Tối nay Khương Thanh Vũ ngủ cũng không ngon giấc, nỗi lo lắng khi sắp xa quê hương và niềm mong mỏi được xem triển lãm truyện tranh ấp ủ đã lâu khiến đôi mắt cô có thêm một quầng thâm khi vừa thức dậy.
Da cô rất trắng nên một dấu vết nhỏ cũng có thể làm cho cô tiều tụy giống như dân chạy nạn. Lúc Cố Vân Dực tới gọi cô, cô đang dùng kem che khuyết điểm che đi chứng cứ biến cô thành gấu trúc.
"Thanh Vũ?"
Âm sắc của người đàn ông lành lạnh, dọa cô gái đang tập trung tinh thần sợ hết hồn, cô quay đầu lại, có hơi sửng sốt.
Hai ngày nay, Cố Vân Dực luôn mặc phong cách quần tây áo khoác đen. Mặc dù biết hai người chỉ kém nhau sáu tuổi nhưng vẻ ngoài quá mức nghiêm túc của anh vẫn khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng hôm nay anh lại mặc quần jean áo sơ mi trắng, cổ áo sạch sẽ làm nền cho yết hầu hơi nhô lên.
Nói thế nào đây.
Cũng đẹp trai đấy.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Không thể không thừa nhận ngoại hình Cố Vân Dực rất đẹp, so với hot boy hồi đại học chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ tiếc là người này không thích cười, nếu không đã vẫy gọi biết bao ong bướm.
"Ngủ không ngon sao?"
Cố Vân Dực cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Khương Thanh Vũ thầm lè lưỡi.
"Có chút chút."
Lúc Khương Thanh Vũ xoay người, trên mặt người đàn ông lướt qua ý cười cực nhanh.
Che giấu là điểm yếu của cô gái, xem ra cô rất hài lòng về dáng vẻ ngày hôm nay của anh. Chí ít phải xóa bỏ khoảng cách thế hệ với cô trước, nếu không với tính cách của Khương Thanh Vũ, nếu nói thẳng cho cô biết mình là chồng chưa cưới của cô, e rằng cô sẽ nhảy dựng lên mất.
Về phần anh, trước mắt cô nhóc này vẫn còn phủ một lớp lụa mỏng trên người. Nhưng anh không nôn nóng muốn vén lên xem liệu hình dáng ban ban đầu của cô có đáng yêu hơn bây giờ hay không.
Trong miệng Khương Thanh Vũ ngậm bịch sữa, Khương Hoa vén rèm cửa đi ra hỏi cô: "Con không ăn sáng à?"
Cô gái gật đầu, nhét một quyển sách vào ba lô, nhưng là vì không cầm chắc lại rơi xuống đất.
Sự hoảng loạn thoáng qua mắt Khương Thanh Vũ. Trước khi Khương Hoa thấy rõ chữ phía trên, một đôi tay xinh đẹp đã nhặt nó lên, nhét vào ba lô của Khương Thanh Vũ.
Trong hai ba giây ngắn ngủi, Cố Vân Dực như lơ đãng liếc nhìn bìa sách, nội dung cũng làm cho anh hơi kinh ngạc.
Thấy trong đôi mắt lành lạnh của người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc, hai ngón tay ngọc trắng nõn lập tức kéo tay áo của anh. Khương Thanh Vũ mím môi, nhanh chóng lắc đầu.
"Suỵt..."
Cố Vân Dực chớp mắt, trong lòng sáng tỏ là Khương Thanh Vũ không muốn cô giáo Khương biết. Ở trên đó có mấy cái bóng ma xiêu vẹo lơ lửng, e rằng cô nhóc này có sở thích khác với những cô gái bình thường.
"Tôi sẽ không nói ——"
Anh dùng khẩu hình miệng nói với cô. Khương Thanh Vũ vội uống hết bịch sữa, kéo Cố Vân Dực chạy ra cửa.
"Phù ——"
Không khí ngoài cửa tự do hơn trong sân, Khương Thanh Vũ há miệng hít thở không khí trong lành.
"Sao lại không muốn cô giáo Khương biết?"
Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn
Cố Vân Dực đậu xe ở đầu hẻm, chỉ cách mấy chục bước chân. Khương Thanh Vũ móc tập tranh từ trong ba lô, nhẹ nhàng lau đi bụi đất phía trên.
"Con người mẹ tôi ấy mà, chắc hẳn bà ấy sẽ không thích tôi đọc thể loại này."
Nói xong, Khương Thanh Vũ lén nhìn Cố Vân Dực, ánh mắt hoảng loạn đang thăm dò, xem thử ánh mắt của anh có gì khác thường hay không.
"Liệu anh..."
"Không đâu, đây là sở thích của em, tư tưởng của mỗi cá nhân cũng nên được tôn trọng."
"Nếu mẹ tôi có thể nghĩ như vậy thì tốt quá."
Cố Vân Dực nhìn gò má của cô, trên đó có một lớp lông tơ mỏng, ánh nắng chiếu xuyên qua khiến chúng mềm mại giống như hạt đường đang lay động. Giống ngày đầu gặp cô ở trong hẻm, ngọt đến mức đủ xua tan đi sự uể oải của mưa bụi.
Trước khi khởi động xe, Cố Vân Dực cố ý để cô ngồi ở ghế sau.
Đại khái tai nạn xe lần đó đã để lại bóng ma không nhỏ cho cô. Sở dĩ cô không nói là sợ mẹ lo lắng, nhưng Khương Hoa cũng nhìn ra được sự thay đổi của con gái mình.
Khương Thanh Vũ không từ chối lời đề nghị của Cố Vân Dực, ghế sau rộng rãi dư sức chứa một cô gái nhỏ như cô.
Trung tâm nghệ thuật nằm ở nội thành, lúc ra khỏi khu dân cư cũ Cố Vân Dực nhìn vào kính chiếu hậu, đôi lông mi dày luôn lay động đã khép lại. Ánh nắng ban mai ở Giang Nam dịu nhẹ, viền bóng đổ xuống gương mặt cô cũng lờ mờ không thấy rõ, ngược lại trông cô còn ngoan ngoãn hơn bình thường.
Đi xe nửa giờ, định vị hiển thị đã gần tới, tiếp theo trong tầm mắt xuất hiện một cánh cửa sắt đã cũ hơi tróc sơn, nhưng nó được kết nối với những đường ống phức tạp bên trong, tạo ra một cảm giác khác lạ.
Khi phanh xe thì Khương Thanh Vũ cũng thức giấc, nhân lúc cô xem bản đồ chỉ đường, Cố Vân Dực đã dừng xe lại.
"Lần này có rất nhiều mẫu lạ."
Ánh mắt nhìn tới nhìn lui, vùng màu hồng trên bản đồ chỉ đường là truyện tranh ngôn tình, vào trong nữa đi qua mấy khu, trên lầu mới là khu truyện tranh kinh dị.
Hình như truyện tranh thiếu nữ là một thể loại không bao giờ hết hot, nhưng cũng không phải là cái Khương Thanh Vũ để ý. Cô mặc váy vải trơn đi qua một nhóm các cô gái cosplay, trang phục mộc mạc khiến cô trở nên thanh nhã tĩnh lặng trong không khí đầy náo nhiệt này.
"Họa sĩ tôi thích tên là An Dạ."
Nhắc tới cái tên "An Dạ", Khương Thanh Vũ vừa rồi còn buồn ngủ bây giờ trong mắt đã lóe lên tia sáng.
"Tôi luôn muốn gặp mặt cô ấy."
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Khu truyện tranh kinh dị ở lầu hai, dọc đường đi Khương Thanh Vũ như một chú chim non hưng phấn.
Nỗi lo lắng trong suốt quãng đường lái xe của Cố Vân Dực đã được nụ cười của cô làm dịu đi. Bọn họ đi lên cầu thang sắt lắc lư, khiến Cố Vân Dực cảm thấy không an toàn.
Ngay sau đó, cánh tay của Khương Thanh Vũ được bàn tay vững chãi của người đàn ông nắm lấy, ấm áp ẩm ướt, rất có nhiệt độ.
Khu truyện tranh kinh dị có khá nhiều con trai, nhưng cũng có không ít cô gái trang điểm thật phong cách.
《 Bến Tàu Trong Màn Sương Dày 》 của An Dạ rất hot, từ xa Khương Thanh Vũ đã thấy tấm poster tràn ngập sương mù màu xám, vì hiệu quả hiện trường, trong âm hưởng còn phát tuần hoàn ra tiếng sóng biển.
Một cô gái có gương mặt xinh đẹp ngồi trước bàn dài, tóc ngang vai, lông mi rất dài, đang mỉm cười nói chuyện với độc giả.
Cố Vân Dực nhìn cô ấy, chân mày khẽ nhướng lên.
Không ngờ ở Nam Thành xa xôi cũng có thể gặp lại người quen cũ.
Da cô rất trắng nên một dấu vết nhỏ cũng có thể làm cho cô tiều tụy giống như dân chạy nạn. Lúc Cố Vân Dực tới gọi cô, cô đang dùng kem che khuyết điểm che đi chứng cứ biến cô thành gấu trúc.
"Thanh Vũ?"
Âm sắc của người đàn ông lành lạnh, dọa cô gái đang tập trung tinh thần sợ hết hồn, cô quay đầu lại, có hơi sửng sốt.
Hai ngày nay, Cố Vân Dực luôn mặc phong cách quần tây áo khoác đen. Mặc dù biết hai người chỉ kém nhau sáu tuổi nhưng vẻ ngoài quá mức nghiêm túc của anh vẫn khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng hôm nay anh lại mặc quần jean áo sơ mi trắng, cổ áo sạch sẽ làm nền cho yết hầu hơi nhô lên.
Nói thế nào đây.
Cũng đẹp trai đấy.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Không thể không thừa nhận ngoại hình Cố Vân Dực rất đẹp, so với hot boy hồi đại học chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ tiếc là người này không thích cười, nếu không đã vẫy gọi biết bao ong bướm.
"Ngủ không ngon sao?"
Cố Vân Dực cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Khương Thanh Vũ thầm lè lưỡi.
"Có chút chút."
Lúc Khương Thanh Vũ xoay người, trên mặt người đàn ông lướt qua ý cười cực nhanh.
Che giấu là điểm yếu của cô gái, xem ra cô rất hài lòng về dáng vẻ ngày hôm nay của anh. Chí ít phải xóa bỏ khoảng cách thế hệ với cô trước, nếu không với tính cách của Khương Thanh Vũ, nếu nói thẳng cho cô biết mình là chồng chưa cưới của cô, e rằng cô sẽ nhảy dựng lên mất.
Về phần anh, trước mắt cô nhóc này vẫn còn phủ một lớp lụa mỏng trên người. Nhưng anh không nôn nóng muốn vén lên xem liệu hình dáng ban ban đầu của cô có đáng yêu hơn bây giờ hay không.
Trong miệng Khương Thanh Vũ ngậm bịch sữa, Khương Hoa vén rèm cửa đi ra hỏi cô: "Con không ăn sáng à?"
Cô gái gật đầu, nhét một quyển sách vào ba lô, nhưng là vì không cầm chắc lại rơi xuống đất.
Sự hoảng loạn thoáng qua mắt Khương Thanh Vũ. Trước khi Khương Hoa thấy rõ chữ phía trên, một đôi tay xinh đẹp đã nhặt nó lên, nhét vào ba lô của Khương Thanh Vũ.
Trong hai ba giây ngắn ngủi, Cố Vân Dực như lơ đãng liếc nhìn bìa sách, nội dung cũng làm cho anh hơi kinh ngạc.
Thấy trong đôi mắt lành lạnh của người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc, hai ngón tay ngọc trắng nõn lập tức kéo tay áo của anh. Khương Thanh Vũ mím môi, nhanh chóng lắc đầu.
"Suỵt..."
Cố Vân Dực chớp mắt, trong lòng sáng tỏ là Khương Thanh Vũ không muốn cô giáo Khương biết. Ở trên đó có mấy cái bóng ma xiêu vẹo lơ lửng, e rằng cô nhóc này có sở thích khác với những cô gái bình thường.
"Tôi sẽ không nói ——"
Anh dùng khẩu hình miệng nói với cô. Khương Thanh Vũ vội uống hết bịch sữa, kéo Cố Vân Dực chạy ra cửa.
"Phù ——"
Không khí ngoài cửa tự do hơn trong sân, Khương Thanh Vũ há miệng hít thở không khí trong lành.
"Sao lại không muốn cô giáo Khương biết?"
Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn
Cố Vân Dực đậu xe ở đầu hẻm, chỉ cách mấy chục bước chân. Khương Thanh Vũ móc tập tranh từ trong ba lô, nhẹ nhàng lau đi bụi đất phía trên.
"Con người mẹ tôi ấy mà, chắc hẳn bà ấy sẽ không thích tôi đọc thể loại này."
Nói xong, Khương Thanh Vũ lén nhìn Cố Vân Dực, ánh mắt hoảng loạn đang thăm dò, xem thử ánh mắt của anh có gì khác thường hay không.
"Liệu anh..."
"Không đâu, đây là sở thích của em, tư tưởng của mỗi cá nhân cũng nên được tôn trọng."
"Nếu mẹ tôi có thể nghĩ như vậy thì tốt quá."
Cố Vân Dực nhìn gò má của cô, trên đó có một lớp lông tơ mỏng, ánh nắng chiếu xuyên qua khiến chúng mềm mại giống như hạt đường đang lay động. Giống ngày đầu gặp cô ở trong hẻm, ngọt đến mức đủ xua tan đi sự uể oải của mưa bụi.
Trước khi khởi động xe, Cố Vân Dực cố ý để cô ngồi ở ghế sau.
Đại khái tai nạn xe lần đó đã để lại bóng ma không nhỏ cho cô. Sở dĩ cô không nói là sợ mẹ lo lắng, nhưng Khương Hoa cũng nhìn ra được sự thay đổi của con gái mình.
Khương Thanh Vũ không từ chối lời đề nghị của Cố Vân Dực, ghế sau rộng rãi dư sức chứa một cô gái nhỏ như cô.
Trung tâm nghệ thuật nằm ở nội thành, lúc ra khỏi khu dân cư cũ Cố Vân Dực nhìn vào kính chiếu hậu, đôi lông mi dày luôn lay động đã khép lại. Ánh nắng ban mai ở Giang Nam dịu nhẹ, viền bóng đổ xuống gương mặt cô cũng lờ mờ không thấy rõ, ngược lại trông cô còn ngoan ngoãn hơn bình thường.
Đi xe nửa giờ, định vị hiển thị đã gần tới, tiếp theo trong tầm mắt xuất hiện một cánh cửa sắt đã cũ hơi tróc sơn, nhưng nó được kết nối với những đường ống phức tạp bên trong, tạo ra một cảm giác khác lạ.
Khi phanh xe thì Khương Thanh Vũ cũng thức giấc, nhân lúc cô xem bản đồ chỉ đường, Cố Vân Dực đã dừng xe lại.
"Lần này có rất nhiều mẫu lạ."
Ánh mắt nhìn tới nhìn lui, vùng màu hồng trên bản đồ chỉ đường là truyện tranh ngôn tình, vào trong nữa đi qua mấy khu, trên lầu mới là khu truyện tranh kinh dị.
Hình như truyện tranh thiếu nữ là một thể loại không bao giờ hết hot, nhưng cũng không phải là cái Khương Thanh Vũ để ý. Cô mặc váy vải trơn đi qua một nhóm các cô gái cosplay, trang phục mộc mạc khiến cô trở nên thanh nhã tĩnh lặng trong không khí đầy náo nhiệt này.
"Họa sĩ tôi thích tên là An Dạ."
Nhắc tới cái tên "An Dạ", Khương Thanh Vũ vừa rồi còn buồn ngủ bây giờ trong mắt đã lóe lên tia sáng.
"Tôi luôn muốn gặp mặt cô ấy."
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Khu truyện tranh kinh dị ở lầu hai, dọc đường đi Khương Thanh Vũ như một chú chim non hưng phấn.
Nỗi lo lắng trong suốt quãng đường lái xe của Cố Vân Dực đã được nụ cười của cô làm dịu đi. Bọn họ đi lên cầu thang sắt lắc lư, khiến Cố Vân Dực cảm thấy không an toàn.
Ngay sau đó, cánh tay của Khương Thanh Vũ được bàn tay vững chãi của người đàn ông nắm lấy, ấm áp ẩm ướt, rất có nhiệt độ.
Khu truyện tranh kinh dị có khá nhiều con trai, nhưng cũng có không ít cô gái trang điểm thật phong cách.
《 Bến Tàu Trong Màn Sương Dày 》 của An Dạ rất hot, từ xa Khương Thanh Vũ đã thấy tấm poster tràn ngập sương mù màu xám, vì hiệu quả hiện trường, trong âm hưởng còn phát tuần hoàn ra tiếng sóng biển.
Một cô gái có gương mặt xinh đẹp ngồi trước bàn dài, tóc ngang vai, lông mi rất dài, đang mỉm cười nói chuyện với độc giả.
Cố Vân Dực nhìn cô ấy, chân mày khẽ nhướng lên.
Không ngờ ở Nam Thành xa xôi cũng có thể gặp lại người quen cũ.
/103
|