Cái ôm của anh khiến tinh thần Khương Thanh Vũ đột nhiên tỉnh táo trở lại, cô xoay người vùi mình trong vòng tay anh.
Bả vai phập phồng cô lên xuống, cánh tay Cố Vân Dực bị cô nắm chặt.
"Em vẫn luôn hận ông ấy......"
"Sau khi biết chuyện ông ấy bỏ rơi mẹ con em."
"Người khác đều nói ông ấy đã có vợ mới và có con nên em hận ông ấy, thậm chí hy vọng ông ấy chết sớm một chút."
"Em cũng oán trách mẹ tại sao lại từ bỏ điều trị."
"Nếu ông ấy không rời đi, chúng em sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc. Nếu bà ấy điều trị còn có thể ở bên em thêm một thời gian nữa."
"Rõ ràng là bà ấy không cần phải lựa chọn như vậy."
Người con gái nhỏ bé trong vòng tay anh đột nhiên ngừng run rẩy, nhưng ngón tay lại càng dùng sức, chỉ trong chớp mắt đã trào ra hàng lệ hỗn loạn.
"Thế nhưng em lại không biết, tâm bệnh của mẹ lại nặng đến thế."
"Thì ra ông ấy rất yêu chúng em, cũng không muốn rời bỏ chúng em."
"Thì ra có rất nhiều việc không thể lựa chọn, chỉ có em là đồ ngốc. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ là do sự bảo vệ của người khác, vậy mà em lại coi như là điều hiển nhiên."
"Mẹ em chắc đã rất khổ sở, vậy mà bà ấy vẫn chịu đựng không giải thích gì......"
"Ông ấy chắc cũng đã rất đau lòng...... Vậy mà em lại muốn ông ấy chết......"
"Em thật đáng chết quá..."
"Cái này cũng không phải lỗi của em, đúng không? Đừng tự trách mình."
"Đừng khóc, đừng khóc nữa."
Cố Vân Dực nhắm chặt mắt, giọng nói của anh dồn dập mang theo cả âm mũi nhỏ nhẹ. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió mạnh đang làm gãy những cành cây mỏng manh, mưa đổ xuống liếm qua miệng vết thương còn mới, phản chiếu màu sắc đỏ tươi trong mắt anh.
Nhưng anh cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể thay Trì Dã và Khương Hoa tiếp tục che chở cho cô.
Quên nó đi.
"Em cứ khóc đi."
Khương Thanh Vũ khóc ở trong vòng tay anh cho tới khi kiệt sức, những giọt nước mắt đọng lại dưới đôi mắt nhắm nghiền đã được nhiệt độ cơ thể hong khô.
Cố Vân Dực muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhưng khi nhìn thấy Khương Hoa thì anh lại đổi ý.
Anh đặt Khương Thanh Vũ lên sofa, để cô gối lên chân anh để có thể ngủ thoải mái hơn.
"Bác sĩ nói như thế nào?"
Trong phòng chỉ còn lại ba người vẫn tỉnh táo, Hà Siêu hỏi anh.
Ánh mắt Cố Vân Dực tối sầm lại, anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ lên gò má đầy nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Bảo chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng."
-
Mưa nhỏ giọt bên bệ cửa sổ, từ vũng nước nhỏ phát ra những âm thanh trong trẻo dễ chịu.
Khương Hoa bị tiếng nước đánh thức, đầu giường có bật một ngọn đèn nhỏ, hoa văn trên chao đèn khiến ánh sáng tản ra những họa tiết nhảy múa như ánh nến.
Không khí trong phòng rất yên tĩnh, có một cái đầu bù xù nằm yên bên cạnh bà, hơi thở đều đặn. Bà ấy nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lên, nhìn thấy gương mặt yên bình đang ngủ say của con gái thì khóe miệng chậm rãi kéo lên.
Di chuyển tầm mắt bà lướt qua Khương Thanh Vũ đến cửa sổ đen kịt, dừng lại trên lá cây lập lòe ánh sáng.
Bà ấy nhớ rõ trước khi chìm vào giấc ngủ thì trời vẫn trong xanh với những gợn mây trắng, ranh giới sáng tối rõ ràng. Vậy mà hiện tại bầu trời bị một màu đen bao phủ, vừa sâu vừa nhợt nhạt, viền mây mỏng lộ ra ánh bạc, hé ra vầng trăng cô đơn trên bầu trời.
Khương Hoa đứng dậy, kéo kéo góc chăn, Khương Thanh Vũ đang ngủ bên cạnh bà cũng tỉnh dậy theo.
"Mẹ?"
Tinh thần Khương Hoa đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, thậm chí trên mặt còn có sắc hồng mờ nhạt.
Vài người nghe được âm thanh liền đi tới từ phòng bên cạnh, thấy dáng vẻ Khương Hoa thì lòng họ thắt lại.
Nhưng Khương Hoa đã làm như không thấy và bước ra cửa.
"Mẹ, mẹ có đói không? Có canh dì nấu, con đi hâm lại cho mẹ."
Vẻ mặt Cố Vân Dực phức tạp nhìn theo cô bé chạy xuống tầng.
"Đã lâu không gặp."
Khương Hoa mỉm cười nhìn Hà Siêu và Khâu Viện, "Hai người có con chưa?"
"Chúng tôi không muốn có con."
Khâu Viện ép chính mình phải mỉm cười, khóe miệng cứng ngắc đã vài lần không khống chế được mà hạ xuống.
"Khâu Viện."
Khương Hoa đưa tay về phía Khâu Viện, "Tôi chưa bao giờ trách các cậu."
"Các cậu cũng không có lỗi gì với Trì Dã, càng không có lỗi với tôi. Lúc trước khi anh ấy muốn rời đi, là chính tôi và bố đã ủng hộ anh ấy, đó là sứ mệnh, cũng là sự lựa chọn của anh ấy."
"Các cậu hãy sống thật tốt, trong số chúng ta ít nhất cũng có người thật sự có thể cùng nhau già đi.”
Khâu Viện cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, hai hàng nước nước mắt chảy xuống.
"Cảm ơn cậu, Tiểu Hoa."
Nhiều năm không gặp, Khương Hoa nhàn nhã trò chuyện về gia đình, tựa như những chuyện nấm mốc mọc lên từ vết nứt trong lòng khi xưa chẳng hề tồn tại.
Bà ấy càng nói thì giọng nói càng trở nên nhỏ nhẹ khó mà nghe được rõ ràng.
Đồng hồ trên đỉnh đầu cứ quay tròn từng vòng, tựa như cuộc đời bà ấy đang trôi qua từng phút.
Họ đều có linh cảm về chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng không ai có thể cản trở nó, chỉ coi như một cuộc hội ngộ sau thời gian dài xa cách, chỉ là ngày này đến có chút muộn.
Đến khi trong hành lang có ánh sáng chiếu rọi, bà ấy mới quay đầu nhìn về phía Cố Vân Dực.
"Vân Dực, hãy đối xử tốt với Thanh Vũ."
Lời nói đột ngột dừng lại khi Khương Thanh Vũ mở cửa bước vào, cô đang bê một cái khay, sương khói lượn lờ tỏa ra từ chiếc bát sứ trắng.
Khương Hoa uống hết nửa bát, đây là cảm giác ngon miệng nhất bà ấy có trong mấy ngày gần đây.
"Vốn mẹ muốn thay quần áo, ai ngờ lại ngủ quên mất."
Khương Hoa nhỏ giọng nói với con gái, còn liếc nhìn về phía mấy người Hà Siêu.
Khương Thanh Vũ lập tức hiểu ý mẹ mình.
Khương Hoa thích ăn diện, ông ngoại cô nói từ nhỏ bà ấy đã là người đẹp nhất trong số những người cùng thời. Ngay cả khi bị bệnh bà ấy cũng không muốn lộ ra dáng vẻ tiều tụy chật vật.
"Con giúp mẹ trang điểm."
Khương Thanh Vũ đẩy Khương Hoa đến bàn trang điểm, bên cạnh là phòng thay đồ. Cô muốn tìm một bộ lễ phục nhưng Khương Hoa lại tìm thấy một bộ váy màu xanh nước biển dài trong hành lý của bà ấy.
"Mặc cái này đi."
Kiểu dáng đơn giản đến mức không nhìn ra tuổi tác, những lớp vải xưa cũ khiến động tác của Khương Thanh Vũ hơi ngừng lại, cô cắn môi kìm ném sắc đỏ nổi lên trong đôi mắt.
"Được."
Làn da Khương Hoa rất trắng, sau nhiều năm bảo dưỡng tốt nên cũng không có biểu hiện lão hóa. Nếu không phải do bệnh tật quấy phá hành hạ đến nhợt nhạt thì chắc chắn cũng chẳng cần trang điểm.
Khương Thanh Vũ điểm chút má hồng, thêm chút sắc đỏ nhàn nhạt trên môi, khuôn mặt không chút huyết sắc của bà ấy lập tức trở nên có sức sống.
Tóc Khương Hoa đã rụng khá nhiều, chỉ còn chưa đến một nửa so với trước đây. Khương Thanh Vũ nắm tóc của bà ấy trong tay mà sống mũi đau nhức, cô xếp thành một búi tóc rồi dùng lược chải đều, cố gắng để không lộ ra da đầu.
Cuối cùng cô còn kẻ thêm một đường kẻ mắt, Khương Hoa rất hài lòng khi nhìn chính mình trong gương.
"Kỹ thuật trang điểm của con còn giỏi hơn vẽ tranh."
Khương Thanh Vũ đi tới trước mặt Khương Hoa, ngoại trừ đôi mắt thì hai mẹ con giống nhau như đúc, cười lên lại càng giống hơn: "Bởi vì con xinh đẹp như mẹ vậy."
Khương Hoa vỗ vỗ đầu Khương Thanh Vũ, "Con tự khen chính mình à."
Khi họ ra ngoài thì bầu trời đã tràn ngập ánh nắng ban mai.
"Con đưa mẹ ra vườn một lát đi, trong nhà ngột ngạt quá."
Chiếc váy trên người Khương Hoa rất mỏng, bà ấy đã gầy đi rất nhiều khiến chiếc váy trông như một chiếc túi rộng thùng thình. Dưới sự kiên trì của Khương Thanh Vũ thì bà ấy mới khoắc thêm một chiếc áo khoác cùng màu.
Mặc dù trời đang mưa nhưng mới là tháng Năm nên trong vườn cũng không lạnh lắm.
Trên mặt đất xuất hiện những vũng nước nông, bước chân cô đạp lên khiến bọt nước văng tung tóe làm ướt ống quần.
Xung quanh đã sáng sủa hơn nhiều, những chú chim dậy sớm đã lần lượt rời tổ, tiếng hót cao vút chói tai xé tan sự yên tĩnh sáng sớm, ánh nắng đầu tiên chiếu đến bên chân như sóng biển.
Bả vai phập phồng cô lên xuống, cánh tay Cố Vân Dực bị cô nắm chặt.
"Em vẫn luôn hận ông ấy......"
"Sau khi biết chuyện ông ấy bỏ rơi mẹ con em."
"Người khác đều nói ông ấy đã có vợ mới và có con nên em hận ông ấy, thậm chí hy vọng ông ấy chết sớm một chút."
"Em cũng oán trách mẹ tại sao lại từ bỏ điều trị."
"Nếu ông ấy không rời đi, chúng em sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc. Nếu bà ấy điều trị còn có thể ở bên em thêm một thời gian nữa."
"Rõ ràng là bà ấy không cần phải lựa chọn như vậy."
Người con gái nhỏ bé trong vòng tay anh đột nhiên ngừng run rẩy, nhưng ngón tay lại càng dùng sức, chỉ trong chớp mắt đã trào ra hàng lệ hỗn loạn.
"Thế nhưng em lại không biết, tâm bệnh của mẹ lại nặng đến thế."
"Thì ra ông ấy rất yêu chúng em, cũng không muốn rời bỏ chúng em."
"Thì ra có rất nhiều việc không thể lựa chọn, chỉ có em là đồ ngốc. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ là do sự bảo vệ của người khác, vậy mà em lại coi như là điều hiển nhiên."
"Mẹ em chắc đã rất khổ sở, vậy mà bà ấy vẫn chịu đựng không giải thích gì......"
"Ông ấy chắc cũng đã rất đau lòng...... Vậy mà em lại muốn ông ấy chết......"
"Em thật đáng chết quá..."
"Cái này cũng không phải lỗi của em, đúng không? Đừng tự trách mình."
"Đừng khóc, đừng khóc nữa."
Cố Vân Dực nhắm chặt mắt, giọng nói của anh dồn dập mang theo cả âm mũi nhỏ nhẹ. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió mạnh đang làm gãy những cành cây mỏng manh, mưa đổ xuống liếm qua miệng vết thương còn mới, phản chiếu màu sắc đỏ tươi trong mắt anh.
Nhưng anh cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể thay Trì Dã và Khương Hoa tiếp tục che chở cho cô.
Quên nó đi.
"Em cứ khóc đi."
Khương Thanh Vũ khóc ở trong vòng tay anh cho tới khi kiệt sức, những giọt nước mắt đọng lại dưới đôi mắt nhắm nghiền đã được nhiệt độ cơ thể hong khô.
Cố Vân Dực muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhưng khi nhìn thấy Khương Hoa thì anh lại đổi ý.
Anh đặt Khương Thanh Vũ lên sofa, để cô gối lên chân anh để có thể ngủ thoải mái hơn.
"Bác sĩ nói như thế nào?"
Trong phòng chỉ còn lại ba người vẫn tỉnh táo, Hà Siêu hỏi anh.
Ánh mắt Cố Vân Dực tối sầm lại, anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ lên gò má đầy nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Bảo chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng."
-
Mưa nhỏ giọt bên bệ cửa sổ, từ vũng nước nhỏ phát ra những âm thanh trong trẻo dễ chịu.
Khương Hoa bị tiếng nước đánh thức, đầu giường có bật một ngọn đèn nhỏ, hoa văn trên chao đèn khiến ánh sáng tản ra những họa tiết nhảy múa như ánh nến.
Không khí trong phòng rất yên tĩnh, có một cái đầu bù xù nằm yên bên cạnh bà, hơi thở đều đặn. Bà ấy nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lên, nhìn thấy gương mặt yên bình đang ngủ say của con gái thì khóe miệng chậm rãi kéo lên.
Di chuyển tầm mắt bà lướt qua Khương Thanh Vũ đến cửa sổ đen kịt, dừng lại trên lá cây lập lòe ánh sáng.
Bà ấy nhớ rõ trước khi chìm vào giấc ngủ thì trời vẫn trong xanh với những gợn mây trắng, ranh giới sáng tối rõ ràng. Vậy mà hiện tại bầu trời bị một màu đen bao phủ, vừa sâu vừa nhợt nhạt, viền mây mỏng lộ ra ánh bạc, hé ra vầng trăng cô đơn trên bầu trời.
Khương Hoa đứng dậy, kéo kéo góc chăn, Khương Thanh Vũ đang ngủ bên cạnh bà cũng tỉnh dậy theo.
"Mẹ?"
Tinh thần Khương Hoa đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, thậm chí trên mặt còn có sắc hồng mờ nhạt.
Vài người nghe được âm thanh liền đi tới từ phòng bên cạnh, thấy dáng vẻ Khương Hoa thì lòng họ thắt lại.
Nhưng Khương Hoa đã làm như không thấy và bước ra cửa.
"Mẹ, mẹ có đói không? Có canh dì nấu, con đi hâm lại cho mẹ."
Vẻ mặt Cố Vân Dực phức tạp nhìn theo cô bé chạy xuống tầng.
"Đã lâu không gặp."
Khương Hoa mỉm cười nhìn Hà Siêu và Khâu Viện, "Hai người có con chưa?"
"Chúng tôi không muốn có con."
Khâu Viện ép chính mình phải mỉm cười, khóe miệng cứng ngắc đã vài lần không khống chế được mà hạ xuống.
"Khâu Viện."
Khương Hoa đưa tay về phía Khâu Viện, "Tôi chưa bao giờ trách các cậu."
"Các cậu cũng không có lỗi gì với Trì Dã, càng không có lỗi với tôi. Lúc trước khi anh ấy muốn rời đi, là chính tôi và bố đã ủng hộ anh ấy, đó là sứ mệnh, cũng là sự lựa chọn của anh ấy."
"Các cậu hãy sống thật tốt, trong số chúng ta ít nhất cũng có người thật sự có thể cùng nhau già đi.”
Khâu Viện cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, hai hàng nước nước mắt chảy xuống.
"Cảm ơn cậu, Tiểu Hoa."
Nhiều năm không gặp, Khương Hoa nhàn nhã trò chuyện về gia đình, tựa như những chuyện nấm mốc mọc lên từ vết nứt trong lòng khi xưa chẳng hề tồn tại.
Bà ấy càng nói thì giọng nói càng trở nên nhỏ nhẹ khó mà nghe được rõ ràng.
Đồng hồ trên đỉnh đầu cứ quay tròn từng vòng, tựa như cuộc đời bà ấy đang trôi qua từng phút.
Họ đều có linh cảm về chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng không ai có thể cản trở nó, chỉ coi như một cuộc hội ngộ sau thời gian dài xa cách, chỉ là ngày này đến có chút muộn.
Đến khi trong hành lang có ánh sáng chiếu rọi, bà ấy mới quay đầu nhìn về phía Cố Vân Dực.
"Vân Dực, hãy đối xử tốt với Thanh Vũ."
Lời nói đột ngột dừng lại khi Khương Thanh Vũ mở cửa bước vào, cô đang bê một cái khay, sương khói lượn lờ tỏa ra từ chiếc bát sứ trắng.
Khương Hoa uống hết nửa bát, đây là cảm giác ngon miệng nhất bà ấy có trong mấy ngày gần đây.
"Vốn mẹ muốn thay quần áo, ai ngờ lại ngủ quên mất."
Khương Hoa nhỏ giọng nói với con gái, còn liếc nhìn về phía mấy người Hà Siêu.
Khương Thanh Vũ lập tức hiểu ý mẹ mình.
Khương Hoa thích ăn diện, ông ngoại cô nói từ nhỏ bà ấy đã là người đẹp nhất trong số những người cùng thời. Ngay cả khi bị bệnh bà ấy cũng không muốn lộ ra dáng vẻ tiều tụy chật vật.
"Con giúp mẹ trang điểm."
Khương Thanh Vũ đẩy Khương Hoa đến bàn trang điểm, bên cạnh là phòng thay đồ. Cô muốn tìm một bộ lễ phục nhưng Khương Hoa lại tìm thấy một bộ váy màu xanh nước biển dài trong hành lý của bà ấy.
"Mặc cái này đi."
Kiểu dáng đơn giản đến mức không nhìn ra tuổi tác, những lớp vải xưa cũ khiến động tác của Khương Thanh Vũ hơi ngừng lại, cô cắn môi kìm ném sắc đỏ nổi lên trong đôi mắt.
"Được."
Làn da Khương Hoa rất trắng, sau nhiều năm bảo dưỡng tốt nên cũng không có biểu hiện lão hóa. Nếu không phải do bệnh tật quấy phá hành hạ đến nhợt nhạt thì chắc chắn cũng chẳng cần trang điểm.
Khương Thanh Vũ điểm chút má hồng, thêm chút sắc đỏ nhàn nhạt trên môi, khuôn mặt không chút huyết sắc của bà ấy lập tức trở nên có sức sống.
Tóc Khương Hoa đã rụng khá nhiều, chỉ còn chưa đến một nửa so với trước đây. Khương Thanh Vũ nắm tóc của bà ấy trong tay mà sống mũi đau nhức, cô xếp thành một búi tóc rồi dùng lược chải đều, cố gắng để không lộ ra da đầu.
Cuối cùng cô còn kẻ thêm một đường kẻ mắt, Khương Hoa rất hài lòng khi nhìn chính mình trong gương.
"Kỹ thuật trang điểm của con còn giỏi hơn vẽ tranh."
Khương Thanh Vũ đi tới trước mặt Khương Hoa, ngoại trừ đôi mắt thì hai mẹ con giống nhau như đúc, cười lên lại càng giống hơn: "Bởi vì con xinh đẹp như mẹ vậy."
Khương Hoa vỗ vỗ đầu Khương Thanh Vũ, "Con tự khen chính mình à."
Khi họ ra ngoài thì bầu trời đã tràn ngập ánh nắng ban mai.
"Con đưa mẹ ra vườn một lát đi, trong nhà ngột ngạt quá."
Chiếc váy trên người Khương Hoa rất mỏng, bà ấy đã gầy đi rất nhiều khiến chiếc váy trông như một chiếc túi rộng thùng thình. Dưới sự kiên trì của Khương Thanh Vũ thì bà ấy mới khoắc thêm một chiếc áo khoác cùng màu.
Mặc dù trời đang mưa nhưng mới là tháng Năm nên trong vườn cũng không lạnh lắm.
Trên mặt đất xuất hiện những vũng nước nông, bước chân cô đạp lên khiến bọt nước văng tung tóe làm ướt ống quần.
Xung quanh đã sáng sủa hơn nhiều, những chú chim dậy sớm đã lần lượt rời tổ, tiếng hót cao vút chói tai xé tan sự yên tĩnh sáng sớm, ánh nắng đầu tiên chiếu đến bên chân như sóng biển.
/103
|