đã, tươi cười trên mặt nàng càng thêm rạng rỡ.
Thời điểm trở về một đường hát ca, cả người thịt béo cùng nhảy lên nhảy xuống theo điệu nhảy của nàng.
Nhưng mà không nghĩ tới chưa tới Đại Thánh cung, liền gặp phải Hạ Thục phi đỏ mặt tía tai, nàng vội vội vàng vàng quát : " Ai cho ngươi xuất cung phóng túng? Sao bây giờ mới quay về hả? Ngươi có biết lão nương tìm ngươi lâu lắm rồi không a? Cái thân thể kia của ngươi bị làm sao a? Tiểu Tráng Tráng nhà ta sắp không xong rồi, ô ô ô ô ô.... ..."
Ban đầu nàng rống một câu, trong lòng Trầm Hàm Chương còn yên lặng chống lại một câu. Nhưng chờ sau khi nói Sài Thiệu sắp không xong, Trầm Hàm Chương có chút lờ mờ," Đùa cái gì a?"
Âm thanh quá lớn, tới mức kiệu run lên bần bật ba lần.
Bên ngoài tiểu thái giám tùy thị sợ hãi xin chỉ thị nói : " Bệ hạ, nô tỳ ở đây mà, người có việc gì sao?" Chính là người ta không phải là Ngoạn Ý Nhi a,? Người ta nhũ danh là Hoa Hoa mà!
Nàng không có chuyện gì!
Không đúng, nàng có chuyện, chuyện lớn rồi.
Sài Thiệu sắp không xong rồi? Sắp chết? Hay là đã chết rồi? Nếu như hắn chết rồi, thân thể của nàng sẽ thế nào đây, làm sao nàng quay về được?
Trầm Hàm Chương trong đầu loạn thành một đoàn.
Hạ Thục phi còn loạn hơn nàng, lăn qua lộn lại cả một ngày, một câu trọng điểm cũng không có.
Trầm Hàm Chương bị nàng làm phiền tức giận gầm lên một tiếng, ra hiệu người nâng kiệu đi nhanh hơn.
Hùng hùng hổ hổ như thế mà đến Đại Thánh cung, Trầm Hàm Chương quên luôn vịt quay, trực tiếp lao vào tẩm điện, đập vào mắt là Sài Thiệu vẻ mặt sắp chết nằm ở đó.
Tuy rằng sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng cũng không giống như bệnh nặng sắp buông xuôi trần thế. Trái tim đang hoảng loạn của Trầm Hàm Chương lúc này mới thoáng thả lỏng.
Nàng không quản việc hai người vừa mới cãi nhau xong, không quản bốn con quỷ đang đứng nhìn, đi đến trên giường sờ sờ phía sau đầu hắn, hỏi : " Ngươi sao rồi? Bị người khác bắt nạt?"
Sài thiệu "ba" một tiếng gỡ tay nàng ra, kéo xuống phía dưới mông mình.
Ôi trời đất ơi, ta điên mất thôi!
Trầm Hàm Chương trợn trừng mắt, phất tay áo liền quăng Sài Thiệu ra. Thế nhưng vừa liếc mắt đối diện với bộ dáng như hổ rình mồi của Hạ Thục phi cùng Mã cô cô!
Nàng cảm thấy mình bị đe dọa!
Nhưng.......
Trầm Hàm Chương nghiến răng nhẹ nhàng nói : " Ngươi có chỗ nào không thoải mái mau nói với ta, ngươi nói ta mới biết được chứ, ngươi không nói làm sao ta biết đây? Ngươi nói thì chúng ta tìm ngự y, ngươi không nói thì chỉ có thể chịu đựng. Ngươi......"
Nói đến khô cả nước miếng, Sài Thiệu vẫn như cũ không phản ứng.
Trầm Hàm Chương thực sự nổi giận, nàng trực tiếp xốc chăn hắn lên!
Sài Thiệu biến sắc, hốt hoảng nhảy lên, đoạt lại chăn trong tay nàng.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Trầm Hàm Chương vẫn thấy được vài vệt máu , rải rác trên mông, đùi và eo của Sài Thiệu ---- à không không, là của nàng.
Cho nên, Trầm Hàm Chương bấm đốt tay tính tính, hình như nàng đến cái đó rồi.
Cho nên Sài Thiệu đến cái kia cái kia rồi?
Trầm Hàm Chương cảm thấy không được khỏe cho lắm!
Nàng khô cằn đứng đó, bình tĩnh nhìn Sài Thiệu trùm kín người như con nhộng. Trong lòng không khỏi cảm khái, trời xanh ơi đại đế ơi, cũng đưa cho ta giường với chăn đi, ta cũng không muốn đối diện với loại nhân sinh chết tiệt này.
Hạ Thục phi bên cạnh khóc lóc hỏi : " Triểu Tráng Tráng rốt cuộc đã động rồi, có còn cứu được nữa không?"
Cả thế giới im lặng.
Phản ứng đầu tiên là Mã cô cô, nàng xấu hổ giật giật khóe miệng," Làm ma lâu quá, lại quên mất chuyện này."
Theo sau là Hạ Thục phi, mặt phù dung đều vặn vẹo, nhịn một hồi rồi không nhịn được nữa, toàn bộ quỷ co thành một đoàn ngã dưới đất cười lăn lộn : " Tiểu Tráng Tráng hắn...... ha ha ha ha ha.....có kinh nguyệt rồi!"
Trầm Hàm Chương trợn mắt nhìn, "Còn có tí đồng tình nào nữa không đây?" Tên béo chết bầm này đang dùng thân thể của nàng a!
Hạ Thục phi cười tới giạng thẳng chân, quỳ trên mặt đất vừa đấm vừa cười,"Đồng tình kia là cái gì đó? Ta kỳ thật..... Đã muốn cười từ lâu lắm rồi, lúc biết Tiểu Tráng Tráng biến thành nữ nhân ta đã muốn cười, lão nương nhịn đến bây giờ thật là vất vả quá đi mà."
Mã cô cô cũng bị nàng lây nhiễm, nhịn không được nhếch nhếch miệng. Loại chuyện này đối với đương sự mà nói quả thật là bỉ thảm, nhưng trong ánh mắt đứng ngoài nhìn này của bọn họ, lại đủ để gây một trận cười.
Cuối cùng là Sài Thiệu không nhịn được nữa, bỗng chốc xốc chăn lên,khuôn mặt trắng bệch lạnh giọng nói : " Câm miệng hết cho trẫm, đi ra ngoài."
Giọng nói lạnh như băng này, thành công khiến hiện trường yên lặng.
Hạ Thục phi còn muốn nói gì đó, bị Mã cô cô mạnh mẽ giữ chặt. Bốn con quỷ dắt tay nhau rời đi.
Mã cô cô bỗng nhiên quay đầu, mới vừa rồi trong khoảnh khắc kia, nàng dường như nhìn thấy tiên đế trên người Sài Thiệu.
Mã cô cô rũ mắt, sắc mặt ảm đạm.
Hạ Thục phi trấn an ôm vai nàng, aiz, từ xưa.....
"Đa tình nữ tử phụ tâm hán, minh chu ám đầu lệ mông lung a *(Ý chỉ người tài không được trọng dụng)!" Công chúa sầu thảm vặt cánh hoa mà khóc.
Hạ Thục phi, Mã cô cô:"... ...... ..."
Có thể đem một con quỷ đánh chết lần nữa được không?
Trầm Hàm Chương cũng hì hục chuẩn bị rời đi, không còn cách nào khác, nàng có chút không thể đối mặt. Ăn uống lạp tát còn chưa tính, bây giờ Sài Thiệu lại còn muốn dùng thân thể của nàng thể nghiệm cái kia một phen.
Điều này làm cho nàng khó có thể kiềm nén, thầm nghĩ muốn một mình tĩnh lặng.
"Đứng lại cho trẫm." Thế nhưng Sài Thiệu lại mở miệng gọi nàng, hắn thanh thanh giọng, tận tực tỏ ra bình tĩnh." Đậu nha thái, ngươi lại đây hầu hạ trẫm thay quần áo."
Trầm Hàm Chương quay đầu, chỉ vào mũi mình hỏi :"Ta hầu hạ ngươi?"
"Bằng không thì ai?" Sài Thiệu quay mặt đi, cố gắng áp chế xấu hổ trong lòng xuống, nâng cằm ra vẻ đương nhiên nói : " Chẳng lẽ lại muốn trẫm một mình xử lý."
Vừa dứt lời, bụng bỗng nhiên một trận co rút đau đớn, hạ thân lập tức trào ra một cỗ nhiệt lưu.
Sài Thiệu rốt cục không khống chế được nữa, trong đầu điên cuồng gào thét : Con mẹ nó, sao có thể đau như vậy, trẫm không cẩn thận đập vào trứng cũng không đau đến như này aaaaaaaaaa !
Trầm Hàm Chương : "... ...... ....."
Đập vào trứng là cái quỷ gì?
Nàng nhịn không được cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt sắp tới lại bị nàng cương quyết thu hồi trở lại.
Nàng không thể đáng khinh như vậy!
Đều tại tên béo chết tiệt!
Nàng dùng sức trừng hắn ý đồ dùng ánh mắt giết chết hắn, phát hiện hắn cả người từ từ cuộn mình lại. Đại khái là suy nghĩ vừa rồi quả thực không thể nhìn thẳng, lần này hắn không có không biết xấu hổ mở miệng, mà là trực tiếp suy nghĩ trong đầu hỏi :"Có cách gì khiến trẫm không đau nữa không?"
Dừng một chút, nghĩ đến thỏa thuận ban đầu đã bị phá vỡ của hai người trước đó, Sài Thiệu không tình nguyện tiếp tục nói :"Trẫm....nhiều nhất liền bỏ qua cho ngươi đó."
Trầm Hàm Chương có thể tưởng tượng đến bộ mặt "Đại ân đại đức như thế nhà ngươi còn không qua quỳ xuống tạ ơn trẫm" của hắn. Quả nhiên giây tiếp theo, Sài Thiệu không cho nàng mở miệng.
"Trẫm khai ân như thế, đậu nha thái nhà ngươi còn chưa lăn lại đây tạ chủ long ân."
Thật sự muốn đập chết hắn!
Chính là người trong phủ công chúa này, động tác sao mà chậm vậy. Nàng muốn về cung lắm rồi, cho tên béo chết tiệt kia thèm nhỏ dãi vịt nướng này đi!
Đang sốt rột, đội nhân mã do Mạc Ly dẫn đầu từ chỗ ngoặt đi đến, nhất tề quý rạp xuống trước mắt nàng.
Nàng thanh thanh giọng, quở trách có tính tượng trưng vài câu, sau đó liền oanh oanh liệt liệt quay về phủ công chúa, gần gũi tình nhân trong mộng một chút.
Điều này làm cho Trầm Hàm Chương vui sướng tới nỗi suýt chút nữa ngã lộn cổ, tình địch số một số hai cái gì đều quẳng lên chín tầng mây rồi.
Đương nhiên là, sau khi để Mặc Ly tên mặt cương thi này đi rửa bô đã, tươi cười trên mặt nàng càng thêm rạng rỡ.
Thời điểm trở về một đường hát ca, cả người thịt béo cùng nhảy lên nhảy xuống theo điệu nhảy của nàng.
Nhưng mà không nghĩ tới chưa tới Đại Thánh cung, liền gặp phải Hạ Thục phi đỏ mặt tía tai, nàng vội vội vàng vàng quát : " Ai cho ngươi xuất cung phóng túng? Sao bây giờ mới quay về hả? Ngươi có biết lão nương tìm ngươi lâu lắm rồi không a? Cái thân thể kia của ngươi bị làm sao a? Tiểu Tráng Tráng nhà ta sắp không xong rồi, ô ô ô ô ô.... ..."
Ban đầu nàng rống một câu, trong lòng Trầm Hàm Chương còn yên lặng chống lại một câu. Nhưng chờ sau khi nói Sài Thiệu sắp không xong, Trầm Hàm Chương có chút lờ mờ," Đùa cái gì a?"
Âm thanh quá lớn, tới mức kiệu run lên bần bật ba lần.
Bên ngoài tiểu thái giám tùy thị sợ hãi xin chỉ thị nói : " Bệ hạ, nô tỳ ở đây mà, người có việc gì sao?" Chính là người ta không phải là Ngoạn Ý Nhi a,? Người ta nhũ danh là Hoa Hoa mà!
Nàng không có chuyện gì!
Không đúng, nàng có chuyện, chuyện lớn rồi.
Sài Thiệu sắp không xong rồi? Sắp chết? Hay là đã chết rồi? Nếu như hắn chết rồi, thân thể của nàng sẽ thế nào đây, làm sao nàng quay về được?
Trầm Hàm Chương trong đầu loạn thành một đoàn.
Hạ Thục phi còn loạn hơn nàng, lăn qua lộn lại cả một ngày, một câu trọng điểm cũng không có.
Trầm Hàm Chương bị nàng làm phiền tức giận gầm lên một tiếng, ra hiệu người nâng kiệu đi nhanh hơn.
Hùng hùng hổ hổ như thế mà đến Đại Thánh cung, Trầm Hàm Chương quên luôn vịt quay, trực tiếp lao vào tẩm điện, đập vào mắt là Sài Thiệu vẻ mặt sắp chết nằm ở đó.
Tuy rằng sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng cũng không giống như bệnh nặng sắp buông xuôi trần thế. Trái tim đang hoảng loạn của Trầm Hàm Chương lúc này mới thoáng thả lỏng.
Nàng không quản việc hai người vừa mới cãi nhau xong, không quản bốn con quỷ đang đứng nhìn, đi đến trên giường sờ sờ phía sau đầu hắn, hỏi : " Ngươi sao rồi? Bị người khác bắt nạt?"
Sài thiệu "ba" một tiếng gỡ tay nàng ra, kéo xuống phía dưới mông mình.
Ôi trời đất ơi, ta điên mất thôi!
Trầm Hàm Chương trợn trừng mắt, phất tay áo liền quăng Sài Thiệu ra. Thế nhưng vừa liếc mắt đối diện với bộ dáng như hổ rình mồi của Hạ Thục phi cùng Mã cô cô!
Nàng cảm thấy mình bị đe dọa!
Nhưng.......
Trầm Hàm Chương nghiến răng nhẹ nhàng nói : " Ngươi có chỗ nào không thoải mái mau nói với ta, ngươi nói ta mới biết được chứ, ngươi không nói làm sao ta biết đây? Ngươi nói thì chúng ta tìm ngự y, ngươi không nói thì chỉ có thể chịu đựng. Ngươi......"
Nói đến khô cả nước miếng, Sài Thiệu vẫn như cũ không phản ứng.
Trầm Hàm Chương thực sự nổi giận, nàng trực tiếp xốc chăn hắn lên!
Sài Thiệu biến sắc, hốt hoảng nhảy lên, đoạt lại chăn trong tay nàng.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Trầm Hàm Chương vẫn thấy được vài vệt máu , rải rác trên mông, đùi và eo của Sài Thiệu ---- à không không, là của nàng.
Cho nên, Trầm Hàm Chương bấm đốt tay tính tính, hình như nàng đến cái đó rồi.
Cho nên Sài Thiệu đến cái kia cái kia rồi?
Trầm Hàm Chương cảm thấy không được khỏe cho lắm!
Nàng khô cằn đứng đó, bình tĩnh nhìn Sài Thiệu trùm kín người như con nhộng. Trong lòng không khỏi cảm khái, trời xanh ơi đại đế ơi, cũng đưa cho ta giường với chăn đi, ta cũng không muốn đối diện với loại nhân sinh chết tiệt này.
Hạ Thục phi bên cạnh khóc lóc hỏi : " Triểu Tráng Tráng rốt cuộc đã động rồi, có còn cứu được nữa không?"
Cả thế giới im lặng.
Phản ứng đầu tiên là Mã cô cô, nàng xấu hổ giật giật khóe miệng," Làm ma lâu quá, lại quên mất chuyện này."
Theo sau là Hạ Thục phi, mặt phù dung đều vặn vẹo, nhịn một hồi rồi không nhịn được nữa, toàn bộ quỷ co thành một đoàn ngã dưới đất cười lăn lộn : " Tiểu Tráng Tráng hắn...... ha ha ha ha ha.....có kinh nguyệt rồi!"
Trầm Hàm Chương trợn mắt nhìn, "Còn có tí đồng tình nào nữa không đây?" Tên béo chết bầm này đang dùng thân thể của nàng a!
Hạ Thục phi cười tới giạng thẳng chân, quỳ trên mặt đất vừa đấm vừa cười,"Đồng tình kia là cái gì đó? Ta kỳ thật..... Đã muốn cười từ lâu lắm rồi, lúc biết Tiểu Tráng Tráng biến thành nữ nhân ta đã muốn cười, lão nương nhịn đến bây giờ thật là vất vả quá đi mà."
Mã cô cô cũng bị nàng lây nhiễm, nhịn không được nhếch nhếch miệng. Loại chuyện này đối với đương sự mà nói quả thật là bỉ thảm, nhưng trong ánh mắt đứng ngoài nhìn này của bọn họ, lại đủ để gây một trận cười.
Cuối cùng là Sài Thiệu không nhịn được nữa, bỗng chốc xốc chăn lên,khuôn mặt trắng bệch lạnh giọng nói : " Câm miệng hết cho trẫm, đi ra ngoài."
Giọng nói lạnh như băng này, thành công khiến hiện trường yên lặng.
Hạ Thục phi còn muốn nói gì đó, bị Mã cô cô mạnh mẽ giữ chặt. Bốn con quỷ dắt tay nhau rời đi.
Mã cô cô bỗng nhiên quay đầu, mới vừa rồi trong khoảnh khắc kia, nàng dường như nhìn thấy tiên đế trên người Sài Thiệu.
Mã cô cô rũ mắt, sắc mặt ảm đạm.
Hạ Thục phi trấn an ôm vai nàng, aiz, từ xưa.....
"Đa tình nữ tử phụ tâm hán, minh chu ám đầu lệ mông lung a *(Ý chỉ người tài không được trọng dụng)!" Công chúa sầu thảm vặt cánh hoa mà khóc.
Hạ Thục phi, Mã cô cô:"... ...... ..."
Có thể đem một con quỷ đánh chết lần nữa được không?
Trầm Hàm Chương cũng hì hục chuẩn bị rời đi, không còn cách nào khác, nàng có chút không thể đối mặt. Ăn uống lạp tát còn chưa tính, bây giờ Sài Thiệu lại còn muốn dùng thân thể của nàng thể nghiệm cái kia một phen.
Điều này làm cho nàng khó có thể kiềm nén, thầm nghĩ muốn một mình tĩnh lặng.
"Đứng lại cho trẫm." Thế nhưng Sài Thiệu lại mở miệng gọi nàng, hắn thanh thanh giọng, tận tực tỏ ra bình tĩnh." Đậu nha thái, ngươi lại đây hầu hạ trẫm thay quần áo."
Trầm Hàm Chương quay đầu, chỉ vào mũi mình hỏi :"Ta hầu hạ ngươi?"
"Bằng không thì ai?" Sài Thiệu quay mặt đi, cố gắng áp chế xấu hổ trong lòng xuống, nâng cằm ra vẻ đương nhiên nói : " Chẳng lẽ lại muốn trẫm một mình xử lý."
Vừa dứt lời, bụng bỗng nhiên một trận co rút đau đớn, hạ thân lập tức trào ra một cỗ nhiệt lưu.
Sài Thiệu rốt cục không khống chế được nữa, trong đầu điên cuồng gào thét : Con mẹ nó, sao có thể đau như vậy, trẫm không cẩn thận đập vào trứng cũng không đau đến như này aaaaaaaaaa !
Trầm Hàm Chương : "... ...... ....."
Đập vào trứng là cái quỷ gì?
Nàng nhịn không được cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt sắp tới lại bị nàng cương quyết thu hồi trở lại.
Nàng không thể đáng khinh như vậy!
Đều tại tên béo chết tiệt!
Nàng dùng sức trừng hắn ý đồ dùng ánh mắt giết chết hắn, phát hiện hắn cả người từ từ cuộn mình lại. Đại khái là suy nghĩ vừa rồi quả thực không thể nhìn thẳng, lần này hắn không có không biết xấu hổ mở miệng, mà là trực tiếp suy nghĩ trong đầu hỏi :"Có cách gì khiến trẫm không đau nữa không?"
Dừng một chút, nghĩ đến thỏa thuận ban đầu đã bị phá vỡ của hai người trước đó, Sài Thiệu không tình nguyện tiếp tục nói :"Trẫm....nhiều nhất liền bỏ qua cho ngươi đó."
Trầm Hàm Chương có thể tưởng tượng đến bộ mặt "Đại ân đại đức như thế nhà ngươi còn không qua quỳ xuống tạ ơn trẫm" của hắn. Quả nhiên giây tiếp theo, Sài Thiệu không cho nàng mở miệng.
"Trẫm khai ân như thế, đậu nha thái nhà ngươi còn chưa lăn lại đây tạ chủ long ân."
Thật sự muốn đập chết hắn!
/29
|