Cố Chính Minh và Dương Huệ đều không có ở đây, trước bữa ăn họ đã gọi về báo là sẽ không về ăn tối.
Hai vợ chồng họ trở về khi mọi người đang trò chuyện ở phòng khách, Dương Huệ nhìn Cố Vân Dực, chần chừ muốn nói điều gì đó nhưng Cố Chính Minh đã cau mày kéo vợ đi.
Cố Chân chỉ chào bọn họ và không để ý đến Dương Huệ. Thẳng thắn mà nói thì bà ấy không thích người chị dâu thứ hai này, nhưng đây là chuyện riêng của anh hai, chỉ cần bà ta là một người chị dâu đúng mực là được, không phải bà ấy đang chọn một người bạn thân, nên đó không phải là điều bà ấy quan tâm.
Nhưng vẻ mặt của Dương Huệ không thoát khỏi tầm mắt của Cố Vân Dực, anh không ngừng chú ý, cho đến khi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một loại cảm xúc.
Cố Diễm đã đến Tân Thành và bàn giao lại việc ở công ty, cũng báo rằng anh ta không có ý định quay lại trước khi dự án hoàn thành.
Việc này không giấu được Dương Huệ, Cố Vân Dực nhíu mày, tiếng nói của cuộc trò chuyện của gia đình dần trở thành những giọng nói lộn xộn, cuối cùng trở thành bối cảnh lộn xộn.
Lời nói của Cố Diễm ngày đó có nghĩa ông nội thiên vị anh ta. Nhưng trên thực tế thì Cố Vân Dực chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành công ty của gia đình với anh ta. Nhiều năm trước, khi còn ở nước ngoài, anh có đã có tài sản riêng, bà ngoại và Cố Chân đã giúp đỡ anh rất nhiều. Chuyện này ông nội cũng biết, nhưng để tránh phiền phức, anh chưa bao giờ cho gia đình chú hai biết chuyện này.
Rắc rối cuối cùng vẫn đến.
Cố Vân Dực mở mắt ra, đường nét của cô gái trong sáng dần trở nên rõ ràng. Anh đứng dậy nhìn quanh, chỉ còn lại hai người họ.
Anh thật sự đã ngủ quên.
“Sao vừa rồi em không gọi anh dậy.”
Khi Cố Giang và Cố Chân trở về phòng, họ đã muốn đánh thức Cố Vân Dực nhưng bị Khương Thanh Vũ ngăn lại.
Trước chuyến công tắc sắp tới, mọi việc ở thủ đô cần phải được giải quyết, dạo này Cố Vân Dực chắc chắn rất bận.
“Anh ấy ngủ không ngon giấc và phải tăng ca mỗi đêm.”
Khương Thanh Vũ vừa nói xong, ánh mắt liếc qua một phía, trong lòng bổ sung thêm: Nhưng không bao gồm ngày hôm qua, đêm qua chính cô mới phải tăng ca.
Cố Chân mỉm cười, đỡ bố lên lầu nghỉ ngơi, mọi người đều lần lượt chìm vào giấc ngủ, Khương Thanh Vũ tiếp tục nép vào vòng tay Cố Vân Dực sau khi mọi người rời đi.
“Hai ngày nữa anh sẽ xuất phát.”
Giọng điệu êm dịu vang lên, anh ôm lấy cô. Khương Thanh Vũ muốn dời đi nhưng anh lại vòng tay ôm lấy cô rất lâu mới buông ra.
Cố Vân Dực dựa vào vai cô, thân thể mảnh khảnh không thể chịu được trọng lực nặng của anh, chỉ nhẹ nhàng chống đỡ.
Khương Thanh Vũ chút sửng sốt, cô hơi quay đầu sang, liền nhìn thấy Cố Vân Dực nhắm hai mắt lại, lông mi vô hại chồng lên mí mắt dưới, bóng đèn hành lang nhàn nhạt xóa đi nét sắc bén giữa hai hàng lông mày.
“Anh sẽ đi nửa tháng, không thể thấy em.”
Giọng mũi của anh trầm hơn trước, bởi vì cô không trả lời câu hỏi trước cho nên Cố tổng liền bày ra dáng vẻ tổn thương cho cô xem.
Người đàn ông này có dung mạo và tâm hồn quá đối lập nhau. Đã ở cùng Cố Vân Dực một thời gian sao Khương Thanh Vũ lại không hiểu ý định của anh chứ.
Cô duỗi một ngón tay, chỉ nhẹ vào ngực anh, di chuyển xuống từng chút một đến nơi nhịp tim anh đang đập mạnh nhất thì dừng lại.
“Em sẽ rất nhớ anh.”
Cố Vân Dực mở mắt, bóng tối do lông mi che phủ khiến đôi mắt anh trở nên u tối vô cùng. Yết hầu anh khẽ động, trong đêm khuya âm thanh đó đặc biệt rõ ràng hơn. Khuôn mặt của hai người càng lúc càng gần cho đến khi hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau. Khương Thanh Vũ thấy anh nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, cảm giác cấm dục nơi anh biến mất dưới mái tóc rồi bù và khóe mắt đỏ hoe.
Nhịp tim cô ngừng đập như con nai con vội vàng chạy ra vô tình làm đổ cây nến đốt cháy con tim nhỏ bé của cô.
Tiếng thở dốc hổn hển trong ký ức lại chợt hiện lên, đêm qua khi xúc cảm đạt tới đỉnh điểm, anh cũng đã nhìn cô bằng ánh mắt ấy, khiến trong cơ thể cô tràn đầy nhiệt huyết.
“Về phòng thôi.”
Đi lên bậc thang, Cố Vân Dực tắt đèn, bóng tối bốn phía bao quanh hai người, ánh đèn ở tầng hai kéo dài bóng họ trên hành lang.
Cố Vân Dực đi tắm trước, kế tiếp là Khương Thanh Vũ. Buổi sáng khi thức dậy cô đã rất xấu hổ, xấu hổ đến mức không dám nhìn cơ thể mình, nếu không hiện tại cô đã không ngây người nhìn chính mình trong gương.
Trên người cô đầy nhưng vết ngón tay và dấu hôn, đặc biệt là ở hai khối thịt trắng nõn phía trước. Cũng may Cố Vân Dực vẫn còn chút nhân tính, dấu vết cao nhất cũng chỉ ở dưới xương quai xanh.
Sau khi tắm xong, Khương Thanh Vũ không thấy Cố Vân Dực nằm trên giường mà đang ngồi ở sofa đối diện hút thuốc.
Thấy cửa phòng tắm mở ra, anh tự nhiên dập thuốc rồi đóng cửa sổ lại. Trong phòng chỉ còn lại mùi thuốc lá thoang thoảng hòa quyện cùng hương sữa tắm khiến mùi hương càng trở nên quyến rũ.
Khương Thanh Vũ quấn áo choàng tắm ngồi trên giường, tấm nệm phía sau lập tức lún xuống.
Cố Vân Dực thích dùng sữa tắm và nước hoa có mùi bạc hà, mùi hương này dường như đã in sâu vào da thịt anh nên ngay khi anh đến gần, cô bỗng cảm thấy mình như đang ở trong khu vườn bạc hà. Mùi hương tươi mát, thậm chí có chút lạnh lẽo nhưng lại khiến cô có cảm giác như bị thiêu đốt.
“Cạch.”
Ngăn kéo đầu giường mở ra rồi đóng lại, Khương Thanh Vũ rõ ràng nhìn thấy dòng chữ 「001」 bắt mắt trên đó, đôi mắt mở to, một cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp cơ thể.
Kỳ quái, lại có chút xấu hổ.
Cố Vân Dực nghiêng đầu liếc nhìn cô, làn da trắng của cô càng trở nên nổi bật hơn trên nền đỏ. Anh không nói gì, tự nhiên xoay người đè cô xuống, nhìn chằm chằm mái tóc dài đến thắt lưng của cô rải rác dưới người anh.
Hai vợ chồng họ trở về khi mọi người đang trò chuyện ở phòng khách, Dương Huệ nhìn Cố Vân Dực, chần chừ muốn nói điều gì đó nhưng Cố Chính Minh đã cau mày kéo vợ đi.
Cố Chân chỉ chào bọn họ và không để ý đến Dương Huệ. Thẳng thắn mà nói thì bà ấy không thích người chị dâu thứ hai này, nhưng đây là chuyện riêng của anh hai, chỉ cần bà ta là một người chị dâu đúng mực là được, không phải bà ấy đang chọn một người bạn thân, nên đó không phải là điều bà ấy quan tâm.
Nhưng vẻ mặt của Dương Huệ không thoát khỏi tầm mắt của Cố Vân Dực, anh không ngừng chú ý, cho đến khi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một loại cảm xúc.
Cố Diễm đã đến Tân Thành và bàn giao lại việc ở công ty, cũng báo rằng anh ta không có ý định quay lại trước khi dự án hoàn thành.
Việc này không giấu được Dương Huệ, Cố Vân Dực nhíu mày, tiếng nói của cuộc trò chuyện của gia đình dần trở thành những giọng nói lộn xộn, cuối cùng trở thành bối cảnh lộn xộn.
Lời nói của Cố Diễm ngày đó có nghĩa ông nội thiên vị anh ta. Nhưng trên thực tế thì Cố Vân Dực chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành công ty của gia đình với anh ta. Nhiều năm trước, khi còn ở nước ngoài, anh có đã có tài sản riêng, bà ngoại và Cố Chân đã giúp đỡ anh rất nhiều. Chuyện này ông nội cũng biết, nhưng để tránh phiền phức, anh chưa bao giờ cho gia đình chú hai biết chuyện này.
Rắc rối cuối cùng vẫn đến.
Cố Vân Dực mở mắt ra, đường nét của cô gái trong sáng dần trở nên rõ ràng. Anh đứng dậy nhìn quanh, chỉ còn lại hai người họ.
Anh thật sự đã ngủ quên.
“Sao vừa rồi em không gọi anh dậy.”
Khi Cố Giang và Cố Chân trở về phòng, họ đã muốn đánh thức Cố Vân Dực nhưng bị Khương Thanh Vũ ngăn lại.
Trước chuyến công tắc sắp tới, mọi việc ở thủ đô cần phải được giải quyết, dạo này Cố Vân Dực chắc chắn rất bận.
“Anh ấy ngủ không ngon giấc và phải tăng ca mỗi đêm.”
Khương Thanh Vũ vừa nói xong, ánh mắt liếc qua một phía, trong lòng bổ sung thêm: Nhưng không bao gồm ngày hôm qua, đêm qua chính cô mới phải tăng ca.
Cố Chân mỉm cười, đỡ bố lên lầu nghỉ ngơi, mọi người đều lần lượt chìm vào giấc ngủ, Khương Thanh Vũ tiếp tục nép vào vòng tay Cố Vân Dực sau khi mọi người rời đi.
“Hai ngày nữa anh sẽ xuất phát.”
Giọng điệu êm dịu vang lên, anh ôm lấy cô. Khương Thanh Vũ muốn dời đi nhưng anh lại vòng tay ôm lấy cô rất lâu mới buông ra.
Cố Vân Dực dựa vào vai cô, thân thể mảnh khảnh không thể chịu được trọng lực nặng của anh, chỉ nhẹ nhàng chống đỡ.
Khương Thanh Vũ chút sửng sốt, cô hơi quay đầu sang, liền nhìn thấy Cố Vân Dực nhắm hai mắt lại, lông mi vô hại chồng lên mí mắt dưới, bóng đèn hành lang nhàn nhạt xóa đi nét sắc bén giữa hai hàng lông mày.
“Anh sẽ đi nửa tháng, không thể thấy em.”
Giọng mũi của anh trầm hơn trước, bởi vì cô không trả lời câu hỏi trước cho nên Cố tổng liền bày ra dáng vẻ tổn thương cho cô xem.
Người đàn ông này có dung mạo và tâm hồn quá đối lập nhau. Đã ở cùng Cố Vân Dực một thời gian sao Khương Thanh Vũ lại không hiểu ý định của anh chứ.
Cô duỗi một ngón tay, chỉ nhẹ vào ngực anh, di chuyển xuống từng chút một đến nơi nhịp tim anh đang đập mạnh nhất thì dừng lại.
“Em sẽ rất nhớ anh.”
Cố Vân Dực mở mắt, bóng tối do lông mi che phủ khiến đôi mắt anh trở nên u tối vô cùng. Yết hầu anh khẽ động, trong đêm khuya âm thanh đó đặc biệt rõ ràng hơn. Khuôn mặt của hai người càng lúc càng gần cho đến khi hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau. Khương Thanh Vũ thấy anh nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, cảm giác cấm dục nơi anh biến mất dưới mái tóc rồi bù và khóe mắt đỏ hoe.
Nhịp tim cô ngừng đập như con nai con vội vàng chạy ra vô tình làm đổ cây nến đốt cháy con tim nhỏ bé của cô.
Tiếng thở dốc hổn hển trong ký ức lại chợt hiện lên, đêm qua khi xúc cảm đạt tới đỉnh điểm, anh cũng đã nhìn cô bằng ánh mắt ấy, khiến trong cơ thể cô tràn đầy nhiệt huyết.
“Về phòng thôi.”
Đi lên bậc thang, Cố Vân Dực tắt đèn, bóng tối bốn phía bao quanh hai người, ánh đèn ở tầng hai kéo dài bóng họ trên hành lang.
Cố Vân Dực đi tắm trước, kế tiếp là Khương Thanh Vũ. Buổi sáng khi thức dậy cô đã rất xấu hổ, xấu hổ đến mức không dám nhìn cơ thể mình, nếu không hiện tại cô đã không ngây người nhìn chính mình trong gương.
Trên người cô đầy nhưng vết ngón tay và dấu hôn, đặc biệt là ở hai khối thịt trắng nõn phía trước. Cũng may Cố Vân Dực vẫn còn chút nhân tính, dấu vết cao nhất cũng chỉ ở dưới xương quai xanh.
Sau khi tắm xong, Khương Thanh Vũ không thấy Cố Vân Dực nằm trên giường mà đang ngồi ở sofa đối diện hút thuốc.
Thấy cửa phòng tắm mở ra, anh tự nhiên dập thuốc rồi đóng cửa sổ lại. Trong phòng chỉ còn lại mùi thuốc lá thoang thoảng hòa quyện cùng hương sữa tắm khiến mùi hương càng trở nên quyến rũ.
Khương Thanh Vũ quấn áo choàng tắm ngồi trên giường, tấm nệm phía sau lập tức lún xuống.
Cố Vân Dực thích dùng sữa tắm và nước hoa có mùi bạc hà, mùi hương này dường như đã in sâu vào da thịt anh nên ngay khi anh đến gần, cô bỗng cảm thấy mình như đang ở trong khu vườn bạc hà. Mùi hương tươi mát, thậm chí có chút lạnh lẽo nhưng lại khiến cô có cảm giác như bị thiêu đốt.
“Cạch.”
Ngăn kéo đầu giường mở ra rồi đóng lại, Khương Thanh Vũ rõ ràng nhìn thấy dòng chữ 「001」 bắt mắt trên đó, đôi mắt mở to, một cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp cơ thể.
Kỳ quái, lại có chút xấu hổ.
Cố Vân Dực nghiêng đầu liếc nhìn cô, làn da trắng của cô càng trở nên nổi bật hơn trên nền đỏ. Anh không nói gì, tự nhiên xoay người đè cô xuống, nhìn chằm chằm mái tóc dài đến thắt lưng của cô rải rác dưới người anh.
/103
|