Phó Tránh tích chữ như vàng cho Sầm Duệ một câu: "Bệnh cũ thôi, không đáng ngại."
Sầm Duệ có trì độn hơn nữa, cũng nhìn ra được câu trả lời có lệ, tiểu hoàng đế phẫn uất: "Hảo tâm mà lại bị coi là lòng lang dạ thú" – Những lời này tiếp tục được cằn nhằn cả ngày trong tẩm điện.
Lai Hỉ công công không rõ nội tình nhưng trung thành và tận tâm cùng mắng chửi với bệ hạ, thật sự hận tên tiểu nhân đạp hư tâm ý của chủ tử!
Nhưng khi hoàng đế bệ hạ nói ra tên của tiểu nhân kia, Lai Hỉ công công trầm mặc, mặt nhăn như hoa cúc khô, trịnh trọng nói: "Bệ hạ, giết người là phạm pháp!"
Sầm Duệ đáp trả cho hắn một quyển "Luận văn giải chữ" thật dày.
Bữa tối Phó Tránh không cùng Sầm Duệ dùng bữa, trở về Noãn các, nhân lúc trong phòng còn ánh sáng mặt trời, lấy thuốc trong bình ra rồi uống vào cùng ngụm nước, sau đó nằm xuống đi ngủ. Ngủ tới nửa đêm, tiếng đồng hồ nước trong cung làm hắn bừng tỉnh, chỗ thái dương giật giật giữ dội, nhắm mắt vào đều là hình ảnh đỏ tươi hỗn loạn, nhiễu hắn thần trí không yên.
Dựa vào trí nhớ lấy ra cái hộp ngọc, huân hương bên trong đã dùng hơn phân nửa, quệt một chút ra dùng, toàn bộ Noãn các ngập tràn mùi hương ngọt ngào dịu mát, nội tâm Phó Tránh cũng bình tĩnh hơn. Hộp ngọc trong tay tản ra ánh sáng mờ ảo, giống như chủ nhân của nó, tư chất bình thường, không có gì thu hút. Phó Tránh thưởng thức xong, lại đem thả về đầu giường.
Hương là noãn hương, Noãn các lại đốt địa long, nên Phó Tránh dựa đầu giường đọc sách thấy khô miệng, đứng dậy rót một chén trà lạnh. Buông chén trà xuống, tầm mắt nhìn thấy văn thư chỉnh tề đặt trên bàn, mở trang đầu tiên ra, trang thứ nhất đã kể lại chi tiết động thái mấy ngày gần đây của Yến vương. Từ việc làm đám hỏi với Tần gia ở Giang Âm tới "ngẫu nhiên gặp" Trưởng công chúa của Tấn quốc, tất cả đều bộc lộ sự kỳ lạ.
Phó Tránh đọc qua, trầm ngâm một lát, đi về phía chậu than, ném thẳng vào. Không bao lâu sau, tất cả con chữ hoá thành tro bụi. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mâu sắc còn đen trầm hơn màn đêm.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Qua đông, vào đầu xuân, Sầm Duệ cũng bắt đầu khó ngủ mỗi đêm.
Đội ngũ hồi kinh của Yến vương đã tới ngay ngoài Đông Quan, hai ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Tin tức này truyền ra, nghe nói châm tuyết, tơ lụa các loại trên chợ bán hết chỉ trong vòng một đêm, các cô nương phấn khởi, vui không ngủ nổi vội vàng làm túi thơm cho Yến vương.
Trong Lý Chính Điện, nét mặt đám triều thần toả sáng, mở miệng một cái là Yến vương, là Ngũ gia. Cứ như Yến vương về thì bọn họ sẽ được tăng lương không bằng. Sầm Duệ rất khó chịu, lúc lâm triều tuyên thánh ý, nói là để tăng thu giảm chi, cứu tế dân chúng, tiền trợ cấp ba tháng tới tất cả sung quốc khố.
Triều đình đề phòng quan viên tham ô hối lộ nên mỗi tháng ngoài bổng lộc cố định còn cho thêm tiền trà, tiền rượu, tiền ăn uống tiêu vặt các loại. Tính toán nhỏ nhặt mà nói, so với bổng lộc hàng năm bị con cọp mẹ nhà mình nắm trong tay thì chút tiền này cũng coi là của riêng của đám quan viên.
Chiêu thức ấy của Sầm Duệ khiến chúng quan viên không có tiền uống trà không hẹn mà cùng tuôn trào hai hàng lão lệ. Vẫn ôm một tia may mắn là lấy tiền trợ cấp sung quốc khố không hợp kỷ cương, Phó Phụ chính kia nhất định không chấp nhận. Kết quả, không quá giờ ngọ, tin dữ bay cùng tờ thông cáo của Thượng Thư cục tới khắp lục bộ, lập tức tiếng kêu than dậy khắp đất trời, ngay cả người luôn luôn tác phong, kỷ luật nghiêm minh và liêm khiết làm theo việc công như Ngự sử cũng không may mắn thoát khỏi.
Ba mươi tuổi đầu, Ngự Sử Trung Thừa ôm Đô Ngự Sử nhà mình mà gào khóc: "Đại nhân, bổng lộc tháng này của hạ quan vừa mới giao nộp, thọ lễ của ngài hạ quan chỉ có thể dùng văn chương khó nghe của mình để thay thế thôi."
Đô Ngự Sử vỗ vỗ vai Trung Thừa, nhìn trời cảm khái, lão phu tình nguyện ngươi dâng văn chương khó coi cũng không muốn thấy ngươi đưa thuốc bổ thận tráng dương a.
Thì ra cha vợ của Ngự Sử Trung Thừa này mở tiệm thuốc, chuyên làm lộc tiên, dương tiên, ngưu tiên, mua bán các loại tiên. Trung Thừa đại nhân vì muốn lấy lòng phu nhân, mỗi khi đi tặng lễ đều tới đây mua hàng.
Cứ như thế, Sầm tiểu hoàng đế thành công ra oai một trận trước khi Yến vương vào kinh.
Long quý nhân đánh giá: Làm quá hoa mỹ!
Nhưng mặc dù bóc lột bách quan, nỗi sầu khổ của Sầm Duệ vẫn không giảm bớt được tý nào, đội ngũ của Yến vương càng tới gần, bọt nước trong miệng nàng càng ngày càng nhiều. Đi bộ cũng giống như bay trên mây, khuôn mặt trắng bệch do ngủ không đủ, nhợt nhạt kinh người, đã dọa tới mức vài cung nhân bị trúng gió, cả ngày kêu gặp ma.
Phó Tránh nói nàng mấy lần, nhưng nói nàng không nghe, hoảng hốt tiếp tục hoảng hốt, giống ma thì mỗi ngày một giống hơn. Địch chưa đến, khí thế đã mất hơn phân nửa, mắt Phó Tránh trầm xuống, phạt nàng tới Thái Miếu quỳ một ngày một đêm.
Lai Hỉ công công ngăn cản Phụ chính đại nhân, kể rõ nguyên nhân trước sau thật êm tai. Sở dĩ Sầm Duệ sợ Yến vương như vậy, là phải nhắc tới chuyện mấy năm trước. Không lâu sau khi Sầm Duệ hồi kinh nhận tổ quy tông, rất được Hiếu Văn Đế yêu thích, ban tước vị thân vương, lĩnh Đan Thư Thiết Khoán, còn kém không viết lên mặt bốn chữ "Ta là Thái tử".
Cái gọi là cây to đón gió, Sầm Duệ mới đắc ý không lâu liền bị ám sát, hết chuyện này tới chuyện khác, sắp đuổi kịp tần suất một ngày ba bữa. Ám sát không là gì, cùng lắm thì ở trong vương phủ, có trọng binh bảo hộ, ai làm gì được ta? Đáng giận là có người giở trò sau lưng khiến Sầm Duệ bị vu hãm, chịu khổ hình mấy tháng ở thiên lao, thậm chí suýt nữa mất mạng.
May là Hiếu Văn Đế chưa hoàn toàn hồ đồ, sau khi Sầm Duệ thoát hiềm nghi, được thả ra cái nàng lập tức lần theo chút dấu vết để lại. Manh mối chỉ ra người hãm hại là ai đây? Chính là kẻ ở xa ngàn dặm — Yến vương. Sầm Duệ có thể thám thính được thì lão hoàng đế biết dễ như trở bàn tay. Kỳ lạ là lão hoàng đế lại không có ý trừng phạt Yến vương. Chỉ đưa một đống vàng bạc hiếm quý tới phủ Sầm Duệ để trấn an.
Sầm Duệ lòng dạ hẹp hòi, trộn hết đống vàng bạc này vào với nhau rồi nung chảy, đắp thành một cây củ cải, khắc tên Ngũ Ca của nàng lên, rảnh rỗi thì lôi roi ra vung vẩy.
Lai Hỉ công công nói đến đây rất buồn bực, tại sao lại nặn cây củ cải á?
Phó Tránh ho nhẹ một tiếng, người bên ngoài không biết, ở Quận Thanh Thủy, củ cải là từ lóng ác độc nhất để mắng chửi người...
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cho dù bây giờ đã làm hoàng đế, Sầm Duệ vẫn có bóng ma tâm lý với vị Ngũ Ca này, nhất thời không tiêu trừ được.
Biết được đoạn chuyện xưa này khiến Phó Tránh hơi kinh ngạc, nhìn Sầm Duệ lưu manh vô lại như thế, không ngờ sau khi hồi kinh phải trải qua bao nhiêu phong ba...
Chạng vạng, Sầm Duệ mệt mỏi bay vào thư phòng, hiếm thấy khi không phát hiện ra bóng dáng của Phó Tránh.
Đối diện bàn học của nàng là bản sách mới "Kính hoa truyền kỳ" – một quyển tạp ký. Kẻ bị bắt ngâm mình trong văn sử quốc cương như Sầm Duệ thấy vô cùng mới mẻ, như trộm liếc ngang một cái, nhanh tay tóm lấy nhét vào lòng.
Qua nửa nén hương, có cung nhân đến truyền lời nhắn, nói là Phụ chính đêm nay tới phủ Ngụy quốc công đánh cờ với lão quốc công, sẽ không tới Ngự Thư phòng. Nhưng hắn không đến, bệ hạ ngài vẫn phải làm việc, công khóa ở trên bàn để lại cho ngài, ngày mai sẽ kiểm tra. Nếu Phụ chính hắn không hài lòng, bệ hạ ngài phải tới Thái Miếu trò chuyện qua đêm mới nhóm lão tổ tông.
Sầm Duệ không thể tin ôm quyển sách trong ngực, công khoá Phó Tránh để cho nàng là cái này sao?
Giả vờ ngồi ngay ngắn trên án bàn một hồi, thấy Phó Tránh quả thật không có dấu hiệu tới, lúc này Sầm Duệ mới ngó nghiêng khắp nơi, rút truyền kỳ trong lòng ra. Mở ra một tờ, chính giữa tờ giấy có vẽ một con chó nhỏ buồn bã ỉu xìu, người vẽ có kỹ thuật rất tốt, vẽ vô cùng sống động. Sầm Duệ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không thích hợp, cái này... sao lại có điểm giống nàng hiện tại chứ?
...
Ý thức được mình bị Phó Tránh so với chó, Sầm Duệ gào một tiếng, điên người ném quyển sách xuống bàn, hô to một tiếng: "Lai Hỉ!"
Tiếng vừa phát ra, nàng lại liếc thấy sau lưng con chó nhỏ có tám chữ nhỏ "Tâm bình khí hòa" "Mọi sự không lo".
Lai Hỉ công công đã bị triệu hồi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện trước mặt Sầm Duệ, nhìn chủ tử nhà mình khôi phục sức sống, kinh hỉ oà khóc: "Bệ hạ có gì phân phó!" Cho dù giết người phóng hỏa, cường đoạt dân nữ, không, cường đoạt dân nam, tiểu nhân cũng vượt lửa qua sông, có chết không chối từ!
Vốn định đặt thêm cây củ cải nữa ở Dưỡng Tâm Điện, Sầm Duệ giật giật khoé miệng: "Quên đi, không có việc gì."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Dù Sầm Duệ ngàn không muốn vạn không muốn, đoàn người của Yến vương cũng đúng hạn tới ngoài cửa hoàng thành, Lễ bộ Thị Lang bắt sóng tình hình thực tế, cầm tờ giấy nhỏ tấu, dân chúng nhiệt tình dào dạt xếp hàng dưới tường thành, mắt thấy đã sắp phá tan cửa thành tới nơi rồi! Xem ra các vị đại nhân Công bộ chuẩn bị đi tu bổ có việc để làm thêm.
Ta thấy đầu ngươi muốn chuyển nhà rồi! Sầm Duệ ngồi lệch trên long ỷ sâu kín quét mắt một cái, Lễ bộ Thị Lang nuốt nước miếng một cái, lại nhận thêm từ Phụ chính đại nhân cái mắt lạnh không có cảm tình, lặng lẽ, im lặng, lui về trong đội ngũ quan văn...
Lễ bộ Thượng Thư ai oán nhìn con mình, nhọc tiểu tử này lúc trước còn đỗ tiến sĩ, sao ở trước mặt hoàng đế bệ hạ lại có thể dùng từ nhiệt tình dào dạt hả?
Sầm Duệ làm hoàng đế đã lâu, cái khác không học tinh, chỉ riêng cáo mượn oai hùm là học giống như đúc, có Phó Tránh áp trận, nàng cứ thoải mái bành trướng.
Bỗng nhiên, Lai Hỉ thở hồng hộc hô to vào điện: "Đến rồi! Đến rồi!"
Tinh thần đám bách quan run lên, lòng Sầm Duệ lộp bộp một tiếng, cái bành trướng xì hơi mất một nửa.
Lai Hỉ đứng vững gót chân, lau mồ hôi hí hửng nói: "Là Kim Lăng vương và Đại trưởng công chúa đến."
"..." Hí hửng cái đầu mẹ ngươi, Sầm Duệ bị lừa gạt cảm tình vô lực đỡ lấy tay vịn, mà Kim Lăng vương và Đại trưởng công chúa là ai thế?
Phó Tránh đứng thẳng dưới long ỷ vừa thấy biểu tình mê mang của Sầm Duệ, biết ngay mấy ngày giảng cho nàng về tông thân hoàng thất hoàn toàn công cốc, lạnh nhạt nói với Lai Hỉ: "Yến vương điện hạ đâu?"
Lai Hỉ ấp a ấp úng nói: "Xe ngựa của Yến vương điện hạ tới gần cửa hoàng thành rồi lại đột nhiên phái người nói là muốn đi hoàng lăng tế bái tiên đế, quay đầu cái đã đi ra ngoại thành luôn."
Người còn chưa tới mà đã ra oai phủ đầu rồi đấy. Sầm Duệ vung tay lên, bãi triều, về nhà hết đi, đi tìm cha mẹ các ngươi đi.
Lai Hỉ vội nói: "Bệ hạ, Kim Lăng vương và Đại trưởng công chúa còn chờ bái kiến ngài á!"
Dưới áp lực lạnh lẽo từ Phó Tránh, Sầm Duệ móc gan ruột suy nghĩ mãi, rốt cục cũng nhớ tới đám huynh đệ tỷ muội phiền phức kia...
/93
|