Khương Thanh Vũ đói bụng, cô ăn bát hoành thánh mà Cố Vân Dực nấu, anh quả thực là một thương nhân tàn nhẫn, không bao giờ chịu lỗ.
Lúc trước, khi muốn ăn gì đó, cô luôn đẩy và lay người Cố Vân Dực, nói với anh cô muốn ăn. Lúc này anh sẽ đi nấu cho cô, hoặc lập tức đặt đồ sớm giao cho cô.
Hôm nay cũng vậy, nửa đường lật người, cô chợt nhớ ra họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, kiên định quyết định quay lại, không nói chuyện với người đàn ông này.
Cố Vân Dực nhìn chằm chằm sau gáy, khóe miệng kéo lên một vòng cung dường như không tồn tại.
Anh mặc đồ ngủ bước ra ngoài, sau đó đi xuống lầu rồi không có động tĩnh gì nữa. Khoảnh khắc cửa đóng lại, Khương Thanh Vũ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tức giận ôm lấy mình cuộn mình trở lại giường.
Khi Cố Vân Dực đẩy cửa bước vào, cục thịt viên nhỏ trên giường lập tức ngừng chuyển động. Khương Thanh Vũ đột nhiên ngồi dậy khi nghe tiếng mở cửa, trên đỉnh đầu còn dựng lên vài sợi tóc xiêu vẹo.
“Đến ăn đi.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Một bát mì nhỏ, một quả trứng luộc. Khương Thanh Vũ xoa xoa tay, cắn từng miếng mì nhỏ. Khi Cố Vân Dực lén lút nhướng mi nhìn cô, đôi tai trắng ngần của cô đã đỏ bừng.
Bát mì đã chạm đáy.
“Em muốn sinh con cho anh sao?”
Nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, người đẹp đúng là có nhiều ưu điểm, cho dù Cố Vân Dực đang đầu bù tóc rối, áo ngủ không cài cúc thì vẫn có thể khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
“Anh rất vui.”
“Thanh Vũ.”
Cố Vân Dực nắm lấy tay cô, phía sau truyền đến một luồng hơi ấm áp nồng nàn. Đến khi cô nhận ra giọng nói của anh đã trở nên nặng nề, cô đã bị anh ôm vào lòng như cố ý không cho cô cơ hội trốn thoát.
“Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, đợi thêm hai năm nữa.”
Chờ em hoàn thành những gì em muốn làm.
-
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Chuyến bay của Cố Vân Dực là vào buổi sáng, Trần Đông đứng ở cửa chào Khương Thanh Vũ.
“Cô chủ.”
Khương Thanh Vũ gật đầu, cô đã dần quen với cách gọi này. Sau khi nói chuyện với Trần Đông, cô ngồi trên ghế sofa và chuẩn bị vẽ sau khi Cố Vân Dực rời đi.
Sáng nay cô đã nỗ lực lần cuối nhưng Cố Vân Dực vẫn nhất quyết không chịu để cô đi cùng.
“Anh không yên tâm em về một mình.”
Cô không muốn tiếp tục tranh luận nên không nói thêm gì nữa.
“Ăn uống cho tốt, anh quay lại sẽ ôm em kiểm tra, không được sụt cân đâu đấy.”
Trần Đông vẫn còn ở đây, Khương Thanh Vũ không tự nhiên gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ anh sẽ làm gì cô nếu cô sụt cân.
“Dù sao đi nữa thì anh vẫn luôn có cách, như đêm qua chẳng hạn——”
Người này biết đọc suy nghĩ à?!
“Em biết rồi, biết rồi mà.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ che miệng anh lại, rồi lại liếc nhìn về phía Trần Đông. Trần Đông lập tức cúi đầu như tìm kiếm thứ gì đó, anh ta nhìn chằm chằm vào túi rác chưa kịp vứt đi. Thật đúng là bất cứ ai ở vị trí như anh ấy cũng phải có phản ứng nhanh nhẹn.
“Anh phải đi rồi, em hôn anh, được không?”
Khương Thanh Vũ nhanh chóng hôn một cái lên cằm anh, thấy Trần Đông tỏ vẻ rất có hứng thú với túi rác, cô không biết nên nói gì, khuôn mặt cô nóng bừng như sắp nổ tung, đầu óc bắt đầu chập mạch, cô đưa luôn cho anh ta cái túi đựng rác.
Trần Đông nhận cái túi từ tay cô, Khương Thanh Vũ thản nhiên nhìn qua, tập trung vào dòng chữ bắt mắt nhất trong túi rác.
Bốn chiếc 001.
Đó là chiến tích của Cố Vân Dực tối qua.
Cuối cùng là một bát hoành thánh và một bát mì.
Thực ra Trần Đông không thích rác, anh ta chỉ đang càng thêm ngưỡng mộ sếp của mình hơn.
-
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ nhìn mẹ qua cuộc gọi video và than thở rằng bà đang gầy hơn so với lúc cô ở đó.
“Con sẽ về thăm mẹ.”
“Không cần.” Khương Hoa từ chối, “Mẹ cùng dì Lăng đi khắp nơi mỗi ngày, coi như là giảm cân thành công rồi.
Cùng Khương Hoa trò chuyện một lúc, Khương Thanh Vũ nhìn căn phòng trống trải, nụ cười dần biến mất.
Tâm tình cô có chút không tốt, vốn là muốn vẽ nhưng giờ lại không có hứng thú.
May mắn là Âu Ninh liên lạc với cô, nói rằng cửa hàng đã sắp hoàn thành và muốn cô tới đó.
Một giờ sau, Khương Thanh Vũ và Âu Ninh gặp nhau ở cửa hàng, Tống Vũ Nhiên cũng ở đó, cửa hàng ngăn nắp gọn gàng, tốt hơn lần trước nhiều.
“Tớ cứ nghĩ sao trông cậu như sắp khóc vậy, hóa ra là chồng cậu đi công tác rồi.”
Âu Ninh biết về chuyến công tác của Cố Vân Dực từ chỗ Tống Vũ Nhiên, Khương Thanh Vũ cũng không nói gì, lông mày cô rủ xuống.
Hai người này vẫn đang trước mặt Khương Thanh Vũ diễn một đoạn kịch tự tạo về cặp đôi chia tay, thật phản cảm.
“Âu Ninh.”
Khương Thanh Vũ trừng mắt nhìn cô ấy: “Nếu cậu còn muốn cốt truyện từ chỗ tớ thì tốt nhất là đừng nói nữa.”
“Khương đại họa sĩ đừng giận mà, mấy ngày nữa là mở cửa rồi, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau phát tài.”
Ba cô gái còn đang trò chuyện ở bên ngài, Bùi Chiêu đi tới báo Âu Ninh và cô vào kiểm tra.
Trong số mọi người, Khương Thanh Vũ là người thích trò chơi thoát hiểm nhất, cô vào trong thử nghiệm các cơ chế, cuối cùng điều chỉnh lại một số khu vực chưa được kích hoạt hoặc sai vị trí.
Khi cô và Bùi Chiêu bước ra, Âu Ninh và Tống Vũ Nhiên đang ngồi ở quầy lễ tân, nhìn ra khoảng trống bên cạnh và đang nói gì đó.
“Thanh Vũ.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
“Cậu nhìn mấy cái sofa đó hình như có hơi nhỏ không.”
Khương Thanh Vũ nhìn qua, hình như đúng là có chút. Ban đầu kết cấu trên bản thiết kế không rõ ràng lắm, nhưng giờ nhìn qua sự phản chiếu của gạch ốp tường thì đúng là khá trống trải.
“Có một chút, hay là mua thêm đi.”
Âu Ninh và Tống Vũ Nhiên tiếp tục thảo luận việc mua sofa, Khương Thanh Vũ nhìn vào điện thoại của mình. Lúc này Cố Vân Dực đang trên máy bay, không gọi được cho cô, nhưng cô vẫn bấm vào Wechat của anh mở ra xem lịch sử trò chuyện của hai người.
Lúc trước, khi muốn ăn gì đó, cô luôn đẩy và lay người Cố Vân Dực, nói với anh cô muốn ăn. Lúc này anh sẽ đi nấu cho cô, hoặc lập tức đặt đồ sớm giao cho cô.
Hôm nay cũng vậy, nửa đường lật người, cô chợt nhớ ra họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, kiên định quyết định quay lại, không nói chuyện với người đàn ông này.
Cố Vân Dực nhìn chằm chằm sau gáy, khóe miệng kéo lên một vòng cung dường như không tồn tại.
Anh mặc đồ ngủ bước ra ngoài, sau đó đi xuống lầu rồi không có động tĩnh gì nữa. Khoảnh khắc cửa đóng lại, Khương Thanh Vũ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tức giận ôm lấy mình cuộn mình trở lại giường.
Khi Cố Vân Dực đẩy cửa bước vào, cục thịt viên nhỏ trên giường lập tức ngừng chuyển động. Khương Thanh Vũ đột nhiên ngồi dậy khi nghe tiếng mở cửa, trên đỉnh đầu còn dựng lên vài sợi tóc xiêu vẹo.
“Đến ăn đi.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Một bát mì nhỏ, một quả trứng luộc. Khương Thanh Vũ xoa xoa tay, cắn từng miếng mì nhỏ. Khi Cố Vân Dực lén lút nhướng mi nhìn cô, đôi tai trắng ngần của cô đã đỏ bừng.
Bát mì đã chạm đáy.
“Em muốn sinh con cho anh sao?”
Nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, người đẹp đúng là có nhiều ưu điểm, cho dù Cố Vân Dực đang đầu bù tóc rối, áo ngủ không cài cúc thì vẫn có thể khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
“Anh rất vui.”
“Thanh Vũ.”
Cố Vân Dực nắm lấy tay cô, phía sau truyền đến một luồng hơi ấm áp nồng nàn. Đến khi cô nhận ra giọng nói của anh đã trở nên nặng nề, cô đã bị anh ôm vào lòng như cố ý không cho cô cơ hội trốn thoát.
“Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, đợi thêm hai năm nữa.”
Chờ em hoàn thành những gì em muốn làm.
-
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Chuyến bay của Cố Vân Dực là vào buổi sáng, Trần Đông đứng ở cửa chào Khương Thanh Vũ.
“Cô chủ.”
Khương Thanh Vũ gật đầu, cô đã dần quen với cách gọi này. Sau khi nói chuyện với Trần Đông, cô ngồi trên ghế sofa và chuẩn bị vẽ sau khi Cố Vân Dực rời đi.
Sáng nay cô đã nỗ lực lần cuối nhưng Cố Vân Dực vẫn nhất quyết không chịu để cô đi cùng.
“Anh không yên tâm em về một mình.”
Cô không muốn tiếp tục tranh luận nên không nói thêm gì nữa.
“Ăn uống cho tốt, anh quay lại sẽ ôm em kiểm tra, không được sụt cân đâu đấy.”
Trần Đông vẫn còn ở đây, Khương Thanh Vũ không tự nhiên gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ anh sẽ làm gì cô nếu cô sụt cân.
“Dù sao đi nữa thì anh vẫn luôn có cách, như đêm qua chẳng hạn——”
Người này biết đọc suy nghĩ à?!
“Em biết rồi, biết rồi mà.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ che miệng anh lại, rồi lại liếc nhìn về phía Trần Đông. Trần Đông lập tức cúi đầu như tìm kiếm thứ gì đó, anh ta nhìn chằm chằm vào túi rác chưa kịp vứt đi. Thật đúng là bất cứ ai ở vị trí như anh ấy cũng phải có phản ứng nhanh nhẹn.
“Anh phải đi rồi, em hôn anh, được không?”
Khương Thanh Vũ nhanh chóng hôn một cái lên cằm anh, thấy Trần Đông tỏ vẻ rất có hứng thú với túi rác, cô không biết nên nói gì, khuôn mặt cô nóng bừng như sắp nổ tung, đầu óc bắt đầu chập mạch, cô đưa luôn cho anh ta cái túi đựng rác.
Trần Đông nhận cái túi từ tay cô, Khương Thanh Vũ thản nhiên nhìn qua, tập trung vào dòng chữ bắt mắt nhất trong túi rác.
Bốn chiếc 001.
Đó là chiến tích của Cố Vân Dực tối qua.
Cuối cùng là một bát hoành thánh và một bát mì.
Thực ra Trần Đông không thích rác, anh ta chỉ đang càng thêm ngưỡng mộ sếp của mình hơn.
-
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ nhìn mẹ qua cuộc gọi video và than thở rằng bà đang gầy hơn so với lúc cô ở đó.
“Con sẽ về thăm mẹ.”
“Không cần.” Khương Hoa từ chối, “Mẹ cùng dì Lăng đi khắp nơi mỗi ngày, coi như là giảm cân thành công rồi.
Cùng Khương Hoa trò chuyện một lúc, Khương Thanh Vũ nhìn căn phòng trống trải, nụ cười dần biến mất.
Tâm tình cô có chút không tốt, vốn là muốn vẽ nhưng giờ lại không có hứng thú.
May mắn là Âu Ninh liên lạc với cô, nói rằng cửa hàng đã sắp hoàn thành và muốn cô tới đó.
Một giờ sau, Khương Thanh Vũ và Âu Ninh gặp nhau ở cửa hàng, Tống Vũ Nhiên cũng ở đó, cửa hàng ngăn nắp gọn gàng, tốt hơn lần trước nhiều.
“Tớ cứ nghĩ sao trông cậu như sắp khóc vậy, hóa ra là chồng cậu đi công tác rồi.”
Âu Ninh biết về chuyến công tác của Cố Vân Dực từ chỗ Tống Vũ Nhiên, Khương Thanh Vũ cũng không nói gì, lông mày cô rủ xuống.
Hai người này vẫn đang trước mặt Khương Thanh Vũ diễn một đoạn kịch tự tạo về cặp đôi chia tay, thật phản cảm.
“Âu Ninh.”
Khương Thanh Vũ trừng mắt nhìn cô ấy: “Nếu cậu còn muốn cốt truyện từ chỗ tớ thì tốt nhất là đừng nói nữa.”
“Khương đại họa sĩ đừng giận mà, mấy ngày nữa là mở cửa rồi, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau phát tài.”
Ba cô gái còn đang trò chuyện ở bên ngài, Bùi Chiêu đi tới báo Âu Ninh và cô vào kiểm tra.
Trong số mọi người, Khương Thanh Vũ là người thích trò chơi thoát hiểm nhất, cô vào trong thử nghiệm các cơ chế, cuối cùng điều chỉnh lại một số khu vực chưa được kích hoạt hoặc sai vị trí.
Khi cô và Bùi Chiêu bước ra, Âu Ninh và Tống Vũ Nhiên đang ngồi ở quầy lễ tân, nhìn ra khoảng trống bên cạnh và đang nói gì đó.
“Thanh Vũ.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
“Cậu nhìn mấy cái sofa đó hình như có hơi nhỏ không.”
Khương Thanh Vũ nhìn qua, hình như đúng là có chút. Ban đầu kết cấu trên bản thiết kế không rõ ràng lắm, nhưng giờ nhìn qua sự phản chiếu của gạch ốp tường thì đúng là khá trống trải.
“Có một chút, hay là mua thêm đi.”
Âu Ninh và Tống Vũ Nhiên tiếp tục thảo luận việc mua sofa, Khương Thanh Vũ nhìn vào điện thoại của mình. Lúc này Cố Vân Dực đang trên máy bay, không gọi được cho cô, nhưng cô vẫn bấm vào Wechat của anh mở ra xem lịch sử trò chuyện của hai người.
/103
|